Bán Ác Ma Và Triệu Hoán Thú Tà Ác Của Hắn
-
Chương 20
Lúc bọn họ đi tới tầng 2, gặp được quản gia bận rộn.
Bởi vì ở tầng 2 nệm êm với vật dệt len tương đối nhiều, có ánh mặt trời, tầng trệt lại không cao nên tạm thời chia cho nhóm mèo nhỏ. Hiện tại quản gia đang ngồi trên thảm trải sàn, dùng lược chải lông cho một con mèo sơ sinh có vằn vàng sẫm. Mấy con mèo nhỏ đã chải xong đánh nhau loạn tùng phèo bên chân y, bên cạnh, trên ghế salon cực lớn mềm mại còn có một đống mèo chen chen nhốn nháo, đó là lũ còn chưa chải.
“Ngài đang làm gì?” Ivan tò mò hỏi.
“Chải lông.” Quản gia nói, “Có thể giảm bớt rụng lông hữu hiệu, ông chủ một cửa hàng thú cưng ở nhân giới nói cho tôi, hơn nữa có lợi đối với sự khỏe mạnh của mèo.”
Ivan há miệng, sửng sốt một chút, cuối cùng chỉ nói: “Ồ.”
Quản gia chuyên tâm chải lông không chú ý dị dạng này, chỉ có Ma vương sâu kín liếc mắt nhìn cậu.
“Chờ bọn nó lớn hơn một chút nữa, là có thể tự mình lên xuống thang của pháo đài.” Quản gia lo lắng nói, tay lật cái mặt mèo đang thoải mái tới mức căng phồng thành một cái bánh, “Thời điểm đó không chỉ ở tầng này, toàn bộ pháo đài cũng sẽ là lông.”
Nhất thời Ivan rất thật không tiện, dù sao cũng là cậu làm chủ lưu lại lũ mèo đó, cậu vội vàng nói: “Tôi sẽ thiết kế một trận pháp thanh khiết bày nối tiếp cho pháo đài. Mỗi tầng một cái, một trận khống chế chung loại nhỏ, có thể tách ra đơn độc vận hành cũng có thể đồng thời vận hành, rất đơn giản, ngài không cần lo lắng.”
“…” Đó rất đơn giản sao? Quản gia buồn bực nghĩ.
“Đúng rồi, sáng sớm lúc tôi đi lên, có mèo quấn lấy tôi, tôi liền mang nó theo, tôi đi lấy xuống đây cho ngài nhé?”
Quản gia mỗi ngày sớm tối đều phải đếm mèo một lượt gật gật đầu, “Tôi nói tại sao lại ít đi ba con.”
Ivan tự nhiên kéo kéo áo choàng Ma vương, “Bệ hạ, đi thôi.”
Ma vương không nói một lời đi theo sau cậu lên tầng.
Từ lâu quản gia đã không cảm thấy kinh ngạc. Lúc vị khách nhân này mới vừa vào ở pháo đài, Ma vương còn có điều thu liễm, sau đó càng ngày càng không có việc gì đều thích đợi bên người bán nhân loại, tháng mà Ivan tìm được “mèo của cậu” về kia, Ma vương ngược lại là tự mình rầu rĩ không vui một trận, đến quản gia cũng không dễ dàng tìm tới hắn. Sau khi âm mưu này bởi vì cân nặng của mèo cam nên bại lộ, Ivan vừa vào tàng thư các, Ma vương liền vào theo, tuyên bố là giám sát cậu học tập. Càng quỷ dị hơn chính là, vốn dĩ mỗi ngày Ivan chỉ đến xem sách có nửa ngày, hiện đang thẳng thắn lưu lại tầng 17 cả ngày, hai người từ sớm đến tối đều trộn với nhau.
Tình cờ, Ivan có thể cảm thấy Ma vương không thật cao hứng, đại đa số lúc tình huống như thế phát sinh, đều là khi có mèo ở…
Hai người tìm được ba cục lông nhỏ ngủ ở tầng 17, Ivan ôm bọn nó vào trong ngực, mở miệng nói: “Bệ hạ, ngài…”
“Vừa nãy…”
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Ivan vung vung tay, “Ngài nói trước đi.”
Ma vương không có ý tứ khiêm nhường, hỏi: “Vừa nãy ngươi làm sao vậy?”
Ivan mờ mịt lặp lại: “Vừa nãy?”
“Khi quản gia nói chải lông.”Ma vương không nhịn được nhắc nhở.
“À, vào lúc ấy hả. Nói ra ngài đại khái muốn cười tôi không có tiền đồ, khi đó tôi nghĩ, nếu biết đến sớm chút thì tốt rồi, mèo của tôi…”
Cậu không hề nói tiếp, hai người đều trầm mặc một hồi, Ivan miễn cưỡng cười cười, “Tôi vẫn thường nghĩ, nếu nó gặp phải tôi chậm chút là tốt rồi, thì — “
“Không.”
“… Ngài nói cái gì?”
Ma vương kiêu căng xoay mặt đi, biểu thị bây giờ hắn không muốn tiếp tục đề tài trò chuyện này.
Ivan bỏ qua dự định đã suy tính triệt để, ngược lại chứng thực nghi vấn của cậu: “Bệ hạ, ngài không thích mèo sao?”
Ma vương quay mặt lại nhìn cậu.
“Bởi vì lúc mèo đang ở, hình như ngài đều rất… Buồn bực?”
Ma vương mệt mỏi liếc mắt nhìn Ivan, ánh mắt xẹt qua từ sừng nhỏ nhô lên giữa tầng tóc mềm ngắn ngủn trên đỉnh đầu cậu.
Bán nhân loại quá không bớt lo, hắn cần phải nhìn mỗi ngày mới được, nếu không không biết lúc nào thì sẽ bị mèo khác sờ soạng mất. Lâu như vậy rồi, cũng không biết sờ lên cảm giác có biến đổi hay không. Nhìn qua không có thay đổi mà, vậy sờ lên đại khái giống như trước đây nhỉ.
Hắn có chút thay lòng đổi dạ, hàm hồ đáp: “Ừm.”
“Là thật? Ngài phải nói sớm chứ!” Ivan có chút sốt ruột, “Lần sau tôi sẽ không mang theo mèo lên đây.”
“Không quan trọng.” Ta có nhìn đâu.
Ivan vội la lên: “Cứ cho là vậy. Tôi không nghĩ ngài không cao hứng, tôi…” Cậu đột nhiên dừng lại, sửng sốt hai giây đồng hồ, dời đề tài đi cực nhanh: “Tôi muốn mang một quyển nguyên lý lồng ghép trận pháp về phòng xem, được không?”
“Tùy tiện.” Ma vương nói, nghi ngờ nhìn chằm chằm gò má cậu ửng đỏ.
“Nhưng tôi không có cách nào lấy sách…”
Ma vương lại nhìn cậu một phút chốc, mới nói: “Ta đi.”
Thấy Ma vương đi lên trở lại rồi, Ivan thở phào nhẹ nhõm. Cậu ngồi xổm xuống, vùi mặt nóng hổi vào trong đám lông của lũ mèo trong lồng ngực.
Thật gay go, hình như cậu — thích Ma vương.
Bởi vì ở tầng 2 nệm êm với vật dệt len tương đối nhiều, có ánh mặt trời, tầng trệt lại không cao nên tạm thời chia cho nhóm mèo nhỏ. Hiện tại quản gia đang ngồi trên thảm trải sàn, dùng lược chải lông cho một con mèo sơ sinh có vằn vàng sẫm. Mấy con mèo nhỏ đã chải xong đánh nhau loạn tùng phèo bên chân y, bên cạnh, trên ghế salon cực lớn mềm mại còn có một đống mèo chen chen nhốn nháo, đó là lũ còn chưa chải.
“Ngài đang làm gì?” Ivan tò mò hỏi.
“Chải lông.” Quản gia nói, “Có thể giảm bớt rụng lông hữu hiệu, ông chủ một cửa hàng thú cưng ở nhân giới nói cho tôi, hơn nữa có lợi đối với sự khỏe mạnh của mèo.”
Ivan há miệng, sửng sốt một chút, cuối cùng chỉ nói: “Ồ.”
Quản gia chuyên tâm chải lông không chú ý dị dạng này, chỉ có Ma vương sâu kín liếc mắt nhìn cậu.
“Chờ bọn nó lớn hơn một chút nữa, là có thể tự mình lên xuống thang của pháo đài.” Quản gia lo lắng nói, tay lật cái mặt mèo đang thoải mái tới mức căng phồng thành một cái bánh, “Thời điểm đó không chỉ ở tầng này, toàn bộ pháo đài cũng sẽ là lông.”
Nhất thời Ivan rất thật không tiện, dù sao cũng là cậu làm chủ lưu lại lũ mèo đó, cậu vội vàng nói: “Tôi sẽ thiết kế một trận pháp thanh khiết bày nối tiếp cho pháo đài. Mỗi tầng một cái, một trận khống chế chung loại nhỏ, có thể tách ra đơn độc vận hành cũng có thể đồng thời vận hành, rất đơn giản, ngài không cần lo lắng.”
“…” Đó rất đơn giản sao? Quản gia buồn bực nghĩ.
“Đúng rồi, sáng sớm lúc tôi đi lên, có mèo quấn lấy tôi, tôi liền mang nó theo, tôi đi lấy xuống đây cho ngài nhé?”
Quản gia mỗi ngày sớm tối đều phải đếm mèo một lượt gật gật đầu, “Tôi nói tại sao lại ít đi ba con.”
Ivan tự nhiên kéo kéo áo choàng Ma vương, “Bệ hạ, đi thôi.”
Ma vương không nói một lời đi theo sau cậu lên tầng.
Từ lâu quản gia đã không cảm thấy kinh ngạc. Lúc vị khách nhân này mới vừa vào ở pháo đài, Ma vương còn có điều thu liễm, sau đó càng ngày càng không có việc gì đều thích đợi bên người bán nhân loại, tháng mà Ivan tìm được “mèo của cậu” về kia, Ma vương ngược lại là tự mình rầu rĩ không vui một trận, đến quản gia cũng không dễ dàng tìm tới hắn. Sau khi âm mưu này bởi vì cân nặng của mèo cam nên bại lộ, Ivan vừa vào tàng thư các, Ma vương liền vào theo, tuyên bố là giám sát cậu học tập. Càng quỷ dị hơn chính là, vốn dĩ mỗi ngày Ivan chỉ đến xem sách có nửa ngày, hiện đang thẳng thắn lưu lại tầng 17 cả ngày, hai người từ sớm đến tối đều trộn với nhau.
Tình cờ, Ivan có thể cảm thấy Ma vương không thật cao hứng, đại đa số lúc tình huống như thế phát sinh, đều là khi có mèo ở…
Hai người tìm được ba cục lông nhỏ ngủ ở tầng 17, Ivan ôm bọn nó vào trong ngực, mở miệng nói: “Bệ hạ, ngài…”
“Vừa nãy…”
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Ivan vung vung tay, “Ngài nói trước đi.”
Ma vương không có ý tứ khiêm nhường, hỏi: “Vừa nãy ngươi làm sao vậy?”
Ivan mờ mịt lặp lại: “Vừa nãy?”
“Khi quản gia nói chải lông.”Ma vương không nhịn được nhắc nhở.
“À, vào lúc ấy hả. Nói ra ngài đại khái muốn cười tôi không có tiền đồ, khi đó tôi nghĩ, nếu biết đến sớm chút thì tốt rồi, mèo của tôi…”
Cậu không hề nói tiếp, hai người đều trầm mặc một hồi, Ivan miễn cưỡng cười cười, “Tôi vẫn thường nghĩ, nếu nó gặp phải tôi chậm chút là tốt rồi, thì — “
“Không.”
“… Ngài nói cái gì?”
Ma vương kiêu căng xoay mặt đi, biểu thị bây giờ hắn không muốn tiếp tục đề tài trò chuyện này.
Ivan bỏ qua dự định đã suy tính triệt để, ngược lại chứng thực nghi vấn của cậu: “Bệ hạ, ngài không thích mèo sao?”
Ma vương quay mặt lại nhìn cậu.
“Bởi vì lúc mèo đang ở, hình như ngài đều rất… Buồn bực?”
Ma vương mệt mỏi liếc mắt nhìn Ivan, ánh mắt xẹt qua từ sừng nhỏ nhô lên giữa tầng tóc mềm ngắn ngủn trên đỉnh đầu cậu.
Bán nhân loại quá không bớt lo, hắn cần phải nhìn mỗi ngày mới được, nếu không không biết lúc nào thì sẽ bị mèo khác sờ soạng mất. Lâu như vậy rồi, cũng không biết sờ lên cảm giác có biến đổi hay không. Nhìn qua không có thay đổi mà, vậy sờ lên đại khái giống như trước đây nhỉ.
Hắn có chút thay lòng đổi dạ, hàm hồ đáp: “Ừm.”
“Là thật? Ngài phải nói sớm chứ!” Ivan có chút sốt ruột, “Lần sau tôi sẽ không mang theo mèo lên đây.”
“Không quan trọng.” Ta có nhìn đâu.
Ivan vội la lên: “Cứ cho là vậy. Tôi không nghĩ ngài không cao hứng, tôi…” Cậu đột nhiên dừng lại, sửng sốt hai giây đồng hồ, dời đề tài đi cực nhanh: “Tôi muốn mang một quyển nguyên lý lồng ghép trận pháp về phòng xem, được không?”
“Tùy tiện.” Ma vương nói, nghi ngờ nhìn chằm chằm gò má cậu ửng đỏ.
“Nhưng tôi không có cách nào lấy sách…”
Ma vương lại nhìn cậu một phút chốc, mới nói: “Ta đi.”
Thấy Ma vương đi lên trở lại rồi, Ivan thở phào nhẹ nhõm. Cậu ngồi xổm xuống, vùi mặt nóng hổi vào trong đám lông của lũ mèo trong lồng ngực.
Thật gay go, hình như cậu — thích Ma vương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook