Bạn Gái Cuối Cùng Của Triệu Phú
-
Chương 34: Ngã rạn xương quai xanh
- Khi tổn thương xuất hiện trên thân thể và tâm hồn cùng một lúc, cái nào đau hơn? -
Tối nay tiết trời đặc biệt lạnh. Dù mới chỉ bước vào tháng mười một nhưng gió đêm thổi vào đã lạnh đến thấu xương. Tô Thiên Thanh lo liệu xong những việc cần làm, đang lái xe về nhà.
Người trên đường đi tới đi lui, dưới ánh đèn nê ông chiếu rọi, dường như có thể nhìn thấy thế giới nội tâm muôn màu muôn vẻ của bọn họ. Tô Thiên Thanh vừa lái xe, vừa quét mắt qua đám đông. Chợt, anh phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc.
Đó là một cô gái, trong tay cầm một chai rượu, đi đường ngã trái ngã phải, thỉnh thoảng lại va phải những người đi đường khác. Tô Thiên Thanh đỗ xe ở lề đường, từ từ bước tới.
Anh biết, cô đã say, có điều là không rõ ràng cho lắm, rốt cuộc là cô đã say đến mức nào, cùng với tại sao lại say thành cái dạng này. Trong ấn tượng của anh, Phùng Sở Sở lúc nào cũng nghiêm trang, hoặc là dùng mắt trừng anh, hoặc là căn bản không thèm liếc đến anh, lúc nói chuyên, chưa từng giở giọng tốt đẹp. Cho dù là cái hôm bữa tối lãng mạn kia, anh còn như anh hùng ôm cô vào tận nhà hàng, vậy mà mấy lời phun từ miệng cô nàng ra vẫn tràn ngập bất mãn và căm tức.
Nhưng mà hôm nay, Phùng Sở Sở hôm nay rất khác, cô vậy mà lại lộ ra một nụ cười cực kỳ rạng rỡ với anh, thậm chí còn dang hai tay, cả người đổ thẳng vào ngực anh.
Mùi rượu rất nồng. Tô Thiên Thanh quả nhiên không đoán sai, cái cô nàng này ngày hôm nay lại ra ngoài mua say. Như vậy cũng không giống với phong cách của cô, một Phùng Sở Sở lúc nào cũng giống một con gà mái cao ngạo kia, dáng vẻ hiện giờ, lạc lõng đến mức khiến cho người ta không thốt nên lời.
Tô Thiên Thanh đỡ Phùng Sở Sở, thấy cô nhìn mình cười khúc khích liên hồi, trong lòng bỗng cảm thấy rờn rợn. Anh vừa dìu cô, vừa gọi: "Này, Phùng Sở Sở, cô làm sao vậy?"
"Uống rượu, cùng nhau uống rượu đi!" Phùng Sở Sở giơ chai rượu trên tay lên, nhiệt tình chào hỏi.
Tô Thiên Thanh vươn tay đoạt lấy chai rượu, khẽ nhíu mày, kéo tay Phùng Sở Sở, mắng: "Cô đang làm gì thế hả? Không biết uống thì đừng có uống bừa, đi ra đường cho mất mặt ra!"
"Ai cần anh lo chứ?" Phùng Sở Sở thu hồi nụ cười khi nãy, dùng sức đẩy Tô Thiên Thanh ra, lớn tiếng nói, "Anh là gì của tôi, ai khiến anh đến quản tôi?"
Tô Thiên Thanh thấy cô đứng không vững, dáng vẻ như sắp ngã tới nơi, vội vàng vươn tay kéo cô lại, ôm vào trong ngực mình. Không biết có phải là do đêm xuống quá lạnh hay không, tay của Phùng Sở Sở, lạnh đến mức khiến cho Tô Thiên Thanh không nhịn được mà run lên một cái. Cô nàng này, sao chỉ mặc có tí như vậy mà đã ra khỏi nhà? Trong lòng Tô Thiên Thanh mắng thầm, định cởi áo mình ra khoác thêm cho cô.
Nhưng Phùng Sở Sở trong ngực lại vô cùng không phối hợp, liều mạng vùng vẫy, muốn đẩy anh ra. Cơn tức của Tô Thiên Thanh lập tức vọt lên não, dùng sức lắc lắc Phùng Sở Sở, muốn cho cô tỉnh táo hơn một chút.
"Cô đứng yên cho tôi, say rượu phát điên trên đường cái gì hả?!!"
"Tôi thích thế đấy liên quan gì đến anh?!" Phùng Sở Sở giơ tay, tát Tô Thiên Thanh một cái, mặc dù không dùng nhiều sức nhưng vẫn khiến cho Tô Thiên Thanh sững người.
Anh cuối cùng cũng dùng hết sức, một tay túm chặt lấy hai tay của Phùng Sở Sở, một tay khác bóp lấy mặt cô, gầm nhẹ nói: "Được lắm, cô nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đừng có khiến bản thân trông như là oán phụ kiểu đó!"
"Oán phụ?" Phùng Sở Sở lắc lắc đầu, thét to, "Ai bảo tôi là oán phụ. Đôi cẩu nam nữ kia, là bọn họ có lỗi với tôi, là bọn họ phản bội tôi! Tôi không làm gì sai, tôi có gì mà phải oán trách!"
Tô Thiên Thanh sửng sốt một chút, nhưng vẫn không buông tay Phùng Sở Sở ra. Mặc dù anh rất muốn biết rõ tình hình cụ thể, nhưng nhìn bộ dạng của cô nàng này bây giờ, vẫn là đưa cô lên xe trước thì tốt hơn.
Phùng Sở Sở bị gió đêm thổi vào, người cũng có chút tỉnh táo lại. Sau đó còn phun hết oán hận trong lòng với Tô Thiên Thanh, tâm trạng lập tức trở nên yếu ớt, không còn giãy dụa nữa, cả người lại từ từ mềm nhũn ra, cuối cùng lại trượt khỏi tay của Tô Thiên Thanh, ngồi xổm bên lề đường, khóc rưng rức.
Tô Thiên Thanh nhìn bộ dạng của cô tựa như một con mèo nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, vừa đáng thương vừa đáng yêu. Không kìm được bước tới, vỗ vỗ lưng cô an ủi: "Được rồi, khóc xong rồi sẽ thoải mái, đừng uống rượu nữa, tôi với cô đi ăn chút gì nhé?"
Phùng Sở Sở ngẩng đầu lên, đáng thương nhìn anh, trên mặt đầy nước mắt, dùng giọng nói như của một đứa trẻ, yếu ớt nói: "Tôi, tôi khó chịu lắm, tôi..."
"Cô làm sao hả?" Tô Thiên Thanh ngồi xổm xuống, vừa vỗ lưng cô, vừa ghé qua hỏi.
Phùng Sở Sở chỉ chỉ cổ họng của mình, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ, nắm lấy hai tay Tô Thiên Thanh, cả người lại nhào tới một lần nữa. Có điều lần này, cô không nở nụ cười với anh, mà là tương cả một bụng đầy mật xanh mật vàng ói hết lên người anh.
"Á, cô làm gì thế hả?!!!" Tô Thiên Thanh sợ hãi kêu lên, bản năng vươn tay muốn đẩy Phùng Sở Sở ra. Nhưng Phùng Sở Sở lại giống hệt như một con ba ba, cắn chặt không buông, vừa ói vừa sáp lại gần Tô Thiên Thanh. Không biết là cô cố ý hay vô tình nữa.
Tô Thiên Thanh ngửi mùi rượu xen lẫn vị chua kia, bản thân cũng không nhịn được mà muốn ói ra ngoài. Lại nhìn trên người đã bị Phùng Sở Sở nôn cho rối tinh rối mù. Lập tức có chút mất hứng, dùng sức hất bàn tay đang túm lấy mình của cô ra, định kéo cô đứng lên.
Ai ngờ lại dùng sức hơi nhiều, Phùng Sở Sở vốn không ngồi vững, cả người liền đổ về phía sau. Cái chân bị thương kia của cô không giữ được sức nặng của cơ thể, cả người nghiêng ngả té lăn ra đất.
"A!" Phùng Sở Sở hét lên một tiếng, ngã ra đất, đau đến mức không thốt ra lời.
"Sao rồi?" Tô Thiên Thanh thấy vậy, có chút cuống quít, chạy nhanh qua đỡ cô dậy.
Sắc mặt của Phùng Sở Sở có chút biến đổi so với lúc nãy. Gương mặt vốn vì uống nhiều mà trở nên phiếm hồng giờ đã trở nên hơi tái, một tay đặt lên vai phải của mình, rên lên đau đớn.
Tô Thiên Thanh cũng mặc kệ bãi nôn bẩn thỉu trên người, luôn miệng hỏi cô bị làm sao. Phùng Sở Sở lại chỉ biết kêu đau, ngay cả nói một câu cũng không rõ ràng.
Tô Thiên Thanh chẳng còn cách nào khác, đành ôm lấy cô, quay lại xe, đi về phía bệnh viện.
Giằng co cả một đêm, cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi. Tình hình của Phùng Sở Sở không được tốt, chân vừa mới khôi phục, xương quai xanh lại bị Tô Thiên Thanh đẩy một cái, đụng vào bậc thang trên đường, nứt ra một vệt.
Vậy nên, vừa mới dỡ được thạch cao dưới chân, Phùng Sở Sở đáng thương lại phải cõng thạch cao trên bả vai sống qua ngày.
Tin tức này nhanh chóng đến tai những người khác, cho nên ngày hôm sau khi Phùng Sở Sở tỉnh lại trên giường bệnh, đã thấy Dương Quang và Nguyễn Trữ Khanh đứng trước giường, mặt đầy lo lắng nhìn cô.
Trong khoảnh khắc đó, Phùng Sở Sở thậm chí còn cảm thấy có chút mê man, không rõ là thực hay mơ. Tất cả những chuyện này dường như đều rất hợp lý, cô bị thương, bạn trai và bạn tốt của cô đến bệnh viện thăm cô. Dường như giống hệt lần trước, quan hệ giữa mọi người không có gì thay đổi.
Nhưng khi cô giãy dụa ngồi dậy từ trên giường, nhìn cánh tay phải đang bị treo ngược của mình, cùng với gương mặt của Dương Quang, cô mới phát hiện ra, mình thực sự xong đời rồi. Lại nằm viện thêm lần nữa, còn để cho hai người này nhìn thấy vẻ quẫn bách của mình. Phùng Sở Sở hiện giờ chỉ hận trên tay không có một con dao, đâm cho mỗi người một nhát.
Dương Quang hiển nhiên còn không biết, Phùng Sở Sở đã biết chuyện của anh ta và Nguyễn Trữ Khanh, trước sau vẫn bày ra dáng vẻ của bạn trai, quan tâm tiến lên, mỉm cười nói: "Đúng là làm anh sợ muốn chết. Năm nay là năm hạn của em phải không, sao suốt ngày nằm viện thế. Em mà thế này thêm mấy lần nữa, chắc anh cũng phát bệnh tìm vì em quá."
Phùng Sở Sở nhìn dáng vẻ của anh ta, cảm thấy buồn nôn từ tận đáy lòng. Cô không đáp lại lời của Dương Quang mà lạnh lùng quét qua Nguyễn Trữ Khanh một cái. Ánh mắt kia, rất phức tạp, nhìn mà khiến cho Nguyễn Trữ Khanh cả kinh trong lòng, nhịp tim như chững lại.
Dương Quang thấy Phùng Sở Sở không lên tiếng, cho là vết thương của cô vẫn còn đau, liền cúi người xuống nhẹ giọng hỏi: "Sao rồi, có muốn ăn gì không?"
Phùng Sở Sở vẫn không liếc anh ta lấy một cái, chỉ bình tĩnh nói: "Anh đi về đi."
"Hả?" Dương Quang nhất thời không kịp phản ứng lại, sững sờ đứng tại chỗ.
"Mau đi đi!" Phùng Sở Sở nhắc lại lần nữa.
"Sở Sở, cậu làm sao vậy?" Nguyễn Trữ Khanh bước lên trước, vươn tay đặt lên bả vai kia của cô, hỏi.
"Tôi bảo các người cút đi!" Phùng Sở Sở đột nhiên mất khống chế tâm trạng, cầm chiếc cốc thủy tinh ở tủ đầu giường lên, mạnh mẽ quẳng ra. Chiếc cốc đập phải khung cửa, vỡ thành mấy mảnh, rớt xuống đất.
Biến cố bất thình *** h khiến cho tất cả mọi người đều kinh sợ. Dương Quang cuối cùng cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, căng thẳng đến mức toàn thân phát run. Người làm chuyện xấu, sau khi bị phát hiện thì sẽ có cảm thụ thế nào, giờ anh ta đã hiểu rõ.
Nguyễn Trữ Khanh bị dọa đến mức chân như nhũn ra, gần như không đứng thẳng nổi. Cô nhìn Dương Quang, muốn đọc ra chút tin tức từ trên mặt anh ta. Nhưng gương mặt Dương Quang chỉ đầy vẻ kinh sợ, điều này khiến cô hiểu ra, Dương Quang cũng giống cô, đến giờ mới biết là chuyện tốt mình làm đã bị vạch trần.
Dương Quang sửng sốt chốc lát mới nhớ ra phải nói gì đó, anh ta há miệng, có chút lắp bắp nói: "Sở Sở, Sở Sở, nếu em khó chịu... anh, anh sẽ đi về trước. Tối anh sẽ quay lại thăm em..."
"Không cần, sau này anh không cần quay lại nữa." Phùng Sở Sở chỉ Nguyễn Trữ Khanh, lại nói, "Nhớ, đưa cả bạn gái anh về theo đi."
"Sở Sở, mình, sao cậu lại nói vậy?" Nguyễn Trữ Khanh có chút cuống quít, vội vàng giải thích.
"Cậu hy vọng tôi nói gì đây?" Phùng Sở Sở nhìn cô ta, khẽ mỉm cười, trấn định nói, "Hy vọng tôi chúc phúc cho các người, hay là giả bộ như không biết, tiếp tục làm một kẻ ngốc?"
"Sở Sở, có phải em nghe được mấy lời bóng gió gì không? Em nghe anh giải thích, chuyện không như em nghĩ đâu." Chuyện đến nước này, Dương Quang vẫn còn muốn lấp liếm, cực lực giải thích.
"Tôi không nghe được gì cả, tất cả những chuyện này, đều do chính mắt tôi nhìn thấy." Phùng Sở Sở cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn Dương Quang một cái, "Sau này mà có yêu đương vụng trộm nữa, nhớ tìm chỗ nào ít người, tốt nhất là đến hoang đảo, như thế mới không bị người ta chụp được."
"Sở Sở, thực ra mình và Dương Quang không có gì cả, cậu đừng hiểu lầm. Anh ấy và mình ra ngoài, không phải như cậu nghĩ đâu."
"Vậy thì là thế nào?" Ánh mắt của Phùng Sở Sở quét tới quét lui giữa hai người, cuối cùng rơi vào người Dương Quang, "Nếu không phải, vậy anh giải thích đi, anh và cô ta đến rạp chiếu phim làm gì? Anh khoác tay lên hông cô ta là vì cái gì?!"
"Chuyện này, chuyện này..." Dương Quang rốt cục không thể biện bạch nổi nữa, hoàn toàn ngốc trệ.
"Còn không mau cút đi!" Phùng Sở Sở lại cầm một cái cốc khác lên, ném ra ngoài, cô cảm thấy, bây giờ nếu mình mà không ném đồ đạc, ngọn lửa trong lòng kia sẽ giống như núi lửa phun trào, thiêu rụi khắp nơi.
"Sao thế, cái cốc nó chọc cô mất hứng à?" Tô Thiên Thanh từ ngoài cửa bước vào, cười cười nhìn về phía Phùng Sở Sở. Nhân lúc rảnh, anh tranh thủ về nhà đổi bộ quần áo rồi mới chạy tới lần nữa.
"Không có gì, chẳng qua là có con ruồi khiến cho người ta phát ngán mà thôi." Phùng Sở Sở khoát khoát tay, dáng vẻ như đang đuổi ruồi.
Tô Thiên Thanh bước lên trước, đứng trước mặt Dương Quang, cười như không cười nói: "Đi đi, đừng dây dưa mãi ở đây nữa."
"Chuyện này không liên quan đến anh!" Dương Quang đang giận mà không có chỗ phát tác, câu này của Tô Thiên Thanh rốt cục cũng động đến dây thần kinh của anh ta, không nhịn được rống lên.
Tô Thiên Thanh vung tay lên cho anh ta một cú đấm, đánh thẳng vào bên miệng. Dương Quang hoàn toàn không ngờ anh lại động thủ, bị đánh mà vẫn đứng nguyên tại chỗ, vẻ tức giận trên mặt chuyển thành khiếp sợ.
"Sau này ăn vụng xong, nhớ chùi mép cho sạch." Tô Thiên Thanh chỉ chỉ vết máu trên khóe miệng Dương Quang, thuận tay rút một tờ khăn giấy, đập lên ngực anh ta.
Dương Quang không đưa tay ra, khăn giấy rơi xuống đất. Anh ta đương nhiên nghe rõ ý tứ của Tô Thiên Thanh, giữa đàn ông với nhau, có lúc chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu được ý tứ của đối phương.
Rất hiển nhiên, Tô Thiên Thanh cũng biết chuyện giữa anh ta và Nguyễn Trữ Khanh. Điều này làm cho Dương Quang có chút căm tức, giống như bị người ta lột sạch triển lãm trước mặt mọi người vậy. Con người, vốn là một sinh vật kỳ quái như vậy đấy, rõ ràng là bản thân mình làm sai, tất cả hậu quả đều do chính mình gây ra. Nhưng khi anh ta cảm thấy bị tổn thương thì lại có thể đương nhiên mà đẩy trách nhiệm lên đầu người khác, đem mình đặt ở vị trí người bị hại, ngược lại còn đi chỉ trích người khác.
"Sở Sở, đây là chuyện giữa chúng ta, đừng để người ngoài nhúng tay vào được không? Chúng ta từ từ giải quyết đi."
"Giải quyết, muốn giải quyết thế nào đây?" Phùng Sở Sở khinh thường hỏi ngược lại, "Anh có biện pháp giải quyết sao? Anh còn muốn Nga Hoàng Nữ Anh* nữa hay sao, hay là bội tình bạc nghĩa? Dương Quang, chuyện này, không cần thiết phải giải quyết, bởi vì, anh không có tư cách để giải quyết."
* Trong truyền thuyết Trung Quốc cổ đại, vua Nghiêu có hai người con gái. Đều xưng là "Hoàng Anh", cả là Nga Hoàng, thứ là "Nữ Anh", hai chị em cùng gả cho vua Thuấn. Hai người sống hòa hợp với nhau, phò giúp vua Thuấn kế thừa ngôi vị của vua Nghiêu, sau khi vua Thuấn đến phương Nam tuần sát, chết bởi Thương Ngô, hai phi đau buồn chết giữa dòng Giang Tương.
"Sở Sở, mình sẽ rút khỏi cuộc thi, kết hôn với Dương Quang." Lúc này, biểu hiện của Nguyễn Trữ Khanh không còn giống một cô gái mềm yếu nữa, trái lại còn dũng cảm và quyết đoán hơn một người đàn ông như Dương Quang.
"Được, vậy tôi chúc mừng cậu trước, dù không gả được vào nhà giàu có nhưng cuối cùng cũng tìm được một người không tệ." Phùng Sở Sở nhẹ nhàng vỗ tay hai cái, cười nói.
"Sở Sở, em đừng như vậy, em nghe anh giải thích." Dương Quang vẫn còn muốn vãn hồi.
"Nếu anh còn là đàn ông thì tốt nhất là đi ngay lập tức đi." Tô Thiên Thanh nhoáng cái đã túm lấy cổ áo Dương Quang, không hề khách khí nói, "Ngay cả một người phụ nữ còn quyết đoán hơn anh, anh có ở lại nữa, cũng chỉ tự rước lấy nhục mà thôi."
"Anh là cái thá gì, ai cần anh quản!" Dương Quang túm lấy tay của Tô Thiên Thanh, định giật nó khỏi áo mình. Nhưng sức lực của anh ta kém xa Tô Thiên Thanh, kéo cả nửa ngày mà vẫn không thành công. Anh ta thẹn quá thành giận, giơ một cánh tay khác lên định đánh vào mặt Tô Thiên Thanh.
Tô Thiên Thanh nhanh chóng túm lấy tay anh ta, vặn nó ra đằng sau, từ từ ghé sát lại mặt anh ta, nói từng chữ từng chữ: "Nếu anh còn không cút, tôi sẽ khiến anh biến mất khỏi thế giới này."
Tối nay tiết trời đặc biệt lạnh. Dù mới chỉ bước vào tháng mười một nhưng gió đêm thổi vào đã lạnh đến thấu xương. Tô Thiên Thanh lo liệu xong những việc cần làm, đang lái xe về nhà.
Người trên đường đi tới đi lui, dưới ánh đèn nê ông chiếu rọi, dường như có thể nhìn thấy thế giới nội tâm muôn màu muôn vẻ của bọn họ. Tô Thiên Thanh vừa lái xe, vừa quét mắt qua đám đông. Chợt, anh phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc.
Đó là một cô gái, trong tay cầm một chai rượu, đi đường ngã trái ngã phải, thỉnh thoảng lại va phải những người đi đường khác. Tô Thiên Thanh đỗ xe ở lề đường, từ từ bước tới.
Anh biết, cô đã say, có điều là không rõ ràng cho lắm, rốt cuộc là cô đã say đến mức nào, cùng với tại sao lại say thành cái dạng này. Trong ấn tượng của anh, Phùng Sở Sở lúc nào cũng nghiêm trang, hoặc là dùng mắt trừng anh, hoặc là căn bản không thèm liếc đến anh, lúc nói chuyên, chưa từng giở giọng tốt đẹp. Cho dù là cái hôm bữa tối lãng mạn kia, anh còn như anh hùng ôm cô vào tận nhà hàng, vậy mà mấy lời phun từ miệng cô nàng ra vẫn tràn ngập bất mãn và căm tức.
Nhưng mà hôm nay, Phùng Sở Sở hôm nay rất khác, cô vậy mà lại lộ ra một nụ cười cực kỳ rạng rỡ với anh, thậm chí còn dang hai tay, cả người đổ thẳng vào ngực anh.
Mùi rượu rất nồng. Tô Thiên Thanh quả nhiên không đoán sai, cái cô nàng này ngày hôm nay lại ra ngoài mua say. Như vậy cũng không giống với phong cách của cô, một Phùng Sở Sở lúc nào cũng giống một con gà mái cao ngạo kia, dáng vẻ hiện giờ, lạc lõng đến mức khiến cho người ta không thốt nên lời.
Tô Thiên Thanh đỡ Phùng Sở Sở, thấy cô nhìn mình cười khúc khích liên hồi, trong lòng bỗng cảm thấy rờn rợn. Anh vừa dìu cô, vừa gọi: "Này, Phùng Sở Sở, cô làm sao vậy?"
"Uống rượu, cùng nhau uống rượu đi!" Phùng Sở Sở giơ chai rượu trên tay lên, nhiệt tình chào hỏi.
Tô Thiên Thanh vươn tay đoạt lấy chai rượu, khẽ nhíu mày, kéo tay Phùng Sở Sở, mắng: "Cô đang làm gì thế hả? Không biết uống thì đừng có uống bừa, đi ra đường cho mất mặt ra!"
"Ai cần anh lo chứ?" Phùng Sở Sở thu hồi nụ cười khi nãy, dùng sức đẩy Tô Thiên Thanh ra, lớn tiếng nói, "Anh là gì của tôi, ai khiến anh đến quản tôi?"
Tô Thiên Thanh thấy cô đứng không vững, dáng vẻ như sắp ngã tới nơi, vội vàng vươn tay kéo cô lại, ôm vào trong ngực mình. Không biết có phải là do đêm xuống quá lạnh hay không, tay của Phùng Sở Sở, lạnh đến mức khiến cho Tô Thiên Thanh không nhịn được mà run lên một cái. Cô nàng này, sao chỉ mặc có tí như vậy mà đã ra khỏi nhà? Trong lòng Tô Thiên Thanh mắng thầm, định cởi áo mình ra khoác thêm cho cô.
Nhưng Phùng Sở Sở trong ngực lại vô cùng không phối hợp, liều mạng vùng vẫy, muốn đẩy anh ra. Cơn tức của Tô Thiên Thanh lập tức vọt lên não, dùng sức lắc lắc Phùng Sở Sở, muốn cho cô tỉnh táo hơn một chút.
"Cô đứng yên cho tôi, say rượu phát điên trên đường cái gì hả?!!"
"Tôi thích thế đấy liên quan gì đến anh?!" Phùng Sở Sở giơ tay, tát Tô Thiên Thanh một cái, mặc dù không dùng nhiều sức nhưng vẫn khiến cho Tô Thiên Thanh sững người.
Anh cuối cùng cũng dùng hết sức, một tay túm chặt lấy hai tay của Phùng Sở Sở, một tay khác bóp lấy mặt cô, gầm nhẹ nói: "Được lắm, cô nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đừng có khiến bản thân trông như là oán phụ kiểu đó!"
"Oán phụ?" Phùng Sở Sở lắc lắc đầu, thét to, "Ai bảo tôi là oán phụ. Đôi cẩu nam nữ kia, là bọn họ có lỗi với tôi, là bọn họ phản bội tôi! Tôi không làm gì sai, tôi có gì mà phải oán trách!"
Tô Thiên Thanh sửng sốt một chút, nhưng vẫn không buông tay Phùng Sở Sở ra. Mặc dù anh rất muốn biết rõ tình hình cụ thể, nhưng nhìn bộ dạng của cô nàng này bây giờ, vẫn là đưa cô lên xe trước thì tốt hơn.
Phùng Sở Sở bị gió đêm thổi vào, người cũng có chút tỉnh táo lại. Sau đó còn phun hết oán hận trong lòng với Tô Thiên Thanh, tâm trạng lập tức trở nên yếu ớt, không còn giãy dụa nữa, cả người lại từ từ mềm nhũn ra, cuối cùng lại trượt khỏi tay của Tô Thiên Thanh, ngồi xổm bên lề đường, khóc rưng rức.
Tô Thiên Thanh nhìn bộ dạng của cô tựa như một con mèo nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, vừa đáng thương vừa đáng yêu. Không kìm được bước tới, vỗ vỗ lưng cô an ủi: "Được rồi, khóc xong rồi sẽ thoải mái, đừng uống rượu nữa, tôi với cô đi ăn chút gì nhé?"
Phùng Sở Sở ngẩng đầu lên, đáng thương nhìn anh, trên mặt đầy nước mắt, dùng giọng nói như của một đứa trẻ, yếu ớt nói: "Tôi, tôi khó chịu lắm, tôi..."
"Cô làm sao hả?" Tô Thiên Thanh ngồi xổm xuống, vừa vỗ lưng cô, vừa ghé qua hỏi.
Phùng Sở Sở chỉ chỉ cổ họng của mình, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ, nắm lấy hai tay Tô Thiên Thanh, cả người lại nhào tới một lần nữa. Có điều lần này, cô không nở nụ cười với anh, mà là tương cả một bụng đầy mật xanh mật vàng ói hết lên người anh.
"Á, cô làm gì thế hả?!!!" Tô Thiên Thanh sợ hãi kêu lên, bản năng vươn tay muốn đẩy Phùng Sở Sở ra. Nhưng Phùng Sở Sở lại giống hệt như một con ba ba, cắn chặt không buông, vừa ói vừa sáp lại gần Tô Thiên Thanh. Không biết là cô cố ý hay vô tình nữa.
Tô Thiên Thanh ngửi mùi rượu xen lẫn vị chua kia, bản thân cũng không nhịn được mà muốn ói ra ngoài. Lại nhìn trên người đã bị Phùng Sở Sở nôn cho rối tinh rối mù. Lập tức có chút mất hứng, dùng sức hất bàn tay đang túm lấy mình của cô ra, định kéo cô đứng lên.
Ai ngờ lại dùng sức hơi nhiều, Phùng Sở Sở vốn không ngồi vững, cả người liền đổ về phía sau. Cái chân bị thương kia của cô không giữ được sức nặng của cơ thể, cả người nghiêng ngả té lăn ra đất.
"A!" Phùng Sở Sở hét lên một tiếng, ngã ra đất, đau đến mức không thốt ra lời.
"Sao rồi?" Tô Thiên Thanh thấy vậy, có chút cuống quít, chạy nhanh qua đỡ cô dậy.
Sắc mặt của Phùng Sở Sở có chút biến đổi so với lúc nãy. Gương mặt vốn vì uống nhiều mà trở nên phiếm hồng giờ đã trở nên hơi tái, một tay đặt lên vai phải của mình, rên lên đau đớn.
Tô Thiên Thanh cũng mặc kệ bãi nôn bẩn thỉu trên người, luôn miệng hỏi cô bị làm sao. Phùng Sở Sở lại chỉ biết kêu đau, ngay cả nói một câu cũng không rõ ràng.
Tô Thiên Thanh chẳng còn cách nào khác, đành ôm lấy cô, quay lại xe, đi về phía bệnh viện.
Giằng co cả một đêm, cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi. Tình hình của Phùng Sở Sở không được tốt, chân vừa mới khôi phục, xương quai xanh lại bị Tô Thiên Thanh đẩy một cái, đụng vào bậc thang trên đường, nứt ra một vệt.
Vậy nên, vừa mới dỡ được thạch cao dưới chân, Phùng Sở Sở đáng thương lại phải cõng thạch cao trên bả vai sống qua ngày.
Tin tức này nhanh chóng đến tai những người khác, cho nên ngày hôm sau khi Phùng Sở Sở tỉnh lại trên giường bệnh, đã thấy Dương Quang và Nguyễn Trữ Khanh đứng trước giường, mặt đầy lo lắng nhìn cô.
Trong khoảnh khắc đó, Phùng Sở Sở thậm chí còn cảm thấy có chút mê man, không rõ là thực hay mơ. Tất cả những chuyện này dường như đều rất hợp lý, cô bị thương, bạn trai và bạn tốt của cô đến bệnh viện thăm cô. Dường như giống hệt lần trước, quan hệ giữa mọi người không có gì thay đổi.
Nhưng khi cô giãy dụa ngồi dậy từ trên giường, nhìn cánh tay phải đang bị treo ngược của mình, cùng với gương mặt của Dương Quang, cô mới phát hiện ra, mình thực sự xong đời rồi. Lại nằm viện thêm lần nữa, còn để cho hai người này nhìn thấy vẻ quẫn bách của mình. Phùng Sở Sở hiện giờ chỉ hận trên tay không có một con dao, đâm cho mỗi người một nhát.
Dương Quang hiển nhiên còn không biết, Phùng Sở Sở đã biết chuyện của anh ta và Nguyễn Trữ Khanh, trước sau vẫn bày ra dáng vẻ của bạn trai, quan tâm tiến lên, mỉm cười nói: "Đúng là làm anh sợ muốn chết. Năm nay là năm hạn của em phải không, sao suốt ngày nằm viện thế. Em mà thế này thêm mấy lần nữa, chắc anh cũng phát bệnh tìm vì em quá."
Phùng Sở Sở nhìn dáng vẻ của anh ta, cảm thấy buồn nôn từ tận đáy lòng. Cô không đáp lại lời của Dương Quang mà lạnh lùng quét qua Nguyễn Trữ Khanh một cái. Ánh mắt kia, rất phức tạp, nhìn mà khiến cho Nguyễn Trữ Khanh cả kinh trong lòng, nhịp tim như chững lại.
Dương Quang thấy Phùng Sở Sở không lên tiếng, cho là vết thương của cô vẫn còn đau, liền cúi người xuống nhẹ giọng hỏi: "Sao rồi, có muốn ăn gì không?"
Phùng Sở Sở vẫn không liếc anh ta lấy một cái, chỉ bình tĩnh nói: "Anh đi về đi."
"Hả?" Dương Quang nhất thời không kịp phản ứng lại, sững sờ đứng tại chỗ.
"Mau đi đi!" Phùng Sở Sở nhắc lại lần nữa.
"Sở Sở, cậu làm sao vậy?" Nguyễn Trữ Khanh bước lên trước, vươn tay đặt lên bả vai kia của cô, hỏi.
"Tôi bảo các người cút đi!" Phùng Sở Sở đột nhiên mất khống chế tâm trạng, cầm chiếc cốc thủy tinh ở tủ đầu giường lên, mạnh mẽ quẳng ra. Chiếc cốc đập phải khung cửa, vỡ thành mấy mảnh, rớt xuống đất.
Biến cố bất thình *** h khiến cho tất cả mọi người đều kinh sợ. Dương Quang cuối cùng cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, căng thẳng đến mức toàn thân phát run. Người làm chuyện xấu, sau khi bị phát hiện thì sẽ có cảm thụ thế nào, giờ anh ta đã hiểu rõ.
Nguyễn Trữ Khanh bị dọa đến mức chân như nhũn ra, gần như không đứng thẳng nổi. Cô nhìn Dương Quang, muốn đọc ra chút tin tức từ trên mặt anh ta. Nhưng gương mặt Dương Quang chỉ đầy vẻ kinh sợ, điều này khiến cô hiểu ra, Dương Quang cũng giống cô, đến giờ mới biết là chuyện tốt mình làm đã bị vạch trần.
Dương Quang sửng sốt chốc lát mới nhớ ra phải nói gì đó, anh ta há miệng, có chút lắp bắp nói: "Sở Sở, Sở Sở, nếu em khó chịu... anh, anh sẽ đi về trước. Tối anh sẽ quay lại thăm em..."
"Không cần, sau này anh không cần quay lại nữa." Phùng Sở Sở chỉ Nguyễn Trữ Khanh, lại nói, "Nhớ, đưa cả bạn gái anh về theo đi."
"Sở Sở, mình, sao cậu lại nói vậy?" Nguyễn Trữ Khanh có chút cuống quít, vội vàng giải thích.
"Cậu hy vọng tôi nói gì đây?" Phùng Sở Sở nhìn cô ta, khẽ mỉm cười, trấn định nói, "Hy vọng tôi chúc phúc cho các người, hay là giả bộ như không biết, tiếp tục làm một kẻ ngốc?"
"Sở Sở, có phải em nghe được mấy lời bóng gió gì không? Em nghe anh giải thích, chuyện không như em nghĩ đâu." Chuyện đến nước này, Dương Quang vẫn còn muốn lấp liếm, cực lực giải thích.
"Tôi không nghe được gì cả, tất cả những chuyện này, đều do chính mắt tôi nhìn thấy." Phùng Sở Sở cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn Dương Quang một cái, "Sau này mà có yêu đương vụng trộm nữa, nhớ tìm chỗ nào ít người, tốt nhất là đến hoang đảo, như thế mới không bị người ta chụp được."
"Sở Sở, thực ra mình và Dương Quang không có gì cả, cậu đừng hiểu lầm. Anh ấy và mình ra ngoài, không phải như cậu nghĩ đâu."
"Vậy thì là thế nào?" Ánh mắt của Phùng Sở Sở quét tới quét lui giữa hai người, cuối cùng rơi vào người Dương Quang, "Nếu không phải, vậy anh giải thích đi, anh và cô ta đến rạp chiếu phim làm gì? Anh khoác tay lên hông cô ta là vì cái gì?!"
"Chuyện này, chuyện này..." Dương Quang rốt cục không thể biện bạch nổi nữa, hoàn toàn ngốc trệ.
"Còn không mau cút đi!" Phùng Sở Sở lại cầm một cái cốc khác lên, ném ra ngoài, cô cảm thấy, bây giờ nếu mình mà không ném đồ đạc, ngọn lửa trong lòng kia sẽ giống như núi lửa phun trào, thiêu rụi khắp nơi.
"Sao thế, cái cốc nó chọc cô mất hứng à?" Tô Thiên Thanh từ ngoài cửa bước vào, cười cười nhìn về phía Phùng Sở Sở. Nhân lúc rảnh, anh tranh thủ về nhà đổi bộ quần áo rồi mới chạy tới lần nữa.
"Không có gì, chẳng qua là có con ruồi khiến cho người ta phát ngán mà thôi." Phùng Sở Sở khoát khoát tay, dáng vẻ như đang đuổi ruồi.
Tô Thiên Thanh bước lên trước, đứng trước mặt Dương Quang, cười như không cười nói: "Đi đi, đừng dây dưa mãi ở đây nữa."
"Chuyện này không liên quan đến anh!" Dương Quang đang giận mà không có chỗ phát tác, câu này của Tô Thiên Thanh rốt cục cũng động đến dây thần kinh của anh ta, không nhịn được rống lên.
Tô Thiên Thanh vung tay lên cho anh ta một cú đấm, đánh thẳng vào bên miệng. Dương Quang hoàn toàn không ngờ anh lại động thủ, bị đánh mà vẫn đứng nguyên tại chỗ, vẻ tức giận trên mặt chuyển thành khiếp sợ.
"Sau này ăn vụng xong, nhớ chùi mép cho sạch." Tô Thiên Thanh chỉ chỉ vết máu trên khóe miệng Dương Quang, thuận tay rút một tờ khăn giấy, đập lên ngực anh ta.
Dương Quang không đưa tay ra, khăn giấy rơi xuống đất. Anh ta đương nhiên nghe rõ ý tứ của Tô Thiên Thanh, giữa đàn ông với nhau, có lúc chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu được ý tứ của đối phương.
Rất hiển nhiên, Tô Thiên Thanh cũng biết chuyện giữa anh ta và Nguyễn Trữ Khanh. Điều này làm cho Dương Quang có chút căm tức, giống như bị người ta lột sạch triển lãm trước mặt mọi người vậy. Con người, vốn là một sinh vật kỳ quái như vậy đấy, rõ ràng là bản thân mình làm sai, tất cả hậu quả đều do chính mình gây ra. Nhưng khi anh ta cảm thấy bị tổn thương thì lại có thể đương nhiên mà đẩy trách nhiệm lên đầu người khác, đem mình đặt ở vị trí người bị hại, ngược lại còn đi chỉ trích người khác.
"Sở Sở, đây là chuyện giữa chúng ta, đừng để người ngoài nhúng tay vào được không? Chúng ta từ từ giải quyết đi."
"Giải quyết, muốn giải quyết thế nào đây?" Phùng Sở Sở khinh thường hỏi ngược lại, "Anh có biện pháp giải quyết sao? Anh còn muốn Nga Hoàng Nữ Anh* nữa hay sao, hay là bội tình bạc nghĩa? Dương Quang, chuyện này, không cần thiết phải giải quyết, bởi vì, anh không có tư cách để giải quyết."
* Trong truyền thuyết Trung Quốc cổ đại, vua Nghiêu có hai người con gái. Đều xưng là "Hoàng Anh", cả là Nga Hoàng, thứ là "Nữ Anh", hai chị em cùng gả cho vua Thuấn. Hai người sống hòa hợp với nhau, phò giúp vua Thuấn kế thừa ngôi vị của vua Nghiêu, sau khi vua Thuấn đến phương Nam tuần sát, chết bởi Thương Ngô, hai phi đau buồn chết giữa dòng Giang Tương.
"Sở Sở, mình sẽ rút khỏi cuộc thi, kết hôn với Dương Quang." Lúc này, biểu hiện của Nguyễn Trữ Khanh không còn giống một cô gái mềm yếu nữa, trái lại còn dũng cảm và quyết đoán hơn một người đàn ông như Dương Quang.
"Được, vậy tôi chúc mừng cậu trước, dù không gả được vào nhà giàu có nhưng cuối cùng cũng tìm được một người không tệ." Phùng Sở Sở nhẹ nhàng vỗ tay hai cái, cười nói.
"Sở Sở, em đừng như vậy, em nghe anh giải thích." Dương Quang vẫn còn muốn vãn hồi.
"Nếu anh còn là đàn ông thì tốt nhất là đi ngay lập tức đi." Tô Thiên Thanh nhoáng cái đã túm lấy cổ áo Dương Quang, không hề khách khí nói, "Ngay cả một người phụ nữ còn quyết đoán hơn anh, anh có ở lại nữa, cũng chỉ tự rước lấy nhục mà thôi."
"Anh là cái thá gì, ai cần anh quản!" Dương Quang túm lấy tay của Tô Thiên Thanh, định giật nó khỏi áo mình. Nhưng sức lực của anh ta kém xa Tô Thiên Thanh, kéo cả nửa ngày mà vẫn không thành công. Anh ta thẹn quá thành giận, giơ một cánh tay khác lên định đánh vào mặt Tô Thiên Thanh.
Tô Thiên Thanh nhanh chóng túm lấy tay anh ta, vặn nó ra đằng sau, từ từ ghé sát lại mặt anh ta, nói từng chữ từng chữ: "Nếu anh còn không cút, tôi sẽ khiến anh biến mất khỏi thế giới này."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook