Bạn Gái Cũ Ngốc Manh Ngon Miệng Của Vai Ác
-
Chương 26-2: Đỗ Nhược! Được lắm! Cô là người đầu tiên khiến tôi phải chịu xấu hổ như vậy!
Sau khi Lộ Hành Chu phát sóng trực tiếp xong, anh ta bước ra khỏi phòng và nhìn thấy Đỗ Nhược đang nấu bữa tối trong bếp.
Vì sợ quần áo bị dính dầu mỡ nên Đỗ Nhược cố ý lấy chiếc áo quảng cáo gà mặc vào.
Lộ Hành Chu nhìn thấy chiếc áo quảng cáo này, đột nhiên nhớ tới điều gì đó: "Cô đúng thật là xui xẻo, cô có biết không?"
Đang lúc tâm trạng rối rắm, ai ngờ có người vừa đến đã chửi rủa người khác là xui xẻo nên Đỗ Nhược cầm lấy thau nước thủ thế, dọa: "Không biết nói chuyện thì có thể ngậm miệng lại." Thực sự, cô rất muốn dội thau nước lên người Lộ Hành Chu.
Lộ Hành Chu vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp, thò đầu ra cửa nói: "Cô có biết mấy hôm trước, ai gọi điện thoại cho tôi không? Là Cố Uyên đấy!"
Đỗ Nhược chợt nghe đến tên của Cố Uyên, cảm thấy kỳ lạ. Dù sao thì đã mấy ngày nay cô không thấy bóng dáng của Cố Uyên, cũng không nghe bất kì tin tức nào về anh ấy cả: "Anh ấy gọi điện cho anh thì có liên quan gì đến tôi chứ?"
"Bởi vì chủ yếu là anh ta hỏi về chuyện của cô." Lộ Hành Chu nhìn có chút hả hê nói.
"Gì chứ? Đỗ Nhược dừng động tác tay, quay người lại, nhìn về phía Lộ Hành Chu.
Thấy không có gì nguy hiểm, Lộ Hành Chu cười hì hì rồi đi vào phòng bếp. Anh ta quan sát quần áo trên người của Đỗ Nhược:" Nếu tôi nhớ không lầm thì cô đã từng nói rằng cô đã tặng cái áo này cho một kẻ đáng thương mà nhỉ? "
Trực giác của Đỗ Nhược không tốt, cô sốt ruột hỏi:" Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Anh mau nói thẳng đi. "
Lộ Hành Chu cười:" Là cô đưa cho Cố Uyên chứ gì? "
" Trước đó, Cố Uyên đã gọi điện thoại cho tôi để xác nhận người đó có phải là cô hay không. Lại nói, mối quan hệ giữa hai người thực sự là đơn giản như vậy sao hả? Bởi vì quan hệ hợp tác giữa hai công ty mà quen nhau thật à? "
Đỗ Nhược cứng đờ. Xong đời rồi. Trong sách nói, Cố Uyên là hạng người có thù tất báo:" Sao anh không nói cho tôi biết sớm hơn chứ, chuyện này xảy ra khi nào vậy? "
Lộ Hành Chu hoàn toàn không cảm nhận được sự lo lắng trong lòng của cô, hời hợt nói:" Mấy ngày nay, chẳng phải là cô giận tôi về chuyện tôi bắt cô làm nổ quả dưa hấu bằng dây thun mà không thèm để ý tới bất kỳ chuyện gì hay sao? Tôi muốn nói với cô, còn cô lại chẳng thèm nhìn tôi một cái, tôi cũng không muốn tự chuốc nhục nhã, sau đó thì quên mất. Hôm nay, thấy cô mặc bộ quần áo này, tôi mới chợt nhớ đến. "
Đỗ Nhược suy nghĩ cẩn thận một chút, dựa theo thời gian mà Lộ Hành Chu nói thì phát hiện, Cố Uyên gọi điện thoại cho Lộ Hành Chu là lúc Thẩm Phú Tư đi công tác và Cố Uyên bắt đầu bặt vô âm tín. Cô thầm nghĩ, cũng may vì qua một thời gian dài như vậy, Cố Uyên cũng không có động tĩnh gì, chắc là bận quá nên không có thời gian để lo chuyện này.
Đỗ Nhược tự an ủi bản thân như vậy nhưng Lộ Hành Chu lại không muốn buông tha cho cô:" Cô mau nói cho tôi biết, rốt cuộc cô và Cố Uyên đã xảy ra chuyện gì? Vì sao anh ta lại hỏi cô có phải là người dẫn đầu đoàn khiêu vũ hôm đó hay không? "
Bị Lộ Hành Chu làm phiền, Đỗ Nhược không chịu nổi nên đành phải đem sự việc làm đổ cà phê kể từ đầu đến cuối cho Lộ Hành Chu nghe.
Nghe xong, anh ta ngã vào ghế sô pha cười ngặt nghẽo đến nỗi không thể đứng dậy được. Đỗ Nhược không thèm để ý, cô bưng đồ ăn đã được nấu xong lên bàn, rồi ngồi ăn cơm trong tâm trạng nặng nề.
Lộ Hành Chu cười đủ rồi cũng đi tới phòng bếp định bưng một bát cơm thế nhưng không thấy cái gì cả. Sau khi ngồi xuống chỗ đối diện với Đỗ Nhược, anh ta khoanh tay lại:" Vẫn là cô lợi hại, tôi phục cô sát đất. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Cố Uyên bị người khác đùa bỡn đấy. Ha ha. "
Đỗ Nhược lườm anh ta một cái:" Đáng tiếc, cơ bản là tôi không muốn đùa giỡn với anh ta, mọi chuyện thật là trùng hợp. "
Lộ Hành Chu tặng cho cô một ánh mắt bảo trọng, anh ta vừa ăn như gió cuốn vừa khen:" Với tài nấu nướng này của cô thì làm thư ký quả thật là uổng phí tài năng vô cùng. "
Đỗ Nhược nghĩ đến chuyện chuyển công tác, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái một chút. Tôi không còn là thư ký nữa. Ngày mai, tôi sẽ đến công ty chi nhánh để làm công việc thiết kế.
" Làm thiết kế ư?"Lộ Hành Chu cảm thấy không thể tin nổi. Dù sao thì khoảng cách giữa hai ngành này cũng quá lớn.
Thấy Lộ Hành Chu không tin, Đỗ Nhược trở về phòng lấy xấp tranh vẽ của mình ra, Lộ Hành Chu lật từng trang, trong mắt lộ vẻ ngưỡng mộ.
Xấp tranh vẽ ở trên đều là những bản mới vẽ gần đây của Đỗ Nhược, phần lớn là vẽ minh họa cho các bài báo trên tạp chí sau khi cô đọc xong. Cô dự định chọn mấy tấm để tạo thành phiên bản điện tử, sau khi tô màu và chỉnh sửa xong thì gửi đến một vài nơi để xem liệu cô có thể có cơ hội nhận được công việc hay không. Trước khi bị xuyên sách, cô là người vẽ minh họa cho mấy nhà tạp chí chuyên dụng, hiện tại, cô vẫn định đi theo con đường cũ. Một mặt, cô có thể kiếm thêm thu nhập, mặt khác, sẽ không uổng phí nghề của mình. Khi có thêm một khoản tiền tiết kiệm, cô sẽ đi mua một chiếc máy tính bảng kỹ thuật số chuyên nghiệp, không cần phải phiền phức giống như bây giờ.
Ngày hôm sau, Đỗ Nhược trực tiếp đến công ty truyền thông mới theo yêu cầu của Thẩm Phú Tư.
Vì sợ quần áo bị dính dầu mỡ nên Đỗ Nhược cố ý lấy chiếc áo quảng cáo gà mặc vào.
Lộ Hành Chu nhìn thấy chiếc áo quảng cáo này, đột nhiên nhớ tới điều gì đó: "Cô đúng thật là xui xẻo, cô có biết không?"
Đang lúc tâm trạng rối rắm, ai ngờ có người vừa đến đã chửi rủa người khác là xui xẻo nên Đỗ Nhược cầm lấy thau nước thủ thế, dọa: "Không biết nói chuyện thì có thể ngậm miệng lại." Thực sự, cô rất muốn dội thau nước lên người Lộ Hành Chu.
Lộ Hành Chu vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp, thò đầu ra cửa nói: "Cô có biết mấy hôm trước, ai gọi điện thoại cho tôi không? Là Cố Uyên đấy!"
Đỗ Nhược chợt nghe đến tên của Cố Uyên, cảm thấy kỳ lạ. Dù sao thì đã mấy ngày nay cô không thấy bóng dáng của Cố Uyên, cũng không nghe bất kì tin tức nào về anh ấy cả: "Anh ấy gọi điện cho anh thì có liên quan gì đến tôi chứ?"
"Bởi vì chủ yếu là anh ta hỏi về chuyện của cô." Lộ Hành Chu nhìn có chút hả hê nói.
"Gì chứ? Đỗ Nhược dừng động tác tay, quay người lại, nhìn về phía Lộ Hành Chu.
Thấy không có gì nguy hiểm, Lộ Hành Chu cười hì hì rồi đi vào phòng bếp. Anh ta quan sát quần áo trên người của Đỗ Nhược:" Nếu tôi nhớ không lầm thì cô đã từng nói rằng cô đã tặng cái áo này cho một kẻ đáng thương mà nhỉ? "
Trực giác của Đỗ Nhược không tốt, cô sốt ruột hỏi:" Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Anh mau nói thẳng đi. "
Lộ Hành Chu cười:" Là cô đưa cho Cố Uyên chứ gì? "
" Trước đó, Cố Uyên đã gọi điện thoại cho tôi để xác nhận người đó có phải là cô hay không. Lại nói, mối quan hệ giữa hai người thực sự là đơn giản như vậy sao hả? Bởi vì quan hệ hợp tác giữa hai công ty mà quen nhau thật à? "
Đỗ Nhược cứng đờ. Xong đời rồi. Trong sách nói, Cố Uyên là hạng người có thù tất báo:" Sao anh không nói cho tôi biết sớm hơn chứ, chuyện này xảy ra khi nào vậy? "
Lộ Hành Chu hoàn toàn không cảm nhận được sự lo lắng trong lòng của cô, hời hợt nói:" Mấy ngày nay, chẳng phải là cô giận tôi về chuyện tôi bắt cô làm nổ quả dưa hấu bằng dây thun mà không thèm để ý tới bất kỳ chuyện gì hay sao? Tôi muốn nói với cô, còn cô lại chẳng thèm nhìn tôi một cái, tôi cũng không muốn tự chuốc nhục nhã, sau đó thì quên mất. Hôm nay, thấy cô mặc bộ quần áo này, tôi mới chợt nhớ đến. "
Đỗ Nhược suy nghĩ cẩn thận một chút, dựa theo thời gian mà Lộ Hành Chu nói thì phát hiện, Cố Uyên gọi điện thoại cho Lộ Hành Chu là lúc Thẩm Phú Tư đi công tác và Cố Uyên bắt đầu bặt vô âm tín. Cô thầm nghĩ, cũng may vì qua một thời gian dài như vậy, Cố Uyên cũng không có động tĩnh gì, chắc là bận quá nên không có thời gian để lo chuyện này.
Đỗ Nhược tự an ủi bản thân như vậy nhưng Lộ Hành Chu lại không muốn buông tha cho cô:" Cô mau nói cho tôi biết, rốt cuộc cô và Cố Uyên đã xảy ra chuyện gì? Vì sao anh ta lại hỏi cô có phải là người dẫn đầu đoàn khiêu vũ hôm đó hay không? "
Bị Lộ Hành Chu làm phiền, Đỗ Nhược không chịu nổi nên đành phải đem sự việc làm đổ cà phê kể từ đầu đến cuối cho Lộ Hành Chu nghe.
Nghe xong, anh ta ngã vào ghế sô pha cười ngặt nghẽo đến nỗi không thể đứng dậy được. Đỗ Nhược không thèm để ý, cô bưng đồ ăn đã được nấu xong lên bàn, rồi ngồi ăn cơm trong tâm trạng nặng nề.
Lộ Hành Chu cười đủ rồi cũng đi tới phòng bếp định bưng một bát cơm thế nhưng không thấy cái gì cả. Sau khi ngồi xuống chỗ đối diện với Đỗ Nhược, anh ta khoanh tay lại:" Vẫn là cô lợi hại, tôi phục cô sát đất. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Cố Uyên bị người khác đùa bỡn đấy. Ha ha. "
Đỗ Nhược lườm anh ta một cái:" Đáng tiếc, cơ bản là tôi không muốn đùa giỡn với anh ta, mọi chuyện thật là trùng hợp. "
Lộ Hành Chu tặng cho cô một ánh mắt bảo trọng, anh ta vừa ăn như gió cuốn vừa khen:" Với tài nấu nướng này của cô thì làm thư ký quả thật là uổng phí tài năng vô cùng. "
Đỗ Nhược nghĩ đến chuyện chuyển công tác, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái một chút. Tôi không còn là thư ký nữa. Ngày mai, tôi sẽ đến công ty chi nhánh để làm công việc thiết kế.
" Làm thiết kế ư?"Lộ Hành Chu cảm thấy không thể tin nổi. Dù sao thì khoảng cách giữa hai ngành này cũng quá lớn.
Thấy Lộ Hành Chu không tin, Đỗ Nhược trở về phòng lấy xấp tranh vẽ của mình ra, Lộ Hành Chu lật từng trang, trong mắt lộ vẻ ngưỡng mộ.
Xấp tranh vẽ ở trên đều là những bản mới vẽ gần đây của Đỗ Nhược, phần lớn là vẽ minh họa cho các bài báo trên tạp chí sau khi cô đọc xong. Cô dự định chọn mấy tấm để tạo thành phiên bản điện tử, sau khi tô màu và chỉnh sửa xong thì gửi đến một vài nơi để xem liệu cô có thể có cơ hội nhận được công việc hay không. Trước khi bị xuyên sách, cô là người vẽ minh họa cho mấy nhà tạp chí chuyên dụng, hiện tại, cô vẫn định đi theo con đường cũ. Một mặt, cô có thể kiếm thêm thu nhập, mặt khác, sẽ không uổng phí nghề của mình. Khi có thêm một khoản tiền tiết kiệm, cô sẽ đi mua một chiếc máy tính bảng kỹ thuật số chuyên nghiệp, không cần phải phiền phức giống như bây giờ.
Ngày hôm sau, Đỗ Nhược trực tiếp đến công ty truyền thông mới theo yêu cầu của Thẩm Phú Tư.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook