Bài Ca Muôn Thuở
-
Chương 1
Anh tên đầy đủ là Nguyễn Trường Lâm nay anh đã 32 tuổi, anh lấy cô về làm vợ đã 3 năm. Cô tên đầy đủ là Lưu Mỹ Nhi nay là 28 tuổi. Cô lấy chồng lúc tuổi tròn 25, bước vào cuộc trường chinh của tình yêu làm cô hoang mang và sợ hãi, càng hoang mang hơn khi không biết về nhà chồng gặp người mẹ mới sẽ ra sao? Cô không hề đoán trước hay linh cảm được những điều sắp tới xảy ra! Nếu đứng giữa mình và mẹ anh sẽ xử lý ra sao? Nếu đứng giữ ben tình bên nghĩa anh sẽ ra sao? Phận vợ hiền dâu thảo cô có thể làm được những gì khi bài ca muôn thuở bắt đầu hát lên. Cô về nhà chồng được 1 năm thì cặn bẫy đầu tiên của mẹ chồng đưa ra chính là chuyện mà cô không muốn xảy ra!
- Mẹ hôm nay con không về ăn trưa được! Con có cuộc họp quan trọng ở công ty! Mẹ ăn cơm trưa đừng đợi con nhé! – Cô nhấc máy gọi khi có thông báo họp từ 10 h trưa đến 13h mới kết thúc! Dự án do cô phụ trách có vấn đề nên phải giải quyết nếu không sẽ phải đền bồi tiền tỷ!
- Ừ! Chuyện làm ăn của cô tôi không biết! – Bà gằn trong điện thoại! Vốn cô làm bên kiến trúc sư nội thất không thể vắng mặt lúc bản vẽ có vấn đề vấn đề! Cô không thể làm việc nhà giúp bà khi thời gian không có để ăn trưa! Bà không biết cô cực khổ thế nào mà lại luôn trách móc cô mỗi lúc tăng ca làm hay phải họp quá giờ đôi lúc còn phải đi công tác tới nửa tháng.
-Dạ thưa! Mẹ thông cảm cho con! – Cô dù rất bận vẫn cố gắng nói chuyện kiên trì với bà vì sợ bà giận! Bà không do dự tắt máy! Cô vừa lo bà giận không ăn cơm, vừa sợ bà sẽ giận mình dai dẵn. Anh là giám đốc công tynhưng hôm nay anh không đi họp chung với cô! Cô phải làm sao để nuôn chiều bà đây!? Lấy hồ sơ bước vào phòng họp, tên phó giám đốc bước vào đã liếc mắt nhìn cô!
- Toàn là lũ ăn hại! Tôi Đã cho Mỹ Nhi theo sát dự án này cả 3 tháng vậy mà ngày mai là đưa bản thảo thì có vấn đề vậy ai chịu trách nhiệm đây? Có phải tôi không? –Ông ta tầm 40 tuổi lên tiếng sần sộ với cô! Dùng tay đập bộ hồ sơ xuống bàn! Cô chỉ biết đứng lặng một chỗ không thể nhúc nhích được! Mặt cô tái đi! Một vài đồng nghiệp chạy đến phía cô an ủi! Ai cũng biết năng lực cô xuất chúng vậy mà bởi ai đó chỉ 1 chút sơ xẩy thôi đã xóa sạch dữ liệu trong laptop của cô! Cô vón hiền lành không thích to tiếng nên không chấp nhất, ông ta cũng không thích cô bởi cô và con gái ông ta là tình địch! Con gái ông ta yêu anh nhưng anh không đáp trả, chỉ trách anh và cô có duyên có nợ nên về với nhau! Ông ta ôm hận với cô và đây là cơ hội để ông ta vùi dập cô!
-Tôi nghĩ đây không phải là vấn đề khó giả quyết! Phó tổng cứ để tôi sữa lại và chiều nay sẽ hoàn tất! –Cô nhặt những tờ tài liệu đặt lên bàn và đề nghị!
-Tôi không cần! Ngọc Như cô phụ trách dự án này cho tôi! –Ông ta nhìn cô con gái của ông ta và giao dự án cho 1 người không có năng lực!
-Ai cho ông tự ý quyết định? Tôi bảo ông tạm thời duy trì cuộc họp thôi chứ có bảo ông quyết định không? –Đúng lúc đó anh mở cửa bước vào! – Cô ấy bảo có thể làm lại thì hãy cho cô ấy thử một lần! khi nào k được hẳn đưa cho một người không có năng lực phụ trách! – Anh bước đến vỗ vai cô và chỉ vào Ngọc Như và chỉ trích khéo!
-Cậu…… -Ông ta tức giận trừng mắt nhìn anh nhưng không làm được gì bởi anh là người co tiếng nói trong lĩnh vực kiến trúc. Anh điềm tĩnh bước lên chiếc ghế giám đốc của mình. Đôi bàn tay đưa vào trong túi quần tây đen, chiếc áo sơ mi trắng càng nổi bật lên vẻ đẹp lạnh lùng của anh!
-Mỹ Nhi em ngồi vào ghế đi! Có anh ở đây xem ai dám ăn hiếp em! – Anh nhìn ông ta chằm chằm! Có vẻ như thách thức ông ta nói lại những câu lúc trước! – Em hãy trình bày những việc mà em mắc phải suốt những lúc anh đi vắng! – “Có anh ở đây” Câu nói làm cô thấy xúc động! Cô lấy hết cam đảm trình bày cho tất cả mọi người!
-Tối hôm qua em đói bụng định tìm cái gì đó để ăn, em đã đi mua một vài thứ, trước lúc đi em đã save bản vẽ và tắt máy nhưng em không biết tại sao lại mất bản vẽ lúc trở về và tiếp tục làm việc! –Cô vò đầu suy nghĩ mà không biết tại sao!?
-Thật sự em muốn biết nghi phạm là ai? –Anh nhướng mày hỏi cô! Đôi chân bắt chéo dáng điệu điềm tĩnh như đang lắng nghe cô nói!
-Đúng em muốn biết! –Cô gật đầu khẳng định với anh.
-Em có nhớ em đã dẫm lên làm gãy con cá trên chiếc vòng tay của một người phụ nữ!? –Anh nghiêng mắt nhìn Ngọc Như đang đỗ mồ hôi lạnh! Đôi bàn tay bấu víu vạc váy màu đen!
-Có! Nhưng lúc đó em không để ý lắm! Em nhặt lên và bỏ vào xọt rác! Mà sao anh biết đc? – Cô nhìn anh vẻ mặt ngạc nhiên! Ánh mắt nháy lên tia hi vọng! Anh cầm remote control và nhấn nút open, chiếc máy chiếu phát ra một đoạn ghi hình lúc cô tắt laptop đi mua thức ăn, khoảng 2 phút sau Ngọc Như đi vào và bất máy tính của cô lên xóa toàn bộ bản vẽ! vô tình chiếc vòng tay bị rớt ra khi nó bị vướng vào chiếc khăn bàn của trưởng phòng Lan! Vậy là mọi chứng cớ đã có để buột tội cô ta đồng thời cô được trong sạch!
-Thế nào ông lão phó tổng giám đốc! Con gái ông ôn nhu đến vậy sao? Con gái ông làm ông nhục mặt đến vậy sao? Ông quá xem thường tôi rồi đó! Ông nghĩ tôi không thể bảo vệ vợ mình trong lúc đi công tác sao? –Anh đứng lên đập đơn tố cáo vào thẳng mặt cha con ông ta và nắm lấy tay cô bước ra khỏi phòng họp! Buổi họp kết thúc với sự êm dịu! Đơn kiện được anh gửi đến cơ quan công an thành phố! 2 cha con bị kiện với bằng chứng rất rõ ràng, cuộc nói chuyện của 2 cha con ông ta được ghi lại, ong ta chủ mưu cho con gái làm chuyện sằn bậy, đoạn ghi hình lúc nãy được phát cũng được gửi đi nhanh chóng!
-Sao anh lại đặt camera ở văn phòng em? –Cô thắt mắt nhìn anh và hỏi! Cô thựt không hiểu cô đã làm gì đắc tội bọn chúng!
-Thứ nhất: Vì anh nhớ em, dù anh ở công ty hay ở đâu đi nữa! Anh cũng muốn thấy em! Thứ 2 anh lo cho sự an nguy của em! Lỡ anh đi xa bọn chúng bỉ ổi làm hai em thì anh sẽ trở tay không kịp! Thứ 3 anh không chỉ đặt ở văn phòng em mà đặt ở khắp mọi nơi khi dược sự đồng ý của cấp trên, nên anh mới có chứng cớ buộc tội ông già háo danh đó! Cũng nhờ đó mà anh mới có thể copy được bản vẽ của em mà đem nộp cho đối tác khi anh đã giúp em hoàn thiện bản thiết kế! Em có thấy anh vĩ đại không? –Anh nhìn cô trêu đùa! Anh biết cô chịu rất nhiều thiệt thòi khi ba tháng anh đi công tác nơi xa! Anh biết cô rất áp lực khi chung sống với mẹ anh! Anh còn biết mẹ anh rất không thương cô con dâu hiếu thảo này! Anh biết hết nên anh luôn phải biết cách bảo vệ người vợ của mình!
-Dạ anh vĩ đại nhất! –Cô véo cái mũi cao cao kia! Cô biết anh rất thương vợ! Cô biết anh luôn vất vã khi phải bảo vệ mình! Nhưng cô kh thể thay đổi để trở nên mạnh mẽ hơn vì cô vốn không thích to tiếng với người khác! Chỉ có anh mới cho cô bờ vai vững vàng để dựa dẫm! Cả hai đi về trong sự vui vẻ, cô sực nhớ đến chuyện cơm trưa liền nói với anh!
-Mẹ có vẻ giận em khi không về ăn trưa được với bà! Em phải làm thế nào đây anh!?
-Em không nên lo lắng! Anh sẽ có cách! –Anh lái xe đưa cô về nhà! Vừa bước vào là nghe tiếng nói của bà!
-Chịu về tồi cơ à? Tôi tưởng cô ở luôn công ty rồi cơ chứ? – Bà ngồi trên chiếc ghế sofa và chanh chua nói!
-Dạ! Thưa mẹ con không có ý đó! Con chỉ……
-Chỉ gì? Chỉ ở đó đú đởn với mấy thằng con trai chưa vợ khi con tôi vắng..…. –Bà đứng dậy quát to dứt lời cô, lúc này bà thấy anh với dáng vẻ lạnh lùng đưa tay vào túi quần dựa vào thành sofa nghiêm mặt nhìn bà!
-Mẹ ở nhà không biết tụi con bận rộn đến mức giờ ăn còn không có! Mẹ có thấy cô ấy gầy đi hay không? Ở công ty phải gánh chịu những gì hay không? Mẹ chỉ biết la mắng vô cớ! Mẹ không hề biết cô ấy phải luồng cúi mẹ thế nào mới có thể sống hay không? –Anh nói với bà rồi kéo cô ngồi xuống ghế sofa!
-Cậu chỉ biết bênh cho nó! –Bà tức giận ngồi xuống ghế và hét to!
-con không bênh cho ai! Mẹ! Mẹ cũng làm dâu! Biết cảnh làm dâu sao mẹ lại đối xử với cô ấy như vậy?
-Cậu!!!!!!! –Bà tức giận bỏ đi! Cô nhanh chân đuổi theo bà nhưng anh kéo cô lại!
-Em hãy để mẹ suy nghĩ! Anh đã nói anh sẽ bảo vệ em khi bị mẹ ăn hiếp mà!
- Mẹ hôm nay con không về ăn trưa được! Con có cuộc họp quan trọng ở công ty! Mẹ ăn cơm trưa đừng đợi con nhé! – Cô nhấc máy gọi khi có thông báo họp từ 10 h trưa đến 13h mới kết thúc! Dự án do cô phụ trách có vấn đề nên phải giải quyết nếu không sẽ phải đền bồi tiền tỷ!
- Ừ! Chuyện làm ăn của cô tôi không biết! – Bà gằn trong điện thoại! Vốn cô làm bên kiến trúc sư nội thất không thể vắng mặt lúc bản vẽ có vấn đề vấn đề! Cô không thể làm việc nhà giúp bà khi thời gian không có để ăn trưa! Bà không biết cô cực khổ thế nào mà lại luôn trách móc cô mỗi lúc tăng ca làm hay phải họp quá giờ đôi lúc còn phải đi công tác tới nửa tháng.
-Dạ thưa! Mẹ thông cảm cho con! – Cô dù rất bận vẫn cố gắng nói chuyện kiên trì với bà vì sợ bà giận! Bà không do dự tắt máy! Cô vừa lo bà giận không ăn cơm, vừa sợ bà sẽ giận mình dai dẵn. Anh là giám đốc công tynhưng hôm nay anh không đi họp chung với cô! Cô phải làm sao để nuôn chiều bà đây!? Lấy hồ sơ bước vào phòng họp, tên phó giám đốc bước vào đã liếc mắt nhìn cô!
- Toàn là lũ ăn hại! Tôi Đã cho Mỹ Nhi theo sát dự án này cả 3 tháng vậy mà ngày mai là đưa bản thảo thì có vấn đề vậy ai chịu trách nhiệm đây? Có phải tôi không? –Ông ta tầm 40 tuổi lên tiếng sần sộ với cô! Dùng tay đập bộ hồ sơ xuống bàn! Cô chỉ biết đứng lặng một chỗ không thể nhúc nhích được! Mặt cô tái đi! Một vài đồng nghiệp chạy đến phía cô an ủi! Ai cũng biết năng lực cô xuất chúng vậy mà bởi ai đó chỉ 1 chút sơ xẩy thôi đã xóa sạch dữ liệu trong laptop của cô! Cô vón hiền lành không thích to tiếng nên không chấp nhất, ông ta cũng không thích cô bởi cô và con gái ông ta là tình địch! Con gái ông ta yêu anh nhưng anh không đáp trả, chỉ trách anh và cô có duyên có nợ nên về với nhau! Ông ta ôm hận với cô và đây là cơ hội để ông ta vùi dập cô!
-Tôi nghĩ đây không phải là vấn đề khó giả quyết! Phó tổng cứ để tôi sữa lại và chiều nay sẽ hoàn tất! –Cô nhặt những tờ tài liệu đặt lên bàn và đề nghị!
-Tôi không cần! Ngọc Như cô phụ trách dự án này cho tôi! –Ông ta nhìn cô con gái của ông ta và giao dự án cho 1 người không có năng lực!
-Ai cho ông tự ý quyết định? Tôi bảo ông tạm thời duy trì cuộc họp thôi chứ có bảo ông quyết định không? –Đúng lúc đó anh mở cửa bước vào! – Cô ấy bảo có thể làm lại thì hãy cho cô ấy thử một lần! khi nào k được hẳn đưa cho một người không có năng lực phụ trách! – Anh bước đến vỗ vai cô và chỉ vào Ngọc Như và chỉ trích khéo!
-Cậu…… -Ông ta tức giận trừng mắt nhìn anh nhưng không làm được gì bởi anh là người co tiếng nói trong lĩnh vực kiến trúc. Anh điềm tĩnh bước lên chiếc ghế giám đốc của mình. Đôi bàn tay đưa vào trong túi quần tây đen, chiếc áo sơ mi trắng càng nổi bật lên vẻ đẹp lạnh lùng của anh!
-Mỹ Nhi em ngồi vào ghế đi! Có anh ở đây xem ai dám ăn hiếp em! – Anh nhìn ông ta chằm chằm! Có vẻ như thách thức ông ta nói lại những câu lúc trước! – Em hãy trình bày những việc mà em mắc phải suốt những lúc anh đi vắng! – “Có anh ở đây” Câu nói làm cô thấy xúc động! Cô lấy hết cam đảm trình bày cho tất cả mọi người!
-Tối hôm qua em đói bụng định tìm cái gì đó để ăn, em đã đi mua một vài thứ, trước lúc đi em đã save bản vẽ và tắt máy nhưng em không biết tại sao lại mất bản vẽ lúc trở về và tiếp tục làm việc! –Cô vò đầu suy nghĩ mà không biết tại sao!?
-Thật sự em muốn biết nghi phạm là ai? –Anh nhướng mày hỏi cô! Đôi chân bắt chéo dáng điệu điềm tĩnh như đang lắng nghe cô nói!
-Đúng em muốn biết! –Cô gật đầu khẳng định với anh.
-Em có nhớ em đã dẫm lên làm gãy con cá trên chiếc vòng tay của một người phụ nữ!? –Anh nghiêng mắt nhìn Ngọc Như đang đỗ mồ hôi lạnh! Đôi bàn tay bấu víu vạc váy màu đen!
-Có! Nhưng lúc đó em không để ý lắm! Em nhặt lên và bỏ vào xọt rác! Mà sao anh biết đc? – Cô nhìn anh vẻ mặt ngạc nhiên! Ánh mắt nháy lên tia hi vọng! Anh cầm remote control và nhấn nút open, chiếc máy chiếu phát ra một đoạn ghi hình lúc cô tắt laptop đi mua thức ăn, khoảng 2 phút sau Ngọc Như đi vào và bất máy tính của cô lên xóa toàn bộ bản vẽ! vô tình chiếc vòng tay bị rớt ra khi nó bị vướng vào chiếc khăn bàn của trưởng phòng Lan! Vậy là mọi chứng cớ đã có để buột tội cô ta đồng thời cô được trong sạch!
-Thế nào ông lão phó tổng giám đốc! Con gái ông ôn nhu đến vậy sao? Con gái ông làm ông nhục mặt đến vậy sao? Ông quá xem thường tôi rồi đó! Ông nghĩ tôi không thể bảo vệ vợ mình trong lúc đi công tác sao? –Anh đứng lên đập đơn tố cáo vào thẳng mặt cha con ông ta và nắm lấy tay cô bước ra khỏi phòng họp! Buổi họp kết thúc với sự êm dịu! Đơn kiện được anh gửi đến cơ quan công an thành phố! 2 cha con bị kiện với bằng chứng rất rõ ràng, cuộc nói chuyện của 2 cha con ông ta được ghi lại, ong ta chủ mưu cho con gái làm chuyện sằn bậy, đoạn ghi hình lúc nãy được phát cũng được gửi đi nhanh chóng!
-Sao anh lại đặt camera ở văn phòng em? –Cô thắt mắt nhìn anh và hỏi! Cô thựt không hiểu cô đã làm gì đắc tội bọn chúng!
-Thứ nhất: Vì anh nhớ em, dù anh ở công ty hay ở đâu đi nữa! Anh cũng muốn thấy em! Thứ 2 anh lo cho sự an nguy của em! Lỡ anh đi xa bọn chúng bỉ ổi làm hai em thì anh sẽ trở tay không kịp! Thứ 3 anh không chỉ đặt ở văn phòng em mà đặt ở khắp mọi nơi khi dược sự đồng ý của cấp trên, nên anh mới có chứng cớ buộc tội ông già háo danh đó! Cũng nhờ đó mà anh mới có thể copy được bản vẽ của em mà đem nộp cho đối tác khi anh đã giúp em hoàn thiện bản thiết kế! Em có thấy anh vĩ đại không? –Anh nhìn cô trêu đùa! Anh biết cô chịu rất nhiều thiệt thòi khi ba tháng anh đi công tác nơi xa! Anh biết cô rất áp lực khi chung sống với mẹ anh! Anh còn biết mẹ anh rất không thương cô con dâu hiếu thảo này! Anh biết hết nên anh luôn phải biết cách bảo vệ người vợ của mình!
-Dạ anh vĩ đại nhất! –Cô véo cái mũi cao cao kia! Cô biết anh rất thương vợ! Cô biết anh luôn vất vã khi phải bảo vệ mình! Nhưng cô kh thể thay đổi để trở nên mạnh mẽ hơn vì cô vốn không thích to tiếng với người khác! Chỉ có anh mới cho cô bờ vai vững vàng để dựa dẫm! Cả hai đi về trong sự vui vẻ, cô sực nhớ đến chuyện cơm trưa liền nói với anh!
-Mẹ có vẻ giận em khi không về ăn trưa được với bà! Em phải làm thế nào đây anh!?
-Em không nên lo lắng! Anh sẽ có cách! –Anh lái xe đưa cô về nhà! Vừa bước vào là nghe tiếng nói của bà!
-Chịu về tồi cơ à? Tôi tưởng cô ở luôn công ty rồi cơ chứ? – Bà ngồi trên chiếc ghế sofa và chanh chua nói!
-Dạ! Thưa mẹ con không có ý đó! Con chỉ……
-Chỉ gì? Chỉ ở đó đú đởn với mấy thằng con trai chưa vợ khi con tôi vắng..…. –Bà đứng dậy quát to dứt lời cô, lúc này bà thấy anh với dáng vẻ lạnh lùng đưa tay vào túi quần dựa vào thành sofa nghiêm mặt nhìn bà!
-Mẹ ở nhà không biết tụi con bận rộn đến mức giờ ăn còn không có! Mẹ có thấy cô ấy gầy đi hay không? Ở công ty phải gánh chịu những gì hay không? Mẹ chỉ biết la mắng vô cớ! Mẹ không hề biết cô ấy phải luồng cúi mẹ thế nào mới có thể sống hay không? –Anh nói với bà rồi kéo cô ngồi xuống ghế sofa!
-Cậu chỉ biết bênh cho nó! –Bà tức giận ngồi xuống ghế và hét to!
-con không bênh cho ai! Mẹ! Mẹ cũng làm dâu! Biết cảnh làm dâu sao mẹ lại đối xử với cô ấy như vậy?
-Cậu!!!!!!! –Bà tức giận bỏ đi! Cô nhanh chân đuổi theo bà nhưng anh kéo cô lại!
-Em hãy để mẹ suy nghĩ! Anh đã nói anh sẽ bảo vệ em khi bị mẹ ăn hiếp mà!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook