Bạn Gái Cũ Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 33: Chương 9.1
"Leng keng ——"
Ái Tĩnh đang mặc quần áo ngủ nghe có người nhấn chuông cửa thì pha một ấm trà hoa oải hương, bên ngoài mặc thêm áo khoác, đi mở cửa.
Không nghĩ tới cửa vừa mở ra thì nhìn thấy Hạ Phong tràn đầylửa giận đứng ở trước mặt.
"Chà…" Anh hành động thực nhanh nghen! Buổi chiều cô mới nói chuyện với vợ trước của anh xong, buổi tối anh lại chạy tới.
Khóe miệng Ái Tĩnh có chút co quắp, ngưng mắt nhìn anh.
"Không mời anh vào ngồi sao? Dù sao anh cũng giúp em kiếm được ba trăm vạn chỉ trong một buổi chiều." Hạ Phong mở miệng giễu cợt.
Yên lặng mở cửa cho anh đi vào. Thật ra lúc cô quay về đã quyên hết tiền cho "Tổ chức bảo vệ động vật lang thang không chủ". Nhưng cô không muốn nói… Cô cho là mình không cần báo cáo những việc mình làm với anh.
Hạ Phong vừa vào cửa, liền kéo Ái Tĩnh vào trong ngực chất vấn, "Sao em lại hào phóng như vậy? Muốn bán anh đi với giá ba trăm vạn?"
Hai người trán chạm trán, mũi đối mũi, hơi thở phái nam tràn đầy trong mũi cô. Điều này làm cho Ái Tĩnh nghĩ đến hình ảnh quấn quít của hai người… Chân đứng không vững, cô khiến hai người té nằm xuống ghế sofa như vậy.
"Lát nữa mọi người trở lại nhìn thấy chúng ta như vậy không tốt…" Ái Tĩnh dùng sức giãy giụa, muốn rời khỏi ngực của anh.
"Emkhông quan tâm đến tình cảm của anh, còn bán nó đi…" Hạ Phong tức giận nói, thô bạo nắm chặt cằm của cô, nhìn chằm chằm cô gái nhỏ không để anh vào mắt. "Em cảm thấy anh nên đối xử với em như thế nào mới có thể không làm bản thân mình thất vọng?"
"Ba trăm vạn kia là cô ta nhận định, không phải là em nói!" Trầm mặc nửa ngày cô mới lên tiếng.
"Em không nên cầm!" Hạ Phong giận dữ không thôi. Âm thanh của anh gần như tàn bạo bởi vì tâm tình bị tổn thương…
Anh biết Ngải Lâm có tật xấu. Nhưng bất kể như thế nào người phụ nữ trước mặt này cũng là quá phận, biến tình cảm thành trò chơi, bán đứng người đàn ông mình không cần cho tình địch?!
Huống chi anh còn chưa có tìm ra nguyên nhân cô kiên trì chia tay cũng như tâm ý của cô, càng không đồng ý chia tay, tại sao cô có thể tự mình quyết định tình cảm của bọn họ?
"Không phải là anh dùng tiền mua đêm đầu tiên của em sao? Tại sao lại chỉ trích em chấp nhận giao dịch với người phụ nữ kia?" Ái Tĩnh tuy bị áp chế dưới thân anh, nhưng cô không vì anh bạo lực mà yếu thế.
"Làm gì có…" Có loại chuyện này sao?! Nhìn mắt hoang mang của Hạ Phong, Ái Tĩnh đoán chắc là anh đã quên mất.
Cô nhẹ nhàng nhắc nhở, "Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ở khách sạn thuê phòng, hôm sau anh để lại tiền và danh thiếp rồi biệt tăm biệt tích… Anh còn nhớ không?"
À! Nguyên do là vì chuyện này! Chuyện lâu như vậy mà cô vẫn còn nhớ rõ? Quả nhiên phụ nữ giỏi nhất là tính nợ cũ… Chỉ là nếu cô bất mãn đối với anh, tại sao không chịu nói sớm?
"Ngày đó em không mang ví da phải không? Anh không thấy em có ví da. . . . . ." Hạ Phong tìm tòi nguyên nhân ở trong ký ức.
"Vậy thì như thế nào?" Coi như cô không mang ví da, chỉ cần cô muốn về nhà, tự nhiên sẽ có người đưa cô về.
"Anh làm hỏng quần áo của em, lại bị chị Trần gọi về nhà, đương nhiên là muốn để lại tiền cho em mua quần áo… Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ để lại số điện thoại của mình cho người anh không quen biết." Anh chặt nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, không để cho cô chạy đi.
"Nhưng mà, em cũng không có gọi điện thoại cho anh." Hạ Phong bực mình tố cáo chuyện mình đã bị lãng quên.
"Anh cũng tự đại quá chứ? Tại sao phụ nữ sẽ tự động gọi cho anh nếu có số điện thoại của anh?" Ái Tĩnh cười nhạo.
"Đúng! Em dạy cho anh biết thì ra là cũng có phụ nữ sẽ không chủ động liên lạc với anh." Giọng anh khàn khàn lộ vẻ thống khổ.
"Cần gì kiên trì như vậy chứ? Có rất nhiều phụ nữ rất thích anh…" Thấysự thống khổ trong mắt của Hạ Phong, lòng của Ái Tĩnh se thắt một chút.
"Anh không cần họ, anh chỉ muốn em! Chỉ cần em!" Hạ Phong tức giận gầm lên.
"Trước kia anh không phải nói như vậy…" Vuốt ve thái dương của anh, Ái Tĩnh tựa hồ nhớ lại, cũng như đang nhắc nhở chính mình. "Người nào nói với bạn bè lấy được quần lót là chứng tỏ đã cùng cô ấy "này nọ" rồi hả ?" Lời nói không đầu không đuôi đột nhiên thoát ra từ miệng của Ái Tĩnh.
"Hả?" Hạ Phong nhíu chặt chân mày lại.
"Lúc học trung học, anh đánh cuộc với đám bạn, trong vòng ba ngày sẽ lấy được quần lót của một nữ sinh…"
"A!" Hạ Phong nhìn cô chằm chằm. Chẳng lẽ Ái Tĩnh chính là cô gái kia sao?!
"Đúng, em chính là nữ sinh đó! Đại Ngốc Nghếch! Anh cầm quần lót của em, lại còn cười nhạo em trước mặt mọi người! Cả đời em cũng sẽ không quên!" Ái Tĩnh dùng sức đẩy Hạ Phong ra, tức giận rống to về phiá anh, xoay người chạy về phòng của mình.
Thật thê thảm. . . . . .
Thật là quá thảm. . . . . .
Làm người quả nhiên không nên làm việc trái với lương tâm, nhất định sẽ có quả báo luân hồi. . .
Hạ Phong ngồi phịch ở trên ghế sa lon, anh nhớ ra rồi.
Ái Tĩnh đang mặc quần áo ngủ nghe có người nhấn chuông cửa thì pha một ấm trà hoa oải hương, bên ngoài mặc thêm áo khoác, đi mở cửa.
Không nghĩ tới cửa vừa mở ra thì nhìn thấy Hạ Phong tràn đầylửa giận đứng ở trước mặt.
"Chà…" Anh hành động thực nhanh nghen! Buổi chiều cô mới nói chuyện với vợ trước của anh xong, buổi tối anh lại chạy tới.
Khóe miệng Ái Tĩnh có chút co quắp, ngưng mắt nhìn anh.
"Không mời anh vào ngồi sao? Dù sao anh cũng giúp em kiếm được ba trăm vạn chỉ trong một buổi chiều." Hạ Phong mở miệng giễu cợt.
Yên lặng mở cửa cho anh đi vào. Thật ra lúc cô quay về đã quyên hết tiền cho "Tổ chức bảo vệ động vật lang thang không chủ". Nhưng cô không muốn nói… Cô cho là mình không cần báo cáo những việc mình làm với anh.
Hạ Phong vừa vào cửa, liền kéo Ái Tĩnh vào trong ngực chất vấn, "Sao em lại hào phóng như vậy? Muốn bán anh đi với giá ba trăm vạn?"
Hai người trán chạm trán, mũi đối mũi, hơi thở phái nam tràn đầy trong mũi cô. Điều này làm cho Ái Tĩnh nghĩ đến hình ảnh quấn quít của hai người… Chân đứng không vững, cô khiến hai người té nằm xuống ghế sofa như vậy.
"Lát nữa mọi người trở lại nhìn thấy chúng ta như vậy không tốt…" Ái Tĩnh dùng sức giãy giụa, muốn rời khỏi ngực của anh.
"Emkhông quan tâm đến tình cảm của anh, còn bán nó đi…" Hạ Phong tức giận nói, thô bạo nắm chặt cằm của cô, nhìn chằm chằm cô gái nhỏ không để anh vào mắt. "Em cảm thấy anh nên đối xử với em như thế nào mới có thể không làm bản thân mình thất vọng?"
"Ba trăm vạn kia là cô ta nhận định, không phải là em nói!" Trầm mặc nửa ngày cô mới lên tiếng.
"Em không nên cầm!" Hạ Phong giận dữ không thôi. Âm thanh của anh gần như tàn bạo bởi vì tâm tình bị tổn thương…
Anh biết Ngải Lâm có tật xấu. Nhưng bất kể như thế nào người phụ nữ trước mặt này cũng là quá phận, biến tình cảm thành trò chơi, bán đứng người đàn ông mình không cần cho tình địch?!
Huống chi anh còn chưa có tìm ra nguyên nhân cô kiên trì chia tay cũng như tâm ý của cô, càng không đồng ý chia tay, tại sao cô có thể tự mình quyết định tình cảm của bọn họ?
"Không phải là anh dùng tiền mua đêm đầu tiên của em sao? Tại sao lại chỉ trích em chấp nhận giao dịch với người phụ nữ kia?" Ái Tĩnh tuy bị áp chế dưới thân anh, nhưng cô không vì anh bạo lực mà yếu thế.
"Làm gì có…" Có loại chuyện này sao?! Nhìn mắt hoang mang của Hạ Phong, Ái Tĩnh đoán chắc là anh đã quên mất.
Cô nhẹ nhàng nhắc nhở, "Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ở khách sạn thuê phòng, hôm sau anh để lại tiền và danh thiếp rồi biệt tăm biệt tích… Anh còn nhớ không?"
À! Nguyên do là vì chuyện này! Chuyện lâu như vậy mà cô vẫn còn nhớ rõ? Quả nhiên phụ nữ giỏi nhất là tính nợ cũ… Chỉ là nếu cô bất mãn đối với anh, tại sao không chịu nói sớm?
"Ngày đó em không mang ví da phải không? Anh không thấy em có ví da. . . . . ." Hạ Phong tìm tòi nguyên nhân ở trong ký ức.
"Vậy thì như thế nào?" Coi như cô không mang ví da, chỉ cần cô muốn về nhà, tự nhiên sẽ có người đưa cô về.
"Anh làm hỏng quần áo của em, lại bị chị Trần gọi về nhà, đương nhiên là muốn để lại tiền cho em mua quần áo… Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ để lại số điện thoại của mình cho người anh không quen biết." Anh chặt nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, không để cho cô chạy đi.
"Nhưng mà, em cũng không có gọi điện thoại cho anh." Hạ Phong bực mình tố cáo chuyện mình đã bị lãng quên.
"Anh cũng tự đại quá chứ? Tại sao phụ nữ sẽ tự động gọi cho anh nếu có số điện thoại của anh?" Ái Tĩnh cười nhạo.
"Đúng! Em dạy cho anh biết thì ra là cũng có phụ nữ sẽ không chủ động liên lạc với anh." Giọng anh khàn khàn lộ vẻ thống khổ.
"Cần gì kiên trì như vậy chứ? Có rất nhiều phụ nữ rất thích anh…" Thấysự thống khổ trong mắt của Hạ Phong, lòng của Ái Tĩnh se thắt một chút.
"Anh không cần họ, anh chỉ muốn em! Chỉ cần em!" Hạ Phong tức giận gầm lên.
"Trước kia anh không phải nói như vậy…" Vuốt ve thái dương của anh, Ái Tĩnh tựa hồ nhớ lại, cũng như đang nhắc nhở chính mình. "Người nào nói với bạn bè lấy được quần lót là chứng tỏ đã cùng cô ấy "này nọ" rồi hả ?" Lời nói không đầu không đuôi đột nhiên thoát ra từ miệng của Ái Tĩnh.
"Hả?" Hạ Phong nhíu chặt chân mày lại.
"Lúc học trung học, anh đánh cuộc với đám bạn, trong vòng ba ngày sẽ lấy được quần lót của một nữ sinh…"
"A!" Hạ Phong nhìn cô chằm chằm. Chẳng lẽ Ái Tĩnh chính là cô gái kia sao?!
"Đúng, em chính là nữ sinh đó! Đại Ngốc Nghếch! Anh cầm quần lót của em, lại còn cười nhạo em trước mặt mọi người! Cả đời em cũng sẽ không quên!" Ái Tĩnh dùng sức đẩy Hạ Phong ra, tức giận rống to về phiá anh, xoay người chạy về phòng của mình.
Thật thê thảm. . . . . .
Thật là quá thảm. . . . . .
Làm người quả nhiên không nên làm việc trái với lương tâm, nhất định sẽ có quả báo luân hồi. . .
Hạ Phong ngồi phịch ở trên ghế sa lon, anh nhớ ra rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook