Bản Cung Số Khổ, Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Bản Cung
-
Chương 39: Công chúa nuôi nam sủng
Edit:ngocthuybachdang.
"Không cần đa lễ", Chiêu Hoa công chúa chuyển mắt, thấy nữ tử trước mặt mặc áo thêu mai cúc trúc trên cổ áo,váy xòe màu trắng thêu hoa lê uốn lượn, bên ngoài khoác áo gấm thêu hoa cỏ bằng chỉ vàng. Trên tay Phật châu bằng thạch, chân đi giày gấm, khuôn mặt xinh đẹp, cười rộ lên, một đôi lúm đồng tiền nhỏ hiện rõ, tương đối xinh đẹp.
Lớn lên rất là động lòng người, nhất là đôi mắt kia, lóe ra hào quang giống như biết nói chuyện vậy, vừa nhìn chính là người thông minh.
"Nguyên là Mộ Dung gia ", Chiêu Hoa công chúa tà tà nhìn nàng vài lần, ánh mắt lướt qua hộp gỗ tử đàn từ trên tay nàng, mặt không biểu tình.
Mộ Dung Lan Tâm lại một lần cong quỳ gối.
Công chúa nhẹ gật đầu, lễ nghi học được không sai.
An Ninh quận chúa xông tới, " Tỷ tỷ, đây là bạn thân của ta Mộ Dung Lan Tâm, ngươi cũng biết Mộ Dung gia? Nhà nàng sản nghiệp trải rộng khắp nơi, bạc rất nhiều ". Mộ Dung Lan Tâm vẻ mặt xấu hổ, liền vội vàng kéo nàng, "Quận chúa!", ngay trước mặt công chúa nói nhà nàng bạc nhiều, đây không phải là đùa giỡn hay sao?
Trên đời này nhà ai có thể có bạc nhiều quá hoàng gia? Nếu là thật sự có nhà như vậy, chỉ sợ là cách họa diệt môn cũng không xa.
"...", Chiêu Hoa công chúa bất đắc dĩ đỡ trán, nào có người như vậy giới thiệu bạn bè mình. Nàng chuyển mắt, hung hăng trừng An Ninh quận chúa một cái, "Ngươi an phận chút đi, lại nói huyên thuyên, cẩn thận bản cung xé miệng của ngươi."
An Ninh quận chúa đối nàng thè lưỡi, vẻ mặt nghịch ngợm.
Công chúa không để ý tới nàng nữa, quay người, hướng về phía phật đường đi đến.
Sau khi nàng đi, Mộ Dung Lan Tâm thở dài nhẹ nhõm một cái, tiến lên nhéo cánh tay An Ninh quận chúa, " Có ai lại kéo bạn bè xuống nước như ngươi không? Trách không được ở kinh thành không có quý nữ nào làm bạn. Hừ, liền ngươi tính tình này, xem chừng ngoại trừ ta, chẳng có cô nương nào nguyện ý để ý ngươi."
"Người ta rõ ràng là giới thiệu ngươi với tỷ tỷ, nơi nào kéo ngươi xuống nước?", An Ninh quận chúa vẻ mặt xem thường.
"Còn nói không có?", Mộ Dung Lan Tâm chưa hết giận, hung hăng đạp nàng một cước. "Êm đẹp, ngươi giới thiệu ta cho công chúa làm cái gì, nàng thân phận như vậy tôn quý, há là ta có thể gặp?"
An Ninh quận chúa bị nàng đạp một cước, bị đau nhe răng trợn mắt, hét lên: "Ngươi cũng biết tỷ tỷ thân phận tôn quý. Vậy ta vẫn là quận chúa đây, ta thân phận cũng tôn quý, sao không thấy ngươi đối với ta như vậy có lễ."
"Ngươi muốn ta đối với ngươi có lễ?", Mộ Dung Lan Tâm nhíu mày, vẻ mặt ta đã sớm nhìn thấu ngươi, "Ngươi xác định?"
"...", An Ninh quận chúa rụt rụt đầu, Mộ Dung Lan Tâm nhưng là người bạn duy nhất trong kinh thành mà nàng quen, các nàng quen biết nhiều năm, thói quen tùy ý. Nàng giờ phút này chẳng qua là thuận miệng nói một chút, mới không cần Lan Tâm thật sự coi nàng là quận chúa mà đối đãi đâu.
Mộ Dung Lan Tâm mím môi, nói: "Đừng cho là ta không biết suy nghĩ của quý tộc các ngươi đối với thương hộ như nào. Tất nhiên cảm thấy chúng ta đầy người đều là hơi tiền, lại hay nịnh hót, lại tham tài, không giống quý nữ các ngươi, mỗi ngày đốt hương pha trà, cầm kỳ thư họa, quả nhiên là một phái cao nhã. Nếu không phải là ngươi tính tình vô cùng tốt, ta mới không nguyện ý cùng ngươi một chỗ đâu."
An Ninh quận chúa nghe được nàng ý ở ngoài lời, cười nói: "Ngươi chẳng lẽ cho rằng tỷ tỷ biết ngươi xuất thân thương hộ, không nhìn trúng ngươi, cho nên có chút không vui?"
"Công chúa là cành vàng lá ngọc, không nhìn trúng ta cũng là chuyện đương nhiên ". Mộ Dung Lan Tâm quay đầu qua, giọng điệu không mặn không nhạt.
Vừa nãy sắc mặt công chúa rất khó coi, nhìn nàng ánh mắt không gió không gợn sóng. Nghe đồn Chiêu Hoa công chúa ôn nhu hiền thục, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tính tình hiền lành, là một tài nữ hiếm có. Nhưng là hôm nay gặp mặt, lại cảm thấy nàng rất là cao lạnh nhạt mạc, đôi mắt như đầm sâu, mang theo ý lạnh thản nhiên, không giống đồn đãi. Nàng còn thật sự cho rằng công chúa là chướng mắt thân phận nàng.
"Sẽ không, ngươi tất nhiên là hiểu lầm tỷ tỷ ", An Ninh quận chúa cười nói: " Tỷ tỷ nàng khá tốt, vừa rồi nàng tức giận là hướng về phía ta, không phải là nhằm vào ngươi."
Hai người đang nói, một tiểu ni cô liền đi tới, truyền lời nói: "An Ninh quận chúa, Mộ Dung cô nương, công chúa mời các ngươi đi vào nói chuyện."
Mộ Dung Lan Tâm sửng sốt, chỉ chỉ chính mình, "Cả ta sao?"
"Đúng vậy, mời hai vị thí chủ đi cùng bần ni."
Hoàng cung, trong ngự thư phòng.
Hàn thượng cung cúi thấp đầu đứng tại trong điện, thấp giọng hồi báo, "... Công chúa sắc mặt có chút tái nhợt, tinh thần không sai. Lúc nô tỳ tới, nàng chưa dậy, mãi cho đến giờ thìn canh ba mới triệu kiến nô tỳ."
" Giờ thìn canh ba?", Phượng Minh Huyên buồn cười lắc đầu, " Trẫm cô muội muội này, ai, nay tính tình thật đúng là thay đổi. Ngày trước trong cung, nhưng là mỗi ngày giờ Mão (4 giờ sáng) liền tỉnh lại."
Yến Vương ngồi ở dưới nhàn nhạt nhấp một hơi trà, trong mắt đầy thâm ý, vung tay lên, ra lệnh: "Nói tiếp đi."
"... Công chúa tới đình trong hậu viện ngồi, vừa pha trà, vừa nghe nô tỳ báo cáo. Nô tỳ đem lời thái hậu nói, nói lại cho công chúa, ngocthuybachdang công chúa cũng không có bất kì phản ứng gì. Ngược lại là hỏi nô tỳ động tĩnh gần đây của Bình Tây hầu thế tử, công chúa nói thế tử tâm tư sâu nặng, làm việc cẩn thận, nếu như thật có động tác, bên ngoài chưa hẳn tra ra được."
Phượng Minh Huyên thân mình hơi động, cùng Yến Vương liếc nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy sự ngưng trọng. Từ sau khi Chiêu Hoa công chúa tỉnh lại, thật sự như là biến thành người khác vậy.
Hàn thượng cung thanh âm không chút phập phồng, nói tiếp: "Công chúa còn hỏi nô tỳ trong triều có động tĩnh gì. Lúc nô tỳ nhắc tới vài chuyện quan trọng trên triều thì công chúa lại không có hào hứng, nói không muốn nghe những chuyện này."
"Hả, đối chuyện quan trọng không có hứng thú, vậy công chúa muốn nghe cái gì?", Yến Vương đung đưa chén trà trong tay, đôi mắt thâm thúy, việc này càng ngày càng có ý tứ.
"Công chúa muốn nghe việc nhỏ, chuyện rất tầm thường, loại chuyện mà vị đại thần này nói ra, chúng thần đều cảm thấy chuyện bé xé ra to, căn bản không cần tại trên Kim Loan điện nói ra, trực tiếp giao cho các tư liền có thể ". Hàn thượng cung thuật lại nguyên lời công chúa một lần, nói: "Nô tỳ liền đề cập với nàng chuyện công bộ gần đây tu sửa đường sông. Công chúa dường như đối với chuyện này cảm thấy rất hứng thú, yêu cầu nô tỳ đem sách sử tiền triều đưa đến biệt viện, dường như dự tính dò xét việc này, thậm chí..."
Nàng thuật lại nguyên thoại của công chúa, nói: " Sau khi công chúa nghe xong, trầm ngâm hồi lâu, nói nàng muốn làm một số chuyện, muốn nô tỳ đem danh sách nhân thủ trong kinh thành đưa tới."
"Ừ, công chúa còn nói cái gì?"
"Nói nàng thân mình suy yếu, cần Phật quang phổ độ, gần đây không dự tính về cung, muốn tại biệt viện ở thêm mấy ngày, chuyện khác... Liền không có". Hàn thượng cung nói xong, dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng liếc mắt một cái, lại cụp mắt, nói: "Công chúa tại biệt viện mọi chuyện đều tốt, chẳng qua... Nô tỳ nghe nói một việc."
"Hả? Chuyện gì?", Phượng Minh Huyên bưng chén trà, dò hỏi.
"Công chúa hai ngày qua, đều triệu thị vệ cận thân, cũng là Vũ Lâm quân Tả Thống lĩnh Tần đại nhân... Thị... Thị tẩm!"
Phượng Minh Huyên "Phụt" một tiếng, nước trà vừa uống vào phun tới, "Ngươi nói cái gì? Thị tẩm?"
Hàn thượng cung kiên trì, "Là công chúa hạ ý chỉ, Tần đại nhân ngày hôm sau, chủ động đi nhận trượng hình."
Phượng Minh Huyên sắc mặt trông rất đẹp mắt, thật lâu, mới phun ra một câu nói: "Tần Mặc luôn luôn thủ lễ, hắn tận hết chức trách, trung thành tuyệt đối, lại rất có tài năng. Trẫm rất là coi trọng hắn, hắn có cử động lần này cũng không là lạ, nguyên nghĩ tiếp qua đoạn thời gian nâng quan chức... Ngươi nói."
"Công chúa biết được, tự mình tiến đến thăm hỏi, đồng thời hạ lệnh, ngày sau Tần đại nhân lại có hành động giống lần này thì không cho phép ai được động tới hắn, trời tối công chúa lại triệu hắn thị tẩm..."
"Trước đem việc này đè xuống, chuyện khác, ai... cô muội muội này, thật sự là làm cho người ta đau đầu...". Hoàng Thượng trầm ngâm hồi lâu, bất đắc dĩ thở dài, phất phất tay, "Rút người giám thị Nghiêm Như về đi, tăng thêm ít thị vệ tới chùa Phật An, còn những chuyện khác, đã là ý chỉ của công chúa, làm theo là được."
Sau khi Hàn thượng cung lui ra, Yến Vương mắt đào hoa nhíu một cái, " Tiểu muội muội của chúng ta, bây giờ là càng ngày càng có bản lĩnh, lại bắt đầu nuôi nam sủng, vẫn là thượng đẳng thống lĩnh Vũ Lâm quân. Nàng đây là cướp người của ngài, nhưng mà Tần Mặc quả thật là một nhân tài, kiệm lời ít nói, làm việc nghiêm cẩn, quan trọng nhất chính là trung thành tuyệt đối..."
Phượng Minh Huyên đỡ trán, thở dài nói: "Chiêu Hoa chẳng lẽ ngã một cái, nhớ lại chuyện trước kia? Quả thật, Tần Mặc đã từng cứu mạng công chúa."
Hắn hai mắt thâm thúy, bảy năm trước, công chúa ra cung du ngoạn, nhìn thấy Tần Mặc bị người bắt nạt. Khi đó, Tần Mặc chẳng qua là một tên ăn xin lẻ loi hiu quạnh không nơi nương tựa, công chúa nổi lòng thương hại, cứu hắn, an bài ở bên người, hai người ở chung thoải mái, rất là hợp ý. Công chúa thiện tâm, lấy lễ để tiếp đón, cũng chưa từng coi hắn làm hạ nhân. Ai có thể đoán được sau này xảy ra chuyện, nếu không phải là Tần Mặc liều chết bảo hộ công chúa, chỉ sợ khi đó, công chúa liền đi...
Nghĩ đến lúc bọn họ chạy tới, thấy Tần Mặc cả người là máu, toàn thân trên dưới không có một chỗ nào còn hoàn chỉnh, lại gắt gao đem công chúa bảo hộ ở sau lưng không nhúc nhích. Phượng Minh Huyên lại là thở dài, "Năm đó sau khi Chiêu Hoa trở về, cả người hoảng hốt rất lâu, Thái y nói nàng là sợ quá mức, nên tính lựa chọn quên lãng việc này, cũng quên cả Tần Mặc. Trẫm lúc này mới đem Tần Mặc an bài ở trong Vũ Lâm quân, cố ý dặn dò Minh đại nhân cẩn thận chăm sóc hắn. Không nghĩ tới thời gian trôi qua bảy năm, công chúa lại đề ra tuyển thị vệ cận thân, một cái liếc mắt chọn trúng hắn, chẳng lẽ là duyên phận?"
Yến vương cười lạnh, ngón tay thon dài, xương cốt rõ ràng nhẹ nhàng xoa xoa miệng chén trà, trầm giọng nói: "Có phải là duyên phận hay không, cái này không cần tìm tòi, chẳng qua là thêm một nam sủng, công chúa nuôi nhốt nam sủng vốn cũng không phải là chuyện hiếm lạ, làm cho người ta phong bế tin tức là được. Ta quan tâm chính là hôn sự của nàng và thế tử, /ngocthuybachdang ta luôn cảm thấy...Chiêu Hoa ngã, sau đó thay đổi rất nhiều. Nàng có chuyện giấu diếm chúng ta, chuyện này, còn quan hệ tới Nghiêm Như. Nàng nay vậy mà bắt đầu tìm hiểu chuyện trong triều, Tư Mã Thanh nhận sửa chữa đường sông quả thật có chút quái dị, ta đang chuẩn bị phái người đi thăm dò. Nếu đã chuyện này dẫn tới nàng chú ý, ta ngược lại thật ra có một biện pháp..."
"Không cần đa lễ", Chiêu Hoa công chúa chuyển mắt, thấy nữ tử trước mặt mặc áo thêu mai cúc trúc trên cổ áo,váy xòe màu trắng thêu hoa lê uốn lượn, bên ngoài khoác áo gấm thêu hoa cỏ bằng chỉ vàng. Trên tay Phật châu bằng thạch, chân đi giày gấm, khuôn mặt xinh đẹp, cười rộ lên, một đôi lúm đồng tiền nhỏ hiện rõ, tương đối xinh đẹp.
Lớn lên rất là động lòng người, nhất là đôi mắt kia, lóe ra hào quang giống như biết nói chuyện vậy, vừa nhìn chính là người thông minh.
"Nguyên là Mộ Dung gia ", Chiêu Hoa công chúa tà tà nhìn nàng vài lần, ánh mắt lướt qua hộp gỗ tử đàn từ trên tay nàng, mặt không biểu tình.
Mộ Dung Lan Tâm lại một lần cong quỳ gối.
Công chúa nhẹ gật đầu, lễ nghi học được không sai.
An Ninh quận chúa xông tới, " Tỷ tỷ, đây là bạn thân của ta Mộ Dung Lan Tâm, ngươi cũng biết Mộ Dung gia? Nhà nàng sản nghiệp trải rộng khắp nơi, bạc rất nhiều ". Mộ Dung Lan Tâm vẻ mặt xấu hổ, liền vội vàng kéo nàng, "Quận chúa!", ngay trước mặt công chúa nói nhà nàng bạc nhiều, đây không phải là đùa giỡn hay sao?
Trên đời này nhà ai có thể có bạc nhiều quá hoàng gia? Nếu là thật sự có nhà như vậy, chỉ sợ là cách họa diệt môn cũng không xa.
"...", Chiêu Hoa công chúa bất đắc dĩ đỡ trán, nào có người như vậy giới thiệu bạn bè mình. Nàng chuyển mắt, hung hăng trừng An Ninh quận chúa một cái, "Ngươi an phận chút đi, lại nói huyên thuyên, cẩn thận bản cung xé miệng của ngươi."
An Ninh quận chúa đối nàng thè lưỡi, vẻ mặt nghịch ngợm.
Công chúa không để ý tới nàng nữa, quay người, hướng về phía phật đường đi đến.
Sau khi nàng đi, Mộ Dung Lan Tâm thở dài nhẹ nhõm một cái, tiến lên nhéo cánh tay An Ninh quận chúa, " Có ai lại kéo bạn bè xuống nước như ngươi không? Trách không được ở kinh thành không có quý nữ nào làm bạn. Hừ, liền ngươi tính tình này, xem chừng ngoại trừ ta, chẳng có cô nương nào nguyện ý để ý ngươi."
"Người ta rõ ràng là giới thiệu ngươi với tỷ tỷ, nơi nào kéo ngươi xuống nước?", An Ninh quận chúa vẻ mặt xem thường.
"Còn nói không có?", Mộ Dung Lan Tâm chưa hết giận, hung hăng đạp nàng một cước. "Êm đẹp, ngươi giới thiệu ta cho công chúa làm cái gì, nàng thân phận như vậy tôn quý, há là ta có thể gặp?"
An Ninh quận chúa bị nàng đạp một cước, bị đau nhe răng trợn mắt, hét lên: "Ngươi cũng biết tỷ tỷ thân phận tôn quý. Vậy ta vẫn là quận chúa đây, ta thân phận cũng tôn quý, sao không thấy ngươi đối với ta như vậy có lễ."
"Ngươi muốn ta đối với ngươi có lễ?", Mộ Dung Lan Tâm nhíu mày, vẻ mặt ta đã sớm nhìn thấu ngươi, "Ngươi xác định?"
"...", An Ninh quận chúa rụt rụt đầu, Mộ Dung Lan Tâm nhưng là người bạn duy nhất trong kinh thành mà nàng quen, các nàng quen biết nhiều năm, thói quen tùy ý. Nàng giờ phút này chẳng qua là thuận miệng nói một chút, mới không cần Lan Tâm thật sự coi nàng là quận chúa mà đối đãi đâu.
Mộ Dung Lan Tâm mím môi, nói: "Đừng cho là ta không biết suy nghĩ của quý tộc các ngươi đối với thương hộ như nào. Tất nhiên cảm thấy chúng ta đầy người đều là hơi tiền, lại hay nịnh hót, lại tham tài, không giống quý nữ các ngươi, mỗi ngày đốt hương pha trà, cầm kỳ thư họa, quả nhiên là một phái cao nhã. Nếu không phải là ngươi tính tình vô cùng tốt, ta mới không nguyện ý cùng ngươi một chỗ đâu."
An Ninh quận chúa nghe được nàng ý ở ngoài lời, cười nói: "Ngươi chẳng lẽ cho rằng tỷ tỷ biết ngươi xuất thân thương hộ, không nhìn trúng ngươi, cho nên có chút không vui?"
"Công chúa là cành vàng lá ngọc, không nhìn trúng ta cũng là chuyện đương nhiên ". Mộ Dung Lan Tâm quay đầu qua, giọng điệu không mặn không nhạt.
Vừa nãy sắc mặt công chúa rất khó coi, nhìn nàng ánh mắt không gió không gợn sóng. Nghe đồn Chiêu Hoa công chúa ôn nhu hiền thục, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tính tình hiền lành, là một tài nữ hiếm có. Nhưng là hôm nay gặp mặt, lại cảm thấy nàng rất là cao lạnh nhạt mạc, đôi mắt như đầm sâu, mang theo ý lạnh thản nhiên, không giống đồn đãi. Nàng còn thật sự cho rằng công chúa là chướng mắt thân phận nàng.
"Sẽ không, ngươi tất nhiên là hiểu lầm tỷ tỷ ", An Ninh quận chúa cười nói: " Tỷ tỷ nàng khá tốt, vừa rồi nàng tức giận là hướng về phía ta, không phải là nhằm vào ngươi."
Hai người đang nói, một tiểu ni cô liền đi tới, truyền lời nói: "An Ninh quận chúa, Mộ Dung cô nương, công chúa mời các ngươi đi vào nói chuyện."
Mộ Dung Lan Tâm sửng sốt, chỉ chỉ chính mình, "Cả ta sao?"
"Đúng vậy, mời hai vị thí chủ đi cùng bần ni."
Hoàng cung, trong ngự thư phòng.
Hàn thượng cung cúi thấp đầu đứng tại trong điện, thấp giọng hồi báo, "... Công chúa sắc mặt có chút tái nhợt, tinh thần không sai. Lúc nô tỳ tới, nàng chưa dậy, mãi cho đến giờ thìn canh ba mới triệu kiến nô tỳ."
" Giờ thìn canh ba?", Phượng Minh Huyên buồn cười lắc đầu, " Trẫm cô muội muội này, ai, nay tính tình thật đúng là thay đổi. Ngày trước trong cung, nhưng là mỗi ngày giờ Mão (4 giờ sáng) liền tỉnh lại."
Yến Vương ngồi ở dưới nhàn nhạt nhấp một hơi trà, trong mắt đầy thâm ý, vung tay lên, ra lệnh: "Nói tiếp đi."
"... Công chúa tới đình trong hậu viện ngồi, vừa pha trà, vừa nghe nô tỳ báo cáo. Nô tỳ đem lời thái hậu nói, nói lại cho công chúa, ngocthuybachdang công chúa cũng không có bất kì phản ứng gì. Ngược lại là hỏi nô tỳ động tĩnh gần đây của Bình Tây hầu thế tử, công chúa nói thế tử tâm tư sâu nặng, làm việc cẩn thận, nếu như thật có động tác, bên ngoài chưa hẳn tra ra được."
Phượng Minh Huyên thân mình hơi động, cùng Yến Vương liếc nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy sự ngưng trọng. Từ sau khi Chiêu Hoa công chúa tỉnh lại, thật sự như là biến thành người khác vậy.
Hàn thượng cung thanh âm không chút phập phồng, nói tiếp: "Công chúa còn hỏi nô tỳ trong triều có động tĩnh gì. Lúc nô tỳ nhắc tới vài chuyện quan trọng trên triều thì công chúa lại không có hào hứng, nói không muốn nghe những chuyện này."
"Hả, đối chuyện quan trọng không có hứng thú, vậy công chúa muốn nghe cái gì?", Yến Vương đung đưa chén trà trong tay, đôi mắt thâm thúy, việc này càng ngày càng có ý tứ.
"Công chúa muốn nghe việc nhỏ, chuyện rất tầm thường, loại chuyện mà vị đại thần này nói ra, chúng thần đều cảm thấy chuyện bé xé ra to, căn bản không cần tại trên Kim Loan điện nói ra, trực tiếp giao cho các tư liền có thể ". Hàn thượng cung thuật lại nguyên lời công chúa một lần, nói: "Nô tỳ liền đề cập với nàng chuyện công bộ gần đây tu sửa đường sông. Công chúa dường như đối với chuyện này cảm thấy rất hứng thú, yêu cầu nô tỳ đem sách sử tiền triều đưa đến biệt viện, dường như dự tính dò xét việc này, thậm chí..."
Nàng thuật lại nguyên thoại của công chúa, nói: " Sau khi công chúa nghe xong, trầm ngâm hồi lâu, nói nàng muốn làm một số chuyện, muốn nô tỳ đem danh sách nhân thủ trong kinh thành đưa tới."
"Ừ, công chúa còn nói cái gì?"
"Nói nàng thân mình suy yếu, cần Phật quang phổ độ, gần đây không dự tính về cung, muốn tại biệt viện ở thêm mấy ngày, chuyện khác... Liền không có". Hàn thượng cung nói xong, dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng liếc mắt một cái, lại cụp mắt, nói: "Công chúa tại biệt viện mọi chuyện đều tốt, chẳng qua... Nô tỳ nghe nói một việc."
"Hả? Chuyện gì?", Phượng Minh Huyên bưng chén trà, dò hỏi.
"Công chúa hai ngày qua, đều triệu thị vệ cận thân, cũng là Vũ Lâm quân Tả Thống lĩnh Tần đại nhân... Thị... Thị tẩm!"
Phượng Minh Huyên "Phụt" một tiếng, nước trà vừa uống vào phun tới, "Ngươi nói cái gì? Thị tẩm?"
Hàn thượng cung kiên trì, "Là công chúa hạ ý chỉ, Tần đại nhân ngày hôm sau, chủ động đi nhận trượng hình."
Phượng Minh Huyên sắc mặt trông rất đẹp mắt, thật lâu, mới phun ra một câu nói: "Tần Mặc luôn luôn thủ lễ, hắn tận hết chức trách, trung thành tuyệt đối, lại rất có tài năng. Trẫm rất là coi trọng hắn, hắn có cử động lần này cũng không là lạ, nguyên nghĩ tiếp qua đoạn thời gian nâng quan chức... Ngươi nói."
"Công chúa biết được, tự mình tiến đến thăm hỏi, đồng thời hạ lệnh, ngày sau Tần đại nhân lại có hành động giống lần này thì không cho phép ai được động tới hắn, trời tối công chúa lại triệu hắn thị tẩm..."
"Trước đem việc này đè xuống, chuyện khác, ai... cô muội muội này, thật sự là làm cho người ta đau đầu...". Hoàng Thượng trầm ngâm hồi lâu, bất đắc dĩ thở dài, phất phất tay, "Rút người giám thị Nghiêm Như về đi, tăng thêm ít thị vệ tới chùa Phật An, còn những chuyện khác, đã là ý chỉ của công chúa, làm theo là được."
Sau khi Hàn thượng cung lui ra, Yến Vương mắt đào hoa nhíu một cái, " Tiểu muội muội của chúng ta, bây giờ là càng ngày càng có bản lĩnh, lại bắt đầu nuôi nam sủng, vẫn là thượng đẳng thống lĩnh Vũ Lâm quân. Nàng đây là cướp người của ngài, nhưng mà Tần Mặc quả thật là một nhân tài, kiệm lời ít nói, làm việc nghiêm cẩn, quan trọng nhất chính là trung thành tuyệt đối..."
Phượng Minh Huyên đỡ trán, thở dài nói: "Chiêu Hoa chẳng lẽ ngã một cái, nhớ lại chuyện trước kia? Quả thật, Tần Mặc đã từng cứu mạng công chúa."
Hắn hai mắt thâm thúy, bảy năm trước, công chúa ra cung du ngoạn, nhìn thấy Tần Mặc bị người bắt nạt. Khi đó, Tần Mặc chẳng qua là một tên ăn xin lẻ loi hiu quạnh không nơi nương tựa, công chúa nổi lòng thương hại, cứu hắn, an bài ở bên người, hai người ở chung thoải mái, rất là hợp ý. Công chúa thiện tâm, lấy lễ để tiếp đón, cũng chưa từng coi hắn làm hạ nhân. Ai có thể đoán được sau này xảy ra chuyện, nếu không phải là Tần Mặc liều chết bảo hộ công chúa, chỉ sợ khi đó, công chúa liền đi...
Nghĩ đến lúc bọn họ chạy tới, thấy Tần Mặc cả người là máu, toàn thân trên dưới không có một chỗ nào còn hoàn chỉnh, lại gắt gao đem công chúa bảo hộ ở sau lưng không nhúc nhích. Phượng Minh Huyên lại là thở dài, "Năm đó sau khi Chiêu Hoa trở về, cả người hoảng hốt rất lâu, Thái y nói nàng là sợ quá mức, nên tính lựa chọn quên lãng việc này, cũng quên cả Tần Mặc. Trẫm lúc này mới đem Tần Mặc an bài ở trong Vũ Lâm quân, cố ý dặn dò Minh đại nhân cẩn thận chăm sóc hắn. Không nghĩ tới thời gian trôi qua bảy năm, công chúa lại đề ra tuyển thị vệ cận thân, một cái liếc mắt chọn trúng hắn, chẳng lẽ là duyên phận?"
Yến vương cười lạnh, ngón tay thon dài, xương cốt rõ ràng nhẹ nhàng xoa xoa miệng chén trà, trầm giọng nói: "Có phải là duyên phận hay không, cái này không cần tìm tòi, chẳng qua là thêm một nam sủng, công chúa nuôi nhốt nam sủng vốn cũng không phải là chuyện hiếm lạ, làm cho người ta phong bế tin tức là được. Ta quan tâm chính là hôn sự của nàng và thế tử, /ngocthuybachdang ta luôn cảm thấy...Chiêu Hoa ngã, sau đó thay đổi rất nhiều. Nàng có chuyện giấu diếm chúng ta, chuyện này, còn quan hệ tới Nghiêm Như. Nàng nay vậy mà bắt đầu tìm hiểu chuyện trong triều, Tư Mã Thanh nhận sửa chữa đường sông quả thật có chút quái dị, ta đang chuẩn bị phái người đi thăm dò. Nếu đã chuyện này dẫn tới nàng chú ý, ta ngược lại thật ra có một biện pháp..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook