Bạn Gái Cũ Ngốc Manh Ngon Miệng Của Vai Ác
-
Chương 9
Cái gì? Vừa mở miệng là muốn tiền, còn có thể vui vẻ làm bạn nữa không chứ!
Hai người nhìn nhau một cái rồi lặng lẽ đi ra.
Đỗ Nhược cúi đầu.
Đúng là, nói đến tiền bạc sẽ làm tổn thương tình cảm.
Chén cơm tạm thời giữ được, còn chỗ ở chưa có cách giải quyết. Tất cả tiền tiết kiệm của nguyên chủ cộng lại cũng chỉ có mấy trăm đô, cũng chỉ đủ ở trong khách sạn hai đêm, đó là còn chưa kể đến ăn uống. Nếu muốn không bị đói trong hai tuần tới, xem ra đêm nay cô vẫn chỉ có thể ngủ ở công ty.
Leng keng hai tiếng, âm thanh nhắc nhở trong điện thoại di động vang lên.
Đỗ Nhược nhấc điện thoại lên xem, Bạch Giai Vũ và Đông Thư Nhan đều đồng thời xin trở thành bạn tốt trên WeChat của cô.
Chẳng phải là đều không thèm để ý đến cô sao? Còn thêm bạn tốt cái gì.
Đỗ Nhược bấm cho qua.
Giây tiếp theo, cô đã bị phong bao lì xì đập choáng váng, Đông Thư Nhan vừa gửi qua 15 phong bao lì xì 200 tệ.
- Xin chào, tôi không biết cô cần bao nhiêu, cô có thể lấy bao nhiêu tùy thích, nếu không đủ thì chị sẽ gửi thêm nhé!
Ôi! Đúng là nữ chính, lắm bạc nhiều tiền. Chẳng qua các cô chỉ vừa mới nói vài câu đồng nghiệp, còn chưa hiểu rõ về nhau, vậy mà Đông Thư Nhan đã không ngần ngại gửi hàng loạt bao lì xì tới, cho dù là để bày tỏ lòng biết ơn, thì cách này cũng quá khoa trương rồi.
Làm cô thích quá đi!
Đỗ Nhược không khỏi có chút cảm động với nhân duyên tốt của mình, dù thay đổi thân thể nhưng vẫn không thay đổi được bản chất: "Người gặp người thích, hoa gặp hoa nở" của cô.
Nhưng cô nên nhận phong bao đỏ này hay là không nhận? Nếu nhận thì nên nhận bao nhiêu cho thích hợp đây?
Ngón tôiy của Đỗ Nhược do dự liên tục giữa việc nhấp và không nhấp.
Trong tiềm thức, cô có chút sợ Đông Thư Nhan, cũng giống như cô sợ Cố Uyên vậy, bởi vì nơi này là thế giới trong sách, mà bọn họ chính là nam nữ chính trong sách, thế giới hoàn toàn tập trung vào bọn họ. Mà cô xuyên sách lại là diễn viên phụ nhỏ nhoi trở thành bia đỡ đạn nên trong lòng luôn lo sợ, bất an. Nhưng khi tiếp xúc, Đông Thư Nhan thực sự khiến cô cảm thấy thoải mái, và cô ý thức rằng giữa cô và Đông Thư Nhan cơ bản sẽ không xảy ra bất cứ mâu thuẫn gì cả, bất giác, lớp phòng thủ đó cũng bị xóa bỏ.
Ngay khi cô do dự, một âm thanh nhắc nhở phát ra từ WeChat, Đỗ Nhược quay lại trang danh sách để kiểm tra, trên ảnh đại diện của Bạch Giai Vũ xuất hiện một lời nhắc thông tin.
- Cần bao nhiêu thì báo!
Đỗ Nhược không nhịn được quay lại nhìn Bạch Giai Vũ, lúc này Bạch Giai Vũ đang nghiêng đầu nhìn cô, chờ đợi câu trả lời.
Về vấn đề mượn tiền, mặc dù cô vừa nói rất thẳng thắn với hai người, nhưng bọn họ rất muốn cho cô mượn, cô lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Đỗ Nhược do dự giải thích: "Tôi chủ yếu là không có tiền mướn phòng.."
Bạch Giai Vũ nghe vậy liền hiểu ra ngay, kết hợp với tình hình thị trường cho thuê nhà ở Bắc Kinh hiện tại, trực tiếp chuyển cho Đỗ Nhược 6666 tệ.
6666! Tốt 6! Đỗ Nhược nhìn số tiền hiển thị trên màn hình, khẽ mở miệng, các đồng nghiệp ở công ty của nguyên chủ đều giàu có như vậy sao?
Bạch Giai Vũ khí khái như vậy nhưng Đỗ Nhược không dám nhận. Bạch Giai Vũ thấy Đỗ Nhược ngẩn người, hồi lâu không có phản ứng, vì thế không khỏi thúc giục: "Cô có nhận hay không đây!"
Đỗ Nhược rối rắm nhìn lên, "Tôi có chút ngại."
"Không phải cô đang thiếu tiền sao? Tôi đã dám cho mượn, sao cô lại không dám nhận hả?"
Đỗ Nhược kích động một cái nên có chút cà lăm, "Tôi, tôi, tôi, tôi có thể không trả lại sớm được, cô cũng không cần cho tôi mượn nhiều như vậy."
"Lúc sáng, tôi thấy cô gặp chuyện khó xử rồi, tối hôm qua ngủ ở công ty đúng không? Lấy trước đi, tiền này từ từ trả lại cũng được, nếu cô dám không trả, tôi sẽ trực tiếp gửi email tố cáo đến công ty." Bạch Giai Vũ giả vờ uy hiếp nói..
Đỗ Nhược chưa kịp xúc động, một loạt tiếng ding ding dong dong vang lên từ điện thoại.
- Sao không nhận, còn chưa đủ sao?
Rồi 15 bao lì xì 200 tệ khác lần lượt đến.
Đỗ Nhược hoàn toàn bị tiền đập cho choáng váng, nhưng cảm giác bị tiền đập trúng thật là hạnh phúc, lại không khỏi có chút bất an.
Bạch Giai Vũ thấy Đỗ Nhược lại biến thành bộ dạng ngốc nghếch, không khỏi đi tới nhìn, vừa thấy liền nở nụ cười, "Đông Thư Nhan thật buồn cười nha, cô ta định chơi trò tổng giám đốc bá đạo trực tiếp dùng tiền đập cô choáng váng sao? Thật vui, tôi cũng sẽ thử! Trước tiên cậu từ chối chuyển khoản tôi vừa thực hiện." Nói xong Bạch Giai Vũ cũng bắt chước Đông Thư Nhan, thao tác thật nhanh trên điện thoại di động.
Leng keng leng keng, âm thanh không có thăng trầm, nhưng Đỗ Nhược cảm thấy được thực sự là âm thanh đẹp đẽ nhất mà cô từng nghe thấy, cái gì thiếu nhân tính, cái gì mất đạo lý, đều không tồn tại! Thế giới thật đẹp, thế giới tràn đầy tình yêu!
Quay trở lại thực tế, 6000 nhân dân tệ đủ để thuê một phòng đơn tầm trung ở Bắc Kinh, nhưng nên mượn tiền của ai tốt hơn đây?
Bạch Giai Vũ chủ động đưa cho cô một cành ô liu, coi như muốn bắt tay làm hòa, nữ chính cũng chủ động tỏ vẻ đối xử tốt với cô, tỏ ý thân thiết. Dường như nếu chỉ chọn mượn một trong hai người sẽ không tốt lắm, cả hai đều thiện chí như vậy, cô từ chối người nào cũng cảm thấy có chút bất an.
Sau khi cân nhắc hồi lâu, cô quyết định "Mưa móc đều chia", vay mỗi người 3000 tệ.
Bạch Giai Vũ bên đây nên cô không cần phải giải thích nữa, nhưng Đông Thư Nhan bên kia cần phải nói một chút.
Đỗ Nhược gõ từng chữ trên điện thoại.
- Nhan Nhan tiểu tiên nữ (đáng yêu), tôi có thể mượn của cô 3000 được không? Nếu cô không phiền thì tôi có thể trả góp số tiền này được không? Chậm nhất là ba tháng sẽ trả hết.
Ngay sau đó, Đông Thư Nhan đã có hồi âm.
- Ừ, tôi chưa cần dùng tiền ngay, cô từ từ trả lại cũng không sao (mặt cười).
Sau khi nhận được câu trả lời của Đông Thư Nhan, Đỗ Nhược cuối cùng cũng yên tâm và nhận 15 bao lì xì mỗi bao 200 tệ từ Đông Thư Nhan và Bạch Giai Vũ.
Nhận phong bao đỏ cũng là một chuyện rất chóng mặt, sợ nhận quá nhiều nên mỗi lần nhận được mấy phong bao đỏ thì sẽ đếm lại, khi Đỗ Nhược nhận xong 30 phong bao đỏ thì ánh mắt của cô gần như đều sắp biến thành hình $.
Ngay khi nhận được phong bì đỏ, cô nhận ra rằng mình đã bị kéo vào một nhóm nhỏ ba người, trong nhóm đã mở cuộc trò chuyện.
Thư Nhan: Tiểu Nhược Nhược mới vừa gọi tôi là Nhan Nhan tiểu tiên nữ, thật ngại quá, nhưng đúng là hay thật, bây giờ tôi sẽ đổi tên nhóm thành tên này.
Vũ Điểm: Tôi cũng muốn có một cái tên nhóm như vậy, Tiểu Nhược Nhược, cô thiên vị, cô mau nghĩ ra một cái có phong cách tương tự cho tôi!
Nhược Phi:(mộng) Hay gọi là Giai Giai tiểu khả ái nhé?
Vũ Điểm: Duyệt!
Nhan Nhan tiểu tiên nữ: Tên của tôi và Giai Giai tiểu khả ái rất phù hợp, để duy trì đội hình, tôi nghiêm túc đề nghị rằng Tiểu Nhược Nhược cũng nên có cùng tên nhóm.
Giai Giai tiểu khả ái: Đúng rồi, hay gọi Nhược Nhược là tiểu thiên sứ được không?
Nhan Nhan tiểu tiên nữ: Cái tên này không tệ, những gì Nhược Nhược làm hôm nay, cũng rất giống chuyện một thiên thần nhỏ làm nha.
Tiểu thiên sứ Nhược Nhược:(hoảng sợ)
Giai Giai tiểu khả ái: Nhược Nhược tiểu thiên sứ, cô đúng là thiên vị, lúc đó tôi cũng đang ở trong phòng họp, tại sao cô chỉ vẽ Nhan Nhan tiểu tiên nữ mà không vẽ tôi? (Khóc)
Nhan Nhan tiểu tiên nữ: Ồ, tôi cũng có một bức tranh sao? Tôi muốn xem nó, nhưng tôi không dám xem. Tôi nghe nói Nhược Nhược thích vẽ người xấu xí. (Sợ hãi)
Nhược Nhược tiểu thiên sứ: Hình ảnh. Jpg
Nhan Nhan tiểu tiên nữ: A, dễ thương quá, thích quá, muốn chụp ảnh màn hình làm ảnh đại diện quá đi!
Giai Giai tiểu khả ái: Tôi cũng muốn!
Nhược Nhược tiểu thiên sứ: Trong toàn bộ phòng họp, cô là người duy nhất quay lưng về phía tôi, vì vậy tôi mới không vẽ.
Giai Giai tiểu khả ái: Rõ ràng là tổng giám đốc Thẩm cũng đưa lưng về phía cô, sao cô lại vẽ tổng giám đốc Thẩm chứ!
Nhược Nhược tiểu thiên sứ: Ngay cả khi tổng giám đốc Thẩm đang đưa lưng về phía tôi, tôi vẫn cảm thấy ông ấy luôn đối mặt với tôi, cô hiểu mà.
Giai Giai tiểu khả ái: Vâng, nhưng cô nợ tôi một bức tranh.
Nhược Nhược tiểu thiên sứ: OK, vẽ!
Nhan Nhan tiểu tiên nữ: Tôi rất muốn xem tranh của những người khác trong phòng họp.
Nhược Nhược tiểu thiên sứ: Hãy len lén tới đây, tôi sẽ bí mật cho cô xem.
Đỗ Nhược không có bất kỳ áp lực tâm lý nào khi làm điều này. Cô biết được từ Bạch Giai Vũ, những người cô vẽ xấu xí sắp phải rời đi. Khi cô vừa mở sổ ghi chép và chụp lại tranh của Đông Thư Nhan, cô phát hiện ra tờ giấy vẽ tổng giám đốc Thẩm cũng bị xé. Còn sót lại đều là những bức tranh với phong cách bình thường, không sợ bị người khác nhìn thấy.
Đỗ Nhược nghĩ thầm, tổng giám đốc Thẩm chắc là học được từ Cố Uyên, sau khi lấy được bản ghi chép thì lén xé đi, từ một chuyện nhỏ như vậy có thể thấy được mỗi người đều có một chút gian trá. Lần đầu tiên tổng giám đốc Thẩm có được bản ghi chép, ông ấy chỉ lo tức giận, cơ bản không nghĩ đến việc tiêu diệt chứng cứ. Còn tổng giám đốc Cố đã xé bức tranh của mình ngay từ lần đầu tiên, lưu nó làm "bằng chứng phạm tội" của cô, và hỏi khó cô. Như vậy, so ra tổng giám đốc Thẩm chắc chắn không phải là đối thủ của Cố Uyên, không biết liệu sau này hai công ty hợp tác, tổng giám đốc Thẩm có thể chiếm địa vị chủ đạo không. Ai nha, thật là sầu người làm sao.
Đỗ Nhược làm như thực sự lo lắng cho tổng giám đốc Thẩm, bởi vì qua chuyện hôm nay, cô cảm thấy tổng giám đốc Thẩm thật tốt.
Cả buổi chiều, Thẩm Phú Tư không có ra, có lẽ ông ấy trốn trong văn phòng của mình để nghĩ lại và đang giận dỗi. Có thể là một sự thay đổi nhân sự lớn sắp xảy ra và mọi người trong công ty đang hoảng sợ. Rất nhiều người đã từng cấu kết với những giám đốc điều hành "Phạm tội", trong lòng rất bất an, vì sợ mình sẽ bị liên lụy, bầu không khí toàn công ty có vẻ rất căng thẳng, nhưng không liên quan gì đến nhân viên bình thường, vì vậy cả buổi chiều ba người đều ở trong nhóm nhỏ, cho đến khi kết thúc công việc.
"Nhược Nhược, tôi sắp tan sở, cô có muốn đi với tôi không?" Bạch Giai Vũ thay quần áo, thu dọn đồ đạc, hỏi Đỗ Nhược lúc này vẫn đang "bận" trước máy tính.
"Cô đi trước, tôi kiểm tra lại thông tin nhà đất, tôi phải đến xem nhà ngay."
Bạch Giai Vũ nhặt túi lên, "Chà, hôm nay tôi chúc cô những điều tốt đẹp nhất."
Đỗ Nhược mỉm cười vẫy tay với Bạch Giai Vũ.
Tuy nhiên, việc thuê nhà của Đỗ Nhược không được suôn sẻ. Đi xem bốn năm nhà một lúc, cũng không mấy hài lòng. Nếu không phải quá xa thì cũng là quá đắt, nơi có giá cả phù hợp, gần cơ quan đều hết rồi. Căn nhà ba phòng ngủ và một phòng khách tươm tất được người trung gian chia thành năm phòng đơn, vách ngăn rất mỏng, lại không cách âm chút nào, Đỗ Nhược cần một môi trường tương đối yên tĩnh, và một ngôi nhà có điều kiện như vậy không thể đáp ứng được nhu cầu của cô. Cuối cùng, Đỗ Nhược phải trở về cao ốc văn phòng nơi đặt trụ sở công ty, xem ra đêm nay cô chỉ có thể sống ở đây.
Sau khi quẹt thẻ để vào công ty, Đỗ Nhược trực tiếp đi vào phòng thay đồ, phòng thay đồ này là dành riêng cho cô và Bạch Giai Vũ. Trong phòng thay đồ, cô và Bạch Giai Vũ mỗi người đều có một ngăn tủ có thể tạm thời cất giữ đồ đạc cá nhân. Cô vội ném hành lí của mình vào đó.
Chỉ trong nửa ngày, đầu tiên là gặp chuyện xuyên sách, đến một môi trường hoàn toàn xa lạ, một buổi sáng mà chuyển từ sinh viên thành nhân viên văn phòng, lại trải qua tình huống ở phòng họp, sợ đến run cả gan. Ngay sau đó bị nam chính và ông chủ làm khó dễ và giáo huấn. Cuối cùng, để xem được nhà, phải chạy lòng vòng suốt cả buổi tối.
Lúc này, tinh thần và thể chất Đỗ Nhược đều mệt mỏi, chỉ muốn mau chóng tắm rửa đi ngủ.
Hành lý của nguyên chủ có một túi mỹ phẩm lớn, từ đó cô tìm thấy nước tẩy rửa, sữa rửa mặt và các dụng cụ vệ sinh răng miệng các loại.
Mang theo những thứ này, Đỗ Nhược vào phòng tắm, lúc này cô mới nhớ ra sau khi xuyên không một lúc lâu, cô căng thẳng và bận rộn đến mức quên soi gương xem thân hình của mình như thế nào.
Một gương mặt xinh đẹp hiện ra trong gương, trang điểm thanh tú nhưng hơi đậm. Khuôn mặt đã được bôi phấn và trang điểm toàn bộ trông hơi bẩn. Cố ý chọn eyeliner và tán đều màu mắt, phác thảo một đôi mắt khá đa tình. Lông mày được vẽ tỉ mỉ, thành dáng lông mày phổ biến, có điểm nổi bật ở sống mũi và bóng ở hai bên sống mũi, môi cũng không biết vẽ như thế nào, nhìn kỹ thì có thể thấy môi nguyên bản không mỏng. Đôi môi anh đào dày nhưng nguyên chủ đã sử dụng một số kỹ năng để tô môi thành đôi môi gợi cảm và cuốn hút.
Đỗ Nhược nhìn mình trong gương, thật sự rất xinh đẹp nhưng khác xa so với nguyên tác, trước khi xuyên sách, cô luôn bị bạn cùng phòng gọi là cô gái truyện tranh, bây giờ có khuôn mặt như vậy, cô cảm thấy có chút phiền não.
Đỗ Nhược chấp nhận số phận bắt đầu bôi nước tẩy trang lên mặt, nguyên chủ có đầy đủ nước tẩy trang, trang điểm mắt, trang điểm môi, trang điểm mặt đều được trang bị nước tẩy trang đặc biệt, Đỗ Nhược không kịp chuẩn bị, chỉ lấy nước tẩy trang để tẩy trang toàn mặt.
Với việc tẩy rửa này, nhiều thứ sặc sỡ cũng được lấy ra. Đỗ Nhược vừa thở dài vừa xoa bóp da mặt, mặt dày thế này, nguyên chủ ngày nào cũng đeo mặt nạ đi làm sao chứ?
Đỗ Nhược cảm thấy sau khi tẩy trang đã đủ sạch sẽ, liền bắt đầu rửa lại bằng nước, sau đó cẩn thận rửa hai lần bằng sữa rửa mặt, cuối cùng mới cảm thấy lỗ chân lông trên mặt có thể thở được.
Cô dùng miếng bọt biển hút những giọt nước trên mặt, rồi soi gương.
Cô hơi ngạc nhiên khi nhìn vào đoạn cuối này.
Hai người nhìn nhau một cái rồi lặng lẽ đi ra.
Đỗ Nhược cúi đầu.
Đúng là, nói đến tiền bạc sẽ làm tổn thương tình cảm.
Chén cơm tạm thời giữ được, còn chỗ ở chưa có cách giải quyết. Tất cả tiền tiết kiệm của nguyên chủ cộng lại cũng chỉ có mấy trăm đô, cũng chỉ đủ ở trong khách sạn hai đêm, đó là còn chưa kể đến ăn uống. Nếu muốn không bị đói trong hai tuần tới, xem ra đêm nay cô vẫn chỉ có thể ngủ ở công ty.
Leng keng hai tiếng, âm thanh nhắc nhở trong điện thoại di động vang lên.
Đỗ Nhược nhấc điện thoại lên xem, Bạch Giai Vũ và Đông Thư Nhan đều đồng thời xin trở thành bạn tốt trên WeChat của cô.
Chẳng phải là đều không thèm để ý đến cô sao? Còn thêm bạn tốt cái gì.
Đỗ Nhược bấm cho qua.
Giây tiếp theo, cô đã bị phong bao lì xì đập choáng váng, Đông Thư Nhan vừa gửi qua 15 phong bao lì xì 200 tệ.
- Xin chào, tôi không biết cô cần bao nhiêu, cô có thể lấy bao nhiêu tùy thích, nếu không đủ thì chị sẽ gửi thêm nhé!
Ôi! Đúng là nữ chính, lắm bạc nhiều tiền. Chẳng qua các cô chỉ vừa mới nói vài câu đồng nghiệp, còn chưa hiểu rõ về nhau, vậy mà Đông Thư Nhan đã không ngần ngại gửi hàng loạt bao lì xì tới, cho dù là để bày tỏ lòng biết ơn, thì cách này cũng quá khoa trương rồi.
Làm cô thích quá đi!
Đỗ Nhược không khỏi có chút cảm động với nhân duyên tốt của mình, dù thay đổi thân thể nhưng vẫn không thay đổi được bản chất: "Người gặp người thích, hoa gặp hoa nở" của cô.
Nhưng cô nên nhận phong bao đỏ này hay là không nhận? Nếu nhận thì nên nhận bao nhiêu cho thích hợp đây?
Ngón tôiy của Đỗ Nhược do dự liên tục giữa việc nhấp và không nhấp.
Trong tiềm thức, cô có chút sợ Đông Thư Nhan, cũng giống như cô sợ Cố Uyên vậy, bởi vì nơi này là thế giới trong sách, mà bọn họ chính là nam nữ chính trong sách, thế giới hoàn toàn tập trung vào bọn họ. Mà cô xuyên sách lại là diễn viên phụ nhỏ nhoi trở thành bia đỡ đạn nên trong lòng luôn lo sợ, bất an. Nhưng khi tiếp xúc, Đông Thư Nhan thực sự khiến cô cảm thấy thoải mái, và cô ý thức rằng giữa cô và Đông Thư Nhan cơ bản sẽ không xảy ra bất cứ mâu thuẫn gì cả, bất giác, lớp phòng thủ đó cũng bị xóa bỏ.
Ngay khi cô do dự, một âm thanh nhắc nhở phát ra từ WeChat, Đỗ Nhược quay lại trang danh sách để kiểm tra, trên ảnh đại diện của Bạch Giai Vũ xuất hiện một lời nhắc thông tin.
- Cần bao nhiêu thì báo!
Đỗ Nhược không nhịn được quay lại nhìn Bạch Giai Vũ, lúc này Bạch Giai Vũ đang nghiêng đầu nhìn cô, chờ đợi câu trả lời.
Về vấn đề mượn tiền, mặc dù cô vừa nói rất thẳng thắn với hai người, nhưng bọn họ rất muốn cho cô mượn, cô lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Đỗ Nhược do dự giải thích: "Tôi chủ yếu là không có tiền mướn phòng.."
Bạch Giai Vũ nghe vậy liền hiểu ra ngay, kết hợp với tình hình thị trường cho thuê nhà ở Bắc Kinh hiện tại, trực tiếp chuyển cho Đỗ Nhược 6666 tệ.
6666! Tốt 6! Đỗ Nhược nhìn số tiền hiển thị trên màn hình, khẽ mở miệng, các đồng nghiệp ở công ty của nguyên chủ đều giàu có như vậy sao?
Bạch Giai Vũ khí khái như vậy nhưng Đỗ Nhược không dám nhận. Bạch Giai Vũ thấy Đỗ Nhược ngẩn người, hồi lâu không có phản ứng, vì thế không khỏi thúc giục: "Cô có nhận hay không đây!"
Đỗ Nhược rối rắm nhìn lên, "Tôi có chút ngại."
"Không phải cô đang thiếu tiền sao? Tôi đã dám cho mượn, sao cô lại không dám nhận hả?"
Đỗ Nhược kích động một cái nên có chút cà lăm, "Tôi, tôi, tôi, tôi có thể không trả lại sớm được, cô cũng không cần cho tôi mượn nhiều như vậy."
"Lúc sáng, tôi thấy cô gặp chuyện khó xử rồi, tối hôm qua ngủ ở công ty đúng không? Lấy trước đi, tiền này từ từ trả lại cũng được, nếu cô dám không trả, tôi sẽ trực tiếp gửi email tố cáo đến công ty." Bạch Giai Vũ giả vờ uy hiếp nói..
Đỗ Nhược chưa kịp xúc động, một loạt tiếng ding ding dong dong vang lên từ điện thoại.
- Sao không nhận, còn chưa đủ sao?
Rồi 15 bao lì xì 200 tệ khác lần lượt đến.
Đỗ Nhược hoàn toàn bị tiền đập cho choáng váng, nhưng cảm giác bị tiền đập trúng thật là hạnh phúc, lại không khỏi có chút bất an.
Bạch Giai Vũ thấy Đỗ Nhược lại biến thành bộ dạng ngốc nghếch, không khỏi đi tới nhìn, vừa thấy liền nở nụ cười, "Đông Thư Nhan thật buồn cười nha, cô ta định chơi trò tổng giám đốc bá đạo trực tiếp dùng tiền đập cô choáng váng sao? Thật vui, tôi cũng sẽ thử! Trước tiên cậu từ chối chuyển khoản tôi vừa thực hiện." Nói xong Bạch Giai Vũ cũng bắt chước Đông Thư Nhan, thao tác thật nhanh trên điện thoại di động.
Leng keng leng keng, âm thanh không có thăng trầm, nhưng Đỗ Nhược cảm thấy được thực sự là âm thanh đẹp đẽ nhất mà cô từng nghe thấy, cái gì thiếu nhân tính, cái gì mất đạo lý, đều không tồn tại! Thế giới thật đẹp, thế giới tràn đầy tình yêu!
Quay trở lại thực tế, 6000 nhân dân tệ đủ để thuê một phòng đơn tầm trung ở Bắc Kinh, nhưng nên mượn tiền của ai tốt hơn đây?
Bạch Giai Vũ chủ động đưa cho cô một cành ô liu, coi như muốn bắt tay làm hòa, nữ chính cũng chủ động tỏ vẻ đối xử tốt với cô, tỏ ý thân thiết. Dường như nếu chỉ chọn mượn một trong hai người sẽ không tốt lắm, cả hai đều thiện chí như vậy, cô từ chối người nào cũng cảm thấy có chút bất an.
Sau khi cân nhắc hồi lâu, cô quyết định "Mưa móc đều chia", vay mỗi người 3000 tệ.
Bạch Giai Vũ bên đây nên cô không cần phải giải thích nữa, nhưng Đông Thư Nhan bên kia cần phải nói một chút.
Đỗ Nhược gõ từng chữ trên điện thoại.
- Nhan Nhan tiểu tiên nữ (đáng yêu), tôi có thể mượn của cô 3000 được không? Nếu cô không phiền thì tôi có thể trả góp số tiền này được không? Chậm nhất là ba tháng sẽ trả hết.
Ngay sau đó, Đông Thư Nhan đã có hồi âm.
- Ừ, tôi chưa cần dùng tiền ngay, cô từ từ trả lại cũng không sao (mặt cười).
Sau khi nhận được câu trả lời của Đông Thư Nhan, Đỗ Nhược cuối cùng cũng yên tâm và nhận 15 bao lì xì mỗi bao 200 tệ từ Đông Thư Nhan và Bạch Giai Vũ.
Nhận phong bao đỏ cũng là một chuyện rất chóng mặt, sợ nhận quá nhiều nên mỗi lần nhận được mấy phong bao đỏ thì sẽ đếm lại, khi Đỗ Nhược nhận xong 30 phong bao đỏ thì ánh mắt của cô gần như đều sắp biến thành hình $.
Ngay khi nhận được phong bì đỏ, cô nhận ra rằng mình đã bị kéo vào một nhóm nhỏ ba người, trong nhóm đã mở cuộc trò chuyện.
Thư Nhan: Tiểu Nhược Nhược mới vừa gọi tôi là Nhan Nhan tiểu tiên nữ, thật ngại quá, nhưng đúng là hay thật, bây giờ tôi sẽ đổi tên nhóm thành tên này.
Vũ Điểm: Tôi cũng muốn có một cái tên nhóm như vậy, Tiểu Nhược Nhược, cô thiên vị, cô mau nghĩ ra một cái có phong cách tương tự cho tôi!
Nhược Phi:(mộng) Hay gọi là Giai Giai tiểu khả ái nhé?
Vũ Điểm: Duyệt!
Nhan Nhan tiểu tiên nữ: Tên của tôi và Giai Giai tiểu khả ái rất phù hợp, để duy trì đội hình, tôi nghiêm túc đề nghị rằng Tiểu Nhược Nhược cũng nên có cùng tên nhóm.
Giai Giai tiểu khả ái: Đúng rồi, hay gọi Nhược Nhược là tiểu thiên sứ được không?
Nhan Nhan tiểu tiên nữ: Cái tên này không tệ, những gì Nhược Nhược làm hôm nay, cũng rất giống chuyện một thiên thần nhỏ làm nha.
Tiểu thiên sứ Nhược Nhược:(hoảng sợ)
Giai Giai tiểu khả ái: Nhược Nhược tiểu thiên sứ, cô đúng là thiên vị, lúc đó tôi cũng đang ở trong phòng họp, tại sao cô chỉ vẽ Nhan Nhan tiểu tiên nữ mà không vẽ tôi? (Khóc)
Nhan Nhan tiểu tiên nữ: Ồ, tôi cũng có một bức tranh sao? Tôi muốn xem nó, nhưng tôi không dám xem. Tôi nghe nói Nhược Nhược thích vẽ người xấu xí. (Sợ hãi)
Nhược Nhược tiểu thiên sứ: Hình ảnh. Jpg
Nhan Nhan tiểu tiên nữ: A, dễ thương quá, thích quá, muốn chụp ảnh màn hình làm ảnh đại diện quá đi!
Giai Giai tiểu khả ái: Tôi cũng muốn!
Nhược Nhược tiểu thiên sứ: Trong toàn bộ phòng họp, cô là người duy nhất quay lưng về phía tôi, vì vậy tôi mới không vẽ.
Giai Giai tiểu khả ái: Rõ ràng là tổng giám đốc Thẩm cũng đưa lưng về phía cô, sao cô lại vẽ tổng giám đốc Thẩm chứ!
Nhược Nhược tiểu thiên sứ: Ngay cả khi tổng giám đốc Thẩm đang đưa lưng về phía tôi, tôi vẫn cảm thấy ông ấy luôn đối mặt với tôi, cô hiểu mà.
Giai Giai tiểu khả ái: Vâng, nhưng cô nợ tôi một bức tranh.
Nhược Nhược tiểu thiên sứ: OK, vẽ!
Nhan Nhan tiểu tiên nữ: Tôi rất muốn xem tranh của những người khác trong phòng họp.
Nhược Nhược tiểu thiên sứ: Hãy len lén tới đây, tôi sẽ bí mật cho cô xem.
Đỗ Nhược không có bất kỳ áp lực tâm lý nào khi làm điều này. Cô biết được từ Bạch Giai Vũ, những người cô vẽ xấu xí sắp phải rời đi. Khi cô vừa mở sổ ghi chép và chụp lại tranh của Đông Thư Nhan, cô phát hiện ra tờ giấy vẽ tổng giám đốc Thẩm cũng bị xé. Còn sót lại đều là những bức tranh với phong cách bình thường, không sợ bị người khác nhìn thấy.
Đỗ Nhược nghĩ thầm, tổng giám đốc Thẩm chắc là học được từ Cố Uyên, sau khi lấy được bản ghi chép thì lén xé đi, từ một chuyện nhỏ như vậy có thể thấy được mỗi người đều có một chút gian trá. Lần đầu tiên tổng giám đốc Thẩm có được bản ghi chép, ông ấy chỉ lo tức giận, cơ bản không nghĩ đến việc tiêu diệt chứng cứ. Còn tổng giám đốc Cố đã xé bức tranh của mình ngay từ lần đầu tiên, lưu nó làm "bằng chứng phạm tội" của cô, và hỏi khó cô. Như vậy, so ra tổng giám đốc Thẩm chắc chắn không phải là đối thủ của Cố Uyên, không biết liệu sau này hai công ty hợp tác, tổng giám đốc Thẩm có thể chiếm địa vị chủ đạo không. Ai nha, thật là sầu người làm sao.
Đỗ Nhược làm như thực sự lo lắng cho tổng giám đốc Thẩm, bởi vì qua chuyện hôm nay, cô cảm thấy tổng giám đốc Thẩm thật tốt.
Cả buổi chiều, Thẩm Phú Tư không có ra, có lẽ ông ấy trốn trong văn phòng của mình để nghĩ lại và đang giận dỗi. Có thể là một sự thay đổi nhân sự lớn sắp xảy ra và mọi người trong công ty đang hoảng sợ. Rất nhiều người đã từng cấu kết với những giám đốc điều hành "Phạm tội", trong lòng rất bất an, vì sợ mình sẽ bị liên lụy, bầu không khí toàn công ty có vẻ rất căng thẳng, nhưng không liên quan gì đến nhân viên bình thường, vì vậy cả buổi chiều ba người đều ở trong nhóm nhỏ, cho đến khi kết thúc công việc.
"Nhược Nhược, tôi sắp tan sở, cô có muốn đi với tôi không?" Bạch Giai Vũ thay quần áo, thu dọn đồ đạc, hỏi Đỗ Nhược lúc này vẫn đang "bận" trước máy tính.
"Cô đi trước, tôi kiểm tra lại thông tin nhà đất, tôi phải đến xem nhà ngay."
Bạch Giai Vũ nhặt túi lên, "Chà, hôm nay tôi chúc cô những điều tốt đẹp nhất."
Đỗ Nhược mỉm cười vẫy tay với Bạch Giai Vũ.
Tuy nhiên, việc thuê nhà của Đỗ Nhược không được suôn sẻ. Đi xem bốn năm nhà một lúc, cũng không mấy hài lòng. Nếu không phải quá xa thì cũng là quá đắt, nơi có giá cả phù hợp, gần cơ quan đều hết rồi. Căn nhà ba phòng ngủ và một phòng khách tươm tất được người trung gian chia thành năm phòng đơn, vách ngăn rất mỏng, lại không cách âm chút nào, Đỗ Nhược cần một môi trường tương đối yên tĩnh, và một ngôi nhà có điều kiện như vậy không thể đáp ứng được nhu cầu của cô. Cuối cùng, Đỗ Nhược phải trở về cao ốc văn phòng nơi đặt trụ sở công ty, xem ra đêm nay cô chỉ có thể sống ở đây.
Sau khi quẹt thẻ để vào công ty, Đỗ Nhược trực tiếp đi vào phòng thay đồ, phòng thay đồ này là dành riêng cho cô và Bạch Giai Vũ. Trong phòng thay đồ, cô và Bạch Giai Vũ mỗi người đều có một ngăn tủ có thể tạm thời cất giữ đồ đạc cá nhân. Cô vội ném hành lí của mình vào đó.
Chỉ trong nửa ngày, đầu tiên là gặp chuyện xuyên sách, đến một môi trường hoàn toàn xa lạ, một buổi sáng mà chuyển từ sinh viên thành nhân viên văn phòng, lại trải qua tình huống ở phòng họp, sợ đến run cả gan. Ngay sau đó bị nam chính và ông chủ làm khó dễ và giáo huấn. Cuối cùng, để xem được nhà, phải chạy lòng vòng suốt cả buổi tối.
Lúc này, tinh thần và thể chất Đỗ Nhược đều mệt mỏi, chỉ muốn mau chóng tắm rửa đi ngủ.
Hành lý của nguyên chủ có một túi mỹ phẩm lớn, từ đó cô tìm thấy nước tẩy rửa, sữa rửa mặt và các dụng cụ vệ sinh răng miệng các loại.
Mang theo những thứ này, Đỗ Nhược vào phòng tắm, lúc này cô mới nhớ ra sau khi xuyên không một lúc lâu, cô căng thẳng và bận rộn đến mức quên soi gương xem thân hình của mình như thế nào.
Một gương mặt xinh đẹp hiện ra trong gương, trang điểm thanh tú nhưng hơi đậm. Khuôn mặt đã được bôi phấn và trang điểm toàn bộ trông hơi bẩn. Cố ý chọn eyeliner và tán đều màu mắt, phác thảo một đôi mắt khá đa tình. Lông mày được vẽ tỉ mỉ, thành dáng lông mày phổ biến, có điểm nổi bật ở sống mũi và bóng ở hai bên sống mũi, môi cũng không biết vẽ như thế nào, nhìn kỹ thì có thể thấy môi nguyên bản không mỏng. Đôi môi anh đào dày nhưng nguyên chủ đã sử dụng một số kỹ năng để tô môi thành đôi môi gợi cảm và cuốn hút.
Đỗ Nhược nhìn mình trong gương, thật sự rất xinh đẹp nhưng khác xa so với nguyên tác, trước khi xuyên sách, cô luôn bị bạn cùng phòng gọi là cô gái truyện tranh, bây giờ có khuôn mặt như vậy, cô cảm thấy có chút phiền não.
Đỗ Nhược chấp nhận số phận bắt đầu bôi nước tẩy trang lên mặt, nguyên chủ có đầy đủ nước tẩy trang, trang điểm mắt, trang điểm môi, trang điểm mặt đều được trang bị nước tẩy trang đặc biệt, Đỗ Nhược không kịp chuẩn bị, chỉ lấy nước tẩy trang để tẩy trang toàn mặt.
Với việc tẩy rửa này, nhiều thứ sặc sỡ cũng được lấy ra. Đỗ Nhược vừa thở dài vừa xoa bóp da mặt, mặt dày thế này, nguyên chủ ngày nào cũng đeo mặt nạ đi làm sao chứ?
Đỗ Nhược cảm thấy sau khi tẩy trang đã đủ sạch sẽ, liền bắt đầu rửa lại bằng nước, sau đó cẩn thận rửa hai lần bằng sữa rửa mặt, cuối cùng mới cảm thấy lỗ chân lông trên mặt có thể thở được.
Cô dùng miếng bọt biển hút những giọt nước trên mặt, rồi soi gương.
Cô hơi ngạc nhiên khi nhìn vào đoạn cuối này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook