Bạch Vũ Một Thạch Lăng
-
Chương 38
Lại là canh hai
Ban đêm thảo nguyên gió lạnh đến xương, Tiêu Lâm yếu ớt cười, hai má cọ cọ người đang cứng ngắt phía trước, sau ghé vào lỗ tay hắn gọi,“Thư Minh.”.
Lăng Thư Minh hốc mắt bỗng dưng ướt át, một đường cưỡi ngựa, tựa vào lòng ngực ôn nhu ấm áp.
“Ngươi sớm nhận ra ta?” Kỳ thật nguyên bản cũng không muốn hỏi hắn, hắn có thể nhận ra, Lăng Thư Minh có thể đoán được.
“Ân” Tiêu Lâm ôm sát hắn, nghĩ nghĩ giải thích nói,“Những lời đó không phải vì ta nhận ra ngươi mới nói.”.
Trước khác nay khác, Lăng Thư Minh sao còn có thể hiểu lầm hắn? Hắn cũng rõ ràng chỗ khúc mắc của Tiêu Lâm. Lúc trước hắn căn bản chuẩn bị lãnh binh phạt địch, đòi lại Cảnh vương, còn chưa tới trước trận, đã bị Đừng Hác ngăn cản đường đi.
“Ma Tát Đức bắt Tiêu Lâm.”.
Một câu cơ hồ làm cho trái tim Lăng Thư Minh đột nhiên đình chỉ. Tuy rằng hắn sớm có ý nghĩ này, chính là lời này từ miệng địch nhân nói ra, cảm giác liền không giống nhau. Hắn trừng mắt nhìn Đừng Hác, có chút vội vàng, lại có chút sợ hãi khi nghe câu sau.
“Ta mang ngươi đi cứu hắn, ngươi làm bộ như thị vệ của ta đi!”.
Lăng Thư Minh không chút nghĩ ngợi liền thay đổi quần áo theo Đừng Hác rời đi. Bởi vì trừ bỏ tin tưởng, hắn không có lựa chọn nào khác. Cho dù đại quân thảo phạt, cũng không phải một hai ngày có thể cứu Cảnh vương ra, mà hắn lòng nóng như lửa đốt, xác thực một khắc cũng không thể chờ.
Ngày ấy hắn khôi phục công lực, bức Cảnh vương cùng hắn đoạn tuyệt tình nghĩa, hắn cũng chặt đứt đường lui cho mình, bức bách chính mình không suy nghĩ khúc mắc tình yêu đó. Hắn cùng chính mình nói, lúc trước khi động tâm, bất quá khi đó Cảnh vương chỉ là hư tình giả ý làm bộ làm tịch. Nhưng sau chuyện đó, Cảnh Vương gia tình thâm dứt khoát, khi đó gây nên mọi chuyện, đúng là nhất thời hồ đồ chưa từng cảm thấy ái náy, làm cho hai người tâm thần câu thương.
Mà hắn, khi đoán được Sở Dự là Cảnh vương, cư nhiên không phải căm hận phiền chán, mà là giống như có một tia vui sướng. Do nhớ rõ lúc hắn cùng Sở Dự đối ẩm, trong lúc Sở Dự nhìn quanh liền làm cho hắn nhớ tới một người, kìm lòng không đậu nói ánh mắt Sở Dự thế nhưng lại giống người khác.
Người nào thì Lăng Thư Minh không nói rõ, nhưng hắn tự mình biết, hắn nói là Tiêu Lâm.
Rõ ràng người nọ luôn ở trong lòng hắn, cho dù làm như không thấy, nhưng là vẫn như cũ để ở trong lòng.
Hôm nay, Tiêu Lâm bị bắt, những chuyện trước sau liền mãnh liệt tới, bao phủ lấy hắn. Trong đầu hắn hiện lên từng chuyện từng chuyện đều là Tiêu Lâm tràn đầy xin lỗi cùng tình ý nồng đậm, còn có thật sâu che chở.[ ARAMS: ta tự sát, thật giống Quỳnh Dao, mẹ nó, ác linh lui ra, cho ta hồi phục bình thường! Thật sâu che chở, ta nghĩ không được từ khác. Ngượng ngùng quấy rầy cảm xúc quí vị.].
Nếu nói trước kia là vì phong tư tài hoa mà khom lưng, nay chính là vì thâm tình cố chấp của hắn.
Mạo hiểm xâm nhập hang hổ, Tiêu Lâm đáng giá.
Chờ gặp được Tiêu Lâm, hắn cơ hồ quản không được hai mắt của mình, sợ làm hỏng đại sự, đành phải cúi thấp đầu che dấu. Nghe hắn cùng Đừng Hác đối thội, đối bọn họ chuyện cũ cũng đoán được bảy tám phần, cũng không giận Tiêu Lâm đa tình, mà là khâm phục hắn dám làm dám chịu. Đặc biệt câu hắn nói, Lăng Thư Minh càng có thể xác định Tiêu Lâm cuối cùng đã hiểu tình là gì, cũng không còn khúc mắc.
Hiện tại hắn còn sợ chính mình hiểu lầm, ba ba giải thích một phen,khóe miệng Lăng Thư Minh không khỏi lộ ra một nụ cười yếu ớt. Hắn hướng phía sau nhích lại gần, Tiêu Lâm thụ sủng nhược kinh liền vội vàng lại ôm sát vài phần, chỉ nghe hắn ôn nhu hỏi.
“Trên người còn đau không? Ma Tát Đức có hay không đối với ngươi dụng hình?”.
Lăng Thư Minh nhìn không thấy khuôn mặt Tiêu Lâm đang kích động đỏ bừng, liên tục đáp,“Không đau không đau, Ma Tát Đức mấy chiêu đều là xiếc dọa người.”.
Lăng Thư Minh nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, Tiêu Lâm hô hấp bị kiềm hãm, cơ hồ nghĩ đến chính mình đang ảo giác thấy tình nhân tươi cười.
Khổ tẫn cam lai, Tiêu Lâm đáy mắt đều ướt.
Thua mà thắng, đúng là trong họa có phúc.
Trở lại doanh trại, mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tiêu Lâm cảm thấy dọa người, nói vài câu, liền lấy cớ nghỉ ngơi đuổi mọi người đi. Nhưng thật ra Lăng Thư Minh ở ngoài phòng cấp mọi người giải thích một phen, nói là Cảnh Vương gia đêm qua thâm nhập địch doanh, không ngờ chúng ta chuyện bé xé ra to, hiểu lầm một hồi.
Tiêu Lâm dựng thẳng lỗ tai nghe xong, thầm nghĩ Thư Minh sao lại biên như vậy mà không nói với hắn.
“ Lí do thoái thác như thế có thể ngăn chặn miệng người sao?” Hắn hỏi Thư Minh, Lăng Thư Minh cầm một đống dược đặt lên bàn, cười nói,“Ai nói muốn bọn họ im miệng? Lí do đó, đó là muốn bọn họ đi nói, tin hay không ta cũng không quản.”.
Tiêu Lâm tự nhiên hiểu được, cười cười nói,“Ta không cần quan tâm ngươi ở chỗ này bị người khi dễ sao.”.
Lăng Thư Minh dìu hắn nằm trên giường, nghiêm mặt nói,“Tốt lắm, ngươi đừng gạt ta. Ma Tát Đức dùng hình gì với ngươi?”.
Tiêu Lâm sắc mặt đến bây giờ vẫn là trắng bệch, nói là xiếc hù dọa người, chỉ sợ thực sự chịu khổ sở.
Cảnh Vương gia khó được đỏ mặt, nột nột đáp,“Cũng không là cái gì…… Giúp ta tẩy sạch miệng vết thương, châm cứu một chút…… Ách……” Hắn đem tay trái từ trong chăn lấy ra,“Chính là như vầy.”.
Hắn bất động, vừa động, Lăng Thư MMinh liền thấy, cầm lấy cổ tay hắn từ trong chăn lấy ra, đặt ở trước mắt nhìn kỹ.
Ngón trỏ không có móng tay, ngón tay máu me nhầy nhụa.
Thư Minh hừ lạnh một tiếng, “ Nước muối rửa sạch miệng vết thương, châm hình, rút móng tay.”.
Tiêu Lâm đầu cũng không ngước lên.
“Thật là xiếc hù người, cũng không nặng.”.
Tiêu Lâm lấy lòng nói,“Cũng chính là ngón tay khó coi một chút.” Thư Minh không để ý tới hắn, trên tay động tác cũng rất ôn nhu. Nhẹ nhàng cầm lấy, hòa thuốc bột vào trong nước, một chút một chút khuấy điều, rồi mới dùng băng gạc cẩn thận băng kĩ, rồi nhẹ nhàng buông. Vừa nhấc mắt, đối diện là con ngươi mênh mông của Tiêu Lâm, muốn nói cái gì, cuối cùng thở dài.
Tiêu Lâm nhẹ nhàng hỏi,“Ngươi tha thứ ta sao?” Lại bổ sung một câu,“Ta thiệt tình muốn cùng ngươi cùng một chỗ.”.
Ban đêm thảo nguyên gió lạnh đến xương, Tiêu Lâm yếu ớt cười, hai má cọ cọ người đang cứng ngắt phía trước, sau ghé vào lỗ tay hắn gọi,“Thư Minh.”.
Lăng Thư Minh hốc mắt bỗng dưng ướt át, một đường cưỡi ngựa, tựa vào lòng ngực ôn nhu ấm áp.
“Ngươi sớm nhận ra ta?” Kỳ thật nguyên bản cũng không muốn hỏi hắn, hắn có thể nhận ra, Lăng Thư Minh có thể đoán được.
“Ân” Tiêu Lâm ôm sát hắn, nghĩ nghĩ giải thích nói,“Những lời đó không phải vì ta nhận ra ngươi mới nói.”.
Trước khác nay khác, Lăng Thư Minh sao còn có thể hiểu lầm hắn? Hắn cũng rõ ràng chỗ khúc mắc của Tiêu Lâm. Lúc trước hắn căn bản chuẩn bị lãnh binh phạt địch, đòi lại Cảnh vương, còn chưa tới trước trận, đã bị Đừng Hác ngăn cản đường đi.
“Ma Tát Đức bắt Tiêu Lâm.”.
Một câu cơ hồ làm cho trái tim Lăng Thư Minh đột nhiên đình chỉ. Tuy rằng hắn sớm có ý nghĩ này, chính là lời này từ miệng địch nhân nói ra, cảm giác liền không giống nhau. Hắn trừng mắt nhìn Đừng Hác, có chút vội vàng, lại có chút sợ hãi khi nghe câu sau.
“Ta mang ngươi đi cứu hắn, ngươi làm bộ như thị vệ của ta đi!”.
Lăng Thư Minh không chút nghĩ ngợi liền thay đổi quần áo theo Đừng Hác rời đi. Bởi vì trừ bỏ tin tưởng, hắn không có lựa chọn nào khác. Cho dù đại quân thảo phạt, cũng không phải một hai ngày có thể cứu Cảnh vương ra, mà hắn lòng nóng như lửa đốt, xác thực một khắc cũng không thể chờ.
Ngày ấy hắn khôi phục công lực, bức Cảnh vương cùng hắn đoạn tuyệt tình nghĩa, hắn cũng chặt đứt đường lui cho mình, bức bách chính mình không suy nghĩ khúc mắc tình yêu đó. Hắn cùng chính mình nói, lúc trước khi động tâm, bất quá khi đó Cảnh vương chỉ là hư tình giả ý làm bộ làm tịch. Nhưng sau chuyện đó, Cảnh Vương gia tình thâm dứt khoát, khi đó gây nên mọi chuyện, đúng là nhất thời hồ đồ chưa từng cảm thấy ái náy, làm cho hai người tâm thần câu thương.
Mà hắn, khi đoán được Sở Dự là Cảnh vương, cư nhiên không phải căm hận phiền chán, mà là giống như có một tia vui sướng. Do nhớ rõ lúc hắn cùng Sở Dự đối ẩm, trong lúc Sở Dự nhìn quanh liền làm cho hắn nhớ tới một người, kìm lòng không đậu nói ánh mắt Sở Dự thế nhưng lại giống người khác.
Người nào thì Lăng Thư Minh không nói rõ, nhưng hắn tự mình biết, hắn nói là Tiêu Lâm.
Rõ ràng người nọ luôn ở trong lòng hắn, cho dù làm như không thấy, nhưng là vẫn như cũ để ở trong lòng.
Hôm nay, Tiêu Lâm bị bắt, những chuyện trước sau liền mãnh liệt tới, bao phủ lấy hắn. Trong đầu hắn hiện lên từng chuyện từng chuyện đều là Tiêu Lâm tràn đầy xin lỗi cùng tình ý nồng đậm, còn có thật sâu che chở.[ ARAMS: ta tự sát, thật giống Quỳnh Dao, mẹ nó, ác linh lui ra, cho ta hồi phục bình thường! Thật sâu che chở, ta nghĩ không được từ khác. Ngượng ngùng quấy rầy cảm xúc quí vị.].
Nếu nói trước kia là vì phong tư tài hoa mà khom lưng, nay chính là vì thâm tình cố chấp của hắn.
Mạo hiểm xâm nhập hang hổ, Tiêu Lâm đáng giá.
Chờ gặp được Tiêu Lâm, hắn cơ hồ quản không được hai mắt của mình, sợ làm hỏng đại sự, đành phải cúi thấp đầu che dấu. Nghe hắn cùng Đừng Hác đối thội, đối bọn họ chuyện cũ cũng đoán được bảy tám phần, cũng không giận Tiêu Lâm đa tình, mà là khâm phục hắn dám làm dám chịu. Đặc biệt câu hắn nói, Lăng Thư Minh càng có thể xác định Tiêu Lâm cuối cùng đã hiểu tình là gì, cũng không còn khúc mắc.
Hiện tại hắn còn sợ chính mình hiểu lầm, ba ba giải thích một phen,khóe miệng Lăng Thư Minh không khỏi lộ ra một nụ cười yếu ớt. Hắn hướng phía sau nhích lại gần, Tiêu Lâm thụ sủng nhược kinh liền vội vàng lại ôm sát vài phần, chỉ nghe hắn ôn nhu hỏi.
“Trên người còn đau không? Ma Tát Đức có hay không đối với ngươi dụng hình?”.
Lăng Thư Minh nhìn không thấy khuôn mặt Tiêu Lâm đang kích động đỏ bừng, liên tục đáp,“Không đau không đau, Ma Tát Đức mấy chiêu đều là xiếc dọa người.”.
Lăng Thư Minh nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, Tiêu Lâm hô hấp bị kiềm hãm, cơ hồ nghĩ đến chính mình đang ảo giác thấy tình nhân tươi cười.
Khổ tẫn cam lai, Tiêu Lâm đáy mắt đều ướt.
Thua mà thắng, đúng là trong họa có phúc.
Trở lại doanh trại, mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tiêu Lâm cảm thấy dọa người, nói vài câu, liền lấy cớ nghỉ ngơi đuổi mọi người đi. Nhưng thật ra Lăng Thư Minh ở ngoài phòng cấp mọi người giải thích một phen, nói là Cảnh Vương gia đêm qua thâm nhập địch doanh, không ngờ chúng ta chuyện bé xé ra to, hiểu lầm một hồi.
Tiêu Lâm dựng thẳng lỗ tai nghe xong, thầm nghĩ Thư Minh sao lại biên như vậy mà không nói với hắn.
“ Lí do thoái thác như thế có thể ngăn chặn miệng người sao?” Hắn hỏi Thư Minh, Lăng Thư Minh cầm một đống dược đặt lên bàn, cười nói,“Ai nói muốn bọn họ im miệng? Lí do đó, đó là muốn bọn họ đi nói, tin hay không ta cũng không quản.”.
Tiêu Lâm tự nhiên hiểu được, cười cười nói,“Ta không cần quan tâm ngươi ở chỗ này bị người khi dễ sao.”.
Lăng Thư Minh dìu hắn nằm trên giường, nghiêm mặt nói,“Tốt lắm, ngươi đừng gạt ta. Ma Tát Đức dùng hình gì với ngươi?”.
Tiêu Lâm sắc mặt đến bây giờ vẫn là trắng bệch, nói là xiếc hù dọa người, chỉ sợ thực sự chịu khổ sở.
Cảnh Vương gia khó được đỏ mặt, nột nột đáp,“Cũng không là cái gì…… Giúp ta tẩy sạch miệng vết thương, châm cứu một chút…… Ách……” Hắn đem tay trái từ trong chăn lấy ra,“Chính là như vầy.”.
Hắn bất động, vừa động, Lăng Thư MMinh liền thấy, cầm lấy cổ tay hắn từ trong chăn lấy ra, đặt ở trước mắt nhìn kỹ.
Ngón trỏ không có móng tay, ngón tay máu me nhầy nhụa.
Thư Minh hừ lạnh một tiếng, “ Nước muối rửa sạch miệng vết thương, châm hình, rút móng tay.”.
Tiêu Lâm đầu cũng không ngước lên.
“Thật là xiếc hù người, cũng không nặng.”.
Tiêu Lâm lấy lòng nói,“Cũng chính là ngón tay khó coi một chút.” Thư Minh không để ý tới hắn, trên tay động tác cũng rất ôn nhu. Nhẹ nhàng cầm lấy, hòa thuốc bột vào trong nước, một chút một chút khuấy điều, rồi mới dùng băng gạc cẩn thận băng kĩ, rồi nhẹ nhàng buông. Vừa nhấc mắt, đối diện là con ngươi mênh mông của Tiêu Lâm, muốn nói cái gì, cuối cùng thở dài.
Tiêu Lâm nhẹ nhàng hỏi,“Ngươi tha thứ ta sao?” Lại bổ sung một câu,“Ta thiệt tình muốn cùng ngươi cùng một chỗ.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook