Bài Thơ Ngọt Ngào Viết Trao Em
-
Chương 39: Trận đấu bóng
Tiệc lửa trại kéo dài đến tận nửa đêm.
Người trên bãi biển đã dần dần giải tán, nhưng lớp bọn họ vẫn chưa ai chịu về.
Các bạn học sinh đều rất hào hứng, có lẽ là do uống chút rượu nên phấn khích, đám con trai trong lớp vừa nghe nhạc DJ vừa vây quanh đống lửa vừa hát hò, gào thét inh ỏi những ca từ lạc nhịp.
Giáo viên chủ nhiệm là người đầu tiên không chịu nổi, "Các em chơi đi, lúc về nhớ dập lửa cẩn thận đấy, đừng về quá muộn."
Cát Phượng Cầm vừa ngáp vừa đứng dậy, buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt.
Thấy vậy, Ngu Thư Niên đặt ly nước xuống, nói: "Chúng ta cũng về thôi."
"Được." Bách Dịch Nhiên đáp, vỗ vỗ tay, cảm thấy chưa sạch lắm, hắn còn xé một tờ khăn ướt lau lau.
Phàn Thiên Vũ đang say bí tỉ, nhìn thấy hành động của Bách Dịch Nhiên thì bĩu môi, mấy chữ "Ấy ấy ấy" sắp sửa bật ra khỏi miệng thì Lỗ Luân Đạt đã nhanh tay nhét miếng thịt nướng vào mồm cậu ta, suýt nữa thì nghẹn chết.
Lại nhìn kỹ lại, Bách Dịch Nhiên và Ngu Thư Niên đã đi xa rồi.
Bên bờ biển lúc nửa đêm là những âm thanh hỗn tạp.
Tiếng gió rít gào, tiếng sóng biển vỗ vào bờ cát, át hẳn tiếng nói chuyện rì rầm của du khách.
Gió biển ban đêm không còn dịu dàng như ban ngày, nhưng cũng không lạnh, chỉ hơi se se, mang theo hơi thở của biển cả.
"Về khách sạn luôn à?" Có lẽ là do chiều nay ngủ nhiều quá, bây giờ Bách Dịch Nhiên không thấy buồn ngủ chút nào, mặc dù đã rất muộn rồi, nhưng tinh thần hắn hiện tại hừng hực như vừa uống ba ly Americano vậy, nói là tràn đầy năng lượng cũng không ngoa.
Ngu Thư Niên duỗi lưng, "Cậu mệt à? Nếu không mệt thì đi dạo với tôi một lát đi."
Bước trên bãi cát mềm mại, dấu chân in hằn trên cát trong nháy mắt đã biến mất.
Ánh trăng lạnh lẽo trên cao rọi xuống mặt biển, phủ lên mặt biển bao la một màn sương mờ ảo.
Đây là khung cảnh mà ban ngày không thể nhìn thấy.
"Đi dạo một lát cũng tốt, vừa hay tiêu cơm." Tối nay Bách Dịch Nhiên ăn khá nhiều, lúc lấy đồ ăn vặt, hắn lấy rất nhiều loại, Ngu Thư Niên ăn không hết, để tránh lãng phí, hắn đành ăn hết vào bụng.
Bách Dịch Nhiên hỏi: "Có lạnh không? Hay là về phòng mặc thêm áo rồi ra sau?"
"Không lạnh, cậu lạnh à?"
"Làm sao tôi có thể lạnh được." Bách Dịch Nhiên lắc đầu, "Tôi sợ cậu mặc áo ngắn tay, thổi gió biển bị cảm lạnh."
Ngu Thư Niên không phục, "Tôi đâu phải người giấy, bị gió thổi một cái là cảm?"
Thể chất cậu tốt lắm đấy nhé.
Bách Dịch Nhiên không phản bác cũng không đồng ý, chỉ thuận miệng hỏi: "Vậy lần ở trên núi là thế nào?"
Ngu Thư Niên: "..."
Chuyện trên núi.
Thấy cậu không trả lời, Bách Dịch Nhiên liền cười, "Chúng ta đi vòng ra đằng trước, lúc về khách sạn thì đi đường sau."
"Ừ."
Ngu Thư Niên bước đi trên đường phân chia ranh giới khô và ướt do thủy triều rút xuống, nơi những con sóng xô bờ rồi lại rút đi.
Chờ cho đến khi con sóng tiếp theo ập tới, cậu lại lùi về phía an toàn, con sóng vừa chạm tới chân cậu liền rút xuống, Ngu Thư Niên lại tiến lên, tiếp tục đứng trên ranh giới đó.
Bách Dịch Nhiên đứng bên cạnh nhìn cậu như đứa trẻ nghịch nước, trông cũng khá thú vị.
Thế là hắn cũng đứng bên cạnh cậu, cùng nhau giẫm sóng.
"Haizz." Không hiểu sao, Bách Dịch Nhiên đột nhiên thở dài, nói: "Tôi luôn cảm thấy hiện tại không chân thật chút nào."
Ngu Thư Niên hỏi: "Hả? Không chân thật chỗ nào?"
"Chính là chuyện tôi thi được hạng nhất lớp ấy." Bách Dịch Nhiên dường như cảm thấy phản ứng của mình hơi khoa trương, có chút ngượng ngùng nói: "Thành tích hạng nhất lớp của tôi chắc chắn không thể so sánh với thành tích hạng nhất toàn khối của cậu được, cậu có thấy tôi hơi làm quá không?"
"Sao tôi lại thấy vậy chứ?" Giọng Ngu Thư Niên rất nhẹ nhàng, rất ôn hòa, lại ẩn chứa sức mạnh cổ vũ lòng người, "Hạng nhất có giá trị của riêng nó, cho dù là hạng nhất toàn khối hay hạng nhất lớp, chỉ cần là của cậu, là thành quả nỗ lực của chúng ta thì đều rất ý nghĩa."
Người như Ngu Thư Niên đã không còn để tâm đến thành tích, mỗi lần có bảng điểm đều không chủ động mở ra xem, lại quan tâm đến thành tích của Bách Dịch Nhiên như vậy, sao cậu có thể thấy phản ứng của hắn là làm quá được.
"Đừng nghĩ đến những thứ viển vông đó." Ngu Thư Niên đưa tay vỗ vai hắn, "Kỳ thi tháng này cậu đã tiến bộ rất nhiều, vậy nên mục tiêu tiếp theo của chúng ta là—"
Ngu Thư Niên đưa tay vẽ một vòng cung, chỉ thẳng về phía bầu trời rộng lớn và biển cả mênh mông phía trước, đồng thời nghiêng đầu nhìn Bách Dịch Nhiên, ra hiệu cho hắn nói tiếp, "Vươn tới biển lớn!"
"Chuyển lên lớp 1 ngồi cùng bàn với cậu!"
Lời nói của Bách Dịch Nhiên và giọng nói của Ngu Thư Niên đồng thời vang lên.
Ngu Thư Niên: "?"
Câu nói của Bách Dịch Nhiên hùng hồn lắm.
Ngu Thư Niên ngẩn người một lúc, Bách Dịch Nhiên vừa dứt lời cũng sững người theo.
Hai người nhìn nhau, sau đó cùng bật cười.
Bọn họ đi rất chậm.
Như thể đang đo từng tấc đất trên bãi biển, vừa đi vừa nói chuyện, thong thả tản bộ.
Dưới ánh trăng, bóng hai người in dài trên bãi cát, có lẽ là do đứng quá gần, mép bóng hai người giao nhau, chồng lên nhau.
- --
Ngày hôm sau.
Các bạn học trong lớp đi chơi, sáng nào cũng không ai chịu dậy.
Trận đấu bóng rổ trên biển vốn đã hẹn trước, vì đủ loại lý do mà bị hoãn lại, đổi sang buổi chiều mới bắt đầu.
Tối hôm qua về khách sạn đã là rạng sáng, tắm rửa, thu dọn đồ đạc xong xuôi, lúc thật sự lên giường ngủ thì chẳng biết mấy giờ rồi.
Kết quả của việc mệt mỏi cả ngày hôm qua là toàn thân Ngu Thư Niên đau nhức.
Ra ngoài chơi cũng chẳng còn chút sức lực nào.
Hơn nữa chơi bóng rổ trên biển rất tốn sức, nên Ngu Thư Niên đã không đăng ký tham gia.
Cậu thuê một chiếc ô che nắng, nằm dài trên ghế dựa xem mọi người chơi đùa.
Trên chiếc bàn thấp bên cạnh là quả dừa đã được gọt sạch vỏ, chỉ còn lại cùi dừa, bên cạnh còn có một chai cà phê cô đặc nhỏ.
Mặc dù chiếc ô trên đầu đã che khuất phần lớn ánh nắng mặt trời, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sức nóng tỏa ra từ không khí xung quanh.
Nằm đến nóng người, Ngu Thư Niên liền ngồi dậy, uống một ngụm nước dừa, nhìn mấy người kia chạy qua chạy lại trên biển.
Chỉ ở khu vực nước nông này, nước biển không ngập quá đầu, chỉ ngang ngực.
Lội nước chạy chậm, làm giảm đáng kể sự linh hoạt.
Bơi lội mà cầm bóng trên tay thì lại dễ bị cướp mất, độ khó của môn thể thao không chính thức này khá cao.
Ngu Thư Niên nhìn thấy Bách Dịch Nhiên xông ra khỏi vòng vây, cố gắng tiến lên phía trước, giơ cao quả bóng rổ trong tay, chưa kịp ném bóng thì Phàn Thiên Vũ - đối thủ của hắn đang cầm rổ bóng, ôm rổ chạy bán sống bán chết.
"Phụt..." Ngu Thư Niên nhìn thấy cảnh tượng này, suýt nữa thì bị sặc.
Phàn Thiên Vũ chạy hăng say, chạy loạng choạng như Tôn Ngộ Không vừa chui ra khỏi khe đá, hai chân suýt nữa thì quấn vào nhau.
Bách Dịch Nhiên đang cầm bóng rổ chuẩn bị ném phía sau: "???"
"Phàn Thiên Vũ!"
"Hehe, đuổi theo em đi hahaha." Phàn Thiên Vũ cười như điên dại, trận đấu bóng rổ trên biển cứ thế bị cậu ta biến thành trò chơi đuổi bắt, sợ chạy chậm, cậu ta còn cố tình đưa một tay quạt nước, cố gắng tăng tốc độ di chuyển.
Đồng đội của cậu ta nhân cơ hội chạy đến phòng thủ Bách Dịch Nhiên.
Đồng đội của Bách Dịch Nhiên cũng không chịu ngồi yên, chia nhau ra đuổi theo.
Trận đấu diễn ra náo nhiệt nhưng cũng hỗn loạn không kém.
Lỗ Luân Đạt - người duy nhất bơi không giỏi, đeo phao bơi, ngơ ngác bị sóng biển do những người chạy qua đẩy đi đẩy lại.
Lại một lần nữa bị sóng biển tạt vào mặt, cố gắng giữ thăng bằng để không bị ngã xuống biển, Lỗ Luân Đạt chết lặng.
— Trận bóng rổ này thật sự không thể chơi nổi!
Ngu Thư Niên ngồi dậy, điều chỉnh lưng ghế dựa cao lên, vừa uống nước dừa vừa thích thú xem trận đấu.
Phàn Thiên Vũ vừa chạy, tính giải trí của trận đấu liền tăng vọt.
Cậu không nhịn được lấy điện thoại ra, muốn ghi lại cảnh tượng gay cấn này.
Nhưng điện thoại báo bộ nhớ không đủ, chỉ đành chuyển sang chụp ảnh, nhưng ống kính lại không tự chủ được mà tập trung vào Bách Dịch Nhiên, làm mờ khung cảnh xung quanh.
Lại một lần nữa vượt qua vòng vây, Bách Dịch Nhiên nhìn Phàn Thiên Vũ đang chạy thục mạng về phía khung rôt, nghiến răng nói: "Phàn Thiên Vũ, mày đứng im đó! Khung rổ không được chạy!"
"Luật chơi có ghi là khung rổ không được chạy đâu." Phàn Thiên Vũ vẫn khăng khăng bảo vệ khung rổ vừa chạy vừa không quên ngoảnh đầu khiêu khích: "Hahaha, ném không trúng chứ gì!"
Nghe vậy, Bách Dịch Nhiên nhướn mày, cũng không đuổi theo nữa, chỉ đứng im tại chỗ, dứt khoát nâng tay lên ném bóng. Ở khoảng cách xa hơn cả vạch ba điểm, hắn hét lớn: "Phàn Thiên Vũ, quay đầu lại!"
"Hả?" Phàn Thiên Vũ không hiểu chuyện gì, còn tưởng hắn đuổi không kịp nên tuyên bố đội mình thắng. Tưởng bở, kết quả vừa quay đầu lại, một cái bóng từ trên trời rơi xuống, cậu ta chớp mắt một cái, chưa kịp nhìn rõ là cái gì thì đã nghe thấy tiếng "ầm" một tiếng, quả bóng rổ vững vàng rơi vào rổ.
"Bộp" một tiếng, quả bóng rơi xuống mặt nước.
Chấn động đến mức cái sào tre cậu ta đang cầm làm cột rổ cũng bị lún xuống nước một chút.
Sau một thoáng yên lặng.
Tiếng hò reo đầu tiên vang lên: "Anh Bách ngầu bá cháy!!!"
"Má ơi má ơi má ơi! Quả nhiên là Bách Dịch Nhiên!"
"A a a? Cái này mà cũng ném vào được! Mẹ kiếp, tôi chưa nhìn rõ, có thể làm lại lần nữa không?"
"Cái gì cái gì? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Những học sinh đứng xa hơn thì mặt mũi ngơ ngác như muốn hóng chuyện mà không theo kịp tình hình.
Bách Dịch Nhiên sau khi ném bóng, không chút do dự liền nhảy xuống nước.
Phàn Thiên Vũ vẫn đang ôm lấy khung bóng rổ, trong đầu đầy những tiếng "ối mẹ ơi", bỗng nghe thấy tiếng "ào" một cái, cậu ta bất giác rụt cổ lại.
Quay đầu lại, Bách Dịch Nhiên đang mặt không cảm xúc nhìn mình.
Phàn Thiên Vũ: "..."
"Ực" một tiếng, Phàn Thiên Vũ gian nan nuốt nước miếng, cảm giác như nuốt cả hơi tàn của mình xuống bụng.
"Cứu...cứu...cứu..."
Bách Dịch Nhiên vòng tay qua cổ cậu ta, "Chạy à?"
"Cứu mạng a a a! Giết người rồi! Mau cứu tui với!!!" Phàn Thiên Vũ chìa tay về phía các bạn học đang đứng xem từ xa.
Mọi người im lặng theo dõi, có vài người hận không thể cổ vũ thêm dầu vào lửa, thậm chí có người sợ bỏ lỡ cảnh tượng này, cuống cuồng chạy về phía bãi biển đào điện thoại của mình ra.
Phàn Thiên Vũ tức muốn chết.
Tôi chạy đều là vì cả đội, cả đội lại đối xử với tôi như vậy sao?!
Thật là một chút tình bạn bè cũng không có!
Phàn Thiên Vũ quay đầu nhìn về phía bãi biển, liếc mắt một cái đã thấy giáo viên chủ nhiệm đang vùi mình trong cát, "Cô ơi! Cô Cát ơi cứu mạng! Cứu mạng!"
Cô Cát vẫn bất động như núi, rõ ràng đã quá quen với cảnh tượng này.
Bách Dịch Nhiên cười lạnh, "Hôm nay cho dù mày có gọi cả chủ nhiệm giáo dục đến đây cũng vô dụng thôi."
Phàn Thiên Vũ lải nhải một hồi, đột nhiên ánh mắt dừng lại ở một người trên bãi biển, hai mắt lập tức sáng lên, như nhìn thấy vị cứu tinh, "Học sinh giỏi ơi a a a! Anh Bách muốn giết tôi, cậu mau can thiệp đi a a a!"
Ngu Thư Niên đang giơ điện thoại chụp ảnh trên bãi biển, nghiêng đầu từ phía sau chiếc điện thoại lên tiếng: "Hửm?"
Bách Dịch Nhiên siết chặt cánh tay đang kẹp cổ cậu ta, "Ngậm miệng."
Phàn Thiên Vũ vừa định há miệng kêu cứu, Bách Dịch Nhiên đã nhanh tay che miệng cậu ta lại, "Mày không sao là được rồi, kêu cái gì mà kêu."
"Ưm ưm ưm!"
"Im lặng!" Bách Dịch Nhiên liếc nhìn Ngu Thư Niên một cái, do dự một chút, chậm rãi xoay người, quay lưng về phía cậu, "Tao thả mày ra, mày không được kêu nữa."
Giao dịch thành công, Phàn Thiên Vũ điên cuồng gật đầu, "Ừm ừm ừm!"
Người trên bãi biển đã dần dần giải tán, nhưng lớp bọn họ vẫn chưa ai chịu về.
Các bạn học sinh đều rất hào hứng, có lẽ là do uống chút rượu nên phấn khích, đám con trai trong lớp vừa nghe nhạc DJ vừa vây quanh đống lửa vừa hát hò, gào thét inh ỏi những ca từ lạc nhịp.
Giáo viên chủ nhiệm là người đầu tiên không chịu nổi, "Các em chơi đi, lúc về nhớ dập lửa cẩn thận đấy, đừng về quá muộn."
Cát Phượng Cầm vừa ngáp vừa đứng dậy, buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt.
Thấy vậy, Ngu Thư Niên đặt ly nước xuống, nói: "Chúng ta cũng về thôi."
"Được." Bách Dịch Nhiên đáp, vỗ vỗ tay, cảm thấy chưa sạch lắm, hắn còn xé một tờ khăn ướt lau lau.
Phàn Thiên Vũ đang say bí tỉ, nhìn thấy hành động của Bách Dịch Nhiên thì bĩu môi, mấy chữ "Ấy ấy ấy" sắp sửa bật ra khỏi miệng thì Lỗ Luân Đạt đã nhanh tay nhét miếng thịt nướng vào mồm cậu ta, suýt nữa thì nghẹn chết.
Lại nhìn kỹ lại, Bách Dịch Nhiên và Ngu Thư Niên đã đi xa rồi.
Bên bờ biển lúc nửa đêm là những âm thanh hỗn tạp.
Tiếng gió rít gào, tiếng sóng biển vỗ vào bờ cát, át hẳn tiếng nói chuyện rì rầm của du khách.
Gió biển ban đêm không còn dịu dàng như ban ngày, nhưng cũng không lạnh, chỉ hơi se se, mang theo hơi thở của biển cả.
"Về khách sạn luôn à?" Có lẽ là do chiều nay ngủ nhiều quá, bây giờ Bách Dịch Nhiên không thấy buồn ngủ chút nào, mặc dù đã rất muộn rồi, nhưng tinh thần hắn hiện tại hừng hực như vừa uống ba ly Americano vậy, nói là tràn đầy năng lượng cũng không ngoa.
Ngu Thư Niên duỗi lưng, "Cậu mệt à? Nếu không mệt thì đi dạo với tôi một lát đi."
Bước trên bãi cát mềm mại, dấu chân in hằn trên cát trong nháy mắt đã biến mất.
Ánh trăng lạnh lẽo trên cao rọi xuống mặt biển, phủ lên mặt biển bao la một màn sương mờ ảo.
Đây là khung cảnh mà ban ngày không thể nhìn thấy.
"Đi dạo một lát cũng tốt, vừa hay tiêu cơm." Tối nay Bách Dịch Nhiên ăn khá nhiều, lúc lấy đồ ăn vặt, hắn lấy rất nhiều loại, Ngu Thư Niên ăn không hết, để tránh lãng phí, hắn đành ăn hết vào bụng.
Bách Dịch Nhiên hỏi: "Có lạnh không? Hay là về phòng mặc thêm áo rồi ra sau?"
"Không lạnh, cậu lạnh à?"
"Làm sao tôi có thể lạnh được." Bách Dịch Nhiên lắc đầu, "Tôi sợ cậu mặc áo ngắn tay, thổi gió biển bị cảm lạnh."
Ngu Thư Niên không phục, "Tôi đâu phải người giấy, bị gió thổi một cái là cảm?"
Thể chất cậu tốt lắm đấy nhé.
Bách Dịch Nhiên không phản bác cũng không đồng ý, chỉ thuận miệng hỏi: "Vậy lần ở trên núi là thế nào?"
Ngu Thư Niên: "..."
Chuyện trên núi.
Thấy cậu không trả lời, Bách Dịch Nhiên liền cười, "Chúng ta đi vòng ra đằng trước, lúc về khách sạn thì đi đường sau."
"Ừ."
Ngu Thư Niên bước đi trên đường phân chia ranh giới khô và ướt do thủy triều rút xuống, nơi những con sóng xô bờ rồi lại rút đi.
Chờ cho đến khi con sóng tiếp theo ập tới, cậu lại lùi về phía an toàn, con sóng vừa chạm tới chân cậu liền rút xuống, Ngu Thư Niên lại tiến lên, tiếp tục đứng trên ranh giới đó.
Bách Dịch Nhiên đứng bên cạnh nhìn cậu như đứa trẻ nghịch nước, trông cũng khá thú vị.
Thế là hắn cũng đứng bên cạnh cậu, cùng nhau giẫm sóng.
"Haizz." Không hiểu sao, Bách Dịch Nhiên đột nhiên thở dài, nói: "Tôi luôn cảm thấy hiện tại không chân thật chút nào."
Ngu Thư Niên hỏi: "Hả? Không chân thật chỗ nào?"
"Chính là chuyện tôi thi được hạng nhất lớp ấy." Bách Dịch Nhiên dường như cảm thấy phản ứng của mình hơi khoa trương, có chút ngượng ngùng nói: "Thành tích hạng nhất lớp của tôi chắc chắn không thể so sánh với thành tích hạng nhất toàn khối của cậu được, cậu có thấy tôi hơi làm quá không?"
"Sao tôi lại thấy vậy chứ?" Giọng Ngu Thư Niên rất nhẹ nhàng, rất ôn hòa, lại ẩn chứa sức mạnh cổ vũ lòng người, "Hạng nhất có giá trị của riêng nó, cho dù là hạng nhất toàn khối hay hạng nhất lớp, chỉ cần là của cậu, là thành quả nỗ lực của chúng ta thì đều rất ý nghĩa."
Người như Ngu Thư Niên đã không còn để tâm đến thành tích, mỗi lần có bảng điểm đều không chủ động mở ra xem, lại quan tâm đến thành tích của Bách Dịch Nhiên như vậy, sao cậu có thể thấy phản ứng của hắn là làm quá được.
"Đừng nghĩ đến những thứ viển vông đó." Ngu Thư Niên đưa tay vỗ vai hắn, "Kỳ thi tháng này cậu đã tiến bộ rất nhiều, vậy nên mục tiêu tiếp theo của chúng ta là—"
Ngu Thư Niên đưa tay vẽ một vòng cung, chỉ thẳng về phía bầu trời rộng lớn và biển cả mênh mông phía trước, đồng thời nghiêng đầu nhìn Bách Dịch Nhiên, ra hiệu cho hắn nói tiếp, "Vươn tới biển lớn!"
"Chuyển lên lớp 1 ngồi cùng bàn với cậu!"
Lời nói của Bách Dịch Nhiên và giọng nói của Ngu Thư Niên đồng thời vang lên.
Ngu Thư Niên: "?"
Câu nói của Bách Dịch Nhiên hùng hồn lắm.
Ngu Thư Niên ngẩn người một lúc, Bách Dịch Nhiên vừa dứt lời cũng sững người theo.
Hai người nhìn nhau, sau đó cùng bật cười.
Bọn họ đi rất chậm.
Như thể đang đo từng tấc đất trên bãi biển, vừa đi vừa nói chuyện, thong thả tản bộ.
Dưới ánh trăng, bóng hai người in dài trên bãi cát, có lẽ là do đứng quá gần, mép bóng hai người giao nhau, chồng lên nhau.
- --
Ngày hôm sau.
Các bạn học trong lớp đi chơi, sáng nào cũng không ai chịu dậy.
Trận đấu bóng rổ trên biển vốn đã hẹn trước, vì đủ loại lý do mà bị hoãn lại, đổi sang buổi chiều mới bắt đầu.
Tối hôm qua về khách sạn đã là rạng sáng, tắm rửa, thu dọn đồ đạc xong xuôi, lúc thật sự lên giường ngủ thì chẳng biết mấy giờ rồi.
Kết quả của việc mệt mỏi cả ngày hôm qua là toàn thân Ngu Thư Niên đau nhức.
Ra ngoài chơi cũng chẳng còn chút sức lực nào.
Hơn nữa chơi bóng rổ trên biển rất tốn sức, nên Ngu Thư Niên đã không đăng ký tham gia.
Cậu thuê một chiếc ô che nắng, nằm dài trên ghế dựa xem mọi người chơi đùa.
Trên chiếc bàn thấp bên cạnh là quả dừa đã được gọt sạch vỏ, chỉ còn lại cùi dừa, bên cạnh còn có một chai cà phê cô đặc nhỏ.
Mặc dù chiếc ô trên đầu đã che khuất phần lớn ánh nắng mặt trời, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sức nóng tỏa ra từ không khí xung quanh.
Nằm đến nóng người, Ngu Thư Niên liền ngồi dậy, uống một ngụm nước dừa, nhìn mấy người kia chạy qua chạy lại trên biển.
Chỉ ở khu vực nước nông này, nước biển không ngập quá đầu, chỉ ngang ngực.
Lội nước chạy chậm, làm giảm đáng kể sự linh hoạt.
Bơi lội mà cầm bóng trên tay thì lại dễ bị cướp mất, độ khó của môn thể thao không chính thức này khá cao.
Ngu Thư Niên nhìn thấy Bách Dịch Nhiên xông ra khỏi vòng vây, cố gắng tiến lên phía trước, giơ cao quả bóng rổ trong tay, chưa kịp ném bóng thì Phàn Thiên Vũ - đối thủ của hắn đang cầm rổ bóng, ôm rổ chạy bán sống bán chết.
"Phụt..." Ngu Thư Niên nhìn thấy cảnh tượng này, suýt nữa thì bị sặc.
Phàn Thiên Vũ chạy hăng say, chạy loạng choạng như Tôn Ngộ Không vừa chui ra khỏi khe đá, hai chân suýt nữa thì quấn vào nhau.
Bách Dịch Nhiên đang cầm bóng rổ chuẩn bị ném phía sau: "???"
"Phàn Thiên Vũ!"
"Hehe, đuổi theo em đi hahaha." Phàn Thiên Vũ cười như điên dại, trận đấu bóng rổ trên biển cứ thế bị cậu ta biến thành trò chơi đuổi bắt, sợ chạy chậm, cậu ta còn cố tình đưa một tay quạt nước, cố gắng tăng tốc độ di chuyển.
Đồng đội của cậu ta nhân cơ hội chạy đến phòng thủ Bách Dịch Nhiên.
Đồng đội của Bách Dịch Nhiên cũng không chịu ngồi yên, chia nhau ra đuổi theo.
Trận đấu diễn ra náo nhiệt nhưng cũng hỗn loạn không kém.
Lỗ Luân Đạt - người duy nhất bơi không giỏi, đeo phao bơi, ngơ ngác bị sóng biển do những người chạy qua đẩy đi đẩy lại.
Lại một lần nữa bị sóng biển tạt vào mặt, cố gắng giữ thăng bằng để không bị ngã xuống biển, Lỗ Luân Đạt chết lặng.
— Trận bóng rổ này thật sự không thể chơi nổi!
Ngu Thư Niên ngồi dậy, điều chỉnh lưng ghế dựa cao lên, vừa uống nước dừa vừa thích thú xem trận đấu.
Phàn Thiên Vũ vừa chạy, tính giải trí của trận đấu liền tăng vọt.
Cậu không nhịn được lấy điện thoại ra, muốn ghi lại cảnh tượng gay cấn này.
Nhưng điện thoại báo bộ nhớ không đủ, chỉ đành chuyển sang chụp ảnh, nhưng ống kính lại không tự chủ được mà tập trung vào Bách Dịch Nhiên, làm mờ khung cảnh xung quanh.
Lại một lần nữa vượt qua vòng vây, Bách Dịch Nhiên nhìn Phàn Thiên Vũ đang chạy thục mạng về phía khung rôt, nghiến răng nói: "Phàn Thiên Vũ, mày đứng im đó! Khung rổ không được chạy!"
"Luật chơi có ghi là khung rổ không được chạy đâu." Phàn Thiên Vũ vẫn khăng khăng bảo vệ khung rổ vừa chạy vừa không quên ngoảnh đầu khiêu khích: "Hahaha, ném không trúng chứ gì!"
Nghe vậy, Bách Dịch Nhiên nhướn mày, cũng không đuổi theo nữa, chỉ đứng im tại chỗ, dứt khoát nâng tay lên ném bóng. Ở khoảng cách xa hơn cả vạch ba điểm, hắn hét lớn: "Phàn Thiên Vũ, quay đầu lại!"
"Hả?" Phàn Thiên Vũ không hiểu chuyện gì, còn tưởng hắn đuổi không kịp nên tuyên bố đội mình thắng. Tưởng bở, kết quả vừa quay đầu lại, một cái bóng từ trên trời rơi xuống, cậu ta chớp mắt một cái, chưa kịp nhìn rõ là cái gì thì đã nghe thấy tiếng "ầm" một tiếng, quả bóng rổ vững vàng rơi vào rổ.
"Bộp" một tiếng, quả bóng rơi xuống mặt nước.
Chấn động đến mức cái sào tre cậu ta đang cầm làm cột rổ cũng bị lún xuống nước một chút.
Sau một thoáng yên lặng.
Tiếng hò reo đầu tiên vang lên: "Anh Bách ngầu bá cháy!!!"
"Má ơi má ơi má ơi! Quả nhiên là Bách Dịch Nhiên!"
"A a a? Cái này mà cũng ném vào được! Mẹ kiếp, tôi chưa nhìn rõ, có thể làm lại lần nữa không?"
"Cái gì cái gì? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Những học sinh đứng xa hơn thì mặt mũi ngơ ngác như muốn hóng chuyện mà không theo kịp tình hình.
Bách Dịch Nhiên sau khi ném bóng, không chút do dự liền nhảy xuống nước.
Phàn Thiên Vũ vẫn đang ôm lấy khung bóng rổ, trong đầu đầy những tiếng "ối mẹ ơi", bỗng nghe thấy tiếng "ào" một cái, cậu ta bất giác rụt cổ lại.
Quay đầu lại, Bách Dịch Nhiên đang mặt không cảm xúc nhìn mình.
Phàn Thiên Vũ: "..."
"Ực" một tiếng, Phàn Thiên Vũ gian nan nuốt nước miếng, cảm giác như nuốt cả hơi tàn của mình xuống bụng.
"Cứu...cứu...cứu..."
Bách Dịch Nhiên vòng tay qua cổ cậu ta, "Chạy à?"
"Cứu mạng a a a! Giết người rồi! Mau cứu tui với!!!" Phàn Thiên Vũ chìa tay về phía các bạn học đang đứng xem từ xa.
Mọi người im lặng theo dõi, có vài người hận không thể cổ vũ thêm dầu vào lửa, thậm chí có người sợ bỏ lỡ cảnh tượng này, cuống cuồng chạy về phía bãi biển đào điện thoại của mình ra.
Phàn Thiên Vũ tức muốn chết.
Tôi chạy đều là vì cả đội, cả đội lại đối xử với tôi như vậy sao?!
Thật là một chút tình bạn bè cũng không có!
Phàn Thiên Vũ quay đầu nhìn về phía bãi biển, liếc mắt một cái đã thấy giáo viên chủ nhiệm đang vùi mình trong cát, "Cô ơi! Cô Cát ơi cứu mạng! Cứu mạng!"
Cô Cát vẫn bất động như núi, rõ ràng đã quá quen với cảnh tượng này.
Bách Dịch Nhiên cười lạnh, "Hôm nay cho dù mày có gọi cả chủ nhiệm giáo dục đến đây cũng vô dụng thôi."
Phàn Thiên Vũ lải nhải một hồi, đột nhiên ánh mắt dừng lại ở một người trên bãi biển, hai mắt lập tức sáng lên, như nhìn thấy vị cứu tinh, "Học sinh giỏi ơi a a a! Anh Bách muốn giết tôi, cậu mau can thiệp đi a a a!"
Ngu Thư Niên đang giơ điện thoại chụp ảnh trên bãi biển, nghiêng đầu từ phía sau chiếc điện thoại lên tiếng: "Hửm?"
Bách Dịch Nhiên siết chặt cánh tay đang kẹp cổ cậu ta, "Ngậm miệng."
Phàn Thiên Vũ vừa định há miệng kêu cứu, Bách Dịch Nhiên đã nhanh tay che miệng cậu ta lại, "Mày không sao là được rồi, kêu cái gì mà kêu."
"Ưm ưm ưm!"
"Im lặng!" Bách Dịch Nhiên liếc nhìn Ngu Thư Niên một cái, do dự một chút, chậm rãi xoay người, quay lưng về phía cậu, "Tao thả mày ra, mày không được kêu nữa."
Giao dịch thành công, Phàn Thiên Vũ điên cuồng gật đầu, "Ừm ừm ừm!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook