Bạn Gái Cũ Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 10: Chương 3.2
Sáng thứ hai, theo thường lệ cực kì u buồn.
Hầu như tất cả các công nhân có hội chứng thứ hai. Trải qua hai ngày nghỉ liên tiếp tốt đẹp, đối mặt với công việc bận rộn, cũng sẽ có tâm tình tồi tệ.
Mà đợi ở phòng kế toán, Ái Tĩnh ngoài tâm tình tồi tệ ra, sắc mặt cũng như thân thể càng thảm hại hơn.
Cô miễn cưỡng dựa vào thành ghế, đề phòng mình ngã từ trên ghế xuống.
“Thế nào, dì cả của cậu tới sao?” Từ phòng làm việc của tổng giám đốc đi ra ngoài, Đỗ Ôn Nhu vội vàng về bàn làm việc của mình, đi qua chỗ ngồi của người chị em, quan tâm hỏi thăm.
“Không có! Rất tốt.” Vẫn là câu trả lời ngắn gọn, đơn giản như cũ.
Ái Tĩnh nâng mắt kính lên, một tay chống cằm, tay kia bưng cốc cà phê ──cô cần cà phê đậm đặc bởi vì cô cần phấn chấn lại tinh thần.
“Mau tới ăn đi!” Chân Khả cầm một hộp sô cô la đẹp đẽ, cười hì hì chạy vào phòng kế toán.
“Nhìn có vẻ rất ngon.” Ngón tay mảnh khảnh đột nhiên đưa ra, ở trước mặt mọi người chọn lấy một viên.
Từ khi Chân Khả yêu đương, cô thường mang về nhiều đồ vật kỳ lạ, cổ quái. Hướng Duy Mỹ từ xa thấy cô ấy đang cầm cái hộp tinh xảo, liền tự động theo đuôi ở sau lưng.
“Người kia lại mua sô cô la tặng quà cho cậu à?” Nhìn có vẻ rất đắt tiền. Chủ nhân của món quà này tuyệt đối không phải là người keo kiệt.
Đỗ Ôn Nhu lột ra lớp vỏ màu đỏ, nhét sô cô la vào trong miệng. Cha… Bên trong nhân là thịt quả anh đào ngâm rượu, bên ngoài kẹo mềm, thêm cảm giác ngọt ngào, so với sô cô la bình thường mua là hoàn toàn khác nhau, ăn ngon đến mức đầu lưỡi cũng muốn cắn đi.
Lấy thêm một viên là được rồi.
Sô cô la trong miệng còn chưa có nuốt vào, Đỗ Ôn Nhu lại đem một viên khác bỏ vào túi.
“Mình rất hào phóng phải không? Đem đồ tốt đến cho mọi người cùng nhau nếm thử.” Chân Khả cười he he khoa trương.
“Là bạn trai của cậu hào phóng mới đúng?" Hướng Duy Mỹ liếm sạch ngón tay, chính xác chỉ ra, “Mình dám cá trong phòng cậu còn có một hộp nữa.”
“Đâu, làm gì có.” Mặt Chân Khả lúc đỏ lúc trắng, tuyệt đối không khai ra chính mình đã giấu riêng.
“Kẻ trộm tốt!” Không hổ là chị em tốt, rất hiểu tính cách của nhau.
“Cậu dám thề không?" Hai người phụ nữ kề mặt lại gần, nhìn chằm chằm vào mắt Chân Khả.
“Mình mời các cậu ăn sô cô la, còn phải tiếp nhận chất vấn của các cậu sao?" Chân Khả chột dạ lui về phía sau hai ba bước, mặt mất tự nhiên.
“Cậu đang nói thật hả?" Nói phét, mau khai ra đi!
“Cái gì nói thật nói láo? Mình nghe không hiểu . . .” Thật là ác đức quá mà…
Tại sao muốn giành sô cô la của cô. . . . .
Mấy người phụ nữ đang tranh cãi náo nhiệt, lại có người không đếm xỉa đến, một chút tiếng động cũng không có. Phát hiện tình huống kỳ lạ, Đỗ Ôn Nhu sờ sờ lưng Hướng Duy Mỹ.
"Hả?" Hai người dừng lại cãi vả, đồng thời nhìn về hướng Đỗ Ôn Nhu chỉ, mới phát hiện Cầu Ái Tĩnh ủ rủ ngồi ở bên cạnh uống cà phê, đối với chuyện thảo luận của các cô một chút hứng thú cũng không có.
Có sô cô la cao cấp để ăn, không vui sao? Hướng Duy Mỹ trong lòng tràn đầy nghi ngờ.
Theo như tính tình trước kia của Ái Tĩnh, không thể nào không bảo Chân Khả khai ra tư tàng. Thế nhưng hôm nay cô ấy chẳng những không ăn sô cô la, thậm chí còn không tò mò quan tâm? Thật quỷ dị.
Xem ra cô nên dùng cống phẩm lấy lòng Ái Tĩnh trước thì hơn . . . . . Không biết chuyện gì đã xảy ra với cô nàng này chứ?
“Ha, mình cùng Ưng Chí chơi ở bên ngoài chừng mấy ngày, sợ trong lòng của người không có bạn trai không thăng bằng nên mới mang sô cô la tới!” Cô làm sao biết được vì sao Ái Tĩnh rầu rỉ không vui chứ?
“Hoàn hảo! Tối thứ sáu mình bị đôi giày cao gót kia hành hạ đến gần chết, ngày nghỉ ngủ thẳng đến sáng, không có hứng thú biết các cậu đi đâu chơi.” Ái Tĩnh phấn chấn tinh thần giải thích, không thừa nhận mình đang ghen tị bởi vì không có bạn trai
Chuyện cô và Hạ Phong không có bị phát hiện, bởi vì mấy người chị em của cô đều bị bạn trai của mình cuốn lấy, không có ai về nhà.
Tình hình này khiến cho cô thở phào nhẹ nhõm. Trước đây người nào cùng bạn trai làm điều mập mờ, cô đều truy hỏi tới cùng. Hiện tại, chuyện mình qua đêm cùng Hạ Phong mà bị bọn họ phát hiện thì cô không chết mới là lạ…
Nhưng thân thể của cô giống như bị ba chiếc xe lăn qua, vô cùng khó chịu, cho nên mới không muốn nói chuyện.
“Thật không giống như cá tính của cậu!” Hướng Duy Mỹ tấm tắc lấy làm lạ.
Người săn tin mà có nhân tính sao? Khẳng định trời sắp đổ mưa máu rồi. . . .
“Cậu quá kén chọn. Bằng Trình nói cậu không cho đàn ông cơ hội, như vậy muốn tìm bạn trai rất khó.” Đỗ Ôn Nhu thuật lại lời nói của bạn trai mình, một chữ cũng không thiếu.
“Mình cũng không có nói muốn tìm mà.” Ái Tĩnh nhẹ giọng hưởng ứng.
Chỉ một Hạ Phong đã làm cho cô khổ sở nhiều năm như vậy, làm sao cô chịu đựng được trêu đùa của đàn ông khác đây? Ai. . . . . . Coi như xong đi.
“Dù gì giá trị ông xã tương lai của ba người chúng mình cũng không tệ. Cho dù cậu đối với hôn nhân không có hứng thú, nhưng tối thiểu cũng để cho bọn mình giúp cậu chọn được một người thật tốt. Kết quả tốt hay xấu, cậu cũng phải thử một lần, đúng không?” Đỗ Ôn Nhu ngời ngời nghĩa khí cổ vũ bạn tốt tích cực phấn chấn lại.
Lời khích lệ của Đỗ Ôn Nhu khiến đám phụ nữ hoảng hồn, thiếu chút nữa ngã nhào.
Tốt xấu gì cũng phải gả một lần? Cô đây là có ý gì? Đem tình yêu thành trò chơi?
“Cái gì gọi là xấu hay tốt cũng phải thử một lần?” Đang đắm chìm ở trong bể tình, Hướng Duy Mỹ không hiểu logic của mấy người chị em này. Làm gì như vậy có phải miễn cưỡng lắm không?
“Trước khi gặp Ưng Chí, mình không nghĩ tới sẽ lập gia đình, độc thân rất tốt!” Giọng nói chân thành không chê vào đâu được.
“Không có tình yêu, cuộc sống thật sự là nhàm chán! Mặc dù không biết đàn ông có tốt hay không, nhưng vẫn luôn muốn thử, mới biết tư vị.” Đỗ Ôn Nhu kiên trì.
“Ai nói mình không có thử qua tư vị của đàn ông?” Mím chặt môi mỏng, Ái Tĩnh hỏi ngược lại.
“Hả? Cậu. . .” Không, không thể nào?
Ba người trợn to mắt nhìn bạn tốt.
“Các cậu yên tâm, mình đã yêu qua, chỉ là phát hiện mình không thích hợp, cũng không muốn gả cho người có tiền, cho nên mới cự tuyệt những đối tượng kia.” Hạ thể chua xót đau đớn như nhắc nhở cô lúc trước hoang đường cỡ nào. “Các cậu không cần giới thiệu bạn trai cho mình nữa đâu.”
Trong sinh mệnh cô đơn, không có đại hoa tâm Hạ Phong kia cũng đủ vốn lắm rồi. . . . . .
Cô nghĩ, cô sẽ không bao giờ chấp nhận bất kỳ người đàn ông ác bá nào đối đãi với mình như thế nữa, là thật! Riêng một Hạ Phong là đủ rồi. . . . . .
Khóe miệng Ái Tĩnh hiện lên nét cười nhàn nhạt, khuôn mặt thanh tú đầy mấy phần bất đắc dĩ, chính là không nói nên lời . . . . . Hạnh phúc.
Sự kiên trì làm cho Ái Tĩnh vừa đẹp lại vừa thần bí.
Với trực giác của phụ nữ , ba người đều cho là Ái Tĩnh đã có đối tượng yêu mến! Chỉ là cô ấy chưa từng tiết lộ người đó là ai.
Ai da, nếu Ái Tĩnh kiên trì như vậy, họ cũng không thể miễn cưỡng cô được. . .
Không biết là hạng người gì khiến Ái Tĩnh nguyện ý trải qua tuổi thanh xuân cô đơn như vậy, không oán cũng không hối hận? Thanh xuân của phụ nữ rất ngắn ngủi.
Người đó đáng giá để cô ấy chờ đợi như vậy sao? Họ muốn hỏi. . .
Hầu như tất cả các công nhân có hội chứng thứ hai. Trải qua hai ngày nghỉ liên tiếp tốt đẹp, đối mặt với công việc bận rộn, cũng sẽ có tâm tình tồi tệ.
Mà đợi ở phòng kế toán, Ái Tĩnh ngoài tâm tình tồi tệ ra, sắc mặt cũng như thân thể càng thảm hại hơn.
Cô miễn cưỡng dựa vào thành ghế, đề phòng mình ngã từ trên ghế xuống.
“Thế nào, dì cả của cậu tới sao?” Từ phòng làm việc của tổng giám đốc đi ra ngoài, Đỗ Ôn Nhu vội vàng về bàn làm việc của mình, đi qua chỗ ngồi của người chị em, quan tâm hỏi thăm.
“Không có! Rất tốt.” Vẫn là câu trả lời ngắn gọn, đơn giản như cũ.
Ái Tĩnh nâng mắt kính lên, một tay chống cằm, tay kia bưng cốc cà phê ──cô cần cà phê đậm đặc bởi vì cô cần phấn chấn lại tinh thần.
“Mau tới ăn đi!” Chân Khả cầm một hộp sô cô la đẹp đẽ, cười hì hì chạy vào phòng kế toán.
“Nhìn có vẻ rất ngon.” Ngón tay mảnh khảnh đột nhiên đưa ra, ở trước mặt mọi người chọn lấy một viên.
Từ khi Chân Khả yêu đương, cô thường mang về nhiều đồ vật kỳ lạ, cổ quái. Hướng Duy Mỹ từ xa thấy cô ấy đang cầm cái hộp tinh xảo, liền tự động theo đuôi ở sau lưng.
“Người kia lại mua sô cô la tặng quà cho cậu à?” Nhìn có vẻ rất đắt tiền. Chủ nhân của món quà này tuyệt đối không phải là người keo kiệt.
Đỗ Ôn Nhu lột ra lớp vỏ màu đỏ, nhét sô cô la vào trong miệng. Cha… Bên trong nhân là thịt quả anh đào ngâm rượu, bên ngoài kẹo mềm, thêm cảm giác ngọt ngào, so với sô cô la bình thường mua là hoàn toàn khác nhau, ăn ngon đến mức đầu lưỡi cũng muốn cắn đi.
Lấy thêm một viên là được rồi.
Sô cô la trong miệng còn chưa có nuốt vào, Đỗ Ôn Nhu lại đem một viên khác bỏ vào túi.
“Mình rất hào phóng phải không? Đem đồ tốt đến cho mọi người cùng nhau nếm thử.” Chân Khả cười he he khoa trương.
“Là bạn trai của cậu hào phóng mới đúng?" Hướng Duy Mỹ liếm sạch ngón tay, chính xác chỉ ra, “Mình dám cá trong phòng cậu còn có một hộp nữa.”
“Đâu, làm gì có.” Mặt Chân Khả lúc đỏ lúc trắng, tuyệt đối không khai ra chính mình đã giấu riêng.
“Kẻ trộm tốt!” Không hổ là chị em tốt, rất hiểu tính cách của nhau.
“Cậu dám thề không?" Hai người phụ nữ kề mặt lại gần, nhìn chằm chằm vào mắt Chân Khả.
“Mình mời các cậu ăn sô cô la, còn phải tiếp nhận chất vấn của các cậu sao?" Chân Khả chột dạ lui về phía sau hai ba bước, mặt mất tự nhiên.
“Cậu đang nói thật hả?" Nói phét, mau khai ra đi!
“Cái gì nói thật nói láo? Mình nghe không hiểu . . .” Thật là ác đức quá mà…
Tại sao muốn giành sô cô la của cô. . . . .
Mấy người phụ nữ đang tranh cãi náo nhiệt, lại có người không đếm xỉa đến, một chút tiếng động cũng không có. Phát hiện tình huống kỳ lạ, Đỗ Ôn Nhu sờ sờ lưng Hướng Duy Mỹ.
"Hả?" Hai người dừng lại cãi vả, đồng thời nhìn về hướng Đỗ Ôn Nhu chỉ, mới phát hiện Cầu Ái Tĩnh ủ rủ ngồi ở bên cạnh uống cà phê, đối với chuyện thảo luận của các cô một chút hứng thú cũng không có.
Có sô cô la cao cấp để ăn, không vui sao? Hướng Duy Mỹ trong lòng tràn đầy nghi ngờ.
Theo như tính tình trước kia của Ái Tĩnh, không thể nào không bảo Chân Khả khai ra tư tàng. Thế nhưng hôm nay cô ấy chẳng những không ăn sô cô la, thậm chí còn không tò mò quan tâm? Thật quỷ dị.
Xem ra cô nên dùng cống phẩm lấy lòng Ái Tĩnh trước thì hơn . . . . . Không biết chuyện gì đã xảy ra với cô nàng này chứ?
“Ha, mình cùng Ưng Chí chơi ở bên ngoài chừng mấy ngày, sợ trong lòng của người không có bạn trai không thăng bằng nên mới mang sô cô la tới!” Cô làm sao biết được vì sao Ái Tĩnh rầu rỉ không vui chứ?
“Hoàn hảo! Tối thứ sáu mình bị đôi giày cao gót kia hành hạ đến gần chết, ngày nghỉ ngủ thẳng đến sáng, không có hứng thú biết các cậu đi đâu chơi.” Ái Tĩnh phấn chấn tinh thần giải thích, không thừa nhận mình đang ghen tị bởi vì không có bạn trai
Chuyện cô và Hạ Phong không có bị phát hiện, bởi vì mấy người chị em của cô đều bị bạn trai của mình cuốn lấy, không có ai về nhà.
Tình hình này khiến cho cô thở phào nhẹ nhõm. Trước đây người nào cùng bạn trai làm điều mập mờ, cô đều truy hỏi tới cùng. Hiện tại, chuyện mình qua đêm cùng Hạ Phong mà bị bọn họ phát hiện thì cô không chết mới là lạ…
Nhưng thân thể của cô giống như bị ba chiếc xe lăn qua, vô cùng khó chịu, cho nên mới không muốn nói chuyện.
“Thật không giống như cá tính của cậu!” Hướng Duy Mỹ tấm tắc lấy làm lạ.
Người săn tin mà có nhân tính sao? Khẳng định trời sắp đổ mưa máu rồi. . . .
“Cậu quá kén chọn. Bằng Trình nói cậu không cho đàn ông cơ hội, như vậy muốn tìm bạn trai rất khó.” Đỗ Ôn Nhu thuật lại lời nói của bạn trai mình, một chữ cũng không thiếu.
“Mình cũng không có nói muốn tìm mà.” Ái Tĩnh nhẹ giọng hưởng ứng.
Chỉ một Hạ Phong đã làm cho cô khổ sở nhiều năm như vậy, làm sao cô chịu đựng được trêu đùa của đàn ông khác đây? Ai. . . . . . Coi như xong đi.
“Dù gì giá trị ông xã tương lai của ba người chúng mình cũng không tệ. Cho dù cậu đối với hôn nhân không có hứng thú, nhưng tối thiểu cũng để cho bọn mình giúp cậu chọn được một người thật tốt. Kết quả tốt hay xấu, cậu cũng phải thử một lần, đúng không?” Đỗ Ôn Nhu ngời ngời nghĩa khí cổ vũ bạn tốt tích cực phấn chấn lại.
Lời khích lệ của Đỗ Ôn Nhu khiến đám phụ nữ hoảng hồn, thiếu chút nữa ngã nhào.
Tốt xấu gì cũng phải gả một lần? Cô đây là có ý gì? Đem tình yêu thành trò chơi?
“Cái gì gọi là xấu hay tốt cũng phải thử một lần?” Đang đắm chìm ở trong bể tình, Hướng Duy Mỹ không hiểu logic của mấy người chị em này. Làm gì như vậy có phải miễn cưỡng lắm không?
“Trước khi gặp Ưng Chí, mình không nghĩ tới sẽ lập gia đình, độc thân rất tốt!” Giọng nói chân thành không chê vào đâu được.
“Không có tình yêu, cuộc sống thật sự là nhàm chán! Mặc dù không biết đàn ông có tốt hay không, nhưng vẫn luôn muốn thử, mới biết tư vị.” Đỗ Ôn Nhu kiên trì.
“Ai nói mình không có thử qua tư vị của đàn ông?” Mím chặt môi mỏng, Ái Tĩnh hỏi ngược lại.
“Hả? Cậu. . .” Không, không thể nào?
Ba người trợn to mắt nhìn bạn tốt.
“Các cậu yên tâm, mình đã yêu qua, chỉ là phát hiện mình không thích hợp, cũng không muốn gả cho người có tiền, cho nên mới cự tuyệt những đối tượng kia.” Hạ thể chua xót đau đớn như nhắc nhở cô lúc trước hoang đường cỡ nào. “Các cậu không cần giới thiệu bạn trai cho mình nữa đâu.”
Trong sinh mệnh cô đơn, không có đại hoa tâm Hạ Phong kia cũng đủ vốn lắm rồi. . . . . .
Cô nghĩ, cô sẽ không bao giờ chấp nhận bất kỳ người đàn ông ác bá nào đối đãi với mình như thế nữa, là thật! Riêng một Hạ Phong là đủ rồi. . . . . .
Khóe miệng Ái Tĩnh hiện lên nét cười nhàn nhạt, khuôn mặt thanh tú đầy mấy phần bất đắc dĩ, chính là không nói nên lời . . . . . Hạnh phúc.
Sự kiên trì làm cho Ái Tĩnh vừa đẹp lại vừa thần bí.
Với trực giác của phụ nữ , ba người đều cho là Ái Tĩnh đã có đối tượng yêu mến! Chỉ là cô ấy chưa từng tiết lộ người đó là ai.
Ai da, nếu Ái Tĩnh kiên trì như vậy, họ cũng không thể miễn cưỡng cô được. . .
Không biết là hạng người gì khiến Ái Tĩnh nguyện ý trải qua tuổi thanh xuân cô đơn như vậy, không oán cũng không hối hận? Thanh xuân của phụ nữ rất ngắn ngủi.
Người đó đáng giá để cô ấy chờ đợi như vậy sao? Họ muốn hỏi. . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook