Bạn Đã Từng Trải Qua Điều Gì Đáng Sợ Chưa
-
C6: Chương 6
6
Tôi hỏi các dì xem bà tôi chết như thế nào.
Nhưng khi nghe câu hỏi của tôi, họ có vẻ sợ tôi, không nói gì nhiều với tôi cả.
Họ đẩy tôi đến tận ngôi nhà cũ, nhốt tôi trong nhà của bà nội.
Trên đường đi, nhiều người nhìn thấy tôi, tôi cũng đã kêu cứu rất nhiều lần.
Nhưng dù tôi có gọi ai thì họ cũng phớt lờ tôi.
Tôi rất quen thuộc với nhà của bà nội, bà tin vào Phật, buổi sáng và buổi tối đều sẽ thắp một nén hương, lúc nào cũng có mùi gỗ đàn hương, nhưng lần này lại có mùi thối rữa.
Họ sợ tôi lại bỏ trốn nên đã đóng đinh cửa ra vào và cửa sổ lại.
Người tôi ướt sũng rồi, chỉ có thể tìm đồ trong tủ quần áo của bà nội mặc vào, lại tìm thêm mấy cái bánh quy được giấu sẵn để lấp đầy bụng, lúc đó tôi mới thấy dễ chịu hơn.
Nằm cuộn tròn trên giường, nghĩ đến những điều kỳ lạ trong ba ngày qua, tôi mơ hồ ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, tôi dường như đã trở thành bà nội.
Nhìn người phụ nữ ngốc nửa thân dưới gần như đẫm máu, cô ấy không ngừng rên rỉ vì đau đớn: "Bà Bảy... Bà Bảy..."
Đứa trẻ đã lộ đầu rồi, không có tóc đen.
Đỉnh đầu phủ vô số lớp gàu dày to bằng móng tay, trông giống như mặt người.
Khi phần cuối bị ép ra ngoài từng chút một, những khuôn mặt phủ đầy tóc bắt đầu trở nên méo mó.
Dường như cùng lúc với người phụ nữ ngốc đó, bọn chúng lần lượt hét lên: "Bà Bảy! Bà Bảy!"
Theo đôi tay luôn vuốt ve đỉnh đầu tôi ấy, bà đỡ đầu đứa bé một cách chắc chắn, nhưng thay vì kéo nó ra ngoài, bà lại đẩy nó vào trong.
Một tay thậm chí còn đưa tay dọc theo đầu em bé.
Người phụ nữ ngốc hét lên đau đớn: "Bà Bảy."
Nhưng người xưa vẫn nói, kẻ ngốc thường rất mạnh mẽ, cô ta vừa hét lên thì đầu của đứa bé vừa được đẩy vào lại thò ra.
Sau đó, khuôn mặt nhăn lại vì đau đớn của người phụ nữ ngốc, đột nhiên bắt đầu cười khúc khích.
Nghe thấy tiếng cười ấy tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Nó rất giống với tiếng cười của chú gà trống trong vòng tay tôi khi tôi trấn quan.
"Bà Bảy, mau cho chắt của bà qua cầu đi? Sau đó đưa tới cầu Nại Hà luôn?
Haha... haha..." Cô vợ ngốc ấy thậm chí còn chậm rãi ngồi dậy.
Khi cô ta cười, lớp gàu trên đầu đứa bé mới lộ ra hồi nãy dường như biến thành cái miệng há hốc cười khúc khích.
Tôi không nhìn thấy bà, tôi chỉ nhìn thấy đôi bàn tay đang ôm đầu đứa bé.
Lần này, cả hai tay đồng thời đưa vào, thậm chí còn siết chặt, xoay tròn.
Máu tức khắc chảy ra, đôi bàn tay được chăm sóc tốt đó lập tức đẫm máu.
Máu chảy xuống cánh tay bà nội nhiều hơn, tí tách tí tách chảy xuống.
"Khặc khặc… Khặc khặc..." Người phụ nữ ngốc cười to hơn, nhưng sau đó hai mắt cô giật giật, hét lên từng tiếng đau đớn như thể đang mổ lợn.
Bụng dưới căng phồng, bào thai bị dùng sức đẩy vào trong, mạnh mẽ giãy dụa, máu chảy xuống.
Một lúc sau, người vợ ngốc không còn cử động nữa.
Còn bà nội lấy kim chỉ từ chiếc tủ ọp ẹp bên cạnh ra rồi khâu vào bên dưới.
Sau đó mới đi ra ngoài nói với Trần mù rằng: “Cô ấy là một cô gái ngốc, không biết dùng sức, chưa sinh ra được, mất đi hai sinh mạng rồi.”
Trần mù chỉ lạnh lùng cười khẩy, định dùng gậy tre đứng dậy, nhưng lại bị anh tôi đuổi theo và đánh vào lưng một cái.
Nhưng vào lúc đó, tôi như bị đá vào người, cơ thể tôi chợt chìm xuống, lập tức tỉnh dậy.
Lúc này tôi mới nghe thấy tiếng gõ cửa sổ từ bên ngoài: "Miên Miên. Khổng Miên Miên."
Người trong làng không biết tên của tôi, chỉ biết bà nội gọi tôi là Miên Miên, ngày nào bà cũng gọi tôi là Miên Miên, thêm cái họ vào thì thành “Khổng Miên Miên”.
Tôi vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cửa sổ lưới vuông kiểu cũ có một chỗ hổng bằng nắm tay ở góc dưới bên trái cửa kính, vừa hay có thể nhìn ra bên ngoài.
Người gọi tôi là dì Tần, con gái của bà Tư, hai mắt sưng đỏ, toàn thân lộ ra vẻ hưng phấn khó tả.
Vừa nhìn thấy tôi, dì ấy đã ha ha cười: “Nghe nói cháu nhảy khỏi cầu đá, chạy qua gầm cầu rồi. Đúng đấy, lẽ ra phải làm như thế! Bọn họ tự tạo nghiệp, dựa vào đâu mà bắt người khác phải đền mạng để cứu bọn họ."
“Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy ạ?” Lúc này tôi vẫn còn choáng váng, nghĩ đến giấc mơ vừa rồi, tim tôi càng đập nhanh hơn.
Dì Trần móc ra một chai nước đưa cho tôi: “Uống đi, bây giờ quan tài đang để chình ình ở giữa cây cầu trong thôn, mọi người trong thôn đều đang đau đầu đây. Cho dù là nhà họ không mời bà cháu đỡ đẻ, thì cũng có người thân nhờ bà ta đỡ đẻ, giờ thì đang sợ run lên kia kìa.”
Tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là đôi bàn tay đẫm máu đang giữ lấy đầu đứa bé và đẩy nó về lại cơ thể người mẹ.
Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến tôi rùng mình rồi.
Dì Tần tựa lưng vào tường, không để tôi phải hỏi, liền nhìn tôi rồi cười lạnh: “Chuyện này bắt đầu từ năm bà nội cháu làm bà đỡ, bà nội cháu là người tốt, trong thôn này ai dám nói bà ta xấu đâu cơ chứ.
"Bà nội cháu năm nay đã bảy mươi ba, cũng nên chết đi thôi. Nhưng bà ta không có được cái chết tốt đẹp, cũng là quả báo!" Dì Tần cười khúc khích ra chiều vô cùng đắc ý.
Bảy mươi ba, tám mươi bốn, Diêm vương không mời cũng tự đi.
Tôi siết chặt chai nước, không dám uống: “Bà đã chết như thế nào ạ?”
Giấc mơ vừa rồi rất có thể là sự thật.
Bây giờ tôi mặc quần áo của bà, ngủ trên giường bà và mơ về những gì đã xảy ra với bà khi bà còn sống.
Nhưng bà tôi chết như thế nào thì tôi thực sự không biết.
"Sao cháu không uống nước? Uống nhanh đi!" Dì Tần liếc nhìn tôi rồi cười nói: "Sau khi bà nội sinh ra cha của cháu, bà đã đi làm bà đỡ để kiếm thêm cơm. Nhưng ở thời đó, chẳng có ai được ăn no cả, ai cũng muốn nuôi con trai, có thêm người lao động. Làm gì có ai muốn nuôi con gái cơ chứ, làm bà đỡ ấy, sinh ra con gái thì phải giúp người ta giải quyết luôn.
"Nhưng sau khi sinh ra, qua cầu Nại Hà, chính là một mạng, giết người, rốt cuộc cũng là một tội ác. Thế cho nên mới có câu qua cầu đấy, cháu có biết không?" Dì Tần liếc mắt nhìn tôi, khuôn mặt đầy sự giễu cợt.
Bây giờ tôi chợt nghĩ đến hồn ma các bé gái hát đồng dao về việc qua cầu, vậy “qua cầu” tức là giết bọn chúng hay sao?
“Chỉ cần dùng chậu ngâm chân, đổ nước vào rồi kê hai phiến đá bên trái và bên phải. Bà đỡ bế trẻ sơ sinh lên, đặt tay trẻ lên phiến đá. Hát “Bé qua cầu, qua cầu qua cầu..." Dì Tần hát theo rất giống.
Vừa nghe thấy giọng nói u ám này, trong đầu tôi toàn là đôi bàn tay đẫm máu đang ôm đầu đứa bé, bụng tôi bỗng co giật.
"Ôi chết, đứa bé rơi xuống nước rồi. Ôi, đứa bé chết đuối rồi!" Dì Tần hành động cực kỳ khoa trương.
Sau đó quay sang tôi nói: “Mới sinh ra ấy mà, không thể giữ tay trên tấm ván gỗ được lâu, vậy là rơi vào chậu ngâm chân đầy nước, chẳng bao lâu là chết đuối”.
“Trước đây trong thôn không có cây cầu đá, chỉ là cầu gỗ thôi. Nhưng nghe nói dòng sông đó chở linh hồn xuống âm phủ, nên đám tang đều phải đi qua cây cầu đó. Bà nội của cháu cũng là người có năng lực, đưa một đứa bé gái qua cầu, tìm một chiếc lọ vỡ, bỏ vào đó rồi chôn dưới bờ sông." Dì Tần thấp giọng cười.
"Nói như vậy, những linh hồn bé gái ấy đều bị nhốt vào trong lọ, sẽ không bị điện Diêm Vương buộc tội giết người."
Dì ấy liếc nhìn tôi rồi nói: “Bà ta cũng sợ tạo nghiệp nên giữ lại cuống rốn, phơi khô làm thành nhau thai. Nói là có nhau thai này, bà ta cũng có cách để khiến linh hồn những bé gái đó không tìm kiếm bà ấy nữa."
Nghe vậy, tôi chợt nghĩ tới điều gì đó, siết chặt chai nước lại.
Dì Tần không quan tâm đến điều này, vẫn nhẹ nhàng nói: “Việc bà ta làm, quả thực có thể giảm bớt mặc cảm của những người sinh con, cho nên người ta nói bà giỏi đỡ đẻ, danh tiếng ngày càng tăng cao, chuyện tàn ác này, càng làm càng kiếm được nhiều tiền, dưới bờ kè sông càng ngày càng nhiều cái chum bị chôn vùi.
"Việc đưa qua cầu này được coi là giúp đỡ người khác, dù sao không trách cha, không oán mẹ, chỉ trách thân mình khổ, này có tính là gì." Giọng dì Tần khi nói lời này trở nên thần bí.
Nhưng khi nghe những lời đồng dao nói về linh hồn những đứa bé gái, toàn thân tôi lạnh buốt, ôm chai nước, không dám nhìn dì Trần.
Nhưng dì Tần lại xua tay về phía tôi: “Cháu không muốn uống nước à?”
“Cháu không khát.” Tôi cầm chai nước nhìn dì, “Dì nói tiếp đi.”
Dì cười khúc khích, cũng không quan tâm nữa.
Sau đó trầm giọng nói: “Ngày xưa ai cũng nghèo thiếu cơm thiếu áo mặc, vì một con gà, một mớ rau, có khi cướp nước tưới ruộng, gà đạp lên đất trồng rau, cũng có thể gây ra cãi lộn, mắng chửi nhau”.
“Cháu có biết câu chửi gì là thâm nhất không?” Giọng điệu của dì Tần vô cùng hưng phấn.
Tôi bóp chặt chai nước, lắc đầu.
Từ khi tôi còn nhỏ, bà nội đã không cho tôi ra ngoài chơi với bọn trẻ trong làng, bà nói tôi là con gái, không được phép xởi lởi, phải chăm chỉ học hành.
“Gái khó để bóp chết con.” Dì Trần cười lớn.
Tiếng cười của dì ấy giống hệt tiếng cười trong giấc mơ và tiếng cười của con gà trống mà tôi đã ôm.
Tôi sợ đến mức hai tay siết chặt lại, chai nước kêu lạch cạch hai tiếng.
Tôi nhanh chóng quẳng chai nước sang một bên, rồi dùng chân đá nó ra xa.
Dì Trần tựa hồ bị tiếng chai nước lạch cạch đánh thức, giọng điệu lại trở nên bình thường: “Sau đó có hai nhà hận thù lẫn nhau, cứ luôn muốn báo thù. Cháu nghĩ xem, nếu như cháu hận người ta đến mức muốn bỏ thuốc giết chết cả nhà nó, bỗng nhiên nhà nó lại có một phụ nữ mang thai, mà cháu lại biết bà đỡ nổi tiếng nhất trong làng biết qua cầu, vậy tới nhờ bà ấy giúp đỡ, có phải là rất dễ dàng hay không.”
Dì Tần giơ tay lên, làm động tác bế bồng, chính xác là cách bà nội ôm đầu đứa bé trong giấc mơ vừa rồi.
Sau đó quay lại nhìn tôi chằm chằm và nói nhỏ: “Thời đó, phụ nữ làm ruộng, cơ thể khỏe mạnh nhưng không đủ dưỡng chất, nhiều người chết vì đẻ khó. Chỉ cần lúc đỡ đẻ, ôm lấy đầu của đứa bé, nhét nó vào trong, để cho đứa trẻ không sinh ra được, một xác hai mạng, vợ con mất rồi, không có tiền lấy vợ nữa thì sẽ kết liễu cả gia đình và con cháu!”
Dì Tần vừa nói, vừa vỗ hai bàn tay đánh bốp một cái: “Gia đình đó có phụ nữ khó sinh, thiết nghĩ chắc chắn là do bị gia đình kia nguyền rủa, nên đã nhờ bà nội của cháu đợi cho đến khi nhà kia có người bụng mang dạ chửa, thì lại rủa cho khó sinh nhằm báo thù. Vậy nên công việc kinh doanh của bà nội cháu mới ngày càng tốt hơn”.
Tôi đột nhiên thở dốc, nhìn dì Tần: “Sao dì biết?”
Nhưng dì Trần lại không trả lời tôi, chỉ không ngừng đưa tay ra làm động tác bế bồng: “Đợi cho đến khi bà bầu kia chết vì khó sinh rồi, một xác hai mạng. Bà nội cháu sợ hồn ma trẻ sơ sinh quay về báo thù, cho nên đã dùng chỉ khâu phần dưới lại, khâu xác của trẻ sơ sinh vào trong thi thể của người mẹ, để không cho trẻ sơ sinh ra ngoài tìm mình nữa. Còn cắt một thứ gì đó bỏ vào một chiếc lọ nhỏ, bỏ vào cùng với những chiếc chum qua cầu”.
"Khặc khặc! Khặc khặc!" Dì Tần cười càng lúc càng to.
Giống như gà mái đẻ trứng, còn ngẩng cao đầu, khằng khặc cười.
Bây giờ tôi đã hoàn toàn xác định được rằng dì Tần có vấn đề.
Nhưng dì ấy vẫn tựa người vào tấm kính mờ, mỉm cười với tôi: “Sau này, càng ngày càng có nhiều chum bị chôn dưới bờ sông, dân làng sợ có chuyện gì xảy ra, cho nên mọi người quyên góp mỗi người một ít, xây lại cái bờ kè và cây cầu đá đó, chôn cất những chiếc chum đó dưới gầm cầu mãi mãi, để chúng không thể qua cầu, không bao giờ đến được cầu Nại Hà, khi đó sẽ chẳng có ai đến Diêm Vương điện để kiện cáo bà nội của cháu, Diêm Vương cũng sẽ không quan tâm đến những hành vi xấu xa này nữa.
“Bà của cháu tuyệt vời thật đấy nhỉ? Bà ta còn gom nhau thai của những bé gái qua cầu, và ăn nhau thai của những bé trai được sinh ra bình thường nữa.
“Cháu có biết tại sao lại phải gom nhau thai của những đứa bé gái qua cầu ấy không?” Thím Tần liếc mắt nhìn tôi, đôi mắt của dì giống hệt đôi mắt của bà Tư mà tôi đã nhìn thấy vào đêm đó, quay tròn như quả cầu thủy tinh.
"Vì để nuôi người thay thế là cháu chứ sao nữa? Nếu cháu ăn nhau thai của những đứa bé gái đó, bọn chúng sẽ lần theo mùi hương và tìm thấy cháu. Cho nên khi cháu qua cầu, tức là chúng đã qua cầu rồi. Bây giờ có thể chúng nó đang đi tới Cầu Nại Hà rồi đấy. Nhưng vẫn còn những bà mẹ khó sinh vẫn chưa rời đi." Giọng dì Tần bắt đầu trở nên đau buồn bi thương.
Đôi mắt chuyển động như một viên thủy tinh, nhảy lên nhảy xuống, khặc khặc cười: “Cho nên những người phụ nữ khó sinh đó vẫn sẽ trả thù dân làng, bọn họ đang muốn chôn sống cháu để thay thế cho bà cháu, để chứng tỏ rằng họ đã giúp những người phụ nữ kia, để những người phụ nữ khó sinh ấy trút được cơn giận."
Dì ấy nói xong, đưa tay qua ô cửa kính đã vỡ.
Loại kính mờ của cửa sổ vuông kiểu xưa này chỉ có một ưu điểm duy nhất, đó chính là sau khi vỡ một chút, xung quanh sẽ có đinh và rãnh gỗ lởm chởm, nên không bị rơi ra.
Nhưng chỗ có mảnh kính vỡ ấy cũng chỉ to bằng nắm tay, dì Tần đưa cùng lúc hai tay vào, đầu tiên là quần áo của dì bị kính cào xước vang lên tiếng rẹt rẹt, sau đó kính cũng bị đẩy vào.
Dì ấy duỗi một đôi tay qua khung cửa sổ, đầu còn cố nhét vào bên trong, khiến cái cửa sổ bị dì ấy đẩy kêu lên cót két.
Dì dùng tay đỡ bệ cửa sổ bên dưới, cúi đầu xuống vừa cười khặc khặc vừa bò vào.
Hai âm thanh này trộn lẫn vào với nhau, cùng với tư thế kỳ lạ và con ngươi cứ nhảy loạn xạ khiến người ta cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Tôi cố nén sự sợ hãi ấy lại, quay người chộp lấy chiếc ghế cạnh giường, đánh vào đầu dì ấy khiến dì ấy bất tỉnh.
Sau đó tôi bám vào thành giường, giơ chân lên đầu dì, định đá dì ra ngoài nhưng hình như dì đã bị kẹt ở giữa cửa sổ rồi.
Vừa mới giơ tay lên, chai nước tôi vứt sang một bên lại bắt đầu kêu lạch cạch, giống như đang bị ai đó bóp chặt.
Tôi vừa dùng sức đẩy dì Tần ra ngoài, vừa cẩn thận quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy dường như có rất nhiều bọ nhỏ lúc nhúc rỉ ra từng chút một trong chiếc chai vẫn còn chưa mở.
Giống như đang sinh sản trong nước, nước rỉ ra ngày càng nhiều, khiến chai nước kêu lên lạch cạch.
Và khi nó lớn dần, hóa ra là vô số bàn tay xanh trắng, đang quơ loạn trong nước, muốn mở nắp chai để thoát ra ngoài!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook