Bạn Cùng Phòng Là Hồ Ly Tinh
-
C1: Chương 1
Edit: Seward
Núi Tam Thanh là một ngọn núi cằn cỗi cách xa thành phố, trên ngọn núi được trồng rất nhiều cây đào lớn, tháng 3 mùa xuân là mùa hoa đào nở rộ, những cây hoa đào tranh nhau nở rộ khắp núi non.
Giữa những bông hoa đào, có một con hồ ly nhỏ trắng như tuyết đang nằm trên cây ngủ ngon lành, những cánh hoa theo gió bay xuống, vài cánh hoa rơi xuống tai nó, hồ ly nhỏ trong giấc ngủ nhẹ nhàng cử động đôi tai của mình đem những cánh hoa đào rơi xuống.
Một tiếng chuông điện thoại di động đột ngột phá vỡ sự yên tĩnh trong núi.
Trong giấc ngủ hồ ly nhỏ không tình nguyện mở mắt ra, động tác nhanh nhẹn từ trên cây nhảy xuống, sau đó biến thành một thiếu niên 16-17 tuổi xinh đẹp,ngũ quan tinh xảo đặc biệt là cặp mắt đào hoa ngập nước trong veo và sáng ngời.
Thiếu niên tuấn tú ấy tên là Lâm Mộc Viễn, cậu là một con hồ ly tinh đã tu luyện thành người.
Mối quan hệ giữa con người và yêu tinh trong nhiều năm qua luôn ở trạng thái mong manh dễ vỡ, yêu tinh cải trang thành con người và sinh hoạt trong thành phố nhưng Lâm Mộc Viễn là một ngoại lệ, vì khi còn nhỏ cậu đã bị thợ săn con người làm tổn thương nên cậu chưa bao giờ thích con người.
Lúc học mẫu giáo, tiểu học và sơ trung*cậu đều học tại một trường yêu tinh đặc biệt và rất ít tiếp xúc với con người.
* THCS
Cuộc gọi đến là từ anh trai cậu-Lâm Mộc Phong, không giống như các yêu tinh sống trong gia tộc khác, Lâm Mộc Viễn là tự nhiên tu luyện thành con người để giúp cậu thích ứng với xã hội loài người càng sớm càng tốt nhân viên của Cục quản lý yêu tinh đã gửi cậu đến đến Lâm gia, ba thành viên Lâm gia đều là hồ ly tinh, Lâm Mộc Viễn cứ như vậy trở thành con út của Lâm gia.
Bởi vì Lâm Mộc Viễn không thích tiếp xúc với con người nên Lâm gia đã mua một căn biệt thự ở vùng ngoại ô xa xôi này cho hai anh em họ ở. Ba mẹ Lâm quanh năm kinh doanh ở nước ngoài. Lâm Mộc Phong cơ bản đã giúp đỡ cậu rất nhiều, cho nên mối quan hệ giữa cậu và anh trai Lâm Mộc Phong ngày càng trở nên thân thiết hơn.
“Anh, có chuyện gì vậy?” Giọng điệu của Lâm Mộc Viễn có vài phần vui vẻ.
“Tiểu Viễn, em đi chơi ở đâu vậy?”
“Em ở phía sau ngọn núi.”
“Về nhà đi, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Vâng, em trở về liền!”
Lâm Mộc Viễn vui vẻ trở về nhà, vừa bước vào nhà cậu đã ngửi thấy mùi gà rán thơm lừng từ trong bếp bay ra.
Cậu hưng phấn đi thẳng vào bếp nhìn thấy Lâm Mộc Phong đang đeo tạp dề hồ ly làm món gà rán.
Nghe được động tĩnh phía sau, Lâm Mộc Phong cũng không quay đầu lại mà nói: “Đi rửa tay đi. Ở bên này có gà rán, em ăn trước đi.”
Lâm Mộc Viễn vui vẻ nhún nhảy 1 cái rồi đi rửa tay.
Rửa tay xong, Lâm Mộc Viễn trở lại phòng bếp cầm một cái đùi gà lên vừa ăn vừa hỏi hỏi: “Anh, sao hôm nay anh có thời gian rảnh về nhà?”
Trong xã hội loài người, Lâm Mộc Phong là một người ở tầng lớp Tinh Anh bận rộn, để thuận tiện cho công việc Lâm Mộc Phong sau khi tốt nghiệp đại học chuyển đến một căn nhà trong thành phố bình thường anh chỉ về vào cuối tuần, hôm nay mới là thứ Tư.
Lâm Mộc Phong vớt mấy chiếc đùi gà cuối cùng ra đặt lên đĩa: “Ăn cơm trước, sau bữa tối anh có chuyện muốn nói với em.”
“Vâng ~”Lâm Mộc Viễn vui vẻ thả đuôi hồ ly với tai trên đầu ra, cái đuôi lông xù to lớn vui vẻ lắc lư lúc ẩn lúc hiện.
Ăn xong một đĩa gà rán lớn, Lâm Mộc Viễn sờ bụng ợ một cái hài lòng nói: “Anh, gà rán anh làm là ngon nhất.”
Qua nhiều năm ở xã hội loài người, họ dần dần quen với việc ăn nhiều loại thức ăn của con người, tuy nhiên là một hồ ly nhỏ món ăn yêu thích của Lâm Mộc Viễn lại là thịt gà như:gà rán, gà quay, gà cay, gà luộc, gà om….Con người đã phát minh ra nhiều cách khác nhau để ăn thịt gà và tất cả đều ăn rất ngon, không thể không thừa nhận rằng con người giỏi hơn loài hồ ly rất nhiều trong việc ăn thịt gà.
Ăn uống xong, Lâm Mộc Phong bắt đầu cùng cậu nói chuyện chính.
“Gia sư trước đây của em không thể dạy em được nữa. Bây giờ em phải học cách hòa nhập với xã hội loài người. Anh đã sắp xếp ổn thoả cho em, ngày mai anh sẽ đưa em đến Tần gia.Tần gia có một đứa con trai cũng tầm tuổi em. Tên là Tần Thiên Mạch, cũng là học sinh năm hai của trường trung học số 1 Vấn Thái, các em có thể cùng nhau đi học.”
Bởi vì trường học yêu tinh không có trường cao trung*, cho nên Lâm Mộc Viễn luôn nhờ một gia sư dạy các khóa học cấp ba tại nhà sau khi tốt nghiệp sơ trung. Nhưng vào tháng trước, gia sư của cậu đã ra nước ngoài để đào tạo sâu. Lâm Mộc Viễn thầm vui mừng vì điều đó.Cậu không cần phải học những bài học đó nữa, kiến thức trong sách khiến người ta đau đầu nhưng không ngờ tới Lâm Mộc Phong lại bảo cậu đi học trường học của con người.
*THPT
Lâm Mộc Viễn nghe xong, tâm tình đột nhiên thay đổi, hai bên phồng má lên nhẹ giọng lẩm bẩm: “Em không muốn đi học trường học của con người.”
Nói chính xác thì cậu không thích đến những nơi có con người sinh sống bởi vì cậu không thích con người.
Lâm Mộc Phong thở dài: “Em còn nhỏ, muốn cả đời ở trong núi sâu rừng già này sao?”
Lâm Mộc Viễn không vui ôm đuôi, đương nhiên cậu biết rằng cả đời không thể sống trong núi rừng nhưng cậu chưa chuẩn bị tinh thần chút nào khi đột nhiên bị yêu cầu sống trong một gia đình con người.
Trong thâm tâm cậu cũng biết rằng trong xã hội này, việc thoát khỏi thế giới loài người gần như là không thể, vốn dĩ cậu muốn đợi đến khi vào đại học rồi mới cố gắng bước vào thế giới loài người nhưng bây giờ xem ra cậu bắt buộc phải tiếp xúc sớm với thế giới loài người.
Lâm Mộc Phong nói: “Em không cần ở ký túc xá, Tần Thiên Mạch sống một mình bên ngoài trường học, nhà của cậu ta là kiểu căn hộ có ba phòng ngủ đến thời điểm đấy em có thể ở cùng cậu ta.”
Em trai anh yếu ớt,anh không bằng lòng để cậu sống trong một ký túc xá bừa bộn.
“Vâng.” Lâm Mộc Viễn nằm trên sô pha, đôi tai giật giật, tỏ vẻ không vui.
“Đúng rồi, về sau em không thể tùy tiện lộ ra tai và đuôi được nữa.” Lâm Mộc Phong nhéo nhéo đôi tai đầy lông của mình, “Dù là ở nhà hay ở trường, thân phận hồ ly của em không thể bị bại lộ.”
Lâm Mộc Viễn đồng ý: “Em biết rồi.”
Con người thật rắc rối.
Trường trung học số 1 Vấn Thái, bên trong phòng hiệu trưởng.
“Thầy Lý, mấy ngày nữa lớp thầy sẽ có một học sinh mới chuyển đến, học sinh mới này có quan hệ thân thích với Tần Thiên Mạch phiền thầy quan tâm em ấy nhiều một chút.”
Lý Thắng nghe xong sắc mặt tái xanh, trong lớp đã có Tần Thiên Mạch là đủ rồi bây giờ lại có thêm một người nữa?
Thấy ông có vẻ không tình nguyện, hiệu trưởng lại nói thêm: “Học sinh chuyển trường này khác với Tần Thiên Mạch, em ấy lễ phép và thành thật, khẳng định là học sinh giỏi.”
Lý Thắng đề nghị: “Nếu được thì có thể đem học sinh giỏi như vậy chuyển sang lớp khác được không?”
“Không được.” Hiệu trưởng lắc đầu, “Học sinh chuyển trường là người hướng nội, nhất định phải học cùng lớp với Tần Thiên Mạch.”
Lý Thắng: “…”
Đi ra khỏi phòng hiệu trưởng đi ngang qua lớp 11-7, Lý Thắng đột nhiên dừng lại, nhìn Tần Thiên Mạch đang ngồi ở hàng cuối cùng, tâm tình không khỏi trở nên phức tạp ông thực vừa yêu vừa ghét cậu học sinh rắc rối này.
Tần Thiên Mạch thành tích học tập rất tốt nhưng lại không ngại đánh nhau gây rắc rối, không có lúc nào làm người khác bớt lo, hy vọng học sinh chuyển trường sẽ không bao giờ giống như hắn.
Lâm Mộc Viễn mặc dù trong lòng có 1 trăm cái không cam lòng nhưng ngày hôm sau cậu vẫn được Lâm Mộc Phong xách vali đưa tới Tần gia, ba mẹ Tần cũng nhiệt tình đón tiếp 2 người.
Nhìn bọn họ hiền lành như vậy, Lâm Mộc Viễn có 1 chút yên tâm, ba mẹ Tần tốt như này khiến cậu dễ dàng hòa hợp cậu tin tưởng người tên Tần Thiên Mạch cũng tốt không kém.
Mấy người đang nói nói cười cười, đột nhiên từ ngoài cửa bước vào một thiếu niên mặc đồng phục, thiếu niên cao ráo lại còn đẹp trai mặc dù đang mặc đồng phục học sinh nhưng dây kéo của đồng phục chỉ mới kéo được một nửa. Vẻ mặt lộ ra vẻ lười biếng toàn thân trên dưới đều lộ rõ sự vô lại, thoạt nhìn trông giống như một thiếu niên bất lương ở trường không học hành.
“Thiên Mạch lại đây.” Ba Tần gọi cậu thiếu niên lại: “Ba giới thiệu với con, đây là Lâm Mộc Viễn con út trong nhà chú Lâm, em trai Mộc Phong bắt đầu từ ngày mai sẽ chuyển đến lớp của con. Con phải chăm sóc thằng bé thật tốt.”
Tần Thiên Mạch lạnh lùng liếc nhìn Lâm Mộc Viễn, từ trong ánh mắt hắn Lâm Mộc Viễn có thể đọc được câu không chào đón.
“Cùng bạn mới chào hỏi đi.” Lâm Mộc Phong vỗ nhẹ bả vai em trai mình.
Lâm Mộc Viễn dũng cảm đứng lên,mỉm cười chào hỏi Tần Thiên Mạch, “Xin chào, tớ tên Lâm Mộc Viễn.”
Tần Thiên Mạch hừ lạnh một tiếng, sau đó chuyển sự chú ý về phía ba Tần lạnh lùng hỏi: “Đây là lý do ông gọi tôi về sao?”
Trong suốt quá trình, Tần Thiên Mạch thậm chí không thèm nhìn mẹ Tần một cái.
Lâm Mộc Viễn trợn mắt, tuy rằng cậu không hiểu rõ cảm xúc phức tạp của con người lắm nhưng cậu có thể cảm nhận được, Tần Thiên Mạch cùng ba mẹ hắn quan hệ không tốt.
Nụ cười trên mặt của ba Tần cứng đờ: “Con không thể nói chuyện tử tế với ba được sao?”
“Còn có việc gì sao? Không có việc gì thì tôi đi đây. Còn nữa, sau này đừng gọi tôi về vì những chuyện vặt vãnh như này chỉ cần gọi điện cho tôi là được.” Tần Thiên Mạch nói xong quay người bước về phía cửa.
“Con đứng lại đó cho ba!” Ba Tần tức hổn hển gọi hắn lại.
Tần Thiên Mạch dừng bước, quay đầu nhìn ba Tần: “Còn có việc gì?”
Ba Tần kìm nén cơn giận nói: “Từ nay về sau Tiểu Viễn sẽ sống với con, con phải quan tâm thằng bé thật tốt, con có nghe thấy không?”
Tần Thiên Mạch không vui cau mày lại, ngước mắt nhìn Lâm Mộc Viễn, Lâm Mộc Viễn ngơ ngác cười với hắn 1 cái nhưng càng làm lông mày Tần Thiên Mạch càng nhíu chặt hơn.
Lâm Mộc Viễn âm thầm vui mừng, xem ra Tần Thiên Mạch không thích cậu cho lắm, vậy thì tốt cậu cũng không thích Tần Thiên Mạch, cậu hy vọng Tần Thiên Mạch sẽ thẳng thừng từ chối yêu cầu của chú Tần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook