Bách Truy Lâu
C3: Thi Yêu (hạ 下)

Khắp thành Tô Châu truyền nhau lời đồn thực hư không rõ, người người nhà nhà kéo đến chính thất của Thất Tú Phường tìm náo nhiệt.

"Đại sư tỷ của Thất Tú Phường đêm qua bị thích khách bắt đi, trên giường nàng một mảng lớn toàn máu là máu, nghe nói bị hạ thủ rất nặng còn nữa..."

"Đại sư tỷ Thất Tú Phường giao đấu với thích khách ba trăm hiệp, cuối cùng vì bị mất máu quá nhiều mà chết."

Đấy là lời thiên hạ truyền miệng nhau, sư tỷ muội lẫn các bậc trưởng bối đều không rõ tại sao chỉ trong một đêm tin tức lại bay xa đến vậy. Thất Tú Phường bị đột nhập không phải lần đầu, nam nữ si tình chúng đệ tử Thất Tú nhiều vô số, dăm ba hôm lại có tin người này người kia đêm hôm lẻn vào nội thất tìm đến người trong mộng, chỉ là chuyện lần này có chút vượt khả năng.

Trên giường của Đường Ninh Yên đúng là có một mảng máu lớn, phỏng chừng bị thương rất nặng, trong tủ đồ cũng có một ít máu, có thể đoán là thích khách trong lúc chạy trốn đã lén vào phòng nàng rồi trốn trong tủ, sau đó nhân cơ hội nàng ngủ mà giết chết nàng.

Chỉ là...nếu thích khách kia thật sự giết Đường Ninh Yên thì hà cớ gì phải hủy thi diệt tích? Một đao chém xuống rồi vô tung vô ảnh trốn đi không phải tốt hơn sao?

"Đường Ninh Yên..." Cổ Ngữ trong mơ màng cố mở mắt, tâm mắt mệt mỏi dò xét xung quanh. Nàng nhớ trước khi mất đi ý thức, thứ cuối cùng nhìn thấy là khuôn mặt lo lắng của Đường Ninh Yên.

"Đã tỉnh?" Đường Ninh Yên từ bên ngoài đi vào trên tay cầm theo một cái chén, Cổ Ngữ nhìn nàng lại nghĩ mình nằm mơ.

"Tỉnh rồi thì tốt mau uống chén thuốc, uống xong sẽ lại vận công chữa trị cho ngươi." Đường Ninh Yên ngồi xuống bên cạnh Cổ Ngữ, hương thơm nhàn nhạt trên người nàng càng khiến cho Cổ Ngữ nghĩ mình hẳn là bị thương đến mơ màng rồi, mộng lại có thể chân thật như vậy.

"Thất thần cái gì? Còn chưa tỉnh mộng sao? Nhân lúc còn nóng mau mau uống." Đường Ninh Yên hung hăng nhét chén thuốc vào tay Cổ Ngữ, nghĩ lại một hồi đêm qua lại làm nàng sợ muốn chết.

Âm hồn Cổ Ngữ kia quả đúng không sợ chết, đêm hôm dám lẻn vào nội phòng của đệ tử Thất Tú, còn để bị thương thành ra như vậy. Võ công không phải rất tốt sao? Sao lại để người ta đâm trúng? Đệ tử Ngũ Độc Giáo chẳng lẽ chỉ có cái miệng?

Đường Ninh Yên nhíu mày, đêm qua cũng thực hồ đồ, sao lại đem nàng giúp đi sau đó còn lén lút đem nàng trốn ra khỏi thành Tô Châu? Đường Ninh Yên hẳn là hoảng sợ đến hồ đồ rồi.

Cổ Ngữ ở một bên nhìn nàng hết nhăn mặt lại nhíu mày, chén thuốc trong tay vẫn còn nóng. Rõ ràng bản thân không nằm mơ nhưng cảm giác lại không chân thật. Đường Ninh Yên từng nói không muốn gặp nàng, cũng nói rất chán ghét nàng, còn nói rất hối hận tại sao một kiếm kia lần đó không đâm nàng.


"Đường Ninh Yên..." Cổ Ngữ khẽ hô làm Đường Ninh Yên đang trăm vạn nghĩ suy kéo về thực tại, rõ ràng không phải mơ.

"Làm sao?"

"Ngươi tại sao lại ở đây?" Cổ Ngữ nhớ lại, đêm qua bởi vì không nhịn được muốn nhìn Đường Ninh Yên một chút, không ngờ lúc dùng khinh công bay lên mái nhà vô tình làm rơi một cái ngói, sau đó bị đám đệ tử tuần tra truy đuổi một hồi, tiếp đến không cẩn thận trúng phải một kiếm. Với nội công của nàng một chiêu giết đám người kia tựa hồ còn dễ hơn giết một con kiến, chỉ là nghĩ lại, đám sư tỷ muội này đều cùng Đường Ninh Yên lớn lên, thâm tình không ít. Nếu thật sự giết các nàng Đường Ninh Yên chắc chắn rất đau lòng cũng sẽ phẫn hận nàng, vậy nên một kiếm kia không tránh cũng không đánh trả.

Có phải đệ tử Ngũ Độc Giáo ai cũng cuồng ngông si tâm như vậy?

"Ta làm sao ở đây a? Còn không phải nhờ ơn phúc của ngươi. Làm ta có nhà không thể về còn phải cả đêm chăm sóc ngươi?" Đường Ninh Yên nhăn mặt, thật một chưởng, chưởng chết nàng ta.

Cổ Ngữ im lặng không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn chén thuốc trong tay ngửa đầu một hơi uống cạn. Đệ tử Ngũ Độc Giáo quanh năm thử độc thử thuốc, một chén thuốc bồi bổ này căn bản không giúp gì được các nàng, chỉ là cái này Đường Ninh Yên nấu cho nàng, nàng không thể không uống, còn là uống rất sảng khoái.

"Cởi y phục." Nhìn chén thuốc đã cạn đáy Đường Ninh Yên liền muốn vận công chữa trị nội thương cho Cổ Ngữ. Nàng ta mau mau khoẻ mạnh thì nàng sẽ càng sớm trở về, không muốn cùng người này dây dưa một hồi sớm tối.

"Đường Ninh Yên, không nghĩ ngươi lại sắc như vậy a." Cổ Ngữ nói xong cong môi cười mang theo chút tà mị, nàng biết ý của Đường Ninh Yên chỉ là muốn trêu chọc nàng ta một chút.

"Hồ đồ.!" Đường Ninh Yên liếc mắt nhìn Cổ Ngữ, nghiến răng phun ra hai chữ.

"Được được, muốn cởi liền cởi đừng hở một chút giương nành múa vuốt như vậy a." Cổ Ngư nói xong chậm rãi nắm lấy thắt lưng của mình kéo nhẹ, vai áo nhẹ nhàng hững hờ rơi rớt lộ ra bả vai trắng ngừng noãn nà. Đường Ninh Yên không hiểu, cùng là nữ nhân cớ sao khi thấy nàng ta chậm rãi khiêu khích lại có chút lúng túng quay mặt đi.

Y phục vì động tác của Cổ Ngữ mà rớt xuống nửa lưng, lộ ra thân hình cùng đường cong tuyệt mỹ, nam nhân Trung Nguyên từng truyền tai nhau rằng, nữ nhân Miêu Cương xinh đẹp tuyệt trần hình như có chút là thật.

"Không phải muốn thay ta trị thương sao?" Cổ Ngữ quay lưng với Đường Ninh Yên, nên Đường Ninh Yên không thể nào thấy được khoé miệng của đối phương đang cong lên, Đường Ninh Yên phía sau gáy đối phương làm mặt quỷ, không nói hai lời liền tiến đến gần.


Hai bàn tay ấm áp đột nhiên áp lên phía sau lưng làm Cổ Ngữ có chút giật mình, cúi đầu giấu đi vẻ mặt ngượng ngùng. Tuy nói trước đây bị thương không ít, độc dược kinh tâm cũng vô số lần, mỗi lần chữa thương đều là bị sư phụ lột trần quăng vào bồn dược thảo nhưng chưa bao giờ có cảm giác ngượng ngùng xấu hổ như lần này.

Cổ Ngữ từng tự hỏi nàng đối với Đường Ninh Yên rốt cuộc là gì, chỉ là chưa từng có câu trả lời nào thoả đáng. Nàng đối với một cái nhíu mày, một ánh mắt một nỗi bi ai vui vẻ của đối phương đều để tâm, duy chỉ có một thứ Cổ Ngữ không để tâm là sự lạnh nhạt của Đường Ninh Yên.

Cơ thể của Cổ Ngữ có chút nóng lại có chút lạnh, lưng bởi vì bị tay ai kia áp đến nổi có chút ngứa ngày, thật muốn nói với Đường Ninh Yên đừng gắng sức, nội công Ngũ Độc Giáo vốn không thể dung hoà với nội lực của Thất Tú Phường.

Chút thương tổn này không thể ảnh hưởng đến gân cốt của Cổ Ngữ, càng không thể làm nàng suy giảm nội lực, chỉ là mất chút máu nghỉ ngơi một đêm đã khá lên rất nhiều nhưng lại không muốn nói cho Đường Ninh Yên biết, Cổ Ngữ là đang tham luyến sự ôn nhu chăm sóc của đối phương.

Thu hồi hai tay, Đường Ninh Yên gật đầu vẻ mặt hài lòng. Âm hồn Cổ Ngữ kia nội công không nhỏ, tối qua truyền công trị thương cho nàng cũng đã mơ hồ cảm thấy, giờ phút này lại càng thêm rõ ràng.

"Nội công của ngươi như vậy sao lại dễ dàng bị thương?" Đường Ninh Yên sau khi thu lại nội lực chậm rãi hỏi.

"A~ là không cẩn thận đi." Cổ Ngữ kéo lại vai áo, buộc lại thắt lưng trả lời.

"A~" Đường Ninh Yên đối với câu trả lời qua loa không chấp nhất, nếu người đã không sao vậy thì nàng liền trở về Thất Tú Phường nhận lỗi với sư phụ.

Không lẽ ngươi lại muốn ta nói vì không muốn làm ngươi đau lòng mà chịu một kiếm sao? Cổ Ngữ đem câu nói giấu ở trong lòng chỉ nhẹ cười.

"Được rồi thân thể ngươi không sao, liền từ biệt đi, sau này không cần gặp lại." Cổ Ngữ nghe xong câu này liền muốn thả Đoạt Mệnh trùng giày vò Đường Ninh Yên đến chết, vừa mới ôn nhu chăm sóc giờ lại trở mặt vô tình.

"Đường Ninh Yên.!" Cổ Ngữ vẻ mặt không vui lớn tiếng gọi tên nàng. Nàng lại đưa mắt lười biếng nhìn đối phương. Âm hồn này khoẻ một chút là lại ồn ào a.

"Ngươi không có tim phổi a~ vết thương còn chưa lành liền muốn vứt bỏ ta."


"Phải phải, đã muốn vứt bỏ ngươi từ lâu. Hy vọng ngươi cũng đừng mặt dày suốt ngày quấy rầy ta." Một đêm không ngủ quả thật làm nàng mệt muốn chết rồi, âm hồn kia còn không biết nặng nhẹ gào thét cái gì, nàng không có tim phổi thì đã để âm hồn này chết dưới Đào Mặc Kiếm* rồi.

Đào Mặc Kiếm: Vũ khí trấn phái của Thất Tú Phường.

Cổ Ngữ bất giác xoay người vươn tay chụp lấy cổ tay của Đường Ninh Yên sau đó vận công, dùng nội công truyền Miên cổ* vào trong người Đường Ninh Yên. Đường Ninh Yên há hốc miệng không kịp phản ứng liền ngã xuống lâm vào giấc mộng mị.

*Miên cổ: một loại cổ trùng gây ngủ.

Sớm biết như vậy liền dùng Miên cổ đánh nàng bất tỉnh bắt về Miêu Cương. Cổ Ngữ hừ một tiếng sau đó mỉm cười.

Đường Ninh Yên bị lắc lư làm cho tỉnh lại, cơ thể mơ hồ không phân rõ trời đất, đại não truyền cho từng trận đau nhức. Không rõ nàng đã ngủ bao lâu, chỉ nhớ trước khi ngủ hình như âm hồn kia giở trò gì đó với nàng.

Đảo mắt nhìn quanh hình như nàng đang trên xe ngựa, bên cạnh không có ai chỉ nghe bên ngoài truyền đến tiếng người nói. Rõ ràng Cổ Ngữ đang ở bên ngoài, tên bại hoại này cư nhiên đem nàng bắt đi.

Định thần một chút, nàng vén rèm trong xe ngựa lên định bụng sẽ mắng chết đối phương ai nghĩ được xe đột nhiên dừng lại tiếng ngựa hí lên một cái đem nàng đẩy ngã ra trước. Cổ Ngữ nhanh tay ôm lấy nàng, một màn đẹp mắt lại bị cái trừng mắt của nàng phá hỏng.

"Ngươi..."

"Aa~ cuối cùng cũng đến rồi." Lời chưa nói hết đã bị Cổ Ngữ chặn lại, nàng nghi hoặc nhíu mày, đến? Đến đâu a?

Cổ Ngữ nhảy xuống xe ngựa vươn tay thả lỏng người, đi xe một đoạn dài như vậy xương cốt gì cũng đều cứng như đá. Sau khi xuống tay với Đường Ninh Yên, Cổ Ngữ liền muốn nhanh chóng đem người bắt về Miêu Cương, nhưng suy nghĩ một hồi lại quyết định muốn đưa nàng đi ngắm nhìn thế gian để nàng đại khai nhãn giới.

Từ Miêu Cương đi đến Trung Nguyên, Cổ Ngữ đi qua không ít nơi. Đi đến mỗi một nơi đều dừng lại một vài hôm dò la tin tức cùng ngắm nhìn quang cảnh nơi đó, mỗi một nơi liền muốn cùng Đường Ninh Yên đi qua.

Cách Tô Châu thành một ngày một đêm xe ngựa là Đào Hương Thôn, quanh năm hoa đào nở rộ con đường nhỏ dẫn vào thôn tràn ngập những cánh hoa đào đang thả mình cùng gió, lần trước đến đây Cổ Ngữ đã nghĩ nếu lần sau có thể cùng Đường Ninh Yên ngắm hoa đào thật tốt biết bao.

"A~" Đường Ninh Yên từ xe ngựa bước xuống liền bị cảnh sắc trước mặt làm cho kinh hô. Từng tán cây hoa đào rộng lớn vươn mình che chắn cho con đường nhỏ rộp bóng, cánh hoa bay khắp nơi cùng mùi hương dễ chịu, hướng mắt ra xa xa còn có thể thấy một con suối nhỏ mọc đầy hoa sen, phía trên còn có thác nước từ đỉnh núi chảy xuống, phối hợp vô cùng hài hoà với cảnh sắc trước mặt là cây cầu đá nho nhỏ bắt quá dòng suối đầy hoa.


"Đã tỉnh rồi?" Cổ Ngữ mỉm cười nhìn Đường Ninh Yên thất thần hỏi nhỏ.

"Ngươi đưa ta đi đâu?" Đường Ninh Yên bị cảnh sắc mê hoặc nhưng vẫn không quên truy vấn.

Tuy rằng Tô Châu thành của nàng xinh đẹp phồn hoa, cảnh vật dựa vào bốn mùa mà thay đổi, hoa đào của Mặc Hoa trấn phía sau Thất Tú Phường cũng lộng lẫy uyển chuyển sau từng cơn gió, nhưng vẫn không là gì so với cảnh vật trước mặt.

"Đưa ngươi đi ngắm hoa đào, còn có đưa ngươi đi ăn bánh hạnh hoa. Nghĩ ngươi từ nhỏ đến lớn chỉ ở Thất Tú Phường chưa được nhìn qua cảnh đẹp nhân gian nên muốn đưa ngươi đi ngắm." Cổ Ngữ nói lời này làm Đường Ninh Yên xấu hổ, quả thật nàng từ nhỏ đã ở Thất Tú Phường nơi xa nhất từng đi hẳn là Mặc Hoa Trấn phía sau Thất Tú Phường, đương nhiên lần đi Miêu Cương mấy năm trước không tính là đi dạo thăm thú cảnh quan.

"A~ không nghĩ đến gần Tô Châu lại có một nơi bồng lai như vậy, đây là chỗ nào? Làm sao ngươi biết?" Đường Ninh Yên xoay người nhìn Cổ Ngữ, âm hồn này rốt cuộc sao lại biết nơi tuyệt sắc thế này?

"Ta từ Miêu Cương đến Trung Nguyên tìm người đương nhiên sẽ đi qua rất nhiều nơi ăn rất nhiều mòn, chỗ này thì có là gì." Cổ Ngữ phất tay dáng vẻ tiêu sái nói, sau đó nắm lấy tay Đường Ninh Yên dẫn nàng đi qua cầu đá nhỏ đi vào Đào Hương thôn.

Thôn nhỏ đông người, hai bên đường buôn bán tấp nập, giọng người cười nói vang vang cả con đường. Đường Ninh Yên nhìn Cổ Ngữ bên cạnh lại nghĩ không biết nàng đã đi qua bao nhiêu nơi.

"Nhị vị tiểu thư, mua dùm cho bà lão mấy cái bánh bao hạnh hoa đi a." Bà lão bán bên đường mỉm cười đôn hậu mời khách, Cổ Ngữ quay người thấy ai kia đang ngây ngốc nhìn nàng, trong lòng lại có chút cảm giác hoa đào hôm nay thật đẹp.

Vươn tay nhận lấy hai cái bánh bao hạnh hoa từ bà lão, Cổ Ngữ lại tiếp tục dẫn nàng đi một vòng thôn nhỏ, Đường Ninh Yên không nói gì chỉ chăm chú nhìn cảnh vật, trong tay vẫn còn bánh bao hạnh hoa Cổ Ngữ đưa.

Cổ Ngữ dẫn nàng đi đến cuối thôn, nơi đó có một cây anh đào đại thụ, thân cây to đến hai vòng tay ôm không hết, tán cây rậm rạp vươn mình đón gió, hoa đào đại thụ một mình cô độc lớn lên ở cuối thôn, bên cạnh là vực sâu không thấy đáy. Cổ Ngữ buông tay nàng đi lên phía trước vươn tay sờ lên thân cây, Đường Ninh Yên phía sau không thể nhìn thấy dáng vẻ của nàng, chỉ nghe nàng nhẹ nói.

"Kỳ thực ta vẫn luôn muốn cùng ngươi đến đây, cùng ngươi đứng ở chỗ này ngắm nhìn hoàng hôn ăn một cái bánh hạnh hoa. Cũng rất muốn cùng ngươi đi dạo khắp nơi, không lo không nghĩ. Chỉ là hết lần này đến lần khác ngươi đều không cho ta cơ hội mở miệng, luôn luôn tìm cách đuổi ta đi. Nói thật những lần đầu có chút mệt mỏi, muốn buông tha ngươi lại không thể buông tha chính mình. Một lần lại một lần mặt dày tìm đến cho ngươi mắng đánh. Aiz~ ngươi nói xem đến tột cùng tại sao một kiếm năm đó người ngươi đâm xuống không phải là ta?"

Đường Ninh Yên sửng sờ mở to mắt nhìn người phía trước, nàng vẫn luôn cảm thấy Cổ Ngữ kia thật phiền phức, luôn bám theo nàng như âm hồn đòi mạng lại luôn lớn tiếng gọi tên nàng, dạ mặt dày không thể dày hơn. Nhưng quả thật hình như nàng đã quen nhìn thấy một Cổ Ngữ tuỳ hứng, muốn làm gì liền làm nấy, muốn truy ai liền truy đến tận trời cuối biển, nhưng không quen nhìn thấy một Cổ Ngữ bi ai tuyệt vọng, bóng hình cô độc như hoa đào đại thụ kia.

Mấy năm nay nàng cùng người kia dây dưa sớm tối, từ ghét bỏ trốn chạy lại trở thành quen thuộc, mỗi ngày trôi qua đều cảm thấy thiếu cái gì đó nếu như đối phương không đến tìm nàng. Từ bài xích rồi đến trông chờ, kỳ thực nàng đối với Cổ Ngữ đã rất lâu không còn ghét bỏ gì, nhưng thân là đệ tử Thất Tú Phường làm sao có thể kết giao với đệ tử tà phái, còn là đại đệ tử của Ngũ Độc Giáo.

Đường Ninh Yên nàng sau này sẽ là người cai quản Thất Tú Phường, còn người kia sớm muộn gì cũng trở về Miêu Cương nhận lấy chức Giáo chủ Ngũ Độc Giáo. Nàng luôn luôn biết như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương