“Tiểu Tuyết, đừng tùy hứng.” Hạ Vị Sương nắm chặt vô lăng, mắt nhìn thẳng.

Hạ Tình Tuyết nhanh tay thắt kĩ đai an toàn, đóng cửa xe, oán giận nói: “Đó là lời em muốn nói với chị đó.”

Chiếc ô tô phía sau vọt lên bên trái. Ngụy Vân Lang hé mở cửa sổ, nói vọng qua: “Đi mau! Xác sống bao vây tới rồi!”

Gần như ngay lập tức, đằng sau xe vang lên một tiếng trầm đục. Ngụy Vân Lang chửi thề một câu, rồi vươn tay trỏ về phía sau. Một tia sáng vàng óng chiếu xuống. Con quái vật xác sống kia lắc lư rồi té ngã như ngủ mớ.

“Ông lợi hại dữ vậy?” Hạ Vũ ngồi chung xe với cậu ta ngạc nhiên nói, “Mới rồi sao không ra tay?”

Ngụy Vân Lang hừ một tiếng: “Mới rồi mà ra tay thì người chết chính là tôi đó. Tiểu tử, muốn sinh tồn trong thế giới này thì phải học cách xem xét thời thế.”

“Chúng ta về trước đi.” Hạ Vũ nhìn trái nhìn phải, thấy gần đó có xác sống đang lao về phía này bèn nổ máy xe chạy trước một đoạn. Cậu ta ấn còi vang dội, thu hút những xác sống chung quanh đuổi theo mình, giảm bớt áp lực cho bên Hạ Vị Sương.

Thấy xe đối phương đã đi, biết không thể nào kêu Hạ Tình Tuyết xuống được nữa, Hạ Vị Sương đành phải im lặng lái xe về thôn. Chạy đến cửa nhà, cô phanh gấp một cái rồi lùi lại, cán nát đầu một xác sống.

“Vào trong trước đi. Ở bên ngoài không an toàn.” Hạ Vị Sương uể oải tinh thần, thấp giọng nói.

Hạ Tình Tuyết cảnh giác nhìn chị họ, rồi giơ tay dụi đôi mắt sưng đỏ, nói: “Không được. Chị xuống xe trước đã.”

Bàn tay nắm lấy vô lăng của Hạ Vị Sương siết chặt. Cô cười an ủi Hạ Tình Tuyết: “Tiểu Tuyết, em đừng nghĩ lung tung, chị sẽ không xúc động.”

“Vậy chị muốn làm cái gì?” Hạ Tình Tuyết đau lòng đến mức thiếu chút nữa lại khóc thành tiếng, “Tiếu Tiếu đã không còn rồi. Chị, em không thể mất luôn cả chị nữa.”

“Em còn có chú thím Hai.”

“Vậy cũng không thể không có chị.” Hạ Tình Tuyết cắn chặt môi dưới, vì gắng không để mình khóc ra mà nghẹn đến mức nấc lên từng hồi, “Chị đừng xúc động. Em và chị cùng nghĩ xem phải làm sao. Mình về nhà trước đi, được không?”

Rầm, rầm, rầm!

Xe vừa dừng, xác sống đã lập tức đuổi kịp, dùng thân thể đâm vào xe, dùng móng vuốt cào cửa kính không chút mệt mỏi.

Tiếng Hạ Tình Tuyết nghẹn ngào như một con dao cứa vào tim Hạ Vị Sương từng nhát một. Hạ Vị Sương không dám nhìn cô nàng. Cô gục đầu, khịt mũi, lại dặn dò:

“Nhạc Nhạc giao cho em đấy. Dị năng của con bé rất đặc biệt, sẽ thu hút xác sống. Chị đoán dị năng của em ấy càng mạnh thì sẽ thu hút càng nhiều. Bây giờ em ấy còn quá nhỏ, không tự bảo vệ bản thân được. Hơn nữa, nếu dị năng ấy bại lộ sẽ đưa đến rất nhiều phiền toái không đáng có. Vậy nên Tiểu Tuyết, nếu không phải cực chẳng đã thì đừng để em ấy dùng đến dị năng.”

Hạ Tình Tuyết liên tục gật đầu, nói em biết.

Hạ Vị Sương tiếp tục nói: “Còn nữa, Nhà nước cứu viện chưa chắc có thể phủ tới vùng này. Mới đầu xác sống bùng nổ đánh phủ đầu khiến mọi người không kịp trở tay. Nơi nào càng đông đúc thì tổn thất càng nghiêm trọng. Giờ xác sống lại tiến hóa tập thể lần nữa, tình hình càng lúc càng căng. Mọi người không thể chần chờ, một khi nhận được tin thành lập điểm cứu trợ thì lập tức nắm chặt thời gian chủ động đến đó ngay. Tiểu Tuyết, dị năng của em rất hữu dụng. Nếu trên đường có gặp khó khăn thì có thể nghĩ cách tiết lộ nó với phía Chính phủ, để bọn họ ra tay giúp đỡ.”

Hạ Tình Tuyết cuối cùng cũng không nhịn được mà lệ đổ thành dòng: “Chị, sao hôm nay chị dông dài thế? Phiền quá. Em không muốn nghe mấy lời này. Còn có chị mà, em không cần phải nghĩ những chuyện đó.”

Hạ Vị Sương không giận vì cô nàng nói xấu mình, chỉ cười cười: “Đừng khóc, bao nhiêu tuổi rồi mà còn khóc? Sau này chú thím Hai phải trông cậy vào em đấy. Em phải kiên cường một chút. Bất luận có xảy ra chuyện gì cũng phải bảo vệ bản thân.”

Hạ Tình Tuyết duỗi tay câu lấy ngón tay Hạ Vị Sương, khóc lóc hỏi: “Vậy còn chị? Chị muốn đi đâu?”

Hạ Vị Sương mím đôi môi khô khốc. Cô cầm lấy một chai nước khoáng, mở nắp, uống mấy ngụm, muốn dùng nước mát khiến mình bình tĩnh lại. Vặn chặt nắp chai xong, cô lại quay mặt về phía Hạ Tình Tuyết, nở một nụ cười trông có vẻ nhẹ nhàng:

“Chị đi tìm Tang Lộ mà. Đừng sợ, sẽ không sao đâu. Tang Lộ rất dễ dỗ, cũng rất mạnh mẽ. Chỉ cần chị đi theo chị ấy là sẽ được an toàn. Người em nên yên tâm nhất chính là chị.”

“Có cái rắm ấy!” Lần đầu tiên trong cuộc đời, Hạ Tình Tuyết rống lên với Hạ Vị Sương. Cô kích động vùng đứng dậy, đụng đầu vào nóc xe, lại vươn tay nắm lấy lưng ghế, kích động nói, “Người khác không biết, em còn lạ sao? Ba năm qua chị sống thế nào, em đây rõ ràng nhất. Chị có lừa gạt bản thân đi nữa cũng đừng hòng gạt em.”



Rầm! Xác sống bên ngoài dùng đầu dộng vào xe, khiến xe rung lắc. Từng mảng nhầy nhụa, dơ bẩn dính lên cửa sổ. Xác sống đâm mạnh đến mức cổ ngoẹo sang một bên, bắt đầu xoay vòng tại chỗ.

Hạ Vị Sương lại nổ máy, dẫn xác sống đi vòng quanh, tránh để chúng đâm hỏng xe. Cô nói với Hạ Tình Tuyết: “Tiểu Tuyết, em bình tĩnh một chút.”

“Chị bảo em bình tĩnh kiểu gì đây?” Hạ Tình Tuyết khóc tu tu, kêu, “Chị vốn không có thực hiện được lời chị nói. Chị là kẻ lừa đảo!”

Giờ phút này, Hạ Tình Tuyết đột nhiên rất hận mình vô dụng. Cô học nhu thuật, thể lực và lực công kích đều mạnh hơn người thường. Cô còn có dị năng không gian, nói ra ai không hâm mộ? Nhưng vào lúc này, cô lại không cứu được Kha Tiếu Tiếu, cũng không cứu được Hạ Vị Sương.

“Mấy lời đó của chị lừa được người khác.” Hạ Tình Tuyết giơ tay lau nước mắt, càng lau càng nhiều, “Nhưng không lừa được em đâu. Chỉ có em biết chị đối với chị Tang Lộ thế nào. Ba năm qua em đều thấy hết… Chị biết chị Tang Lộ không phải là chị Tang Lộ. Chị biết chị ấy không chỉ thay đổi. Chị vốn dĩ không cách nào đối mặt chị ấy, càng khỏi nói đến chuyện đứng trước mặt mà dỗ dành.”

“Chị, chị có nhớ em từng nói gì không? Em nói chị chỗ nào cũng tốt, chỉ có lúc đối mặt với chị Tang Lộ là không tốt.” Hạ Tình Tuyết đau buồn ngồi phịch xuống ghế, kêu khóc như muốn trút hết nỗi lòng, “Em biết em rất khờ, nhưng em không có ngu. Trong lòng em hiểu rõ… Chị, chị không thể đi, chị không thể đi…”

Em gái bắt đầu khóc quấy như con nít thì phải làm sao đây?

Hạ Vị Sương im lặng, lái xe hết vòng này đến vòng khác. Cô không thể phản bác được Hạ Tình Tuyết, cũng chẳng tìm ra lí do nào tốt hơn. Cô sắp ngã gục rồi. Cô nàng đang khóc thút thít cạnh bên chính là động lực duy nhất chống đỡ cho cô tiếp tục hành động đến lúc này.

Hạ Vị Sương liếc nhìn đồng hồ xăng, đảo một vòng cuối cùng rồi một lần nữa dừng lại trước cửa nhà họ Hạ. Cô nói: “Chị thừa nhận chị đúng là không làm được. Cho nên, Tiểu Tuyết, chị không thể liên lụy bọn em. Chị không thể nào đối mặt với người đó. Chị ta muốn làm hại em. Còn Tiếu Tiếu nữa, Tiếu Tiếu đã… Chị… Tiểu Tuyết… chị thật sự không làm được. Chị không thể để em tiếp tục bị nguy hiểm đe dọa.”

Chỉ cần Hạ Vị Sương còn ở gần Hạ Tình Tuyết thì rất khó có thể đảm bảo sẽ không liên lụy. Cô phải rời đi, cô cần rời đi.

Hạ Vị Sương nói: “Chị không làm được yêu cầu của chị ta.” Cũng không muốn làm. Cô sắp điên rồi. Cô không biết nên tiếp tục đối mặt với Tang Lộ thế nào. Hiện tại, cô chỉ muốn trốn. Tự lừa dối bản thân cũng được, nhát gan yếu đuối cũng chẳng sao. Cô chỉ muốn thoát khỏi tất cả những gì trước mắt.

“Mục tiêu của người kia chỉ có chị. Chị rời khỏi thôn Thúy Sơn thì chị ta cũng sẽ rời đi theo. Như vậy mọi người sẽ không gặp nguy hiểm. Tiểu Tuyết, em hiểu ý chị không? Cho dù em không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho chú thím Hai nữa.”

Hạ Tình Tuyết nức nở: “Chị…”

“Xuống xe!” Hạ Vị Sương lạnh lùng nói, “Em trăm cay ngàn đắng mới đoàn tụ được với người nhà. Em muốn để bọn họ chưa vui vẻ được mấy ngày đã phải thương tâm sao?!”

Hạ Tình Tuyết xụi lơ trên ghế phụ lái. Hạ Vị Sương giơ tay cởi bỏ dây an toàn của cô nàng. Cô trông về phía đầu tường cạnh cửa. Hạ Vũ và Ngụy Vân Lang đang cầm vũ khí, chuẩn bị sẵn sàng để tiếp ứng hai người. Mễ Nhạc Nhạc cũng đến. Cô nhóc có vẻ bối rối, đứng trên sân thượng, yên lặng nhìn chiếc xe bên dưới.

Hạ Vũ sợ người trong xe không nghe rõ, bèn gân cổ hô: “Car hai mau trở lại đi. Chốc nữa Ngụy Vân Lang ra tay đánh ngã xác sống, em ra mở cửa cho hai người!”

Hạ Tình Tuyết cuối cùng cũng cử động. Chỉ là cô nàng không xuống xe mà xoay người, điên cuồng quăng đồ ra băng sau.

Đồ ăn, đồ uống, đồ dùng,…

“Đủ rồi.” Hạ Vị Sương túm lấy tay Hạ Tình Tuyết, khẽ lắc đầu, “Chị không dùng hết nhiều như thế. Tiểu Tuyết, dừng lại đi.”

Hạ Tình Tuyết giận dỗi: “Đây vốn chính là của chị tìm về. Nếu chị muốn đi, em đây trả hết cho chị!”

Hạ Vị Sương đành phải nói: “Mang quá nhiều đồ thì chị sẽ bị người khác theo dõi. Hơn nữa rất bất tiện.”

Bàn tay Hạ Tình Tuyết dừng giữa không trung. Cô nhìn Hạ Vị Sương bằng ánh mắt rưng rưng.

Hạ Vị Sương tránh đi ánh mắt ấy: “Đưa xăng cho chị. Tinh thạch cũng cho chị một ít.”

Hạ Tình Tuyết vội run rẩy lấy ra.

Cách cửa sổ xe, Hạ Vị Sương ngẩng đầu nhìn lên Mễ Nhạc Nhạc đang đứng trên sân thượng, lại nói với Hạ Tình Tuyết: “Thay chị xin lỗi Nhạc Nhạc một tiếng. Chị nuốt lời.”

Tiếp đó, cô vẫy tay với Hạ Vũ, ý bảo bọn họ ra tay. Ngụy Vân Lang vừa tinh lọc hai con quái vật xác sống đang bấu vào xe thì Hạ Vị Sương đã lập tức nổ máy, phanh lại, quay đầu cán bẹp chúng. Sau đó, cô mở cửa xe, dùng lực đẩy Hạ Tình Tuyết ra ngoài.

Hạ Vũ nhanh chóng mở cửa vọt tới, kéo Hạ Tình Tuyết đang khóc đến khuỵu cả người chạy vào nhà. Chạy được một lúc, cậu ta sực phát hiện có gì đó không đúng. Đằng sau vang tiếng nổ máy xe. Hạ Vũ quay đầu, chỉ thấy chiếc ô tô màu đen kia đang lao nhanh về phía trước, càng lúc càng xa.





Xe chạy đến chỗ tấm bia thôn, thời tiết hoàn toàn trái ngược với hôm trở về. Hôm nay ánh nắng tươi sáng, khô ráo, oi bức. Tiếng ve râm ran như muốn đâm thủng màng tai.

Hạ Vị Sương tạm thời dừng xe. Ghế sau đã chất đầy đồ, cô chọn ra một bộ quần áo mới, thay cho bộ cũ đã ướt đẫm mồ hôi trên người. Đoạn, cô ngẩng đầu nhìn mình trong gương chiếu hậu, thử nở nụ cười. Cười không nổi.

Hạ Vị Sương cho rằng mình sẽ khóc, nhưng lại nhận ra mình không hề rơi lệ. Cô thậm chí còn cảm thấy khá kinh ngạc vì mình có thể giữ vững lí trí đến tận giờ.

Đúng rồi, cô phải bảo đảm Tiểu Tuyết được bình an vô sự. Cô đã không thể nào gánh chịu nổi sự đau khổ nếu Tiểu Tuyết xảy ra chuyện nữa.

Hạ Vị Sương lục trong đống đồ mà Hạ Tình Tuyết quăng đầy ban nãy, tìm được một con dao gọt hoa quả còn chưa tháo bao bì, lấy ra. Cô cắt qua phần trên cánh tay trái, chỗ không dễ dính dơ, cũng không ảnh hưởng đến hành động, nhỏ máu lên quần áo cũ, sau đó xé thành nhiều mảnh.

Tang Lộ không có dị năng tiên tri, có thần thông quảng đại thế nào đi chăng nữa cũng không thể xác định được vị trí của Hạ Vị Sương ngay. Cách Tang Lộ tìm kiếm Hạ Vị Sương chính là lần theo hơi thở.

Hạ Vị Sương bình tĩnh ném một mảnh quần áo dính máu ra ngoài bia thôn, sau đó lái xe lao nhanh về phía trước.

Tang Lộ không có quá nhiều tình cảm. Cô sẽ xem đuổi bắt Hạ Vị Sương là nhiệm vụ hàng đầu, đặc biệt khi Hạ Vị Sương đang bị thương, có khả năng bị những thứ khác ăn trọn bất kì lúc nào. Như thế, Tiểu Tuyết bọn họ sẽ càng an toàn.

Ban đầu, Hạ Vị Sương cứ đi được một cây số thì sẽ ném một mảnh quần áo, sau đó là ba cây số ném một lần, rồi năm cây số ném một lần. Mảnh cuối cùng, Hạ Vị Sương còn chưa kịp quăng đi.

Trời dần chuyển tối. Tất cả những sinh vật dị hóa đồng loạt trở nên manh động. Xác sống cũng bắt đầu tích cực hơn. Tốc độ của Hạ Vị Sương bị buộc phải thả chậm một chút.

Nhưng chỉ là một chút.

Trên đường cũng có những người không thể không di chuyển xuyên đêm như cô, chẳng qua phương hướng của bọn họ không giống nhau. Tất cả mọi người đều đang rời khỏi thành phố A, rời khỏi nơi đã bị xác sống chiếm cứ ấy. Chỉ có Hạ Vị Sương là điên cuồng đi ngược lại, đâm bay tất cả những xác sống dám chặn đường mình.

Không hề sợ hãi, tuyệt không dừng lại. Cô thậm chí còn cảm thấy có phần hưng phấn. Hưng phấn vì mình vẫn còn có thể bình tĩnh suy nghĩ, vì mình còn có sức lực lựa chọn.

Đêm hè thật sự quá nóng. Hạ Vị Sương không mở điều hòa. Cô muốn tiết kiệm xăng.

Quốc lộ im ắng tiềm tàng nhiều nguy hiểm. Dưới tốc độ cao, gió đêm thổi quét rào rạt. Hạ Vị Sương hé mở cửa xe, để làn gió len lỏi vào. Những lọn tóc đen lất phất như đàn rắn bay múa. Cô giơ tay, quăng mảnh vải dính máu cuối cùng ra khỏi xe. Mảnh vải ấy lập tức trôi tuột về phía sau rồi biến mất tăm, chẳng biết đã phiêu đến cánh đồng bị lãng quên nào.

Cô nói sẽ rời khỏi mọi người, bao gồm cả Tang Lộ. Biết con mồi đào tẩu, Tang Lộ sẽ có phản ứng gì? Chị ta không cách nào hiểu được cảm xúc của người bình thường. Như vậy, sẽ vì thế mà cảm thấy ảo não sao?

Hạ Vị Sương không ngăn được nụ cười.

Nhưng rồi, một bàn tay chợt nhẹ nhàng đặt lên bàn tay Hạ Vị Sương đang nắm chặt vô lăng. Cô nghiêng đầu nhìn qua, thấy một Tang Lộ mặc váy cưới trắng tinh.

“Nên dừng rồi.” Tang Lộ mỉm cười dịu dàng với cô, mang theo sự bình yên, tĩnh lặng, trở thành thứ đẹp đẽ nhất dưới bầu trời đêm nay.

Chị nói: “Em cần bình tĩnh, cần nghỉ ngơi.”

Hạ Vị Sương ngơ ngác nhìn Tang Lộ. Xe vẫn tiếp tục chạy về phía trước, cán qua một cái xác nằm trên đất. Cả thân xe đột nhiên chao đảo, thiếu chút nữa đã đâm vào lề đường.

Hạ Vị Sương quay đầu nhìn con đường tối tăm trước mắt. Vẻ ngoài kiên cường bất chợt vỡ tan ngay tại khoảnh khắc này. Cô cắn chặt khớp hàm, không cách nào thốt lên được dù chỉ một tiếng.

Tang Lộ dang đôi cánh tay, nhẹ nhàng ôm lấy cô, nói: “Em biết mà. Chiếc xe này sắp không trụ được nữa rồi.”

Xác sống gần như đã đâm nát đầu xe. Loại xe bình thường thế này căn bản không chịu đựng được bao lâu dưới những va chạm liên tục.

Tang Lộ nói: “Sương Sương, dừng lại đi em.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương