Bạch Vũ Một Thạch Lăng
-
Chương 9
Lăng Thư Minh mặc dù một trận chiến thành danh, nhưng còn không có phủ đệ, Tiêu Diễn ban cho hắn một vùng đất ở thành Đông, kiến tạo nên tướng quân phủ. Buổi sáng, hắn cùng vài vị đại nhân đi qua xem xem, thương định tốt lắm, liền để hắn toàn quyền quyết định phủ đệ, tính trước tính sao thì nghĩa phụ của hắn là tể tướng đương triều.
Vừa đóng cửa tiễn khách, liền có gã sai vặt đến, nói,“Đại công tử, Cảnh Vương gia đến quý phủ bái phỏng ngài, đang ở tiền thính uống trà.”.
Lăng Thư Minh nghiêng đầu nhìn thoáng qua đại kiệu tám người nâng trong sảnh, hít sâu một hơi.
“Đến từ lúc nào?”.
“Sau khi tiễn các vị quan, ngài mới vừa đi, Cảnh Vương gia đã tới rồi.”.
Cúi đầu nhìn lại y phục chính mình, Lăng Thư Minh nói “Đi thông báo một tiếng, ta thay đổi quần áo liền đi qua, thỉnh Cảnh Vương gia đợi chút.”.
Hắn bước nhanh đi trở về trong phòng, tẩy sạch tay mặt, thay đổi bộ y phục hàng ngày, liền vội vàng hướng tiền thính đi đến.
Đi đến hành lang dài ở giữa, Lăng Thư Minh vừa nhấc đầu, liền thấy Tiêu Lâm tựa vào trên cửa gỗ trạm hoa ở tiền thính, cầm chiết phiến hướng về phía hắn mỉm cười. Thấy hắn bước đến “Bá” mở ra chiết phiến, phất vài cái, cất cao giọng nói “Lăng tướng quân còn không nhanh lên, bổn vương chờ thật lâu a.”.
Tuy là ngôn ngữ trách cứ, nghe kỹ lại thì đều là ý cười.
Lăng Thư Minh dưới chân dùng lực một chút, liền phất người bay qua hành lang dài, băng qua núi giả, nhảy vài cái rơi xuống trước mặt Tiêu Lâm, vừa chắp tay nói “Cảnh Vương gia tới chơi, không thể tiếp đón từ xa, thứ tội.”.
Thư Minh mặc một thân áo màu xanh nhạt, thắt lưng tinh tế màu vàng, phong thần tuấn lãng. Mới vừa rồi thi triển khinh công, mấy chiêu tiêu sái lưu loát, Tiêu Lâm nhìn thấy một màn này, chậc chậc thầm khen.
Hắn bước gần hơn một chút, bên tai Lăng Thư Minh khuếch trương giọng nói:“Làm sao có tội, bổn vương hôm qua say rượu đã làm phiền tướng quân, hôm nay lại mạo muội bái phỏng, phải là bổn vương thình tướng quân thứ tội mới đúng.”.
Rồi đột nhiên Tiêu Lâm ghé thật sát vào, khuôn mặt trắng nõn phóng đại trước mắt Lăng Thư Minh, thành công khiến Lăng Thư Minh phải lui từng bước, mặt hắn đỏ lên, không được tự nhiên vội vàng nghiêng người “Mạt tướng không dám ” Xấu hổ nở nụ cười một tiếng “Ha ha, vương gia mời ngồi.”.
Trong tiền thính có một cái rương đỏ thẫm, ở hai bên, hai đứa nhỏ bộ dáng xinh đẹp, một nam một nữ, thấy Lăng Thư Minh bước vào, nhất tề bái hạ, dịu dàng nói “Kiến quá Lăng tướng quân.”.
Thanh âm hai người hợp cùng một chỗ, như hoàng anh xuất cốc, uyển chuyển êm tai.
Lăng Thư Minh ngẩn ra, nghe được phía sau Tiêu Lâm “Ba, ba” vỗ hai tiếng, hai hài tử kia nghe xong liền mở rương ra, bên trong đầy vàng thỏi, vàng thỏi lắp đầy rương, hai hài tử tiếp tục mở, bên trong là Minh Châu của Đông Hải, một đóa sen bằng ngọc, phía trên phiến ngọc là trân bảo, chiếu hoa mắt người.
“Cảnh Vương gia, đây là……?” Lăng Thư Minh trong lòng hiểu rõ, nhưng vẫn là quay đầu làm bộ như khó hiểu hỏi.
“Không biết Lăng tướng quân thích cái gì, liền tự ý chuẩn bị chút ít, tướng quân không cần chối từ.” Tiêu Lâm thong thả đi đến một bên, đem chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm “Hai hài tử này sạch sẽ nhu thuận, ta tặng Lăng tướng quân, cứ để chúng lại bên người tướng quân hầu hạ.”.
Lăng Thư Minh rõ ràng minh bạch ý tứ của Cảnh vương, đây là tặng hai luyến đồng cho hắn. Hắn tuổi còn trẻ, nay lại quyền cao chức trọng, chỉ sợ chuyện như vậy, sau này không phải ít, Cảnh vương bất quá chỉ là người đầu tiên.
Nếu đã như vậy, hắn vuốt nhẹ cằm, đối hai đứa nhỏ nói,“Các ngươi trước đi xuống, đi tìm Tần tổng quản an bài chỗ ở cho các ngươi.”.
Tiêu Lâm gợi lên khóe miệng, cười nói “Lăng tướng quân đúng là người sảng khoái.”.
Lăng Thư Minh lui về ngồi xuống “Cảnh Vương gia ban cho, chính là thượng phẩm không thể nghi ngờ. sau này cầu Cảnh vương gia chỉ điểm nhiều hơn.”.
Tiêu Lâm hướng hắn bên kia nói “Lăng tướng quân đều có Lăng Thừa tướng chỉ điểm, sao có thể cần ta? Thật ra phải là ta nói mới đúng, Lăng tướng quân sau này cần chiếu cố ta nhiều hơn” Tiêu Lâm ngay cả bổn vương cũng không nói, trực tiếp xưng ta.
Lăng Thư Minh giương mắt cười nói “Vương gia nói giỡn……” Nhưng nhìn thấy Tiêu lâm mỉm cười, lời muốn nói liền nuốt vào bụng, hắn hơi hơi thất thần, lập tức ho khan một tiếng, bưng chén trà lên thổi thổi, nói “Lăng mỗ không dám.”.
“Nghe Lí công công nói, tối hôm qua làm phiền Lăng tướng quân tự mình ôm ta……”.
Tiêu Lâm đứng dậy, đi đến phía sau Lăng Thư Minh. Hơi thở ấm áp phảng phất xung quanh, Thư Minh liền cả kinh, chén trà rơi lên bàn.
Chất lỏng bên trong chảy ra, chén trà bể mất một mảnh, trên mặt đất đầy miểng.
“Hắc hắc,” Tiêu Lâm thấy buồn cười, nhìn Lăng Thư Minh đang cứng đờ tay chân, sửng sờ, bất đồng với vẻ lão thành lúc nãy “Lần sau, nếu gặp cơ hội tốt ta cũng ôm Lăng tướng quân, như vậy mới báo đáp được ân tình của tướng quân.”.
Lăng Thư Minh nghe hắn nói cái gì báo đáp ân tình, vội hỏi “Không cần, không cần, chỉ là tiện tay giúp đỡ, tiện tay giúp đỡ.” Hắn thấy rõ Cảnh Vương gia cố ý trêu chọc hắn, nếu cứ dài dòng như vậy, không bằng gọn gàng dứt khoát.
“Cảnh Vương gia, Lăng mỗ thế nhưng đã đắc tội ngươi?”.
Tiêu Lâm phẩy nhẹ chiết phiến nói “Chưa từng.”.
“Cảnh vương gia đến đây là có điều gì chỉ giáo?”.
Tiêu Lâm tiếp tục phẩy chiết phiến, nói “Không có chỉ giáo.”.
Lăng Thư Minh như là tới đường cùng, thở dài một hơi nói “Cảnh Vương gia, ngươi giận ta tối hôm qua ôm ngươi đi?”.
Tiêu Lâm khởi nhẹ lông mi “Vì cái gì nói như thế? Ta không phải là đang đến tạ ơn ngươi sao?”.
Lăng Thư Minh cười nói,“Vương gia thiên nhân chi tư, Lăng mỗ không có công trạng gì.”.
Tiêu Lâm ánh mắt nhíu lại “Sao lại nói vậy, là ta say rượu dây dưa trước.”.
Lăng Thư Minh hai tay ôm quyền nói “Vương gia thứ tội, Lăng mỗ được thánh thượng ban yến, hôm qua cũng uống, đầu óc không rõ ràng lắm, Vương gia trăm ngàn không cần so đo.”.
Tiêu lâm hừ một tiếng “Lăng tướng quân lá gan thực nhỏ.”.
Lăng Thư Minh không cho là đúng “Cẩn thận đi được thuyền ngàn năm.” Hắn trong lòng suy nghĩ, Cảnh vương gia này quả nhiên khác thường. Hắn là bào đệ Cảnh vương của đương kim Thánh Thượng, nam sinh nữ tướng, bộ dáng cũng là tuyệt nhân, vừa ý tư lung lay khó dò, yêu thích nam phong, tí xíu tiện nghi cũng không cho người khác chiếm được, hôm nay hắn tới dùng mọi cách thử, đơn giản là xem chính mình có hay không đối với hắn sinh ngoạn tâm, nghĩ đến việc tối hôm qua đường đột ôm hắn về, nếu hắn hỏi thật thì sẽ làm mình khó xử.
Hắn cười khổ nói “Ta lúc đó không nghĩ nhiều, chỉ vì Cảnh Vương gia say lợi hại.”.
Tiêu Lâm phất áo, xua tay nói “Thôi, ta không dọa đại tướng quân.” Hắn đi tới cửa, quay đầu nói “Ngươi bất quá mới mười bảy tuổi, bày ra nét mặt già nua cho ai xem a?”.
Vừa đóng cửa tiễn khách, liền có gã sai vặt đến, nói,“Đại công tử, Cảnh Vương gia đến quý phủ bái phỏng ngài, đang ở tiền thính uống trà.”.
Lăng Thư Minh nghiêng đầu nhìn thoáng qua đại kiệu tám người nâng trong sảnh, hít sâu một hơi.
“Đến từ lúc nào?”.
“Sau khi tiễn các vị quan, ngài mới vừa đi, Cảnh Vương gia đã tới rồi.”.
Cúi đầu nhìn lại y phục chính mình, Lăng Thư Minh nói “Đi thông báo một tiếng, ta thay đổi quần áo liền đi qua, thỉnh Cảnh Vương gia đợi chút.”.
Hắn bước nhanh đi trở về trong phòng, tẩy sạch tay mặt, thay đổi bộ y phục hàng ngày, liền vội vàng hướng tiền thính đi đến.
Đi đến hành lang dài ở giữa, Lăng Thư Minh vừa nhấc đầu, liền thấy Tiêu Lâm tựa vào trên cửa gỗ trạm hoa ở tiền thính, cầm chiết phiến hướng về phía hắn mỉm cười. Thấy hắn bước đến “Bá” mở ra chiết phiến, phất vài cái, cất cao giọng nói “Lăng tướng quân còn không nhanh lên, bổn vương chờ thật lâu a.”.
Tuy là ngôn ngữ trách cứ, nghe kỹ lại thì đều là ý cười.
Lăng Thư Minh dưới chân dùng lực một chút, liền phất người bay qua hành lang dài, băng qua núi giả, nhảy vài cái rơi xuống trước mặt Tiêu Lâm, vừa chắp tay nói “Cảnh Vương gia tới chơi, không thể tiếp đón từ xa, thứ tội.”.
Thư Minh mặc một thân áo màu xanh nhạt, thắt lưng tinh tế màu vàng, phong thần tuấn lãng. Mới vừa rồi thi triển khinh công, mấy chiêu tiêu sái lưu loát, Tiêu Lâm nhìn thấy một màn này, chậc chậc thầm khen.
Hắn bước gần hơn một chút, bên tai Lăng Thư Minh khuếch trương giọng nói:“Làm sao có tội, bổn vương hôm qua say rượu đã làm phiền tướng quân, hôm nay lại mạo muội bái phỏng, phải là bổn vương thình tướng quân thứ tội mới đúng.”.
Rồi đột nhiên Tiêu Lâm ghé thật sát vào, khuôn mặt trắng nõn phóng đại trước mắt Lăng Thư Minh, thành công khiến Lăng Thư Minh phải lui từng bước, mặt hắn đỏ lên, không được tự nhiên vội vàng nghiêng người “Mạt tướng không dám ” Xấu hổ nở nụ cười một tiếng “Ha ha, vương gia mời ngồi.”.
Trong tiền thính có một cái rương đỏ thẫm, ở hai bên, hai đứa nhỏ bộ dáng xinh đẹp, một nam một nữ, thấy Lăng Thư Minh bước vào, nhất tề bái hạ, dịu dàng nói “Kiến quá Lăng tướng quân.”.
Thanh âm hai người hợp cùng một chỗ, như hoàng anh xuất cốc, uyển chuyển êm tai.
Lăng Thư Minh ngẩn ra, nghe được phía sau Tiêu Lâm “Ba, ba” vỗ hai tiếng, hai hài tử kia nghe xong liền mở rương ra, bên trong đầy vàng thỏi, vàng thỏi lắp đầy rương, hai hài tử tiếp tục mở, bên trong là Minh Châu của Đông Hải, một đóa sen bằng ngọc, phía trên phiến ngọc là trân bảo, chiếu hoa mắt người.
“Cảnh Vương gia, đây là……?” Lăng Thư Minh trong lòng hiểu rõ, nhưng vẫn là quay đầu làm bộ như khó hiểu hỏi.
“Không biết Lăng tướng quân thích cái gì, liền tự ý chuẩn bị chút ít, tướng quân không cần chối từ.” Tiêu Lâm thong thả đi đến một bên, đem chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm “Hai hài tử này sạch sẽ nhu thuận, ta tặng Lăng tướng quân, cứ để chúng lại bên người tướng quân hầu hạ.”.
Lăng Thư Minh rõ ràng minh bạch ý tứ của Cảnh vương, đây là tặng hai luyến đồng cho hắn. Hắn tuổi còn trẻ, nay lại quyền cao chức trọng, chỉ sợ chuyện như vậy, sau này không phải ít, Cảnh vương bất quá chỉ là người đầu tiên.
Nếu đã như vậy, hắn vuốt nhẹ cằm, đối hai đứa nhỏ nói,“Các ngươi trước đi xuống, đi tìm Tần tổng quản an bài chỗ ở cho các ngươi.”.
Tiêu Lâm gợi lên khóe miệng, cười nói “Lăng tướng quân đúng là người sảng khoái.”.
Lăng Thư Minh lui về ngồi xuống “Cảnh Vương gia ban cho, chính là thượng phẩm không thể nghi ngờ. sau này cầu Cảnh vương gia chỉ điểm nhiều hơn.”.
Tiêu Lâm hướng hắn bên kia nói “Lăng tướng quân đều có Lăng Thừa tướng chỉ điểm, sao có thể cần ta? Thật ra phải là ta nói mới đúng, Lăng tướng quân sau này cần chiếu cố ta nhiều hơn” Tiêu Lâm ngay cả bổn vương cũng không nói, trực tiếp xưng ta.
Lăng Thư Minh giương mắt cười nói “Vương gia nói giỡn……” Nhưng nhìn thấy Tiêu lâm mỉm cười, lời muốn nói liền nuốt vào bụng, hắn hơi hơi thất thần, lập tức ho khan một tiếng, bưng chén trà lên thổi thổi, nói “Lăng mỗ không dám.”.
“Nghe Lí công công nói, tối hôm qua làm phiền Lăng tướng quân tự mình ôm ta……”.
Tiêu Lâm đứng dậy, đi đến phía sau Lăng Thư Minh. Hơi thở ấm áp phảng phất xung quanh, Thư Minh liền cả kinh, chén trà rơi lên bàn.
Chất lỏng bên trong chảy ra, chén trà bể mất một mảnh, trên mặt đất đầy miểng.
“Hắc hắc,” Tiêu Lâm thấy buồn cười, nhìn Lăng Thư Minh đang cứng đờ tay chân, sửng sờ, bất đồng với vẻ lão thành lúc nãy “Lần sau, nếu gặp cơ hội tốt ta cũng ôm Lăng tướng quân, như vậy mới báo đáp được ân tình của tướng quân.”.
Lăng Thư Minh nghe hắn nói cái gì báo đáp ân tình, vội hỏi “Không cần, không cần, chỉ là tiện tay giúp đỡ, tiện tay giúp đỡ.” Hắn thấy rõ Cảnh Vương gia cố ý trêu chọc hắn, nếu cứ dài dòng như vậy, không bằng gọn gàng dứt khoát.
“Cảnh Vương gia, Lăng mỗ thế nhưng đã đắc tội ngươi?”.
Tiêu Lâm phẩy nhẹ chiết phiến nói “Chưa từng.”.
“Cảnh vương gia đến đây là có điều gì chỉ giáo?”.
Tiêu Lâm tiếp tục phẩy chiết phiến, nói “Không có chỉ giáo.”.
Lăng Thư Minh như là tới đường cùng, thở dài một hơi nói “Cảnh Vương gia, ngươi giận ta tối hôm qua ôm ngươi đi?”.
Tiêu Lâm khởi nhẹ lông mi “Vì cái gì nói như thế? Ta không phải là đang đến tạ ơn ngươi sao?”.
Lăng Thư Minh cười nói,“Vương gia thiên nhân chi tư, Lăng mỗ không có công trạng gì.”.
Tiêu Lâm ánh mắt nhíu lại “Sao lại nói vậy, là ta say rượu dây dưa trước.”.
Lăng Thư Minh hai tay ôm quyền nói “Vương gia thứ tội, Lăng mỗ được thánh thượng ban yến, hôm qua cũng uống, đầu óc không rõ ràng lắm, Vương gia trăm ngàn không cần so đo.”.
Tiêu lâm hừ một tiếng “Lăng tướng quân lá gan thực nhỏ.”.
Lăng Thư Minh không cho là đúng “Cẩn thận đi được thuyền ngàn năm.” Hắn trong lòng suy nghĩ, Cảnh vương gia này quả nhiên khác thường. Hắn là bào đệ Cảnh vương của đương kim Thánh Thượng, nam sinh nữ tướng, bộ dáng cũng là tuyệt nhân, vừa ý tư lung lay khó dò, yêu thích nam phong, tí xíu tiện nghi cũng không cho người khác chiếm được, hôm nay hắn tới dùng mọi cách thử, đơn giản là xem chính mình có hay không đối với hắn sinh ngoạn tâm, nghĩ đến việc tối hôm qua đường đột ôm hắn về, nếu hắn hỏi thật thì sẽ làm mình khó xử.
Hắn cười khổ nói “Ta lúc đó không nghĩ nhiều, chỉ vì Cảnh Vương gia say lợi hại.”.
Tiêu Lâm phất áo, xua tay nói “Thôi, ta không dọa đại tướng quân.” Hắn đi tới cửa, quay đầu nói “Ngươi bất quá mới mười bảy tuổi, bày ra nét mặt già nua cho ai xem a?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook