Bạn Gái Của Tôi Là Mèo
-
Chương 29
Sáng sớm, Trần Dương và An Niên nhận được tin vui từ cán bộ Lý, tám nạn nhân được họ cứu tối qua đều đã qua cơn nguy kịch và sống sót sau cả đêm cấp cứu.
“Trần Dương, An Niên, gia đình của những người sống sót muốn trực tiếp cảm ơn hai người và đội cứu hộ, tối nay muốn mời mọi người đi ăn tối.” Cán bộ Lý nói.
“Không cần đâu.” Trần Dương lắc đầu từ chối: “Đây vốn là công việc của chúng tôi, hơn nữa nhiệm vụ tìm kiếm cứu nạn trên biển vẫn chưa kết thúc, lúc này làm chuyện như vậy thì không được hay cho lắm.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Cán bộ Lý chỉ thay mặt chuyển lời, đội cứu hộ dân sự do Chung Ái Dân đứng đầu cũng từ chối bữa tối này.
“Trần Dương, An Niên à.”
Nghe thấy có người gọi mình, cả hai quay đầu lại nhìn và phát hiện ra đó là Chung Ái Dân, đội trưởng đội cứu hộ dân sự đã cùng họ tìm kiếm cứu nạn đêm qua.
“Đội trưởng Chung.”
“Chú ạ.” Hai người chào hỏi.
“Hai người ăn sáng chưa?” Chung Ái Dân chào hỏi.
“Ăn rồi ạ, bữa sáng ở đây rất ngon.” An Niên rất thích bữa sáng hôm nay, đây là bữa buffet đa dạng nhất mà cô từng ăn.
“Đúng vậy, đây là khách sạn tốt nhất ở nước F, đồ ăn cũng nổi tiếng là ngon. Một bữa sáng tự chọn có giá 3.000 nhân dân tệ đó.” Chung Ái Dân cười.
“Đắt thế ạ.” An Niên líu lưỡi, đây là bữa sáng đắt nhất mà cô từng ăn từ trước đến nay: “Anh Trần Dương, chúng ta mang nhiều tiền không ạ?” An Niên nhỏ giọng hỏi.
Trần Dương chưa kịp trả lời thì cán bộ Lý ở đằng kia đã cười trước: “Không sao, không cần trả tiền, chỉ cần người có liên quan đến nhiệm vụ giải cứu này đều có thể ở và tiêu xài miễn phí trong khách sạn này.”
Chung Ái Dân cũng phụ hoạ: “Đúng vậy, đội cứu hộ lần này và cả đội cứu hộ dân sự như chúng tôi đều có thể ở đây miễn phí. Nếu không, tôi không đủ khả năng ở trong một khách sạn đắt tiền như vậy đâu.”
“Chủ khách sạn là một người thực sự rất tốt bụng.” An Niên nghĩ chủ khách sạn thật tử tế khi chuẩn bị miễn phí những món ăn ngon và đắt tiền như vậy cho nhiều người.
“Mặc dù tập đoàn Âu thị là một tập đoàn lớn mới chỉ phát triển trong những năm gần đây, nhưng họ thực sự đã đầu tư nhiều nhất vào hoạt động từ thiện.” Cán bộ Lý nói.
Trần Dương cũng đã nghe nói về tập đoàn Âu thị, nó đang là mười tập đoàn lớn hàng đầu ở Trung Quốc. Thực ra nói nó chỉ phát triển trong những năm gần đây thì không đúng lắm, bởi vì ba thế hệ đầu tiên của nhà họ Âu vốn đã giàu có ở Trung Quốc, nhưng đã bất ngờ mở rộng nhanh chóng trong năm năm qua, hàng trăm các khách sạn cao cấp đã được mở trên toàn thế giới.
“À đúng rồi, hai người định khi nào sẽ trở lại Trung Quốc thế?” Chung Ái Dân hỏi.
“Buổi chiều ạ.” Trần Dương đáp.
“Buổi chiều đã đi rồi à, xem ra…” Chung Ái Dân cười khổ: “Thật sự trên biển không còn ai sống sót nữa sao?” Thực ra tối hôm qua khi họ tìm thấy người sống sót thứ tám, An Niên đã không tiếp tục tìm kiếm nữa, Chung Ái Dân đã mơ hồ đoán được có lẽ đây là người còn sống sót cuối cùng. Nhưng ông ấy vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ, muốn đích thân đi hỏi An Niên.
Trần Dương im lặng không nói gì, tối hôm qua anh đã ám chỉ câu trả lời cho câu hỏi này, nhưng đến cuối anh không đành lòng nói ra mà thôi. Dẫu sao đối với gia đình các nạn nhân và các thành viên đội cứu hộ vẫn chưa chịu bỏ cuộc, thì câu trả lời cho câu hỏi này là quá phũ phàng.
“Chú à, hết rồi ạ. Nếu còn có, tối hôm qua cháu đã dẫn chú đi tìm rồi.” An Niên không lo lắng được nhiều như Trần Dương, thấy Chung Ái Dân hỏi, cô lập tức trả đầu đuôi gốc ngọn.
“Ừ, lẽ ra tôi phải biết điều đó.” Mặc dù ông ấy đã đoán được, nhưng Chung Ái Dân vẫn không nhịn được cảm thấy buồn.
“Một người… cũng không còn sao?” Cán bộ Lý nghe vậy sắc mặt cũng khó coi, sững sờ nói: “Hôm nay Thomas còn ủy thác cho tôi đề nghị cho hai người tham gia cứu hộ.”
“Xin lỗi.” Trần Dương thực sự không biết phải nói gì khác về việc mình không thể làm gì ngoại trừ xin lỗi.
“Xin… xin lỗi.” Nhìn thấy Trần Dương xin lỗi, An Niên cũng làm theo.
“Hai người không cần xin lỗi, cô cậu đã cứu được tám người rồi. Nếu không có cô cậu, có lẽ tám người này đã không thể sống sót, chỉ là tôi hơi không cam lòng mà thôi.”
Sau khi trầm mặc, Chung Ái Dân cười cởi mở: “Được rồi, tôi nên đi đây. Cho dù không còn người sống sót, vẫn còn rất nhiều nạn nhân vẫn chưa được tìm thấy, tôi sẽ tiếp tục giúp đỡ.”
“Chờ một chút.” An Niên ngăn Chung Ái Dân đang chuẩn bị rời đi, sau đó cô xoay người, ở góc độ mà mọi người không nhìn thấy giật hai sợi tóc của mình ra. Trong ánh mắt kinh ngạc của Trần Dương, cô đưa nó cho Chung Ái Dân: “Cái này có thể giúp chú tìm được thi thể.”
Chung Ái Dân và cán bộ Lý sững sờ nhìn hai sợi lông trong lòng bàn tay bé nhỏ của An Niên. Đây là cái gì, tóc à?
“Các chú lấy một chai thủy tinh bỏ nó vào đó, sau khi ra khơi, tóc di chuyển đến đâu thì có thể ở đó sẽ có hài cốt của nạn nhân.” An Niên nói.
“Nếu muốn tìm kiếm được những người sống sót thì cháu phải tự mình tìm mới được, nhưng tìm thi thể thì dùng cái này là được. Hy vọng có thể giúp mọi người tìm kiếm.”
An Niên nói chuyện rất nghiêm túc, những lời cô nói ra rất vô lý, nhưng Chung Ái Dân không hề do dự và đã tin vào điều đó. Bởi vì bản chất đặc biệt của cô gái này, tối hôm qua ông ấy đã được mở rộng tầm mắt rồi. Không một người bình thường nào có thể phát hiện chính xác những người sống sót cách đó vài hải lý trên vùng biển tối đen như mực mà không cần đeo kính viễn vọng. Hơn nữa, cô nói còn sống thì những người đó còn sống.
“Được, cảm ơn cháu.” Chung Ái Dân cẩn thận cầm lấy hai sợi tóc trong lòng bàn tay An Niên.
“Cho tôi một sợi, tôi sẽ đưa nó cho Thomas.” Cán bộ Lý xin Chung Ái Dân.
Chung Ái Dân không do dự, cẩn thận đưa cho cán bộ Lý một sợi tóc, so với ông ấy, đội cứu hộ quốc tế do Thomas dẫn đầu sẽ có hiệu quả hơn.
Cả hai cầm tóc rời khỏi khách sạn, cùng đội cứu hộ quay trở lại biển.
Trần Dương và An Niên cũng về phòng, thu dọn đồ đạc xong lập tức gọi xe, chuẩn bị ra sân bay. Vé máy bay khứ hồi của bọn họ đều đã được Cửu Bộ đặt trước, dường như trưởng khoa Lưu đã tính toán xong thời gian, biết An Niên có thể tìm được tất cả những người sống sót trong một đêm, vì vậy đã đặt vé khứ hồi.
Bọn họ từ Trung Quốc đi máy bay đêm, sau khi xuống máy bay được đưa thẳng đến khu vực tìm kiếm cứu nạn để tham gia cứu nạn. Vì vậy An Niên, người lần đầu tiên ra nước ngoài còn chưa kịp nhìn thấy hình dạng của nước F trông như thế nào đã sắp phải rời đi, đến nỗi trên đường đến sân bay, An Niên nằm bò trên cửa kính ô tô, nhìn chằm chằm cảnh vật bên đường không chớp mắt, quyết định nhìn mọi thứ xa lạ.
“Oa, ngôi nhà đó thật kỳ lạ. Trên bậu cửa sổ của mỗi hộ gia đình ở đây đều có hoa. Oa, chiếc váy đó trông đẹp quá…” An Niên hét lên, nói với Trần Dương về mọi khám phá mới của mình.
“Em có muốn ăn sô cô la không?” Nhìn thấy An Niên như vậy, Trần Dương đột nhiên hỏi.
“Sô cô la?” Mắt An Niên sáng lên.
“Sô cô la ở nước F nổi tiếng khắp thế giới, hiếm khi mới tới một lần, chúng ta mua một chút mang về nhé.”
“Được ạ, được ạ.” An Niên kích động gật đầu, dùng sức như vậy khiến Trần Dương lo lắng cô sẽ vô tình làm tổn thương cột sống cổ.
Trần Dương đã thay đổi kế hoạch, không đi thẳng ra sân bay, anh yêu cầu tài xế đưa họ đến một cửa hàng sô cô la nổi tiếng ở địa phương.
Bước vào cửa hàng, An Niên chưa bao giờ nhìn thấy nhiều loại sô cô la như vậy, cô vui vẻ nếm thử mọi thứ, mỗi khi nếm thử đều híp mắt sung sướng, cứ giống như một đứa trẻ. Hoặc nói cách khác, cô thực sự là một đứa trẻ.
Nhìn thấy An Niên vui vẻ như vậy, Trần Dương cũng không nhịn được mà vui theo. Lần này, An Niên đã giúp đỡ rất nhiều trong chiến dịch cứu hộ ở nước F. Tuy An Niên không nói gì, nhưng tối hôm qua sau khi xuống máy bay trực thăng, ngay cả bữa tối mà An Niên kêu gào muốn ăn còn chưa ăn đã ngủ thiếp đi. Từ điểm này, Trần Dương biết mỗi khi An Niên tìm kiếm trên biển, cô sẽ không vui vẻ như cô đã thể hiện, chắc chắn linh lực của cô đã bị tiêu hao rất nhiều.
Ngược lại là anh không có tài cán gì, dường như ngoại trừ khả năng phiên dịch thì cũng không giúp được gì nhiều, cho nên việc duy nhất anh có thể làm là chăm sóc An Niên, và… làm cho cô vui vẻ.
“Được rồi, chúng ta còn phải lên máy bay, chọn một ít rồi đi thanh toán thôi.” Trần Dương nhắc nhở An Niên đã ăn quên mình.
“Nhưng… mọi thứ đều ngon.” Cùng lúc cô nói, An Niên còn đang cầm một đĩa nếm thử của cửa hàng nhà người ta.
“Vậy thì mỗi loại mua một hộp.”
“Vâng vâng vâng.” An Niên vui vẻ nói ba từ vâng liên tiếp.
“Ăn ít thôi.” Trần Dương dặn dò, xoay người đi tới quầy tìm nhân viên mua sô cô la.
An Niên ăn hơi nhiều, cô đã ăn gần hết nửa số sô cô la mà cửa hàng này dùng để cho khách thử, may mà Trần Dương đã nói trước và nói lát nữa sẽ cùng thanh toán. Nếu không, An Niên chắc chắn sẽ bị nhân viên lịch sự mời ra ngoài.
Sau khi nghe Trần Dương dặn dò, An Niên quyết định ăn miếng sô cô la cuối cùng, sau đó ngoan ngoãn đi vào đợi Trần Dương thanh toán xong rồi rời đi.
“Chị ơi, chị chỉ có thể ăn một chút đồ ăn nếm thử thôi. Chị làm thế này là không tốt rồi.” Đột nhiên bên cạnh An Niên vang lên một giọng nói trẻ con.
Là phương ngữ Trung Quốc, An Niên tìm theo phía phát ra giọng nói và thấy đó là một cậu bé tóc đen khoảng năm sáu tuổi. Cậu bé rất đáng yêu, nét mặt vô cùng thanh tú, mặc bộ đồ vest trẻ em rất bảnh bao. Nếu… bỏ qua thứ phía sau lưng cậu bé.
Khoảnh khắc nhìn thấy thứ này, con ngươi của An Niên không ngừng chuyển sang màu vàng, ánh mắt sắc bén nhìn vào thứ phía sau cậu bé, rồi đưa tay nắm lấy.
Cậu bé mắng An Niên vì hành vi thiếu văn minh vừa rồi, sau khi nhìn thấy sự thay đổi trong mắt An Niên thì đột nhiên tái mặt, ngã xuống đất khóc lớn. Vì cậu bé bất ngờ ngã xuống, bàn tay nắm lấy thứ đó của An Niên đã vô tình chộp vào một khoảng trống.
Cô vồ hụt, An Niên còn muốn bắt lại, nhưng lúc này, hai người đàn ông áo đen vạm vỡ đột nhiên đứng trước mặt An Niên, một người ôm lấy cậu bé, còn một người đưa tay ra bắt An Niên.
An Niên nhanh nhẹn né tránh người đang chặn mình, cô loé lên lại muốn bắt lấy cậu bé đó.
“Đừng nhúc nhích!” Người áo đen bị An Niên né tránh rõ ràng đã được huấn luyện chuyên nghiệp, nhanh chóng rút súng ra, ở sau lưng An Niên hét lên.
Nhưng anh ta đang hét bằng tiếng Anh, An Niên hoàn toàn không hiểu được điều đó, nên đương nhiên cô sẽ không dừng lại. Nhìn thấy bên kia sắp nổ súng, Trần Dương vừa nghe thấy động tĩnh đã lập tức chạy tới, sợ hãi mở to mắt và hét lớn: “An Niên, tránh ra!”
Cùng lúc hô lên, Trần Dương bay tới chặn trước mặt An Niên, một tay nắm lấy cổ tay đối phương rồi kéo mạnh, lấy băng đạn trên tay đối phương ra.
Nghe thấy giọng nói của Trần Dương, An Niên ngừng bắt lấy cậu bé, cô nghe lời tránh sang một bên. Khi cô quay lại lần nữa, cô phát hiện ra Trần Dương đang đứng sau lưng cô, đối mặt với một trong những người đàn ông áo đen to lớn đã tấn công cô vừa rồi.
“Có chuyện gì vậy?!” Một giọng nói kèm theo sự tức giận bị kìm nén vang lên trong cửa hàng sô cô la.
“Ông chủ.” Người đàn ông áo đen to lớn đang đối đầu với Trần Dương thấy người tới thì lập tức hét lên.
“Bố ơi, bố ơi.” Cậu bé vừa khóc vừa nhào vào trong vòng tay của người tới, sợ hãi và run rẩy.
Thấy vậy, Trần Dương kéo An Niên ra phía sau bảo vệ chắc chắn, sau đó giơ băng đạn trong tay lên, vẻ mặt không thân thiện hỏi: “Tôi cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra?”
Người tới là một nam thanh niên trạc ba mươi, đẹp trai, ăn mặc chỉnh tề, trên người toát ra khí chất thượng lưu: “Leo, có chuyện gì vậy?”
Người tới hỏi người đàn ông da đen to lớn đã ôm cậu bé trước đó.
“Ông chủ, cô gái này tấn công cậu chủ trước.” Vệ sĩ tên Leo đáp.
Nghe được câu trả lời này, ánh mắt của người đàn ông đó trở nên lạnh lẽo, ánh mắt nhìn về phía An Niên ở phía sau Trần Dương. Ánh mắt đó, giống như nói nếu đối phương không thể đưa ra lời giải thích, anh ấy nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.
An Niên không sợ anh ấy nên cô cũng không quan tâm, cô kéo tay áo của Trần Dương, lo lắng nói: “Anh Trần Dương, trên người cậu bé đó có lệ quỷ.”
Giọng An Niên không lớn, nhưng lúc này cửa hàng cực kỳ yên tĩnh, Trần Dương nghe thấy, đương nhiên bố cậu bé cũng nghe thấy.
“Em trai em không phải là lệ quỷ.” Nhưng người phản ứng đầu tiên lại là cậu bé đang khóc thảm thiết trong vòng tay của bố mình.
“Đó là lệ quỷ, nếu không loại bỏ nó, không đến hai tháng nữa em sẽ bị hút hết khí dương và chết đó, chị đang cứu em.” Cậu bé nói tiếng Trung, An Niên có thể hiểu được. Thấy cậu bé nói vậy, cô lập tức giải thích một cách nghiêm túc.
“Không được phép chạm vào em trai của em.” Khi cậu bé nghe thấy hai chữ loại bỏ thì lập tức kích động.
“Sao một đứa trẻ như em lại chẳng biết điều thế, nếu cứ mặc kệ thì em sẽ không sống nổi hai tháng nữa.” An Niên nhắc nhở.
“Không cần chị quan tâm, chị là người xấu.”
Cuộc cãi vã của cả hai khiến Trần Dương và bố của cậu bé hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trần Dương dẫn đầu nói: “Thưa anh, có vẻ như anh biết chuyện có gì đó trên người con trai mình.”
Nghe xong lâu như vậy, tuy sắc mặt của người đàn ông đã thay đổi, chuyển biến vẫn rất phức tạp, nhưng anh ấy cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc, cho nên Trần Dương kết luận đối phương biết con trai mình kỳ lạ.
“Xem ra là hiểu lầm.” Người đàn ông nhẹ giọng nói: “Tôi xin lỗi vì hành vi quá đáng vừa rồi của cấp dưới.”
Nói xong, người đàn ông ra hiệu cho vệ sĩ lấy danh thiếp ra và nói với Trần Dương: “Đây là danh thiếp của tôi, hai người có chuyện gì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Tôi sẽ thanh toán cho tất cả những gì hai người đã tiêu dùng trong cửa hàng hôm nay, coi như là một lời xin lỗi.”
Sau khi nói xong, người đàn ông gật đầu với Trần Dương, bỏ qua lời cảnh báo ồn ào của An Niên sau lưng, ôm con trai rời đi.
“Này…” An Niên vẫn còn muốn nói, nhưng lại bị Trần Dương ngăn lại.
“Anh Trần Dương, trên người cậu bé đó có lệ quỷ thật đó, rất nguy hiểm.” An Niên lo lắng nói.
“Nhưng rõ ràng là bên kia không muốn em loại bỏ nó.” Trần Dương nói.
“Tại sao ạ?” An Niên khó hiểu: “Cậu bé làm vậy thì chẳng phải muốn tự sát sao?”
Tự sát? Trần Dương nhíu mày, liếc nhìn danh thiếp trong tay: Âu Thành, chủ tịch hiện tại của tập đoàn Âu thị. Người tốt bụng mà An Niên vừa khen cách đây không lâu.
“Chúng ta về trước đi.” Mặc dù không biết đối phương muốn làm gì, nhưng Trần Dương có thể chắc chắn rằng Âu Thành sẽ không để cho con trai mình tự sát.
“Trần Dương, An Niên, gia đình của những người sống sót muốn trực tiếp cảm ơn hai người và đội cứu hộ, tối nay muốn mời mọi người đi ăn tối.” Cán bộ Lý nói.
“Không cần đâu.” Trần Dương lắc đầu từ chối: “Đây vốn là công việc của chúng tôi, hơn nữa nhiệm vụ tìm kiếm cứu nạn trên biển vẫn chưa kết thúc, lúc này làm chuyện như vậy thì không được hay cho lắm.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Cán bộ Lý chỉ thay mặt chuyển lời, đội cứu hộ dân sự do Chung Ái Dân đứng đầu cũng từ chối bữa tối này.
“Trần Dương, An Niên à.”
Nghe thấy có người gọi mình, cả hai quay đầu lại nhìn và phát hiện ra đó là Chung Ái Dân, đội trưởng đội cứu hộ dân sự đã cùng họ tìm kiếm cứu nạn đêm qua.
“Đội trưởng Chung.”
“Chú ạ.” Hai người chào hỏi.
“Hai người ăn sáng chưa?” Chung Ái Dân chào hỏi.
“Ăn rồi ạ, bữa sáng ở đây rất ngon.” An Niên rất thích bữa sáng hôm nay, đây là bữa buffet đa dạng nhất mà cô từng ăn.
“Đúng vậy, đây là khách sạn tốt nhất ở nước F, đồ ăn cũng nổi tiếng là ngon. Một bữa sáng tự chọn có giá 3.000 nhân dân tệ đó.” Chung Ái Dân cười.
“Đắt thế ạ.” An Niên líu lưỡi, đây là bữa sáng đắt nhất mà cô từng ăn từ trước đến nay: “Anh Trần Dương, chúng ta mang nhiều tiền không ạ?” An Niên nhỏ giọng hỏi.
Trần Dương chưa kịp trả lời thì cán bộ Lý ở đằng kia đã cười trước: “Không sao, không cần trả tiền, chỉ cần người có liên quan đến nhiệm vụ giải cứu này đều có thể ở và tiêu xài miễn phí trong khách sạn này.”
Chung Ái Dân cũng phụ hoạ: “Đúng vậy, đội cứu hộ lần này và cả đội cứu hộ dân sự như chúng tôi đều có thể ở đây miễn phí. Nếu không, tôi không đủ khả năng ở trong một khách sạn đắt tiền như vậy đâu.”
“Chủ khách sạn là một người thực sự rất tốt bụng.” An Niên nghĩ chủ khách sạn thật tử tế khi chuẩn bị miễn phí những món ăn ngon và đắt tiền như vậy cho nhiều người.
“Mặc dù tập đoàn Âu thị là một tập đoàn lớn mới chỉ phát triển trong những năm gần đây, nhưng họ thực sự đã đầu tư nhiều nhất vào hoạt động từ thiện.” Cán bộ Lý nói.
Trần Dương cũng đã nghe nói về tập đoàn Âu thị, nó đang là mười tập đoàn lớn hàng đầu ở Trung Quốc. Thực ra nói nó chỉ phát triển trong những năm gần đây thì không đúng lắm, bởi vì ba thế hệ đầu tiên của nhà họ Âu vốn đã giàu có ở Trung Quốc, nhưng đã bất ngờ mở rộng nhanh chóng trong năm năm qua, hàng trăm các khách sạn cao cấp đã được mở trên toàn thế giới.
“À đúng rồi, hai người định khi nào sẽ trở lại Trung Quốc thế?” Chung Ái Dân hỏi.
“Buổi chiều ạ.” Trần Dương đáp.
“Buổi chiều đã đi rồi à, xem ra…” Chung Ái Dân cười khổ: “Thật sự trên biển không còn ai sống sót nữa sao?” Thực ra tối hôm qua khi họ tìm thấy người sống sót thứ tám, An Niên đã không tiếp tục tìm kiếm nữa, Chung Ái Dân đã mơ hồ đoán được có lẽ đây là người còn sống sót cuối cùng. Nhưng ông ấy vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ, muốn đích thân đi hỏi An Niên.
Trần Dương im lặng không nói gì, tối hôm qua anh đã ám chỉ câu trả lời cho câu hỏi này, nhưng đến cuối anh không đành lòng nói ra mà thôi. Dẫu sao đối với gia đình các nạn nhân và các thành viên đội cứu hộ vẫn chưa chịu bỏ cuộc, thì câu trả lời cho câu hỏi này là quá phũ phàng.
“Chú à, hết rồi ạ. Nếu còn có, tối hôm qua cháu đã dẫn chú đi tìm rồi.” An Niên không lo lắng được nhiều như Trần Dương, thấy Chung Ái Dân hỏi, cô lập tức trả đầu đuôi gốc ngọn.
“Ừ, lẽ ra tôi phải biết điều đó.” Mặc dù ông ấy đã đoán được, nhưng Chung Ái Dân vẫn không nhịn được cảm thấy buồn.
“Một người… cũng không còn sao?” Cán bộ Lý nghe vậy sắc mặt cũng khó coi, sững sờ nói: “Hôm nay Thomas còn ủy thác cho tôi đề nghị cho hai người tham gia cứu hộ.”
“Xin lỗi.” Trần Dương thực sự không biết phải nói gì khác về việc mình không thể làm gì ngoại trừ xin lỗi.
“Xin… xin lỗi.” Nhìn thấy Trần Dương xin lỗi, An Niên cũng làm theo.
“Hai người không cần xin lỗi, cô cậu đã cứu được tám người rồi. Nếu không có cô cậu, có lẽ tám người này đã không thể sống sót, chỉ là tôi hơi không cam lòng mà thôi.”
Sau khi trầm mặc, Chung Ái Dân cười cởi mở: “Được rồi, tôi nên đi đây. Cho dù không còn người sống sót, vẫn còn rất nhiều nạn nhân vẫn chưa được tìm thấy, tôi sẽ tiếp tục giúp đỡ.”
“Chờ một chút.” An Niên ngăn Chung Ái Dân đang chuẩn bị rời đi, sau đó cô xoay người, ở góc độ mà mọi người không nhìn thấy giật hai sợi tóc của mình ra. Trong ánh mắt kinh ngạc của Trần Dương, cô đưa nó cho Chung Ái Dân: “Cái này có thể giúp chú tìm được thi thể.”
Chung Ái Dân và cán bộ Lý sững sờ nhìn hai sợi lông trong lòng bàn tay bé nhỏ của An Niên. Đây là cái gì, tóc à?
“Các chú lấy một chai thủy tinh bỏ nó vào đó, sau khi ra khơi, tóc di chuyển đến đâu thì có thể ở đó sẽ có hài cốt của nạn nhân.” An Niên nói.
“Nếu muốn tìm kiếm được những người sống sót thì cháu phải tự mình tìm mới được, nhưng tìm thi thể thì dùng cái này là được. Hy vọng có thể giúp mọi người tìm kiếm.”
An Niên nói chuyện rất nghiêm túc, những lời cô nói ra rất vô lý, nhưng Chung Ái Dân không hề do dự và đã tin vào điều đó. Bởi vì bản chất đặc biệt của cô gái này, tối hôm qua ông ấy đã được mở rộng tầm mắt rồi. Không một người bình thường nào có thể phát hiện chính xác những người sống sót cách đó vài hải lý trên vùng biển tối đen như mực mà không cần đeo kính viễn vọng. Hơn nữa, cô nói còn sống thì những người đó còn sống.
“Được, cảm ơn cháu.” Chung Ái Dân cẩn thận cầm lấy hai sợi tóc trong lòng bàn tay An Niên.
“Cho tôi một sợi, tôi sẽ đưa nó cho Thomas.” Cán bộ Lý xin Chung Ái Dân.
Chung Ái Dân không do dự, cẩn thận đưa cho cán bộ Lý một sợi tóc, so với ông ấy, đội cứu hộ quốc tế do Thomas dẫn đầu sẽ có hiệu quả hơn.
Cả hai cầm tóc rời khỏi khách sạn, cùng đội cứu hộ quay trở lại biển.
Trần Dương và An Niên cũng về phòng, thu dọn đồ đạc xong lập tức gọi xe, chuẩn bị ra sân bay. Vé máy bay khứ hồi của bọn họ đều đã được Cửu Bộ đặt trước, dường như trưởng khoa Lưu đã tính toán xong thời gian, biết An Niên có thể tìm được tất cả những người sống sót trong một đêm, vì vậy đã đặt vé khứ hồi.
Bọn họ từ Trung Quốc đi máy bay đêm, sau khi xuống máy bay được đưa thẳng đến khu vực tìm kiếm cứu nạn để tham gia cứu nạn. Vì vậy An Niên, người lần đầu tiên ra nước ngoài còn chưa kịp nhìn thấy hình dạng của nước F trông như thế nào đã sắp phải rời đi, đến nỗi trên đường đến sân bay, An Niên nằm bò trên cửa kính ô tô, nhìn chằm chằm cảnh vật bên đường không chớp mắt, quyết định nhìn mọi thứ xa lạ.
“Oa, ngôi nhà đó thật kỳ lạ. Trên bậu cửa sổ của mỗi hộ gia đình ở đây đều có hoa. Oa, chiếc váy đó trông đẹp quá…” An Niên hét lên, nói với Trần Dương về mọi khám phá mới của mình.
“Em có muốn ăn sô cô la không?” Nhìn thấy An Niên như vậy, Trần Dương đột nhiên hỏi.
“Sô cô la?” Mắt An Niên sáng lên.
“Sô cô la ở nước F nổi tiếng khắp thế giới, hiếm khi mới tới một lần, chúng ta mua một chút mang về nhé.”
“Được ạ, được ạ.” An Niên kích động gật đầu, dùng sức như vậy khiến Trần Dương lo lắng cô sẽ vô tình làm tổn thương cột sống cổ.
Trần Dương đã thay đổi kế hoạch, không đi thẳng ra sân bay, anh yêu cầu tài xế đưa họ đến một cửa hàng sô cô la nổi tiếng ở địa phương.
Bước vào cửa hàng, An Niên chưa bao giờ nhìn thấy nhiều loại sô cô la như vậy, cô vui vẻ nếm thử mọi thứ, mỗi khi nếm thử đều híp mắt sung sướng, cứ giống như một đứa trẻ. Hoặc nói cách khác, cô thực sự là một đứa trẻ.
Nhìn thấy An Niên vui vẻ như vậy, Trần Dương cũng không nhịn được mà vui theo. Lần này, An Niên đã giúp đỡ rất nhiều trong chiến dịch cứu hộ ở nước F. Tuy An Niên không nói gì, nhưng tối hôm qua sau khi xuống máy bay trực thăng, ngay cả bữa tối mà An Niên kêu gào muốn ăn còn chưa ăn đã ngủ thiếp đi. Từ điểm này, Trần Dương biết mỗi khi An Niên tìm kiếm trên biển, cô sẽ không vui vẻ như cô đã thể hiện, chắc chắn linh lực của cô đã bị tiêu hao rất nhiều.
Ngược lại là anh không có tài cán gì, dường như ngoại trừ khả năng phiên dịch thì cũng không giúp được gì nhiều, cho nên việc duy nhất anh có thể làm là chăm sóc An Niên, và… làm cho cô vui vẻ.
“Được rồi, chúng ta còn phải lên máy bay, chọn một ít rồi đi thanh toán thôi.” Trần Dương nhắc nhở An Niên đã ăn quên mình.
“Nhưng… mọi thứ đều ngon.” Cùng lúc cô nói, An Niên còn đang cầm một đĩa nếm thử của cửa hàng nhà người ta.
“Vậy thì mỗi loại mua một hộp.”
“Vâng vâng vâng.” An Niên vui vẻ nói ba từ vâng liên tiếp.
“Ăn ít thôi.” Trần Dương dặn dò, xoay người đi tới quầy tìm nhân viên mua sô cô la.
An Niên ăn hơi nhiều, cô đã ăn gần hết nửa số sô cô la mà cửa hàng này dùng để cho khách thử, may mà Trần Dương đã nói trước và nói lát nữa sẽ cùng thanh toán. Nếu không, An Niên chắc chắn sẽ bị nhân viên lịch sự mời ra ngoài.
Sau khi nghe Trần Dương dặn dò, An Niên quyết định ăn miếng sô cô la cuối cùng, sau đó ngoan ngoãn đi vào đợi Trần Dương thanh toán xong rồi rời đi.
“Chị ơi, chị chỉ có thể ăn một chút đồ ăn nếm thử thôi. Chị làm thế này là không tốt rồi.” Đột nhiên bên cạnh An Niên vang lên một giọng nói trẻ con.
Là phương ngữ Trung Quốc, An Niên tìm theo phía phát ra giọng nói và thấy đó là một cậu bé tóc đen khoảng năm sáu tuổi. Cậu bé rất đáng yêu, nét mặt vô cùng thanh tú, mặc bộ đồ vest trẻ em rất bảnh bao. Nếu… bỏ qua thứ phía sau lưng cậu bé.
Khoảnh khắc nhìn thấy thứ này, con ngươi của An Niên không ngừng chuyển sang màu vàng, ánh mắt sắc bén nhìn vào thứ phía sau cậu bé, rồi đưa tay nắm lấy.
Cậu bé mắng An Niên vì hành vi thiếu văn minh vừa rồi, sau khi nhìn thấy sự thay đổi trong mắt An Niên thì đột nhiên tái mặt, ngã xuống đất khóc lớn. Vì cậu bé bất ngờ ngã xuống, bàn tay nắm lấy thứ đó của An Niên đã vô tình chộp vào một khoảng trống.
Cô vồ hụt, An Niên còn muốn bắt lại, nhưng lúc này, hai người đàn ông áo đen vạm vỡ đột nhiên đứng trước mặt An Niên, một người ôm lấy cậu bé, còn một người đưa tay ra bắt An Niên.
An Niên nhanh nhẹn né tránh người đang chặn mình, cô loé lên lại muốn bắt lấy cậu bé đó.
“Đừng nhúc nhích!” Người áo đen bị An Niên né tránh rõ ràng đã được huấn luyện chuyên nghiệp, nhanh chóng rút súng ra, ở sau lưng An Niên hét lên.
Nhưng anh ta đang hét bằng tiếng Anh, An Niên hoàn toàn không hiểu được điều đó, nên đương nhiên cô sẽ không dừng lại. Nhìn thấy bên kia sắp nổ súng, Trần Dương vừa nghe thấy động tĩnh đã lập tức chạy tới, sợ hãi mở to mắt và hét lớn: “An Niên, tránh ra!”
Cùng lúc hô lên, Trần Dương bay tới chặn trước mặt An Niên, một tay nắm lấy cổ tay đối phương rồi kéo mạnh, lấy băng đạn trên tay đối phương ra.
Nghe thấy giọng nói của Trần Dương, An Niên ngừng bắt lấy cậu bé, cô nghe lời tránh sang một bên. Khi cô quay lại lần nữa, cô phát hiện ra Trần Dương đang đứng sau lưng cô, đối mặt với một trong những người đàn ông áo đen to lớn đã tấn công cô vừa rồi.
“Có chuyện gì vậy?!” Một giọng nói kèm theo sự tức giận bị kìm nén vang lên trong cửa hàng sô cô la.
“Ông chủ.” Người đàn ông áo đen to lớn đang đối đầu với Trần Dương thấy người tới thì lập tức hét lên.
“Bố ơi, bố ơi.” Cậu bé vừa khóc vừa nhào vào trong vòng tay của người tới, sợ hãi và run rẩy.
Thấy vậy, Trần Dương kéo An Niên ra phía sau bảo vệ chắc chắn, sau đó giơ băng đạn trong tay lên, vẻ mặt không thân thiện hỏi: “Tôi cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra?”
Người tới là một nam thanh niên trạc ba mươi, đẹp trai, ăn mặc chỉnh tề, trên người toát ra khí chất thượng lưu: “Leo, có chuyện gì vậy?”
Người tới hỏi người đàn ông da đen to lớn đã ôm cậu bé trước đó.
“Ông chủ, cô gái này tấn công cậu chủ trước.” Vệ sĩ tên Leo đáp.
Nghe được câu trả lời này, ánh mắt của người đàn ông đó trở nên lạnh lẽo, ánh mắt nhìn về phía An Niên ở phía sau Trần Dương. Ánh mắt đó, giống như nói nếu đối phương không thể đưa ra lời giải thích, anh ấy nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.
An Niên không sợ anh ấy nên cô cũng không quan tâm, cô kéo tay áo của Trần Dương, lo lắng nói: “Anh Trần Dương, trên người cậu bé đó có lệ quỷ.”
Giọng An Niên không lớn, nhưng lúc này cửa hàng cực kỳ yên tĩnh, Trần Dương nghe thấy, đương nhiên bố cậu bé cũng nghe thấy.
“Em trai em không phải là lệ quỷ.” Nhưng người phản ứng đầu tiên lại là cậu bé đang khóc thảm thiết trong vòng tay của bố mình.
“Đó là lệ quỷ, nếu không loại bỏ nó, không đến hai tháng nữa em sẽ bị hút hết khí dương và chết đó, chị đang cứu em.” Cậu bé nói tiếng Trung, An Niên có thể hiểu được. Thấy cậu bé nói vậy, cô lập tức giải thích một cách nghiêm túc.
“Không được phép chạm vào em trai của em.” Khi cậu bé nghe thấy hai chữ loại bỏ thì lập tức kích động.
“Sao một đứa trẻ như em lại chẳng biết điều thế, nếu cứ mặc kệ thì em sẽ không sống nổi hai tháng nữa.” An Niên nhắc nhở.
“Không cần chị quan tâm, chị là người xấu.”
Cuộc cãi vã của cả hai khiến Trần Dương và bố của cậu bé hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trần Dương dẫn đầu nói: “Thưa anh, có vẻ như anh biết chuyện có gì đó trên người con trai mình.”
Nghe xong lâu như vậy, tuy sắc mặt của người đàn ông đã thay đổi, chuyển biến vẫn rất phức tạp, nhưng anh ấy cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc, cho nên Trần Dương kết luận đối phương biết con trai mình kỳ lạ.
“Xem ra là hiểu lầm.” Người đàn ông nhẹ giọng nói: “Tôi xin lỗi vì hành vi quá đáng vừa rồi của cấp dưới.”
Nói xong, người đàn ông ra hiệu cho vệ sĩ lấy danh thiếp ra và nói với Trần Dương: “Đây là danh thiếp của tôi, hai người có chuyện gì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Tôi sẽ thanh toán cho tất cả những gì hai người đã tiêu dùng trong cửa hàng hôm nay, coi như là một lời xin lỗi.”
Sau khi nói xong, người đàn ông gật đầu với Trần Dương, bỏ qua lời cảnh báo ồn ào của An Niên sau lưng, ôm con trai rời đi.
“Này…” An Niên vẫn còn muốn nói, nhưng lại bị Trần Dương ngăn lại.
“Anh Trần Dương, trên người cậu bé đó có lệ quỷ thật đó, rất nguy hiểm.” An Niên lo lắng nói.
“Nhưng rõ ràng là bên kia không muốn em loại bỏ nó.” Trần Dương nói.
“Tại sao ạ?” An Niên khó hiểu: “Cậu bé làm vậy thì chẳng phải muốn tự sát sao?”
Tự sát? Trần Dương nhíu mày, liếc nhìn danh thiếp trong tay: Âu Thành, chủ tịch hiện tại của tập đoàn Âu thị. Người tốt bụng mà An Niên vừa khen cách đây không lâu.
“Chúng ta về trước đi.” Mặc dù không biết đối phương muốn làm gì, nhưng Trần Dương có thể chắc chắn rằng Âu Thành sẽ không để cho con trai mình tự sát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook