Bán Ác Ma Và Triệu Hoán Thú Tà Ác Của Hắn
-
Chương 13
Pháo đài Ma vương bị một mảnh rừng cây âm trầm bao quanh. Mảnh rừng này rất lớn, đặc biệt là sau khi trải qua đương nhiệm Ma vương phát điên xây dựng thêm, càng lớn đến nông nỗi làm người giận sôi.
Ngày ấy rừng cây xây dựng thêm xong xuôi, Ma vương liền tuyên bố hết thảy trong rừng cây đều thuộc về hắn, đồng thời ban hạ lệnh cấm, cấm chỉ tất cả ác ma tiến vào rừng cây, như vậy mới có thể biểu lộ ra thân phận tôn quý của hắn.
Kỳ thực không cần hắn nói, từ sau khi hắn liên tiếp đánh ngã hết đám ác ma cấp cao từng tự xưng “ác ma mạnh nhất”, người ta nghe tiếng đã sợ mất mật, hận không thể cách Ma vương xa xa.
Ngày đó, trong rừng cây thuộc lãnh địa Ma vương ít dấu chân người vang lên một tiếng kêu phẫn nộ.
“Cậu muốn chết sao — “
Xuyên qua hai giới sẽ trung hoà toàn bộ phép thuật có tính kéo dài trên người, hoá hình thuật của quản gia mất đi hiệu lực, đã khôi phục thân thể ác ma, so với thanh niên cao gầy đầy đủ lúc trước cao hơn một cái đầu, khớp xương ở tay chân đột xuất, bộ phận cứng đờ, đỉnh đầu một đôi sừng nhọn. Khuôn mặt ngược lại là rất giống ngụy trang nhân loại của y, mà giờ khắc này cũng không trùng lặp sự thong dong tao nhã nhất quán, nửa câu y mới vừa vặn mắng ra tại nhân giới chưa kịp ra khỏi miệng kia, đột nhiên dừng lại.
Ivan lại không có thời gian nghĩ nhiều như thế, cậu vẫn còn đang đầu váng mắt hoa, vừa mới cảm giác được rơi xuống đất, liền thuận kế hoạch của mình lập tức phát động tấm truyền tống trận kia.
Trận truyền tống tùy cơ, ngay cả người phát động cũng không biết sẽ rơi xuống nơi nào.
Một chiêu này tương đương nguy hiểm, mà Ivan cũng biết, dù tính khí ác ma này có tốt đến mấy, sau khi bị cậu “cưỡng ép đi nhờ xe” cũng nhất định sẽ tức giận, chỉ bằng mấy tấm trận pháp dùng để thoát thân trên người cậu, căn bản không phải đối thủ, còn không bằng truyền tống đến những nơi khác hợp lại so vận khí.
Ivan biến mất, quản gia hoàn hồn từ trong khiếp sợ.
Nếu như y không hoa mắt, vừa nãy ác ma kia — không đúng, nhân loại kia! Hình thể cậu ta căn bản không có biến hóa!
Phàm là xuyên qua quá hai giới, nhất định sẽ hiện ra chân thân.
Vừa nãy người trẻ tuổi kia không phải là cái gì mà hoá hình thất bại, cậu ta căn bản không hoá hình. Vậy thì là một nhân loại!
Tại sao nhân loại muốn hao tổn tâm cơ đi đến Ma giới?
Đại đa số ác ma đầu óc đơn giản, tôn trọng sức mạnh tuyệt đối, nhưng mà quản gia cố tình là một vị ác ma cấp cao nghĩ rất nhiều rất nhiều.
Phút chốc y đã từ một tên nhân loại bí ẩn lẻn vào não bổ đến âm mưu của giáo đình, hai giới đại chiến, lại vừa nghĩ người này là bị mình mang vào, không khỏi rùng mình một cái, vội vã hướng pháo đài Ma vương chạy tới, chuẩn bị báo tất cả chuyện này cho Ma vương bệ hạ.
Giờ khắc này Ma vương bệ hạ cũng đang phiền não.
Thời gian trôi qua ba tháng, thời điểm hắn trở về, pháo đài mới đã làm xong hoàn toàn, quản gia cực kỳ đắc lực, pháo đài tu bổ xong diện tích vô cùng lớn mà cực kỳ xa hoa, chính là lý tưởng của Ma vương bệ hạ chúa tể một giới.
Nhìn pháo đài Ma vương nguy nga, hắn lại không cao hứng nổi, thậm chí không làm sao có hứng đi dạo qua toàn bộ pháo đài một lần.
Trong ngày thường, hắn chỉ cần nhàm chán, sẽ tìm ác ma khắp nơi đánh nhau, sau đó tất cả mọi người đánh không lại hắn, ngay cả lão Ma vương cũng bị hắn giết chết.
Hắn thành Ma vương mới, mới có lạc thú khác, đó chính là xây dựng một pháo đài thuộc về mình.
Hiện tại pháo đài tu sửa tốt rồi, hơn nữa lớn như vậy, nếu như bán nhân loại chỉ từng ở nhà trọ tiện nghi nhất – nhà một phòng nhìn thấy, không biết là biểu tình gì.
Ma vương bệ hạ buồn bực ngán ngẩm nằm trong căn phòng xa hoa chiếm đầy đủ nửa cái tầng trệt, bỏ mặc mình suy nghĩ một phút chốc sợi tóc màu nâu mềm mại ấm áp cùng cặp sừng nho nhỏ chưa cứng rắn.
Lúc trước hắn rời khỏi nhân giới, thậm chí còn cảm nhận được một lần triệu hoán.
Ngu xuẩn! Cho là mượn một trận pháp không biết nơi nào xảy ra sự cố ký xuống huyết khế, hắn đường đường Ma vương có thể mặc người sai phái sao?
Bằng vào chênh lệch thực lực cực lớn, Ma vương bệ hạ dễ dàng chống lại lần khế ước triệu hoán kia.
Không được đáp lại bán nhân loại chắc phải rất gấp nhỉ. Hắn dương dương đắc ý chờ, chờ bán nhân loại kia thất kinh không ngừng triệu hoán hắn, sau đó thì sao? Hắn có thể vẫn luôn không thèm đáp lại, cũng có thể tình cờ đáp lại một hai lần…
Hắn tràn đầy phấn khởi nghĩ muốn làm sao đùa cợt cùng trả thù kẻ có gan dám cùng Ma vương ký kết khế ước này, không nghĩ tới chờ mãi đều không chờ được lần triệu hoán thứ hai.
Sác mặt Ma vương dần dần âm trầm xuống.
Cũng đúng, chẳng qua là một con mèo thôi, ném cũng là mất rồi, ai sẽ quan tâm? Người kia đại khái vẫn giống như thường ngày đi bán trận pháp của cậu ta đi.
Ma vương bệ hạ nổi giận đùng đùng trở về Ma giới.
Bán trận pháp có thể kiếm bao nhiêu tiền? Còn không phải gặm bánh mì sống qua ngày! Hắn trong cung điện mỗi ngày đều —
Ý thức được mình đang suy nghĩ việc gì, sắc mặt Ma vương càng thêm khó coi.
Không bằng bắt được mang tới Ma giới thì tốt hơn. Vũ nhục Ma vương đại nhân, nếu buông tha cậu ta như vậy, cỡ nào tổn hại đến tôn nghiêm mình chứ!
Đúng, bắt tên bán nhân loại kia tới, mỗi ngày hình phạt tàn khốc dằn vặt, mới có thể tiêu mối hận trong lòng hắn.
Ma vương nhanh chóng bị mình thuyết phục rồi, lập tức đứng dậy chuẩn bị.
“Bệ hạ…” Lúc quản gia tiến vào, Ma vương bệ hạ đang thay quần áo.
Quản gia nhìn chồng quần áo cao như ngọn núi nhỏ, ngạc nhiên đến mức lập tức quên mất mình muốn nói gì.
Dù sao thời điểm y dò hỏi Ma vương bệ hạ mua sắm quần áo thế nào, bệ hạ chỉ là giống như không nhịn được trả lời một câu “Tùy tiện”.
Y một giây liền từ bỏ chuyện nhàm chán như an nguy của Ma giới, quyết định trước tiên thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình: “Ngài đang làm gì?”
“Ngươi trở về? Vừa vặn, hai bộ này bộ nào có thể hiện ra sự tà ác của ta?”
Quản gia nhìn lướt qua hai bộ quần áo kia: Một cái nạm đầy bảo thạch, chói mù mắt người, một cái là lụa mỏng đỏ như máu, phi thường mê hoặc (như đi hẹn hò:v).
Thẩm mỹ của đám ác ma thật là cần gọi người nắm bắt gấp mà.
Quản gia yêu quý văn hóa nhân giới, kiến thức rộng rãi lắc đầu than thở, nói: “Bộ nào cũng không thể. Bệ hạ, ngài có sắp xếp hành trình gì sao? Tôi có thể may cho ngài một bộ quần áo thích hợp.”
Ma vương thở phào nhẹ nhõm, hắn thực sự không thích hợp suy nghĩ chuyện như vậy, ném hai bộ quần áo kia nói: “Ta muốn đến nhân giới bắt một người.”
“Có phải kẻ thù không?” Xem ra hình như bệ hạ lữ hành nhân giới không vui nha. Quản gia nhìn ra được giờ khắc này không phải thời cơ để báo cáo, chuyên nghiệp đè vấn đề chất đầy bụng xuống, nói: “Xin cho phép tôi hướng ngài đề cử bộ lễ phục chiến bào màu đen này, nó có thể hoàn mỹ làm nổi bật lên khí chất tàn bạo hung ác của ngài. Trên thực tế, đây là năm đó tôi cố ý tới nhân giới tìm thợ thủ công làm theo yêu cầu vì đại điển kế vị của ngài, mà ngài ngại phiền phức cũng không cử hành đại điển…”
Ma vương đột nhiên nhìn một hướng khác bên ngoài cửa sổ, mắt lộ ra kinh ngạc.
Hắn cảm nhận được khế ước triệu hoán, tại Ma giới?!
Quản gia còn đang tận hết sức lực đề cử lễ phục năm đó mình bỏ ra công phu rất lớn, phát giác Ma vương bệ hạ thần sắc không đúng, hỏi: “Bệ hạ, làm sao vậy?”
Ma vương vội vã nói: “Ta đi ra ngoài một chút.”
“Cái gì? Vậy…” Quản gia còn chưa kịp nói cái gì, Ma vương đã trực tiếp từ cửa sổ trước tầng 5 nhảy xuống.
Sau một phút, hắn đẩy cửa sổ mở ra trở về.
Quản gia không để ý tới việc hỏi hắn tại sao lại trở về, vội vàng nói: “Chờ đã bệ hạ! Có chuyện rất quan trọng, vừa nãy lúc tôi trở lại Ma giới…”
“Trở lại hẵng nói đi.” Ma vương không nhịn được nói, rút kiện lễ bào màu đen trên tay y ra, một cơn gió mạnh tựa như phá tan cửa xông ra ngoài.
Ngày ấy rừng cây xây dựng thêm xong xuôi, Ma vương liền tuyên bố hết thảy trong rừng cây đều thuộc về hắn, đồng thời ban hạ lệnh cấm, cấm chỉ tất cả ác ma tiến vào rừng cây, như vậy mới có thể biểu lộ ra thân phận tôn quý của hắn.
Kỳ thực không cần hắn nói, từ sau khi hắn liên tiếp đánh ngã hết đám ác ma cấp cao từng tự xưng “ác ma mạnh nhất”, người ta nghe tiếng đã sợ mất mật, hận không thể cách Ma vương xa xa.
Ngày đó, trong rừng cây thuộc lãnh địa Ma vương ít dấu chân người vang lên một tiếng kêu phẫn nộ.
“Cậu muốn chết sao — “
Xuyên qua hai giới sẽ trung hoà toàn bộ phép thuật có tính kéo dài trên người, hoá hình thuật của quản gia mất đi hiệu lực, đã khôi phục thân thể ác ma, so với thanh niên cao gầy đầy đủ lúc trước cao hơn một cái đầu, khớp xương ở tay chân đột xuất, bộ phận cứng đờ, đỉnh đầu một đôi sừng nhọn. Khuôn mặt ngược lại là rất giống ngụy trang nhân loại của y, mà giờ khắc này cũng không trùng lặp sự thong dong tao nhã nhất quán, nửa câu y mới vừa vặn mắng ra tại nhân giới chưa kịp ra khỏi miệng kia, đột nhiên dừng lại.
Ivan lại không có thời gian nghĩ nhiều như thế, cậu vẫn còn đang đầu váng mắt hoa, vừa mới cảm giác được rơi xuống đất, liền thuận kế hoạch của mình lập tức phát động tấm truyền tống trận kia.
Trận truyền tống tùy cơ, ngay cả người phát động cũng không biết sẽ rơi xuống nơi nào.
Một chiêu này tương đương nguy hiểm, mà Ivan cũng biết, dù tính khí ác ma này có tốt đến mấy, sau khi bị cậu “cưỡng ép đi nhờ xe” cũng nhất định sẽ tức giận, chỉ bằng mấy tấm trận pháp dùng để thoát thân trên người cậu, căn bản không phải đối thủ, còn không bằng truyền tống đến những nơi khác hợp lại so vận khí.
Ivan biến mất, quản gia hoàn hồn từ trong khiếp sợ.
Nếu như y không hoa mắt, vừa nãy ác ma kia — không đúng, nhân loại kia! Hình thể cậu ta căn bản không có biến hóa!
Phàm là xuyên qua quá hai giới, nhất định sẽ hiện ra chân thân.
Vừa nãy người trẻ tuổi kia không phải là cái gì mà hoá hình thất bại, cậu ta căn bản không hoá hình. Vậy thì là một nhân loại!
Tại sao nhân loại muốn hao tổn tâm cơ đi đến Ma giới?
Đại đa số ác ma đầu óc đơn giản, tôn trọng sức mạnh tuyệt đối, nhưng mà quản gia cố tình là một vị ác ma cấp cao nghĩ rất nhiều rất nhiều.
Phút chốc y đã từ một tên nhân loại bí ẩn lẻn vào não bổ đến âm mưu của giáo đình, hai giới đại chiến, lại vừa nghĩ người này là bị mình mang vào, không khỏi rùng mình một cái, vội vã hướng pháo đài Ma vương chạy tới, chuẩn bị báo tất cả chuyện này cho Ma vương bệ hạ.
Giờ khắc này Ma vương bệ hạ cũng đang phiền não.
Thời gian trôi qua ba tháng, thời điểm hắn trở về, pháo đài mới đã làm xong hoàn toàn, quản gia cực kỳ đắc lực, pháo đài tu bổ xong diện tích vô cùng lớn mà cực kỳ xa hoa, chính là lý tưởng của Ma vương bệ hạ chúa tể một giới.
Nhìn pháo đài Ma vương nguy nga, hắn lại không cao hứng nổi, thậm chí không làm sao có hứng đi dạo qua toàn bộ pháo đài một lần.
Trong ngày thường, hắn chỉ cần nhàm chán, sẽ tìm ác ma khắp nơi đánh nhau, sau đó tất cả mọi người đánh không lại hắn, ngay cả lão Ma vương cũng bị hắn giết chết.
Hắn thành Ma vương mới, mới có lạc thú khác, đó chính là xây dựng một pháo đài thuộc về mình.
Hiện tại pháo đài tu sửa tốt rồi, hơn nữa lớn như vậy, nếu như bán nhân loại chỉ từng ở nhà trọ tiện nghi nhất – nhà một phòng nhìn thấy, không biết là biểu tình gì.
Ma vương bệ hạ buồn bực ngán ngẩm nằm trong căn phòng xa hoa chiếm đầy đủ nửa cái tầng trệt, bỏ mặc mình suy nghĩ một phút chốc sợi tóc màu nâu mềm mại ấm áp cùng cặp sừng nho nhỏ chưa cứng rắn.
Lúc trước hắn rời khỏi nhân giới, thậm chí còn cảm nhận được một lần triệu hoán.
Ngu xuẩn! Cho là mượn một trận pháp không biết nơi nào xảy ra sự cố ký xuống huyết khế, hắn đường đường Ma vương có thể mặc người sai phái sao?
Bằng vào chênh lệch thực lực cực lớn, Ma vương bệ hạ dễ dàng chống lại lần khế ước triệu hoán kia.
Không được đáp lại bán nhân loại chắc phải rất gấp nhỉ. Hắn dương dương đắc ý chờ, chờ bán nhân loại kia thất kinh không ngừng triệu hoán hắn, sau đó thì sao? Hắn có thể vẫn luôn không thèm đáp lại, cũng có thể tình cờ đáp lại một hai lần…
Hắn tràn đầy phấn khởi nghĩ muốn làm sao đùa cợt cùng trả thù kẻ có gan dám cùng Ma vương ký kết khế ước này, không nghĩ tới chờ mãi đều không chờ được lần triệu hoán thứ hai.
Sác mặt Ma vương dần dần âm trầm xuống.
Cũng đúng, chẳng qua là một con mèo thôi, ném cũng là mất rồi, ai sẽ quan tâm? Người kia đại khái vẫn giống như thường ngày đi bán trận pháp của cậu ta đi.
Ma vương bệ hạ nổi giận đùng đùng trở về Ma giới.
Bán trận pháp có thể kiếm bao nhiêu tiền? Còn không phải gặm bánh mì sống qua ngày! Hắn trong cung điện mỗi ngày đều —
Ý thức được mình đang suy nghĩ việc gì, sắc mặt Ma vương càng thêm khó coi.
Không bằng bắt được mang tới Ma giới thì tốt hơn. Vũ nhục Ma vương đại nhân, nếu buông tha cậu ta như vậy, cỡ nào tổn hại đến tôn nghiêm mình chứ!
Đúng, bắt tên bán nhân loại kia tới, mỗi ngày hình phạt tàn khốc dằn vặt, mới có thể tiêu mối hận trong lòng hắn.
Ma vương nhanh chóng bị mình thuyết phục rồi, lập tức đứng dậy chuẩn bị.
“Bệ hạ…” Lúc quản gia tiến vào, Ma vương bệ hạ đang thay quần áo.
Quản gia nhìn chồng quần áo cao như ngọn núi nhỏ, ngạc nhiên đến mức lập tức quên mất mình muốn nói gì.
Dù sao thời điểm y dò hỏi Ma vương bệ hạ mua sắm quần áo thế nào, bệ hạ chỉ là giống như không nhịn được trả lời một câu “Tùy tiện”.
Y một giây liền từ bỏ chuyện nhàm chán như an nguy của Ma giới, quyết định trước tiên thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình: “Ngài đang làm gì?”
“Ngươi trở về? Vừa vặn, hai bộ này bộ nào có thể hiện ra sự tà ác của ta?”
Quản gia nhìn lướt qua hai bộ quần áo kia: Một cái nạm đầy bảo thạch, chói mù mắt người, một cái là lụa mỏng đỏ như máu, phi thường mê hoặc (như đi hẹn hò:v).
Thẩm mỹ của đám ác ma thật là cần gọi người nắm bắt gấp mà.
Quản gia yêu quý văn hóa nhân giới, kiến thức rộng rãi lắc đầu than thở, nói: “Bộ nào cũng không thể. Bệ hạ, ngài có sắp xếp hành trình gì sao? Tôi có thể may cho ngài một bộ quần áo thích hợp.”
Ma vương thở phào nhẹ nhõm, hắn thực sự không thích hợp suy nghĩ chuyện như vậy, ném hai bộ quần áo kia nói: “Ta muốn đến nhân giới bắt một người.”
“Có phải kẻ thù không?” Xem ra hình như bệ hạ lữ hành nhân giới không vui nha. Quản gia nhìn ra được giờ khắc này không phải thời cơ để báo cáo, chuyên nghiệp đè vấn đề chất đầy bụng xuống, nói: “Xin cho phép tôi hướng ngài đề cử bộ lễ phục chiến bào màu đen này, nó có thể hoàn mỹ làm nổi bật lên khí chất tàn bạo hung ác của ngài. Trên thực tế, đây là năm đó tôi cố ý tới nhân giới tìm thợ thủ công làm theo yêu cầu vì đại điển kế vị của ngài, mà ngài ngại phiền phức cũng không cử hành đại điển…”
Ma vương đột nhiên nhìn một hướng khác bên ngoài cửa sổ, mắt lộ ra kinh ngạc.
Hắn cảm nhận được khế ước triệu hoán, tại Ma giới?!
Quản gia còn đang tận hết sức lực đề cử lễ phục năm đó mình bỏ ra công phu rất lớn, phát giác Ma vương bệ hạ thần sắc không đúng, hỏi: “Bệ hạ, làm sao vậy?”
Ma vương vội vã nói: “Ta đi ra ngoài một chút.”
“Cái gì? Vậy…” Quản gia còn chưa kịp nói cái gì, Ma vương đã trực tiếp từ cửa sổ trước tầng 5 nhảy xuống.
Sau một phút, hắn đẩy cửa sổ mở ra trở về.
Quản gia không để ý tới việc hỏi hắn tại sao lại trở về, vội vàng nói: “Chờ đã bệ hạ! Có chuyện rất quan trọng, vừa nãy lúc tôi trở lại Ma giới…”
“Trở lại hẵng nói đi.” Ma vương không nhịn được nói, rút kiện lễ bào màu đen trên tay y ra, một cơn gió mạnh tựa như phá tan cửa xông ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook