Bạn, Bạn Thân, Người Yêu!
-
Chương 3
Cấp I là thế.
Lớn thêm tí nữa, học cấp II, An Vy và Khải Phong lại chung lớp, chung bàn.
Sáng nào cũng qua đi học cùng nhau, đi về cùng nhau.
Trời sinh An Vy học giỏi là thế nhưng lại bị bệnh nan y, dân gian ta gọi là "bệnh lười". Còn Khải Phong thì cũng chả khác là bao.
Một buổi tối nào đó, An Vy lao vào phòng Khải Phong, phóng ngay lên giường nằm. THằng nào đó trong phòng thấy thế liền lôi cổ con nhóc hàng xóm dậy mà hỏi:
- Đang yên đang lành con heo nhà mày phi sang đây làm cái gì?
- Tại tao nhớ mày quá!
Thằng nào đó tự nhiên thấy cuộc sống toàn màu hồng, nhưng rồi cũng làm mặt lạnh mà nói:
- Nhớ cái con khỉ! Vừa mới gặp cách đây 3 tiếng!
- Cách 3 tiếng là cả một vấn đề đấy!
Vừa nói có đứa nào đấy thoải mái lôi truyện của bạn hàng xóm ra đọc. Khải Phong tức lắm nhưng chẳng làm được gì bèn miễn cưỡng làm ngơ mà đi làm bài tập về nhà. Đọc truyện chán chê, An Vy đứng dậy, ra chỗ bàn học của Khải Phong, giọng nói nhỏ nhẹ:
- Phong ơi, đang làm gì đấy?
- Làm bài tập, mà mày không về nhà làm bài đi à?
- Không, lười lắm!
- Ờ, thế để yên cho tao làm bài.
Có con nhóc nào nghe thế xong cặm cụi đọc truyện tiếp. Một lúc lâu sau, lại nhỏ nhẹ lên tiếng:
- Phong xong bài chưa?
- Xong rồi - Vừa nghịch điện thoại vừa trả lời
- Cho tao mượn vở đi!
An Vy vừa nói vừa "nhảy" vào trong lòng Khải Phong lấy vở
- Không cho!
- Cho mượn đi mà... - An Vy nhõng nhẽo
- Không là không - Thằng nào đấy vẫn kiên quyết
- Phong xinh trai, Phong galang,... cho Vy mượn vở đi mà! - Mắt chớp chớp như cún con, dễ thương không chịu được
"Sao nó đáng yêu thế nhỉ!" Bạn Phong thầm nghĩ. Nghĩ là thế nhưng vẫn nhất quyết không cho bạn hàng xóm mượn vở
- Tao nói rồi, không là không, mày mau cút về nhà! - Anh đây đẹp trai nhưng không dễ dãi nhé
Sau một thôi một hồi năn nỉ không có tác dụng thì An Vy đành bỏ về nhà. Leo lên chiếc giường êm ái, với lấy cái điện thoại đang sạc pin, mở Messenger, ấn vào ô tin nhắn với "Bạn hàng xóm đẹp trai", xoá biệt hiệu của mình, đổi biệt danh của Khải Phong thành "Thằng bạn tồi" rồi chẳng biết nghĩ như nào lại xoá cmn luôn. Màu sắc cuộc trò chuyện từ màu hồng bị chuyển về mặc định, biểu tượng cảm xúc từ "icon môi" về thành dấu like. Chưa block là may. Đổi xong hết mọi thứ, An Vy nghĩ chắc chỉ hai phút nữa "thằng kia" sẽ quay ra xin lỗi cô ríu rít và sẽ tự động mang vở sang. Nghĩ vậy, cô vui vẻ lôi quyển "Đông cung" mà vừa được con Mai tặng hôm trước ra đọc.
Cái thằng ở nhà bên cạnh lại đúng lúc đang đi tắm, điện thoại thì để dưới phòng khách. Bố mẹ Hoàng thấy điện thoại con trai cứ tít tít xong lại còn hiện lên biểu tượng messenger với mấy dòng chữ
"Vy đã xoá biệt hiệu của cô ấy"
"Vy đã đổi biệt hiệu của bạn là..."
"Vy đã xoá biệt hiệu của bạn"
"Vy đã đổi màu sắc cuộc trò chuyện..."
"Vy đã đổi màu sắc..."
Hai bố mẹ nhìn nhau cười, bố Hoàng nói
- Thằng này lại làm gì con bé rồi
- Chắc lạ trêu cho con bé giận, lần này chết chắc rồi hahahaha
- Anh cá với em, tí nữa xuống nó thấy thế sẽ nhảy xồn xồn, chạy sang nhà bên kia cho mà xem! - Bố Hoàng vừa cười vừa nói
- Không, nó sẽ "mắng yêu" con bé Vy, sau đó sẽ phi ngay lên tầng.
- Nếu em thua thì sao? - Bố Hoàng mặt nham hiểm hỏi
- Thì... - Mẹ Hoàng cố tình kéo dài giọng
- Thì sao? Hửm
- Thì thôi chứ sao! - Mẹ Hoàng nháy mắt một cái rồi cười tươi.
Đến lúc cậu quý tử nhà họ Hoàng xuống thì đã là chuyện của 10 phút sau. Bên nhà bên cạnh thì có đứa cứ thỉnh thoảng lại liếc điện thoại một cái, không thấy có tin nhắn nào từ Phong thì hơi hụt hẫng một xíu rồi lại đọc truyện tiếp.
Xuống phòng khách, Khải Phong đi lại ghế sofa, nhặt điện thoại mình lên, lúc đấy thì bố Hoàng bảo
- Con lại làm con bé tức cái gì à? - Giọng nói 1 phần hỏi, 9 phần đùa
Chưa kịp trả lời thì mẹ Hoàng đã nói thêm
- Con cứ cần thận, đừng có mà làm CON DÂU mẹ tức - Lại còn nhấn mạnh "CON DÂU" chứ
Khải Phong mở điện thoại ra thì cũng chẳng bất ngờ mấy, cứ nhìn chằm chằm màn hình rồi đi lên phòng, để lại hai bố mẹ ở dưới tầng mà ngơ ngác nhìn nhau.
Lên phòng, khoá cửa. Khải Phong nhắn cho An Vy một cái tin "Giận à?"
Ngay lập tức cách một cái màn hình, có đứa vứt ngay "Đông Cung" sang một bên mà trả lời tin nhắn
"Không rảnh" Có An Vy, Bột, ông trời mới biết nhận được cái tin nhắn này cô suýt nữa thì nhảy cẫng lên
"Đang làm gì đấy =)))"
"Thở
Hỏi ngu vl =.="
Khải Phong mỉm cười
"Đừng có giận, tao gửi bài cho."
Nói là làm, Khải Phong đi đến bàn học, mở vở ra, chụp chụp vài cái rồi gửi.
An Vy nhận được tin nhắn, lúc đầu cũng không tin nhưng khi thấy mấy cái ảnh Khải Phong gửi cho thì mừng ơi là mừng. Nét chữ thẳng tắp, hẳn hoi, đẹp đẽ. Là con trai nhưng chữ của Khải Phong rất đẹp, có lần lớp 3 còn được đi thi chữ đẹp cấp thành phố.
"Cảm ơn"
Nhắn lại một câu rồi An Vy lấy vở ra chép. Chép xong thì cô thấy Khải Phong nhắn
"Mày không đặt lại như bình thường à? *icon giận dỗi*"
"Bây giờ đặt"
Cô đặt lại biệt hiệu của Khải Phong là "Goodboy" màu sắc cuộc trò chuyện là màu đỏ và biểu tượng cảm xúc là trái tim.
"Ve ri gút"
"Qúa khen rồi"
Khải Phong đặt biệt hiệu cho An Vy là "KOLEVE"
"Là gì?"
"Chịu, tiện tay viết ra thôi!" Cậu nhìn màn hình mà cười, cô ngốc này chắc sẽ chẳng bao giờ đoán được.
......................................
Bạn nào đọc truyện rồi thì cho Bột xin nhận xét đi, còn lấy động lực viết tiếp =)))
Lớn thêm tí nữa, học cấp II, An Vy và Khải Phong lại chung lớp, chung bàn.
Sáng nào cũng qua đi học cùng nhau, đi về cùng nhau.
Trời sinh An Vy học giỏi là thế nhưng lại bị bệnh nan y, dân gian ta gọi là "bệnh lười". Còn Khải Phong thì cũng chả khác là bao.
Một buổi tối nào đó, An Vy lao vào phòng Khải Phong, phóng ngay lên giường nằm. THằng nào đó trong phòng thấy thế liền lôi cổ con nhóc hàng xóm dậy mà hỏi:
- Đang yên đang lành con heo nhà mày phi sang đây làm cái gì?
- Tại tao nhớ mày quá!
Thằng nào đó tự nhiên thấy cuộc sống toàn màu hồng, nhưng rồi cũng làm mặt lạnh mà nói:
- Nhớ cái con khỉ! Vừa mới gặp cách đây 3 tiếng!
- Cách 3 tiếng là cả một vấn đề đấy!
Vừa nói có đứa nào đấy thoải mái lôi truyện của bạn hàng xóm ra đọc. Khải Phong tức lắm nhưng chẳng làm được gì bèn miễn cưỡng làm ngơ mà đi làm bài tập về nhà. Đọc truyện chán chê, An Vy đứng dậy, ra chỗ bàn học của Khải Phong, giọng nói nhỏ nhẹ:
- Phong ơi, đang làm gì đấy?
- Làm bài tập, mà mày không về nhà làm bài đi à?
- Không, lười lắm!
- Ờ, thế để yên cho tao làm bài.
Có con nhóc nào nghe thế xong cặm cụi đọc truyện tiếp. Một lúc lâu sau, lại nhỏ nhẹ lên tiếng:
- Phong xong bài chưa?
- Xong rồi - Vừa nghịch điện thoại vừa trả lời
- Cho tao mượn vở đi!
An Vy vừa nói vừa "nhảy" vào trong lòng Khải Phong lấy vở
- Không cho!
- Cho mượn đi mà... - An Vy nhõng nhẽo
- Không là không - Thằng nào đấy vẫn kiên quyết
- Phong xinh trai, Phong galang,... cho Vy mượn vở đi mà! - Mắt chớp chớp như cún con, dễ thương không chịu được
"Sao nó đáng yêu thế nhỉ!" Bạn Phong thầm nghĩ. Nghĩ là thế nhưng vẫn nhất quyết không cho bạn hàng xóm mượn vở
- Tao nói rồi, không là không, mày mau cút về nhà! - Anh đây đẹp trai nhưng không dễ dãi nhé
Sau một thôi một hồi năn nỉ không có tác dụng thì An Vy đành bỏ về nhà. Leo lên chiếc giường êm ái, với lấy cái điện thoại đang sạc pin, mở Messenger, ấn vào ô tin nhắn với "Bạn hàng xóm đẹp trai", xoá biệt hiệu của mình, đổi biệt danh của Khải Phong thành "Thằng bạn tồi" rồi chẳng biết nghĩ như nào lại xoá cmn luôn. Màu sắc cuộc trò chuyện từ màu hồng bị chuyển về mặc định, biểu tượng cảm xúc từ "icon môi" về thành dấu like. Chưa block là may. Đổi xong hết mọi thứ, An Vy nghĩ chắc chỉ hai phút nữa "thằng kia" sẽ quay ra xin lỗi cô ríu rít và sẽ tự động mang vở sang. Nghĩ vậy, cô vui vẻ lôi quyển "Đông cung" mà vừa được con Mai tặng hôm trước ra đọc.
Cái thằng ở nhà bên cạnh lại đúng lúc đang đi tắm, điện thoại thì để dưới phòng khách. Bố mẹ Hoàng thấy điện thoại con trai cứ tít tít xong lại còn hiện lên biểu tượng messenger với mấy dòng chữ
"Vy đã xoá biệt hiệu của cô ấy"
"Vy đã đổi biệt hiệu của bạn là..."
"Vy đã xoá biệt hiệu của bạn"
"Vy đã đổi màu sắc cuộc trò chuyện..."
"Vy đã đổi màu sắc..."
Hai bố mẹ nhìn nhau cười, bố Hoàng nói
- Thằng này lại làm gì con bé rồi
- Chắc lạ trêu cho con bé giận, lần này chết chắc rồi hahahaha
- Anh cá với em, tí nữa xuống nó thấy thế sẽ nhảy xồn xồn, chạy sang nhà bên kia cho mà xem! - Bố Hoàng vừa cười vừa nói
- Không, nó sẽ "mắng yêu" con bé Vy, sau đó sẽ phi ngay lên tầng.
- Nếu em thua thì sao? - Bố Hoàng mặt nham hiểm hỏi
- Thì... - Mẹ Hoàng cố tình kéo dài giọng
- Thì sao? Hửm
- Thì thôi chứ sao! - Mẹ Hoàng nháy mắt một cái rồi cười tươi.
Đến lúc cậu quý tử nhà họ Hoàng xuống thì đã là chuyện của 10 phút sau. Bên nhà bên cạnh thì có đứa cứ thỉnh thoảng lại liếc điện thoại một cái, không thấy có tin nhắn nào từ Phong thì hơi hụt hẫng một xíu rồi lại đọc truyện tiếp.
Xuống phòng khách, Khải Phong đi lại ghế sofa, nhặt điện thoại mình lên, lúc đấy thì bố Hoàng bảo
- Con lại làm con bé tức cái gì à? - Giọng nói 1 phần hỏi, 9 phần đùa
Chưa kịp trả lời thì mẹ Hoàng đã nói thêm
- Con cứ cần thận, đừng có mà làm CON DÂU mẹ tức - Lại còn nhấn mạnh "CON DÂU" chứ
Khải Phong mở điện thoại ra thì cũng chẳng bất ngờ mấy, cứ nhìn chằm chằm màn hình rồi đi lên phòng, để lại hai bố mẹ ở dưới tầng mà ngơ ngác nhìn nhau.
Lên phòng, khoá cửa. Khải Phong nhắn cho An Vy một cái tin "Giận à?"
Ngay lập tức cách một cái màn hình, có đứa vứt ngay "Đông Cung" sang một bên mà trả lời tin nhắn
"Không rảnh" Có An Vy, Bột, ông trời mới biết nhận được cái tin nhắn này cô suýt nữa thì nhảy cẫng lên
"Đang làm gì đấy =)))"
"Thở
Hỏi ngu vl =.="
Khải Phong mỉm cười
"Đừng có giận, tao gửi bài cho."
Nói là làm, Khải Phong đi đến bàn học, mở vở ra, chụp chụp vài cái rồi gửi.
An Vy nhận được tin nhắn, lúc đầu cũng không tin nhưng khi thấy mấy cái ảnh Khải Phong gửi cho thì mừng ơi là mừng. Nét chữ thẳng tắp, hẳn hoi, đẹp đẽ. Là con trai nhưng chữ của Khải Phong rất đẹp, có lần lớp 3 còn được đi thi chữ đẹp cấp thành phố.
"Cảm ơn"
Nhắn lại một câu rồi An Vy lấy vở ra chép. Chép xong thì cô thấy Khải Phong nhắn
"Mày không đặt lại như bình thường à? *icon giận dỗi*"
"Bây giờ đặt"
Cô đặt lại biệt hiệu của Khải Phong là "Goodboy" màu sắc cuộc trò chuyện là màu đỏ và biểu tượng cảm xúc là trái tim.
"Ve ri gút"
"Qúa khen rồi"
Khải Phong đặt biệt hiệu cho An Vy là "KOLEVE"
"Là gì?"
"Chịu, tiện tay viết ra thôi!" Cậu nhìn màn hình mà cười, cô ngốc này chắc sẽ chẳng bao giờ đoán được.
......................................
Bạn nào đọc truyện rồi thì cho Bột xin nhận xét đi, còn lấy động lực viết tiếp =)))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook