Bại Gia Cũng Khó
-
Chương 15: Giải độc
“Ai…thật không khiến người ta bớt lo!” Giang Túng ngồi dậy giúp hắn lấy gai độc ra, dùng sức nặn nọc độc, lại cúi đầu dùng môi hút ra, đổ vài giọt nước thuốc lên, cởi một nửa vạt áo của Nhạc Liên, dùng miệng tiến sát đến chỗ bị ong đâm sưng ngay cổ tiếp tục hút ra, đổ nước thuốc lên.
Đầu lưỡi ôn nhu lạnh lẽo chạm vào cổ, Nhạc Liên hơi mất tự nhiên, tay siết chặt lấy quần áo, khẽ mím môi, gò má dần ửng đỏ.
“Lúc chạy sao không lo cho chính mình trước.” Giang Túng không ngờ lúc chạy trốn tiểu hài tử này lại cởi áo khoác ra che chở cho mình, khẽ ho khan một tiếng.
“Không có suy nghĩ nhiều như vậy.” Nhạc Liên nằm trên đất nghỉ ngơi, trên người đắp áo khoác của Giang Túng, sắc mặt cũng dần tốt hơn, chỗ bị thương cũng không vì được bôi thuốc mà bớt đau, mà còn ngứa ngáy khó chịu.
Giang Túng ngồi bên cạnh hắn, thấp giọng mắng hắn: “Ngươi còn cậy mạnh? Còn muốn cứu ta? Bảo vệ cái mạng nhỏ của ngươi đi, ngươi nghĩ mình là bồ tát cứu thế sao, vật đổi sao dời, ta nói cho ngươi biết, nếu ta không mang theo thuốc, ngươi chỉ có nước chờ chết, biết không?”
“Phiền.” Nhạc Liên không hiểu hắn đang ồn ào cái quỷ gì, im lặng không lên tiếng, vùi mình vào trong xiêm áo.
Giang Túng cũng không thèm để ý, ngồi bên cạnh dựa vào vách đá nghỉ ngơi, hắn quả thực quá mệt mỏi, nhắm mắt lại.
Nửa đêm có mưa lớn, Giang Túng bị tiếng sấm đánh thức.
Hắn theo bản năng nhìn Nhạc Liên một cái, thấy nhãi con đang co rúc trong xiêm áo, đắp nửa khuôn mặt, che kín lỗ tai.
“….” Giang Túng di chuyển một chút, nhẹ nhàng vén áo khoác đang đắp trên người Nhạc Liên lên, “Đến đây.”
Nhạc Liên do dự giương mắt nhìn hắn, không động đậy.
Giang Túng rũ mắt: “Nhìn cái gì.”
Hắn nhẫn nhịn, cúi người ôm Nhạc Liên, để Nhạc Liên tựa đầu vào lồng ngực của mình, tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Nhạc Liên.
Nhạc Liên bỗng nhiên dùng tay ôm chặt eo Giang Túng, vùi đầu vào trong ngực hắn, ngước mắt lên nhìn Giang Túng: “Túng ca.”
Nhìn thấy ánh mắt ẩm ướt của Nhạc Liên, trong lòng Giang Túng khẽ nhói một cái.
“Vừa đau, vừa ngứa, có còn thuốc không.” Nhạc Liên vùi đầu trong ngực Giang Túng, gắng nhịn đi đau đớn trên người, giống như bị vô số độc trùng ký sinh cắn.
“Cũng do ta….” Giang Túng xin lỗi, thừa nhận Nhạc Liên vì che chở mình mà bị thương, tay để sau lưng Nhạc Liên, nhẹ nhàng vuốt ve, một cái tay khác vuốt nhẹ mặt hắn, “Thuốc cũng đã hết, số còn lại đều ở trong xe ngựa, ta giúp ngươi xoa bóp.”
Lòng bàn tay lạnh như băng của Giang Túng đưa vào phía trong lớp áo, đầu ngón tay xoa nhẹ xung quanh chỗ bị đau, Nhạc Liên cũng dần cảm thấy thư thái, bớt ngứa hơn.
Nhạc Liên giống như đang ngủ, không thấy lên tiếng.
Bên ngoài sơn động bỗng nhiên sáng ngời, tia chớp lướt qua, sấm rền cuồn cuộn ầm tới.
Cánh tay Nhạc Liên chợt siết chặt lấy eo Giang Túng.
Giang Túng cúi đầu xuống, môi nhẹ nhàng chạm vào trán Nhạc Liên, dỗ dành nói: “Không đáng sợ.”
Nhạc Liên rũ thấp lông mi xuống: “Không biết ngươi có nhớ hay không.”
Năm tuổi Nhạc Liên đã bị người mẹ kỹ nữ đưa đến đại viện Nhạc gia, Nhạc Tam gia không chịu nhận, đóng chặt cửa lớn, tiểu Nhạc Liên ngày đêm quỳ trước cửa, trên người bị nước mưa thấm ướt, sấm nổ vang bên tai, Nhạc Liên rúc vào trong góc, tia chớp liên tiếp như muốn chém thẳng vào Nhạc Liên.
Nhạc Liên dùng một tay che lỗ tai, một cái tay khác yếu ớt gõ cửa: “Tam gia, nếu người không thích con, con sẽ không gọi người là phụ thân, được không, mẫu thân cũng không cần con, Tam gia, người cho con vào đi, con sẽ rót nước, chặt củi, nổi lửa nấu cơm, con sẽ hầu hạ người, giúp người dưỡng lão.”
Ngày đó hắn dùng hết lời ngon ngọt, quỳ bên ngoài cửa nghe tiếng sấm cả đêm.
Sáng sớm hôm sau mưa phùn liên miên, Giang Túng cùng Giang Hoành vừa vặn đi ngang qua đại viện Nhạc gia, Giang Túng dừng chân trước mặt Nhạc Liên, ném cây dù cho hắn.
Cặp mắt phượng mâu híp lại, trong mắt tràn đầy khinh thường cùng giễu cợt, đá cây dù giấy dính bùn đến tay Nhạc Liên, nước văng tung tóe dính vào đôi giày thêu hồng nhạn, Giang Túng khẽ cau mày: “Lau sạch cho ta.”
Nhạc Liên sửng sốt một hồi, mím môi quỵ xuống đất, ngoan ngoãn cầm ống tay áo lau sạch nước văng lên giày Giang Túng.
Giang Túng cười cợt, xoay người nghênh ngang mà đi, khi đó Giang Hoành cũng nhỏ, vui vẻ đi sau Giang Túng, thấy như vậy trong lòng cũng giận mà không dám nói gì.
Giang gia Đại thiếu gia ngang ngược lại ngạo mạn, bị người lớn đua nhau cưng chiều, đã sớm hư hỏng.
Nhưng Nhạc Liên vĩnh viễn cũng không quên được cặp mắt phượng xinh đẹp kia, từ trên cao nhìn xuống cười cợt hắn, trong con ngươi là sự phách lối, càn rỡ, hết sức lông bông.
——
Lần đầu tiên Giang Túng cảm nhận được sự gần gũi giữa mình với người đối diện, kiếp trước Nhạc Liên giống như con chim tước đẹp đẽ lạnh lùng, bị nhốt trong một cái lồng bằng lụa cũ, tỏ vẻ cao quý.
Hắn thờ ơ hỏi Nhạc Liên: “Ngươi giữ lại cây dù kia, nếm mật nằm gai*, chờ một ngày trả thù ta sao?”
*Câu Tiễn vua nước Việt, thời Xuân thu chiến quốc, sau khi bại trận bị nước Ngô bắt làm tù binh, chịu mọi nỗi khổ nhục. Sau đó, được Phù Sai vua nước Ngô thả về, Câu Tiễn quyết chí tìm cơ hội báo thù. Ông ra sức rèn binh và nằm ngủ trên đống củi khô, nếm mật đắng, xa rời món ngon để không quên mối thù sâu sắc của mình. Cuối cùng đánh bại nước Ngô, rửa được mối thù năm xưa.
Nhạc Liên lạnh nhạt đáp: “Ta ít khi thù dai, oán hận một người phần lớn là do không có may mắn giống người đó, ta đã từng muốn trả thù, nhưng ta cũng không muốn trở thành con người giống ngươi.”
“Ngươi cứ nhớ lấy, coi như ta nợ ngươi, ta sẽ dùng thứ khác trả nợ cho ngươi.” Giang Túng nâng mặt Nhạc Liên lên, cố ý nói sát bên tai: “Nếu ngươi ngoan ngoãn như vậy, lão tử sẽ cưng chiều ngươi.”
Âm thanh ấm áp khiêu khích bên tai, Nhạc Liên hơi rùng mình một cái, vùng cổ khẽ nổi da gà.
“Đừng động, Túng ca.” Nhạc Liên cúi đầu, trán tựa vào bả vai Giang Túng, âm thanh nhỏ nhẹ, giống như đang cố gắng kiềm chế, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Tư thế của hai người hết sức mập mờ, Giang Túng ngồi xếp bằng, Nhạc Liên im lặng tựa đầu vào vai Giang Túng, thở hổn hển nói: “Ngươi đừng làm bậy, ta không khống chế được.”
“Tiểu quỷ, lè lưỡi ra, ca dạy ngươi cách tán tỉnh.” Giang Túng khẽ nhếch môi, mắt phượng híp lại.
Ngay sau đó liền bị nhãi con thực tủy biết vị kia đẩy dựa vào vách đá gập ghềnh, Nhạc Liên quỳ thẳng đứng, đỡ cổ Giang Túng, cúi người ngậm lấy môi mỏng ửng đỏ, đầu lưỡi hung hăng cạy hàm ra, giống như con chó con, cướp đoạt nước bọt trong miệng hắn, nuốt vào bụng, khí thế hung hăng nhưng không lão luyện.
Giang Túng dựa vào vách đá, giàu kinh nghiệm đỡ eo Nhạc Liên, thành thạo đẩy vạt áo ra, nhẹ nhàng vuốt ve bắp thịt non, hôn môi Nhạc Liên, thấp giọng nỉ non dạy hắn: “Đừng hung hăng như vậy, ôn nhu một chút, ngậm.”
Đôi tay hạ lưu vừa sờ lên da, hơi thở Nhạc Liên ngày càng nặng nề, cắn một cái trên gáy Giang Túng, trên cổ Giang Túng liền xuất hiện một hàm răng nhỏ chỉnh tề, đỏ thắm dính nước bọt.
“Túng ca, đừng khiêu khích ta.” Nhạc Liên hoảng hốt bắt lấy cổ tay Giang Túng đè lên đỉnh đầu, sắc mặt ửng đỏ, hạ thân bên trong vạt áo chật vật, Nhạc Liên có chút lúng túng không biết làm sao, nhìn chằm chằm đôi môi bị mình hôn đến đỏ bừng.
Giang Túng vẫn thản nhiên ngửa đầu nhìn hắn, cười nhạo nói: “Cục cưng, ngươi còn non.”
Cả người Nhạc Liên nóng lên, dùng sức đè Giang Túng xuống đất, xoay mình ngồi lên, hai tay dùng sức lôi kéo cổ áo hắn.
Giang Túng gối đầu lên tay, hí mắt nhìn hắn: “Nhạc Liên, từ trước tới giờ ta đều nghĩ ngươi là chính nhân quân tử.”
Vừa dứt lời, Nhạc Liên giống như bị tạt một chậu nước lạnh, bỗng nhiên ngơ ngẩn, dần dần thanh tỉnh, lui xuống khỏi người Giang Túng.
Nhạc Liên có chút xấu hổ, cố gắng nhịn đi dục vọng đang sung sức, ngồi trên đất chà xát mặt cho thanh tỉnh.
Giang Túng chống nửa người, nhẹ giọng nói: “Làm sao, lâu quá không được thỏa mãn, ỷ ta không đánh lại ngươi, muốn làm ta mấy lần?”
Nhạc Liên biết mình nói năng hành động tùy tiện, mấy ngày trước vừa nảy sinh hiểu lầm với Giang Túng, lúc này lại bất tri bất giác bị câu dẫn, hắn không cam lòng, cởi áo khoác ném cho Giang Túng, một mình chạy đến bên ngoài cửa động, nghe tiếng mưa, để cho bản thân tỉnh táo lại.
Hắn cũng không hiểu vì sao mình lại nảy sinh ý niệm với Giang Túng, Giang Túng ngồi ở đó, ánh sáng chiếu tới dọc theo gò má miêu tả một khuôn mặt tuấn mỹ, ánh mắt khiêu khích, luôn khiến Nhạc Liên không nhịn được muốn đến gần thêm một chút, muốn thưởng thức đôi môi mềm mại kia, muốn cùng hắn dây dưa một chỗ, điên cuồng mê luyến vuốt ve cơ thể Giang Túng.
Đã rất nhiều năm, hắn cũng không biết vì sao mình vẫn còn nhớ, đôi mắt của thiếu niên nhìn hắn trong mưa.
Mưa hắt lên gương mặt của Nhạc Liên, ngưng tụ thành những giọt nước dọc theo gò má chảy xuống, rốt cuộc cũng thanh tỉnh được vài phần.
Xa xa lại vang tới một trận sấm rền.
Nhạc Liên cắn môi, muốn giữ lại chút mặt mũi khi ở trước mặt Giang Túng.
Bỗng nhiên một đôi tay kề sát che đi lỗ tai hắn, Giang Túng khoác áo lên vai Nhạc Liên, đứng phía sau, an tĩnh chờ tiếng sấm qua đi.
Nhạc Liên xấu hổ, biểu tình càng nghiêm túc.
Giang Túng vòng tay từ phía sau đến trước người Nhạc Liên, môi nhẹ nhàng lướt qua vết sưng trên vai Nhạc Liên, tạo ra một vết hôn đỏ trên bả vai, thuận theo cổ hôn lên hàm dưới, dáng vẻ ẩn nhẫn giả vờ lạnh nhạt của Nhạc Liên rất giống kiếp trước.
Giang Túng hừ cười, chuyển tới trước mũi Nhạc Liên, giữ đầu Nhạc Liên, dây dưa đầu lưỡi, đẩy Nhạc Liên ngồi xuống góc, Giang Túng ngồi trên xương hông Nhạc Liên, cầm tay Nhạc Liên hôn bên môi: “Ta không thích chính nhân quân tử, ta thích xem dáng vẻ quân tử phá giới.”
“Như thế nào, làm một lần đi.” Giang Túng cúi người, chóp mũi nhẹ nhàng cạ lên cổ Nhạc Liên.
Nhạc Liên cau mày, bắt lấy cổ tay Giang Túng, nghiêm túc hỏi hắn: “Túng ca, ngươi thích ta sao.”
Giang Túng ngơ ngẩn, kinh ngạc nhìn hắn.
Ánh mặt Nhạc Liên hết sức nghiêm túc lại chân thành, siết cổ tay Giang Túng, chăm chú nhìn hắn: “Nếu ngươi thích….”
Giang Túng giương môi nhìn từ trên cao xuống châm biếm: “Tình cảm chớ nói bậy bạ, chúng ta bất quá là lăn giường một lần, ngươi lại cứng, không phải ngươi không ghét cùng nam nhân sao.”
“Ừ….cũng không ghét.” Nhạc Liên chậm rãi rũ mi mắt xuống, thở phào nhẹ nhõm, nơi ngực cảm thấy có chút khó chịu.
“Bảo bối, Túng trong Giang Túng chính là phóng túng, trời sinh không nói chuyện yêu đương, không thích ràng buộc, ta thật hâm mộ ngươi, một thân một mình, tự do tự tại, không người quản, cũng không cần quản người khác.”
Giang Túng nhẹ nhàng nằm sát bên người Nhạc Liên, đốt ngón tay sạch sẽ xinh đẹp bấu Nhạc Liên, mập mờ nằm trước người hắn, tỉ mỉ hôn cổ, cảm thụ sự ẩn nhẫn run sợ của Nhạc Liên, nhẹ giọng hỏi hắn, “Có phải hay không?”
“Ừ.” Nhạc Liên yên lặng túm lấy ngón tay Giang Túng, mười ngón tay đan nhau, “Chẳng qua ngày lễ ngày tết có chút tịch mịch, thỉnh thoảng.”
Giang Túng cười một tiếng: “Lần tới ngươi cứ tới nhà ta, ta sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt.”
Nhạc Liên mím môi, nhịn xuống những suy nghĩ vạn thiên trong lòng, bình tĩnh nói: “Được.”
Đầu lưỡi ôn nhu lạnh lẽo chạm vào cổ, Nhạc Liên hơi mất tự nhiên, tay siết chặt lấy quần áo, khẽ mím môi, gò má dần ửng đỏ.
“Lúc chạy sao không lo cho chính mình trước.” Giang Túng không ngờ lúc chạy trốn tiểu hài tử này lại cởi áo khoác ra che chở cho mình, khẽ ho khan một tiếng.
“Không có suy nghĩ nhiều như vậy.” Nhạc Liên nằm trên đất nghỉ ngơi, trên người đắp áo khoác của Giang Túng, sắc mặt cũng dần tốt hơn, chỗ bị thương cũng không vì được bôi thuốc mà bớt đau, mà còn ngứa ngáy khó chịu.
Giang Túng ngồi bên cạnh hắn, thấp giọng mắng hắn: “Ngươi còn cậy mạnh? Còn muốn cứu ta? Bảo vệ cái mạng nhỏ của ngươi đi, ngươi nghĩ mình là bồ tát cứu thế sao, vật đổi sao dời, ta nói cho ngươi biết, nếu ta không mang theo thuốc, ngươi chỉ có nước chờ chết, biết không?”
“Phiền.” Nhạc Liên không hiểu hắn đang ồn ào cái quỷ gì, im lặng không lên tiếng, vùi mình vào trong xiêm áo.
Giang Túng cũng không thèm để ý, ngồi bên cạnh dựa vào vách đá nghỉ ngơi, hắn quả thực quá mệt mỏi, nhắm mắt lại.
Nửa đêm có mưa lớn, Giang Túng bị tiếng sấm đánh thức.
Hắn theo bản năng nhìn Nhạc Liên một cái, thấy nhãi con đang co rúc trong xiêm áo, đắp nửa khuôn mặt, che kín lỗ tai.
“….” Giang Túng di chuyển một chút, nhẹ nhàng vén áo khoác đang đắp trên người Nhạc Liên lên, “Đến đây.”
Nhạc Liên do dự giương mắt nhìn hắn, không động đậy.
Giang Túng rũ mắt: “Nhìn cái gì.”
Hắn nhẫn nhịn, cúi người ôm Nhạc Liên, để Nhạc Liên tựa đầu vào lồng ngực của mình, tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Nhạc Liên.
Nhạc Liên bỗng nhiên dùng tay ôm chặt eo Giang Túng, vùi đầu vào trong ngực hắn, ngước mắt lên nhìn Giang Túng: “Túng ca.”
Nhìn thấy ánh mắt ẩm ướt của Nhạc Liên, trong lòng Giang Túng khẽ nhói một cái.
“Vừa đau, vừa ngứa, có còn thuốc không.” Nhạc Liên vùi đầu trong ngực Giang Túng, gắng nhịn đi đau đớn trên người, giống như bị vô số độc trùng ký sinh cắn.
“Cũng do ta….” Giang Túng xin lỗi, thừa nhận Nhạc Liên vì che chở mình mà bị thương, tay để sau lưng Nhạc Liên, nhẹ nhàng vuốt ve, một cái tay khác vuốt nhẹ mặt hắn, “Thuốc cũng đã hết, số còn lại đều ở trong xe ngựa, ta giúp ngươi xoa bóp.”
Lòng bàn tay lạnh như băng của Giang Túng đưa vào phía trong lớp áo, đầu ngón tay xoa nhẹ xung quanh chỗ bị đau, Nhạc Liên cũng dần cảm thấy thư thái, bớt ngứa hơn.
Nhạc Liên giống như đang ngủ, không thấy lên tiếng.
Bên ngoài sơn động bỗng nhiên sáng ngời, tia chớp lướt qua, sấm rền cuồn cuộn ầm tới.
Cánh tay Nhạc Liên chợt siết chặt lấy eo Giang Túng.
Giang Túng cúi đầu xuống, môi nhẹ nhàng chạm vào trán Nhạc Liên, dỗ dành nói: “Không đáng sợ.”
Nhạc Liên rũ thấp lông mi xuống: “Không biết ngươi có nhớ hay không.”
Năm tuổi Nhạc Liên đã bị người mẹ kỹ nữ đưa đến đại viện Nhạc gia, Nhạc Tam gia không chịu nhận, đóng chặt cửa lớn, tiểu Nhạc Liên ngày đêm quỳ trước cửa, trên người bị nước mưa thấm ướt, sấm nổ vang bên tai, Nhạc Liên rúc vào trong góc, tia chớp liên tiếp như muốn chém thẳng vào Nhạc Liên.
Nhạc Liên dùng một tay che lỗ tai, một cái tay khác yếu ớt gõ cửa: “Tam gia, nếu người không thích con, con sẽ không gọi người là phụ thân, được không, mẫu thân cũng không cần con, Tam gia, người cho con vào đi, con sẽ rót nước, chặt củi, nổi lửa nấu cơm, con sẽ hầu hạ người, giúp người dưỡng lão.”
Ngày đó hắn dùng hết lời ngon ngọt, quỳ bên ngoài cửa nghe tiếng sấm cả đêm.
Sáng sớm hôm sau mưa phùn liên miên, Giang Túng cùng Giang Hoành vừa vặn đi ngang qua đại viện Nhạc gia, Giang Túng dừng chân trước mặt Nhạc Liên, ném cây dù cho hắn.
Cặp mắt phượng mâu híp lại, trong mắt tràn đầy khinh thường cùng giễu cợt, đá cây dù giấy dính bùn đến tay Nhạc Liên, nước văng tung tóe dính vào đôi giày thêu hồng nhạn, Giang Túng khẽ cau mày: “Lau sạch cho ta.”
Nhạc Liên sửng sốt một hồi, mím môi quỵ xuống đất, ngoan ngoãn cầm ống tay áo lau sạch nước văng lên giày Giang Túng.
Giang Túng cười cợt, xoay người nghênh ngang mà đi, khi đó Giang Hoành cũng nhỏ, vui vẻ đi sau Giang Túng, thấy như vậy trong lòng cũng giận mà không dám nói gì.
Giang gia Đại thiếu gia ngang ngược lại ngạo mạn, bị người lớn đua nhau cưng chiều, đã sớm hư hỏng.
Nhưng Nhạc Liên vĩnh viễn cũng không quên được cặp mắt phượng xinh đẹp kia, từ trên cao nhìn xuống cười cợt hắn, trong con ngươi là sự phách lối, càn rỡ, hết sức lông bông.
——
Lần đầu tiên Giang Túng cảm nhận được sự gần gũi giữa mình với người đối diện, kiếp trước Nhạc Liên giống như con chim tước đẹp đẽ lạnh lùng, bị nhốt trong một cái lồng bằng lụa cũ, tỏ vẻ cao quý.
Hắn thờ ơ hỏi Nhạc Liên: “Ngươi giữ lại cây dù kia, nếm mật nằm gai*, chờ một ngày trả thù ta sao?”
*Câu Tiễn vua nước Việt, thời Xuân thu chiến quốc, sau khi bại trận bị nước Ngô bắt làm tù binh, chịu mọi nỗi khổ nhục. Sau đó, được Phù Sai vua nước Ngô thả về, Câu Tiễn quyết chí tìm cơ hội báo thù. Ông ra sức rèn binh và nằm ngủ trên đống củi khô, nếm mật đắng, xa rời món ngon để không quên mối thù sâu sắc của mình. Cuối cùng đánh bại nước Ngô, rửa được mối thù năm xưa.
Nhạc Liên lạnh nhạt đáp: “Ta ít khi thù dai, oán hận một người phần lớn là do không có may mắn giống người đó, ta đã từng muốn trả thù, nhưng ta cũng không muốn trở thành con người giống ngươi.”
“Ngươi cứ nhớ lấy, coi như ta nợ ngươi, ta sẽ dùng thứ khác trả nợ cho ngươi.” Giang Túng nâng mặt Nhạc Liên lên, cố ý nói sát bên tai: “Nếu ngươi ngoan ngoãn như vậy, lão tử sẽ cưng chiều ngươi.”
Âm thanh ấm áp khiêu khích bên tai, Nhạc Liên hơi rùng mình một cái, vùng cổ khẽ nổi da gà.
“Đừng động, Túng ca.” Nhạc Liên cúi đầu, trán tựa vào bả vai Giang Túng, âm thanh nhỏ nhẹ, giống như đang cố gắng kiềm chế, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Tư thế của hai người hết sức mập mờ, Giang Túng ngồi xếp bằng, Nhạc Liên im lặng tựa đầu vào vai Giang Túng, thở hổn hển nói: “Ngươi đừng làm bậy, ta không khống chế được.”
“Tiểu quỷ, lè lưỡi ra, ca dạy ngươi cách tán tỉnh.” Giang Túng khẽ nhếch môi, mắt phượng híp lại.
Ngay sau đó liền bị nhãi con thực tủy biết vị kia đẩy dựa vào vách đá gập ghềnh, Nhạc Liên quỳ thẳng đứng, đỡ cổ Giang Túng, cúi người ngậm lấy môi mỏng ửng đỏ, đầu lưỡi hung hăng cạy hàm ra, giống như con chó con, cướp đoạt nước bọt trong miệng hắn, nuốt vào bụng, khí thế hung hăng nhưng không lão luyện.
Giang Túng dựa vào vách đá, giàu kinh nghiệm đỡ eo Nhạc Liên, thành thạo đẩy vạt áo ra, nhẹ nhàng vuốt ve bắp thịt non, hôn môi Nhạc Liên, thấp giọng nỉ non dạy hắn: “Đừng hung hăng như vậy, ôn nhu một chút, ngậm.”
Đôi tay hạ lưu vừa sờ lên da, hơi thở Nhạc Liên ngày càng nặng nề, cắn một cái trên gáy Giang Túng, trên cổ Giang Túng liền xuất hiện một hàm răng nhỏ chỉnh tề, đỏ thắm dính nước bọt.
“Túng ca, đừng khiêu khích ta.” Nhạc Liên hoảng hốt bắt lấy cổ tay Giang Túng đè lên đỉnh đầu, sắc mặt ửng đỏ, hạ thân bên trong vạt áo chật vật, Nhạc Liên có chút lúng túng không biết làm sao, nhìn chằm chằm đôi môi bị mình hôn đến đỏ bừng.
Giang Túng vẫn thản nhiên ngửa đầu nhìn hắn, cười nhạo nói: “Cục cưng, ngươi còn non.”
Cả người Nhạc Liên nóng lên, dùng sức đè Giang Túng xuống đất, xoay mình ngồi lên, hai tay dùng sức lôi kéo cổ áo hắn.
Giang Túng gối đầu lên tay, hí mắt nhìn hắn: “Nhạc Liên, từ trước tới giờ ta đều nghĩ ngươi là chính nhân quân tử.”
Vừa dứt lời, Nhạc Liên giống như bị tạt một chậu nước lạnh, bỗng nhiên ngơ ngẩn, dần dần thanh tỉnh, lui xuống khỏi người Giang Túng.
Nhạc Liên có chút xấu hổ, cố gắng nhịn đi dục vọng đang sung sức, ngồi trên đất chà xát mặt cho thanh tỉnh.
Giang Túng chống nửa người, nhẹ giọng nói: “Làm sao, lâu quá không được thỏa mãn, ỷ ta không đánh lại ngươi, muốn làm ta mấy lần?”
Nhạc Liên biết mình nói năng hành động tùy tiện, mấy ngày trước vừa nảy sinh hiểu lầm với Giang Túng, lúc này lại bất tri bất giác bị câu dẫn, hắn không cam lòng, cởi áo khoác ném cho Giang Túng, một mình chạy đến bên ngoài cửa động, nghe tiếng mưa, để cho bản thân tỉnh táo lại.
Hắn cũng không hiểu vì sao mình lại nảy sinh ý niệm với Giang Túng, Giang Túng ngồi ở đó, ánh sáng chiếu tới dọc theo gò má miêu tả một khuôn mặt tuấn mỹ, ánh mắt khiêu khích, luôn khiến Nhạc Liên không nhịn được muốn đến gần thêm một chút, muốn thưởng thức đôi môi mềm mại kia, muốn cùng hắn dây dưa một chỗ, điên cuồng mê luyến vuốt ve cơ thể Giang Túng.
Đã rất nhiều năm, hắn cũng không biết vì sao mình vẫn còn nhớ, đôi mắt của thiếu niên nhìn hắn trong mưa.
Mưa hắt lên gương mặt của Nhạc Liên, ngưng tụ thành những giọt nước dọc theo gò má chảy xuống, rốt cuộc cũng thanh tỉnh được vài phần.
Xa xa lại vang tới một trận sấm rền.
Nhạc Liên cắn môi, muốn giữ lại chút mặt mũi khi ở trước mặt Giang Túng.
Bỗng nhiên một đôi tay kề sát che đi lỗ tai hắn, Giang Túng khoác áo lên vai Nhạc Liên, đứng phía sau, an tĩnh chờ tiếng sấm qua đi.
Nhạc Liên xấu hổ, biểu tình càng nghiêm túc.
Giang Túng vòng tay từ phía sau đến trước người Nhạc Liên, môi nhẹ nhàng lướt qua vết sưng trên vai Nhạc Liên, tạo ra một vết hôn đỏ trên bả vai, thuận theo cổ hôn lên hàm dưới, dáng vẻ ẩn nhẫn giả vờ lạnh nhạt của Nhạc Liên rất giống kiếp trước.
Giang Túng hừ cười, chuyển tới trước mũi Nhạc Liên, giữ đầu Nhạc Liên, dây dưa đầu lưỡi, đẩy Nhạc Liên ngồi xuống góc, Giang Túng ngồi trên xương hông Nhạc Liên, cầm tay Nhạc Liên hôn bên môi: “Ta không thích chính nhân quân tử, ta thích xem dáng vẻ quân tử phá giới.”
“Như thế nào, làm một lần đi.” Giang Túng cúi người, chóp mũi nhẹ nhàng cạ lên cổ Nhạc Liên.
Nhạc Liên cau mày, bắt lấy cổ tay Giang Túng, nghiêm túc hỏi hắn: “Túng ca, ngươi thích ta sao.”
Giang Túng ngơ ngẩn, kinh ngạc nhìn hắn.
Ánh mặt Nhạc Liên hết sức nghiêm túc lại chân thành, siết cổ tay Giang Túng, chăm chú nhìn hắn: “Nếu ngươi thích….”
Giang Túng giương môi nhìn từ trên cao xuống châm biếm: “Tình cảm chớ nói bậy bạ, chúng ta bất quá là lăn giường một lần, ngươi lại cứng, không phải ngươi không ghét cùng nam nhân sao.”
“Ừ….cũng không ghét.” Nhạc Liên chậm rãi rũ mi mắt xuống, thở phào nhẹ nhõm, nơi ngực cảm thấy có chút khó chịu.
“Bảo bối, Túng trong Giang Túng chính là phóng túng, trời sinh không nói chuyện yêu đương, không thích ràng buộc, ta thật hâm mộ ngươi, một thân một mình, tự do tự tại, không người quản, cũng không cần quản người khác.”
Giang Túng nhẹ nhàng nằm sát bên người Nhạc Liên, đốt ngón tay sạch sẽ xinh đẹp bấu Nhạc Liên, mập mờ nằm trước người hắn, tỉ mỉ hôn cổ, cảm thụ sự ẩn nhẫn run sợ của Nhạc Liên, nhẹ giọng hỏi hắn, “Có phải hay không?”
“Ừ.” Nhạc Liên yên lặng túm lấy ngón tay Giang Túng, mười ngón tay đan nhau, “Chẳng qua ngày lễ ngày tết có chút tịch mịch, thỉnh thoảng.”
Giang Túng cười một tiếng: “Lần tới ngươi cứ tới nhà ta, ta sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt.”
Nhạc Liên mím môi, nhịn xuống những suy nghĩ vạn thiên trong lòng, bình tĩnh nói: “Được.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook