Trần Dương còn chưa kịp tra rõ thân phận của Trương Thủ Bình, ông Vạn đã tới thủ đô trước, đi cùng ông còn có vợ chồng Vạn Lâm mới cử hành hôn lễ.

Trương Thủ Bình đón bọn họ tới khách sạn, thu xếp ổn thỏa xong, đưa cho Vạn Lâm một cái chìa khóa xe nói: “Ông chủ nói, hai người đã vì ông ấy mà từ bỏ chuyến trăng mật ở nước ngoài, lần này tới thủ đô, cũng đừng nhớ ông ấy, đi chơi thật vui.”

“Chú Trương, tôi không yên tâm về ông nội.” Vạn Lâm nói.

“Đúng vậy.” Mike cũng ở bên cạnh gật đầu.

“Ông chủ ở đây còn có tôi mà, hai người vẫn chưa yên tâm hả?” Trương Thủ Bình cười hỏi ngược lại.

“Sao lại thế được! Chú Trương đã đi theo ông nội tôi mấy chục năm, đâu thể nào không yên tâm được chứ, chỉ là…” Vạn Lâm chần chờ, bác sĩ đã từng nhắc nhở, thời gian của ông cụ Vạn đã không còn nhiều lắm, Vạn Lâm không muốn bỏ qua bất kỳ một cơ hội bầu bạn nào với ông nội.

“Đây là ý của ông chủ.” Trương Thủ Bình khuyên nhủ: “Cô chủ, tôi biết cô quan tâm đến ông chủ, nhưng đừng quá nhớ ông ấy, trong lòng ông chủ cũng sẽ có gánh nặng.”

“Vậy cũng được.” Lúc này Vạn Lâm mới đồng ý nói: “Buổi tối tôi sẽ về thăm ông lần nữa.”

Trương Thủ Bình gật đầu, sau khi đưa mắt nhìn vợ chồng Vạn Lâm rời đi mới xoay người khóa cửa lại, đi vào trong phòng ngủ, ông Vạn mới vừa xuống máy bay đang nghỉ ngơi ở bên trong.

“Ông chủ.” Trương Thủ Bình giơ tay lên gõ cửa phòng.

“Vào đi.”

Trương Thủ Bình đẩy cửa phòng ra, bước nhanh đến trước cửa sổ phòng ngủ kéo rèm cửa sổ mới được kéo lên không lâu, ánh mặt trời chiếu vào, trong nháy mắt làm căn phòng mờ tối sáng bừng lên.

Ở giữa phòng, ông Vạn nằm trên chiếc giường êm ái, đang chậm rãi ngồi dậy.

“Ông chủ, để tôi tới giúp ông.” Trương Thủ Bình vội vàng đi tới đỡ ông Vạn dậy, lại cầm một cái gối kê ở đằng sau ông.

“Già rồi, ngồi máy bay hai tiếng mà đã mệt mỏi như vậy.” Ông Vạn thở dài nói.

“Rất nhanh thôi ông sẽ có được sinh mạng mới.”

“Lấy được sinh mạng mới sao?” Ông Vạn lặp lại một lần, trong giọng nói tràn ngập sự xúc động: “Không giống với dự tính của tôi.”

“Ông chủ, ông ở nước Trung Quốc quá lâu, cũng không dự liệu được hai mươi năm trước sẽ có động đất, làm biến đổi địa mạo và phong thủy của Ly Sơn.” Trương Thủ Bình nói.

“Đúng vậy, ai có thể ngờ tới lại cứ trùng hợp như vậy chứ, một lần vỏ trái đất biến đổi, làm quỷ trạch xung quanh vùng đất chết kia sống lại. Lại đúng lúc có người nhìn trúng nơi đó, xây nhà ở phía trên, mà trùng hợp trong gia đình kia có người hiểu siêu hình học, chẳng những không dọn đi còn kiên trì chịu đựng.” Đủ loại trùng hợp này làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của ông.

Là ông quá tự tin, ông cho rằng để lại một miếng ngọc bội giám sát tình trạng hồn thể, chỉ cần ngọc bội còn, hồn thể cũng sẽ được thuận lợi nuôi dưỡng thành công. Nhưng hôm nay, nuôi dưỡng thì cũng thành công rồi, nhưng lại nuôi quá hoàn hảo.

“…” Trương Thủ Bình không biết tiếp lời thế nào, nếu như nói những thứ trước mắt kia chỉ là trùng hợp, như vậy thì Thẩm Chi Ngữ biết rõ bên dưới có quỷ trạch nhưng vẫn để cho người nhà ở đó, nên nói là anh ấy tài cao can đảm, hay là nói anh ấy và người nhà mình có thù đây? Người trong siêu hình học, chỉ cần là có chút thưởng thức thì đều biết bên trên quỷ trạch không thể ở, nếu không ngày dồn tháng góp thì sức sống và vận may của người nhà sẽ bị hút sạch. Nhưng điểm kỳ quái chính là, người nhà họ Thẩm vừa ở đã là gần hai mươi năm, nhưng lại chẳng có chuyện gì cả.

“Nói chuyện với tôi đi.” Ông Vạn nhìn về phía Trương Thủ Bình: “Tình trạng hiện nay của hồn thể.”

“Xem ra nó khoảng mười lăm tuổi, vừa nhìn thì thấy không có gì khác với hồn ma thông thường cả.” Thời gian Trương Thủ Bình tiếp xúc với hồn thể không lâu, nhưng đã dùng hết khả năng tìm ra đặc thù của hồn thể trong từng chút dấu vết.

“Ngôn ngữ biểu đạt rất trôi chảy, thậm chí còn rất lễ phép, dường như là một hồn phách đã từng được giáo dục tốt khi còn sống nhưng lại chết.”

“Cho dù địa mạo của Ly Sơn có thay đổi, nhưng linh khí xung quanh có hạn, dựa theo suy diễn trước đó của tôi, chắc nó cũng là hồn phách mới ổn định lại gần đây.” Ông Vạn suy đoán nói.

“Nếu như nó thật sự được giáo dục, hoặc là đi theo người nhà họ Thẩm học được cái gì đó, vậy chỉ có thể cho thấy là hồn thể đã sinh ra ý thức từ rất sớm.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.”

“Không ngờ, trời xui đất khiến tôi lại còn có thể sáng tạo ra một kỳ tích.” Nói xong, ông cụ bỗng nhiên ho khan kịch liệt.

“Ông chủ, ông đừng kích động.” Trương Thủ Bình vội vàng bưng một cốc nước tới cho ông cụ.

“Thủ Bình, bây giờ nó có ý thức rồi, nếu như tôi phải dùng đến nó thì chính là lúc giết nó.” Uống nước xong, ông cụ bình thường lại thì trầm trầm nói.

“Ông chủ, nó là ông tạo nên, giống như là trí tuệ nhân tạo mà IT nghiên cứu ra bây giờ vậy, cho dù là có ý thức thì cũng không phải vật sống. Về mặt ý nghĩa nó không phải hồn phách truyền thống, trên sổ sinh tử không có tên của nó, nó không có cách nào phiêu dạt quá lâu ở nhân gian, cũng không có cách nào đầu thai chuyển kiếp ở địa phủ, giá trị tồn tại duy nhất của nó chính là phục vụ cho ông.” Trương Thủ Bình nói.

“Ông chủ, ông là người sáng tạo ra nó.”

“Ông nghĩ như vậy hả?” Ông cụ nhìn Trương Thủ Bình, tựa như đang tìm lời khẳng định.

“Dạ.” Trương Thủ Bình nặng nề gật đầu.

Hình như ông cụ vẫn còn có hơi do dự, chậm chạp chưa đưa ra quyết định.

“Ông chủ, ông làm như vậy không hoàn toàn là vì bản thân mình, suy nghĩ cho cô chủ chút đi ạ.” Trương Thủ Bình khuyên.

“Bây giờ cô chủ đã kết hôn, chúng ta sửa đổi mệnh cách chống đỡ không được bao lâu, rất nhanh tính mạng của Mike cũng sẽ gặp nguy hiểm, cô chủ cũng bởi vì mệnh cách của góa phụ đen mà tiến vào luân hồi lần nữa.”

“Aiz!” Dường như cuối cùng ông cụ đã bị thuyết phục, ông phát ra một tiếng thở dài thật sâu, đôi con ngươi đục ngầu dưới mí mắt nhăn nheo hiện lên vẻ tình thế bắt buộc: “Đưa ngọc bội cho tôi.”

Trương Thủ Bình lập tức đặt ngọc bội mang theo bên người vào trong tay ông cụ, trong nháy mắt ngọc bội rơi vào trong tay ông cụ, tản ra một luồng ánh sáng màu lục nhạt. Mà trong lúc đó, một nơi khác trong thành phố, ngọc bội được Trần Dương cất ở ngăn kéo trong phòng sách cũng phát ra ánh sáng màu xanh lá cây màu lục nhạt.

Năm giờ chiều, lại đến giờ tan làm ở Cửu Bộ. Bởi vì chuyện tối hôm qua, An Niên có hơi không yên lòng về thiếu niên quỷ kia, lúc sắp đi vẫn luôn dặn dò: “Tiểu Vệ, buổi tối cậu đi đến phòng bảo vệ tìm anh Vương Dã, để anh ấy bảo vệ cậu.”

“Hả?” Thiếu niên quỷ có hơi không dám, cậu ấy luôn cảm thấy Vương Dã không thích cậu ấy, cậu ấy ở đây một khoảng thời gian rồi, những người khác đối xử với nó rất tốt, chỉ có Vương Dã cho tới bây giờ là chưa từng cười với cậu ấy.

“Cũng không cần đi vào, buổi tối cậu vẫn ở một mình, có chuyện thì qua tìm anh ấy. Mặc dù anh ấy không có thái độ gì với cậu, nhưng hôm qua nếu như anh ấy đã ra tay cứu cậu, chắc hẳn là có chuyện gì cũng sẽ không mặc kệ cậu đâu.” Trần Dương khuyên, tính cách Vương Dã có hơi kỳ lạ, nếu Tiểu Vệ thật sự đứng trong phòng bảo vệ không ra, làm không tốt sẽ chọc Vương Dã tức giận.

“Dạ.” Thiếu niên quỷ vội vàng gật đầu. Mặc dù mẹ cưng chiều cậu ấy, nhưng bố mới càng hiểu suy nghĩ của cậu ấy.

Lại dặn dò mấy câu, lúc này hai người mới rời đi, buổi tối bọn họ nhận được một nhiệm vụ, phải đuổi ma ở một ngọn núi hoang vùng ngoại thành, bây giờ lên đường mới có thể kịp về nhà nghỉ ngơi trước mười hai giờ.

Thiếu niên quỷ đưa mắt nhìn xe của bố mẹ tương lai ra khỏi cửa chính ở sân, lại cúi đầu bắt đầu bận rộn việc trong tay mình tiếp, bây giờ cậu ấy đã đan được năm mươi sáu cái áo len rồi. Cậu ấy có một mục tiêu nhỏ, chính là trước khi đầu thai sẽ đan áo len hết cho số mèo mun trong sân. Đan là một loại nghệ thuật quen tay hay việc, tay nghề của thiếu niên quỷ rất tốt, khi chuyên tâm thậm chí có thể đan xong một cái áo lông cho thú cưng.

Cứ đan từng kim từng kim, thời gian cũng trôi qua rất nhanh.

“Xong rồi.” Đan xong cái áo len của 58 cất que đan đi, khi thiếu niên quỷ cần áo lông đang muốn tìm 58 mặc cho nó, một con mèo mun bỗng nhiên nhảy ra từ bụi cỏ, cắn lấy cái áo len trong tay cậu ấy trước một bước.

“Mày đừng cướp, đây là của 58, còn mày rất nhanh sẽ… ơ…” Thiếu niên quỷ nghi ngờ ngồi xổm xuống, cậu ấy phát hiện là không quen con mèo này: “Tao chưa từng nhìn thấy mày, mới tới à?”

“Meo.”  Dường như mèo mun đang trả lời thiếu niên quỷ, kêu lên một tiếng, chân trước nâng lên, lộ ra phần giấy trắng bị buộc bằng chỉ đỏ bên trong lộ, đưa đến trước mặt thiếu niên quỷ.

Thiếu niên quỷ sửng sốt, đưa tay cởi tờ giấy trắng, tò mò mở ra: Tiểu Vệ, nghe nói bây giờ cháu có tên này, tạm thời ông sẽ xưng hô với cháu như vậy đi. Ông là người mang cháu đi chôn ở Ly Sơn, nghe nói bây giờ cháu đang chuẩn bị xuống Địa Phủ đầu thai, như vậy có một việc ông cần phải nhắc nhở cháu. Bởi vì thân phận cháu đặc biệt, nên cháu không có cách nào đầu thai, còn nguyên nhân, gặp mặt nói chuyện. Đừng nói cho những người khác biết.

Bên dưới còn kèm thêm địa chỉ.

Không có cách nào đầu thai chuyển thế? Bố mẹ cậu ấy cũng đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ lại nói với cậu ấy là không thể đầu thai? Thiếu niên quỷ nhất thời luống cuống, chỉ hận không thể lập tức xông tới để hỏi cho rõ ràng.

Nhưng mà… nghĩ đến lời khuyên răn ban ngày mọi người nói với cậu ấy, cuối cùng thiếu niên quỷ vẫn bình tĩnh lại, cậu ấy cầm bức thư, chạy ra phòng bảo vệ ở cửa.

Quỷ hồn có thể xuyên qua tường, cho nên thiếu niên quỷ vào phòng cũng không cần gõ cửa, nhưng cậu ấy được dạy dỗ đàng hoàng vẫn dùng âm khí nhẹ nhàng gõ cửa phòng bảo vệ.

“Tự vào.” Giọng nói của Vương Dã mơ hồ không rõ truyền ra từ bên trong.

Lúc này thiếu niên quỷ mới xuyên qua cửa mà vào, đây là lần đầu tiên cậu ấy vào phòng bảo vệ, cũng là lần đầu tiên phát hiện, phòng bảo vệ thoạt nhìn thì nho nhỏ hóa ra lại là một căn phòng một phòng khách một phòng ngủ. Chẳng trách Vương Dã ở bên trong cả ngày không ra ngoài.

Vương Dã đang đánh răng trong phòng vệ sinh, miệng đầy kem đánh răng tranh thủ nhìn thiếu niên quỷ hỏi: “Tôi chuẩn bị đi ngủ rồi, có chuyện gì nói nhanh.”

“Em… Em nhận được một lá thư.” Thiếu niên quỷ đưa bức thư trong tay về phía trước.

“Cậu nhận được thư thì có liên quan gì đến tôi?” Vương Dã cau mày nói.

“Bố mẹ nói, buổi tối bọn họ không có ở đây, có chuyện gì thì tìm anh.” Thiếu niên quỷ nhỏ giọng nói. Không sai, bây giờ khi nói chuyện với người ngoài cậu ấy sẽ xưng hô với Trần Dương và An Niên như vậy.

“Có chuyện tìm tôi?” Vương Dã cười lạnh một tiếng,  nhổ nước miếng trong miệng ra, lại cầm cốc nước súc miệng, kéo khăn lông một bên qua lau lau nói: “Được rồi, nể mặt Bộ trưởng, nói đi.”

Vốn dĩ Vương Dã không muốn quản, nhưng cân nhắc đến Bộ trưởng An cuồng con gái kia, sau này nói không chừng còn cuồng cháu ngoại, không thể làm gì khác hơn là kiềm chế tính tình quản một chút.

“Trong thư nói, bởi vì một vài nguyên nhân đặc biệt nên em không thể đầu thai chuyển thế.” Thiếu niên quỷ thuật lại.

“Sau đó thì sao?”

“Người đó bảo em đến gặp mặt nói chuyện với người đó.” Thiếu niên quỷ nói.

“Cậu không muốn đi?”

“Không muốn.” Thiếu niên quỷ lắc đầu.

“Vậy rốt cuộc cậu tìm tôi làm gì?”

“Em… em muốn đầu thai.” Thiếu niên quỷ nói: “Cho nên em muốn anh xem giúp, có phải là em thật sự giống như trong thư nói, không thể đầu thai không?”

Vương Dã từ chối không chút suy nghĩ nói: “Loại chuyện này ngày mai hỏi mẹ cậu và mấy người chú kia của cậu kìa.”

“Không được, lúc trước bọn họ cũng không nhìn ra, nhất định là không phát hiện điểm khác thường ở trên người em.” Thiếu niên quỷ nói: “Anh thì không giống vậy, anh là người có pháp thuật lợi hại nhất Cửu Bộ.”

Vương Dã bỗng nhiên được nịnh bợ sửng sốt, rồi sau đó khóe miệng không tự chủ được nhếch lên: “Thằng nhóc này, đúng là có chút mắt nhìn đấy.” Quanh năm Bộ trưởng không ở Cửu Bộ, An Niên lại không hiểu pháp thuật, vậy chẳng phải anh ấy là người lợi hại nhất Cửu Bộ sao.

“Cho nên, anh có thể xem giúp em không?” Thiếu niên quỷ lần nữa thỉnh cầu.

“Không được!” Vương Dã vẫn từ chối.

“Thế… thế thôi vậy.” Thiếu niên quỷ bị từ chối thảm thương, vừa tổn thương vừa đau khổ, lại không tiếp tục miễn cưỡng Vương Dã nữa.

“…” Vương Dã thần kinh thô hiếm khi hiện ra một chút áy náy. Anh ấy không phải là không muốn xem giúp thiếu niên quỷ, nhưng anh ấy xuất thân là người dưỡng thi, cậu ấy mà hỏi người khác chết thế nào, sau khi chết làm sao để bảo dưỡng cậu ấy thì anh ấy rất rõ ràng, còn cậu ấy hỏi anh ấy đầu thai thế nào? Loại thuật nghiệp chuyên môn như vậy, anh ấy thật sự không biết mà.

“Đưa thư cho tôi.” Vương Dã đưa tay rút lá thư trong tay thiếu niên quỷ, cầm điện thoại ra chụp nội dung bức thư, trực tiếp gửi lên nhóm.

Thiếu niên quỷ nghi hoặc nhìn một loạt động tác của Vương Dã.

“Không phải là bố mẹ và các chú của cậu muốn báo thù cho cậu sao, cho bọn họ địa chỉ, để bọn họ đi hỏi.” Vương Dã nói.

Trong nháy mắt vừa dứt lời, mắt con mèo mun vẫn luôn nằm ngoài cửa nghe lén chợt lóe, xoay người chạy ra bên ngoài.

“Vèo.” Vương Dã phi một tấm phù chú ra ngoài, nặng nề đập lên trên cơ thể con mèo mun chạy trốn, sau khi mèo mun meo lên một tiếng chói tai xong, lập tức ngã nhào trên đất, sau đó lại đứng lên như chưa có chuyện gì xảy ra. Chỉ là động tác lần này không còn nhạy bén như trước đó nữa.

“Phụt!” Ở nơi địa chỉ được ghi lại trong tờ giấy, Trương Thủ Bình bỗng nhiên há mồm phun ra một ngụm máu tươi: “Bị phát hiện rồi, không thể ở lại đây được nữa.”

Trương Thủ Bình tùy ý lau vết máu nơi khóe miệng, đẩy xe lăn của ông Vạn vào thang máy rời đi, xuống lầu lên xe, thẳng đến khi xe chạy đi rất xa thì mới dừng lại.

“Thủ Bình, ông có sao không?” Ông Vạn lo lắng nói.

“Không sao, tôi kịp thời chạy được.” Trương Thủ Bình lắc đầu: “Không ngờ, Cửu Bộ lại có người có thuật pháp cao thâm như vậy.”

“Cửu Bộ là ngành siêu hình học trực thuộc quốc gia, mặc dù vì bị trang web siêu hình học áp chế vẫn luôn không thể lớn mạnh, nhưng là một sự tồn tại đặc thù.” Ông Vạn nói.

“Chỉ cần Cửu Bộ muốn, nó có thể điều động tất cả thiên sư trên mạng. Mà thường những thiên sư có tính cách xuất chúng và năng lực mạnh mẽ đều là mục tiêu chiêu mộ của Cửu Sở. Chỉ là công tác của Cửu Bộ tương đối ổn định, bởi vì chế độ quản lý đặc thù, dẫn đến biểu hiện của bọn họ tương đối lười biếng mà thôi. Nếu muốn ra tay thì không thể khinh thường bất kỳ ai được.”

“Nhưng truyền thuyết bên ngoài…”

“Nếu thật sự giống như truyền thuyết bên ngoài, nước Trung Quốc còn cần ngành này làm gì?” Ông Vạn nói: “Tôi sợ bọn họ sẽ làm gì đó.”

“Ông chủ, vậy phải làm sao bây giờ?” Trương Thủ Bình hỏi, ông ấy không ngờ Cửu Bộ lại khó giải quyết như vậy.

“Tôi vốn muốn gặp đứa bé kia một lần, trò chuyện với nó một chút, hôm nay… không cần nữa.” Dường như ông cụ đã đưa ra quyết định: “Đỡ tôi xuống xe, bày trận.”

“Dạ.” Trương Thủ Bình đỡ ông cụ xuống xe, rồi sau đó tìm một bãi đất trống không có người, dùng chu sa và kiếm gỗ vẽ trận pháp trên đất. Trận pháp không hề phức tạp, khoảng ba mươi phút là đã vẽ xong. Sau đó, Trương Thủ Bình đẩy xe lăn của ông cụ vào trung tâm trận pháp.

Bàn tay đầy sẹo của ông cụ nâng một miếng ngọc bội xanh biếc lên, dưới ánh trăng long lanh rực rỡ, lẩm nhẩm nói gì đó trong miệng, cho đến khi một tia sáng màu lục phóng lên cao.

“Vụt!”

“Vụt!”

Hai tia sáng, ở khoảng cách mấy chục cây số, phóng lên từ hai đầu của thành phố, rồi sau đó va vào nhau. Khi va vào nhau, hai luồng sức mạnh đâm vào nhau tạo thành một vùng xoáy lớn, khi vòng xoáy đang xoay tròn không ngừng, lại hình thành lực hút cực lớn, dường như đang hấp thu cái gì đó từ hư không vậy.

“A!” Cửu Bộ, một tiếng kêu thảm thiết, thê lương phá vỡ bầu trời đêm.

Thiếu niên quỷ đang đan cái áo lông thứ năm mươi chín chỉ cảm thấy cơ thể mình giống như đang bị người ta dùng thiên đao vạn quả kéo đi vậy, ngay cả hình dáng của hồn thể cũng sắp không duy trì được nữa.

“Meo meo meo.” Toàn bộ mèo mun đầy sân đều bị đánh thức, bọn chúng chạy vây quanh người thiếu niên quỷ, tựa như muốn làm gì đó giúp sức, nhưng lại không thể đến gần một vùng màu đen hỗn độn kia.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Vương Dã cảm nhận được luồng nặng lượng rất lớn đang dao động mặc quần ngủ chạy ra, khi nhìn thấy tình hình trước mắt thì sợ hết hồn. Bây giờ thiếu niên quỷ đã biến thành một hồn thể không có ngũ quan, vặn vẹo không ngừng, sức mạnh trên người đang bị thứ gì đó hút đi không ngừng.

“Phong ấn!”

Không kịp suy nghĩ nhiều Vương Dã đã phóng phù chú ra, ngón tay kết ấn, định dùng kết giới phong ấn thiếu niên quỷ, ngăn cản năng lượng chạy mất. Rất nhanh kết giới đã được hình thành, nhưng vô ích, hồn thể của thiếu niên vẫn đang vặn vẹo, năng lượng vẫn chạy mất như cũ,

“Má nó, xảy ra chuyện gì vậy?” Vương Dã thấy kết giới vô dụng, lại không có cách nào cắt ngang thuật pháp, khi đang khoanh tay chịu trói thì chỉ đành cầm điện thoại ra gọi cho An Niên: “An Niên, con trai em sắp bị người ta ăn mất rồi, mau tới đây.”

Khi An Niên nhận được điện thoại thì mới vừa trở về từ ngoại ô, đang trên đường về nhà trọ, bất thình lình nghe được tin tức này, gấp gáp đến suýt chút nữa nhảy ra khỏi cửa sổ chạy ra ngoài.

“Chờ chút!” Trần Dương nhanh tay nhanh mắt kéo An Niên lại.

“Không thể đợi nữa, Vương Dã nói Tiểu Vệ sắp bị ăn mất rồi.”

“Em nhìn bên kia đi.” Trần Dương không có thời gian giải thích, trực tiếp chỉ ngón tay ra ngoài cửa sổ.

An Niên quay đầu, rồi sau đó nhìn thấy một tia sáng màu xanh lục, nhưng bây giờ An Niên nào có tâm tình đâu đi quan tâm chuyện khác, chỉ muốn chạy về Cửu Bộ cứu Tiểu Vệ.

“Tia sáng kia phát ra từ tiểu khu của chúng ta, có thể có liên quan tới Tiểu Vệ.” Bây giờ bọn họ cách nhà ở tiểu khu chỉ có quãng đường ba mươi phút, rõ ràng nhanh hơn đến Cửu Bộ: “Chúng ta đi về trước.”

Nói xong, Trần Dương đạp chân ga, phóng thẳng đi như cuồng phong.

“Em nghĩ ra rồi, ngọc bội của Tiểu Vệ ở nhà chúng ta.” An Niên bỗng nhiên nói.

Khi xe đến dưới lầu tiểu khu, An Niên không đợi Trần Dương dừng hẳn đã vọt xuống. Trần Dương theo sát phía sau, nhưng chờ lúc anh đuổi đến, thang máy đã đang đi lên. Trần Dương không chậm trễ chút nào, xoay người chạy vào lối cầu thang thoát hiểm.

Khi Trần Dương chạy đến tầng ba, An Niên đã vào phòng, mục đích của cô rõ ràng là đẩy cửa phòng sách ra, nhìn thấy tia sáng kia phóng lên rõ nét.

Phải làm cho nó ngừng lại.

Làm sao đây, làm sao đây? Cô cũng không biết pháp thuật, bây giờ hỏi người khác cũng không kịp nữa rồi, hay là đánh vỡ ngọc bội? Không được, lỡ như là Tiểu Vệ bị thương thì làm thế nào đây?

Khi đang mất hết hồn vía, điện thoại của Vương Dã gọi tới: “Con trai em còn lại một nửa, em mà còn không nhanh lên thì không thể tới nhìn nó lần cuối đâu.”

Chỉ còn lại một nửa? Trong lòng An Niên hoảng hốt, cặp mắt phát ra ánh sáng màu vàng, rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể ngăn cản miếng ngọc bội này phát sáng đây?

Nuốt lấy nó! Chợt có một ý nghĩ xuất hiện trong đầu An Niên, cô lập tức biến thân thành mèo, nuốt lấy ngọc bội đang tản ra ánh sáng kia.

Mà trong nháy mắt An Niên nuốt ngọc bội xuống, vòng xoay giao nhau giữa hai luồng ánh sáng mất đi động lực, lập tức tiêu tán không thấy đâu nữa.

“Không thể nào.” Ông Vạn không thể tin trận pháp đã bị ngừng lại, thế nhưng ánh sáng của miếng ngọc bội trong tay ông đã mờ đi, ông mất đi liên lạc với miếng ngọc bội kia.

Bên Cửu Bộ.

Cuối cùng hồn thể đang vặn vẹo biến dạng đã ổn định lại, Vương Dã nhìn hồn thể chỉ còn bằng một phần ba ban đầu kia, sắc mặt tràn ngập sự nghiêm trọng. Anh ấy lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhìn hồn thể ổn kia ổn định lại ngưng kết ra cơ thực thể.

“…” Vương Dã.

Hai mươi phút sau, Trần Dương và An Niên chạy về Cửu Bộ như gió lốc.

“Tiểu Vệ đâu, Tiểu Vệ thế nào rồi?” An Niên không nhìn thấy Tiểu Vệ ở vị trí mà thiếu niên quỷ hay ngây ngô ở đó.

“Đừng nôn nóng, không phải Vương Dã nói Tiểu Vệ không sao rồi mà.” Trần Dương lập tức vội vàng an ủi An Niên.

“Đúng rồi, em đi tìm Vương Dã.” An Niên quay đầu muốn đi ra hướng cửa.

“Anh ở đây.” Lúc này, Vương Dã bỗng nhiên đi ra từ văn phòng trên lầu.

“Tiểu Vệ đâu?” An Niên đi lên hỏi.

“Ở đây.” Nói xong, Vương Dã quay đầu nhìn ra sau lưng, nói với vẻ ghét bỏ: “Con quỷ nhỏ, có cái gì mà phải trốn tránh.”

Trần Dương bỗng chốc sửng sốt, Tiểu Vệ trốn bọn họ? Hai người không nhịn được mà nhìn ra sau lưng Vương Dã, chỉ thấy một cục nho nhỏ còn chưa chưa cao đến bắp đùi Vương Dã đi ra từ sau lưng anh ấy.

Cục nhỏ nhỏ kia có hơi ngượng ngùng túm lấy ống quần Vương Dã, xấu hổ nói với Trần Dương và An Niên dưới tầng: “Em… em ở đây.”

“Tiểu Vệ?”

Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hình như thứ cậu ấy bị hút đi là tuổi tác.” Vương Dã xách thằng quỷ nhỏ đưa cho Trần Dương nói: “Này, con trai hai người, năm nay năm tuổi.”

“…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương