Bạn Chanh
-
Chương 87
Hai ngày này, Hứa Huệ Chanh liên tiếp bị kinh hãi.
Từng việc từng việc trong nhà Chung Định đều khiến cho cô không thể nào tưởng tượng nổi.
Nghe lời hắn nói, chẳng lẽ hắn biết mình bị chứng phân liệt…
Hứa Huệ Chanh đột nhiên nhớ ra Thẩm Thung Nhạn từng nói, kỹ năng diễn xuất của Chung Định xuất quỷ nhập thần, diễn Kiều Diên đến mức ai cũng bị hắn lừa.
Thế nhưng Hứa Huệ Chanh không cho là vậy. Kiều Diên mà cô đã gặp không phải là “diễn”. Lúc đó Chung Định ghét cô, cho nên không cần phải diễn cho cô xem.
Hứa Huệ Chanh nhìn về bức tranh lớn đầy màu sắc treo ở bức tường phía trước.
Lạc khoản ở dưới góc trái cô nhận ra được.
Là tác phẩm của Kiều Diên.
Người đàn ông này, rõ ràng không hề dịu dàng, hiền hậu như những bình luận bên ngoài, tại sao lại được hoan nghênh đến mức này.
Theo lý mà nói, Hứa Huệ Chanh là người phụ nữ đầu tiên Chung Định đưa đến đây, cô cả với thân phận là phụ huynh, hẳn nên quan tâm đến cặp đôi này nhiều. Thế nhưng, sau khi chủ đề của cô cả chuyển đến Kiều Diên, thì giống như là đã quên mất Chung Định vậy, mãi luôn hỏi thăm về tình hình của Kiều Diên ở nước ngoài, lo lắng anh ta bị mệt, bị đói.
Chung Định trả lời vẫn coi như là nhã nhặn.
Hứa Huệ Chanh nhìn thấy thế, trong lòng nhói đau.
Cô sinh ra ở sơn thôn, là một cô gái, nhưng cha mẹ cô không hề trọng nam khinh nữ, mà đều xem cô và Hứa Thất Trúc là những đứa con yêu quý nhất của mình. Cô tuyệt đối không hề nghĩ đến, trong một gia đình không chút áp lực sinh nhai, sự đối đãi giữa hai đứa con trai song sinh lại khác biệt như trời bể thế này.
Cơn đau lòng qua đi, Hứa Huệ Chanh bắt đầu tức giận. Ở trong lòng cô, hắn tựa như một thiên thần vì cô mà mở trời xẻ đất, nhưng trong mắt người thân của mình, hắn lại nhỏ bé như chẳng hề tồn tại.
Chẳng trách lúc nói sẽ đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, hắn lại nhẹ nhàng đơn giản đến thế.
Hứa Huệ Chanh loáng qua một giả thiết, nếu như đổi thành Kiều Diên rời nhà bỏ đi, ba mẹ của hắn có phải cũng sẽ đối xử chẳng hỏi chẳng han như với Chung Định thế này hay không.
Nhưng giả thiết chỉ là giả thiết. Từ biểu hiện của cô cả mà nói, đáp án chắc chắn là phủ định.
Lúc vào bữa, cô cả nhớ ra vẫn còn có Hứa Huệ Chanh là một người khách, thế là bà cười cười giới thiệu món ăn.
Giới thiệu xong, cô cả lơ đãng nói ra một câu, “Ngày trước A Diên thích nhất món ăn cô làm.”
Nụ cười của Hứa Huệ Chanh cứng lại một chút, ba giây sau, cô chậm rãi nói, “Chung tiên sinh cũng thích nhất món ăn cháu làm.” Người khác đều xoay chuyển chung quanh Kiều Diên, vậy thì lãnh địa của Chung Định, để cô bảo vệ đi.
Chung Định không hề nhúc nhích, chỉ nhìn về phía Hứa Huệ Chanh như thế.
Lời cô nói rất không lễ phép, nhất là đối với trưởng bối mà nói, nhưng hắn nghe vào trong tai, lại ấm đến tận tim. Hắn nhớ lại cái đêm lúc cô ngu ngơ ngờ nghệch chạy đến phòng hắn kêu hét, kỹ năng diễn của cô rất tệ, kêu rất thảm thiết, thế nhưng lúc đó hắn nghe, cũng là ấm đến tận đáy tim thế này.
Hắn biết, người con gái này là báu vật mà ông trời ban tặng cho hắn. Ngày thường thì mềm nhũn yếu ớt, nhưng một khi ai đó đụng đến thể diện của hắn, cô sẽ nhảy dựng lên để bảo vệ hắn.
Lời của Hứa Huệ Chanh, khiến cho cô cả sửng người một hồi.
Trần Thư Cần thấy thế, vội vàng lên tiếng giảng hòa, “Hai người nói thế, khiến cho một người không có khả năng bếp núc như cháu thật muốn trốn xuống dưới gầm bàn quá.”
Cô cả hoàn hồn lại, cười lên, “Cháu ấy à, là bị A Diên cưng chiều rồi.”
“Đâu có.” Trần Thư Cần có chút ngượng ngừng, “Là cháu ngốc quá, học thế nào cũng làm không được.”
Nhờ Trần Thư Cần chuyển đề tài, không khí sượng cứng ban nãy dịu đi dần.
Lúc cô cả hỏi A Diên tháng sau về có thể ở được bao lâu, Chung Định cười đáp, “Cũng chỉ một đêm.”
Cô cả nghe thế, lại oán trách một chặp.
Hứa Huệ Chanh càng cảm thấy thức ăn chẳng mùi vị gì. Cô không thích cô cả cứ một chốc lại “A Diên”, thật chối tai.
Chung Định tất nhiên có thể nhìn ra được tâm trạng bất mãn của cô, cho nên cũng không ở lại lâu. Nửa tiếng sau khi ăn xong, hắn liền mượn cớ rời khỏi.
Trên đường về nhà, Hứa Huệ Chanh nghiêm mặt, “Chung tiên sinh, em không đồng ý để tháng sau Kiều Diên trở về.”
Chung Định mượn lúc dừng đèn đỏ, nghiêng đầu sang nhìn cô, “Sao thế?” Nghe giọng điệu của cô, bây giờ quả thật không hề kinh ngạc chuyện hắn muốn đóng giả làm Kiều Diên nữa rồi.
Cô nhấn mạnh, “Em không đồng ý, chính là không đồng ý.”
Cô hiếm khi mới có lúc bướng bỉnh cố chấp như thế này. Cô hy vọng hắn cứ mãi độc mồm ấu trĩ như thế, cũng không muốn bởi vì an ủi cô cả mà hắn hy sinh bản thân mình. Lúc trước cô nghĩ, mấy tháng này hắn không còn biến đổi nữa, chắc là đã yên ổn vô sự rồi. Mà nay cô biết, chỉ cần hắn tiếp tục đóng giả Kiều Diên, thì chứng bệnh đó lại có khả năng tái phát.
“Cô cả khá là yếu đuối.” Chung Định nhàn nhạt giải thích, “Hơn nữa, cô đối xử với anh vẫn coi như là tốt.”
“Chung tiên sinh, yêu cầu của anh thấp quá rồi…” Hứa Huệ Chanh chẳng nhìn ra tốt ở điểm nào, chẳng qua chỉ là xưng hô thân thiết hơn chút thôi. Ngoài điểm đó ra, người mà cô cả luôn luôn ghi nhớ chỉ có Kiều Diên.
Cô thấy không đáng thay cho hắn.
Chung Định không trả lời, hắn khởi động xe.
Ánh mắt Hứa Huệ Chanh hướng về dòng xe phía trước, trong lòng nhoáng qua một manh mối.
Cô không rõ, căn bệnh này của hắn rốt cuộc có bao nhiêu người biết được. Hay là giống như Thẩm Thung Nhạn nói vậy, mọi người đều chỉ cho rằng Chung Định đang diễn?
Vậy bản thân Chung Định thì sao?
Liệu hắn có biết? Và cô có nên nói hết chân tướng với hắn không?
Trên đường cô mãi suy nghĩ. Về đến nhà, tắm rửa, leo lên giường, cô vẫn còn đang suy nghĩ.
Chung Định tắm xong bước vào phòng ngủ, thấy đầu cô vùi trong chăn, bèn nhào qua đè lên cô. Hắn vén chăn lên, cọ cọ cằm cô, “Luyện nín thở à?”
Hứa Huệ Chanh mở to mắt ra.
Tóc của hắn còn ẩm ướt, tóc mái hơi lộn xộn, phối hợp với ngũ quan của hắn, thật sự rất gợi cảm.
Cô nhớ đến quyển nhật ký kia, Kiều Diên rõ ràng là hâm mộ cái kiểu cương quyết bất tuân của anh trai mình, kết quả là, Chung Định lại muốn che giấu tính cách vốn có của mình, đi đóng giả Kiều Diên.
“Chung tiên sinh, anh thật đẹp trai.” Lúc này Hứa Huệ Chanh đã có quyết định.
Hắn lộ ra nụ cười, “Đó là đương nhiên.”
“Thật ra…” Cô đặt tay lên eo của hắn, lên tiếng, “Năm ngoái em gặp một người… rất giống em trai anh.”
Nét mặt của Chung Định nghiêm lại.
“Có lẽ anh quên rồi.” Hứa Huệ Chanh liếc nhìn mặt hắn, giọng nói vừa khẽ khàng vừa chậm rãi, “Đêm giáng sinh, không phải là em đã thành quán quân sao? Chính là người đó… đã mua em.”
Vào khoảnh khắc đó, đôt nhiên ánh sáng lóe lên, Chung Định nhớ lại một chuyện. Ngày thứ hai sau đêm giáng sinh, hắn chẳng biết tại sao lại tỉnh dậy trên chiếc giường đẩy của cô. Lúc đó, hắn chẳng làm sao nhớ ra được như thế nào lại có quan hệ với cô.
Bây giờ hắn cũng không thể nào nghĩ ra được.
Nhưng hắn không rảnh để nghĩ.
Điều hắn quan tâm không phải là cô và người đó gặp nhau thế nào. Hắn nhìn cô chằm chặp, âm trầm hỏi, “Tiểu Sơn Trà, người đó chính là Kiều tiên sinh mà em thích à?”
Ai cũng có thể không chọn được người tốt nhất rồi mới chọn đến Chung Định là hắn, chỉ có Hứa Huệ Chanh cô là không được!
Cô ôm chặt hắn, sợ hắn nóng nảy lên sẽ liền rời khỏi cô mất, “Chung tiên sinh, anh nghe em nói…”
Biểu cảm trên mặt hắn nhạt đi, “Đang nghe đây.”
“Mấy năm nay, không ai đối xử tốt với em cả. Thật sự.” Ngữ tốc của cô bắt đầu nhanh lên, vội vội vàng vàng giải thích với hắn, “Mới bắt đầu có mấy “chị em” chơi chung với em, sau này họ phát hiện ra… ai thân thiết với em đều bị Vũ ca đánh.” Nói đến đây, cô nhắm mắt lại trong chốc lát, rồi tiếp tục nói, “Sau này, bọn họ từ xa thấy em là đã tránh, họ ở sau lưng nói em là đồ sao chổi.”
“Đồ sao chổi”, ba chữ này khiến cho thần sắc của Chung Định đông cứng lại.
Tính từ như đã từng quen biết.
“Anh biết mà, ngày trước em… không được.” Đây là lần đầu tiên, Hứa Huệ Chanh ở trước mặt hắn nói ra đoạn quá khứ này, mắt cô trống rỗng, nói chuyện cũng trở nên thật tốn sức, “Khách hàng tức giận lên sẽ đánh em, chửi em… có vài người sức lớn, một chốc là đã có thể đánh em nằm bò…”
Chung Định bất thình lình ôm chặt lấy cô, khẽ giọng nói bên tai cô, “Đừng nghĩ những chuyện này nữa.” Hắn có giận dỗi, có ghen tị gì, lúc này đều đã tan biến như mây như khói.
Cô lắc lắc đầu, cắn chặt răng, “Họ nói em không biết tự lượng sức, cá chết mà cũng dám ra bán.”
“Suỵt.” Ngón trỏ của hắn điểm lên môi cô, “Không sao, không sao.”
Hứa Huệ Chanh cạy ngón tay hắn ra, căm giận gào nhỏ, “Em có tay có chân, tại sao phải đi bán chứ!”
Chung Định khẽ khàng vuốt tóc cô, dỗ dành cô, “Tiểu Sơn Trà, có anh ở đây, sau này chẳng ai dám ức hiếp em nữa.”
Cô gật đầu, tiến gần đến bờ vai của hắn, “… Bọn họ đi mắng vốn, Vũ ca liền dùng roi quất em…” Lúc trước cứ hễ nhắc đến Chu Cát Vũ là cô lại trỗi lên cơn khiếp hãi. Bây giờ ở trong vòm ngực của Chung Định, cuối cùng thì cô cũng có thể ổn định cảm xúc của mình, “Chung tiên sinh, ngày trước không ai đối xử tốt với em, anh hiểu không? Cho nên… người đó xuất hiện, anh ta… anh ta tốt với em… không có khinh thường em… anh hiểu không?
Từng việc từng việc trong nhà Chung Định đều khiến cho cô không thể nào tưởng tượng nổi.
Nghe lời hắn nói, chẳng lẽ hắn biết mình bị chứng phân liệt…
Hứa Huệ Chanh đột nhiên nhớ ra Thẩm Thung Nhạn từng nói, kỹ năng diễn xuất của Chung Định xuất quỷ nhập thần, diễn Kiều Diên đến mức ai cũng bị hắn lừa.
Thế nhưng Hứa Huệ Chanh không cho là vậy. Kiều Diên mà cô đã gặp không phải là “diễn”. Lúc đó Chung Định ghét cô, cho nên không cần phải diễn cho cô xem.
Hứa Huệ Chanh nhìn về bức tranh lớn đầy màu sắc treo ở bức tường phía trước.
Lạc khoản ở dưới góc trái cô nhận ra được.
Là tác phẩm của Kiều Diên.
Người đàn ông này, rõ ràng không hề dịu dàng, hiền hậu như những bình luận bên ngoài, tại sao lại được hoan nghênh đến mức này.
Theo lý mà nói, Hứa Huệ Chanh là người phụ nữ đầu tiên Chung Định đưa đến đây, cô cả với thân phận là phụ huynh, hẳn nên quan tâm đến cặp đôi này nhiều. Thế nhưng, sau khi chủ đề của cô cả chuyển đến Kiều Diên, thì giống như là đã quên mất Chung Định vậy, mãi luôn hỏi thăm về tình hình của Kiều Diên ở nước ngoài, lo lắng anh ta bị mệt, bị đói.
Chung Định trả lời vẫn coi như là nhã nhặn.
Hứa Huệ Chanh nhìn thấy thế, trong lòng nhói đau.
Cô sinh ra ở sơn thôn, là một cô gái, nhưng cha mẹ cô không hề trọng nam khinh nữ, mà đều xem cô và Hứa Thất Trúc là những đứa con yêu quý nhất của mình. Cô tuyệt đối không hề nghĩ đến, trong một gia đình không chút áp lực sinh nhai, sự đối đãi giữa hai đứa con trai song sinh lại khác biệt như trời bể thế này.
Cơn đau lòng qua đi, Hứa Huệ Chanh bắt đầu tức giận. Ở trong lòng cô, hắn tựa như một thiên thần vì cô mà mở trời xẻ đất, nhưng trong mắt người thân của mình, hắn lại nhỏ bé như chẳng hề tồn tại.
Chẳng trách lúc nói sẽ đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, hắn lại nhẹ nhàng đơn giản đến thế.
Hứa Huệ Chanh loáng qua một giả thiết, nếu như đổi thành Kiều Diên rời nhà bỏ đi, ba mẹ của hắn có phải cũng sẽ đối xử chẳng hỏi chẳng han như với Chung Định thế này hay không.
Nhưng giả thiết chỉ là giả thiết. Từ biểu hiện của cô cả mà nói, đáp án chắc chắn là phủ định.
Lúc vào bữa, cô cả nhớ ra vẫn còn có Hứa Huệ Chanh là một người khách, thế là bà cười cười giới thiệu món ăn.
Giới thiệu xong, cô cả lơ đãng nói ra một câu, “Ngày trước A Diên thích nhất món ăn cô làm.”
Nụ cười của Hứa Huệ Chanh cứng lại một chút, ba giây sau, cô chậm rãi nói, “Chung tiên sinh cũng thích nhất món ăn cháu làm.” Người khác đều xoay chuyển chung quanh Kiều Diên, vậy thì lãnh địa của Chung Định, để cô bảo vệ đi.
Chung Định không hề nhúc nhích, chỉ nhìn về phía Hứa Huệ Chanh như thế.
Lời cô nói rất không lễ phép, nhất là đối với trưởng bối mà nói, nhưng hắn nghe vào trong tai, lại ấm đến tận tim. Hắn nhớ lại cái đêm lúc cô ngu ngơ ngờ nghệch chạy đến phòng hắn kêu hét, kỹ năng diễn của cô rất tệ, kêu rất thảm thiết, thế nhưng lúc đó hắn nghe, cũng là ấm đến tận đáy tim thế này.
Hắn biết, người con gái này là báu vật mà ông trời ban tặng cho hắn. Ngày thường thì mềm nhũn yếu ớt, nhưng một khi ai đó đụng đến thể diện của hắn, cô sẽ nhảy dựng lên để bảo vệ hắn.
Lời của Hứa Huệ Chanh, khiến cho cô cả sửng người một hồi.
Trần Thư Cần thấy thế, vội vàng lên tiếng giảng hòa, “Hai người nói thế, khiến cho một người không có khả năng bếp núc như cháu thật muốn trốn xuống dưới gầm bàn quá.”
Cô cả hoàn hồn lại, cười lên, “Cháu ấy à, là bị A Diên cưng chiều rồi.”
“Đâu có.” Trần Thư Cần có chút ngượng ngừng, “Là cháu ngốc quá, học thế nào cũng làm không được.”
Nhờ Trần Thư Cần chuyển đề tài, không khí sượng cứng ban nãy dịu đi dần.
Lúc cô cả hỏi A Diên tháng sau về có thể ở được bao lâu, Chung Định cười đáp, “Cũng chỉ một đêm.”
Cô cả nghe thế, lại oán trách một chặp.
Hứa Huệ Chanh càng cảm thấy thức ăn chẳng mùi vị gì. Cô không thích cô cả cứ một chốc lại “A Diên”, thật chối tai.
Chung Định tất nhiên có thể nhìn ra được tâm trạng bất mãn của cô, cho nên cũng không ở lại lâu. Nửa tiếng sau khi ăn xong, hắn liền mượn cớ rời khỏi.
Trên đường về nhà, Hứa Huệ Chanh nghiêm mặt, “Chung tiên sinh, em không đồng ý để tháng sau Kiều Diên trở về.”
Chung Định mượn lúc dừng đèn đỏ, nghiêng đầu sang nhìn cô, “Sao thế?” Nghe giọng điệu của cô, bây giờ quả thật không hề kinh ngạc chuyện hắn muốn đóng giả làm Kiều Diên nữa rồi.
Cô nhấn mạnh, “Em không đồng ý, chính là không đồng ý.”
Cô hiếm khi mới có lúc bướng bỉnh cố chấp như thế này. Cô hy vọng hắn cứ mãi độc mồm ấu trĩ như thế, cũng không muốn bởi vì an ủi cô cả mà hắn hy sinh bản thân mình. Lúc trước cô nghĩ, mấy tháng này hắn không còn biến đổi nữa, chắc là đã yên ổn vô sự rồi. Mà nay cô biết, chỉ cần hắn tiếp tục đóng giả Kiều Diên, thì chứng bệnh đó lại có khả năng tái phát.
“Cô cả khá là yếu đuối.” Chung Định nhàn nhạt giải thích, “Hơn nữa, cô đối xử với anh vẫn coi như là tốt.”
“Chung tiên sinh, yêu cầu của anh thấp quá rồi…” Hứa Huệ Chanh chẳng nhìn ra tốt ở điểm nào, chẳng qua chỉ là xưng hô thân thiết hơn chút thôi. Ngoài điểm đó ra, người mà cô cả luôn luôn ghi nhớ chỉ có Kiều Diên.
Cô thấy không đáng thay cho hắn.
Chung Định không trả lời, hắn khởi động xe.
Ánh mắt Hứa Huệ Chanh hướng về dòng xe phía trước, trong lòng nhoáng qua một manh mối.
Cô không rõ, căn bệnh này của hắn rốt cuộc có bao nhiêu người biết được. Hay là giống như Thẩm Thung Nhạn nói vậy, mọi người đều chỉ cho rằng Chung Định đang diễn?
Vậy bản thân Chung Định thì sao?
Liệu hắn có biết? Và cô có nên nói hết chân tướng với hắn không?
Trên đường cô mãi suy nghĩ. Về đến nhà, tắm rửa, leo lên giường, cô vẫn còn đang suy nghĩ.
Chung Định tắm xong bước vào phòng ngủ, thấy đầu cô vùi trong chăn, bèn nhào qua đè lên cô. Hắn vén chăn lên, cọ cọ cằm cô, “Luyện nín thở à?”
Hứa Huệ Chanh mở to mắt ra.
Tóc của hắn còn ẩm ướt, tóc mái hơi lộn xộn, phối hợp với ngũ quan của hắn, thật sự rất gợi cảm.
Cô nhớ đến quyển nhật ký kia, Kiều Diên rõ ràng là hâm mộ cái kiểu cương quyết bất tuân của anh trai mình, kết quả là, Chung Định lại muốn che giấu tính cách vốn có của mình, đi đóng giả Kiều Diên.
“Chung tiên sinh, anh thật đẹp trai.” Lúc này Hứa Huệ Chanh đã có quyết định.
Hắn lộ ra nụ cười, “Đó là đương nhiên.”
“Thật ra…” Cô đặt tay lên eo của hắn, lên tiếng, “Năm ngoái em gặp một người… rất giống em trai anh.”
Nét mặt của Chung Định nghiêm lại.
“Có lẽ anh quên rồi.” Hứa Huệ Chanh liếc nhìn mặt hắn, giọng nói vừa khẽ khàng vừa chậm rãi, “Đêm giáng sinh, không phải là em đã thành quán quân sao? Chính là người đó… đã mua em.”
Vào khoảnh khắc đó, đôt nhiên ánh sáng lóe lên, Chung Định nhớ lại một chuyện. Ngày thứ hai sau đêm giáng sinh, hắn chẳng biết tại sao lại tỉnh dậy trên chiếc giường đẩy của cô. Lúc đó, hắn chẳng làm sao nhớ ra được như thế nào lại có quan hệ với cô.
Bây giờ hắn cũng không thể nào nghĩ ra được.
Nhưng hắn không rảnh để nghĩ.
Điều hắn quan tâm không phải là cô và người đó gặp nhau thế nào. Hắn nhìn cô chằm chặp, âm trầm hỏi, “Tiểu Sơn Trà, người đó chính là Kiều tiên sinh mà em thích à?”
Ai cũng có thể không chọn được người tốt nhất rồi mới chọn đến Chung Định là hắn, chỉ có Hứa Huệ Chanh cô là không được!
Cô ôm chặt hắn, sợ hắn nóng nảy lên sẽ liền rời khỏi cô mất, “Chung tiên sinh, anh nghe em nói…”
Biểu cảm trên mặt hắn nhạt đi, “Đang nghe đây.”
“Mấy năm nay, không ai đối xử tốt với em cả. Thật sự.” Ngữ tốc của cô bắt đầu nhanh lên, vội vội vàng vàng giải thích với hắn, “Mới bắt đầu có mấy “chị em” chơi chung với em, sau này họ phát hiện ra… ai thân thiết với em đều bị Vũ ca đánh.” Nói đến đây, cô nhắm mắt lại trong chốc lát, rồi tiếp tục nói, “Sau này, bọn họ từ xa thấy em là đã tránh, họ ở sau lưng nói em là đồ sao chổi.”
“Đồ sao chổi”, ba chữ này khiến cho thần sắc của Chung Định đông cứng lại.
Tính từ như đã từng quen biết.
“Anh biết mà, ngày trước em… không được.” Đây là lần đầu tiên, Hứa Huệ Chanh ở trước mặt hắn nói ra đoạn quá khứ này, mắt cô trống rỗng, nói chuyện cũng trở nên thật tốn sức, “Khách hàng tức giận lên sẽ đánh em, chửi em… có vài người sức lớn, một chốc là đã có thể đánh em nằm bò…”
Chung Định bất thình lình ôm chặt lấy cô, khẽ giọng nói bên tai cô, “Đừng nghĩ những chuyện này nữa.” Hắn có giận dỗi, có ghen tị gì, lúc này đều đã tan biến như mây như khói.
Cô lắc lắc đầu, cắn chặt răng, “Họ nói em không biết tự lượng sức, cá chết mà cũng dám ra bán.”
“Suỵt.” Ngón trỏ của hắn điểm lên môi cô, “Không sao, không sao.”
Hứa Huệ Chanh cạy ngón tay hắn ra, căm giận gào nhỏ, “Em có tay có chân, tại sao phải đi bán chứ!”
Chung Định khẽ khàng vuốt tóc cô, dỗ dành cô, “Tiểu Sơn Trà, có anh ở đây, sau này chẳng ai dám ức hiếp em nữa.”
Cô gật đầu, tiến gần đến bờ vai của hắn, “… Bọn họ đi mắng vốn, Vũ ca liền dùng roi quất em…” Lúc trước cứ hễ nhắc đến Chu Cát Vũ là cô lại trỗi lên cơn khiếp hãi. Bây giờ ở trong vòm ngực của Chung Định, cuối cùng thì cô cũng có thể ổn định cảm xúc của mình, “Chung tiên sinh, ngày trước không ai đối xử tốt với em, anh hiểu không? Cho nên… người đó xuất hiện, anh ta… anh ta tốt với em… không có khinh thường em… anh hiểu không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook