Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Chương 46: C46: Thí nghiệm

Editor: Chương này có cảnh Giản Du bị giam trong phòng quan sát mấy ngày có thể sẽ hơi bức bối một tí nha

-

Giản Du ngồi trên ghế dựa, máy gây nhiễu đứng sau lưng cậu. Đỉnh đầu cậu đội một thiết bị có dạng mũ, bóng đèn dây tóc phía trên tỏa ánh sáng chói lòa khiến cậu hoảng không mở nổi mắt.

Hai sợi dây kéo dài từ chiếc mũ, điểm cuối được dán chặt lên hai huyệt thái dương của cậu, cảm giác vừa cứng vừa lạnh lẽo.

Phòng thí nghiệm rộng như vậy mà chỉ có một mình cậu, xung quanh tứ bề đều là các loại dụng cụ lạnh như băng.

Hay lắm, cậu bắt đầu thấy lo rồi.

Mà đâu, đâu phải là mới bắt đầu, cảm giác lo lắng vốn vẫn luôn tồn tại, chỉ là tới giờ phút này mới bị phóng đại ra vô hạn.

Trái tim đập ngày càng nhanh, cậu siết chặt nắm tay, đầu móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, giương mắt lên nhìn cửa sổ kính ngăn cách với bên ngoài.

Tạ Do Lạc đang ở đó, Lục Thời Niên cũng đang ở đó.

Ánh mắt họ chạm nhau, tựa như một gợn sóng đẩy đi thật xa ngoài biển khơi, từ điểm chập chùng ban đầu, càng đi xa lại càng thêm tĩnh lặng.

Chỉ cần một ánh mắt, hắn đã có thể an ủi được nỗi lo âu của cậu.

Tạ Do Lạc khởi động chương trình, Giản Du cảm nhận được dòng điện nhẹ nhàng trở nên mạnh mẽ cuồn cuộn chảy vào đại não, sau đó truyền tới từng bộ phận cơ thể, từng chút một.

Trong tình huống không ăn không uống, cơ thể vẫn có thể duy trì hoạt động chức năng bình thường trong năm ngày thông qua chất dịch tiêm vào cánh tay, kết hợp thêm cả dòng điện, cậu rất nhanh đã bị cảm giác mệt mỏi cuốn đi, dần dần nhắm mắt lại.

Nỗi sợ hãi với những điều chưa biết đã suy yếu xuống tới mức không đáng nói, bởi vì cậu biết rõ rằng cho dù tiếp theo có xảy ra chuyện gì đi nữa, sẽ luôn có người bên cạnh trông chừng cậu.

Bên ngoài phòng thí nghiệm.

Lục Thời Niên nhìn Giản Du nhắm tịt hai mắt, cau mày quay về phía Tạ Do Lạc xác nhận một lần nữa: "Dụng cụ phòng thí nghiệm các cậu bảo đảm không có vấn đề gì chứ?"

Tạ Do Lạc cực kỳ kiên nhẫn giải thích hết lần này đến lần khác: "Tất cả trang thiết bị ở đây được phát triển bởi viện nghiên cứu khoa học cấp cao nhất nước mình, tôi có thể đảm bảo 100% với cậu là sẽ hoàn toàn không có vấn đề gì với dụng cụ trong phòng thí nghiệm."

Lục Thời Niên: "Thí nghiệm cũng sẽ đảm bảo không có vấn đề gì? Nếu Giản Du không thể thích ứng được với việc mất ký ức, phát sinh phản ứng bài xích kịch liệt, thậm chí tổn thương chính mình, các cậu đã có biện pháp để kịp thời xử lý chưa?"

Tạ Do Lạc: "Bạn học Lục, hãy tin tưởng vào dân chuyên nghiệp chúng tôi, trước khi tiến hành mỗi thí nghiệm, chúng tôi đều sẽ dự tính tất cả các khả năng có thể xảy ra, và phát triển phương án xử lý cho từng khả năng một."

"Từ lúc thí nghiệm bắt đầu, chúng tôi sẽ có người theo dõi suốt 24 tiếng, luôn chú ý tới trạng thái của người thí nghiệm. Nếu tình huống cậu nói có thực sự xảy ra thì tôi sẽ lập tức đánh thức ký ức của người thí nghiệm, không để người đó gặp nguy hiểm."


Cô gái nhỏ được phân công ghi chép hôm trước cũng tới, vừa lúc nghe thấy bọn họ nói chuyện, cũng giải thích giúp: "Không sao đâu, tụi em đã thí nghiệm rất nhiều lần rồi, có nhiều kinh nghiệm lắm."

Cô chỉ chỉ chính mình, hơi xấu hổ nói: "Em thì nhát hơn, bị nhốt tám ngày thì rớt nước mắt hết cả tám ngày, không làm gì cả, chỉ có khóc thôi."

Nói xong, cô lại chỉ tay về phía Tạ Do Lạc: "Anh coi tiền bối Tạ cũng bị nhốt đó, nhưng mà ảnh bình tĩnh dữ lắm, tám ngày ở trong đó mà không hé răng một lời luôn."

Lục Thời Niên biết thừa rằng sẽ chẳng có vấn đề gì, hắn cũng không muốn nhiều lời như vậy, nhưng sao có thể chịu được chứ, người đang được thí nghiệm là Giản Du, là bé Du mà hắn yêu thương nhất mà.

"Ba ngày tới tôi có thể đến xem em ấy chứ?" Hắn hỏi câu cuối cùng.

Tạ Do Lạc: "Có thể, chỉ cần quan sát ngoài cửa kính là được, cậu ở bên ngoài thì cậu ấy không nhìn thấy cậu, cũng không nghe được giọng cậu."

Lục Thời Niên gật gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.

Có thể nhìn thấy là được, có thể ở bên em là được.

(Truyện được đăng tải trên wttpd @caphecot_giua)

Giản Du tỉnh lại trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ.

Trong phòng là một màu trắng tinh, dụng cụ, trang trí, cửa, vách tường, sàn nhà, bất kỳ thứ gì có thể nhìn thấy đều là một màu trắng thuần, bao gồm cả bộ quần áo cậu đang mặc trên người.

Màu trắng giống như thể đang cố che giấu một thứ gì đó, đến suy nghĩ của cậu cũng là một màu trắng xóa, tâm trí như vừa được bóc ra khỏi hỗn loạn, bộ não hoàn toàn trống rỗng.

Cậu là ai?

Đây là đâu?

Tại sao cậu lại ở đây?

Cậu ngồi yên lặng ở mép giường một hồi lâu, tâm trí tràn ngập các câu hỏi nhưng nghĩ nát óc cũng chẳng ra được đáp án nào, cậu đành từ bỏ, xuống giường bắt đầu quan sát cảnh vật xung quanh.

Căn phòng rất lớn, bàn, giường, sofa đều có đầy đủ, còn có một nhà vệ sinh rộng mở, bên trong là đầy đủ đồ dùng sinh hoạt mới tinh, mọi thứ như thể đều được chuẩn bị từ trước.

Cậu chỉ nhìn thoáng vào bên trong, sau đó trở lại phòng.

Bốn phía đều là tường, có một mặt tường có một chiếc cửa sổ không thể mở được, từ trong nhìn ra có thể thấy một cái giếng trời nho nhỏ, có cây có cỏ, có hoa có chim chóc, nhưng không có người.

Bức tường đối diện nó lại càng kỳ quái hơn, nói là tường, nhưng thực ra lại giống một tấm kính cực lớn, có điều cậu không thể thấy được mặt bên kia của tấm kính, chỉ có thể thấy hình ảnh phản chiếu của cả căn phòng và cậu trên mặt kính.


Cậu cau mày duỗi tay ra, đặt bàn tay mình lên mặt kính, xúc cảm lạnh căm căm, không có gì đặc biệt.

Rốt cuộc đây là tình huống gì?

"Này!"

Cậu thu tay về, thử hô một tiếng, nhưng không nhận được bất kỳ hồi đáp nào, ngược lại, căn phòng im ắng không một tiếng động vì giọng nói của cậu mà lại càng có vẻ yên tĩnh đến bất thường hơn.

"Có ai không?"

"Này!"

Không có gì khác thường xuất hiện, vẫn là không có một lời hồi đáp nào. Cái loại cảm xúc bất lực này càng khiến lòng cậu thêm nôn nao, mọi thứ xung quanh đều làm cậu tràn ngập bất an.

Cứ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, nhưng lại chẳng thể nói ra ngay được nó là gì.

Tại sao cậu lại bị nhốt ở đây?

Tại sao cậu không thể nhớ được bất cứ thứ gì?

Cậu vỗ vỗ lên trán mình, quay đầu đi vào nhà vệ sinh, nhìn chằm chằm bản thân ở trong gương cố gắng hồi phục ký ức, cố nhớ lại xem trước khi chìm vào giấc ngủ đã có chuyện gì xảy ra.

Kết quả là chẳng thu hoạch được gì, nghĩ không ra.

Bộ não như được định dạng lại, hoàn toàn trống rộng, không cho cậu cơ hội nắm bắt chút manh mối nào.

Cậu nhắm mắt thở hắt một hơi, mở vòi nước, cúi đầu vốc nước lạnh hất lên mặt, muốn tìm cách bình tĩnh lại.

Đánh giá hoàn cảnh phòng giam, hẳn là cậu tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm gì, phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh thật nhanh, hoảng loạn cũng không giải quyết được chuyện gì.

Cậu quay lại phòng ngồi lên giường, việc duy nhất cậu có thể làm hiện tại đó là chờ đợi, chờ cho một ai đó bước vào và nói cho cậu biết rốt cuộc chuyện này là thế nào.

Chỉ không ngờ được là phải chờ mãi hết cả một ngày.

Cậu ngồi trên giường lẻ loi, nhìn ánh mặt trời bên ngoài hóa thành màn đêm, dành cả một ngày ngây người trong căn phòng bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, chẳng có một ai tới.


Tình cảnh này giống như bị trôi dạt tới một hoang đảo, cậu là người duy nhất bị lạc khỏi đoàn người, một mình trơ trọi chờ đợi sự cứu rỗi trong vô vọng.

Đèn không có công tắc tự động sáng lên, ánh sáng dịu nhẹ.

Trái tim phập phồng như đang chìm nổi trong làn nước lạnh như băng, cậu bấu chặt lấy chăn, khóe miệng mím thành đường thẳng, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm ánh đèn.

Cho đến khi giếng trời ở bên ngoài biến mất lúc đèn đường phụt tắt, cậu mới ý thức được điểm nào đó không đúng.

Căn phòng này thoạt nhìn thì cái gì cũng có, không thiếu thứ gì, nhưng lại không hề có thiết bị điện tử để cậu có thể liên hệ với thế giới bên ngoài, cũng không có thiết bị để cậu xem được tin tức từ bên ngoài.

Hơn nữa, ngoại trừ cửa nhà vệ sinh, căn phòng này không có cánh cửa thứ hai.

Trái tim như chìm xuống đáy vực, cậu giống như một người chết đuối mở to miệng thở gấp vài cái, cậu nhanh chóng bật dậy nhảy ra khỏi giường đi tới trước bức tường kính, sờ s0ạng từng tấc từng tấc một.

Thật sự không có cửa.

Lúc ban ngày vừa mới tỉnh lại, não vẫn đang trong trạng thái mơ hồi, sau khi quan sát một hồi thì chỉ thấy bất an, không kịp suy xét phương diện khác. Hiện tại cậu đã hoàn toàn tỉnh táo, mới phát hiện ra mình đã để sót quá nhiều chi tiết.

Ví dụ như bức tường kính này.

Một căn phòng bình thường không thể nào được trang bị một bức tường kính như vậy, nhưng một khi đã có, thì cũng chỉ có một khả năng duy nhất — để dễ dàng quan sát.

Cậu nhìn từ bên trong không thấy được bên ngoài, không có nghĩa là người bên ngoài không nhìn được vào trong.

Có người đang quan sát cậu.

Có thể là camera ẩn, cũng có thể là ngay ở phía bên kia bức tường.

Tưởng tượng cảnh bên ngoài bức tường này có người, hoặc một nhóm người đang nhìn chằm chằm cậu, Giản Du lập tức kinh hãi.

Sống lưng cậu lạnh toát, xoay người chạy thẳng vào nhà vệ sinh trốn, sau khi lưu loát đóng cửa khóa lại, cuối cùng cậu mới nhẹ nhàng thở ra, dựa lưng vào ván cửa mệt mỏi ngồi xổm xuống đất, vùi đầu thật sâu vào khuỷu tay.

Cậu ngây người ở trong nhà vệ sinh suốt một đêm.

Vốn dĩ có thể ngủ thiếp đi, nhưng cứ chợp mắt được mười phút thì cậu đã bị những giấc mơ kỳ quặc dọa tỉnh, có nhiều lúc cậu chỉ nhắm mắt lại, lỗ tai nhạy bén dựng thẳng lên nhưng chỉ có thể nghe được tiếng hô hấp và tiếng tim mình đập.

Cuối cùng khi đứng lên, chân cậu gần như đã mất hết cảm giác.

Cậu chống tay lên bồn rửa mặt chờ một hồi lâu, mới kéo cửa bước ra ngoài.

Ngoài cửa sổ đã là sắc trời quang đãng, ánh mặt trời chói chang.

Ánh sáng có tác dụng kỳ diệu xua tan những cảm xúc tiêu cực, những tất nhiên cũng chỉ được một thời gian, Giản Du lại nhìn sang mặt tường kính kia, cảm giác sợ hãi và khiếp vía đêm qua đã bị pha loãng một nửa.

Cậu vô thức rơi vào giai đoạn tự vệ mạnh mẽ, trong không gian hữu hạn này thứ có thể nhìn thấy bằng mắt thường chỉ có một mình cậu, thần kinh cậu căng lên cực độ, cậu ngồi trên giường ôm chân nhìn chằm chằm bức tường kính.


Thời gian thong thả trôi đi, cậu lại đón chào màn đêm buông xuống một lần nữa.

Rất kỳ quặc, suốt hai ngày không ăn cơm mà cậu không hề cảm nhận được chút đói khát nào.

Có một giai đoạn rất đau khổ gọi là buồn ngủ nhưng không thể ngủ được, và Giản Du hiện tại đang ở trong giai đoạn đó.

Hai ngày hai đêm trôi qua mà thời gian ngủ của cậu tổng cộng không tới hai tiếng.

Sang ngày thứ ba, tâm trạng của cậu đã bắt đầu sinh ra kích động không thể kiểm soát.

Cậu đi tới đi lui trước bức tường kính, đi tới trước cửa sổ nhìn chằm chằm cái giếng trời. Có thể nhìn được chim chóc trên cây nhảy tới nhảy đi, nhưng lại không nghe được tiếng kêu, có thể nhìn thấy nhánh cây lay động, nhưng lại không cảm nhận được cơn gió thổi qua.

Buồn bực dần tích tụ trong lồ ng ngực càng lúc càng nhiều, ép cậu đến mức không thở nổi.

Cậu mở vòi nước trong nhà vệ sinh đến mức mạnh nhất, trở lại phòng ném khối gỗ trắng trên bàn xuống đất, muốn dùng cách này để tạo ra tiếng động khác ngoài tiếng tim đập và tiếng bước chân của cậu, lại vô tình khiến chính mình sợ hãi.

Môi trường xa lạ, khoảng trống ký ức, sự mê man không xác định và sự tự do bị hạn chế, bị trộm quan sát, tinh thần căng thẳng mẫn cảm đã dẫn cậu đến tình trạng này.

Sắc trời trở tối, cậu ngồi trước cửa sổ, đã trải qua ba đêm mất ký ức dài đằng đẵng.

Ánh đèn đêm dần dần biến mất, ánh sáng lại nở rộ từ phía chân trời sau một đêm dài, chú chim đầu tiên bay qua cửa sổ, Giản Du kéo lết cơ thể gần như cứng đờ của mình đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Cậu trai trong gương sắc mặt tái nhợt, đầy vẻ mệt mỏi, đôi mắt bị tơ máu phủ kín.

Cậu mở vòi nước, tiếng nước chảy ồ ạt vang lên, cậu vốc nước lên mặt lên đầu, bọt nước lạnh lẽo chảy dọc theo cằm chui vào cổ áo, cổ tay áo cũng bị dính ướt.

Một ngụm nước lạnh lớn rót vào dạ dày, cậu không khỏi rùng mình, lúc đóng vòi nước lại thì chợt nghe thấy tiếng mở cửa ở bên ngoài.

Tiếng mở cửa?!

Huyệt thái dương đột ngột nhảy dựng, cậu kéo cửa ra, căn phòng vốn dĩ vắng tanh quả nhiên đã có thêm một người xa lạ.

Là một người đàn ông nhìn có vẻ trạc tuổi cậu, vẻ ngoài xuất chúng.

Hắn một tay cầm một bó hoa nhỏ, tay còn lại xách theo vài quả táo, khi thấy cậu thì chỉ chớp mắt một cái, nhẹ nhàng chào hỏi với cậu:

"Chào buổi sáng ~"

Chuông cảnh báo trong đầu Giản Du lập tức reo vang, cảnh giác lui về phía cửa sổ, kéo giãn khoảng cách với hắn: "Anh là ai!"

-

Hết chương 46.

Đếm ngược 10 chương cuối:))) Mình đang chuẩn bị tinh thần cho bộ tiếp theo rồi, có thể sẽ là một bộ esport để đổi gió:33

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương