Bách Yêu Phổ 3 FULL
-
36: Huyền Đà 5
Bách yêu phổ 3
Người này hẳn là Đoàn tướng quân trong lời La Tiên nói, lão gia của Lão Phàn rồi.
Tầm mắt Đào Yêu dán trên mặt của nam nhân phía sau thư án, không già như trong tưởng tượng, tuổi tác tầm ba mươi bốn mươi, cũng không có thô lỗ cuồng ngạo như nàng nghĩ, từ khi họ bước vào cửa cho đến giờ, hắn đều không ngừng bút, từng nét bút rơi trên mặt giấy thành thục mà tự tin, chỉ nhìn gương mặt hắn thôi, thì khó liên hệ nam nhân văn nhã anh tuấn trước mặt này với cảnh tượng quyết tuyệt của cái câu "không cho ngựa Hồ bước qua Âm sơn".
Trên thư án của hắn chất đầy nhưng chồng giấy, đã viết chưa viết, lung tung lộn xộn, dưới đất còn có vài bức rơi vãi.
Đào Yêu lặng lẽ liếc mắt nhìn vào tờ giấy cách nàng gần nhất, phát hiện trên trang giấy kia tựa hồ như đều là viết tên người, cái gì mà "Bảo Nhi" "Trình Nguyệt Khai" "Hoắc Thanh Thanh", bút pháp cũng tính là ưu tú, nhưng mà là nghiêng về quy củ đoan chính, từng nét đều viết rất nghiêm túc và có lực.
Nhìn thấy đống giấy trên bàn, mỗi một trang đều không quá ba chữ, đoán hẳn cũng là tên người, luyện chữ không đi viết thi ca thơ phú, lại viết tên người, vị tướng quân này cũng thật là khác người.
La Tiên nhặt lại mấy trang giấy dưới đất, gấp lại đàng hoàng, đi lên trước mấy bước đặt lại trên thư án, nói: "Làm phiền nhã hứng của Đoàn đại nhân rồi."
Sau khi viết thêm một cái tên nữa, hắn cuối cùng cũng đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn La Tiên nói: "Là tại hại làm phiền Kình Dương đại nhân phải bôn ba mới đúng."
Nói rồi, hắn đứng dậy chắp tay thi lễ với La Tiên, lại nhìn Đào Yêu một cái, không hỏi nhiều, chỉ hướng về phía cửa sổ làm ra một động tác mời: "Ngồi xuống nói chuyện đi."
Đào Yêu lúc này mới phát hiện vị Đoàn đại tướng quân này tuy rằng sắc mặt văn nhã không giống vũ phu nhưng thân thể và tay chân của hắn so với đám thư sinh đọc sách trói gà không chặt quả thực là khác nhau một trời một vực, tuy không được hoàn mỹ như La Tiên, nhưng cũng coi như là to cao vạm vỡ, ống tay áo rộng cũng không thể che đậy được một bàn tay thô ráp toàn những vết sẹo, người này hẳn là lúc cầm đao có lẽ còn thành thục hơn cả khi cầm bút.
Nếu như sắc mặt hắn nhìn vào không quá mệt mỏi, mệt mỏi đến mức cả khuôn mặt đều bị hóp vào trong, thì bất cứ người nào cũng tuyệt đối không thể tin được một nam nhân như thế này lại cần ngươi từ Đế Đô đưa thuốc đến chữa bệnh cho hắn.
Sau khi ngồi xuống trên mấy chiếc ghế trước cửa sổ, hắn mới hỏi Đào Yêu: "Vị này xưng hô thế nào?"
"Họ Đào, đào trong quả đào, ta là thuộc hạ của Kình Dương đại nhân." Đào Yêu vội trả lời.
"Bản lĩnh không nhỏ nhỉ, có thể làm thuộc hạ của ngươi." Hắn cười nhìn La Tiên, lấy hai cái tách đặt trước mặt hai người, rót trà nóng vào.
"Đoàn tướng quân quá khen, ta bất quá chỉ giúp Kình Dương đại nhân chạy vặt thôi, không đáng nhắc đến." Đào Yêu vội nâng tách trà lên, mới uống một ngụm đã nhíu mày: "Trà đậm quá." Đậm đến mức không giống như trà mà là một chén thuốc đắng.
"Xin lỗi, ta quen uống trà đậm, hay là ta nấu lại cho ngươi một ấm khác." Đoàn tướng quân không ra vẻ, lời nói cũng ôn nhu dịu dàng.
Đào Yêu vội xua tay: "Không cần không cần, ta tuy không thích trà đậm nhưng cũng có thể uống được.
Chỉ là..." Nàng nhìn mặt hắn: "Nhìn khí sắc của tướng quân ngài, hình như là thường hay mất ngủ nhỉ? Trà đậm thế này quả thực không nên uống nhiều." Rốt cuộc vẫn là bản năng của một đại phu, không nói ra được quả thực bức bối...!
Đoàn tướng quân lại coi như không có chuyện gì cười cười, không trả lời chính diện, quay qua La Tiên nói: "Đa tạ ngươi chịu đến một chuyến."
La Tiên lấy ra một hộp gỗ nhỏ tầm một tấc, đặt trước mặt hắn: "Lần trước nói lần này tăng thêm lượng thuốc, còn bỏ thêm mấy loại thuốc mới, đối với bệnh tình của tướng quân có lẽ sẽ hữu dụng hơn."
Đào Yêu liếc mắt nhìn cái hộp nhỏ, nghĩ thầm chẳng lẽ vị tướng quân này bị chứng mất ngủ nghiêm trọng, cho nên mới đưa thuốc an thần đến sao? Vậy thì càng kỳ lạ rồi, cả thành Lạc Dương lớn thế này là không tìm ta được một đại phu tốt chữa bệnh mất ngủ được sao, cứ phải làm phiền kẻ khác đưa thuốc từ tận Đế Đô đến, người đưa đến lại còn là người của Bệ Hãn Ti.
Đoàn tướng quân cầm lấy cái hộp, cũng không nhìn thêm, đặt sang bên cạnh, cảm tạ, lại nói: "Còn một việc khác, Thất Sát đại nhân có nói lại với ngài không?"
"Phía trên có lệnh ta ở lại quý phủ vài ngày, đây có coi là phân phó xuống không nhỉ." La Tiên uống một ngụm trà, lắc đầu: "Đậm quá, khó mà nuốt nổi."
Đoàn tướng quân thở phào một hơi: "Vậy thì tốt, có Kình Dương đại nhân tương trợ, thì chuyện này có thể giải quyết được rồi."
Đào Yêu nghe mà đầu đầy sương mù, không phải nói là đưa thuốc tới thôi sao, còn có "công vụ" khác nữa? Đáng hận cái thân phận "người vô hình" này của nàng, đến hỏi cũng không thể hỏi, chỉ có thể ngỏng tai lên để nghe cho rõ mỗi một câu hai người này nói.
"Đã gần đến cuối năm rồi, trong phủ hình như lạnh lẽo hơn nhiều nhỉ?" La Tiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy cây trúc run rẩy trong gió lạnh, cô độc giống như sắp phải chết đi vậy.
"Cách đây không lâu ta đã cho giải tán hết gia đinh và nô bộc rồi, chỉ giữ là Lão Phàn là hai đầu bếp trong nhà thôi." Đoàn tướng quân thành thực nói, một tia ưu tư sầu vốn không nên xuất hiện trên gương mặt hắn, nhưng lúc này đây lại chậm rãi lướt qua, hắn trầm mặc hồi lâu, nói: "Ta sợ họ lại xảy ra chuyện, cho nên dứt khoát để họ rời xa khỏi nơi này."
Suy nghĩ của Đào Yêu rất nhanh nhẹn, nghe hắn nói như thế, lập tức liên tưởng đến cái bẫy trong viện, lại quên mất thân phận người vô hình của mình, mở miệng nói: "Phủ tướng quân có giấu vật gì kỳ quái hung tàn sao, mới khiến cho Đoàn tướng quân phải đào một cái hố lớn như vậy trong nhà để bắt mới được?"
Đoàn tướng quân sắc mặt khẽ biến, hơn nửa ngày mới hồi phục lại như thường, nói với La Tiên: "Có vài thứ, chỉ sợ vẫn là nhờ Kình Dương đại nhân đích thân đi xem, mới dễ nói chuyện."
"Hẳn là ma vật mà tướng quân nói trong thư?" La Tiên dời ánh mắt từ ngoài cửa sổ vào, nhìn thẳng vào mắt Đoàn tướng quân.
Đoàn tướng quân cũng vội nắm tay lại thật chặt, gật đầu: "Chính là ở trong mật thất."
"Đi thôi." La Tiên quả đoán đứng dậy.
Đào Yêu cũng vội đứng dậy, Đoàn tướng quân lại nhìn nàng đầy nghi hoặc, lại nói với La Tiên: "Đào cô nương cũng đi sao? Ta e làm nàng sợ."
"Ta không sợ!" Đào Yêu vội đảm bảo với hắn: "Chỉ cần chúng không nhảy vào đánh ta, thì ma vật gì ta cũng đều không sợ." Nàng chỉ sợ Đoàn tướng quân cự tuyệt, vội kéo ống tay áo La Tiên: "Phải không Kình Dương đại nhân, ngài hiểu ta nhất mà, tuy rằng không có bản lĩnh lớn như ngài, nhưng mà chúng ta đã nói trước là không! Rời! Nửa! Bước! Mà!"
"Việc này liên quan đến công vụ của Bệ Hãn Ti, vốn là cơ mật..."
"Đương nhiên là cơ mật!" Đào Yêu nghe ngữ khí của hắn có chút không đúng, khả năng là muốn vứt nàng qua một bên, không thể không giẫm hắn một cước, không cho phép hắn nói tiếp, tự mình tiếp lời: "Vì thế hiện trường trừ hai chúng ta ra, sẽ không có người nào có mặt được."
Đào Yêu nhón chân, lại thấp giọng nói bên tai hắn: "Ngươi dùng đầu lâu đập lên đầu ta không phải ta vẫn không sao đó thôi, chúng ta nói trước rồi, trừ đi nhà xí ra, thì ngươi đừng mong né ta ra được! Đại nam nhân nói lời không giữ lời thì không bằng con chó!"
"Ngươi...." La Tiên ước chừng cảm thấy nữ tử trước mắt mình mới thực sự là ma vật, không biết đã tạo phải nghiệp chướng gì khiến một người trước nay không bao giờ chấp nhận người khác làm càn trước mặt mình bị nàng bám lấy như thế này, hắn hít sâu một hơi: "Được, ngươi đi với ta, nhưng mà không được quên bổn phận của mình."
"Vâng!" Đào Yêu cười rạng rỡ.
Đoàn tướng quân nhìn đôi nam nữ trước mặt, có chút khó hiểu, tác phong của người trong Bệ Hãn Ti không phải chưa từng lĩnh giáo qua, nhưng a đầu này thực sự không giống như người cùng đường với họ."
Nhưng một chút nghi hoặc đó rất nhanh đã bị vứt lui sau đầu, hắn bước ra, đi về phía bức tường phía bắc của căn phòng chỉ chỉ: "Mời hai vị đi theo ta."
Sau đó hắn khởi động cơ quan, bức tường mở ra, sau lưng lộ ra một luồng sáng ảm đạm.
Đại khái là mật thất của nhân loại đều cùng một thờ làm ra, Đào Yêu cảm thấy không có chút kinh hỷ nào.
Bước vào bên trong, Đoàn tướng quân thành thục lấy một ngọn đuốc ở trên tường thắp sáng lên, dặn dò họ đường hẹp đi đứng cẩn thận.
Trong ánh sáng mờ ảo đó, bọn họ vững vàng bước xuống từng bậc thềm, nghênh đón họ trừ con đường chật hẹp chính là một dãy bậc thang dài, còn có một mùi thuốc lộn lạo trong không khí ẩm ướt.
Đào Yêu ngửi ngửi, lầm bầm: "Mùi của cỏ Thu Tinh..."
La Tiên đi trước mặt không biết nàng đang làu bàu cái gì, đầu cũng không quay lại nói: "Nhìn kỹ đường đi, đừng phân tâm."
"Ồ...." Đào Yêu cố ý kéo dài câu trả lời.
Lại đi thêm một lúc nữa, bậc thềm dưới chân cuối cùng cũng đã đi hết, đối mặt với họ là một cánh cửa đá màu xám tro, hai cái vòng cửa vắt qua đầu hai con thú sắt phát sáng dưới ánh đuốc.
Đoàn tướng quân xoay hai cái vòng cửa theo những phương hướng khác nhau, sau đó gõ hai tiếng, hắn đặt tay lên cửa đang định mở ra, lại quay đầu lại nói với họ: "Hai vị chuẩn bị tâm lý nhé, thứ bên trong thực sự rất khó coi."
La Tiên nói: "Mở cửa đi."
Một đường đi theo La Tiên toàn là mất hứng vô vị, cuối cùng cũng có một chuyện khiến người ta hưng phấn rồi, Đào Yêu gật đầu liên tục: "Không sợ không sợ, thứ xấu hơn nữa ta cũng từng nhìn thấy rồi."
Đoàn tướng quân nghiến răng, dùng sức mở cánh cổng đá ra.
Phía sau chỉ là một căn phòng lớn hình vuông, rộng rãi, trống rỗng, không có bày trí bất cứ đồ dùng thường ngày nào, chỉ có một chiếc lồng sắt lớn được đặt ở chính giữa phòng, cao đến nóc, vô cùng tối tăm, chỉ thấy được một đống gì đó đen ngòm ở bên trong, bốn góc bên ngoài lồng sắt đặt bốn lò hương cao cỡ nửa người, khói xanh mờ mờ tỏa ra, mùi hương của cỏ Thu Tinh nồng nặc.
Đoàn tướng quân đi đến bên tường, thắp sáng mấy ngọn đèn dán bên vách.
Căn phòng dần sáng lên, mọi thứ hiện lên rõ ràng dưới ánh sáng, bao gồm cả khuôn mặt kinh ngạc của Đào Yêu.
Đối mặt.
với thứ trong chiếc lồng kia, đến La Tiên còn lộ ra ánh mắt phức tạp, kinh ngạc, hiếu kỳ, ghét bỏ, có chút sợ hãi, hắn cố gắng duy trì sự trầm tình thường ngày, mới có thể không khiến cho những cảm xúc kia đều biểu lộ ra trên mặt.
Bên trong chiếc lồng chất đống mười mấy cỗ thi thể, hẳn là thi thể rồi, có đầu có chân có tay, chỉ là toàn thân đen ngòm, giống như bị đốt cháy đen vậy, chân tay vắt ngang vắt dọc la liệt dưới đất, chỉ là so với tay chân của người bình thường thì móng tay sắc nhọn hơn, khuôn mặt lại không có ngũ quan, chỉ có một đôi mắt mở lớn giống như người chết không nhắm mắt, khóe mắt đỏ như máu tưởng tượng giống như một khắc sau nó sẽ nổ tung vậy.
Mỗi một cỗ thi thể đều có những lỗ đen lớn nhỏ dày đặc, vết thương không nhìn thấy máu, lại chỉ nhìn thấy thứ ánh sáng như lân quang đang dao động trên những nơi có vết bị, mỗi một chỗ đều như đang nhắc nhở họ, những thứ có hình dáng giống hệt con người này kỳ thực không phải là nhân loại.
Cách chúng càng gần, có thể ngửi ra được một mùi hôi thối khiến người khác không chịu nổi trong mùi cỏ Thu Tinh nồng nặc, bốn lò cỏ Thu Tinh đều không thể triệt để lấn át được hết mùi hôi đó, không dám tưởng tượng nổi ban đầu mùicủa trong căn "phòng giam" này đáng sợ đến chừng nào.
"Chính là chúng sao?" La Tiên đi lên trước, đánh giá chiếc lồng "thảm không dám nhìn" kia một phen nói: "Đều là ngài giết?"
Đoàn tướng quân gật đầu: "Hai năm nay, ta sợ chúng ra ngoài hại người, lúc nào cũng giống như ngồi lên bàn chông không dám thả lỏng một khắc nào, không những đào hố làm bẫy còn dùng chú thuật phong ấn khắp tòa Long Thành Viện này, tuy cũng có tác dụng, chưa từng có một con ma vật nào trốn thoát được ra ngoài." Hắn ngừng lại, ánh mắt rơi trên cánh tay toàn sẹo: "Nhưng trong lòng ta biết nếu còn tiếp tục đối cứng lại với chúng, thì ta cũng không thể tiếp tục được bao lâu nữa.
Nếu như ta có gì bất trắc, trong phủ càng không còn ai có thể khắc chế lại chúng được, hậu quả không thể tưởng tượng được, cho nên mới nhớ Bệ Hãn Ti đến giúp đỡ."
"Hiểu rồi." La Tiên trấn định nói: "Tướng quân không cần lo lắng, ta nếu như đã phụng mệnh đến đây, không khiến cho phủ tướng quân trở lại an ninh thì coi như là thất trách rồi."
"Có câu nói này của đại nhân thì ta có thể yên tâm rồi.
Vật này vô cùng hung hiểm, may mà trí tuệ không đủ, hữu dũng vô mưu, mới có thể bị cái bẫy kia giết chết được." Đoàn tướng quân có hơi thả lỏng một chút, ghét bỏ nhìn những tên kia: "Chỉ đáng tiếc vật này sinh ra cổ quái, lửa thiêu không được, chôn xuống lại bốc mùi hôi thối, chỉ có thể giấu ở đây, lại tìm cỏ Thu Tinh đến để khử đi mùi thối.
Lâu ngày, chỉ sợ một căn phòng này cũng không đủ dùng nữa rồi."
Nghe rồi, La Tiên lại nói: "Tướng quân nói trong thư, trong phủ xuất hiện ma vật này, bởi vì một niệm sai lệch mà sinh ra yêu quái này?"
Đoàn tướng quân trầm mặc hồi lâu, câu hỏi này giống như chạm vào thứ mà trong lòng hắn không dám đối diện nhất.
"Đúng thế." Hắn chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt mệt mỏi tràn ngập sự hối hận: "Trách ta nhất thời đặt lòng tốt không đúng chỗ, bởi vì cứu được một mạng người, lại không ngờ được lại bị vật kia hại."
"Trong thư ngài nói chưa được rõ ràng, chi bằng ra ngoài trước, tướng quân này nói rõ nguyên nhân hậu quả ra, không được giấu diếm nửa phần." La Tiên quan sát xung quang, thái độ chắc chắn như thường: "Ta tự có cách để thay ngài diệt cỏ tận gốc, để cho mật thất này của ngài không còn chất đống những thi thể này nữa."
Đoàn tướng quân đang muốn cảm ơn, lại bị thanh âm của Đào Yêu ngắt lời.
"Các ngươi cảm thấy đây là đám thi thể đen như than sao?"
Hai người kia sửng sốt, quay đầu lại không nhìn thấy Đào Yêu, nhìn lại lần nữa, nàng không biết từ lúc nào nàng đã đi đến cạnh chiếc lồng sắt kia, đứng ở nơi cách chiếc lồng kia chưa đầy một bước, nghiêng đầu, ngồi xổm nhìn vào giống như đang nghiêm túc xem khỉ trong chương vậy.
Đoàn tướng quân và Lão Phàn nhìn nhau khó hiểu, hỏi ngược lại: "Lẽ nào Đào cô nương cho rằng như thứ thối rửa có hình dáng như bùn đất không có hô hấp này là vật sống?"
"Thứ này không dùng từ sống hay chết để hình dung được, ngươi có thể nói chúng chưa từng sống, cũng có thể nói chúng chưa từng chết." Đào Yêu cười nói.
La Tiên nhìn nàng một cái, nói với Đoàn tướng quân: "Đi ra ngoài trước đi, nơi này không phải là một nơi tốt để nói chuyện." Nói đoạn nhanh chóng đi đến cạnh Đào Yêu, nắm lấy cánh tay nàng: "Lại nói hươu nói vượn gì nữa thế hả? Tướng quân phủ không phải là nơi ngươi muốn nói gì thì nói đâu! Đi thôi."
"Đứng có kéo ta, ta biểu diễn cho ngươi xem một chút nhé." Đào Yêu không những không chịu đứng dậy, còn dứt khoát đặt mông ngồi xuống đất, hai tay chắp lại để nghiêng một bên má, làm ra dáng vẻ như đang ngủ.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" La Tiên nghiến rắng nghiến lợi nói.
"Đừng làm ồn! Nhìn thôi là được rồi." Đào Yêu chớp chớp mắt với hắn, lập tức nhắm mắt lại, sau đó còn khoa trương ngáy một hồi thật dài.
Đoàn tướng quân đi qua, khó hiểu nhìn La Tiên, biểu cảm trong mắt đại khái là cái người cổ quái mà ngươi đưa theo rốt cuộc là uống nhầm thuốc rồi sao.
La Tiên có chút gượng gạo, muốn dứt khoát kéo nàng đi, lại thấy bộ dạng của nàng giống như có chuyện gì quan trọng lắm, nhất thời lại không dám động vào nàng.
Tiếng ngáy của Đào Yêu vang lên từng hồi từng hồi, vọng lên trong cả gian mật thất giống hệt như tiếng sấm.
Đoàn tướng quân và La Tiên mắt lớn trừng mắt nhỏ, thực sự là không thể đoán được ý đồ của nàng, La Tiên thậm chí còn tự đưa ra chủ ý, nếu như đếm đến mười mà vẫn không có chuyện gì phát sinh thì hắn ngay lập tức sẽ vác cái cô nương chỉ biết gây phiền phức này ra ngoài.
Nhưng mà hắn còn chưa đếm đến mười, Đoàn tướng quân đã thầm kêu lên một tiếng: "Không hay!"
Cùng với sắc mặt cũng thay đổi.
Dưới tiếng ngáy của nàng, đám "thi thể" trong lồng rất lâu rồi chưa có động tĩnh đột nhiên....!động đậy rồi.
Đầu tiên là ngón tay, từ cứng dần dần mềm lại, sau đó chân tay và thân thể, mỗi một một động tác đều vang lên tiếng răng rắc.
Tay của La Tiên đã đưa lui sau lưng, làm ra tư thế như chỉ cần một giây sau sẽ triệu Phật Nhãn ra.
Đúng thời khắc quan trọng, Đào Yêu mở mắt, ngậm miệng, tiếng ngáy dừng lại, mấy tên nhóc ngu ngốc muốn động đậy trong lồng lại bất động giống như chết rồi.
"Cái này..." Cái nhìn của Đoàn tướng quân đối với nàng triệt để thay đổi: "Ngươi làm gì chúng thế?"
Đào Yêu đứng dậy, cười nói: "May là tướng quân ngài nhốt chúng ở một nơi xa người sống như thế này, ngài lúc đầu nếu như không ghét bỏ mùi thối của chúng mà chôn trong trạch viện thì khó mà đảm bảo chúng không nghe được tiếng ngáy của người khác trong giấc mộng đẹp."
La Tiên vẫn không dám tin: "Ý của ngươi là, nhưng ma vật này bị tiếng ngáy của con người làm cho sống lại?"
"Cũng không tính là sống lại, người ta vốn chưa có chết mà." Đào Yêu nhún vai, lại nghĩ một hồi nói: "Nếu như đã biểu diễn cho các ngươi biết rằng nó chưa chết rồi, vậy thì không bằng làm người tốt thì làm luôn cho chót, biểu diễn cho mấy người xem bọn chúng thế nào mới gọi là chết thật sự nhé."
Nói rồi, nàng lấy một bình thủy tinh trong suốt từ trong túi ra, lại lấy ra mấy viên thuốc trong suốt không màu, nghiền nát trong lòng bàn tay, sau đó mở hai tay ra, vô số nhưng đốm sáng tản ra, xuyên qua chiếc lồng sắt, giống như một trận tuyết nho nhỏ rơi xuống trên tất cả các "thi thể" kia.
Hai ngươi vô cùng kinh ngạc trước cảnh tượng này, đồng thời họ còn nghe được tiếng chuông thanh thúy vang lên, lắng nghe kỹ hóa ra âm thanh lại đến từ chiếc chuông vàng trên cổ tay Đào Yêu.
Leng keng leng keng.
Tiếng chuông vang lên trong căn phòng trống, nhưng không ồn ào chút nào, trừ lỗ tai đến nội tâm, chỉ cảm thấy một sự yên tĩnh lạ thường, giống như băng lạnh, phảng phất như một trận tuyết rơi trên đầu trái tim vậy.
Sau một trận "tuyết" rơi, nhưng "thi thể" kia đều phát sinh biến hóa, làn da đen ngòm trên vốn nằm trên thân thể dần phai màu, lộ ra một chùm ánh sáng màu lam thanh lạnh trôi lơ lửng trên không trung.
Bên trong chiếc lồng không còn những đám thi thể chất thành đống đen như than nữa, mà là từng đám ánh sáng lam có hình dáng như ngươi, con này còn kia đè lên con kia hoa va vào nhau, sau đó chúng nó liền giống như bong bóng nước vỡ tung ra trong lồng, vô số đốm sáng màu lam xông ra ngoài chiếc lồng bay lơ lửng giữa không khí, lại chậm rãi rơi xuống mỗi một nơi trên nền đất, vừa chạm đất liền biến mất.
Nếu như không phải không phải trước đó đã nhìn thấy dung mạo đáng sợ của vật này, tin rằng bất cứ người nào nhìn thấy một màn này đều sẽ cảm thấy vô cùng xinh đẹp, ánh sáng màu lam ngập tràn, lơ lửng trôi dạt, quả thực còn đẹp hơn cả tuyết rơi.
Đào Yêu đứng ở trong ánh sáng kia, hơi hơi ngẩng đầu, mặt không biểu cảm, tiếng chuông dần dần ngưng lại.
Một khắc đó, La Tiên còn tưởng là mình nhìn thấy một con người khác.
Từng giọt mồ hôi lớn như hạt châu r men theo trán Đoàn tướng quân rồi xuống, nếu như không phải La Tiên phản ứng nhanh đỡ lấy hắn, thì đường đường là một vị tướng quân sợ là đã nhũn chân mà ngồi bệt xuống đất rồi.
Ánh sáng rơi hết, Đào Yêu hít sâu một hơi, lại quay lại dáng vẻ tươi cười vui vẻ, phủi phủi tay: "Thấy chưa? Thế này mới tính là giết chết chúng rồi."
La Tiên không nói gì, sau khi xác nhận đám thi thể đó thực sự đã biến mất trước mặt mình mới chậm rãi nói: "Lúc nãy ngươi dùng thứ gì?"
"Thuốc đó." Đào Yêu sảng khoái thừa nhận, lại bĩu môi nhìn về hướng chiếc lồng: "Thứ này ấy là, chỉ có dùng nước mắt mới giết chết được thôi."
"Nước mắt." La Tiên không quá tin, cái thứ nhìn giống như vô cùng hung ác đó, khắc tinh sao lại tầm thường đến thế.
"Nếu không thì sao, ngươi cho rằng phải dùng thứ đồ gì lợi hại mới có thể xử lý được chúng sao?" Đào Yêu bật cười, ánh mắt rơi trên khuôn mặt trắng bệch của Đoàn tướng quân: "Những thứ này còn lâu mới được gọi là ma vật, bất quá chỉ là mấy tiểu yêu có hơi phiền phức chút thôi."
Đoàn tướng quân ngẩng đầu, cố sức nặn ra một câu: "Tiểu yêu?"
"Bách...!không phải, cổ tịch có viết." Đào Yêu ngừng lại một lát nói: "Có yêu quái tên Huyền Đà, dung mạo không đồng nhất, nhưng đại đa số đều giống như hình người, dưới da thịt có lân quang, không thể thấy được vết thương.
Tính tính ngu ngốc mà hung hãn, đao kiếm xuyên qua có thể giả chết, sinh ra mùi thịt thối, nghe được tiếng ngáy sẽ sống lại, duy chỉ có nước mắt mới diệt được."
Nói đến đây, nàng lại ngừng, giống như cố ý làm ra vẻ, đợi đến khi thu hoạch đủ sự chờ đợi của quan chúng mới chịu nói tiếp, mà La Tiên và Đoàn tướng quân cũng không khiến nàng thất vọng, hai miệng một lời hỏi: "Yêu quái này vì sao lại sinh ra?"
"Đào Yêu hài lòng cười nói: "Sinh ra từ ác mộng."
Hai người kia đều kinh ngạc.
Đào Yêu cười cười nhìn Đoàn tướng quân, lại hỏi: "Trong phủ hẳn là có người gặp phải ác mộng gì ghê gớm lắm."
Mồ hôi trên trán Đoàn tướng quân càng dày thêm.
Trong gian mật thất, không khí đột nhiên thay đổi, bí mật giấu diếm lâu này mắt thấy quả thực không còn nơi nào để cất giấu nữa rồi.
26.12.2020
"Bí mật một khi đã phơi bày, ắt sẽ phải đổ máu".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook