Bạn Gái Của Tôi Là Mèo
-
Chương 33
Có lẽ khoảng mười phút sau, trưởng khoa Lưu lại xuất hiện trong nhóm chat wechat.
Trưởng khoa Lưu phòng nhân sự: [Tôi đã điều tra rồi, còn có một cách có thể cắt đứt liên hệ của linh hồn cộng sinh.]
“Còn có cách.” An Niên vui vẻ nhảy cẫng từ trên ghế ngồi, ngay sau đó vui quá hóa buồn “rầm” một tiếng đầu đập lên trần xe. Tiếng cười còn chưa cười ra khỏi miệng đã biến thành kêu đau.
Trần Dương nín cười, kiểm tra “thương thế” giúp An Niên.
“Để anh xem nào, lần sau đừng có kích động như vậy nữa.” Trần Dương gỡ tay che đầu của An Niên ra, vừa nhìn thì phát hiện không có gì đáng ngại, vì vậy xoa xoa xong liền buông ra.
“Đừng quan tâm đến em làm gì, xem xem phương pháp khác mà trưởng khoa Lưu nói là gì?” Mới vừa rồi chỉ lo vui mừng, còn chưa nhìn thấy phương pháp trưởng khoa Lưu nói là cái gì nữa.
Trần Dương cầm điện thoại, tiếp tục lướt xem tin nhắn trong nhóm, chỉ thấy trong chốc lát như vậy mà trong nhóm thoáng cái đã có mấy tin nhắn.
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: [Bớt vòng vo đi, phương pháp là gì mau nói.]
Trưởng khoa Lưu phòng nhân sự: [Pháp ấn Thành Hoàng.]
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: [Shh!]
Đạo sĩ Yên Tửu của tổ Linh Dị số ba: [Shh!]
Tam Mao bộ Phù Chú: [Shh!]
…
Sau đó là mười mấy cái shh, chắc là ngoại trừ Bộ trưởng An Trường Viễn thường ngày vẫn chặn thông báo của nhóm ra thì những người còn lại cũng gia nhập đại quân tiếng shh.
“Anh Trần Dương, pháp ấn Thành Hoàng là cái gì thế?” An Niên thiếu hiểu biết quay sang hỏi Trần Dương cũng thiếu kiến thức về siêu hình học giống như vậy.
Cũng may là Trần Dương thông minh, pháp ấn Thành Hoàng, ý nghĩa như tên, chính là con dấu đại diện cho thân phận của Thành Hoàng. Trần Dương vừa muốn mở miệng giải thích thì âm tin nhắn của điện thoại di động lại vang lên liên tiếp không ngừng, hai người cúi đầu nhìn.
Thẩm Chi Ngữ của tổ Linh Dị số hai: [Trưởng khoa Lưu, ông kiếm được một ngàn này dễ dàng quá đi.]
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: [Nói cũng chẳng khác nào chưa nói.]
Đạo sĩ Yên Tửu của tổ Linh Dị số ba: [Chưa nói đến việc có mời được Thành Hoàng không, mà cho dù có mời nổi thì cuối cùng con ma nhỏ này chẳng phải cũng sẽ hồn phi phách tán sao.]
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: [Em mèo bảo ông nghĩ biện pháp cứu ma nhỏ, chứ không phải bảo ông đổi một hung thủ để giết nó.]
Tam Mao của bộ Phù Chú: [Anh Triệu, anh muốn chết à, nói ai là hung thủ thế.]
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: [Tôi sai rồi, Thành Hoàng đại nhân không nhớ việc sai của tiểu nhân, ngày mai tôi sẽ đi đốt tiền vàng cho ông.] (phía sau có 3 icon thắp nhang)
Thẩm Chi Ngữ của tổ Linh Dị số hai: [Ngu ngốc.]
Trưởng khoa Lưu phòng nhân sự: [Dù sao thì tôi cũng đã cho mấy người cách rồi.]
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: [Cái này mà coi là cách gì chứ, tên lừa gạt nhà ông, nôn tiền ra.]
Trưởng khoa Lưu phòng nhân sự: [Đòi tiền không có, đòi mạng có một cái.]
Thẩm Chi Ngữ của tổ Linh Dị số hai: [An Niên, @Bộ trưởng An.]
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: [Đúng, đúng, An Niên cứ gọi điện thoại cho bố em khóc, cứ nói là Lưu béo lừa tiền của em.]
Trưởng khoa Lưu phòng nhân sự: [Rõ ràng là Trần Dương đưa tiền mà.]
Đạo sĩ Yên Tửu của tổ Linh Dị số ba: [Có gì khác nhau sao?]
An Niên của tổ Linh Dị số một: [Không khác nhau!]
An Niên vừa lên tiếng, nháy mắt trong nhóm im lặng lại, nhưng chỉ yên lặng được trong chốc lát thì đã có một chuỗi biểu tượng ba chấm tràn ngập.
Trần Dương… Trần Dương cũng muốn nhắn dấu ba chấm vào trong nhóm: “Em nhắn tin gì ở trong nhóm vậy?”
“Không phải bọn họ đều đang gọi em sao?” An Niên vô tội nói.
“Vậy tại sao em lại trả lời như thế?”
“Chúng ta là một tổ mà, lừa gạt anh chính là lừa gạt em, vốn không có gì khác nhau.” An Niên nói.
“…” Anh hiểu ý em, nhưng đám người trong nhóm này không hiểu. Nỗi oan chung sống còn chưa được giải mà bây giờ lại có một cái nữa. Trần Dương đỡ trán, buông bỏ ý định giải thích loại hiểu lầm phức tạp này với An Niên theo thói quen, cưỡng ép chuyển lại đề tài trong nhóm về đúng hướng.
Trần Dương: [Trưởng khoa Lưu, có cách gì có thể mượn được pháp ấn Thành Hoàng mà lại không làm tổn hại đến Tiểu Đông không?]
Cũng không biết có phải bị câu “An Niên gọi điện thoại cho Bộ trưởng khóc lóc kể lể” dọa sợ hay không mà trưởng khoa Lưu trả lời rất nhanh chóng: [Nể mặt lần đầu tiên cậu tìm tôi hỏi ý kiến, mua một tặng một, lại bổ sung thêm chút tin tức cho cậu.]
Trưởng khoa Lưu phòng nhân sự: [Mới vừa rồi cậu có nói là ba đời liên tiếp con ma nhỏ này đều không thể sống quá bảy tuổi nên mới lưu luyến bố mẹ hiện tại của mình, nhất thời phạm sai lầm ký sinh trên người anh trai của mình. Dựa theo suy luận thông thường mà nói, trừ phi con ma nhỏ này phạm phải sai lầm nào lớn khi còn sống, nếu không thì sẽ không đến nỗi đầu thai thảm như vậy. Mà Thành Hoàng được coi như là thần Tư Pháp, chưởng quản vong linh một phương, sẽ có quyền xử trí.]
Lời này của trưởng khoa Lưu rõ ràng là đang ám chỉ, đầu óc Trần Dương xoay chuyển, rất nhanh bắt được điểm chính: [Ý của ông là Thành Hoàng là thần Tư Pháp, dựa theo cách nói của loài người, miếu Thành Hoàng chính là tòa án, Thành Hoàng chính là quan tòa. Tình hình của Tiểu Đông sẽ dựa theo pháp luật và quy định của Địa Phủ mà nói thì không có cách nào đầu thai, nhưng Thành Hoàng có quyền sửa lại bản án, có đúng không?”
Tin nhắn này của Trần Dương vừa gửi lên, trưởng khoa Lưu còn chưa trả lời, những thiên sư khác trong nhóm đã bùng nổ trước.
Đạo sĩ Yên Tửu của tổ Linh Dị số ba: [Thành Hoàng là thẩm phán mà Địa Phủ thiết lập ở nhân gian hả? Tại sao tôi lại không biết?]
Nhị Mao của bộ Phù Chú: [Hình như nói vậy cũng không sai, quả thật là Thành Hoàng có chức năng trên phương diện này.]
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: [Nghe nói mấy năm trước hình như cũng có người tìm Thành Hoàng xử án, mặc dù không biết có phải thật hay không, nhưng… làm sao mới có thể mời Thành Hoàng ra xử án đây?]
Thẩm Chi Ngữ của tổ Linh Dị số hai: [Linh lực đủ mạnh thì đương nhiên là có thể mời được Thành Hoàng.]
Đạo sĩ Yên Tửu của tổ Linh Dị số ba: [Lão Thẩm, cậu nói nghe nhẹ nhàng nhỉ, Thành Hoàng là một vị thần lớn như vậy, là thứ cậu có thể tùy tiện mời được sao?]
Trưởng khoa Lưu phòng nhân sự: [Không cần phải mời, dầu gì thì Cửu Bộ chúng ta cũng là tổ chức siêu hình học duy nhất được Địa Phủ công nhận, phương pháp để liên lạc với chỗ của Thành Hoàng vẫn phải có.]
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: [Lưu béo, hôm nay ông vô cùng tích cực đấy.]
Bình thường những tin tức có giá trị như thế, không có tiền thì trưởng khoa Lưu tuyệt đối sẽ không nói.
Trưởng khoa Lưu phòng nhân sự: [Thực không dám giấu, những đặc quyền của Cửu Bộ chúng ta vẫn còn chưa có ai động tới đâu, hiếm khi có thể xem chút náo nhiệt mà.]
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: [Khoảng thời gian này tôi cũng lật xem quy chế của Cửu Bộ, phát hiện trong đó thường xuyên nhắc tới một câu căn cứ theo quy định của Địa Phủ, câu này có phải bày tỏ là Cửu Bộ chúng ta có liên quan tới sách pháp quy của Địa Phủ không?]
Trưởng khoa Lưu phòng nhân sự: [Có.]
Đạo sĩ Yên Tửu của tổ Linh Dị số ba: [Má, thật sự có sách hả, tôi vẫn cho rằng những quy định kia là kinh nghiệm của các tiền bối siêu hình học của chúng ta đúc kết cả đời ra đấy.]
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: [Tôi cũng vậy.]
Trưởng khoa Lưu phòng nhân sự: [Đây chính là sự khác biệt giữa học dốt và học giỏi đấy, Trần Dương người ta là thủ khoa đại học, chênh lệch có hiểu không…]
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: [Đậu xanh, ông đừng có mà công kích cá nhân nhá, bởi vì anh ta từng làm cảnh sát cho nên năng lực trinh thám mạnh hơn chút thôi.]
“…” Đọc xong tin nhắn, Trần Dương yên lặng tắt điện thoại di động, lần nữa nổ máy xe: “Chúng ta đến Cửu Bộ.”
Có cách rồi, nhưng có thể thuận lợi cứu Tiểu Đông hay không thì còn phải đợi sau khi xem pháp quy của Địa Phủ thì mới có thể chắc chắn.
Cho dù là cảnh sát, nhưng khi Trần Dương thẩm vấn phạm nhân có hai câu nói nhiều nhất chính là thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị và quan tòa sẽ căn cứ vào biểu hiện của anh, tùy tình hình cân nhắc mức hình phạt.
Trần Dương tin tưởng, chỉ cần tình hình của Tiểu Đông thật sự là do hoàn cảnh xô đẩy thì Thành Hoàng nhất định sẽ cho Tiểu Đông thêm một cơ hội. Còn nếu như không phải, như vậy thì nên làm thế nào sẽ làm thế đó, anh tin tưởng tới lúc ấy, An Niên cũng có thể hiểu được.
Hai người trở về Cửu Bộ suốt đêm, dưới sự nhắc nhở của trưởng khoa Lưu, Trần Dương tìm được quyển sách ghi lại pháp độ của Địa Phủ trong thư viện của Cửu Bộ. Đúng vậy, một quyển sách quan trọng như thế mà Cửu Bộ lại đặt ở thư viện để mọi người có thể cùng xem, nhưng mà quyển sách này đặt ở thư viện mấy trăm năm, ngoại trừ Bộ trưởng các thời đại ra thì những người sẽ tới lấy sách xem quả thật chỉ cần dùng một bàn tay là có thể đếm hết. Còn những năm gần đây thì ngay cả người biết sự tồn tại của quyển sách này cũng hầu như không có.
Bởi vì quyển sách này không thể mang ra khỏi thư viện, cho nên Trần Dương chỉ có thể đọc ở thư viện. Đọc được một lúc, An Niên ngồi cùng Trần Dương đã mệt rã rời.
Trần Dương bảo An Niên về ký túc xá nghỉ ngơi trước mấy lần rồi, nhưng An Niên lại cứ không chịu, chống đầu ngủ gà ngủ gật ở bên cạnh. Cái đầu cứ đong đưa đong đưa kia làm Trần Dương không thể nào tĩnh tâm để nghiên cứu điều khoản pháp luật của Địa Phủ được.
Trần Dương không biết làm sao, cuối cùng chỉ có thể để An Niên biến thành mèo, nằm nghỉ ngơi trong ngực anh.
Sáng sớm hôm sau, An Niên ngủ vô cùng thoải mái tỉnh lại trong lúc Trần Dương đang vuốt ve êm ái. Cô thích mùi trên người Trần Dương, càng thích anh vuốt lông cho mình. Nhưng kể từ sau khi biết cô là người thì đã rất lâu Trần Dương chưa từng ôm cô như vậy. Chứ đừng nói đến là giúp cô vuốt lông thế này. Bỗng chốc thấy vui, An Niên thoải mái nằm trong ngực Trần Dương lăn một vòng.
“Dậy rồi à?” Trần Dương cúi đầu, phát hiện mèo mun trong ngực mở mắt, vậy nên đã ôm mèo mun trong ngực ra để xuống đất: “Sửa sang lại chút rồi chúng ta đi ăn sáng, sau đó sẽ đi tìm Âu Thành.”
“Anh Trần Dương, anh tìm được cách rồi hả?” An Niên vui mừng lập tức nhảy từ dưới đất lên bàn sách.
“…” Để em xuống đất là để thuận tiện cho em biến thân, sớm biết như vậy đã trực tiếp đặt lên bàn rồi: “Vẫn chưa thể chắc chắn được, anh còn phải hỏi Tiểu Đông mấy vấn đề.”
“Vậy chúng ta mau đi đi.” Nói xong An Niên nhảy từ trên bàn sách xuống chạy về phía cửa, thân hình của mèo mun kéo dài giữa không trung, biến lại về cơ thể của cô gái.
“Mặc quần áo vào.” Trần Dương khoác áo lên người An Niên, Trần Dương phát hiện, bây giờ anh càng quen với việc An Niên biến thân trước mặt anh rồi. Cũng may là lúc An Niên biến thân thì quần áo sẽ rơi ra, lúc biến trở về trên người lại có váy liền, nếu không thì dù thế nào anh cũng phải hạn chế An Niên biến thân lại.
Hai người rời khỏi Cửu Bộ, tìm một quán ăn sáng đơn giản ăn sáng xong rồi lại trở về biệt thự nhà họ Âu.
Nhìn thấy hai người đã đi rồi nhưng lại quay về, vẻ mặt Âu Thành rất phức tạp, thật ra thì tối qua sau khi anh ấy tỉnh táo lại, đại sư Hải đã tìm anh ấy nói chuyện sâu sắc một lần.
Đại sư Hải nói cho anh ấy là lệ khí trên người Tiểu Đông vượt quá sự tưởng tượng của ông ta, sau này không thể lại cho Tiểu Đông cắn nuốt quá nhiều sinh khí nữa. Nếu như lực lượng của Tiểu Đông tiếp tục lớn mạnh, linh hồn của Tiểu Hạ cũng có thể sẽ không thể chịu đựng được.
“Hai vị, hai người muốn nói cái gì thì tôi cũng đã biết được sơ sơ. Chỉ là tôi đã đưa ra quyết định, chưa tới thời khắc cuối cùng, tôi sẽ không bỏ rơi Tiểu Đông.” Âu Thành nói.
“Chỉ là hai người yên tâm, tôi đã thuê một ngôi đảo nhỏ ở nước ngoài, tôi sẽ dẫn bọn nhỏ tới đó sống, sẽ không để Tiểu Đông ảnh hưởng đến những người xung quanh đâu.”
“Anh Âu, anh có biết hôm qua sau khi anh đuổi chúng tôi ra xong, Tiểu Đông đã ra ngoài tìm chúng tôi không?” Trần Dương không đáp mà hỏi ngược lại.
“Tiểu Đông đi tìm hai người, nó tìm hai người làm gì” Âu Thành thấy lạ nói.
“Cậu bé cầu xin chúng tôi giết cậu ấy.” Trần Dương trả lời.
“Choang!” Cốc cà phê tinh xảo vỡ đầy đất, Âu Thành không thể tin nhìn Trần Dương, ngay sau đó cơ thể bị một sự sợ hãi xâm chiếm, Âu Thành bỏ lại hai người, mất hết hình tượng hoảng hốt chạy lên phòng ngủ của trai ở tầng hai.
Anh ấy vọt vào phòng ngủ, không để ý tới con trai vẫn còn đang ngủ say, lập tức gọi Tiểu Hạ trên giường dậy: “Tiểu Hạ, Tiểu Hạ, con dậy đi.”
“Bố, con còn buồn ngủ mà.” Tiểu Hạ mơ hồ lại muốn nằm xuống.
“Tiểu Hạ đừng ngủ vội, con nói cho bố biết, còn có thể nhìn thấy Tiểu Đông nữa không?” Âu Thành lo lắng hỏi.
“Tiểu Đông… không phải Tiểu Đông ở bên cạnh bố sao?” Tiểu Hạ khó chịu xoa mắt: “Bố làm sao vậy?”
“Tiểu Đông ở ngay bên cạnh bố?” Âu Thành xác nhận lại nói.
“Bố, con ở đây.” Tiểu Đông đang dựa vào bên chân Âu Thành, nhưng Âu Thành không cảm giác được.
“Còn… còn là tốt, vậy con tiếp tục ngủ đi.” Xác nhận Tiểu Đông vẫn còn ở đó xong, Âu Thành chợt thở phào nhẹ nhõm, anh ấy buông Tiểu Hạ ra để cậu bé tiếp tục ngủ.
Lần nữa trở lại phòng khách, An Niên nhìn thấy Tiểu Đông cùng đi tới bên cạnh Âu Thành.
“Chào chị mèo mun.” Tiểu Đông khôn khéo chào hỏi.
“Chào buổi sáng.” An Niên cũng vẫy vẫy tay với Tiểu Đông.
Âu Thành men theo phương hướng nói chuyện của An Niên nhìn sang bên trái, đoán được có lẽ là Tiểu Đông đi theo mình xuống. Anh ấy lần nữa ngồi đối diện hai người: “Xin lỗi, mới vừa rồi đã thất lễ.”
“Không sao đâu.” Nói xong Trần Dương đưa kính râm của mình cho Âu Thành: “Tiểu Đông cũng cùng tới, vậy chúng ta hãy cùng nhau nói một chút đi.”
Vì vậy sáng sớm, ở bên trong phòng, hai người đàn ông cao lớn đeo kính râm bắt đầu tranh luận kịch liệt.
“Không được.” Ngôn ngữ của Âu Thành quyết liệt: “Một khi sự tồn tại của Tiểu Đông bị Thành Hoàng biết được thì hoàn toàn không có đường sống nữa.”
“Anh Âu, lệ khí trên người Tiểu Đông quá nặng, cho dù anh có cam kết nó sẽ không đả thương người khác, nhưng Cửu Bộ chúng tôi cũng sẽ không mặc kệ.” Trần Dương nói.
“Anh uy hiếp tôi?” Âu Thành lạnh lùng nói.
“Chúng tôi cần gì phải uy hiếp anh? Nếu như chúng tôi thật sự muốn làm gì thì hôm qua lúc Tiểu Đông đến tìm chúng tôi, chúng tôi đã có thể trực tiếp xử lý thằng bé xong rồi.” Trần Dương nói.
“…” Âu Thành cứng họng, anh ấy vẫn biết Trần Dương nói thật, nhưng mà… anh ấy vẫn không thể để Tiểu Đông đi mạo hiểm như vậy được. Đây chính là Thành Hoàng đó, nếu như Thành Hoàng ra tay thì ngay cả một chút cơ hội Tiểu Đông cũng không có.
“Con muốn đi.” Tiểu Đông vẫn luôn im lặng nghe đột nhiên nói chuyện, giọng điệu của cậu bé kiên định: “Bố, con muốn đi tìm Thành Hoàng.”
“Tiểu Đông…”
“Bố, bố luôn nói con và Tiểu Hạ là đứa bé ngoan biết sai mà sửa, phải dũng cảm thừa nhận sai lầm.” Tiểu Đông nói: “Sống ký sinh trên cơ thể Tiểu Hạ vốn chính là Tiểu Đông làm sai, mà sai rồi thì phải gánh vác hậu quả, Tiểu Đông tình nguyện đi tìm Thành Hoàng. Cho dù cuối cùng Thành Hoảng xử như thế nào thì Tiểu Đông cũng không sợ, Tiểu Đông là đứa trẻ dũng cảm.”
Âu Thành có thể dùng vô số đạo lý để chặn lại Trần Dương, dù là những đạo lý này hoàn toàn không đứng vững được. Nhưng anh ấy không thể tìm nổi một câu để phản bác Tiểu Đông, bởi vì đây là triết lý nhân sinh mà người bố dạy cho con mình, Tiểu Đông chính là đứa trẻ mà anh ấy giáo dục ra.
“Được, vậy tôi cũng phải đi theo.” Cuối cùng, Âu Thành thỏa hiệp nói.
“Có thể.” Trần Dương đồng ý.
Đàm phán kết thúc, song phương hẹn mười giờ tối mai sẽ tụ họp ở miếu Thành Hoàng, Âu Thành tự mình tiễn hai người ra cửa.
“An Niên, Tiểu Đông trở về chưa?” Trần Dương lấy kính râm xuống hỏi An Niên bên cạnh. Trần Dương rất không thích cái thiết kế kính râm này của Cửu Bộ, cho nên lúc có thể không cần đeo thì sẽ không đeo.
“Nó đã lên lầu rồi.” An Niên trả lời.
Âu Thành nhìn về phía Trần Dương như có điều suy nghĩ: “Anh Trần có lời muốn nói riêng với tôi?”
“Đúng vậy.” Trần Dương gật đầu nói: “Thật ra thì mới vừa rồi anh Âu dù có không chủ động nói ra, tôi vẫn sẽ mời anh cùng đến miếu Thành Hoàng. Bởi vì lần này Thành Hoàng có tha cho Tiểu Đông một con đường sống hay không cũng có liên quan rất lớn tới anh.”
“Sao lại nói vậy?” Âu Thành lập tức hỏi.
“Sở dĩ lệ khí trên người Tiểu Đông nặng như vậy là do anh Âu nghĩ đủ mọi cách trộm được từ trên những người sắp chết kia.” Trần Dương nói.
“Làm như vậy, bởi vì không hại mạng người cho nên ngành siêu hình học sẽ không quản. Nhưng trong pháp độ của Địa Phủ thì loại hành động này được quy vào ăn trộm, nếu như bị tra ra, sau khi chết sẽ phải chịu trừng phạt tương ứng.” Đây là Trần Dương xem được trong quyển pháp quy Địa Phủ hôm qua.
Âu Thành nghe xong, cũng chỉ là cau mày lại, không hề lộ ra bất kỳ sơ hở nào: “Như vậy có liên quan như thế nào với Tiểu Đông.”
“Nếu như chúng tôi không ai nói chuyện này ra thì Địa Phủ sẽ ngầm thừa nhận những sinh khí này là Tiểu Đông chủ động cắn nuốt, không có liên quan gì tới anh. Nhưng nếu như muốn để Thành Hoàng tha cho Tiểu Đông một con đường sống, thì phải chỉ ra hành động chiếm đoạt số sinh khí lớn mạnh đó là của anh, không phải Tiểu Đông tự nguyện.” Trần Dương nói.
“Tôi biết rồi.” Đều là người thông minh, không cần phải nói quá nhiều, Âu Thành đã công khai, anh ấy lộ ra một nụ cười thoáng qua với Trần Dương, thật lòng nói cảm ơn: “Cảm ơn anh đã không nói ra trước mặt Tiểu Đông.”
“Tạm biệt.” Trần Dương gật đầu, dẫn An Niên rời đi.
Xe chạy khỏi biệt thự thật xa mà An Niên vẫn còn có thể thấy Âu Thành vẫn luôn đứng ở cửa nhìn theo bọn họ rời đi qua gương chiếu hậu.
“Anh Trần Dương, nếu như cuối cùng Thành Hoàng vẫn không chịu buông tha cho Tiểu Đông, sau khi bố Tiểu Đông chết sẽ lại bị Địa Phủ định tội, vậy không phải là chúng ta đã phá hỏng chuyện này rồi sao?” An Niên hỏi.
“Có thể nói như vậy.” Trần Dương gật đầu.
“Vậy… sao mà làm thế được? Không phải chúng ta biến khéo thành vụng sao?” An Niên có chút lo lắng nói.
“Vậy nếu không… bây giờ em trở về nuốt Tiểu Đông đi, chúng ta cũng chẳng có chuyện gì cả, cũng không cần phải đi tìm Thành Hoàng.” Trần Dương cười nói đùa.
“Ứ, không được.” An Niên vội vàng lắc đầu: “Mặc kệ, cố hết sức mình nghe mệnh trời đi, dù sao cũng phải thử chút, có lẽ Thành Hoàng là một người khoan hồng độ lượng cũng nên?” An Niên bỗng nhiên lại bắt đầu lạc quan lên.
“Hy vọng là vậy.”
Trưởng khoa Lưu phòng nhân sự: [Tôi đã điều tra rồi, còn có một cách có thể cắt đứt liên hệ của linh hồn cộng sinh.]
“Còn có cách.” An Niên vui vẻ nhảy cẫng từ trên ghế ngồi, ngay sau đó vui quá hóa buồn “rầm” một tiếng đầu đập lên trần xe. Tiếng cười còn chưa cười ra khỏi miệng đã biến thành kêu đau.
Trần Dương nín cười, kiểm tra “thương thế” giúp An Niên.
“Để anh xem nào, lần sau đừng có kích động như vậy nữa.” Trần Dương gỡ tay che đầu của An Niên ra, vừa nhìn thì phát hiện không có gì đáng ngại, vì vậy xoa xoa xong liền buông ra.
“Đừng quan tâm đến em làm gì, xem xem phương pháp khác mà trưởng khoa Lưu nói là gì?” Mới vừa rồi chỉ lo vui mừng, còn chưa nhìn thấy phương pháp trưởng khoa Lưu nói là cái gì nữa.
Trần Dương cầm điện thoại, tiếp tục lướt xem tin nhắn trong nhóm, chỉ thấy trong chốc lát như vậy mà trong nhóm thoáng cái đã có mấy tin nhắn.
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: [Bớt vòng vo đi, phương pháp là gì mau nói.]
Trưởng khoa Lưu phòng nhân sự: [Pháp ấn Thành Hoàng.]
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: [Shh!]
Đạo sĩ Yên Tửu của tổ Linh Dị số ba: [Shh!]
Tam Mao bộ Phù Chú: [Shh!]
…
Sau đó là mười mấy cái shh, chắc là ngoại trừ Bộ trưởng An Trường Viễn thường ngày vẫn chặn thông báo của nhóm ra thì những người còn lại cũng gia nhập đại quân tiếng shh.
“Anh Trần Dương, pháp ấn Thành Hoàng là cái gì thế?” An Niên thiếu hiểu biết quay sang hỏi Trần Dương cũng thiếu kiến thức về siêu hình học giống như vậy.
Cũng may là Trần Dương thông minh, pháp ấn Thành Hoàng, ý nghĩa như tên, chính là con dấu đại diện cho thân phận của Thành Hoàng. Trần Dương vừa muốn mở miệng giải thích thì âm tin nhắn của điện thoại di động lại vang lên liên tiếp không ngừng, hai người cúi đầu nhìn.
Thẩm Chi Ngữ của tổ Linh Dị số hai: [Trưởng khoa Lưu, ông kiếm được một ngàn này dễ dàng quá đi.]
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: [Nói cũng chẳng khác nào chưa nói.]
Đạo sĩ Yên Tửu của tổ Linh Dị số ba: [Chưa nói đến việc có mời được Thành Hoàng không, mà cho dù có mời nổi thì cuối cùng con ma nhỏ này chẳng phải cũng sẽ hồn phi phách tán sao.]
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: [Em mèo bảo ông nghĩ biện pháp cứu ma nhỏ, chứ không phải bảo ông đổi một hung thủ để giết nó.]
Tam Mao của bộ Phù Chú: [Anh Triệu, anh muốn chết à, nói ai là hung thủ thế.]
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: [Tôi sai rồi, Thành Hoàng đại nhân không nhớ việc sai của tiểu nhân, ngày mai tôi sẽ đi đốt tiền vàng cho ông.] (phía sau có 3 icon thắp nhang)
Thẩm Chi Ngữ của tổ Linh Dị số hai: [Ngu ngốc.]
Trưởng khoa Lưu phòng nhân sự: [Dù sao thì tôi cũng đã cho mấy người cách rồi.]
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: [Cái này mà coi là cách gì chứ, tên lừa gạt nhà ông, nôn tiền ra.]
Trưởng khoa Lưu phòng nhân sự: [Đòi tiền không có, đòi mạng có một cái.]
Thẩm Chi Ngữ của tổ Linh Dị số hai: [An Niên, @Bộ trưởng An.]
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: [Đúng, đúng, An Niên cứ gọi điện thoại cho bố em khóc, cứ nói là Lưu béo lừa tiền của em.]
Trưởng khoa Lưu phòng nhân sự: [Rõ ràng là Trần Dương đưa tiền mà.]
Đạo sĩ Yên Tửu của tổ Linh Dị số ba: [Có gì khác nhau sao?]
An Niên của tổ Linh Dị số một: [Không khác nhau!]
An Niên vừa lên tiếng, nháy mắt trong nhóm im lặng lại, nhưng chỉ yên lặng được trong chốc lát thì đã có một chuỗi biểu tượng ba chấm tràn ngập.
Trần Dương… Trần Dương cũng muốn nhắn dấu ba chấm vào trong nhóm: “Em nhắn tin gì ở trong nhóm vậy?”
“Không phải bọn họ đều đang gọi em sao?” An Niên vô tội nói.
“Vậy tại sao em lại trả lời như thế?”
“Chúng ta là một tổ mà, lừa gạt anh chính là lừa gạt em, vốn không có gì khác nhau.” An Niên nói.
“…” Anh hiểu ý em, nhưng đám người trong nhóm này không hiểu. Nỗi oan chung sống còn chưa được giải mà bây giờ lại có một cái nữa. Trần Dương đỡ trán, buông bỏ ý định giải thích loại hiểu lầm phức tạp này với An Niên theo thói quen, cưỡng ép chuyển lại đề tài trong nhóm về đúng hướng.
Trần Dương: [Trưởng khoa Lưu, có cách gì có thể mượn được pháp ấn Thành Hoàng mà lại không làm tổn hại đến Tiểu Đông không?]
Cũng không biết có phải bị câu “An Niên gọi điện thoại cho Bộ trưởng khóc lóc kể lể” dọa sợ hay không mà trưởng khoa Lưu trả lời rất nhanh chóng: [Nể mặt lần đầu tiên cậu tìm tôi hỏi ý kiến, mua một tặng một, lại bổ sung thêm chút tin tức cho cậu.]
Trưởng khoa Lưu phòng nhân sự: [Mới vừa rồi cậu có nói là ba đời liên tiếp con ma nhỏ này đều không thể sống quá bảy tuổi nên mới lưu luyến bố mẹ hiện tại của mình, nhất thời phạm sai lầm ký sinh trên người anh trai của mình. Dựa theo suy luận thông thường mà nói, trừ phi con ma nhỏ này phạm phải sai lầm nào lớn khi còn sống, nếu không thì sẽ không đến nỗi đầu thai thảm như vậy. Mà Thành Hoàng được coi như là thần Tư Pháp, chưởng quản vong linh một phương, sẽ có quyền xử trí.]
Lời này của trưởng khoa Lưu rõ ràng là đang ám chỉ, đầu óc Trần Dương xoay chuyển, rất nhanh bắt được điểm chính: [Ý của ông là Thành Hoàng là thần Tư Pháp, dựa theo cách nói của loài người, miếu Thành Hoàng chính là tòa án, Thành Hoàng chính là quan tòa. Tình hình của Tiểu Đông sẽ dựa theo pháp luật và quy định của Địa Phủ mà nói thì không có cách nào đầu thai, nhưng Thành Hoàng có quyền sửa lại bản án, có đúng không?”
Tin nhắn này của Trần Dương vừa gửi lên, trưởng khoa Lưu còn chưa trả lời, những thiên sư khác trong nhóm đã bùng nổ trước.
Đạo sĩ Yên Tửu của tổ Linh Dị số ba: [Thành Hoàng là thẩm phán mà Địa Phủ thiết lập ở nhân gian hả? Tại sao tôi lại không biết?]
Nhị Mao của bộ Phù Chú: [Hình như nói vậy cũng không sai, quả thật là Thành Hoàng có chức năng trên phương diện này.]
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: [Nghe nói mấy năm trước hình như cũng có người tìm Thành Hoàng xử án, mặc dù không biết có phải thật hay không, nhưng… làm sao mới có thể mời Thành Hoàng ra xử án đây?]
Thẩm Chi Ngữ của tổ Linh Dị số hai: [Linh lực đủ mạnh thì đương nhiên là có thể mời được Thành Hoàng.]
Đạo sĩ Yên Tửu của tổ Linh Dị số ba: [Lão Thẩm, cậu nói nghe nhẹ nhàng nhỉ, Thành Hoàng là một vị thần lớn như vậy, là thứ cậu có thể tùy tiện mời được sao?]
Trưởng khoa Lưu phòng nhân sự: [Không cần phải mời, dầu gì thì Cửu Bộ chúng ta cũng là tổ chức siêu hình học duy nhất được Địa Phủ công nhận, phương pháp để liên lạc với chỗ của Thành Hoàng vẫn phải có.]
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: [Lưu béo, hôm nay ông vô cùng tích cực đấy.]
Bình thường những tin tức có giá trị như thế, không có tiền thì trưởng khoa Lưu tuyệt đối sẽ không nói.
Trưởng khoa Lưu phòng nhân sự: [Thực không dám giấu, những đặc quyền của Cửu Bộ chúng ta vẫn còn chưa có ai động tới đâu, hiếm khi có thể xem chút náo nhiệt mà.]
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: [Khoảng thời gian này tôi cũng lật xem quy chế của Cửu Bộ, phát hiện trong đó thường xuyên nhắc tới một câu căn cứ theo quy định của Địa Phủ, câu này có phải bày tỏ là Cửu Bộ chúng ta có liên quan tới sách pháp quy của Địa Phủ không?]
Trưởng khoa Lưu phòng nhân sự: [Có.]
Đạo sĩ Yên Tửu của tổ Linh Dị số ba: [Má, thật sự có sách hả, tôi vẫn cho rằng những quy định kia là kinh nghiệm của các tiền bối siêu hình học của chúng ta đúc kết cả đời ra đấy.]
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: [Tôi cũng vậy.]
Trưởng khoa Lưu phòng nhân sự: [Đây chính là sự khác biệt giữa học dốt và học giỏi đấy, Trần Dương người ta là thủ khoa đại học, chênh lệch có hiểu không…]
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: [Đậu xanh, ông đừng có mà công kích cá nhân nhá, bởi vì anh ta từng làm cảnh sát cho nên năng lực trinh thám mạnh hơn chút thôi.]
“…” Đọc xong tin nhắn, Trần Dương yên lặng tắt điện thoại di động, lần nữa nổ máy xe: “Chúng ta đến Cửu Bộ.”
Có cách rồi, nhưng có thể thuận lợi cứu Tiểu Đông hay không thì còn phải đợi sau khi xem pháp quy của Địa Phủ thì mới có thể chắc chắn.
Cho dù là cảnh sát, nhưng khi Trần Dương thẩm vấn phạm nhân có hai câu nói nhiều nhất chính là thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị và quan tòa sẽ căn cứ vào biểu hiện của anh, tùy tình hình cân nhắc mức hình phạt.
Trần Dương tin tưởng, chỉ cần tình hình của Tiểu Đông thật sự là do hoàn cảnh xô đẩy thì Thành Hoàng nhất định sẽ cho Tiểu Đông thêm một cơ hội. Còn nếu như không phải, như vậy thì nên làm thế nào sẽ làm thế đó, anh tin tưởng tới lúc ấy, An Niên cũng có thể hiểu được.
Hai người trở về Cửu Bộ suốt đêm, dưới sự nhắc nhở của trưởng khoa Lưu, Trần Dương tìm được quyển sách ghi lại pháp độ của Địa Phủ trong thư viện của Cửu Bộ. Đúng vậy, một quyển sách quan trọng như thế mà Cửu Bộ lại đặt ở thư viện để mọi người có thể cùng xem, nhưng mà quyển sách này đặt ở thư viện mấy trăm năm, ngoại trừ Bộ trưởng các thời đại ra thì những người sẽ tới lấy sách xem quả thật chỉ cần dùng một bàn tay là có thể đếm hết. Còn những năm gần đây thì ngay cả người biết sự tồn tại của quyển sách này cũng hầu như không có.
Bởi vì quyển sách này không thể mang ra khỏi thư viện, cho nên Trần Dương chỉ có thể đọc ở thư viện. Đọc được một lúc, An Niên ngồi cùng Trần Dương đã mệt rã rời.
Trần Dương bảo An Niên về ký túc xá nghỉ ngơi trước mấy lần rồi, nhưng An Niên lại cứ không chịu, chống đầu ngủ gà ngủ gật ở bên cạnh. Cái đầu cứ đong đưa đong đưa kia làm Trần Dương không thể nào tĩnh tâm để nghiên cứu điều khoản pháp luật của Địa Phủ được.
Trần Dương không biết làm sao, cuối cùng chỉ có thể để An Niên biến thành mèo, nằm nghỉ ngơi trong ngực anh.
Sáng sớm hôm sau, An Niên ngủ vô cùng thoải mái tỉnh lại trong lúc Trần Dương đang vuốt ve êm ái. Cô thích mùi trên người Trần Dương, càng thích anh vuốt lông cho mình. Nhưng kể từ sau khi biết cô là người thì đã rất lâu Trần Dương chưa từng ôm cô như vậy. Chứ đừng nói đến là giúp cô vuốt lông thế này. Bỗng chốc thấy vui, An Niên thoải mái nằm trong ngực Trần Dương lăn một vòng.
“Dậy rồi à?” Trần Dương cúi đầu, phát hiện mèo mun trong ngực mở mắt, vậy nên đã ôm mèo mun trong ngực ra để xuống đất: “Sửa sang lại chút rồi chúng ta đi ăn sáng, sau đó sẽ đi tìm Âu Thành.”
“Anh Trần Dương, anh tìm được cách rồi hả?” An Niên vui mừng lập tức nhảy từ dưới đất lên bàn sách.
“…” Để em xuống đất là để thuận tiện cho em biến thân, sớm biết như vậy đã trực tiếp đặt lên bàn rồi: “Vẫn chưa thể chắc chắn được, anh còn phải hỏi Tiểu Đông mấy vấn đề.”
“Vậy chúng ta mau đi đi.” Nói xong An Niên nhảy từ trên bàn sách xuống chạy về phía cửa, thân hình của mèo mun kéo dài giữa không trung, biến lại về cơ thể của cô gái.
“Mặc quần áo vào.” Trần Dương khoác áo lên người An Niên, Trần Dương phát hiện, bây giờ anh càng quen với việc An Niên biến thân trước mặt anh rồi. Cũng may là lúc An Niên biến thân thì quần áo sẽ rơi ra, lúc biến trở về trên người lại có váy liền, nếu không thì dù thế nào anh cũng phải hạn chế An Niên biến thân lại.
Hai người rời khỏi Cửu Bộ, tìm một quán ăn sáng đơn giản ăn sáng xong rồi lại trở về biệt thự nhà họ Âu.
Nhìn thấy hai người đã đi rồi nhưng lại quay về, vẻ mặt Âu Thành rất phức tạp, thật ra thì tối qua sau khi anh ấy tỉnh táo lại, đại sư Hải đã tìm anh ấy nói chuyện sâu sắc một lần.
Đại sư Hải nói cho anh ấy là lệ khí trên người Tiểu Đông vượt quá sự tưởng tượng của ông ta, sau này không thể lại cho Tiểu Đông cắn nuốt quá nhiều sinh khí nữa. Nếu như lực lượng của Tiểu Đông tiếp tục lớn mạnh, linh hồn của Tiểu Hạ cũng có thể sẽ không thể chịu đựng được.
“Hai vị, hai người muốn nói cái gì thì tôi cũng đã biết được sơ sơ. Chỉ là tôi đã đưa ra quyết định, chưa tới thời khắc cuối cùng, tôi sẽ không bỏ rơi Tiểu Đông.” Âu Thành nói.
“Chỉ là hai người yên tâm, tôi đã thuê một ngôi đảo nhỏ ở nước ngoài, tôi sẽ dẫn bọn nhỏ tới đó sống, sẽ không để Tiểu Đông ảnh hưởng đến những người xung quanh đâu.”
“Anh Âu, anh có biết hôm qua sau khi anh đuổi chúng tôi ra xong, Tiểu Đông đã ra ngoài tìm chúng tôi không?” Trần Dương không đáp mà hỏi ngược lại.
“Tiểu Đông đi tìm hai người, nó tìm hai người làm gì” Âu Thành thấy lạ nói.
“Cậu bé cầu xin chúng tôi giết cậu ấy.” Trần Dương trả lời.
“Choang!” Cốc cà phê tinh xảo vỡ đầy đất, Âu Thành không thể tin nhìn Trần Dương, ngay sau đó cơ thể bị một sự sợ hãi xâm chiếm, Âu Thành bỏ lại hai người, mất hết hình tượng hoảng hốt chạy lên phòng ngủ của trai ở tầng hai.
Anh ấy vọt vào phòng ngủ, không để ý tới con trai vẫn còn đang ngủ say, lập tức gọi Tiểu Hạ trên giường dậy: “Tiểu Hạ, Tiểu Hạ, con dậy đi.”
“Bố, con còn buồn ngủ mà.” Tiểu Hạ mơ hồ lại muốn nằm xuống.
“Tiểu Hạ đừng ngủ vội, con nói cho bố biết, còn có thể nhìn thấy Tiểu Đông nữa không?” Âu Thành lo lắng hỏi.
“Tiểu Đông… không phải Tiểu Đông ở bên cạnh bố sao?” Tiểu Hạ khó chịu xoa mắt: “Bố làm sao vậy?”
“Tiểu Đông ở ngay bên cạnh bố?” Âu Thành xác nhận lại nói.
“Bố, con ở đây.” Tiểu Đông đang dựa vào bên chân Âu Thành, nhưng Âu Thành không cảm giác được.
“Còn… còn là tốt, vậy con tiếp tục ngủ đi.” Xác nhận Tiểu Đông vẫn còn ở đó xong, Âu Thành chợt thở phào nhẹ nhõm, anh ấy buông Tiểu Hạ ra để cậu bé tiếp tục ngủ.
Lần nữa trở lại phòng khách, An Niên nhìn thấy Tiểu Đông cùng đi tới bên cạnh Âu Thành.
“Chào chị mèo mun.” Tiểu Đông khôn khéo chào hỏi.
“Chào buổi sáng.” An Niên cũng vẫy vẫy tay với Tiểu Đông.
Âu Thành men theo phương hướng nói chuyện của An Niên nhìn sang bên trái, đoán được có lẽ là Tiểu Đông đi theo mình xuống. Anh ấy lần nữa ngồi đối diện hai người: “Xin lỗi, mới vừa rồi đã thất lễ.”
“Không sao đâu.” Nói xong Trần Dương đưa kính râm của mình cho Âu Thành: “Tiểu Đông cũng cùng tới, vậy chúng ta hãy cùng nhau nói một chút đi.”
Vì vậy sáng sớm, ở bên trong phòng, hai người đàn ông cao lớn đeo kính râm bắt đầu tranh luận kịch liệt.
“Không được.” Ngôn ngữ của Âu Thành quyết liệt: “Một khi sự tồn tại của Tiểu Đông bị Thành Hoàng biết được thì hoàn toàn không có đường sống nữa.”
“Anh Âu, lệ khí trên người Tiểu Đông quá nặng, cho dù anh có cam kết nó sẽ không đả thương người khác, nhưng Cửu Bộ chúng tôi cũng sẽ không mặc kệ.” Trần Dương nói.
“Anh uy hiếp tôi?” Âu Thành lạnh lùng nói.
“Chúng tôi cần gì phải uy hiếp anh? Nếu như chúng tôi thật sự muốn làm gì thì hôm qua lúc Tiểu Đông đến tìm chúng tôi, chúng tôi đã có thể trực tiếp xử lý thằng bé xong rồi.” Trần Dương nói.
“…” Âu Thành cứng họng, anh ấy vẫn biết Trần Dương nói thật, nhưng mà… anh ấy vẫn không thể để Tiểu Đông đi mạo hiểm như vậy được. Đây chính là Thành Hoàng đó, nếu như Thành Hoàng ra tay thì ngay cả một chút cơ hội Tiểu Đông cũng không có.
“Con muốn đi.” Tiểu Đông vẫn luôn im lặng nghe đột nhiên nói chuyện, giọng điệu của cậu bé kiên định: “Bố, con muốn đi tìm Thành Hoàng.”
“Tiểu Đông…”
“Bố, bố luôn nói con và Tiểu Hạ là đứa bé ngoan biết sai mà sửa, phải dũng cảm thừa nhận sai lầm.” Tiểu Đông nói: “Sống ký sinh trên cơ thể Tiểu Hạ vốn chính là Tiểu Đông làm sai, mà sai rồi thì phải gánh vác hậu quả, Tiểu Đông tình nguyện đi tìm Thành Hoàng. Cho dù cuối cùng Thành Hoảng xử như thế nào thì Tiểu Đông cũng không sợ, Tiểu Đông là đứa trẻ dũng cảm.”
Âu Thành có thể dùng vô số đạo lý để chặn lại Trần Dương, dù là những đạo lý này hoàn toàn không đứng vững được. Nhưng anh ấy không thể tìm nổi một câu để phản bác Tiểu Đông, bởi vì đây là triết lý nhân sinh mà người bố dạy cho con mình, Tiểu Đông chính là đứa trẻ mà anh ấy giáo dục ra.
“Được, vậy tôi cũng phải đi theo.” Cuối cùng, Âu Thành thỏa hiệp nói.
“Có thể.” Trần Dương đồng ý.
Đàm phán kết thúc, song phương hẹn mười giờ tối mai sẽ tụ họp ở miếu Thành Hoàng, Âu Thành tự mình tiễn hai người ra cửa.
“An Niên, Tiểu Đông trở về chưa?” Trần Dương lấy kính râm xuống hỏi An Niên bên cạnh. Trần Dương rất không thích cái thiết kế kính râm này của Cửu Bộ, cho nên lúc có thể không cần đeo thì sẽ không đeo.
“Nó đã lên lầu rồi.” An Niên trả lời.
Âu Thành nhìn về phía Trần Dương như có điều suy nghĩ: “Anh Trần có lời muốn nói riêng với tôi?”
“Đúng vậy.” Trần Dương gật đầu nói: “Thật ra thì mới vừa rồi anh Âu dù có không chủ động nói ra, tôi vẫn sẽ mời anh cùng đến miếu Thành Hoàng. Bởi vì lần này Thành Hoàng có tha cho Tiểu Đông một con đường sống hay không cũng có liên quan rất lớn tới anh.”
“Sao lại nói vậy?” Âu Thành lập tức hỏi.
“Sở dĩ lệ khí trên người Tiểu Đông nặng như vậy là do anh Âu nghĩ đủ mọi cách trộm được từ trên những người sắp chết kia.” Trần Dương nói.
“Làm như vậy, bởi vì không hại mạng người cho nên ngành siêu hình học sẽ không quản. Nhưng trong pháp độ của Địa Phủ thì loại hành động này được quy vào ăn trộm, nếu như bị tra ra, sau khi chết sẽ phải chịu trừng phạt tương ứng.” Đây là Trần Dương xem được trong quyển pháp quy Địa Phủ hôm qua.
Âu Thành nghe xong, cũng chỉ là cau mày lại, không hề lộ ra bất kỳ sơ hở nào: “Như vậy có liên quan như thế nào với Tiểu Đông.”
“Nếu như chúng tôi không ai nói chuyện này ra thì Địa Phủ sẽ ngầm thừa nhận những sinh khí này là Tiểu Đông chủ động cắn nuốt, không có liên quan gì tới anh. Nhưng nếu như muốn để Thành Hoàng tha cho Tiểu Đông một con đường sống, thì phải chỉ ra hành động chiếm đoạt số sinh khí lớn mạnh đó là của anh, không phải Tiểu Đông tự nguyện.” Trần Dương nói.
“Tôi biết rồi.” Đều là người thông minh, không cần phải nói quá nhiều, Âu Thành đã công khai, anh ấy lộ ra một nụ cười thoáng qua với Trần Dương, thật lòng nói cảm ơn: “Cảm ơn anh đã không nói ra trước mặt Tiểu Đông.”
“Tạm biệt.” Trần Dương gật đầu, dẫn An Niên rời đi.
Xe chạy khỏi biệt thự thật xa mà An Niên vẫn còn có thể thấy Âu Thành vẫn luôn đứng ở cửa nhìn theo bọn họ rời đi qua gương chiếu hậu.
“Anh Trần Dương, nếu như cuối cùng Thành Hoàng vẫn không chịu buông tha cho Tiểu Đông, sau khi bố Tiểu Đông chết sẽ lại bị Địa Phủ định tội, vậy không phải là chúng ta đã phá hỏng chuyện này rồi sao?” An Niên hỏi.
“Có thể nói như vậy.” Trần Dương gật đầu.
“Vậy… sao mà làm thế được? Không phải chúng ta biến khéo thành vụng sao?” An Niên có chút lo lắng nói.
“Vậy nếu không… bây giờ em trở về nuốt Tiểu Đông đi, chúng ta cũng chẳng có chuyện gì cả, cũng không cần phải đi tìm Thành Hoàng.” Trần Dương cười nói đùa.
“Ứ, không được.” An Niên vội vàng lắc đầu: “Mặc kệ, cố hết sức mình nghe mệnh trời đi, dù sao cũng phải thử chút, có lẽ Thành Hoàng là một người khoan hồng độ lượng cũng nên?” An Niên bỗng nhiên lại bắt đầu lạc quan lên.
“Hy vọng là vậy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook