Bản Cung Số Khổ, Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Bản Cung
Chương 41: Mê điệt hương (Hương thảo)

Chùa Phật an.

Chiêu Hoa công chúa không có hưng trí, thờ ơ lật xem vài trang kinh Phật.

Tần Mặc không có ở đây, nàng làm gì cũng cảm thấy không có hứng thú.

An Ninh quận chúa cùng Mộ Dung Lan Tâm đứng đối diện thận trọng đánh giá nàng. Thấy nàng trong chốc lát khóe môi cong lên, lộ ra cười khẽ, sắc mặt nhu hòa. Trong chốc lát lại chau mày, dường như nghĩ đến ai, trong chốc lát, lại si ngốc mà cười, lại trong chốc lát, sắc mặt lại trầm xuống.

Hai người liếc nhau một cái, đều nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương. Chiêu Hoa công chúa đây là thế nào?

Kinh Phật kia rốt cuộc viết cái gì, làm cho biểu cảm trên gương mặt nàng phong phú như thế.

Trên thực tế, những gì viết trên kinh Phật kia, Chiêu Hoa công chúa một chữ cũng chưa xem. Trong đầu nàng chỉ có hai việc, một việc chính là làm sao để hủy hôn sự cùng Nghiêm Như Thế. Một việc khác, chính là làm thế nào ăn được Tần đầu gỗ.

Việc trước, còn dễ xử lý, còn việc sau thật đúng là làm cho nàng đau đầu.

Nàng thích người biết giữ quy củ, cung nữ thái giám hầu hạ bên cạnh đều là người tận hết chức vụ, nhưng là Tần Mặc giữ lễ tiết, lại làm cho nàng có chút khó khăn, rất là bất đắc dĩ. Nàng rất muốn Tần Mặc có thể thay đổi một chút, dù chỉ là một chút ít, nàng liền có thể công phá trái tim hắn, mạnh mẽ đi vào, từ đây làm cho hắn bất kể là thân hay là tâm, cũng chỉ có một mình nàng…

" Tỷ tỷ ——", An Ninh quận chúa thử kêu một tiếng, công chúa ngơ ngác nhìn chằm chằm kinh phật, không có trả lời. Nàng đi lên trước, lấy đi quyển kinh phật  trên bàn nhìn một chút, phía trên đều là " Ba La tăng yết đế, Bồ Đề tát bà ha", nàng hồ nghi nhìn Chiêu Hoa công chúa, " Tỷ tỷ, ngươi vừa mới suy nghĩ chuyện gì mà lộ ra vẻ mặt đa sầu đa cảm như vậy?"

Chiêu Hoa công chúa lấy lại tinh thần, liếc mắt trừng nàng một cái, đoạt lấy quyển kinh phật, ném lên bàn, " An Ninh, ngươi bây giờ càng ngày càng không có quy củ!". Nàng ngẩng đầu, liếc nhìn Mộ Dung Lan Tâm, ánh mắt quét về phía hộp gỗ nàng vẫn luôn ôm trong tay, thấp giọng nói: " Bản cung nghe nói qua người Mộ Dung gia, ca ca ngươi Mộ Dung Hằng tuổi trẻ tài cao, tinh thông mua bán, là nhân tài hiếm có". Kiếp trước, Mộ Dung gia chính là gia tộc giàu có nhất thiên hạ, kinh doanh kho lúa, tơ lụa, trang phục, châu báu, quán rượu... Các ngành nghề đều có liên quan, gia chủ Mộ Dung Hằng con mắt tinh đời, tay cầm tài mạch thiên hạ. Sau này trong lúc loạn thế, phân phát một khoản tiền giải cứu quốc nạn.

Kiếp trước, nàng còn cảm thấy những người theo ngiệp kinh thương người ngươi đều đầy hơi tiền, trong mắt bọn họ chỉ nhìn thấy bạc, tất nhiên phần lớn là người thấy lợi quên nghĩa, rất là ác tục ( độc ác và dung tục), nhưng hôm nay, sống lại một đời, nàng lại như thông suốt, rất nhiều việc nhìn lại lần nữa, suy nghĩ và quan điểm cũng thay đổi.

Mộ Dung Lan Tâm ngước mắt, thấy ánh mắt Chiêu Hoa công chúa thoáng nhìn nàng, ánh mắt kia thanh minh sạch sẽ, nhắc đến ca ca của nàng, lộ ra tán thưởng, hoàn toàn không có xem thường và khinh rẻ trong dự liệu. Lập tức cong môi, nụ cười cũng chân thành mấy phần, khiêm tốn nói: " Đa tạ công chúa nâng đỡ, ca ca ta chẳng qua chỉ là một thương nhân, không tính tuổi trẻ tài cao."

" Không cần tự coi nhẹ mình", Chiêu Hoa công chúa nghiêng qua An Ninh quận chúa liếc mắt một cái, người sau đối nàng thè lưỡi, nàng bất đắc dĩ cười một cái, " Ngươi đã là bạn thân của An Bình, cùng nàng tình như tỷ muội, ở trước mặt bản cung không cần giữ lễ tiết."

Mộ Dung Lan Tâm gật đầu đáp.

Chiêu Hoa công chúa im lặng, ánh mắt lần nữa dừng trên kinh Phật, đột nhiên hỏi: " Ngươi tin phật?"

Mộ Dung Lan Tâm sửng sốt, nàng đến chùa là vì tìm An Ninh quận chúa, về phần Phật... Nàng thật sự không tin, nhưng mà ngay trước mặt công chúa, lại đang ở chùa, như vậy liền không thể nói thật. Vì thế, thấp giọng đáp: “ Chỉ cầu cho lòng an ổn mà thôi, thấy mới tin, không thấy không tin  ."

" Nghe nói trong kinh thành có ba chùa miếu đều là Mộ Dung gia quyên tiền kiến tạo, ngươi lại nói thấy mới tin, không thấy không tin... thật sự có ý tứ."

" Ca ca ta nói, trước trị gia, sau mới trị thiên hạ, làm người có ba việc phải làm, việc thứ nhất là tu thân dưỡng đức, việc thứ hai là chăm lo người bên cạnh, việc thứ ba chính là tiếp tế thiên hạ. Mộ Dung gia ta hàng năm đều sẽ lấy ra một số bạc lớn, tu kiến ( trùng tu kiến tạo) chùa miếu, tiếp tế người nghèo, hoặc là đưa chút lương khô và quần áo đồ dùng hàng ngày tới những nơi nghèo khó. Không màng danh lợi, không vì công lao, không mong hồi báo, chỉ cầu không thẹn với lương tâm, về chuyện tin hay không tin phật, Lan Tâm cho rằng, Phật để ý bản tâm, nội tâm hướng thiện, trong lòng mình như gương sáng, sống nhân từ, còn việc tin hay không, lại có làm sao?"

" Ừ", Chiêu Hoa công chúa nghe hiểu hàm nghĩa trong lời nói của nàng. Nhìn nàng, thật lâu, cười khẽ một tiếng, " Ý tưởng này thật sự là cùng bản cung không mưu mà hợp, bản cung ở biệt viện cũng rảnh rỗi. Sau này ngươi thường đến nói chuyện với bản cung đi."

Lời này, rõ ràng là chấp nhận nàng.

An Ninh quận chúa vui vẻ, đôi mắt tỏa sáng, " Tỷ tỷ, ngươi đây là tiếp thu Lan Tâm sao? Ngươi không chê xuất thân của nàng?"

"...", Chiêu Hoa công chúa nhíu mày, bất mãn lườm nàng liếc mắt một cái, cái tính ăn nói lung tung của An Bình này, thật muốn sửa, " Bản cung nói chán ghét nàng khi nào?"

Mộ Dung Lan Tâm ngẩng đầu, công chúa chưa từng chán ghét nàng sao?

" Sĩ nông công thương, thương nhân là tầng lớp thấp nhất, đây đều là lời của mấy người nhàm chán bịa đặt ra. Nếu không có thương nhân, chợ làm sao có thể yên bình, nếu không có thương nhân, nếu không có mua bán, ăn mặc chi phí của dân chúng ở đâu ra? Bản cung lại cảm thấy thương nhân rất tốt, dựa vào năng lực cùng thủ đoạn giành được những thứ thuộc về mình ". Chiêu Hoa công chúa khép lại sách kinh Phật trước mặt, đưa cho ni cô hầu hạ bên cạnh, đứng dậy, nói: " Những người thanh quý ( quý nhân, người sang.. có địa vị)nói chung chướng mắt bạc, cảm thấy bạc là tục vật, là dơ bẩn, nhưng có ai không cần dùng bạc? Không có bạc, sinh hoạt xa hoa của bọn họ từ đâu mà ra? Bản cung rất thích bạc ", bạc nhưng là thứ tốt.

Lung lạc lòng người cần bạc, trên dưới chuẩn bị cần bạc, ăn mặc chi phí cần bạc, tạo phản mưu phản càng cần bạc hơn…

Chiêu Hoa công chúa đôi mắt thâm thúy, Bình Tây hầu gia muốn tạo phản, tất nhiên không thể rời khỏi bạc. Nhà Mộ Dung gia đại nghiệp đại, chính là gia tộc giàu nhất Đại Minh triều. Nếu nói Nghiêm Như Thế không để ý người Mộ Dung gia, nói thế nào nàng cũng sẽ không tin. Kiếp trước Mộ Dung gia không có bị thu thập, xem ra Mộ Dung gia chủ Mộ Dung Hằng thật sự có chút thủ đoạn.

Mộ Dung Lan Tâm nghe vậy giật mình, nàng ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Chiêu Hoa công chúa, có chút cảm động.

Danh môn quý tộc thường chướng mắt thương nhân, cho rằng bọn họ không đáng được nhắc tới. Đây là lần đầu tiên, từ trong miệng một người quyền quý nghe được lời như vậy, lời này, vẫn là lời nói của công chúa một nước. Vị công chúa trước mặt này, thật sự cùng tưởng tượng của nàng không giống nhau, hoàn toàn không giống nhau.

Nàng lộ ra nụ cười chân thành, khẽ cười nói: " Lan Tâm cũng thích bạc, nếu công chúa không chê, Lan Tâm ngày sau liền đến quấy rầy nhiều hơn, mong công chúa chớ có chán ghét!"

Công chúa hé miệng cười một cái, " Thấy An Bình nhìn chằm chằm hộp trong tay ngươi cả ngày, bên trong là vật gì?"

" Là hồ điệp (bươm bướm) ", Mộ Dung Lan Tâm không chút do dự đem hộp mở ra, hai con hồ điệp rực rỡ sắc màu từ trong hộp bay ra, xòe cánh, bay quanh nàng xoay chuyển hai vòng, cuối cùng dừng trên tay áo nàng.

" Oa... hồ điệp ở đâu ra vậy?", An Ninh quận chúa kích động tiến lên, đang muốn đưa tay, hồ điệp kia vội vỗ cánh, trong nháy mắt bay lên, nàng vồ hụt, bĩu môi, " Lan Tâm ngươi thật thiên vị, ta nài nỉ ngươi lâu như vậy, ngươi đều chưa từng cho ta, ai ngờ tỷ tỷ chỉ nói một chút, ngươi liền mở ra. Hừ, thiệt thòi ta còn đối với ngươi tốt như vậy!"

Nàng chỉ lo xem náo nhiệt, Chiêu Hoa công chúa lại từ đó nhìn ra chỗ không tầm thường. Sau khi hồ điệp kia bay lên, nấn ná một hồi, lại lần nữa đậu xuống chỗ lúc nãy, nhẹ nhàng ngửi ngửi hoa văn trên tay áo nàng, bộ dáng kia, giống như là đang hút mật, " Hồ điệp này, hình như có chỗ không tầm thường?"

" Công chúa thật tinh mắt ", Mộ Dung Lan Tâm bắt lấy hai con bươm bướm, lần nữa thả vào trong hộp. " Đây là hồ điệp theo dõi, trên tay áo ta bôi bột phấn, đây là nghiên cứu mới nhất của đại phu trong phủ ta, chỉ cần rải một ít bột phấn lên trên người, phạm vi trong vòng ba dặm, hồ điệp đều có thể tìm được người."

" Ah, thần kỳ như thế?", Chiêu Hoa công chúa đôi mắt chớp lên, nhớ kỹ chuyện này.

Sau khi Mộ Dung Lan Tâm hồi phủ, liền đi tìm Mộ Dung Hằng, đem chuyện hôm nay nghe thấy ở chùa Phật an một năm một mười nói ra  , đối Chiêu Hoa công chúa khen không dứt miệng, cuối cùng cảm khái một tiếng," Ca ca, không nghĩ tới công chúa này thú vị như thế, ngoại trừ con khỉ An Ninh kia ra, ta còn chưa từng thấy vị quý nữ nào tính tình thẳng thắn vô tư như thế, chính miệng thừa nhận mình thích bạc đâu."

Mộ Dung Hằng lơ đãng bỏ sổ sách trong tay xuống, đem lá thư trong tay đóng lại, dò hỏi: " Muội nói, nàng chủ động nhắc đến ta?"

" Đúng vậy, công chúa còn khen ngươi tuổi trẻ tài cao, là người trưởng thành nhất trong mấy vị công tử nổi tiếng trong kinh thành. Ca ca tài hoa của ngươi chính là so với con trai Anh Quốc Công Trương Trừng Hoằng, cũng không kém “.

" Rất thú vị ", một vị công chúa sống trong thâm cung, thế nhưng lại biết rất nhiều chuyện bên ngoài, Mộ Dung Hằng đôi mắt híp lại, "Nàng còn nói thêm gì nữa không?"

" Cũng không có gì đặc biệt, đều là mấy chuyện linh tinh, hỏi ta trong kinh thành có chỗ nào chơi vui, ăn ngon, một ít trang sức gần đây đang thịnh hành..", Mộ Dung Lan Tâm nghiêng đầu nghĩ, " Ah, đúng rồi, công chúa giống như rất hứng thú với tàu thuyền, với sông, hỏi ta kinh thành có bến tàu nào là của Mộ Dung gia, còn hỏi người làm công ở bến tàu, nói là hi vọng khi nào có thể lên thuyền du sông đào bảo vệ thành, thưởng thức phong cảnh ven bờ kinh thành..."

Thuyền, bến tàu, người làm công …

Nếu hắn không có nhớ lầm, sắp tới con trai Hữu tướng nhận tu sửa đường sông, từ bến tàu điều đi không ít người để làm lao công.

Mộ Dung Hằng đôi mắt thâm thúy, công chúa nói, là có tâm hay là vô tình?

Nàng là một công chúa, quan tâm cái này làm gì?

Hắn ngước mắt, thấy Mộ Dung Lan Tâm nhắc tới Chiêu Hoa công chúa mắt tràn đầy ý cười, một đôi mắt thâm thúy cũng không khỏi nhu hòa. Lan Tâm tuy đơn thuần thiện lương, lại rất thông minh, nhìn người cực chuẩn. Nàng rất ít cùng người kết giao, chính là luôn giữ nguyên tắc thà thiếu chứ không thèm đồ bỏ đi. Nay mới chỉ gặp một lần, nàng liền nhận định công chúa, chắc hẳn Chiêu Hoa công chúa có chỗ hơn người. Chí ít, là đối Lan Tâm thẳng thắn đối đãi, bằng không, dựa vào tính tình mẫn cảm của Lan Tâm, sẽ không thích nàng như vậy.

" Nghe nói Chiêu Hoa công chúa học rộng tài cao, rất là thông minh, các ngươi đã hợp ý, vậy muội ngày sau thường xuyên tới chùa Phật An đi ". Mộ Dung Hằng buông xuống câu nói này, mắt thấy Mộ Dung Lan Tâm đi ra cửa phòng, hắn thở dài một tiếng, rút ra bức thư từ dưới sổ sách, phía trên chữ " Nghiêm " rõ ràng nổi bật.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương