Bạn Gái Toàn Năng Của Tổng Tài Bá Đạo
-
Chương 24: Bị Mất Trí Nhớ Hãy Tìm Chú Cảnh Sát
Hơn nữa, rõ ràng cô ấy là người an ủi cô mà, sao giờ lại thấy chính cô ấy mới là người được an ủi?
Chẳng bao lâu sau, Khương Dực đại diện cho lớp đại số gọi các tổ trưởng bắt đầu thu bài kiểm tra toán.
Vì Kiều Khanh gần như không nộp bài, nên khi Chúc An An – tổ trưởng tổ một, đến thu, thấy cô không động đậy, cô ta chỉ thu bài của Lâm Tích Nhan.
Sau khi cô ta giao số bài kiểm tra đã thu được cho Khương Dực, anh ta thấy Chúc An An định rời đi, thì bèn hỏi lại: “Tại sao chưa thu đủ?”
Chúc An An ngẩn người ra, trong tổ còn Kiều Khanh, mọi lần có lần nào nộp đủ đâu?
Khương Dực dường như không nhận ra câu hỏi của mình khá kỳ lạ với đối phương, anh ta cố ý hỏi tiếp: “Ai chưa nộp?”
Chúc An An: “Còn Kiều Khanh.”
Khương Dực gật đầu, ra khỏi chỗ ngồi rồi đi thẳng đến chỗ của Kiều Khanh.
Mọi người đều quay sang nhìn.
Trong năm cuối cấp ba đầy nhàm chán này, một biến động nhỏ ngoài giờ học cũng đủ để mọi người thấy phấn khích, huống chi là câu chuyện nóng hổi của đôi nam, nữ chính vào hôm nay.
Kiều Khanh đang đọc sách, đột nhiên có một bóng đen đứng trước mắt cô.
Giọng nói cứng nhắc của Khương Dực vang trêи đầu cô: “Sao không nộp bài kiểm tra?”
Kiều Khanh ngừng lật trang rồi trả lời cho có lệ: “Không làm.”
Khương Dực gõ ngón tay trêи bàn: “Không ngẩng đầu lên được à? Đây là cách em nói chuyện với người khác sao?”
Kiều Khanh cau mày, cô từ từ ngẩng đầu nhìn Khương Dực: “Anh sao vậy?”
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng và rất xinh đẹp ở cự li gần thế này, tim Khương Dực bỗng đập nhanh hơn.
Nhớ lại chuyện sáng hôm qua cô nói không biết mình, anh ta đổi lời định nói thành câu khác: “Tên tôi là gì?”
Kiều Khanh chế nhạo anh ta: “Nếu không nhớ, tìm cảnh sát mà hỏi.”
Nói xong, cô cúi đầu rồi tiếp tục đọc sách.
Khương Dực bỗng thấy nghẹn.
Những người khác đều bối rối với cuộc đối thoại giữa hai người.
“Chuyện này là sao?”
“Còn sao nữa? Bị hủy hôn nên không phục, cậu ta cố tình không nộp bài kiểm tra để thu hút sự chú ý của Khương Dực.
Chuyện như này tôi thấy nhiều rồi.”
Lâm Tích Nhan nhìn về phía cô bạn vừa lên tiếng mỉa mai kia: “Cái đầu nhà cậu cần đi khám gấp đó.
Đến cả thầy cô cũng biết chuyện trước giờ Khanh Khanh không nộp bài kiểm tra.
Mọi lần bạn học Khương không hỏi cậu ấy chuyện này, nhưng lần này lại đến bảo nộp bài.
Vậy rốt cuộc ai mới là người muốn thu hút sự chú ý của ai, ai mới là người cần chứng minh sự tồn tại của bản thân với ai!”
Kiều Khanh bỗng liếc nhìn Lâm Tích Nhan, cô cảm thấy cô gái này thật kỳ lạ.
Lúc đầu, cô ấy bị người khác ăn hϊế͙p͙, không dám chống lại.
Trong nháy mắt, cô ấy đã quên hết mọi chuyện, cứ liên tục lải nhải bên tai cô.
Giờ cô ấy đã biến thành một con nhím nhỏ cứng cáp và mạnh mẽ, dám đứng ra tranh luận vô cùng khí thế với người khác.
Vì ý đồ trong lòng bị Lâm Tích Nhan vạch rõ, Khương Dực vô cùng xấu hổ.
Nhưng giờ mà quay đi, càng chứng tỏ là anh ta chột dạ, đồng thời xác nhận điều Lâm Tích Nhan nói là đúng.
Vì thế, anh ta ngồi trước mặt Kiều Khanh, như muốn đối đầu với cô: “Vậy giờ làm.”
Không biết là vô tình hay cố ý nhưng khuôn mặt anh ta đang ở ngay trước mắt Kiều Khanh.
Kiều Khanh lại ngẩng đầu nhìn anh ta, sau đó cô lục tìm trong hộc bàn rồi đặt tờ kiểm tra toán lên bàn.
“Bộp”, cô đập mạnh lên bàn khiến mọi người trong lớp giật mình.
Kiều Khanh cầm bút rồi bắt đầu làm bài.
Khương Dực quan sát từng hành động của cô, thấy cô vừa đọc câu hỏi đã điền luôn đáp án.
Cô làm một lèo như thế từ phần chọn đáp án cho đến điền câu trả lời còn thiếu.
Đến cả mấy bài tự luận cuối cùng, cô chỉ nhìn đề bài một cái đã đặt bút viết luôn lời giải, cho ra luôn kết quả cuối cùng.
Cả bài kiểm tra được làm chỉ trong vòng chưa tới hai phút.
Khương Dực hơi khinh thường nghĩ, đúng là đồ bất tài, chỉ làm qua loa cho xong.
Nhưng khi cầm tờ giấy kiểm tra và xem đáp án cô viết, anh ta đột nhiên ngỡ ngàng..
Chẳng bao lâu sau, Khương Dực đại diện cho lớp đại số gọi các tổ trưởng bắt đầu thu bài kiểm tra toán.
Vì Kiều Khanh gần như không nộp bài, nên khi Chúc An An – tổ trưởng tổ một, đến thu, thấy cô không động đậy, cô ta chỉ thu bài của Lâm Tích Nhan.
Sau khi cô ta giao số bài kiểm tra đã thu được cho Khương Dực, anh ta thấy Chúc An An định rời đi, thì bèn hỏi lại: “Tại sao chưa thu đủ?”
Chúc An An ngẩn người ra, trong tổ còn Kiều Khanh, mọi lần có lần nào nộp đủ đâu?
Khương Dực dường như không nhận ra câu hỏi của mình khá kỳ lạ với đối phương, anh ta cố ý hỏi tiếp: “Ai chưa nộp?”
Chúc An An: “Còn Kiều Khanh.”
Khương Dực gật đầu, ra khỏi chỗ ngồi rồi đi thẳng đến chỗ của Kiều Khanh.
Mọi người đều quay sang nhìn.
Trong năm cuối cấp ba đầy nhàm chán này, một biến động nhỏ ngoài giờ học cũng đủ để mọi người thấy phấn khích, huống chi là câu chuyện nóng hổi của đôi nam, nữ chính vào hôm nay.
Kiều Khanh đang đọc sách, đột nhiên có một bóng đen đứng trước mắt cô.
Giọng nói cứng nhắc của Khương Dực vang trêи đầu cô: “Sao không nộp bài kiểm tra?”
Kiều Khanh ngừng lật trang rồi trả lời cho có lệ: “Không làm.”
Khương Dực gõ ngón tay trêи bàn: “Không ngẩng đầu lên được à? Đây là cách em nói chuyện với người khác sao?”
Kiều Khanh cau mày, cô từ từ ngẩng đầu nhìn Khương Dực: “Anh sao vậy?”
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng và rất xinh đẹp ở cự li gần thế này, tim Khương Dực bỗng đập nhanh hơn.
Nhớ lại chuyện sáng hôm qua cô nói không biết mình, anh ta đổi lời định nói thành câu khác: “Tên tôi là gì?”
Kiều Khanh chế nhạo anh ta: “Nếu không nhớ, tìm cảnh sát mà hỏi.”
Nói xong, cô cúi đầu rồi tiếp tục đọc sách.
Khương Dực bỗng thấy nghẹn.
Những người khác đều bối rối với cuộc đối thoại giữa hai người.
“Chuyện này là sao?”
“Còn sao nữa? Bị hủy hôn nên không phục, cậu ta cố tình không nộp bài kiểm tra để thu hút sự chú ý của Khương Dực.
Chuyện như này tôi thấy nhiều rồi.”
Lâm Tích Nhan nhìn về phía cô bạn vừa lên tiếng mỉa mai kia: “Cái đầu nhà cậu cần đi khám gấp đó.
Đến cả thầy cô cũng biết chuyện trước giờ Khanh Khanh không nộp bài kiểm tra.
Mọi lần bạn học Khương không hỏi cậu ấy chuyện này, nhưng lần này lại đến bảo nộp bài.
Vậy rốt cuộc ai mới là người muốn thu hút sự chú ý của ai, ai mới là người cần chứng minh sự tồn tại của bản thân với ai!”
Kiều Khanh bỗng liếc nhìn Lâm Tích Nhan, cô cảm thấy cô gái này thật kỳ lạ.
Lúc đầu, cô ấy bị người khác ăn hϊế͙p͙, không dám chống lại.
Trong nháy mắt, cô ấy đã quên hết mọi chuyện, cứ liên tục lải nhải bên tai cô.
Giờ cô ấy đã biến thành một con nhím nhỏ cứng cáp và mạnh mẽ, dám đứng ra tranh luận vô cùng khí thế với người khác.
Vì ý đồ trong lòng bị Lâm Tích Nhan vạch rõ, Khương Dực vô cùng xấu hổ.
Nhưng giờ mà quay đi, càng chứng tỏ là anh ta chột dạ, đồng thời xác nhận điều Lâm Tích Nhan nói là đúng.
Vì thế, anh ta ngồi trước mặt Kiều Khanh, như muốn đối đầu với cô: “Vậy giờ làm.”
Không biết là vô tình hay cố ý nhưng khuôn mặt anh ta đang ở ngay trước mắt Kiều Khanh.
Kiều Khanh lại ngẩng đầu nhìn anh ta, sau đó cô lục tìm trong hộc bàn rồi đặt tờ kiểm tra toán lên bàn.
“Bộp”, cô đập mạnh lên bàn khiến mọi người trong lớp giật mình.
Kiều Khanh cầm bút rồi bắt đầu làm bài.
Khương Dực quan sát từng hành động của cô, thấy cô vừa đọc câu hỏi đã điền luôn đáp án.
Cô làm một lèo như thế từ phần chọn đáp án cho đến điền câu trả lời còn thiếu.
Đến cả mấy bài tự luận cuối cùng, cô chỉ nhìn đề bài một cái đã đặt bút viết luôn lời giải, cho ra luôn kết quả cuối cùng.
Cả bài kiểm tra được làm chỉ trong vòng chưa tới hai phút.
Khương Dực hơi khinh thường nghĩ, đúng là đồ bất tài, chỉ làm qua loa cho xong.
Nhưng khi cầm tờ giấy kiểm tra và xem đáp án cô viết, anh ta đột nhiên ngỡ ngàng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook