Bách Truy Lâu
-
C8: Thành Đô Luyến (trung 1-中1)
Hồ động ẩn mình trong thâm sơn cùng cốc, quanh năm nhiễm khí u hàn chẳng mấy khi thấy được tia nắng ấm, Hồ lão yêu nhăn mày nhìn người vừa đến, còn không phải mạnh miệng nói không về sao?
"Ngoại tổ mẫu, cứu nàng.!"
"Ngoại nhân, không cứu.!"
Lại nói từ lúc Nhan Hinh đến làm khách ở Mộ gia cũng gần một tuần trăng, Nhan Hinh kia cơ hồ rất thích bám dính lấy Nhan Hạ, Mộ Kỷ Vấn sai người dọn phòng cho nàng, nàng lại một hai muốn ở cùng Nhan Hạ, tận cho đến khi Nhan Hạ nheo mắt lãnh khốc nhìn trân trối mới thôi nháo nhào.
Từ lúc Nhan Hinh xuất hiện, Mộ gia tiếng cười nói luôn luôn vang vảng, hôm thì muốn ra ngoại thành ngắm cảnh, lúc lại muốn đến tửu lầu trà dư tửu hậu, khi lại muốn ở trong phủ mở một cái mãn hán toàn tịch ngoài trời. Mộ Kỷ Vấn hết lòng hiếu khách lại gây ai oán ngất trời, trên dưới Mộ gia cũng bởi vì tính cách hiếu động của Nhan Hinh mà kêu trời kêu đất, nha hoàn được sắp xếp đi theo nàng nhiều lần tìm đến tiểu Niên than khổ, khóc lên gào xuống còn ai oán nói tiểu thư thật bất công.
"Nhan Hinh, chơi đùa đủ rồi mau về." Nhan Hạ ngồi trong đình viện nâng lên tách trà hoa ngửi mùi thơm thoang thoảng thư thái thần trí nhẹ giọng nói với tiểu muội muội.
Nhan Hinh nghe vậy đầu liền lắc nguầy nguậy, người ta vẫn chưa chơi đủ, đại tỷ tỷ thật keo kiệt có niềm vui chỉ muốn hưởng một mình a. Còn nữa, Nhan Hinh phát hiện ra Mộ Kỷ Vấn kia quả thật có điểm rất đáng yêu, mặc kệ nàng nháo đến đất trời đảo lộn người kia vẫn hướng nàng cười nói không sao. Thật muốn bắt về Hồ động a.
"Tỷ tỷ, tỷ xem Mộ Kỷ Vấn đáng yêu như vậy, chi bằng đem nàng ta về Hồ động làm bạn với ta đi." Nhan Hinh yêu thích tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ của nàng lại như cái núi tuyết băng lãnh tàn khốc, khó gần càng khó tiếp cận. Mộ Kỷ Vấn lại khác, ngươi như có nhiệt hoả ấm áp ấm áp, lại còn ôm nhu đối đãi với nàng.
Nhan Hạ nheo mắt nhìn người bên cạnh làm nàng lập tức im miệng, Mộ Kỷ Vấn còn chưa biết thân phận của các nàng nên mới có thể tận tình đối đãi, một khi đã biết chỉ sợ nhìn một cái cũng đủ làm nàng sợ hãi huống chi còn đòi đem người về. Nhan Hạ xuống núi không ít lần, đã biết từ lâu người - yêu khác biệt, miễn cưỡng giấu đi thân phận còn có thể làm bằng hữu nếu một mai bị lộ không chừng Mộ Kỷ Vấn sẽ lập tức thuê một đám đạo sĩ ba quan tiền đuổi các nàng đi.
"Nhan Hinh, nếu ngươi còn ý đồ không tốt đối với Mộ Kỷ Vấn ta sẽ lập tức đánh đến khi ngươi hiện nguyên hình tiểu hồ ly. Hiện tại mau về báo tin với ngoại tổ mẫu."
Nhan Hinh nhìn tỷ tỷ mình không nói nên lời, thiên a, sao lại cho ta một tỷ tỷ tàn nhẫn như vậy.
"Tỷ tỷ, ta trước đây quên mất không nói. Trước khi xuất sơn ngoại tổ mẫu từng hướng ta nói, yêu khí sẽ làm suy giảm thể lực của nhân giới. Ngươi xem Mộ Kỷ Vấn dạo gần đây rất hay bệnh a, có phải?" Nhan Hạ nghe xong ngẫm lại liền thấy đúng, quả thật Kỷ Vấn dạo này rất hay mệt mỏi, ăn cũng rất ít. Nhưng trước đây nàng một mình làm khách Kỷ Vấn vẫn không sao, nhưng từ khi Nhan Hinh xuất hiện liền...
"Nhan Hinh, ngươi lập tức quay về. Ta về phòng chuẩn bị đồ cho ngươi." Nhan Hạ nói xong đứng lên lập tức hướng phòng mình đi tới, để Nhan Hinh trố mắt ra nhìn bóng lưng có đôi phần tĩnh mịch của nàng. Được rồi Nhan Hinh nhận, là do nàng năng lực yếu kém không kiếm chế nổi yêu khí trên người, còn tỷ tỷ có vạn năm tu hành, muốn khống muốn chế cái gì cũng đơn giản hơn nàng.
"Vấn tỷ. Ngươi nằm nghỉ a, ta đến là muốn đa tạ những ngày qua đã chiếu cố." Nhan Hinh không thể không rời đi, dường như tỷ tỷ của nàng đối với chuyện này là không chút nhân nhượng.
"Phải quay về sao?" Mộ Kỷ Vấn nửa nằm nửa ngồi dựa vào đầu giường giọng mũi yếu ớt hỏi Nhan Hinh, Nhan Hinh mỉm cười gật đầu rất tự nhiên ngồi xuống ghế, Nhan Hạ từ lúc vào phòng không có đến gần người ta, cũng không có nói gi luôn giữ một nét trầm mặc. Có phải ngươi cũng về không?
"Ân, thật phải quay về, bất quá nếu ta có thời gian liền đến chơi với ngươi, có được không?" Mộ Kỷ Vấn gật đầu không chút do dự, tuy tiểu Nhan có chút nghịch ngợm, luôn bày đủ thứ trò trời ơi đất hỡi nhưng vẫn là một tiểu nha đầu đáng yêu.
Nhan Hinh nhăn mũi đi đến bên giường ngồi xuống vươn tay muốn ôm Mộ Kỷ Vấn một cái, Mộ Kỷ Vấn hiểu ý liền dang tay, mà Nhan Hinh phối diễn rất ăn ý lập tức sà vào lòng nàng, Nhan Hạ bên đây mặt không thanh sắc trầm mặc nhìn hai người ôm ôm ấp ấp. Mộ Kỷ Vấn chết tiệt.
"Thật phải đi rồi." Nhan Hinh chủ động tách ra, sống lưng nãy giờ cứ lành lạnh. Không biết có bị Mộ Kỷ Vấn lây bệnh không a.
"Tiểu Nhan, tỷ tiễn ngươi." Nói đoạn Mộ Kỷ Vấn chỉnh lại y phục muốn tiễn Nhan Hinh, kỳ thực nàng không phải bệnh nặng gì chỉ là cơ thể dạo gần đây rất hay mệt, không muốn làm gì chỉ muốn nằm, mà Nhan Hạ kia chỉ qua thăm nàng đúng một lần những ngày sau cả bóng cũng không có thấy, cũng may có tiểu Nhan mỗi ngày đều đến tìm nàng, kể cho nàng nghe những dự định điên rồ chọc phá mọi người.
Chỉ là Mộ Kỷ Vấn không biết, ngày nào Nhan Hạ cũng ở xa nhìn về phòng nàng, lại thấy nàng cùng Nhan Hinh trò chuyện vui vẻ mới không đến tận cửa tìm a.
Xe ngựa vừa đi, trên dưới hạ nhân Mộ gia mừng đến rơi lệ, rốt cuộc cũng đi a, ôn thần rốt cuộc cũng chịu đi a. Nhan Hinh ngồi trên xe sau gáy nổi lên ba đường hắc tuyến, đám ngươi này thật muốn nàng nguyền rũa ghẻ lở bong chóc cả đời sao a.
Mộ Kỷ Vấn yên lặng nhìn theo xe ngựa đến khi khuất bóng vẫn ngẩn người. Nhân sinh vốn có mấy lần gặp gỡ, còn trông mong tương phùng. Nhan Hạ quay đầu nhìn người đang ngơ ngẩn, trong lòng không biết vì sao lại thấy khó chịu. Xe ngựa cũng mất bóng rồi còn ở đó nhìn cái gì?
Không nói thêm gì Nhan Hạ quay người mặc kệ Mộ Kỷ Vấn ngây ngốc, kỳ thực vì sao nàng khó chịu nàng cũng không rõ.
"Tiểu thư, vào trong đi. Bên ngoài gió lạnh." Tiểu Niên từ sau khẽ nhắc Mộ Kỷ Vấn gật đầu để tiểu Niên dìu mình vào trong.
"Tiểu thư, có phải Nhan tiểu thư cũng sẽ quay về không?" Tiểu Niên giúp nàng ngồi xuống giường sau đó hướng nàng hỏi. Nàng thật không biết, tin tức không có, tiểu muội lên tìm cũng đã quay về, Nhan Hạ sớm muộn gì cũng sẽ rời đi.
Nghĩ đến Nhan Hạ sẽ rời đi Mộ Kỷ Vấn lại thấy khó chịu, tâm lại khẽ nhói một cái không rõ nguyên nhân. Thật khó chịu, Mộ Kỷ Vấn nhăn mặt hít thở có chút không thông, tiếp đến mắt liền tối sầm còn nghe được tiểu Niên hoảng hốt hô to.
"Mộ tiểu thư, ngươi bị yêu khí xâm nhập nếu cứ tiếp tục e sẽ nguy hiểm tính mạng." Mộ Kỷ Vấn trong mơ hồ nghe có người nói chuyện, kỳ lạ là nàng không thể mở mắt nhìn người đang nói.
"Yêu khí a?"
"Phải, Nhan Hạ kia là hồ yêu ngàn năm. Người thường không thể cùng nàng ta tiếp xúc quá lâu." Mộ Kỷ Vấn nghi hoặc người đang nói rốt cuộc là thân thánh phương nào a, nói chuyện gạt người còn rất chuyên tâm.
"Ta không gạt ngươi, nếu không tin có thể trực tiếp hỏi nàng ta. Còn nữa giữ lấy vật này, lá bùa sẽ ngăn yêu khí tiếp tục xâm nhập ngươi." Mộ Kỷ Vấn mơ màng tỉnh dậy, đầu óc như hôn mê thật lâu. Giấc mơ ban nãy nàng vẫn nhớ, Nhan Hạ là yêu hồ sao? Nheo mắt mấy lần Mộ Kỷ Vấn mới phát hiện ra trong tay đang cầm một cái túi nhỏ, rất giống vật trong mơ người kia dù cho nàng.
"Tiểu..."
"Đã tỉnh?" Nhan Hạ không biết ở đâu lên tiếng doạ nàng mém chút hôn mê, tiểu Niên nha đầu chủ tử ngất đi không chăm sóc lại để Nhan Hạ một mình ở đây a.
"Ân, ngươi sao lại ở đây?"
"Ta không được ở đây?" Nhan Hạ lạnh mặt nhìn Mộ Kỷ Vấn, ngươi ngất bao lâu ta đều ở đây bấy lâu, mở mắt đến ta ngồi trên ghế cũng không nhìn thấy còn ở đó ngẩn ngơ nửa ngày. Mộ Kỷ Vấn nhất thời không biết trả lời ra sao liền im lặng, chỉ là không nghĩ tới Nhan Hạ không nói thêm gì đứng dậy muốn đi.
"Nhan Hạ." Mộ Kỷ Vấn cuống quýt gọi tên nàng, "Đừng đi."
Nhan Hạ quay lưng lại nên không thể thấy Mộ Kỷ Vấn rất chật vật mới nói được hai chữ này. Tuy thường ngày nói cười hào sảng kỳ thực Mộ Kỷ Vấn vẫn là tiểu nữ ưa ngượng ngùng a. Nhan Hạ rất lâu không đến thăm nàng, hai người cũng rất lâu không có cùng trò chuyện như trước, nghĩ đến chuyện bị Nhan Hạ bỏ mặc bụng Mộ Kỷ Vấn liền dâng lên một cổ ủy khúc.
"Không phải không muốn thấy ta sao?" Nhan Hạ xoay người nhìn nàng, giọng điệu vẫn như cũ lạnh băng.
"Là ngươi không muốn thấy ta." Mộ Kỷ Vấn lí nhí trả lời, rất sợ chọc người ta đi mất, nhưng trong bụng rất khó chịu a, bệnh bao lâu là bấy lâu Nhan Hạ không nhìn đến nàng. Nhan Hạ nghe được liền nhíu mày, đi đến bên giường nhìn chằm chằm Mộ Kỷ Vấn, Mộ Kỷ Vấn bị nhìn đến ngượng ngùng liền quay đầu đi.
"Ngươi nhìn cái gì, còn không phải sao? Ta bệnh lâu như vậy ngươi cũng chỉ đến một lần, còn không phải là không muốn nhìn thấy ta." Mộ Kỷ Vấn khó khăn lắm mới đem buồn bực trong lòng nói ra, ai biết lại gợi lên sự khó chịu trong Nhan Hạ, không nhắc đến thì thôi, nhắc đến nàng liền muốn sinh khí.
"Có Nhan Hinh bồi ngươi sớm tối vui vẻ trò chuyện, ta căn bản có đến cũng không cần thiết." Nhan Hạ không nhận ra lời nói của nàng thật chua a. Mà Mộ Kỷ Vấn nghe xong đầu rối thành một mảng.
"Tiểu Nhan cùng ngươi bất đồng làm sao giống."
"Tiểu Nhan, gọi thân thiết như vậy có cần ta báo với nàng ta trở lại bồi ngươi dưỡng bệnh?" Nhan Hạ vẫn một vẻ xa cách đứng trước giường nhìn Mộ Kỷ Vấn.
Lời này làm Mộ Kỷ Vấn nghe đến ủy khúc dâng lên tròng mắt, chật vật giấu đi hít một hơi sâu không muốn tiếp tục trò chuyện, thái độ của Mộ Kỷ Vấn càng làm Nhan Hạ nộ khí.
"Làm sao? Có muốn hay không? Ta lập tức gọi nàng quay về."
"NHAN HẠ!" Mộ Kỷ Vấn thiếu chút hét ầm lên, ngươi nói chuyện có thể để ý đến người khác một chút không a? Mà Nhan Hạ vẫn như cũ dáng điệu cao cao tại thượng đưa mắt xuống nhìn Mộ Kỷ Vấn.
Không đến thăm hỏi nàng thì thôi đi, nói chuyện còn đả thương người, Nhan Hạ đáng chết.
"Hừm.!" Nhan Hạ hừ lạnh không biết nghĩ gì liền nói, "Không tiếp tục làm phiền ngươi. Ngày mai ta liền quay về."
Tim Mộ Kỷ Vấn thịch một tiếng, tâm lại đau đến ê ẩm. Nàng giương mắt nhìn người kia đang xoay người, hốt hoảng muốn giữ lại, lại không biết nói như thế nào. Nhan Hạ không thấy người kia lên tiếng giữ lại liền tự cười giễu chính mình. Nhan Hạ a, lời cũng đã nói rồi sao còn không mau đi. Ngươi muốn nàng giữ ngươi lại a?
Mộ Kỷ Vấn mắt thấy người kia xác thật muốn đi, chân cũng đã bước đến cửa liền hốt hoảng cực độ, lập tức đứng dậy mặc kệ bản thân vẫn còn chút chưa thích ứng loạn choạng chạy đến dùng sức níu lấy vạt áo của Nhan Hạ cúi đầu không nói gì. Nhan Hạ không xoay người cũng không nhìn Mộ Kỷ Vấn, tâm phiền ý loạn một mớ tơ vò. Kỳ thực nàng cũng không muốn đi, lại càng không muốn nói mấy lời thương tổn Mộ Kỷ Vấn, nhưng ngàn vạn lần cũng không biết vì sao mỗi lần nhớ đến Mộ Kỷ Vấn cùng người khác nói chuyện vui vẻ, hay Mộ Kỷ Vấn quan tâm người khác không phải nàng liền sinh nộ khí. Giống như lúc nãy rõ ràng lo lắng cho nàng ta lại vì môt câu tiểu Nhan cùng ngươi bất đồng lửa giận liền bừng bừng cháy, tiểu Nhan tiểu Nhan, tiểu yêu hồ đợi đến khi đại tỷ ngươi quay về sẽ lột da ngươi.
"Đừng...đừng đi." Mộ Kỷ Vấn thật lâu sau mới mở miệng lí nhí nói. Nhan Hạ thính lực rất tốt tuy người kia nói nhỏ như muỗi kêu nàng vẫn nghe rất rõ ràng. Lại không nhận ra hai từ đơn giản kia làm cho nàng mỉm cười.
"Ngươi nói gì?" Nhan Hạ có ý trêu chọc phất tay áo muốn xoay người đối diện Mộ Kỷ Vấn, mà Mộ Kỷ Vấn lại nghĩ người kia thật sự muốn thoát không biết làm sao trực tiếp đem Nhan Hạ nhét vào lòng, chỉ là không dám dùng sức ôm lấy nàng.
"Đừng đi, Nhan Hạ đừng đi, có được không...?" Bởi vì lo sợ người kia đi mất Mộ Kỷ Vấn vùi đầu vào hõm cổ nàng giọng điều chật vật khổ sở nói.
"Kỷ Vấn đối với ai cũng ôn nhu như vậy?" Nhan Hạ vẫn bị cái gái tên Nhan Hinh đâm cho mấy cái nên vẫn không chịu buông xuống, mà hai chữ Kỷ Vấn này lại làm Mộ Kỷ Vấn muốn khóc, ủy khúc giấu đi bây giờ lại muốn trào ra. Không gặp mấy ngày nàng đã khổ sở đến vậy, người kia không đến thăm thì thôi gặp mặt liền đối nàng sinh nộ khí, lại còn giận dỗi muốn rời đi. Phải là nàng sinh khí mới đúng a.
Mộ Kỷ Vấn ở trong cổ người kia khẽ lắc đầu giọng oán phụ nói "Làm sao có, cũng chỉ có đối với ngươi."
"Vậy còn tiểu Nhan của ngươi?" Nhan Hạ không buông tha tiếp tục hỏi, Mộ Kỷ Vấn đầu không ngẩng, dụi mũi vào cổ đối phương hít lấy mùi hương thật lâu chưa được ngửi, sau mới nói.
"Cái gì tiểu Nhan của ta. Là ngươi không đến thăm ta, tiểu Nhan thương tình liền đến tìm ta trò chuyện. Ngươi cũng không biết mất dạng ở đâu, ta không đến tìm ngươi, ngươi liền không đến tìm ta, một chút cũng không để ý người ta. Còn sinh khí, sinh khí cái gì a, muốn sinh khí là ta mới đúng." Nói xong liền hướng cần cổ trắng ngần của Nhan Hạ cắn xuống một cái, Nhân Hạ bị đau vẫn không đẩy người ra để mặc người kia hồ nháo.
"Nhìn ngươi rất thích tiểu Nhan." Nhan Hạ nghĩ nếu đối phương gật đầu nói thật thích nàng sẽ lập tức một chưởng đánh người này hồn bay phách lạc.
"Ai nói? Ta là thích..." Mộ Kỷ Vấn chút nữa đã tự đào hố, thật may là ngừng kịp nhưng Nhan Hạ không hài lòng tiếp tục truy.
"Ngươi làm sao?"
"Không có...gì." Nhan Hạ nghe xong trực tiếp đẩy Mộ Kỷ Vấn ra, bất ngờ bị đẩy làm Mộ Kỷ Vấn ngây người.
"Ngươi không thích tiểu Nhan, cũng không có thích ta, ôm cái gì. Tránh ra ta muốn về phòng."
"Ai nói không thích ngươi?" Mộ Kỷ Vấn rống lớn sau đó dùng sức ôm Nhan Hạ, trong bụng khó chịu liền muốn hướng người gây rối xã giận. Mộ Kỷ Vấn lần này không chỉ ôm, còn càn rỡ áp môi mình lên môi Nhan Hạ, nóng bỏng một đoạn làm Nhan Hạ có chút trở tay không kịp. Mộ Kỷ Vấn mang theo giận dỗi hôn lên môi nàng còn cắn nhẹ một cái, nàng đau khẽ mở miệng Mộ Kỷ Vấn liền đưa lưỡi sang thăm dò, nàng rõ ràng đang chống cự lại không biết vì sao thành ra cả hai dùng lưỡi quấn quýt nhau, Mộ Kỷ Vấn càng ôm càng chặt càng hôn lại càng sâu, mà nàng đối với chuyện này không những không ghét còn có cảm giác thích.
Mộ Kỷ Vấn hôn nàng từ tức giận trở thành ôn nhu sau ôn nhu lại trở nên nóng bỏng, Nhan Hạ một thân nóng rực, mà nàng cũng phát hiện ra cả người Mộ Kỷ Vấn cũng nóng không kém nàng. Nụ hôn kéo dài đến khi Mộ Kỷ Vấn thở không nổi nữa mới quyến luyến tách ra, tách ra rồi mới hối hận.
"Nhan....xin lỗi." Mộ Kỷ Vấn cúi đầu không dám nhìn Nhan Hạ, mặc dù lúc hai người họ nhau Nhan Hạ ban đầu có cự tuyệt như sau đó đáp ứng, tuy nghĩ vậy nhưng Mộ Kỷ Vấn tự thấy mình có chút hạ lưu.
"Kỷ Vấn thích ta sao?" Trái lại Nhan Hạ không chút ngại ngùng hỏi Mộ Kỷ Vấn, hôn cũng đã hôn rồi còn ngại ngùng cái gì.
Mộ Kỷ Vấn nghe mà cả người run rẩy, trả lời làm sao a, nàng thật thích Nhan Hạ, thật rất thích, nhưng mà cả hai đều là nữ a..phải làm sao đây? Chết tiệt, sao trước khi hôn người ta không nghĩ đến.
Nhan Hạ thấy người kia không trả lời thuỷ chung cuối đầu liền vòng tay qua cổ Mộ Kỷ Vấn, kéo người kia đến gần ghé nhĩ thất người kia ôn nhu nói.
"Nếu Kỷ Vấn không thích ta, ta liền xem nụ hôn lúc nãy là ngươi sốt đến hồ đồ một chút cũng sẽ không để ý."
Không để ý?
"Không được, làm sao không để ý. Ta cũng không phải sốt đến hồ đồ mà hôn ngươi."
"Vậy là thích ta sao?" Nhan Hạ vẫn ở bên tai thì thầm làm tai Mộ Kỷ Vấn thật ngứa a.
"Nhưng mà...ta với ngươi đều là nữ nhân...cái này..." Mộ Kỷ Vấn thật muốn vò đầu bứt tóc, đều nói giận quá hóa điên là có thật a.
"Trả lời ta, Kỷ Vấn thật thích ta?" Nhan Hạ đặt môi lên tai Mộ Kỷ Vấn, dòng điện chảy qua người làm Mộ Kỷ Vấn tê dại. Mộ Kỷ Vấn gật đầu mặt lại tầng tầng nổi hồng phiến.
Nhan Hạ mỉm cười tách ra khỏi tai Mộ Kỷ Vấn, mặt đối mặt với nàng ôn như dịu dàng cười với nàng. Đôi môi xinh đẹp bởi vì bị cường hôn lúc nãy mà đỏ mọng mấp máy nói.
"Kỷ Vấn, thật thích ngươi."
~~~
"Ô ô ô~ các nàng đều là nữ nhân sao?" Tiểu Trưởng quầy cả kinh nhìn Truy nương, Truy nương không không gật cũng không đáp, cầm lên chén rượu uống một hơi.
"Làm sao có thể? Cả hai đều là nữ nhân a." Tiểu huynh đệ kích động lên tiếng hỏi lại.
"Ai nói không thể? Sách sử không phải từng ghi chép mối tình chia đào của Vệ Linh Công cùng Di Tử Hà còn có chuyện của Hán Văn Đế một đời chu cấp cho nam nhân chèo thuyền Đặng Thông? Nam nhân trên vạn người kia có thể, nữ nhân sao lại không thể?" Một đoạn thành âm từ nhà bếp phát ra làm mọi người sửng sốt quay đầu, A Di không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa lạnh nhạt nói.
Truy nương bật cười nhìn nàng, phải a. Năm nhân có thể nữ nhân cớ gì không thể?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook