Bạn Gái Cũ Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 20: Chương 5.4
"Wow! Anh kiếm được mỹ nhân này từ đâu thế hả?"
Hai người mới bước vào hội trường, nhiều người đàn ông liền xông tới, sau đó vỗ bả vai Hạ Phong một cách mãnh liệt.
Nụ cười trên mặt Ái Tĩnh cứng ngắc, bước chân từ từ, rời khỏi tâm điểm bị bao vây.
Hội trường bữa tiệc trang trí bằng băng gấm, bóng bay cùng hoa hồng, cảm giác lãng mạn, lịch sự tao nhã. Cô không biết phong cách tiệc tùng của người có tiền đều như vậy, khó trách Hạ Phong muốn dẫn cô đến cửa hàng cao cấp để mua quần áo. . .
Mặc dù cô không biết bạn bè của Hạ Phong, nhưng cô biết đồ ăn nhất định là cực phẩm.
Đến trước bàn ăn, cô thấy bào ngư, tôm hùm, thịt dê nướng, trứng cá muối . . .
Ừ, thật tốt quá, đều là thức ăn cao cấp.
Lần này cô bất đắc dĩ bị gọi tới, còn ăn mặc và diễn xuất như vậy, cuối cùng cũng có một chút thu hoạch nhỏ. . . Ái Tĩnh cầm đĩa lên, định chọn mấy món ngon cho thỏa thích…
"Cầu Ái Tĩnh!" Một giọng quen thuộcvang lên ở sau tai của cô.
"Cậu thật đáng chết!" Âm thanh cắn răng nghiến lợi mềm mại vang lên.
"Mẹ nó, tốt nhất cậu nên có lý do đàng hoàng, tại sao cậu lại xuất hiện cùng với tổng giám đốc tập đoàn Hạ thị?!"
"Các cậu cũng ở nơi này sao?" Ái Tĩnh cười khan, ngẩng đầu lên.
Thế giới này thật là nhỏ . . .
Tại đây lúc này, người dùng giọng nói cắn răng nghiến lợi với cô, không ai khác hơn chính là đám chị em của cô.
Mấy người kia không không hiểu rõ chuyện nhặt người lạ làm bạn trai.
Cũng là mấy người bạn tốt lâu năm chế nhạo cô trên websites Bát Quái. . . . . .
Ha ha, thật là thật trùng hợp.
Tục ngữ có câu "Sơn thủy hữu tương phùng" thật đúng là không sai. [Mình nghĩ có nghĩa là: nếu đã có duyên thì nhất định sẽ gặp mặt]. Kkhông nghĩ tới cô hết sức cẩn thận, tránh cùng Hạ Phong đến chỗ công cộng, bữa tiệc cao cấp với nhau, kết quả lại gặp được họ ở loại party cá nhân này. . . Cô còn có thể nói gì được đây?
Chỉ có thể nói người có tiền gặp mặt, mọi người chạy tới chào hỏi, không chạm mặt cũng khó
Chỉ là một lần liền gặp phải ba. . . . . . Vận khí của cô cũng không phải tốt quá chứ?
"Mình nói, chủ bút của báo lá cải nên đổi người rồi chứ?" Chân Khả đẩy đẩy cánh tay Ái Tĩnh.
"Thay đổi người làm gì?" Ái Tĩnh than thở.
"Mình sợ cậu sẽ xấu hổ khi đăng tin của chính mình lên Bát Quái, mình giúp cậu viết bài!" Chân Khả cười hì hì nói.
Cô viết Anh văn rất nhiều, viết Trung văn cũng rất tuyệt, đảm bảo giao cho cô sẽ không thành vấn đề!
"Thật là cám ơn cậu rồi." Cô thật là muốn chết cho xong…
" Mình có thể viết về tổng giám đốc Hạ!" Hướng Duy Mỹ cũng chà sát tay, nhao nhao muốn thử.
Có Phó Kính Dương làm bạn trai, lần này có giá trị nhất rồi !
Không có yêu sách của anh ấy, cô còn không biết Ái Tĩnh và Hạ Phong đang kết giao. . . Lần này là mọi người cùng nhau tới bắt gian bọn họ…
"Ha ha… tạp chí kinh tế vừa mới phỏng vấn anh ấy, Duy Mỹ không cần lo lắng." Ái Tĩnh cười khan không dứt.
"Cậu dám không cho mình độc quyền?" Hướng Duy Mỹ trợn to mắt, ác bá nhìn Ái Tĩnh.
"Không dám, không dám." Ái Tĩnh thật rất muốn khóc.
"Mọi người nhìn về phía trước! Nói…"Cheese…" . . . . . ." Đỗ Ôn Nhu dùng giọng nói mềm mại, non nớt nhắc nhở mọi người.
Mọi người mặc dù không biết chuyện gì, nhưng cũng phối hợp ngẩng đầu, mỉm cười.
Cứ như vậy, các cô bị máy ảnh chụp hình lại.
"Tiểu Nhu, cậu tính làm gì. . . . . ." Ái Tĩnh có dự cảm không tốt.
"Thật vất vả tụi mình mới gặp nhau ở đây. Mình nhờ phục vụ chụp giúp chúng ta. Chờ một chút, còn phải chụp cậu và tổng giám đốc Hạ đấy." Đỗ Ôn Nhu thật vui vẻ.
"Oh, anh ấy đang nói chuyện cùng bạn bè, không rãnh đâu." Ái Tĩnh vội vàng nói cho cô ấy biết.
"Mình vừa mới hỏi anh ấy, anh ấy nói sẳn sàng thì gọi, còn nói mặc kệ lúc nào cũng có thể." Đỗ Ôn Nhu mĩm cười điềm đạm.
"Cậu thật là quá lo lắng rồi. . ." Ái Tĩnh quả thực là khóc không ra nước mắt.
"Sẽ không đâu! Khó có khi bán cậu được ra ngoài, thỉnh thoảng mình lo lắng một chút cũng sẽ không sao." Đỗ Ôn Nhu đáp trả tinh ranh.
Vì chờ đợi một màn này, họ đã chuẩn bị rất lâu rồi.
Hai người mới bước vào hội trường, nhiều người đàn ông liền xông tới, sau đó vỗ bả vai Hạ Phong một cách mãnh liệt.
Nụ cười trên mặt Ái Tĩnh cứng ngắc, bước chân từ từ, rời khỏi tâm điểm bị bao vây.
Hội trường bữa tiệc trang trí bằng băng gấm, bóng bay cùng hoa hồng, cảm giác lãng mạn, lịch sự tao nhã. Cô không biết phong cách tiệc tùng của người có tiền đều như vậy, khó trách Hạ Phong muốn dẫn cô đến cửa hàng cao cấp để mua quần áo. . .
Mặc dù cô không biết bạn bè của Hạ Phong, nhưng cô biết đồ ăn nhất định là cực phẩm.
Đến trước bàn ăn, cô thấy bào ngư, tôm hùm, thịt dê nướng, trứng cá muối . . .
Ừ, thật tốt quá, đều là thức ăn cao cấp.
Lần này cô bất đắc dĩ bị gọi tới, còn ăn mặc và diễn xuất như vậy, cuối cùng cũng có một chút thu hoạch nhỏ. . . Ái Tĩnh cầm đĩa lên, định chọn mấy món ngon cho thỏa thích…
"Cầu Ái Tĩnh!" Một giọng quen thuộcvang lên ở sau tai của cô.
"Cậu thật đáng chết!" Âm thanh cắn răng nghiến lợi mềm mại vang lên.
"Mẹ nó, tốt nhất cậu nên có lý do đàng hoàng, tại sao cậu lại xuất hiện cùng với tổng giám đốc tập đoàn Hạ thị?!"
"Các cậu cũng ở nơi này sao?" Ái Tĩnh cười khan, ngẩng đầu lên.
Thế giới này thật là nhỏ . . .
Tại đây lúc này, người dùng giọng nói cắn răng nghiến lợi với cô, không ai khác hơn chính là đám chị em của cô.
Mấy người kia không không hiểu rõ chuyện nhặt người lạ làm bạn trai.
Cũng là mấy người bạn tốt lâu năm chế nhạo cô trên websites Bát Quái. . . . . .
Ha ha, thật là thật trùng hợp.
Tục ngữ có câu "Sơn thủy hữu tương phùng" thật đúng là không sai. [Mình nghĩ có nghĩa là: nếu đã có duyên thì nhất định sẽ gặp mặt]. Kkhông nghĩ tới cô hết sức cẩn thận, tránh cùng Hạ Phong đến chỗ công cộng, bữa tiệc cao cấp với nhau, kết quả lại gặp được họ ở loại party cá nhân này. . . Cô còn có thể nói gì được đây?
Chỉ có thể nói người có tiền gặp mặt, mọi người chạy tới chào hỏi, không chạm mặt cũng khó
Chỉ là một lần liền gặp phải ba. . . . . . Vận khí của cô cũng không phải tốt quá chứ?
"Mình nói, chủ bút của báo lá cải nên đổi người rồi chứ?" Chân Khả đẩy đẩy cánh tay Ái Tĩnh.
"Thay đổi người làm gì?" Ái Tĩnh than thở.
"Mình sợ cậu sẽ xấu hổ khi đăng tin của chính mình lên Bát Quái, mình giúp cậu viết bài!" Chân Khả cười hì hì nói.
Cô viết Anh văn rất nhiều, viết Trung văn cũng rất tuyệt, đảm bảo giao cho cô sẽ không thành vấn đề!
"Thật là cám ơn cậu rồi." Cô thật là muốn chết cho xong…
" Mình có thể viết về tổng giám đốc Hạ!" Hướng Duy Mỹ cũng chà sát tay, nhao nhao muốn thử.
Có Phó Kính Dương làm bạn trai, lần này có giá trị nhất rồi !
Không có yêu sách của anh ấy, cô còn không biết Ái Tĩnh và Hạ Phong đang kết giao. . . Lần này là mọi người cùng nhau tới bắt gian bọn họ…
"Ha ha… tạp chí kinh tế vừa mới phỏng vấn anh ấy, Duy Mỹ không cần lo lắng." Ái Tĩnh cười khan không dứt.
"Cậu dám không cho mình độc quyền?" Hướng Duy Mỹ trợn to mắt, ác bá nhìn Ái Tĩnh.
"Không dám, không dám." Ái Tĩnh thật rất muốn khóc.
"Mọi người nhìn về phía trước! Nói…"Cheese…" . . . . . ." Đỗ Ôn Nhu dùng giọng nói mềm mại, non nớt nhắc nhở mọi người.
Mọi người mặc dù không biết chuyện gì, nhưng cũng phối hợp ngẩng đầu, mỉm cười.
Cứ như vậy, các cô bị máy ảnh chụp hình lại.
"Tiểu Nhu, cậu tính làm gì. . . . . ." Ái Tĩnh có dự cảm không tốt.
"Thật vất vả tụi mình mới gặp nhau ở đây. Mình nhờ phục vụ chụp giúp chúng ta. Chờ một chút, còn phải chụp cậu và tổng giám đốc Hạ đấy." Đỗ Ôn Nhu thật vui vẻ.
"Oh, anh ấy đang nói chuyện cùng bạn bè, không rãnh đâu." Ái Tĩnh vội vàng nói cho cô ấy biết.
"Mình vừa mới hỏi anh ấy, anh ấy nói sẳn sàng thì gọi, còn nói mặc kệ lúc nào cũng có thể." Đỗ Ôn Nhu mĩm cười điềm đạm.
"Cậu thật là quá lo lắng rồi. . ." Ái Tĩnh quả thực là khóc không ra nước mắt.
"Sẽ không đâu! Khó có khi bán cậu được ra ngoài, thỉnh thoảng mình lo lắng một chút cũng sẽ không sao." Đỗ Ôn Nhu đáp trả tinh ranh.
Vì chờ đợi một màn này, họ đã chuẩn bị rất lâu rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook