Bạn Chanh
-
Chương 20
Hứa Huệ Chanh tháo chạy khỏi nhà Chung Định ngay ngày hôm đó, cô về đến cái ổ nhỏ của mình, trùm kín đầu liền ngủ. Ngày hôm sau cô mới trở về hội sở lấy túi xách của mình.
Má Mì nghe thấy Hứa Huệ Chanh ở hội sở, vội vàng đi đến căn dặn, “Sơn Trà, bên chỗ Chung tiên sinh, con nhất định không được đắc tội nữa đấy.”
Hứa Huệ Chanh suýt chút muốn nói, thật ra cô không có đắc tội hắn. Nhưng cuối cùng cô chỉ “Vâng” một tiếng.
“Con cứ nghỉ ngơi cho khỏe. Đợi sau khi qua hết mấy ngày này rồi, rất nhiều khách hàng sẽ xếp hàng đợi con đấy.” Má Mì đánh giá về cách trang điểm ăn mặc của Hứa Huệ Chanh, bà vẫn có chút không hài lòng, “Má chọn cho con một nhà trang điểm rồi. Con rất có tiềm chất, chỉ là khiếu thẩm mỹ quá tệ.”
Hứa Huệ Chanh cúi đầu nhìn quần áo của mình, áo hai dây cổ chữ V khoét sâu, phối với váy ngắn, cô chẳng cảm thấy có gì không thích hợp cả, “Má Mì, các chị em đều mặc như vậy mà.”
Má Mì nhíu mày, “Bộ đồ của con, vừa nhìn đã biết hàng rẻ tiền, chất liệu kém như thế.”
Hứa Huệ Chanh nghẹn họng.
“Con bây giờ là phải tiếp khách hàng lớn, đóng gói bản thân đẹp đẽ vào, sau này đi vào con đường cao cấp.”
Má Mì lải nhải miết, Hứa Huệ Chanh chỉ trả lời cho có, mở miệng chỉ một câu, “Cám ơn Má Mì”, “Con sẽ cố gắng.”
Má Mì không ở lại quá lâu, cứ như bà rất quan tâm săn sóc, dặn Hứa Huệ Chanh về nhà nghỉ ngơi. Má Mì không hề hỏi thăm sau khi Hứa Huệ Chanh bị Chung Định đưa đi thì có hay không bị ngược đãi gì đó, bà ta không quan tâm cái này. Dù sao, Hứa Huệ Chanh đã sống sót trở về, có thể kiếm tiền cho hội sở là được.
Sau khi Hứa Huệ Chanh ra khỏi hội sở, cô liền gỡ chiếc mặt nạ dối trá xuống.
Khi ngang qua một cửa hàng, cô nhìn vào lớp kính của chiếc tủ.
Gương mặt này của cô, có thể chẳng xinh đẹp được như lời Má Mì nói, chỉ dà danh hiệu quán quân của cuộc thi hoa khôi khiến cho mọi người thổi phồng lên.
Cô rất sợ hãi cái kiểu được yêu thích này, cô sợ Vũ ca càng không thả cho cô đi.
Cái thế giới này, thật sự là sợ cái gì, thì cái đó sẽ đến.
Sau khi Hứa Huệ Chanh ở nhà nghỉ ngơi hết ba ngày thì nhận được điện thoại gọi đến từ hội sở.
Chu Cát Vũ về nước rồi.
----
Đối với ông chủ Chu Cát Vũ này, Má Mì cũng đoán không ra được.
Theo lý mà nói, Hứa Huệ Chanh là do gã ta đưa vào, vậy thì gã phải biết được bên dưới lớp trang điểm dày đậm kia của cô ta là một gương mặt thế nào.
Nhưng trước giờ gã chưa từng nhắc đến, mặc cho cô ta ra tiếp những người khách tầm thường.
Một ngày mà Hứa Huệ Chanh không hoàn thành được nhiệm vụ tháng, gã ta sẽ cáu gắt như sấm, rút roi da ra vung lên thân thể của cô.
Má Mì đã nhìn thấy cảnh kia.
Lúc đó bà ta đang báo cáo thành tích hàng tháng với Chu Cát Vũ, nói đến Hứa Huệ Chanh không qua được, lông mày của Chu Cát Vũ lập tức nhíu lại, “Gọi cô ta đến đây cho tôi!”
Hứa Huệ Chanh vừa bước vào, Chu Cát Vũ đã vung roi tới tấp. Sau đó mặc cho cô ta khóc lóc cầu xin ra sao, gã cũng chẳng nương tay. Cho đến khi gã cảm thấy nguôi giận mới cho người đưa Hứa Huệ Chanh đi ra ngoài chữa trị.
Qua mấy lần như vậy, Má Mì mới biết được, cái roi đó là đặc chế. Vết thương trên người Hứa Huệ Chanh không coi là sâu, nhưng rất đau đớn.
Nghĩ thì cũng đúng, nếu như để lại vết sẹo, vậy càng khó bán được giá cao.
Má Mì không rõ rốt cuộc thì Chu Cát Vũ và Hứa Huệ Chanh có quan hệ gì, bà thấy Chu Cát Vũ cực kỳ căm ghét Hứa Huệ Chanh.
Sau này, có mấy “tiểu thư” khác bị cọng roi của Chu Cát Vũ đánh đến thương tích khắp người. Miệng vết thương ấy, so với của Hứa Huệ Chanh còn nặng hơn rất nhiều.
Má Mì đã lăn lộn tại nơi phong nguyệt hai mươi mấy năm trời, những chuyện không thể thăm dò, bà tuyệt đối không nhiều chuyện. Chu Cát Vũ xử lý Hứa Huệ Chanh thế nào, Má Mì đều khoanh tay đứng nhìn. Trước giờ Chu Cát Vũ chưa từng đề cập đến phải đặc biệt chiếu cố Hứa Huệ Chanh, Má Mì cũng chỉ coi Hứa Huệ Chanh như một “tiểu thư” bình thường ở trong hội sở.
Lần chọn hoa khôi này, lúc Má Mì kiến nghị để cho Hứa Huệ Chanh lên đài, Chu Cát Vũ đáp ứng rất sảng khoái.
Lúc đó Má Mì nghĩ, cũng có thể là mình quá lo lắng rồi. Giữa Chu Cát Vũ và Hứa Huệ Chanh, chắc là không có gút mắc gì đâu.
Má Mì ở hội sở chờ Chu Cát Vũ đến. Bà hít một hơi thuốc, liếc về phía Hứa Huệ Chanh đang đứng ngồi không yên, bà nói, “Sơn Trà, biểu hiện của con trong cuộc thi, Vũ ca rất hài lòng.”
“Vâng.” Trong đầu của Hứa Huệ Chanh hoàn toàn trống trơn, tư duy đã đình trệ.
Khang Hân ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ của Hứa Huệ Chanh, có chút đồng tình. Chị ta đã nghe qua, Hứa Huệ Chanh thường phải ăn roi của Vũ ca.
Khang Hân châm hai chén trà nóng, chị bưng một chén cho Má Mì, chén còn lại, chị đưa cho Hứa Huệ Chanh.
Hứa Huệ Chanh ngập ngừng đón lấy, “Cám ơn.”
Sau đó Má Mì và Khang Hân nói gì, Hứa Huệ Chanh cũng chẳng nghe lọt tai. Toàn thân của cô lạnh ngắt, sợ hãi Vũ ca về đến sẽ nổi trận lôi đình, đem cô ra trút giận. Cô thành tâm cầu nguyện thời gian có thể trôi chậm một chút.
Đáng tiếc, Chu Cát Vũ rất nhanh đã đến hội sở.
Gã khoác áo choàng dài, mày kiếm mắt hổ, thần sắc còn lạnh hơn gió Bắc bên ngoài.
Má Mì cười lên diễm lệ, “Vũ ca, anh cực khổ rồi.”
“Ừm.” Chu Cát Vũ mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm Hứa Huệ Chanh ở phía sau cả đầu cũng chẳng dám ngẩng lên, lời lại là nói với Má Mì, “Vào trong nói.”
Một đoàn người đi đến phòng nghỉ của gã.
Trước tiên Má Mì báo cáo với gã tình hình làm ăn trong tháng này, gã nghe mà không kiên nhẫn, vung tay một cái, “Nói về chuyện thi hoa khôi.”
Má Mì sững ra một chốc, sau đó vội vàng đổi thành khen ngợi Hứa Huệ Chanh, nói cô xinh đẹp như ngọc thế nào, đã khiến cho đông đảo khách quý trở thành tù binh, cuối cùng được một người khách quý mua với giá cao.
“Thế à?” Chu Cát Vũ cười lên, giọng nói thô nhám khàn khàn, “Cuối cùng Sơn Trà cũng vượt lên rồi.”
Hứa Huệ Chanh cúi thấp đầu, cắn chặt răng lại, dựa vào đó để khống chế nỗi sợ hãi trong đáy lòng.
Má Mì nịnh nọt, “Sơn Trà bây giờ là người rất được yêu thích.”
Chu Cát Vũ lại cười ha hả, “Tiếp tục, nói về người khác xem.”
Vì thế Má Mì lại khen hết một lượt các thứ hạng khác.
Chu Cát Vũ nghe xong thì nói, “Các người đi làm việc đi, Sơn Trà ở lại.”
Trái tim của Hứa Huệ Chanh dồn lại thành một nhúm, lớp trang điểm nhẹ chẳng thể che nổi sắc mặt trắng bệch của cô.
Trước khi Khang Hân rời khỏi, chị bỏ lại một ánh nhìn thương hại, nhưng mà chị cũng không thể làm gì.
Khi những người không có nhiệm vụ đều đã rời khỏi, Chu Cát Vũ đã không thể kiềm chế được nữa. Gã giật ngăn tủ ra, cầm cây roi ngắn lên, hung tợn nói, “Qua đây!”
Hứa Huệ Chanh run như cầy sấy, van xin nói, “Vũ ca, anh đừng đánh tôi, nhiệm vụ tháng này tôi hoàn thành rồi…”
Mặt mũi của Chu Cát Vũ dữ tợn, lúc đứng dậy còn làm đổ chiếc ghế. Gã bước từng bước lớn, vung roi lên một cái, cái roi kia vẽ lên trong không trung một vòng tròn, rồi rơi xuống trên cánh tay trái của cô.
Cô run lên, đang muốn tránh về một bên thì cái roi kia đã cuộn lên cánh tay phải của cô. Cô kêu lên đau đớn, “Vũ ca, đừng đánh nữa… tôi nghe lời, tôi đi bán…”
Lời cầu xin của cô căn bản chẳng có chút tác dụng gì, Chu Cát Vũ vẫn vung múa cây roi.
Hứa Huệ Chanh đau đến kêu khóc lên, trên da đã hiện lên từng lằn máu tím đỏ.
Chu Cát Vũ trút được một cơn giận, cuối cũng gã cũng cảm thấy cơn tức phải chịu đựng từ mấy tháng nay ở nước ngoài đã tiêu đi bớt. Nhìn thấy cô phủ phục trên mặt đất, co quắp không ngừng, gã ném roi đi, thở phì phò, “Nghe nói hai ngày nữa cô phải đi tiếp đãi đám công tử cậu ấm, hôm nay tạm tha cho cô.”
Thần trí của Hứa Huệ Chanh có chút mơ hồ. Cũng có thể là mấy tháng nay Chu Cát Vũ không ở đây, thân thể của cô cũng được nuông chiều, chịu không được đau đớn nữa.
Cô được khiêng ra ngoài phòng y tế, bác sĩ ở bên trong, đối với thủ đoạn của Chu Cát Vũ đều đã thấy mãi thành quen. Tất cả đều là vết thương ngoài da, hơn nữa đều tập trung ở cánh tay và lưng.
Lúc trợ lý giúp Hứa Huệ Chanh thoa rượu thuốc, đồng tình nói, “Sao chị cứ luôn va chạm với Vũ ca vậy.”
Mặt của Hứa Huệ Chanh chẳng chút biểu tình, cánh môi đều đã trắng lạnh.
Chu Cát Vũ là một tên điên.
Gã đánh cô, chỉ bởi vì gã muốn đánh cô.
----
Hứa Huệ Chanh cảm thấy số mạng của bản thân quả thật rất thấp hèn.
Bị đám người của Kiều Lăng chuốc rượu đến phát sốt, lại bị Chu Cát Vũ quất roi, nhưng tốc độ hồi phục như cũ của cô vẫn coi là khá ổn.
Sau khi kết thúc kỳ sinh lý, cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Hứa Huệ Chanh nằm trong phòng y tế hết ba ngày.
Cô trợ lý trẻ kia khoảng chừng hai mươi, đang là cái độ tuổi thích tưởng tượng, còn hơi thích kiểu tình cảm xã hội đen, cô bé thần thần bí bí nói, “Vũ ca có khả năng có ý với chị.”
Hứa Huệ Chanh ngây ngẩn.
Cô bé trợ lý tiếp tục nói, “Những vết thương này của chị không nghiêm trọng lắm, đau một cái là xong. Hồi trước có một cô gái, bị Vũ ca đánh đến không nhận ra được luôn. Em cảm thấy á, vết thương là trên người chị, đau là trong tim anh ta.”
Hứa Huệ Chanh không thể hiểu nỗi logic của cô trợ lý, cô cũng không muốn nói đến chuyện trước kia giữa cô và Chu Cát Vũ.
Cô hoàn toàn không lên tiếng.
Khi Hứa Huệ Chanh vừa rời khỏi phòng y tế, Má Mì đã tìm đến tận cửa, nói là đã hẹn xong xuôi ngày tiếp khách, để cho Khang Hân đưa Hứa Huệ Chanh đi mua mấy bộ quần áo mới.
Hứa Huệ Chanh vừa mới bị một trận đòn roi, sinh lực tổn thương nặng nề, ngay cả nụ cười công việc cũng không diễn nổi. Cô trở nên càng thêm tê liệt, trầm mặc. Chu Cát Vũ vừa trở về, cuộc sống của cô lại không còn ánh sáng hy vọng.
Khang Hân nhìn thấy hết, nhưng chỉ có thể mở miệng an ủi.
Chị và Hứa Huệ Chanh đi dạo mấy tiệm hàng hiệu nhưng cũng không thu hoạch được gì.
Hứa Huệ Chanh nhìn thấy bảng giá là lắc đầu, cũng chẳng chịu đi thử.
Cuối cùng Khang Hân thật sự không còn cách nữa, mới nói, “Sơn Trà, cô đi thử xem đi. Chị bỏ tiền mua cho cô.”
Hứa Huệ Chanh vẫn là lắc đầu.
Khang Hân thở hắt ra, “Cô đi thử đồ đi, Má Mì đã dặn dò rồi.”
Hứa Huệ Chanh ngẩn ra một chốc, sau đó quay người cầm quần áo lên đi vào phòng thử.
Bây giờ cô mới tỉnh ngộ ra, Khang Hân làm mang theo nhiệm vụ mà ra cửa, nếu như không hoàn thành, Khang Hân sẽ bị phạt.
Hứa Huệ Chanh thay một bộ váy dài xuyên thấu bằng ren màu đen, làm tôn lên làn da trắng trong của cô. Nhưng trên gương mặt thanh tú lại là một mảnh chết lặng.
Lúc cô đẩy cửa ra, mắt của Khang Hân đều sáng lên, “Sơn Trà, cái này rất hợp cô đấy.”
Hứa Huệ Chanh thuận theo, “Vậy bộ này đi.”
Cô trở về phòng thay đồ, nhìn bản thân ở trong gương, thử nhếch khóe miệng lên, hiện ra là một nụ cười cực kỳ khó coi.
Mấy ngày nay, sức sống của cô cứ từng tia từng tia trôi mất. Đòn roi của Chu Cát Vũ khiến cho cô tỉnh táo lại. Cô chạy không thoát, cô phải luôn ở nơi này bán thân. Cô không biết bản thân mình ở trong cái vực tối này còn có thể duy trì được bao lâu.
Hứa Huệ Chanh thay quần áo ra, chủ động đi thanh toán. Đây là bộ quần áo năm con số đầu tiên trong cuộc đời của cô.
Lúc này, có hai người phụ nữ hồng hộc chạy vào, qua nói gì đó với người bán hàng.
Khang Hân và Hứa Huệ Chanh đều không chú ý lắng nghe, xoay người liền đi khỏi, hai cô còn chưa bước đến cửa tiệm, bà Giáp, một trong hai người phụ nữ kia quát lên, “Đứng lại!”
Hai cô sửng lại một chốc. Khang Hân quay đầu nhìn Giáp, nhìn thấy đối phương đang nhìn chằm chặp về phía các cô, cô lễ độ lên tiếng hỏi, “Xin hỏi có chuyện à?”
Bà Giáp đầy tức giận, bắt đầu chỉ trích Hứa Huệ Chanh là trộm. Bà Ất ở bên cạnh phụ họa.
Lời này nói không đầu không đuôi. Người bán hàng vừa nghe thấy, vội vàng nói rõ sự tình câu chuyện.
Thì ra Giáp gỡ khuyên tai ra trong phòng thay đồ, bà ta treo trên móc áo, lúc đi thì lại quên mất. Mà bây giờ, khuyên tai ở bên trong phòng thay đồ không còn nữa. Căn cứ theo lời kể của người bán hàng, sau khi Giáp đi, chỉ có Hứa Huệ Chanh bước vào căn phòng đó.
Hứa Huệ Chanh nhếch môi, “Tôi không nhìn thấy khuyên tai.”
Giáp không hề tin, cứ ồn ào muốn lục soát người.
Giáp và Ất đều là khách quen, người bán hàng cũng không tiện đắc tội, chỉ có thể cầu cứu quản lý.
Ai biết được, người quản lý này, đã từng đến qua hội sở, gã nhận ra Khang Hân, đồng thời dùng một loại thái độ miệt thị để vạch trần.
Sắc mặt của Khang Hân rất khó coi, chết cứng tại chỗ, hình như còn như muốn khóc đến nơi.
Giáp càng thêm đắc ý, xô đẩy Hứa Huệ Chanh, “Bạn của gà chắc chắn cũng là gà. Giao khuyên tai của tôi ra đây.”
Hứa Huệ Chanh lùi về sau vài bước, kiên trì nói, “Tôi không nhìn thấy khuyên tai.” Cô không phủ nhận nghề nghiệp của mình, nhưng cô không phải là trộm cắp.
Giáp hung hăng hùng hổ, “Đồ đàn bà không biết xấu hổ.” Nói xong còn vung tay lên tát Hứa Huệ Chanh.
Hứa Huệ Chanh cũng dồn sức tát lại một cái.
Trong lúc giằng co, không cẩn thận, đôi giày cao gót mảnh của Giáp trật một cái, bà ta kêu thét lên một tiếng, ngã chổng vó lên trời.
Ất cũng động thủ, dùng móng tay cào lên mặt của Hứa Huệ Chanh.
Hứa Huệ Chanh tránh qua trong gang tấc.
Ất không bỏ qua, lại túm lấy tóc của Hứa Huệ Chanh.
Đột nhiên, một cái áo khoác đàn ông, từ không trung phủ lên trên đầu của Hứa Huệ Chanh, chặn lại mấy cái móng tay dài màu sắc sặc sỡ kia.
Sau đó, bàn tay đàn ông đỡ bên ngoài cái áo khoác, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi.
“Tiểu Sơn Trà, gặp phiền phức à?”
Má Mì nghe thấy Hứa Huệ Chanh ở hội sở, vội vàng đi đến căn dặn, “Sơn Trà, bên chỗ Chung tiên sinh, con nhất định không được đắc tội nữa đấy.”
Hứa Huệ Chanh suýt chút muốn nói, thật ra cô không có đắc tội hắn. Nhưng cuối cùng cô chỉ “Vâng” một tiếng.
“Con cứ nghỉ ngơi cho khỏe. Đợi sau khi qua hết mấy ngày này rồi, rất nhiều khách hàng sẽ xếp hàng đợi con đấy.” Má Mì đánh giá về cách trang điểm ăn mặc của Hứa Huệ Chanh, bà vẫn có chút không hài lòng, “Má chọn cho con một nhà trang điểm rồi. Con rất có tiềm chất, chỉ là khiếu thẩm mỹ quá tệ.”
Hứa Huệ Chanh cúi đầu nhìn quần áo của mình, áo hai dây cổ chữ V khoét sâu, phối với váy ngắn, cô chẳng cảm thấy có gì không thích hợp cả, “Má Mì, các chị em đều mặc như vậy mà.”
Má Mì nhíu mày, “Bộ đồ của con, vừa nhìn đã biết hàng rẻ tiền, chất liệu kém như thế.”
Hứa Huệ Chanh nghẹn họng.
“Con bây giờ là phải tiếp khách hàng lớn, đóng gói bản thân đẹp đẽ vào, sau này đi vào con đường cao cấp.”
Má Mì lải nhải miết, Hứa Huệ Chanh chỉ trả lời cho có, mở miệng chỉ một câu, “Cám ơn Má Mì”, “Con sẽ cố gắng.”
Má Mì không ở lại quá lâu, cứ như bà rất quan tâm săn sóc, dặn Hứa Huệ Chanh về nhà nghỉ ngơi. Má Mì không hề hỏi thăm sau khi Hứa Huệ Chanh bị Chung Định đưa đi thì có hay không bị ngược đãi gì đó, bà ta không quan tâm cái này. Dù sao, Hứa Huệ Chanh đã sống sót trở về, có thể kiếm tiền cho hội sở là được.
Sau khi Hứa Huệ Chanh ra khỏi hội sở, cô liền gỡ chiếc mặt nạ dối trá xuống.
Khi ngang qua một cửa hàng, cô nhìn vào lớp kính của chiếc tủ.
Gương mặt này của cô, có thể chẳng xinh đẹp được như lời Má Mì nói, chỉ dà danh hiệu quán quân của cuộc thi hoa khôi khiến cho mọi người thổi phồng lên.
Cô rất sợ hãi cái kiểu được yêu thích này, cô sợ Vũ ca càng không thả cho cô đi.
Cái thế giới này, thật sự là sợ cái gì, thì cái đó sẽ đến.
Sau khi Hứa Huệ Chanh ở nhà nghỉ ngơi hết ba ngày thì nhận được điện thoại gọi đến từ hội sở.
Chu Cát Vũ về nước rồi.
----
Đối với ông chủ Chu Cát Vũ này, Má Mì cũng đoán không ra được.
Theo lý mà nói, Hứa Huệ Chanh là do gã ta đưa vào, vậy thì gã phải biết được bên dưới lớp trang điểm dày đậm kia của cô ta là một gương mặt thế nào.
Nhưng trước giờ gã chưa từng nhắc đến, mặc cho cô ta ra tiếp những người khách tầm thường.
Một ngày mà Hứa Huệ Chanh không hoàn thành được nhiệm vụ tháng, gã ta sẽ cáu gắt như sấm, rút roi da ra vung lên thân thể của cô.
Má Mì đã nhìn thấy cảnh kia.
Lúc đó bà ta đang báo cáo thành tích hàng tháng với Chu Cát Vũ, nói đến Hứa Huệ Chanh không qua được, lông mày của Chu Cát Vũ lập tức nhíu lại, “Gọi cô ta đến đây cho tôi!”
Hứa Huệ Chanh vừa bước vào, Chu Cát Vũ đã vung roi tới tấp. Sau đó mặc cho cô ta khóc lóc cầu xin ra sao, gã cũng chẳng nương tay. Cho đến khi gã cảm thấy nguôi giận mới cho người đưa Hứa Huệ Chanh đi ra ngoài chữa trị.
Qua mấy lần như vậy, Má Mì mới biết được, cái roi đó là đặc chế. Vết thương trên người Hứa Huệ Chanh không coi là sâu, nhưng rất đau đớn.
Nghĩ thì cũng đúng, nếu như để lại vết sẹo, vậy càng khó bán được giá cao.
Má Mì không rõ rốt cuộc thì Chu Cát Vũ và Hứa Huệ Chanh có quan hệ gì, bà thấy Chu Cát Vũ cực kỳ căm ghét Hứa Huệ Chanh.
Sau này, có mấy “tiểu thư” khác bị cọng roi của Chu Cát Vũ đánh đến thương tích khắp người. Miệng vết thương ấy, so với của Hứa Huệ Chanh còn nặng hơn rất nhiều.
Má Mì đã lăn lộn tại nơi phong nguyệt hai mươi mấy năm trời, những chuyện không thể thăm dò, bà tuyệt đối không nhiều chuyện. Chu Cát Vũ xử lý Hứa Huệ Chanh thế nào, Má Mì đều khoanh tay đứng nhìn. Trước giờ Chu Cát Vũ chưa từng đề cập đến phải đặc biệt chiếu cố Hứa Huệ Chanh, Má Mì cũng chỉ coi Hứa Huệ Chanh như một “tiểu thư” bình thường ở trong hội sở.
Lần chọn hoa khôi này, lúc Má Mì kiến nghị để cho Hứa Huệ Chanh lên đài, Chu Cát Vũ đáp ứng rất sảng khoái.
Lúc đó Má Mì nghĩ, cũng có thể là mình quá lo lắng rồi. Giữa Chu Cát Vũ và Hứa Huệ Chanh, chắc là không có gút mắc gì đâu.
Má Mì ở hội sở chờ Chu Cát Vũ đến. Bà hít một hơi thuốc, liếc về phía Hứa Huệ Chanh đang đứng ngồi không yên, bà nói, “Sơn Trà, biểu hiện của con trong cuộc thi, Vũ ca rất hài lòng.”
“Vâng.” Trong đầu của Hứa Huệ Chanh hoàn toàn trống trơn, tư duy đã đình trệ.
Khang Hân ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ của Hứa Huệ Chanh, có chút đồng tình. Chị ta đã nghe qua, Hứa Huệ Chanh thường phải ăn roi của Vũ ca.
Khang Hân châm hai chén trà nóng, chị bưng một chén cho Má Mì, chén còn lại, chị đưa cho Hứa Huệ Chanh.
Hứa Huệ Chanh ngập ngừng đón lấy, “Cám ơn.”
Sau đó Má Mì và Khang Hân nói gì, Hứa Huệ Chanh cũng chẳng nghe lọt tai. Toàn thân của cô lạnh ngắt, sợ hãi Vũ ca về đến sẽ nổi trận lôi đình, đem cô ra trút giận. Cô thành tâm cầu nguyện thời gian có thể trôi chậm một chút.
Đáng tiếc, Chu Cát Vũ rất nhanh đã đến hội sở.
Gã khoác áo choàng dài, mày kiếm mắt hổ, thần sắc còn lạnh hơn gió Bắc bên ngoài.
Má Mì cười lên diễm lệ, “Vũ ca, anh cực khổ rồi.”
“Ừm.” Chu Cát Vũ mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm Hứa Huệ Chanh ở phía sau cả đầu cũng chẳng dám ngẩng lên, lời lại là nói với Má Mì, “Vào trong nói.”
Một đoàn người đi đến phòng nghỉ của gã.
Trước tiên Má Mì báo cáo với gã tình hình làm ăn trong tháng này, gã nghe mà không kiên nhẫn, vung tay một cái, “Nói về chuyện thi hoa khôi.”
Má Mì sững ra một chốc, sau đó vội vàng đổi thành khen ngợi Hứa Huệ Chanh, nói cô xinh đẹp như ngọc thế nào, đã khiến cho đông đảo khách quý trở thành tù binh, cuối cùng được một người khách quý mua với giá cao.
“Thế à?” Chu Cát Vũ cười lên, giọng nói thô nhám khàn khàn, “Cuối cùng Sơn Trà cũng vượt lên rồi.”
Hứa Huệ Chanh cúi thấp đầu, cắn chặt răng lại, dựa vào đó để khống chế nỗi sợ hãi trong đáy lòng.
Má Mì nịnh nọt, “Sơn Trà bây giờ là người rất được yêu thích.”
Chu Cát Vũ lại cười ha hả, “Tiếp tục, nói về người khác xem.”
Vì thế Má Mì lại khen hết một lượt các thứ hạng khác.
Chu Cát Vũ nghe xong thì nói, “Các người đi làm việc đi, Sơn Trà ở lại.”
Trái tim của Hứa Huệ Chanh dồn lại thành một nhúm, lớp trang điểm nhẹ chẳng thể che nổi sắc mặt trắng bệch của cô.
Trước khi Khang Hân rời khỏi, chị bỏ lại một ánh nhìn thương hại, nhưng mà chị cũng không thể làm gì.
Khi những người không có nhiệm vụ đều đã rời khỏi, Chu Cát Vũ đã không thể kiềm chế được nữa. Gã giật ngăn tủ ra, cầm cây roi ngắn lên, hung tợn nói, “Qua đây!”
Hứa Huệ Chanh run như cầy sấy, van xin nói, “Vũ ca, anh đừng đánh tôi, nhiệm vụ tháng này tôi hoàn thành rồi…”
Mặt mũi của Chu Cát Vũ dữ tợn, lúc đứng dậy còn làm đổ chiếc ghế. Gã bước từng bước lớn, vung roi lên một cái, cái roi kia vẽ lên trong không trung một vòng tròn, rồi rơi xuống trên cánh tay trái của cô.
Cô run lên, đang muốn tránh về một bên thì cái roi kia đã cuộn lên cánh tay phải của cô. Cô kêu lên đau đớn, “Vũ ca, đừng đánh nữa… tôi nghe lời, tôi đi bán…”
Lời cầu xin của cô căn bản chẳng có chút tác dụng gì, Chu Cát Vũ vẫn vung múa cây roi.
Hứa Huệ Chanh đau đến kêu khóc lên, trên da đã hiện lên từng lằn máu tím đỏ.
Chu Cát Vũ trút được một cơn giận, cuối cũng gã cũng cảm thấy cơn tức phải chịu đựng từ mấy tháng nay ở nước ngoài đã tiêu đi bớt. Nhìn thấy cô phủ phục trên mặt đất, co quắp không ngừng, gã ném roi đi, thở phì phò, “Nghe nói hai ngày nữa cô phải đi tiếp đãi đám công tử cậu ấm, hôm nay tạm tha cho cô.”
Thần trí của Hứa Huệ Chanh có chút mơ hồ. Cũng có thể là mấy tháng nay Chu Cát Vũ không ở đây, thân thể của cô cũng được nuông chiều, chịu không được đau đớn nữa.
Cô được khiêng ra ngoài phòng y tế, bác sĩ ở bên trong, đối với thủ đoạn của Chu Cát Vũ đều đã thấy mãi thành quen. Tất cả đều là vết thương ngoài da, hơn nữa đều tập trung ở cánh tay và lưng.
Lúc trợ lý giúp Hứa Huệ Chanh thoa rượu thuốc, đồng tình nói, “Sao chị cứ luôn va chạm với Vũ ca vậy.”
Mặt của Hứa Huệ Chanh chẳng chút biểu tình, cánh môi đều đã trắng lạnh.
Chu Cát Vũ là một tên điên.
Gã đánh cô, chỉ bởi vì gã muốn đánh cô.
----
Hứa Huệ Chanh cảm thấy số mạng của bản thân quả thật rất thấp hèn.
Bị đám người của Kiều Lăng chuốc rượu đến phát sốt, lại bị Chu Cát Vũ quất roi, nhưng tốc độ hồi phục như cũ của cô vẫn coi là khá ổn.
Sau khi kết thúc kỳ sinh lý, cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Hứa Huệ Chanh nằm trong phòng y tế hết ba ngày.
Cô trợ lý trẻ kia khoảng chừng hai mươi, đang là cái độ tuổi thích tưởng tượng, còn hơi thích kiểu tình cảm xã hội đen, cô bé thần thần bí bí nói, “Vũ ca có khả năng có ý với chị.”
Hứa Huệ Chanh ngây ngẩn.
Cô bé trợ lý tiếp tục nói, “Những vết thương này của chị không nghiêm trọng lắm, đau một cái là xong. Hồi trước có một cô gái, bị Vũ ca đánh đến không nhận ra được luôn. Em cảm thấy á, vết thương là trên người chị, đau là trong tim anh ta.”
Hứa Huệ Chanh không thể hiểu nỗi logic của cô trợ lý, cô cũng không muốn nói đến chuyện trước kia giữa cô và Chu Cát Vũ.
Cô hoàn toàn không lên tiếng.
Khi Hứa Huệ Chanh vừa rời khỏi phòng y tế, Má Mì đã tìm đến tận cửa, nói là đã hẹn xong xuôi ngày tiếp khách, để cho Khang Hân đưa Hứa Huệ Chanh đi mua mấy bộ quần áo mới.
Hứa Huệ Chanh vừa mới bị một trận đòn roi, sinh lực tổn thương nặng nề, ngay cả nụ cười công việc cũng không diễn nổi. Cô trở nên càng thêm tê liệt, trầm mặc. Chu Cát Vũ vừa trở về, cuộc sống của cô lại không còn ánh sáng hy vọng.
Khang Hân nhìn thấy hết, nhưng chỉ có thể mở miệng an ủi.
Chị và Hứa Huệ Chanh đi dạo mấy tiệm hàng hiệu nhưng cũng không thu hoạch được gì.
Hứa Huệ Chanh nhìn thấy bảng giá là lắc đầu, cũng chẳng chịu đi thử.
Cuối cùng Khang Hân thật sự không còn cách nữa, mới nói, “Sơn Trà, cô đi thử xem đi. Chị bỏ tiền mua cho cô.”
Hứa Huệ Chanh vẫn là lắc đầu.
Khang Hân thở hắt ra, “Cô đi thử đồ đi, Má Mì đã dặn dò rồi.”
Hứa Huệ Chanh ngẩn ra một chốc, sau đó quay người cầm quần áo lên đi vào phòng thử.
Bây giờ cô mới tỉnh ngộ ra, Khang Hân làm mang theo nhiệm vụ mà ra cửa, nếu như không hoàn thành, Khang Hân sẽ bị phạt.
Hứa Huệ Chanh thay một bộ váy dài xuyên thấu bằng ren màu đen, làm tôn lên làn da trắng trong của cô. Nhưng trên gương mặt thanh tú lại là một mảnh chết lặng.
Lúc cô đẩy cửa ra, mắt của Khang Hân đều sáng lên, “Sơn Trà, cái này rất hợp cô đấy.”
Hứa Huệ Chanh thuận theo, “Vậy bộ này đi.”
Cô trở về phòng thay đồ, nhìn bản thân ở trong gương, thử nhếch khóe miệng lên, hiện ra là một nụ cười cực kỳ khó coi.
Mấy ngày nay, sức sống của cô cứ từng tia từng tia trôi mất. Đòn roi của Chu Cát Vũ khiến cho cô tỉnh táo lại. Cô chạy không thoát, cô phải luôn ở nơi này bán thân. Cô không biết bản thân mình ở trong cái vực tối này còn có thể duy trì được bao lâu.
Hứa Huệ Chanh thay quần áo ra, chủ động đi thanh toán. Đây là bộ quần áo năm con số đầu tiên trong cuộc đời của cô.
Lúc này, có hai người phụ nữ hồng hộc chạy vào, qua nói gì đó với người bán hàng.
Khang Hân và Hứa Huệ Chanh đều không chú ý lắng nghe, xoay người liền đi khỏi, hai cô còn chưa bước đến cửa tiệm, bà Giáp, một trong hai người phụ nữ kia quát lên, “Đứng lại!”
Hai cô sửng lại một chốc. Khang Hân quay đầu nhìn Giáp, nhìn thấy đối phương đang nhìn chằm chặp về phía các cô, cô lễ độ lên tiếng hỏi, “Xin hỏi có chuyện à?”
Bà Giáp đầy tức giận, bắt đầu chỉ trích Hứa Huệ Chanh là trộm. Bà Ất ở bên cạnh phụ họa.
Lời này nói không đầu không đuôi. Người bán hàng vừa nghe thấy, vội vàng nói rõ sự tình câu chuyện.
Thì ra Giáp gỡ khuyên tai ra trong phòng thay đồ, bà ta treo trên móc áo, lúc đi thì lại quên mất. Mà bây giờ, khuyên tai ở bên trong phòng thay đồ không còn nữa. Căn cứ theo lời kể của người bán hàng, sau khi Giáp đi, chỉ có Hứa Huệ Chanh bước vào căn phòng đó.
Hứa Huệ Chanh nhếch môi, “Tôi không nhìn thấy khuyên tai.”
Giáp không hề tin, cứ ồn ào muốn lục soát người.
Giáp và Ất đều là khách quen, người bán hàng cũng không tiện đắc tội, chỉ có thể cầu cứu quản lý.
Ai biết được, người quản lý này, đã từng đến qua hội sở, gã nhận ra Khang Hân, đồng thời dùng một loại thái độ miệt thị để vạch trần.
Sắc mặt của Khang Hân rất khó coi, chết cứng tại chỗ, hình như còn như muốn khóc đến nơi.
Giáp càng thêm đắc ý, xô đẩy Hứa Huệ Chanh, “Bạn của gà chắc chắn cũng là gà. Giao khuyên tai của tôi ra đây.”
Hứa Huệ Chanh lùi về sau vài bước, kiên trì nói, “Tôi không nhìn thấy khuyên tai.” Cô không phủ nhận nghề nghiệp của mình, nhưng cô không phải là trộm cắp.
Giáp hung hăng hùng hổ, “Đồ đàn bà không biết xấu hổ.” Nói xong còn vung tay lên tát Hứa Huệ Chanh.
Hứa Huệ Chanh cũng dồn sức tát lại một cái.
Trong lúc giằng co, không cẩn thận, đôi giày cao gót mảnh của Giáp trật một cái, bà ta kêu thét lên một tiếng, ngã chổng vó lên trời.
Ất cũng động thủ, dùng móng tay cào lên mặt của Hứa Huệ Chanh.
Hứa Huệ Chanh tránh qua trong gang tấc.
Ất không bỏ qua, lại túm lấy tóc của Hứa Huệ Chanh.
Đột nhiên, một cái áo khoác đàn ông, từ không trung phủ lên trên đầu của Hứa Huệ Chanh, chặn lại mấy cái móng tay dài màu sắc sặc sỡ kia.
Sau đó, bàn tay đàn ông đỡ bên ngoài cái áo khoác, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi.
“Tiểu Sơn Trà, gặp phiền phức à?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook