Bạn Cùng Bàn Làm Tôi Vô Tâm Học Tập
-
Chương 33: Ngầm thừa nhận
Nói xong, Trì Dã luôn sẵn sàng chờ bạn cùng bàn của hắn lên tiếng phản đối, dù sao khi nói ra lời này, chính bản thân hắn cũng cảm thấy hơi chột dạ.
Không nghĩ rằng chờ một lúc lâu vẫn không có gì xảy ra.
Không phải, chẳng lẽ bạn cùng bàn của hắn đây là….ngầm thừa nhận?
Sự phát hiện này khiến Trì Dã theo bản năng rũ mắt xuống, che đi tâm sự trong đáy mắt.
Một cách khó hiểu, hai người rất ăn ý bỏ qua chủ đề này.
Trì Dã đứng dậy lấy hai lon Coca từ trong tủ lạnh ra, đứng sau lưng văn Tiêu, xoay vai rồi chuyển lên phía trước, “Uống không?”
Văn Tiêu nhận lấy, mở lon ra đưa cho Trì Dã, lại lấy thêm một lon khác hắn đưa, tự mình mở ra uống. Một lon chuyền đi một lon nhận lấy hết sức tự nhiên.
Trì Dã có cảm giác tay hắn thật sự yếu như gà, đến mức không còn đủ sức mở lon được nữa rồi.
“Buổi chiều có kế hoạch gì không?”
Trì Dã ngồi xuống, không có nơi kê chân nên duỗi thẳng cặp chân dài, năm ngón tay thon dài cầm chặt lon nước, “Có, đến bệnh viện thăm mẹ tôi.”
“Mẹ cậu, tình trạng thế nào rồi?” Đây là lần đầu tiên Văn Tiêu trực tiếp hỏi đến chuyện này.
Nụ cười của Trì Dã nhạt dần, hắn uống một hớp Coca, giọng hơi lạnh lẽo, “Không tốt lắm, thuốc mới không hiệu quả như mong đợi. Mỗi lần tôi dẫn Nha Nha đến bệnh viện thăm, bà ấy đều không có ý thức, dù có mở mắt cũng không nhận ra chúng tôi là ai.”
“Nha Nha có sợ không?”
“Tôi không giấu con bé, mặc dù nó còn chưa lớn nhưng đã hiểu chuyện, biết mẹ nằm ở bệnh viện nghĩa là bệnh tình rất nghiêm trọng. Tôi muốn Nha Nha có thể gặp mẹ nhiều lần, dù cho sau này không còn cơ hội nói chuyện với nhau nữa.”
Văn Tiêu muốn hỏi, cậu có sợ không, nhưng nhận ra hỏi thăm về chuyện này vốn không có ý nghĩa gì hết.
Sao cậu ấy có thể không sợ?
Nhắc đến chuyện này, Trì Dã cầm lon nước lạnh, nhiều lời đôi câu, “Từ rất lâu trước đây, bác sĩ đã nói với tôi nên chuẩn bị tinh thần trước, nói rằng, ra đi… là chuyện sớm hay muộn. Đầu óc tôi choáng váng, tôi chỉ hi vọng nhiều hơn một ngày cũng là một ngày, ít nhất bây giờ, tôi và Nha Nha vẫn còn mẹ.”
Cổ họng Văn Tiêu khàn đặc đến mức đau đớn.
Trước mặt cậu hiện ra khung cảnh ở đối diện bên đường, Trì Dã bị Phùng Vạn Lý mời uống rượu, cố chịu đựng đến khi đám người kia rời đi mới chống lên cây nôn ra. Nhớ đến lúc hắn ngồi bên đình ở cạnh hồ trong bệnh viện, trầm lặng hướng ra mặt hồ ném thia lia. Lại nghĩ đến Nha Nha xảy ra chuyện ngày hôm đó, hắn lại áy náy tự trách bản thân mình.
“Vẻ mặt cậu hiện tại là sao?” Gác chân dài lên đùi bên kia, khóe miệng Trì Dã cong lên nụ cười, giống như tất cả mọi ưu tư phiền muộn cũng không ảnh hưởng gì đến hắn. Hắn chậm rãi nói, “Bạn cùng bàn, không cần đau lòng vì tôi.”
Bầu không khí ban đầu bị tản hết sạch sẽ, Văn Tiêu đáp lại một chữ: “Cút.”
Ngày hôm sau. Văn Tiêu bị âm báo “tinh tinh” từ điện thoại đánh thức. Cầm điện thoại di động lên, cậu nhận ra mình bị kéo vào một nhóm trên WeChat.
Tên nhóm là “Đây là cuộc trò chuyện không tên”, bên trong có tổng cộng năm người, cậu bị Trì Dã kéo vào đây.
Nhắm mắt lại cũng có thể đoán ra được ba người còn lại là ai.
“Tôi ngồi thẳng cũng thấy khó khăn, tâm trạng thấp thỏm, nhất định là do phong thủy phòng ngủ của tôi không tốt, tôi không thể ở đây lâu hơn được nữa!”
“Trẫm cũng ăn ngủ không yên.”
“Shakespeare đã từng nói, mọi nỗi sợ đều đến từ những điều chưa biết, mọi người cần sự bình tĩnh của biển cả!”
Văn Tiêu nhận ra từng người sau khi hiện lên ảnh đại diện, nhắn gửi một dấu hỏi chấm.
Hứa Duệ: “Văn Tiêu cậu đã xuất hiện! Bọn tôi đang thảo luận về đề tài giải trí ngày hôm nay, cậu có đề xuất gì không? Ngày mai là thứ hai, đến trường sẽ được nghe thông báo kết quả thi! Tôi chỉ muốn ngày hôm nay kéo dài thêm 48 tiếng, không, 96!”
Triệu Nhất Dương: “Tiệm bắn cung tên thế nào, bắn tên thở hổn hển, vừa lóa mắt lại khoe được vẻ bạo lực đầy mỹ học, còn có thể khoe được dáng pose lên vòng bạn bè!”
Hứa Duệ: “Thôi đi, quá bạo lực, không hợp với tôi và Văn Tiêu.”
Triệu Nhất Dương: “Xem CS trực tiếp? Lần trước tôi và anh họ đã đi xem một lần, một súng bắn vỡ đầu sảng khoái muốn bùng nổ!”
Hứa Duệ: “Quá máu me! Không hợp với tôi và Văn Tiêu!”
Triệu Nhất Dương gửi một biểu tượng cảm xúc: “Hay là chơi game? Chơi trốn khỏi mật thất thêm lần nữa? Chơi bóng rổ?”
Thấy Văn Tiêu mặc mỗi áo phông ngồi ăn sáng ở bàn, bà ngoại không yên tâm, lấy thêm một cái áo khoác mỏng choàng lên vai cậu, “Bây giờ bà ngoại cảm thấy cháu đang lạnh.”
Đợi Văn Tiêu mặc áo lên, bà ngoại mới cười nói: “Không lạnh không lạnh!” Bà nhìn Văn Tiêu ngồi xuống ở phía đối diện, một lát sau nhẹ nhàng nói: “Thật là giống mẹ, cũng không thích uống sữa tươi.”
Tay Văn Tiêu khựng lại một lúc.
Có lẽ đã hơn một năm cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên cậu và bà ngoại bình tĩnh nhắc đến mẹ của cậu.
Không có nước mắt, không có bi thương, chỉ là một buổi sáng rất bình thường, cứ như vậy nhắc đến.
“Mẹ cháu từ nhỏ đã kén ăn, kiên quyết không chịu uống sữa tươi, sau này mang thai cháu, bác sĩ nói muốn nó uống để bổ thai, con bé mới bóp mũi uống mấy ngụm, mỗi lần uống xong vẻ mặt rất đau khổ, giống như ai ép nó uống thuốc bắc vậy. Sau đó ba cháu nói, không thích uống thì đừng uống.” Ánh mắt bà ngoại rơi lên cốc sữa bò trong tay Văn Tiêu, “Cháu cũng vậy, mới uống hai ngụm, chân mày liền nhíu lại, giống mẹ cháu như đúc.”
Bánh mỳ cắn trong miệng đột nhiên không còn mùi vị gì, Văn Tiêu nuốt xuống, “Chắc chắn là do di truyền.”
“Đúng, cũng có thể là do hay dưỡng thai.” Bà ngoại lại xúc động, “Lúc mẹ cháu vẫn còn trong bụng bà, bà thường xuyên nghe nhạc cổ điển, không nghĩ sau này sinh ra được đứa con gái không có điểm nào thục nữ, dưỡng thai hoàn toàn không có tác dụng gì.”
Nói đến đây, viền mắt bà đỏ lên.
Văn Tiêu vờ như không thấy, rũ mắt xuống, “Có lẽ di truyền mạnh mẽ hơn so với dưỡng thai.”
“Ngay cả bà ngoại cháu cũng dám nói?” Bà ngoại giả vờ tức giận, biểu cảm sa sầm vài giây, sau đó mắt ngấn lệ bật cười, “Vừa rồi WeChat mới có tin báo, có bạn tìm cháu sao?”
“Vâng, lát nữa cháu phải ra ngoài.”
“Được được được, đi giải sầu nhiều hơn chút, không cần học tập quá căng thẳng, quan trọng là thân thể khỏe mạnh, bình an, bình an mới là quan trọng nhất.”
Văn Tiêu nuốt xuống miếng bánh mỳ cuối cùng, “Cháu biết, bà yên tâm.”
Cuối cùng bọn họ hẹn nhau đi xem phim.
Phim hành động hiệu ứng đặc biệt của Hollywood, xem phụ đề, Hứa Duệ giải thích, vừa xem phim vừa có thể nhân tiện luyện kĩ năng nghe, nhất cử lưỡng tiện*, một sự lựa chọn thông minh.
*nhất cử lưỡng tiện: làm một việc mà lại kết hợp giải quyết được luôn cả việc khác.
Cả nhóm đồng ý.
Trung tâm thương mại Quần Tinh Plaza nằm ở đường vanh đai thứ hai, mới đi vào hoạt động hai năm nay, cơ sở rất mới, bởi vì giao thông thuận tiện, hàng hóa đa dạng, độ phổ biến rất rộng, hôm nay còn là cuối tuần, trước mặt toàn người là người.
Văn Tiêu và Trì Dã đứng dựa lên lan can, nhìn thẳng xuống tầng dưới là trò chơi đua xe AR.
Hai người bọn họ một người mặc áo thun trắng dài tay, một người mặc hoodie đen, chiều cao ngang nhau, hai người cùng nhìn chăm chú xuống màn hình lớn ở tầng dưới, thi thoảng thảo luận đôi câu.
Triệu Nhất Dương cầm Coca và bỏng ngô đến, thần thần bí bí nói, “Biết tại sao bọn tôi tìm được các cậu không?”
Trì Dã quay người, tâm trạng không tệ, “Sao tìm được thế?”
“Ha ha, bọn tôi gặp được mấy nữ sinh đang hưng phấn nói có hai cậu trai ngoại hình trông thật đẹp mắt, không biết có phải ngôi sao nào đến biểu diễn không, bọn tôi chặn đường hỏi một câu, quả nhiên nghe theo miêu tả đúng là các cậu!” Hiếm khi nào có cơ hội đi xem phim, Triệu Nhất Dương nói không ngừng được, “Đi thôi, lên tầng, phim điện ảnh sắp bắt đầu chiếu rồi!”
Năm người tìm đúng chỗ ngồi theo số, ngồi im trong rạp, chia xong Coca và bỏng ngô, Hứa Duệ đột nhiên phát hiện ra: “Văn Tiêu, cậu đeo kính 3D kiểu gì bây giờ, không có thấu kính đôi* sao? Dù sao phim vẫn chưa bắt đầu chiếu, có cần mang đi đổi không?”
*thấu kính đôi: vật dùng cho người bị cận hay viễn thị khi xem phim đồ họa 3D
Ngón tay Văn Tiêu cầm kính, “Không cần, tôi đeo kính này được rồi, vẫn có thể nhìn rõ.”
Nghĩ rằng Văn Tiêu chỉ bị cận thị nhẹ, Hứa Duệ không nói nữa, quay người sang kéo Triệu Nhất Dương trò chuyện về giải thi đấu giật gân ngày hôm qua.
Trì Dã lại bày ra cái gì gọi là “vạn vật đều có thể chuyển động”, kính 3D trong tay hắn lại quay loạn giống như bút, tiêu chuẩn y như tuyển thủ quay bút cấp 10.
Thấy ba người Hứa Duệ chụm đầu nói chuyện trò chơi, Trì Dã ghé sát vào tai Văn Tiêu, “Làm bộ làm tịch?”
Biết hắn đang ám chỉ việc cậu rõ ràng không cận thị còn đeo mắt kính, Văn Tiêu nhìn hắn, “Như nhau.”
Trong đầu Trì Dã đang suy nghĩ, như nhau cái gì cơ?
Điện ảnh Hollywood cũng như phim bình thường, những cảnh phim có hiệu quả gây chấn động, xem tổng thể cũng không thấy có bao nhiêu kịch tính, sau khi xem hết phim, mấy người theo dòng người đi ra ngoài.
Triệu Nhất Dương tháo mắt kính, “Con mẹ nó, nhân vật nữ chính quá đẹp, xinh đẹp đến mức tôi muốn xem đi xem lại nhiều lần.”
Hứa Duệ tán thành, “Không sai, đẹp xuất sắc, tôi muốn mua tấm poster của cô ấy dán lên tường trong phòng ngủ!”
Triệu Nhất Dương cười híp mắt tiến đến: “Ồ, học ủy, cậu dán poster lên tường là có ý đồ gì?”
Ý tứ trong lời nói mấy người đều hiểu, Hứa Duệ phản bác: “Trong đầu cậu suốt ngày nghĩ gì đấy, không thể đơn thuần chiêm ngưỡng cái đẹp sao?” Cậu ta không cho Triệu Nhất Dương cơ hội tiếp lời, nghiêng đầu hỏi Trì Dã: “Trì ca, cậu cảm thấy nữ chính đẹp không?”
Trì Dã xem cả bộ phim cũng không quá để ý đến ngoại hình của diễn viên chính, “Cũng không tệ lắm.”
Nửa câu sau hắn không nói ra, có lẽ là…so với Văn Tiêu thì kém hơn chút.
“Xem đi xem đi, đến Trì ca còn nói không tệ, rõ ràng giá trị nhan sắc này đã vượt qua vòng khảo nghiệm…”
Chậm rãi di chuyển đến hành lang, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, trong chốc lát một người đàn ông đeo khẩu trang màu trắng đội mũ đen chạy ra từ nhà vệ sinh nữ, trong tay cầm điện thoại di động, chạy thẳng về phía trước, đụng trúng liên tiếp không ít người.
Mấy người Triệu Nhất Dương còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy đúng lúc người kia chạy qua trước mặt Văn Tiêu, không biết Văn Tiêu làm gì mà người kia lảo đảo một cái té ngã xuống đất.
Ngay lúc này, chuyện lớn đột nhiên phát sinh, người kia sờ soạng trong túi rút ra một con dao!
Bị ánh sáng lóe lên từ con dao vụt qua mắt, phản ứng đầu tiên của Hứa Duệ là gọi Trì Dã, “Con mẹ nó, Trì ca cứu mạng!”
Trong tiềm thức của cậu, Văn Tiêu nhìn mảnh khảnh gầy gò, thân thể cũng không tốt lắm, chống lại loại người cầm dao này, nhỡ đâu chảy máu thì thế nào?
Ai ngờ Trì Dã chỉ đứng dựa vào tường, bộ dạng lười nhác như thể chuyện này chẳng liên quan đến hắn, vốn dĩ không có ý định ra tay.
Hứa Duệ nóng nảy, “Trì ca—–”
Lời vừa ra khỏi miệng, cậu ta liền bị Triệu Nhất Dương giật giật tay áo, “Cậu xem, cậu xem đi kìa.”
Hứa Duệ quay đầu, thấy người đàn ông đội mũ đeo khẩu trang bị Văn Tiêu đạp trúng một cước, cả người hắn đau đớn co rút lại, Văn Tiêu đoạt lấy con dao trong tay hắn.
Động tác nhạy bén, vẻ mặt bình tĩnh, kể cả lúc cầm dao biểu cảm cũng không thay đổi gì.
Không biết một cước vừa rồi đạp trúng mạnh cỡ nào, dù sao cho đến lúc Văn Tiêu cúi người rút điện thoại di động trong tay hắn ra, tay chân người kia vẫn như bị tê liệt quằn quại trên đất, không có sức lực phản kháng.
Triệu Nhất Dương dụi mắt, hành động như bị lây nhiễm, Hứa Duệ cũng dụi mắt mình, “Tôi con mẹ nó có phải sinh ra ảo giác không, nhìn nhầm Trì ca thành Văn Tiêu?”
Triệu Nhất Dương cấu lên cánh tay Hứa Duệ, “Đau không?”
“Mẹ kiếp, dĩ nhiên là đau, không tin tôi cấu lại cậu xem!” Nói xong, Hứa Duệ cũng cấu lên tay Triệu Nhất Dương.
Triệu Nhất Dương hít sâu một hơi, “Điên rồi, lại là thật!” Cậu ta chuyển hướng nhìn Văn Tiêu, cảm thấy muốn đập đầu vào tường, “Việc đó, Văn Tiêu, hỏi cậu chuyện này…Giá trị sức mạnh siêu cường này cậu mua ở đâu thế, một giây trước mới có hàng sao?”
Không nghĩ rằng chờ một lúc lâu vẫn không có gì xảy ra.
Không phải, chẳng lẽ bạn cùng bàn của hắn đây là….ngầm thừa nhận?
Sự phát hiện này khiến Trì Dã theo bản năng rũ mắt xuống, che đi tâm sự trong đáy mắt.
Một cách khó hiểu, hai người rất ăn ý bỏ qua chủ đề này.
Trì Dã đứng dậy lấy hai lon Coca từ trong tủ lạnh ra, đứng sau lưng văn Tiêu, xoay vai rồi chuyển lên phía trước, “Uống không?”
Văn Tiêu nhận lấy, mở lon ra đưa cho Trì Dã, lại lấy thêm một lon khác hắn đưa, tự mình mở ra uống. Một lon chuyền đi một lon nhận lấy hết sức tự nhiên.
Trì Dã có cảm giác tay hắn thật sự yếu như gà, đến mức không còn đủ sức mở lon được nữa rồi.
“Buổi chiều có kế hoạch gì không?”
Trì Dã ngồi xuống, không có nơi kê chân nên duỗi thẳng cặp chân dài, năm ngón tay thon dài cầm chặt lon nước, “Có, đến bệnh viện thăm mẹ tôi.”
“Mẹ cậu, tình trạng thế nào rồi?” Đây là lần đầu tiên Văn Tiêu trực tiếp hỏi đến chuyện này.
Nụ cười của Trì Dã nhạt dần, hắn uống một hớp Coca, giọng hơi lạnh lẽo, “Không tốt lắm, thuốc mới không hiệu quả như mong đợi. Mỗi lần tôi dẫn Nha Nha đến bệnh viện thăm, bà ấy đều không có ý thức, dù có mở mắt cũng không nhận ra chúng tôi là ai.”
“Nha Nha có sợ không?”
“Tôi không giấu con bé, mặc dù nó còn chưa lớn nhưng đã hiểu chuyện, biết mẹ nằm ở bệnh viện nghĩa là bệnh tình rất nghiêm trọng. Tôi muốn Nha Nha có thể gặp mẹ nhiều lần, dù cho sau này không còn cơ hội nói chuyện với nhau nữa.”
Văn Tiêu muốn hỏi, cậu có sợ không, nhưng nhận ra hỏi thăm về chuyện này vốn không có ý nghĩa gì hết.
Sao cậu ấy có thể không sợ?
Nhắc đến chuyện này, Trì Dã cầm lon nước lạnh, nhiều lời đôi câu, “Từ rất lâu trước đây, bác sĩ đã nói với tôi nên chuẩn bị tinh thần trước, nói rằng, ra đi… là chuyện sớm hay muộn. Đầu óc tôi choáng váng, tôi chỉ hi vọng nhiều hơn một ngày cũng là một ngày, ít nhất bây giờ, tôi và Nha Nha vẫn còn mẹ.”
Cổ họng Văn Tiêu khàn đặc đến mức đau đớn.
Trước mặt cậu hiện ra khung cảnh ở đối diện bên đường, Trì Dã bị Phùng Vạn Lý mời uống rượu, cố chịu đựng đến khi đám người kia rời đi mới chống lên cây nôn ra. Nhớ đến lúc hắn ngồi bên đình ở cạnh hồ trong bệnh viện, trầm lặng hướng ra mặt hồ ném thia lia. Lại nghĩ đến Nha Nha xảy ra chuyện ngày hôm đó, hắn lại áy náy tự trách bản thân mình.
“Vẻ mặt cậu hiện tại là sao?” Gác chân dài lên đùi bên kia, khóe miệng Trì Dã cong lên nụ cười, giống như tất cả mọi ưu tư phiền muộn cũng không ảnh hưởng gì đến hắn. Hắn chậm rãi nói, “Bạn cùng bàn, không cần đau lòng vì tôi.”
Bầu không khí ban đầu bị tản hết sạch sẽ, Văn Tiêu đáp lại một chữ: “Cút.”
Ngày hôm sau. Văn Tiêu bị âm báo “tinh tinh” từ điện thoại đánh thức. Cầm điện thoại di động lên, cậu nhận ra mình bị kéo vào một nhóm trên WeChat.
Tên nhóm là “Đây là cuộc trò chuyện không tên”, bên trong có tổng cộng năm người, cậu bị Trì Dã kéo vào đây.
Nhắm mắt lại cũng có thể đoán ra được ba người còn lại là ai.
“Tôi ngồi thẳng cũng thấy khó khăn, tâm trạng thấp thỏm, nhất định là do phong thủy phòng ngủ của tôi không tốt, tôi không thể ở đây lâu hơn được nữa!”
“Trẫm cũng ăn ngủ không yên.”
“Shakespeare đã từng nói, mọi nỗi sợ đều đến từ những điều chưa biết, mọi người cần sự bình tĩnh của biển cả!”
Văn Tiêu nhận ra từng người sau khi hiện lên ảnh đại diện, nhắn gửi một dấu hỏi chấm.
Hứa Duệ: “Văn Tiêu cậu đã xuất hiện! Bọn tôi đang thảo luận về đề tài giải trí ngày hôm nay, cậu có đề xuất gì không? Ngày mai là thứ hai, đến trường sẽ được nghe thông báo kết quả thi! Tôi chỉ muốn ngày hôm nay kéo dài thêm 48 tiếng, không, 96!”
Triệu Nhất Dương: “Tiệm bắn cung tên thế nào, bắn tên thở hổn hển, vừa lóa mắt lại khoe được vẻ bạo lực đầy mỹ học, còn có thể khoe được dáng pose lên vòng bạn bè!”
Hứa Duệ: “Thôi đi, quá bạo lực, không hợp với tôi và Văn Tiêu.”
Triệu Nhất Dương: “Xem CS trực tiếp? Lần trước tôi và anh họ đã đi xem một lần, một súng bắn vỡ đầu sảng khoái muốn bùng nổ!”
Hứa Duệ: “Quá máu me! Không hợp với tôi và Văn Tiêu!”
Triệu Nhất Dương gửi một biểu tượng cảm xúc: “Hay là chơi game? Chơi trốn khỏi mật thất thêm lần nữa? Chơi bóng rổ?”
Thấy Văn Tiêu mặc mỗi áo phông ngồi ăn sáng ở bàn, bà ngoại không yên tâm, lấy thêm một cái áo khoác mỏng choàng lên vai cậu, “Bây giờ bà ngoại cảm thấy cháu đang lạnh.”
Đợi Văn Tiêu mặc áo lên, bà ngoại mới cười nói: “Không lạnh không lạnh!” Bà nhìn Văn Tiêu ngồi xuống ở phía đối diện, một lát sau nhẹ nhàng nói: “Thật là giống mẹ, cũng không thích uống sữa tươi.”
Tay Văn Tiêu khựng lại một lúc.
Có lẽ đã hơn một năm cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên cậu và bà ngoại bình tĩnh nhắc đến mẹ của cậu.
Không có nước mắt, không có bi thương, chỉ là một buổi sáng rất bình thường, cứ như vậy nhắc đến.
“Mẹ cháu từ nhỏ đã kén ăn, kiên quyết không chịu uống sữa tươi, sau này mang thai cháu, bác sĩ nói muốn nó uống để bổ thai, con bé mới bóp mũi uống mấy ngụm, mỗi lần uống xong vẻ mặt rất đau khổ, giống như ai ép nó uống thuốc bắc vậy. Sau đó ba cháu nói, không thích uống thì đừng uống.” Ánh mắt bà ngoại rơi lên cốc sữa bò trong tay Văn Tiêu, “Cháu cũng vậy, mới uống hai ngụm, chân mày liền nhíu lại, giống mẹ cháu như đúc.”
Bánh mỳ cắn trong miệng đột nhiên không còn mùi vị gì, Văn Tiêu nuốt xuống, “Chắc chắn là do di truyền.”
“Đúng, cũng có thể là do hay dưỡng thai.” Bà ngoại lại xúc động, “Lúc mẹ cháu vẫn còn trong bụng bà, bà thường xuyên nghe nhạc cổ điển, không nghĩ sau này sinh ra được đứa con gái không có điểm nào thục nữ, dưỡng thai hoàn toàn không có tác dụng gì.”
Nói đến đây, viền mắt bà đỏ lên.
Văn Tiêu vờ như không thấy, rũ mắt xuống, “Có lẽ di truyền mạnh mẽ hơn so với dưỡng thai.”
“Ngay cả bà ngoại cháu cũng dám nói?” Bà ngoại giả vờ tức giận, biểu cảm sa sầm vài giây, sau đó mắt ngấn lệ bật cười, “Vừa rồi WeChat mới có tin báo, có bạn tìm cháu sao?”
“Vâng, lát nữa cháu phải ra ngoài.”
“Được được được, đi giải sầu nhiều hơn chút, không cần học tập quá căng thẳng, quan trọng là thân thể khỏe mạnh, bình an, bình an mới là quan trọng nhất.”
Văn Tiêu nuốt xuống miếng bánh mỳ cuối cùng, “Cháu biết, bà yên tâm.”
Cuối cùng bọn họ hẹn nhau đi xem phim.
Phim hành động hiệu ứng đặc biệt của Hollywood, xem phụ đề, Hứa Duệ giải thích, vừa xem phim vừa có thể nhân tiện luyện kĩ năng nghe, nhất cử lưỡng tiện*, một sự lựa chọn thông minh.
*nhất cử lưỡng tiện: làm một việc mà lại kết hợp giải quyết được luôn cả việc khác.
Cả nhóm đồng ý.
Trung tâm thương mại Quần Tinh Plaza nằm ở đường vanh đai thứ hai, mới đi vào hoạt động hai năm nay, cơ sở rất mới, bởi vì giao thông thuận tiện, hàng hóa đa dạng, độ phổ biến rất rộng, hôm nay còn là cuối tuần, trước mặt toàn người là người.
Văn Tiêu và Trì Dã đứng dựa lên lan can, nhìn thẳng xuống tầng dưới là trò chơi đua xe AR.
Hai người bọn họ một người mặc áo thun trắng dài tay, một người mặc hoodie đen, chiều cao ngang nhau, hai người cùng nhìn chăm chú xuống màn hình lớn ở tầng dưới, thi thoảng thảo luận đôi câu.
Triệu Nhất Dương cầm Coca và bỏng ngô đến, thần thần bí bí nói, “Biết tại sao bọn tôi tìm được các cậu không?”
Trì Dã quay người, tâm trạng không tệ, “Sao tìm được thế?”
“Ha ha, bọn tôi gặp được mấy nữ sinh đang hưng phấn nói có hai cậu trai ngoại hình trông thật đẹp mắt, không biết có phải ngôi sao nào đến biểu diễn không, bọn tôi chặn đường hỏi một câu, quả nhiên nghe theo miêu tả đúng là các cậu!” Hiếm khi nào có cơ hội đi xem phim, Triệu Nhất Dương nói không ngừng được, “Đi thôi, lên tầng, phim điện ảnh sắp bắt đầu chiếu rồi!”
Năm người tìm đúng chỗ ngồi theo số, ngồi im trong rạp, chia xong Coca và bỏng ngô, Hứa Duệ đột nhiên phát hiện ra: “Văn Tiêu, cậu đeo kính 3D kiểu gì bây giờ, không có thấu kính đôi* sao? Dù sao phim vẫn chưa bắt đầu chiếu, có cần mang đi đổi không?”
*thấu kính đôi: vật dùng cho người bị cận hay viễn thị khi xem phim đồ họa 3D
Ngón tay Văn Tiêu cầm kính, “Không cần, tôi đeo kính này được rồi, vẫn có thể nhìn rõ.”
Nghĩ rằng Văn Tiêu chỉ bị cận thị nhẹ, Hứa Duệ không nói nữa, quay người sang kéo Triệu Nhất Dương trò chuyện về giải thi đấu giật gân ngày hôm qua.
Trì Dã lại bày ra cái gì gọi là “vạn vật đều có thể chuyển động”, kính 3D trong tay hắn lại quay loạn giống như bút, tiêu chuẩn y như tuyển thủ quay bút cấp 10.
Thấy ba người Hứa Duệ chụm đầu nói chuyện trò chơi, Trì Dã ghé sát vào tai Văn Tiêu, “Làm bộ làm tịch?”
Biết hắn đang ám chỉ việc cậu rõ ràng không cận thị còn đeo mắt kính, Văn Tiêu nhìn hắn, “Như nhau.”
Trong đầu Trì Dã đang suy nghĩ, như nhau cái gì cơ?
Điện ảnh Hollywood cũng như phim bình thường, những cảnh phim có hiệu quả gây chấn động, xem tổng thể cũng không thấy có bao nhiêu kịch tính, sau khi xem hết phim, mấy người theo dòng người đi ra ngoài.
Triệu Nhất Dương tháo mắt kính, “Con mẹ nó, nhân vật nữ chính quá đẹp, xinh đẹp đến mức tôi muốn xem đi xem lại nhiều lần.”
Hứa Duệ tán thành, “Không sai, đẹp xuất sắc, tôi muốn mua tấm poster của cô ấy dán lên tường trong phòng ngủ!”
Triệu Nhất Dương cười híp mắt tiến đến: “Ồ, học ủy, cậu dán poster lên tường là có ý đồ gì?”
Ý tứ trong lời nói mấy người đều hiểu, Hứa Duệ phản bác: “Trong đầu cậu suốt ngày nghĩ gì đấy, không thể đơn thuần chiêm ngưỡng cái đẹp sao?” Cậu ta không cho Triệu Nhất Dương cơ hội tiếp lời, nghiêng đầu hỏi Trì Dã: “Trì ca, cậu cảm thấy nữ chính đẹp không?”
Trì Dã xem cả bộ phim cũng không quá để ý đến ngoại hình của diễn viên chính, “Cũng không tệ lắm.”
Nửa câu sau hắn không nói ra, có lẽ là…so với Văn Tiêu thì kém hơn chút.
“Xem đi xem đi, đến Trì ca còn nói không tệ, rõ ràng giá trị nhan sắc này đã vượt qua vòng khảo nghiệm…”
Chậm rãi di chuyển đến hành lang, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, trong chốc lát một người đàn ông đeo khẩu trang màu trắng đội mũ đen chạy ra từ nhà vệ sinh nữ, trong tay cầm điện thoại di động, chạy thẳng về phía trước, đụng trúng liên tiếp không ít người.
Mấy người Triệu Nhất Dương còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy đúng lúc người kia chạy qua trước mặt Văn Tiêu, không biết Văn Tiêu làm gì mà người kia lảo đảo một cái té ngã xuống đất.
Ngay lúc này, chuyện lớn đột nhiên phát sinh, người kia sờ soạng trong túi rút ra một con dao!
Bị ánh sáng lóe lên từ con dao vụt qua mắt, phản ứng đầu tiên của Hứa Duệ là gọi Trì Dã, “Con mẹ nó, Trì ca cứu mạng!”
Trong tiềm thức của cậu, Văn Tiêu nhìn mảnh khảnh gầy gò, thân thể cũng không tốt lắm, chống lại loại người cầm dao này, nhỡ đâu chảy máu thì thế nào?
Ai ngờ Trì Dã chỉ đứng dựa vào tường, bộ dạng lười nhác như thể chuyện này chẳng liên quan đến hắn, vốn dĩ không có ý định ra tay.
Hứa Duệ nóng nảy, “Trì ca—–”
Lời vừa ra khỏi miệng, cậu ta liền bị Triệu Nhất Dương giật giật tay áo, “Cậu xem, cậu xem đi kìa.”
Hứa Duệ quay đầu, thấy người đàn ông đội mũ đeo khẩu trang bị Văn Tiêu đạp trúng một cước, cả người hắn đau đớn co rút lại, Văn Tiêu đoạt lấy con dao trong tay hắn.
Động tác nhạy bén, vẻ mặt bình tĩnh, kể cả lúc cầm dao biểu cảm cũng không thay đổi gì.
Không biết một cước vừa rồi đạp trúng mạnh cỡ nào, dù sao cho đến lúc Văn Tiêu cúi người rút điện thoại di động trong tay hắn ra, tay chân người kia vẫn như bị tê liệt quằn quại trên đất, không có sức lực phản kháng.
Triệu Nhất Dương dụi mắt, hành động như bị lây nhiễm, Hứa Duệ cũng dụi mắt mình, “Tôi con mẹ nó có phải sinh ra ảo giác không, nhìn nhầm Trì ca thành Văn Tiêu?”
Triệu Nhất Dương cấu lên cánh tay Hứa Duệ, “Đau không?”
“Mẹ kiếp, dĩ nhiên là đau, không tin tôi cấu lại cậu xem!” Nói xong, Hứa Duệ cũng cấu lên tay Triệu Nhất Dương.
Triệu Nhất Dương hít sâu một hơi, “Điên rồi, lại là thật!” Cậu ta chuyển hướng nhìn Văn Tiêu, cảm thấy muốn đập đầu vào tường, “Việc đó, Văn Tiêu, hỏi cậu chuyện này…Giá trị sức mạnh siêu cường này cậu mua ở đâu thế, một giây trước mới có hàng sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook