Bạn Gái Cũ Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 14: Chương 4.2
“Tôi muốn về nhà!” Đè nén tức giận, Ái Tĩnh nhìn chằm chằm người đàn ông đang kiên quyết mang cô về nhà của anh.
“Nếu là người phụ nữ của anh, nên có chút hiểu biết với chỗ ở của anh!” Hạ Phong lái xe đến biệt thự rộng rãi của Hạ gia ở ngoại ô thành phố. Dừng xe ở trong sân nhà rộng lớn, Hạ Phong nắm chặt cánh tay nhỏ bé của Ái Tĩnh, đi vào một đình nghỉ mát. Trước mặt là bể phun nước hùng vĩ, căn nhà cùng đình nghỉ mát rất khác biệt, hai bên có đủ loại cây cối rậm rạp, cao vút. . .
Kinh ngạc nhìn cảnh trí trước mắt, Ái Tĩnh còn tưởng rằng mình đi lạc vào câu truyện cổ tích. Người đàn ông có khuôn mặt điển trai, chính là hoàng tử được tất cả phụ nữ ái mộ mà cô là cô bé Lọ Lem mang giày thủy tinh, bất cứ lúc nào cũng lo lắng nửa đêm lại tới.
“Thích nơi này sao?” Hạ Phong ho nhẹ một tiếng, cắt đứt suy nghĩ của Ái Tĩnh.
“Ừ?” Ngẩng đầu lên, cô mất hồn nháy mắt.
Người phụ nữ này làm cho tâm trạng của anh thật nhộn nhạo. Anh ôm lấy mặt của cô, môi nóng bỏng rơi vào mắt của cô. Trừ vợ trước là Ngải Lâm ra, anh không mang những người phụ nữ khác tới nơi này. Lâu nay anh không mang bạn giường tới để tìm hiểu sinh hoạt cá nhân của mình. Nhưng cô gái xinh đẹp, giảo hoạt trước mắt này lại làm anh không nhịn được, muốn cùng cô chia sẻ toàn bộ cuộc sống.
“Không cần. . . Tôi nói không cần. . .” Ái Tĩnh không ngừng dẫy dụa.
“Tại sao không cần? Thân thể của em rõ ràng không nói như vậy. . .” Bàn tay Hạ Phong ôm lấy hông của Ái Tĩnh, không cho cô trốn tránh mà hôn cô.
Tay anh không an phận, sờ soạn khắp người Ái Tĩnh khiến hai chân cô trở nên mềm nhũng, không có sức lực, dựa ở trước ngực rắn chắc của anh, thở hồng hộc.
“Tôi. . . Không có. . .” Cô thở hổn hển tức giận cãi lại.
Nhưng cô không thể nói thêm được tiếng nào, môi đỏ mọng lại bị che lần nữa, đầu lưỡi nóng ướt cạy miệng của cô ra, quấn lấy cái lưỡi thơm, mềm mại.
Gió đêm khẽ thổi qua, ánh trăng sáng ngời khiến hình dáng cô gái càng xinh đẹp rõ ràng hơn.
Bàn tay Hạ Phong xoa bóp đường cong hấp dẫn, linh lung của Ái Tĩnh, nhẹ giọng bày tỏ: “Hư! Không cần nói, chỉ cần cảm thụ.”
Ngón tay của anh giống như gió xuân, nhẹ nhàng lướt qua da thịt mịn màng của cô, khiến cho cô run rẩy một hồi.
“Aaa. . .” Tiếng thở gấp yêu kiều, đánh thẳng vào thần kinh Hạ Phong.
Anh đỡ lấy hông của cô, đè cô trên ghế đá cẩm thạch, bắp thịt toàn thân ép vào dáng người yêu kiều của cô, tạo thành hình ảnh quyến rũ nóng bỏng nhất.
“Tại sao có thể ở bên ngoài. . .” Làm chuyện như vậy?! Khí huyết Ái Tĩnh thiếu chút nữa nổ tung. Cô không hy vọng cùng đàn ông ở nơi này khiêu tình. Như vậy quá phóng đãng rồi, sẽ làm cô cảm thấy mình rất không biết xấu hổ.
“Tại sao không thể? Thử nhìn một chút sẽ biết!” Hạ Phong cố chấp ở trên người của cô.
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà. Dù sao chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên, em tập thành quen thôi.” Đôi môi lộ ra nụ cười tà mị, tay Hạ Phong hoạt động ở bắp chân thon dài đều đặn và trên mắt cá chân mảnh khảnh của cô, ý đồ làm nổ tung khát vọng sâu nhất trong cơ thể của cô.
“Ở chỗ này. . . Rất mất thể diện. . .” Mắt của cô sương mù lẫn lộn không che giấu được dục vọng.
“Sẽ không mất thể diện, sẽ không ai thấy.” Hạ Phong nói như đinh đóng cột.
Bàn tay của anh tựa như rắn linh hoạt, nhanh chóng cởi ra cúc áo áo sơ mi của cô, cũng tỉ mỉ dao động ở trên da thịt cô. Cô không đè nén được thở dài. Tay của anh đẩy nịt ngực của cô ra, bao phủ bộ ngực căng tròn, càn rỡ nắn bóp vân vê.
“Aaa. . .” Tiếng rên rỉ yêu kiều của cô không ngừng tràn ra từ trong miệng.
“Âm thanh của em thật ngọt ngào, anh thích nghe.” Anh càn rỡ gạt áo lót tơ lụa màu hồng của cô ra, không chú ý tới nụ hoa đang nhẹ nhàng run rẩy, anh lớn mật vân vê vú nhỏ đẫy đà, ngay sau đó cúi đầu, há miệng dùng sức hút.
“Ưm. . .” Ở trong gió đêm, tiếng ngâm của cô tràn đầy thỏa mãn.
Đầu lưỡi Hạ Phong vẫn trêu chọc nụ hoa mềm mại, ép Ái Tĩnh rên rỉ theo dụ dỗ của anh, theo tiết tấu hút cắn mà cong người lên, không ngừng giãy dụa vòng eo.
“Dáng vẻ của em nhìn rất phong tình.” Hạ Phong quan sát phản ứng của cô, vân vê nụ hoa nhạy cảm. Anh cố tình lưu lại dấu vết hoan ái ở trên người cô.
“Aaa. . . Nóng quá. . .”
Ái Tĩnh tự hỏi năng lực khơi tình của Hạ Phong cao siêu đến mức nào, cô hoàn toàn đắm chìm trong dục hỏa, đong đưa thân thể theo dẫn dụ của anh.
“Nếu là người phụ nữ của anh, nên có chút hiểu biết với chỗ ở của anh!” Hạ Phong lái xe đến biệt thự rộng rãi của Hạ gia ở ngoại ô thành phố. Dừng xe ở trong sân nhà rộng lớn, Hạ Phong nắm chặt cánh tay nhỏ bé của Ái Tĩnh, đi vào một đình nghỉ mát. Trước mặt là bể phun nước hùng vĩ, căn nhà cùng đình nghỉ mát rất khác biệt, hai bên có đủ loại cây cối rậm rạp, cao vút. . .
Kinh ngạc nhìn cảnh trí trước mắt, Ái Tĩnh còn tưởng rằng mình đi lạc vào câu truyện cổ tích. Người đàn ông có khuôn mặt điển trai, chính là hoàng tử được tất cả phụ nữ ái mộ mà cô là cô bé Lọ Lem mang giày thủy tinh, bất cứ lúc nào cũng lo lắng nửa đêm lại tới.
“Thích nơi này sao?” Hạ Phong ho nhẹ một tiếng, cắt đứt suy nghĩ của Ái Tĩnh.
“Ừ?” Ngẩng đầu lên, cô mất hồn nháy mắt.
Người phụ nữ này làm cho tâm trạng của anh thật nhộn nhạo. Anh ôm lấy mặt của cô, môi nóng bỏng rơi vào mắt của cô. Trừ vợ trước là Ngải Lâm ra, anh không mang những người phụ nữ khác tới nơi này. Lâu nay anh không mang bạn giường tới để tìm hiểu sinh hoạt cá nhân của mình. Nhưng cô gái xinh đẹp, giảo hoạt trước mắt này lại làm anh không nhịn được, muốn cùng cô chia sẻ toàn bộ cuộc sống.
“Không cần. . . Tôi nói không cần. . .” Ái Tĩnh không ngừng dẫy dụa.
“Tại sao không cần? Thân thể của em rõ ràng không nói như vậy. . .” Bàn tay Hạ Phong ôm lấy hông của Ái Tĩnh, không cho cô trốn tránh mà hôn cô.
Tay anh không an phận, sờ soạn khắp người Ái Tĩnh khiến hai chân cô trở nên mềm nhũng, không có sức lực, dựa ở trước ngực rắn chắc của anh, thở hồng hộc.
“Tôi. . . Không có. . .” Cô thở hổn hển tức giận cãi lại.
Nhưng cô không thể nói thêm được tiếng nào, môi đỏ mọng lại bị che lần nữa, đầu lưỡi nóng ướt cạy miệng của cô ra, quấn lấy cái lưỡi thơm, mềm mại.
Gió đêm khẽ thổi qua, ánh trăng sáng ngời khiến hình dáng cô gái càng xinh đẹp rõ ràng hơn.
Bàn tay Hạ Phong xoa bóp đường cong hấp dẫn, linh lung của Ái Tĩnh, nhẹ giọng bày tỏ: “Hư! Không cần nói, chỉ cần cảm thụ.”
Ngón tay của anh giống như gió xuân, nhẹ nhàng lướt qua da thịt mịn màng của cô, khiến cho cô run rẩy một hồi.
“Aaa. . .” Tiếng thở gấp yêu kiều, đánh thẳng vào thần kinh Hạ Phong.
Anh đỡ lấy hông của cô, đè cô trên ghế đá cẩm thạch, bắp thịt toàn thân ép vào dáng người yêu kiều của cô, tạo thành hình ảnh quyến rũ nóng bỏng nhất.
“Tại sao có thể ở bên ngoài. . .” Làm chuyện như vậy?! Khí huyết Ái Tĩnh thiếu chút nữa nổ tung. Cô không hy vọng cùng đàn ông ở nơi này khiêu tình. Như vậy quá phóng đãng rồi, sẽ làm cô cảm thấy mình rất không biết xấu hổ.
“Tại sao không thể? Thử nhìn một chút sẽ biết!” Hạ Phong cố chấp ở trên người của cô.
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà. Dù sao chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên, em tập thành quen thôi.” Đôi môi lộ ra nụ cười tà mị, tay Hạ Phong hoạt động ở bắp chân thon dài đều đặn và trên mắt cá chân mảnh khảnh của cô, ý đồ làm nổ tung khát vọng sâu nhất trong cơ thể của cô.
“Ở chỗ này. . . Rất mất thể diện. . .” Mắt của cô sương mù lẫn lộn không che giấu được dục vọng.
“Sẽ không mất thể diện, sẽ không ai thấy.” Hạ Phong nói như đinh đóng cột.
Bàn tay của anh tựa như rắn linh hoạt, nhanh chóng cởi ra cúc áo áo sơ mi của cô, cũng tỉ mỉ dao động ở trên da thịt cô. Cô không đè nén được thở dài. Tay của anh đẩy nịt ngực của cô ra, bao phủ bộ ngực căng tròn, càn rỡ nắn bóp vân vê.
“Aaa. . .” Tiếng rên rỉ yêu kiều của cô không ngừng tràn ra từ trong miệng.
“Âm thanh của em thật ngọt ngào, anh thích nghe.” Anh càn rỡ gạt áo lót tơ lụa màu hồng của cô ra, không chú ý tới nụ hoa đang nhẹ nhàng run rẩy, anh lớn mật vân vê vú nhỏ đẫy đà, ngay sau đó cúi đầu, há miệng dùng sức hút.
“Ưm. . .” Ở trong gió đêm, tiếng ngâm của cô tràn đầy thỏa mãn.
Đầu lưỡi Hạ Phong vẫn trêu chọc nụ hoa mềm mại, ép Ái Tĩnh rên rỉ theo dụ dỗ của anh, theo tiết tấu hút cắn mà cong người lên, không ngừng giãy dụa vòng eo.
“Dáng vẻ của em nhìn rất phong tình.” Hạ Phong quan sát phản ứng của cô, vân vê nụ hoa nhạy cảm. Anh cố tình lưu lại dấu vết hoan ái ở trên người cô.
“Aaa. . . Nóng quá. . .”
Ái Tĩnh tự hỏi năng lực khơi tình của Hạ Phong cao siêu đến mức nào, cô hoàn toàn đắm chìm trong dục hỏa, đong đưa thân thể theo dẫn dụ của anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook