Bách Việt Thánh Tôn
-
Chương 6: Thất chuyển Thôn Hồn
Bạch Mộc Lương Tử, Tây Bắc Bộ.
Dãy núi nằm ẩn mình trong những tầng mây trắng tinh khiết của đất trời. Cả dãy núi như được bao phủ bởi một màu xanh ngọc bích của cổ thụ, kỳ hoa dị thảo khắp nơi. Nơi đây còn là địa bàn của các loại yêu thú cường đại.
Vì thế đối với phàm nhân, dãy núi này đúng là một vùng cấm địa, không một ai dám bén mảng tới. Nhưng đối với tu sĩ mà nói nơi này đúng là một bảo địa, linh thảo, linh thụ đầy rẫy thậm chí còn có thể săn giết yêu thú lấy yêu hạch đem đi bán. Thế nhưng kỳ ngộ lúc nào cũng đi kèm với nguy hiểm. Đâu phải ai cũng lấy được chỗ tốt từ vùng rừng núi này mà còn sống đi ra ngoài, người không chết trong miệng yêu thú thì cũng chết tại những nơi hiểm địa.
Biết bao tu sĩ đến rồi lại đi, đi rồi lại đến Bạch Mộc Lương Tử thế nhưng tuyệt nhiên không một ai biết được có một tông môn lánh đời tọa lạc ngay trong ngọn Ky Quan San ở vùng núi này.
Chỗ này là địa bàn của một con lục giai yêu thú nhưng lúc này nó đang nằm run rẩy trong hang ổ, không dám thò đầu ra ngoài bởi có một người đàn ông khiến nó cảm thấy vô cùng nguy hiểm, đang đứng bên ngoài. Người đàn ông ấy mặc hắc long bảo giáp, cả người tỏa ra khí thế uy nghiêm. Đó chính là Lý Khánh Văn.
Ông đứng ở đây nhìn ngắm dãy núi đồ sộ, từng đỉnh núi chọc xuyên qua từng tầng mây. Ông đã đến từ sáng nhưng vẫn đứng im chờ đợi điều gì đó.
Buổi trưa, ánh mắt trời chói chang chiếu xuống những tán cây đổ bóng trên mặt đất.
Qua một khoảng thời gian, từng cái bóng cây dịch chuyển rồi hợp với nhau như tạo thành một chiếc kim chỉ về hướng Đông Nam.
Vùng núi này bị bao phủ bởi một loại trận pháp tên là Loạn Không Dẫn Đại Trận. Trận này chỉ có một tác dụng đó là liên tục đảo điên một vùng không gian xác định, muốn đến được vùng đó thì phải đợi đúng thời điểm khi toàn bộ bóng cây tụ lại về một phía và nó chỉ diễn ra trong vài tích tắc.
Lý Khánh Văn đi thẳng về phía rừng cây hướng Đông Nam. Đi được khoảng 10km ông đã ra khỏi nơi rừng cây rậm rạp tiến vào một khu đất khác nhưng nơi đây đã không còn đường nữa. Phía trước chỉ có vách đá dựng đứng cùng một ngọn thác ào ào từ trên cao đổ xuống một cái hàn đàm, bốc lên từng bọt khí trắng xóa.
- Ai?
Lý Khánh Văn bỗng nhiên quát lên. Niệm của ông tràn ra xung quanh, len lỏi mọi ngóc ngách lùm cây sau đó có một tia Niệm phản hồi một thông tin khác thường lại cho ông.
- Nếu không ra thì đừng trách ta không khách khí.
Sau 15 giây ông vẫn không thấy động tĩnh gì thì tiến lên phía trước. Bất chợt ông quay về phía một lùm cây đánh ra một chưởng.
Ầm… Ầm… Ầm
Cả khu đó lập tức bị lật tung lên, cùng lúc đó một bóng người vút một cái bay lên không trung định chạy trốn. Nhưng Lý Khánh Văn đã chuẩn bị sẵn, ngay khoảnh khắc bóng người xuất hiện, ông đã bay tới chặn đánh.
- Thăng Long đệ nhất chuyển! Thôn thể!
Từ song chưởng của Lý Khánh Văn hiện lên một hắc sắc quang cầu bên trong ẩn hiện long hình. Hắc sắc quang cầu để người ta cảm thấy tà dị vô cùng, lộ ra một luồng lực lượng thôn phệ thân thể.
Thân ảnh vừa thoát ra cũng dần nhìn rõ, đó là một lão giả mặc bát quái bào, đầu đội huyền quán, sau lưng lão ta có mấy cây cờ.
Vừa thoát khỏi một chưởng kia của Lý Khánh Văn sau đó lại bị chặn đánh, lão ta có chút không kịp trở tay. Nhưng dù gì lão cũng là một cường giả Hợp Thể trung kỳ, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, đối mặt với chưởng pháp quỷ dị của Lý Khánh Văn, lão chẳng hề tỏ ra nao núng.
Đầu tiên lão nhanh chóng xuất ra một cái mai rùa bề ngoài đen đúa, bẩn thỉu nhưng sau khi được lão vận dụng chân khí để thúc giục thì cái mai rùa bất ngờ tách ra, chụp vào người lão. Bây giờ trông lão chẳng khác gì một con rùa già thành tinh. Quang cầu từ chưởng mang đánh lên mai rùa nhưng mai rùa đó quả thực quá chắc chắn, phòng ngự vô song. Cùng lúc, lão ta cũng hợp song chưởng lại đánh ra một kích.
- Hậu Thiên Bát Quái Chưởng.
Bốn đồ án hình bát quái hiện ra xoay chuyển tứ phía bao vây Lý Khánh Văn vào bên trong như muốn luyện hóa ông. Lý Khánh Văn chẳng thèm để ý, ông hét to:
- Phá! Phá Nguyên Trùy.
Từng cái trùy mang theo pháp tắc “Phá” đập thật mạnh vào bốn bát quái đồ hình. Chỉ vài giây, dưới sức mạnh đầy bá đạo đó thì từng đồ án lần lượt bị vỡ nát.
Phá Nguyên Trùy không còn mục tiêu công phá lập tức bay về phía lão già đập thật mạnh vào mai rùa. Nhưng ngay cả thuật pháp đã gia trì pháp tắc “Phá” cũng không lay chuyển nổi cái mai rùa này.
Lão già được mai rùa bảo vệ không bị bất kỳ tổn thương nào cười hắc hắc nói:
- Mai rùa lấy từ huyền quy độ kiếp thất bại thế nên ngươi có dùng hết sức lực bú sữa mẹ ra thì cũng không tổn thương nổi ta đâu Tà Long Vương. Nhưng mà ngươi có thể phát hiện ra Ẩn Mộc Trận của ta thì cũng đáng khâm phục rồi. Ha… Ha… Ha.
Lý Khánh Văn thấy lão giả không có việc gì hơn nữa còn nói đểu mình thì cũng đáp lại:
- Ta tưởng ai, hóa ra là Cao Khổng đại sư của Thiên Trận Môn Cổ Hoa Quốc. Không biết tại sao đại sư lại ẩn nấp như chuột thấy mèo ở Cổ Việt Quốc ta vậy?
- Ta… Ta…
Cao Khổng lắp ba lắp bắp không biết nên nói thế nào. Dù gì đây là lãnh thổ của người ta, nếu như không có âm mưu thì cứ đường đường chính chứ không cần phải ẩn nấp lấm la lấm lét như sắp làm việc gì đó xấu xa như vậy.
Lý Khánh Văn thấy Cao Khổng lúng túng thì vô cùng hả hê nhưng ông vẫn còn căm tức “Mình đường đường là một cao thủ thất cảnh Bí Hồn không hề kém hơn so với Hợp Thể kỳ. Thế mà lại bị tên râu dê kia chỉ biết dựa vào cái mai rùa bẩn khinh bỉ. Thật sự là con mẹ nó nghẹn khuất mà!”.
- Cao đại sư không trả lời cũng không sao nhưng mà hình như lúc nãy ngài vừa bảo ta không đánh tới ngài được đúng không? Hay là chúng ta lại so thêm lần nữa được không đại sự?
Khi nói chuyện Lý Khánh Văn tỏ vẻ ta là chủ, ngươi là khách vẫn luôn khách khí với Cao Khổng thế nhưng ông hiểu tên này xâm nhập bí mật vào trong Cổ Việt Quốc chắc chắn đang ẩn giấu một mưu đồ nào đó không tốt đối với Việt tộc, thậm chí còn mang tính đả kích cực mạnh. Vì thế trong khoảnh khắc vừa rồi, lời nói của ông phảng phất mang theo vài phần sát ý.
- Tốt.
Cao Khổng rất tự tin vào phòng ngự của chiếc mai rùa này, không chút do dự đáp ứng.
Nghe được lời đáp ứng của Cao Khổng, ánh mắt Lý Khánh Văn lóe lên một tia hàn lạnh. Hai tay ông bấm pháp quyết, miệng đọc Chú: “Thôn, Hồn”. Ngay khi hai chữ vừa được phát ra, song chưởng của ông lại hiện lên một hắc sắc quang cầu. Nhưng bên trong quang cầu này bây giờ không chỉ có một con thần long mà có tới bảy con thần long ở bên trong. Con nào con nấy đều hung dữ tạo ra một cảm giác âm u, tà dị, hắc ám.
- Thăng Long đệ thất chuyển. Thôn hồn!
Lý Khánh Văn nhanh chóng đánh quang cầu về phía Cao Khổng mặt đang vênh lên đầy kiêu ngạo. Hắc sắc quang cầu phóng đi với một tốc độ ánh sáng rồi va chạm với mai rùa nhưng mai rùa đúng là vẫn không có nấy một vết xước, thân thể của Cao Khổng cũng theo đó mà vô sự.
- Ha… Ha… Ha…
Tiếng cười to đầy khoái chí được vách đá phản xạ lại vang vọng khắp vùng đất này.
Thế nhưng dị biến đột nhiên xuất hiện.
- Aaa…. Aaa… Ngươi… ngươi… Aaa…
Đối lập xảy ra thật nhanh chóng, vừa nãy thì hắn cười to đắc thắng vậy mà chỉ mới trôi qua vài giây hắn đã quằn quại ôm đầu nằm trên mặt đất. Mặt Cao Khổng lúc này đau đến mức biến dạng, xanh mét, hai mắt muốn lồi cả ra, trên trán của hắn lộ rõ mồn một từng cái gân xanh ngoằn nghoèo.
Thôn hồn, chỉ cái tên thôi cũng đã nói rõ độ hắc ám của chiêu thức này rồi. Chiêu thức này căn bản không nhìn mọi vật chất, thực thể mà đánh thẳng vào hồn phách của tu sĩ. Bảy đầu thần long trong hắc sắc quang cầu kia chính là hạch tâm của bí kỹ này. Một khi chúng xâm nhập vào thì mỗi một con sẽ tiến đến thôn phệ dần dần tam hồn. Nó khiến người ta phải gặm nhấm cái đau thấu trời thấu đất rồi từ từ biến thành một kẻ chết vô hồn không thể xuống Địa Ngục gian, mà chỉ có vài phần cơ hội tiến vào Lục Đạo Luân Hồi.
Một chiêu thức đầy tà ác!
Chính chiêu “Thôn hồn” này trong Bí kỹ Thăng Long Cửu Chuyển đã góp phần làm nên danh tiếng của Tà Long Vương người người khiếp sợ. Không một ai chịu đối mặt với chiêu thức kinh khủng, tà dị như vậy.
Nhưng trên thế gian này không có thứ gì là độc bá thiên hạ, có âm tất có dương, có sinh ắt có khắc, quả thực là có võ kỹ, thậm chí là pháp bảo có thể khắc chế được Thăng Long Cửu Chuyển. Dù vậy đây vẫn là một môn Bí kỹ đỉnh cấp có thể quét ngang thiên hạ.
Lại nói tiếp về Cao Khổng, nếu hắn vừa nãy tránh đi và thủ hộ tam hồn thất phách thì cho dù trúng chiêu cũng chỉ tổn thương hồn phách mà thôi, bế quan mấy năm là khôi phục. Nhưng hắn lại quá tự tin, đứng im cho kẻ địch tấn công mà quên đi cái căn bản khi so đấu. “Cẩn thận thì đi thuyền vạn năm” thời thời khắc khắc phải đề phòng kẻ địch nếu không việc lật thuyền trong mương có thể xảy ra bất kỳ lúc nào.
Lúc này Cao Khổng dường như đã rất khó có thể kiểm soát cơ thể. Hắn vận chuyển chân khí cố chống lại đợt công kích ác liệt của thất long hồn nhưng tất cả đều là công dã tràng. Trong đôi mắt hắn hiển hiện từng tia điên cuồng, hận ý trùng tiêu, ngàn năm tu hành không ngờ lại phải đón nhận kết cục chết nơi đất khách quê người. Gắng sức nhịn đau hắn mở miệng vừa nói vừa thở dốc:
- Phù… Cho dù… hôm nay ta… chết… cũng… phù... phải kéo ngươi….theo cùng… Aaa…
Theo lời hắn nói, tức thì trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một trận bàn nhằng nhịt các nét vẽ.
“Khởi”.
Trận bàn lập tức được kích hoạt, các nét vẽ thoát ra ngoài in trên mặt đất tạo thành một vùng không gian trận văn hình tròn sáng lóa tựa mộng huyễn, tựa tinh thần bao trùm hai người Lý Khánh Văn và Cao Khổng vào bên trong. Bên trên vòng sáng lại hiện lên một ngôi sao năm cánh, năm đỉnh lóe ra hào quang ngũ sắc.
- Khụ… Khụ… Đây là trận bàn… Ngũ Hành Kiếp… Lôi Trận… do Đại Thừa tu… sĩ luyện chế… ngươi chịu chết… trong này… thôi…
- Từ nay… không còn… Tà Long Vương… Tương... lai cũng... không còn… C...
Không kịp nói hết câu, hai mắt Cao Khổng đã trợn ngược, bên trong chỉ còn màu trắng dã nhìn qua hết sức đáng sợ. Hắn đã bị thất long hồn phá hủy hoàn toàn tam hồn, chết đến mức không thể chết thêm được nữa.
Dãy núi nằm ẩn mình trong những tầng mây trắng tinh khiết của đất trời. Cả dãy núi như được bao phủ bởi một màu xanh ngọc bích của cổ thụ, kỳ hoa dị thảo khắp nơi. Nơi đây còn là địa bàn của các loại yêu thú cường đại.
Vì thế đối với phàm nhân, dãy núi này đúng là một vùng cấm địa, không một ai dám bén mảng tới. Nhưng đối với tu sĩ mà nói nơi này đúng là một bảo địa, linh thảo, linh thụ đầy rẫy thậm chí còn có thể săn giết yêu thú lấy yêu hạch đem đi bán. Thế nhưng kỳ ngộ lúc nào cũng đi kèm với nguy hiểm. Đâu phải ai cũng lấy được chỗ tốt từ vùng rừng núi này mà còn sống đi ra ngoài, người không chết trong miệng yêu thú thì cũng chết tại những nơi hiểm địa.
Biết bao tu sĩ đến rồi lại đi, đi rồi lại đến Bạch Mộc Lương Tử thế nhưng tuyệt nhiên không một ai biết được có một tông môn lánh đời tọa lạc ngay trong ngọn Ky Quan San ở vùng núi này.
Chỗ này là địa bàn của một con lục giai yêu thú nhưng lúc này nó đang nằm run rẩy trong hang ổ, không dám thò đầu ra ngoài bởi có một người đàn ông khiến nó cảm thấy vô cùng nguy hiểm, đang đứng bên ngoài. Người đàn ông ấy mặc hắc long bảo giáp, cả người tỏa ra khí thế uy nghiêm. Đó chính là Lý Khánh Văn.
Ông đứng ở đây nhìn ngắm dãy núi đồ sộ, từng đỉnh núi chọc xuyên qua từng tầng mây. Ông đã đến từ sáng nhưng vẫn đứng im chờ đợi điều gì đó.
Buổi trưa, ánh mắt trời chói chang chiếu xuống những tán cây đổ bóng trên mặt đất.
Qua một khoảng thời gian, từng cái bóng cây dịch chuyển rồi hợp với nhau như tạo thành một chiếc kim chỉ về hướng Đông Nam.
Vùng núi này bị bao phủ bởi một loại trận pháp tên là Loạn Không Dẫn Đại Trận. Trận này chỉ có một tác dụng đó là liên tục đảo điên một vùng không gian xác định, muốn đến được vùng đó thì phải đợi đúng thời điểm khi toàn bộ bóng cây tụ lại về một phía và nó chỉ diễn ra trong vài tích tắc.
Lý Khánh Văn đi thẳng về phía rừng cây hướng Đông Nam. Đi được khoảng 10km ông đã ra khỏi nơi rừng cây rậm rạp tiến vào một khu đất khác nhưng nơi đây đã không còn đường nữa. Phía trước chỉ có vách đá dựng đứng cùng một ngọn thác ào ào từ trên cao đổ xuống một cái hàn đàm, bốc lên từng bọt khí trắng xóa.
- Ai?
Lý Khánh Văn bỗng nhiên quát lên. Niệm của ông tràn ra xung quanh, len lỏi mọi ngóc ngách lùm cây sau đó có một tia Niệm phản hồi một thông tin khác thường lại cho ông.
- Nếu không ra thì đừng trách ta không khách khí.
Sau 15 giây ông vẫn không thấy động tĩnh gì thì tiến lên phía trước. Bất chợt ông quay về phía một lùm cây đánh ra một chưởng.
Ầm… Ầm… Ầm
Cả khu đó lập tức bị lật tung lên, cùng lúc đó một bóng người vút một cái bay lên không trung định chạy trốn. Nhưng Lý Khánh Văn đã chuẩn bị sẵn, ngay khoảnh khắc bóng người xuất hiện, ông đã bay tới chặn đánh.
- Thăng Long đệ nhất chuyển! Thôn thể!
Từ song chưởng của Lý Khánh Văn hiện lên một hắc sắc quang cầu bên trong ẩn hiện long hình. Hắc sắc quang cầu để người ta cảm thấy tà dị vô cùng, lộ ra một luồng lực lượng thôn phệ thân thể.
Thân ảnh vừa thoát ra cũng dần nhìn rõ, đó là một lão giả mặc bát quái bào, đầu đội huyền quán, sau lưng lão ta có mấy cây cờ.
Vừa thoát khỏi một chưởng kia của Lý Khánh Văn sau đó lại bị chặn đánh, lão ta có chút không kịp trở tay. Nhưng dù gì lão cũng là một cường giả Hợp Thể trung kỳ, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, đối mặt với chưởng pháp quỷ dị của Lý Khánh Văn, lão chẳng hề tỏ ra nao núng.
Đầu tiên lão nhanh chóng xuất ra một cái mai rùa bề ngoài đen đúa, bẩn thỉu nhưng sau khi được lão vận dụng chân khí để thúc giục thì cái mai rùa bất ngờ tách ra, chụp vào người lão. Bây giờ trông lão chẳng khác gì một con rùa già thành tinh. Quang cầu từ chưởng mang đánh lên mai rùa nhưng mai rùa đó quả thực quá chắc chắn, phòng ngự vô song. Cùng lúc, lão ta cũng hợp song chưởng lại đánh ra một kích.
- Hậu Thiên Bát Quái Chưởng.
Bốn đồ án hình bát quái hiện ra xoay chuyển tứ phía bao vây Lý Khánh Văn vào bên trong như muốn luyện hóa ông. Lý Khánh Văn chẳng thèm để ý, ông hét to:
- Phá! Phá Nguyên Trùy.
Từng cái trùy mang theo pháp tắc “Phá” đập thật mạnh vào bốn bát quái đồ hình. Chỉ vài giây, dưới sức mạnh đầy bá đạo đó thì từng đồ án lần lượt bị vỡ nát.
Phá Nguyên Trùy không còn mục tiêu công phá lập tức bay về phía lão già đập thật mạnh vào mai rùa. Nhưng ngay cả thuật pháp đã gia trì pháp tắc “Phá” cũng không lay chuyển nổi cái mai rùa này.
Lão già được mai rùa bảo vệ không bị bất kỳ tổn thương nào cười hắc hắc nói:
- Mai rùa lấy từ huyền quy độ kiếp thất bại thế nên ngươi có dùng hết sức lực bú sữa mẹ ra thì cũng không tổn thương nổi ta đâu Tà Long Vương. Nhưng mà ngươi có thể phát hiện ra Ẩn Mộc Trận của ta thì cũng đáng khâm phục rồi. Ha… Ha… Ha.
Lý Khánh Văn thấy lão giả không có việc gì hơn nữa còn nói đểu mình thì cũng đáp lại:
- Ta tưởng ai, hóa ra là Cao Khổng đại sư của Thiên Trận Môn Cổ Hoa Quốc. Không biết tại sao đại sư lại ẩn nấp như chuột thấy mèo ở Cổ Việt Quốc ta vậy?
- Ta… Ta…
Cao Khổng lắp ba lắp bắp không biết nên nói thế nào. Dù gì đây là lãnh thổ của người ta, nếu như không có âm mưu thì cứ đường đường chính chứ không cần phải ẩn nấp lấm la lấm lét như sắp làm việc gì đó xấu xa như vậy.
Lý Khánh Văn thấy Cao Khổng lúng túng thì vô cùng hả hê nhưng ông vẫn còn căm tức “Mình đường đường là một cao thủ thất cảnh Bí Hồn không hề kém hơn so với Hợp Thể kỳ. Thế mà lại bị tên râu dê kia chỉ biết dựa vào cái mai rùa bẩn khinh bỉ. Thật sự là con mẹ nó nghẹn khuất mà!”.
- Cao đại sư không trả lời cũng không sao nhưng mà hình như lúc nãy ngài vừa bảo ta không đánh tới ngài được đúng không? Hay là chúng ta lại so thêm lần nữa được không đại sự?
Khi nói chuyện Lý Khánh Văn tỏ vẻ ta là chủ, ngươi là khách vẫn luôn khách khí với Cao Khổng thế nhưng ông hiểu tên này xâm nhập bí mật vào trong Cổ Việt Quốc chắc chắn đang ẩn giấu một mưu đồ nào đó không tốt đối với Việt tộc, thậm chí còn mang tính đả kích cực mạnh. Vì thế trong khoảnh khắc vừa rồi, lời nói của ông phảng phất mang theo vài phần sát ý.
- Tốt.
Cao Khổng rất tự tin vào phòng ngự của chiếc mai rùa này, không chút do dự đáp ứng.
Nghe được lời đáp ứng của Cao Khổng, ánh mắt Lý Khánh Văn lóe lên một tia hàn lạnh. Hai tay ông bấm pháp quyết, miệng đọc Chú: “Thôn, Hồn”. Ngay khi hai chữ vừa được phát ra, song chưởng của ông lại hiện lên một hắc sắc quang cầu. Nhưng bên trong quang cầu này bây giờ không chỉ có một con thần long mà có tới bảy con thần long ở bên trong. Con nào con nấy đều hung dữ tạo ra một cảm giác âm u, tà dị, hắc ám.
- Thăng Long đệ thất chuyển. Thôn hồn!
Lý Khánh Văn nhanh chóng đánh quang cầu về phía Cao Khổng mặt đang vênh lên đầy kiêu ngạo. Hắc sắc quang cầu phóng đi với một tốc độ ánh sáng rồi va chạm với mai rùa nhưng mai rùa đúng là vẫn không có nấy một vết xước, thân thể của Cao Khổng cũng theo đó mà vô sự.
- Ha… Ha… Ha…
Tiếng cười to đầy khoái chí được vách đá phản xạ lại vang vọng khắp vùng đất này.
Thế nhưng dị biến đột nhiên xuất hiện.
- Aaa…. Aaa… Ngươi… ngươi… Aaa…
Đối lập xảy ra thật nhanh chóng, vừa nãy thì hắn cười to đắc thắng vậy mà chỉ mới trôi qua vài giây hắn đã quằn quại ôm đầu nằm trên mặt đất. Mặt Cao Khổng lúc này đau đến mức biến dạng, xanh mét, hai mắt muốn lồi cả ra, trên trán của hắn lộ rõ mồn một từng cái gân xanh ngoằn nghoèo.
Thôn hồn, chỉ cái tên thôi cũng đã nói rõ độ hắc ám của chiêu thức này rồi. Chiêu thức này căn bản không nhìn mọi vật chất, thực thể mà đánh thẳng vào hồn phách của tu sĩ. Bảy đầu thần long trong hắc sắc quang cầu kia chính là hạch tâm của bí kỹ này. Một khi chúng xâm nhập vào thì mỗi một con sẽ tiến đến thôn phệ dần dần tam hồn. Nó khiến người ta phải gặm nhấm cái đau thấu trời thấu đất rồi từ từ biến thành một kẻ chết vô hồn không thể xuống Địa Ngục gian, mà chỉ có vài phần cơ hội tiến vào Lục Đạo Luân Hồi.
Một chiêu thức đầy tà ác!
Chính chiêu “Thôn hồn” này trong Bí kỹ Thăng Long Cửu Chuyển đã góp phần làm nên danh tiếng của Tà Long Vương người người khiếp sợ. Không một ai chịu đối mặt với chiêu thức kinh khủng, tà dị như vậy.
Nhưng trên thế gian này không có thứ gì là độc bá thiên hạ, có âm tất có dương, có sinh ắt có khắc, quả thực là có võ kỹ, thậm chí là pháp bảo có thể khắc chế được Thăng Long Cửu Chuyển. Dù vậy đây vẫn là một môn Bí kỹ đỉnh cấp có thể quét ngang thiên hạ.
Lại nói tiếp về Cao Khổng, nếu hắn vừa nãy tránh đi và thủ hộ tam hồn thất phách thì cho dù trúng chiêu cũng chỉ tổn thương hồn phách mà thôi, bế quan mấy năm là khôi phục. Nhưng hắn lại quá tự tin, đứng im cho kẻ địch tấn công mà quên đi cái căn bản khi so đấu. “Cẩn thận thì đi thuyền vạn năm” thời thời khắc khắc phải đề phòng kẻ địch nếu không việc lật thuyền trong mương có thể xảy ra bất kỳ lúc nào.
Lúc này Cao Khổng dường như đã rất khó có thể kiểm soát cơ thể. Hắn vận chuyển chân khí cố chống lại đợt công kích ác liệt của thất long hồn nhưng tất cả đều là công dã tràng. Trong đôi mắt hắn hiển hiện từng tia điên cuồng, hận ý trùng tiêu, ngàn năm tu hành không ngờ lại phải đón nhận kết cục chết nơi đất khách quê người. Gắng sức nhịn đau hắn mở miệng vừa nói vừa thở dốc:
- Phù… Cho dù… hôm nay ta… chết… cũng… phù... phải kéo ngươi….theo cùng… Aaa…
Theo lời hắn nói, tức thì trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một trận bàn nhằng nhịt các nét vẽ.
“Khởi”.
Trận bàn lập tức được kích hoạt, các nét vẽ thoát ra ngoài in trên mặt đất tạo thành một vùng không gian trận văn hình tròn sáng lóa tựa mộng huyễn, tựa tinh thần bao trùm hai người Lý Khánh Văn và Cao Khổng vào bên trong. Bên trên vòng sáng lại hiện lên một ngôi sao năm cánh, năm đỉnh lóe ra hào quang ngũ sắc.
- Khụ… Khụ… Đây là trận bàn… Ngũ Hành Kiếp… Lôi Trận… do Đại Thừa tu… sĩ luyện chế… ngươi chịu chết… trong này… thôi…
- Từ nay… không còn… Tà Long Vương… Tương... lai cũng... không còn… C...
Không kịp nói hết câu, hai mắt Cao Khổng đã trợn ngược, bên trong chỉ còn màu trắng dã nhìn qua hết sức đáng sợ. Hắn đã bị thất long hồn phá hủy hoàn toàn tam hồn, chết đến mức không thể chết thêm được nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook