15.

Hoàng thượng nhìn ngắm xung quanh rồi dặn dò, “Kể cả là dưỡng dục Tích Nhi, cũng phải thường xuyên đưa nó đến gặp mẫu thân, đừng nghĩ cách ly gián tình mẫu tử giữa hai người. Mẫu hậu hay khen nàng có phẩm cách tốt, trẫm không nói chắc nàng cũng tự hiểu.”

“Dạ.”

“Tích nhi, nếu con cảm thấy không quen, hãy nói với ma ma của con một tiếng, con là nhi tử của trẫm, không ai được phép làm gì con cả.”

“Nhi thần đã rõ.”

Vệ Chiêu Viên khổ sở nắm lấy tay ta, “Ngọc muội muội, muội hãy hiểu cho tấm lòng của người mẫu thân này…”

Muội muội? Phẩm cấp của nàng ta làm không xứng để xưng hô như thế, kể cả ta có nhỏ hơn nàng đi chăng nữa, cũng phải gọi ta một tiếng tỷ tỷ, gặp ta phải biết đường hành lễ, vậy mà…

Đúng là có được sự sủng ái nên không biết trời cao đất dày là gì, được thôi, ngày tháng còn dài, ta sẽ nhớ lấy!

Cuối cùng cũng tiễn được đôi chim ri ra khỏi cửa, ta hỏi Trầm Tích, “Tam hoàng tử bình thường buổi chiều sẽ làm gì? Buổi tối sẽ ăn gì?”

Trầm Tích im lặng không đáp, ma ma đi cùng liền cất lời, “Tam hoàng tử của chúng nô tỳ buổi chiều…”

“Bản cung hỏi ngươi?”

Vị ma ma kia lập tức im miệng.

“Tam hoàng tử xin hãy nhớ lấy, thân là chủ tử, khi nói chuyện với kẻ khác, trừ phi đối phương là kẻ không xứng để con nói cùng thì mới để nô tài chuyển lời, bản cung là Chiêu nghi, con là hoàng tử còn chưa có phẩm cấp, nên ngày hôm nay, hãy tự mình trả lời.”

Trầm Tích mới 3 tuổi, đôi mắt vừa to vừa tròn, chẳng khác nào một phiên bản nhỏ của Vệ Chiêu Viên, trông đáng yêu hết phần thiên hạ.

“Buổi chiều con sẽ luyện chữ, buổi tối ăn món thanh đạm.”

“Con thích viết chữ không?”

“Mẫu thân nói, mỗi ngày đều phải viết 10 trang giấy.”

Mới còn nhỏ như vậy mà mỗi ngày đã phải viết 10 trang, đừng nói là 3 tuổi, đến 5 tuổi cũng có phần quá đáng.

“Thật là không may, hôm nay Sơ Nguyệt cư của bản cung bề bộn quá, đồ của con vẫn còn chưa sắp xếp xong, cần phải đợi người thu dọn, con đến vườn hoa chơi nhé.”

“Nhưng…”

“Phúc Bảo, chuẩn bị cho tam hoàng tử một bộ đồ thoải mái hơn.”

“Dạ, nương nương.”

16.

Vị ma ma kia không khỏi bất bình nhưng cũng chẳng thể làm được gì, ta đưa Trầm Tích đến vườn hoa nhổ cỏ, bắt sâu, lúc trở về và tắm rửa xong, cũng không ăn uống theo chế độ như khi ở cùng với Vệ Chiêu Viên, đùa gì vậy, nàng ta vì thân hình của mình nên mới ăn uống thanh đạm, trẻ nhỏ làm sao có thể ăn uống thiếu cân bằng như thế.

Ta cổ vũ Trầm Tích, “Đại ca của ta khi mới sinh còn được chưa đầy 1 cân rưỡi, mọi người đều nói không sống nổi, thế nhưng ăn uống lại đặc biệt tốt, 10 tuổi đã cao hơn ta, con chịu khó ăn cơm, cũng sẽ trở thành một nam nhi khỏe mạnh như thế.”

“Nương nương đang nói đến Tiểu Ngọc Giang Quân ạ, nghe nói ngày ấy trời sinh dũng mãnh, 10 tuổi đã có thể g.iết đ.ịch.”

Ánh mắt của Trầm Tích sáng rực, trẻ con thường sùng bái những vị anh hùng mà.

“Nếu như con ăn nhiều, cũng có thể trở nên như vậy đúng không ạ?”

Ngọc Tử Du cao to, cường tráng là do bá phụ của ta cũng cao to, cường tráng, còn về Trầm Tích, nhìn mẫu thân mỏng manh như cành liễu, phụ thân lại g.ầy g.uộc như thế… chuyện này khó nói lắm…

“Con không chịu khó ăn cơm, chắc chắn là không thể.”

Trầm Tích hoảng hốt vội ăn thêm mấy miếng cơm.

Ăn cơm xong, phòng của Trầm Tích cũng đã sắp xếp ổn thỏa, ta liền đưa đứa nhỏ đến tham quan.

“Tranh chữ chỉ giữ lại hai bức, những bức còn lại thì cất đi, Tích nhi, con nên hiểu rằng chúng không phải là thứ để con khoe khoang, thùy thời tùy chỗ thường thức thì mới có ý nghĩa, đem chiếc rèm màu xanh ra đây, mùa này mà dùng rèm đỏ thì làm sao chịu nổi…”

Ta dặn dò đến đâu, người của Sơ Nguyệt cư liền làm theo đến đó, đến khi xong xuôi cũng là lúc Phúc Bảo mang sữa dê ấm lên.

“Con có thích cách bài trí như thế này không? Không thích thì đổi lại, lần sau nhớ kĩ, trong lúc ta sắp xếp, nếu có chỗ nào không vừa ý phải nói ngay, đừng đợi ta làm xong thì mới mở miệng, tránh lãng phí công sức và thời gian của mọi người.”

“... con thích căn phòng này.”

“Bình thường là ai trông cho con ngủ?”

“Các ma ma ạ.”

Ta nhìn vị ma ma đến cùng Trầm Tích, nói, “Hôm nay là ngày đầu tiên ngươi đến đây, có lẽ còn chưa quen, bản cung sẽ phái một cung nữ khác tới thay ngươi trông nom Hoàng tử, sau này quen rồi, các ngươi luân phiên. Nếu có chuyện gì gấp thì tới tìm Phúc Bảo, tuyệt đừng ra ngoài làm loạn.”

“Hồi bẩm nương nương”, vị ma ma này cũng xem như là biết điều, bây giờ đã biết cung kính với ta hơn rồi, “Tam hoàng tử trước kia nghỉ ngơi đều cần có hai ma ma, hai cung nữ và một công công ở bên cạnh, hôm nay đột nhiên cắt giảm nhiều người như thế, nô tài sợ Hoàng tử sẽ không ngủ được.”

Ta khẽ cười, “Nếu như ngươi đã hỏi, bản cung cũng không ngại mà nói thẳng, theo lẽ thường hoàng tử chưa có cấp phẩm chỉ được có 1 ma ma trông coi nhưng theo như lời ngươi nói, hoàng tử lại được hậu đãi hơn biết bao lần, ta không biết đây là coi thường cung quy hay là không có năng lực nhận biết?”

“Nô tài không dám!”

Ta hỏi tam hoàng tử, “Con cảm thấy bản cung nói đúng không?”

“Con.. không biết.”

“Hôm nay bản cung cho con biết một điều, người sống ở đâu phải thuận theo quy tắc ở đó, ta đã nói chỉ cần một người ở bên cạnh con, vậy thì cho dù con có khóc lóc, cũng chỉ có một người mà thôi.”

“Nhưng các hoàng huynh đều có nhiều hạ nhân ở bên cạnh mà.”

“Người khác làm sai, con cũng làm sai theo họ, biết luật mà vẫn ph.ạm l.uật, còn ra dáng một hoàng tử hay không?”

Trầm Tích nghe ta nói xong thì gương mặt nhỏ nhắn đỏ hồng.

Ta đã dạy dỗ bọn trẻ ở Ngọc gia bao năm, nhưng Trầm Tích thì không thể dứt khoát giống như vậy, nên nói xong ta liền đỡ má cậu bé, “Ngủ sớm, ngày mai ta làm bánh gạo hình kỳ lân cho con.”

“Thật không ạ?”

“Thật.”

Trầm Tích ngoan ngoãn trèo lên giường.

Trước lúc đi ta còn nói thêm một câu, “Nếu nhớ mẫu thân, đừng trốn trong chăn khóc một mình, cùng lắm thì ngày mai ta đưa con đi gặp nàng ấy.”

Trầm Tích sụt sùi đáp, “Dạ.”

17.

Đứa trẻ này quả thực dễ nuôi.

Mỗi ngày ăn xong thì cho đọc sách, sau đó lại đi chơi trò đ.ánh tr.ận trên giấy, giải câu đó, làm đèn hoa đăng, trước khi ngủ thì tắm rửa thơm tho, thế là xong.

Vệ Chiêu viên muốn Trầm Tích luyện chữ, nhưng bàn tay nhỏ nhắn kia cầm cây bút của người lớn trông thật tội nghiệp, ta liền tìm người làm chế tạo riêng một cây bút lông cỡ nhỏ, tiện lợi hơn nhiều.

Tranh chữ của mẫu thân ta rất được mọi người tán thưởng, năm đó bà ấy vì muốn luyện ta thành tài mà bỏ không ít công sức, đám tiểu quỷ ở Ngọc gia cũng đã được trải nghiệm qua, bây giờ đến lượt Trầm Tích.

Ta còn dự định sẽ vệ sinh bể hoa sen trước Sơ nguyệt cư để thằng bé tập bơi, không vận động thì làm sao khỏe mạnh được.

Vệ Chiêu viên lần này có thai tương đối xui xẻo, không thể ra ngoài, nghe nói là cả người đều sưng lên, đến cả Hoàng thượng cũng không dám gặp nàng ta - âu cũng là nỗi bi ai ở chốn hậu cung phù phiếm này…

Sau mấy lần đưa Trầm Tích đến gặp mẫu thân, cũng vì chuyện thân hình của nàng ta có phần hơi đặc thù, nên tạm thời không đi nữa.

Trong cung lại đồn đại rằng ta hà khắc với tam hoàng tử.

Nhưng rõ ràng mỗi lần ta đến chỗ Thái hậu thỉnh an, ai nấy đều trông thấy thằng bé ngày càng hoạt bát, tràn trề sức sống, kẻ nào nỡ nói ta ng.ược đ.ãi nó vậy?

Có điều giờ đây tiêu điểm của mọi sự chú ý đã từ ta chuyển sang Ninh bảo lâm.

18.

Hoàng thượng có lẽ chỉ yêu thích mẫu người diễm lệ như nàng ấy.

Nên sau khi Vệ Chiêu viên có thai, Ninh bảo lâm như tìm thấy mùa xuân mới, trong buổi yến tiệc ở Đoan Ngọ cung, nàng ta biểu diễn một màn “Hằng Nga Bái Nguyệt”, duyên dáng, thướt tha vô cùng, kết quả là, Hoàng thượng căn bản chẳng thể nhìn thêm một phi tần nào khác.

Chuyên nghiệp!

Ta hỏi Trầm Tích, “Ninh Bảo lâm xinh đẹp hay bản cung xinh đẹp?”

Trầm Tích nhắm mắt, bất lực đáp, “Chiêu nghi nương nương xinh đẹp.”

“Ta và Ninh bảo lâm rơi xuống nước, con sẽ cứu ai trước?”

“Con có thể không trả lời không?”

“Con nói xem.”

“Nương nương, chẳng phải đợt trước, người bảo sẽ dạy con tập bơi…”

Phục rồi, được rồi!

Đúng là nam nhân đều yêu bằng mắt, ai nấy đều thích những cô nương xinh đẹp.

Yến tiệc kết thúc, Hoàng thượng trực tiếp bế Ninh Bảo lâm hồi cung, ta đánh chén no say thì dắt tay Trầm Tích trở về Sơ Nguyệt cư, thong dong rảo bước cho tiêu cơm.

“Nương nương, ngày mai con muốn đến gặp mẫu thân.”

“Vì sao, con sợ nàng ta buồn ư?”

Trầm Tích cúi mặt xuống, giả bộ không nghe thấy.

“Ta không thể làm cho nàng ấy vui vẻ, cả hậu cung này cũng không có ai có khả năng đó, Tích nhi, nếu như một người đem mọi niềm vui nỗi buồn của mình gửi gắm vào một kẻ khác, vậy thì người đó sẽ không bao giờ có thể thật tâm vui vẻ được nữa. Trừ phi, mẫu thân con có thể làm hoàng hậu…”

Phúc Bảo hoảng hốt nhìn tứ phía, may mà không có tai mắt nào ở đây.

“Nhưng Hoàng thượng đến chỗ Ninh Bảo lâm, nàng ấy có thể ngăn được ư?”

Trầm Tích lẩm bẩm, “Mẫu thân nói, chỉ cần con cố gắng…”

“Trầm Tích, có một loài chim, bản thân không thể bay cao lên được, nên chim non vừa mới nở đã ra sức giục nó bay cao, chuyện này thì cũng thôi đi, nhưng đem chuyện bản thân không thể bay cao đổ lên đầu chim non, thiên hạ nào có đạo lý đó?”

“Chiêu nghi nương nương, người lại m.ắng mẫu thân con rồi, con đều nghe được đó,”

“Hiểu được thì tốt, lời này chỉ có bản cung, Phúc Bảo và con nghe được, chỉ cần nó truyền ra ngoài, thì người tiết lộ, chính là con!”

Trầm Tích thở dài không nói nên lời. 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương