Bạch Thước Thượng Thần
-
Chương 32
[ Năm mới vui vẻ ]
“Tuy ngươi có thể tạm thời áp chế thần hồn bồ đề, nhưng với linh lực của ngươi, không cách nào luyện hóa nó, ngươi dùng tà pháp.
“Phạn Việt nhíu mày, câu này không phải là dò hỏi, mà là định luận.
“Không sai.
Tiên đạo đã bất công, Phiêu Diểu ta cũng không còn đường sống, ta đây rơi vào tà ma thì có sao! Tam giới vốn không có pháp quy, người nào mạnh người đó chính là quy tắc!” Trong mắt Tùng Hạc không có nửa điểm tiên cốt từ bi, duy chỉ còn lại sự bướng bỉnh.
“Đúng là tự dát vàng lên mặt, cái gì mà vì tiên môn, bất quá chỉ là một chút ham muốn cá nhân thôi.
Theo bản tôn biết, sau khi hai đời Phượng hoàng vào Thiên cung cai quản Tiên giới đã đem mười tám đảo động thiên phúc địa ở Đông Hải tặng cho Tiên tộc tu luyện, Phiêu Diểu của ngươi không ai tu thành đại đạo, ngược lại đổ trách nhiệm cho Phượng tộc……” Phạn Việt phát ra một tiếng cười lạnh: “Ai cũng nói Tiên tộc toàn là ngụy quân tử miệng đầy nhân nghĩa, đổi trắng thay đen không biết xấu hổ như thế, thật đúng là làm bản tôn mở rộng tầm mắt.”
Phạn Việt không mở miệng thì thôi, một khi mở miệng có thể chọc người ta tức chết, lời từ trong miệng Yêu tộc như hắn nói ra, chỉ thẳng mặt Tùng Hạc, thiếu chút nữa làm một hơi còn sót lại của Tùng Hạc cũng đi luôn.
“Ngươi!” Tùng Hạc tức giận đến phát run, sắc mặt bi phẫn, lại không thể cãi lại.
Có lẽ ngay từ đầu hắn gạt Tùng Phong luyện hóa bồ đề mộc là vì Phiêu Diểu, nhưng sau đó hắn lại giả chết đọa ma, nuốt cạn linh khí Đông Hải, thậm chí không tiếc đem chúng đệ tử cùng Bạch Thước làm vật tế, mọi việc hắn làm chỉ là vì ham muốn cá nhân cố chấp trong trái tim hắc ám kia mà thôi!
Phạn Việt không hề dong dài, xích bạc trong tay phần phật: “Mấy chuyện dơ bẩn này nghe chỉ bẩn tai bản tôn, lời vô nghĩa nói đủ rồi, bản tôn tiễn ngươi một đoạn đường.”
Xích bạc từ trong tay Phạn Việt bay ra, nhắm thẳng về phía Tùng Hạc, Tùng Hạc vốn chỉ còn một chút bồ đề tâm che chở thần hồn, hiện giờ lại không thể lấy Nhĩ Quân làm con tin, cũng không còn đường sống nữa.
Hắn nhắm mắt chờ hồn phi phách tán, chợt một đạo kiếm quang chiếu qua, bên tai vang lên âm thanh kinh ngạc của Trọng Chiêu: “Sư tỷ!”
Đúng thật là Nhĩ Quân, từ lúc Tùng Hạc mở miệng tới giờ nàng vẫn luôn im lặng không nói gì, lúc này lại dùng hết toàn lực ngăn cản đòn tấn công của xích bạc.
Nhưng bất quá nàng chỉ là một Hạ quân nho nhỏ, nếu Yêu lực của Phạn Việt không bị hao tổn, ngày thường chỉ cần dư quang của xích bạc là đã có thể nghiền nát chân nguyên của nàng.
Xích bạc thấy nàng cản đường, chợt dừng lại, không xông lên nữa, đầu dây vừa kịp dừng cách giữa trán Nhĩ Quân một tấc.
“Vân Nhi……” Tùng Hạc trợn mắt trông thấy một màn này, mắt vừa động, liền rời khỏi bồ đề tâm mà ra tay.
“Không được lại đây! Cha đi đi!” Dường như Nhĩ Quân cảm nhận được ý định của Tùng Hạc, cũng không quay đầu lại, nước mắt tràn mi hô to: “Cha! Xin cha đừng hại người nữa, cha đi đi, đừng về Đông Hải, đừng quay lại nữa!”
Nhĩ Quân mặt đầy nước mắt, lấy Kim Đan trong cơ thể ra, đột nhiên ném về hướng ánh sáng trên không thủy động, thủy động nứt ra một khe hở.
“Đi đi! Cha!”
Nhĩ Quân lấy mạng mình mở ra đường sống cho Tùng Hạc không dám nhìn Trọng Chiêu và Bạch Thước nữa.
Tùng Hạc đã đọa ma còn tàn hại đồng môn, đừng nói trời không thể dung hắn, toàn phái Phiêu Diểu cũng sẽ coi hắn là tà đạo phản bội môn phái.
Nhưng Tùng Hạc dù sao cũng là cha nàng, cho dù vi phạm đạo trời, nàng cũng không thể trơ mắt nhìn Tùng Hạc chết trước mặt mình.
Tùng Hạc không chần chờ nữa, nắm lấy bồ đề tâm bay về hướng khe hở kia.
“Tìm chết.” Mắt thấy Tùng Hạc muốn chạy trốn, Phạn Việt hừ lạnh, cũng không kiên nhẫn nữa, liền quất xích bạc xuống.
“Điện chủ! Đừng!”
“Dừng tay!”
Bạch Thước, Trọng Chiêu vội vàng ngăn trở, Phạn Việt trở tay phất tay, một đạo kết giới hiện ra ngăn chặn hai người, hai người không chút phòng vệ đập vào kết giới, cũng không biết vì sao, chỗ mà Bạch Thước đâm vào mềm mại vô cùng, dường như kết giới kia đã đỡ nàng một phen, Trọng Chiêu thì lại không nhận được đãi ngộ này, cả người như đập vào nham thạch, bị dội lại thật mạnh, nặng nề rơi xuống đất.
Phạn Việt không thèm nhìn đến hai người đang lấy trứng chọi đá kia, đầu ngón tay khẽ nâng, xích bạc phát ra một đạo quang mang, không lưu tình nữa, hướng vào mi gian Nhĩ Quân.
Yêu khí đâm vào máu thịt, máu tươi bắn ra, nhuộm đỏ kết giới, Bạch Thước không đành lòng nhìn cảnh tượng này, sớm đã tránh mặt đi.
“Cha!”
Tiếng hét bi phẫn vang vọng trong thủy động, Bạch Thước quay đầu, chỉ thấy trên người Tùng Hạc bắn ra hắc quang vạn trượng, hóa thành một trái bóng tròn trịa bảo hộ quanh thân Nhĩ Quân, nơi xích bạc đâm vào chính là ngực của hắn.
Xích bạc xuyên thủng ngực, lấy đi bồ đề tâm, bay trở về trong tay Phạn Việt.
“Hạo Nguyệt điện chủ, tất cả mọi chuyện hôm nay đều do một mình ta gây ra, bồ đề tâm của thiên trả địa, Phiêu Diểu chỉ là môn phái hết thời của Đông Hải, mong điện chủ tha cho Phiêu Diểu ta.”
Tùng Hạc run rẩy đưa nội đan của Nhĩ Quân nhập vào cơ thể nàng, thân hình dần dần trong suốt.
“Cha!” Nhĩ Quân khóc lóc bay về phía Tùng Hạc, Tùng Hạc giơ tay, dường như muốn vỗ về gương mặt Nhĩ Quân: “Con à, cha...cha sai rồi……”
Nhĩ Quân còn chưa kịp chạm được bàn tay đang vươn ra của Tùng Hạc thì Tùng Hạc đã hóa thành tro bụi.
“Cha!”
Thấy Tùng Hạc thần hồn tiêu tán, Nhĩ Quân phun ra một ngụm máu, ngất trên mặt đất, kết giới cản trở Trọng Chiêu biến mất, Trọng Chiêu vội vàng bay lên, đỡ lấy Nhĩ Quân.
Hắc quang trong thủy động đã hoàn toàn tiêu tán, dây bồ đề đầy đất biến mất, ảo cảnh thủy động cũng không còn, âm thanh nước biển vỗ vào bờ vang lên bên tai ba người, ba người đang ở bờ biển Hỏa Băng đảo, ánh trăng đêm chiếu sáng, vạn linh khôi phục sự sống, dường như cách xa cả thế hệ.
Bạch Thước nhất thời cũng có chút miên man, thấy Phạn Việt muốn đi, không khỏi gọi hắn: “Điện chủ……”
Phạn Việt vẫn chưa quay đầu lại, chỉ dừng chân, phất tay hạ xuống một chùm sáng trên người Nhĩ Quân, hồng quang hiện lên, khuôn mặt Nhĩ Quân thống khổ, ư ư ra tiếng, Trọng Chiêu gầm lên, đề phòng: “Hạo Nguyệt điện chủ, ngươi làm cái gì vậy?!”
Bạch Thước không đề phòng Phạn Việt đột nhiên ra tay với Nhĩ Quân, nhất thời không kịp phản ứng, lại nhớ tới cảnh tượng này không hiểu sao có chút quen thuộc, vội vàng nói: “Sư huynh, là bảo vệ nguyên đan sư tỷ, không cần lo lắng, điện chủ không có làm hại nàng.”
Bạch Thước vừa quay đầu lại, Phạn Việt đã hóa thành một đạo lưu quang biến mất ở phía chân trời.
Quả nhiên thần sắc thống khổ của Nhĩ Quân biến mất, ngủ say sưa, Trọng Chiêu tìm tòi quanh người nàng, thấy chân nguyên của nàng vẫn chưa bị hao tổn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
“Hắn đã làm cái gì vậy?”
“Hắn đã lấy đi ký ức tối nay của Nhĩ Quân sư tỷ.”
Mọi âm thanh đều tĩnh lặng, Bạch Thước nhìn tinh quang nơi chân trời kia, không biết vì sao lại có chút buồn bã.
Bạch Thước khẽ thở dài, Trọng Chiêu sửng sốt, vừa định mở miệng hỏi Bạch Thước sao lại biết, chỉ thấy Bạch Thước quay đầu, móc từ trong tay áo ra một mầm cây phát ra tràn trề thần lực, đó là một khúc gỗ bồ đề nhỏ.
“Đây là……?”
“Bồ đề mộc đó, lúc nãy khi tà bồ đề muốn gϊếŧ ta, ta trộm ở bên cạnh tâm cây nửa khúc.
Đây chính là thần mộc Thần giới, trân quý hơn nhất phẩm địa bảo nhiều, vừa hay có thể luyện chế nhất phẩm đan dược cho huynh.
Lăn lộn nửa đêm, cuối cùng cũng không uổng công.” Bạch Thước cười khúc khích, thư giãn: “Đi thôi A Chiêu, chúng ta về nhà!”
Nhìn nụ cười trên mặt Bạch Thước, Trọng Chiêu áp xuống nghi hoặc trong lòng, nhẹ nhàng gật đầu.
Bỏ đi, khoảng cách giữa bán thần Yêu giới - Hạo Nguyệt chi chủ và bọn họ xa như giữa trời và đất, hà tất gì phải hỏi lại.
Nội điện Phiêu Diểu đảo đèn đuốc sáng trưng, ngọc giản một lần nữa được đặt lên án, Tùng Phong nhìn ngọc giản của tổ tiên, khuôn mặt già đi mấy tuổi, lo lắng sốt ruột.
Trải qua một kiếp hôm nay, hộ sơn đại trận bị hủy, linh lực của trấn sơn ngọc giản cũng không còn bao nhiêu, mười hai lưu vân đệ tử gặp nạn, Phiêu Diểu phái đã là mặt trời sắp lặn.
“Sư huynh a sư huynh, huynh nghĩ sai thì hỏng hết, huỷ hoại ngàn năm căn cơ của Phiêu Diểu a.” Tùng Phong bất lực, ho khan thật mạnh, thân hình run lên, Trọng Chiêu vội vàng đỡ Tùng Phong, ánh mắt quan tâm: “Sư thúc.”
Tùng Phong xua xua tay, có chút nghi ngờ hỏi: “Con mới vừa nói…… trước khi đi Hạo Nguyệt điện chủ đã hủy đi ký ức của Vân Nhi sao?”
“Vâng.
Sư thúc, Hạo Nguyệt điện chủ rốt cuộc có lai lịch gì?”
Tùng Phong lắc đầu: “Tam giới chỉ biết lai lịch Hạo Nguyệt điện chủ bất minh, là kỳ tài tu yêu, mười năm trước hắn đột nhiên xuất thế, hiên ngang chém hết Thao Thiết ở cực Bắc, từ đây nhất chiến thành danh.
Không ai biết lai lịch của hắn, có điều ta nghe nói hắn ẩn cư ở cực Bắc Yêu giới, cực ít khi xuất hiện trước mặt người khác…… Sau khi bồ đề rơi xuống Đông Hải, sư huynh lấy bản mạng chân nguyên che giấu khí tức của nó, ngay cả Thiên cung cũng không biết, nhưng lần này hắn tới Đông Hải rõ ràng chính là vì bồ đề tâm, xem ra, chỉ sợ hắn có liên hệ không tầm thường với bồ đề……”
Tùng Phong chợt ngừng nói: “Bỏ đi, việc của bán thần cũng không phải chuyện mà Phiêu Diểu nho nhỏ có thể nhìn thấu.
Chiêu Nhi, sau này hành tẩu tam giới, nếu có cơ duyên gặp được Hạo Nguyệt điện chủ, lấy lễ tương đãi, chớ nên đắc tội.”
Trọng Chiêu sửng sốt: “Sư thúc……?”
“Nếu việc sư phụ con đọa ma bị Thiên cung biết, Phiêu Diểu ta nhất định phải hứng chịu sự phỉ nhổ của tiên môn, khó lòng tồn tại trong tam giới.
Hắn đã lấy đi ký ức của Vân Nhi, đó là để lại cho Phiêu Diểu ta một đường sống.
Cho dù Tiên Yêu khác biệt, Phiêu Diểu ta cũng nên đáp lại phần ân tình này của hắn.”
Tuy Tiên Yêu có hiềm khích, nhưng đã không giống mấy trăm năm trước, như nước với lửa, chỉ còn ma đạo bị tam giới phỉ nhổ thôi.
“Vâng, đệ tử hiểu rồi.”
“Ngoại môn đệ tử Bạch Thước kia……”
Nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Tùng Phong, sắc mặt Trọng Chiêu cứng đờ, vội nói: “Sư thúc yên tâm, ký ức của A Thước cũng bị Hạo Nguyệt điện chủ kia lấy đi rồi.”
Tùng Phong gật đầu, nhẹ nhàng thở ra.
Trọng Chiêu báo lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra trên Hỏa Băng đảo cho Tùng Phong, nhưng lại giấu đi bí mật linh huyết của Bạch Thước và lý do nàng có mặt ở đó, Tùng Phong chỉ biết Bạch Thước ra đảo hái thuốc, trời xui đất khiến xông vào Hỏa Băng đảo kích động phong ấn, lúc này mới dẫn hắn tiến đến phát hiện nơi ở của tà bồ đề.
“Cũng coi như nó có công với Phiêu Diểu, sau hôm nay cứ cho nó làm nội môn đệ tử đi.”
Mười hai lưu vân đệ tử chết, tuy Bạch Thước không có thiên phú tu tiên gì nhưng lại học được bản lĩnh luyện đan xuất chúng, trong Phiêu Diểu hiện giờ cũng coi như là một nhân tài.
Trọng Chiêu vui vẻ: “Đa tạ sư thúc.”
“Chiêu Nhi, trải qua chuyện này, Phiêu Diểu ta càng thêm suy bại, sư thúc già rồi, tu luyện càng khó tiến thêm nữa, gánh nặng sau này của Phiêu Diểu sẽ đè trên người con rồi.”
“Sư thúc……” Thấy vẻ mặt bi thương của Tùng Phong, Trọng Chiêu nhất thời cũng không biết nói cái gì mới tốt.
“ “Ngô đồng võ yến” ba tháng sau, nếu con có thể thắng, đoạt được Ngô đồng kiếm, bái nhập Thiên cung tu luyện thì có lẽ Phiêu Diểu chúng ta có ngày có thể được liệt vào Tam sơn lục môn lần nữa.” Tùng Phong vỗ vỗ vai Trọng Chiêu, nhìn về phía ngọc giản, thở dài nói.
“Sư thúc yên tâm, đệ tử tất sẽ dùng hết toàn lực.” Trọng Chiêu trầm giọng mở miệng.
Yêu giới, cực Bắc, ngàn dặm hàn băng, nơi này quanh năm tuyết đọng, là chỗ tụ tập của Yêu thú hung ác nhất thế gian, nhưng lúc này mọi âm thanh đều tĩnh lặng, vạn thú đều không dám lộ ra hơi thở, chỉ vì tòa tuyết điện mỹ lệ uy nghiêm đứng sừng sững tại chỗ sâu nhất trong băng nguyên.
Trăng lạnh đầu hạ sáng nhàn nhạt, hậu điện không có một chút náo nhiệt nào cả, điện chủ thích yên lặng nên không ai dám đặt chân đến hậu điện.
Chỉ có Long Nhị Lư hết nhảy trái rồi lại nhảy phải trên án, nhưng cho dù nó nhảy nhót như thế nào cũng luôn bị đánh trở về ngay khi vừa nhảy khỏi bàn gỗ.
Lần thứ một trăm linh tám Long Nhị Lư bị quăng ngã như chó gặm phân, tính toán không ngừng cố gắng.
Linh lực của nó bị Phạn Việt phong ấn, bốn phía xung quanh bàn đều bị hạ cấm chế, nó biết là tốn công vô ích, dù sao cũng không có ai, cứ tìm chút việc chơi cho vui vậy.
Một đạo hồng quang hiện lên, Phạn Việt hiện thân trong điện, thân hình đang nhảy nhót của Long Nhị Lư cứng đờ, vội vàng ngã trên bàn giả chết, làm một con lừa gỗ đúng nghĩa.
Heo vàng bay ra từ trong tay áo Phạn Việt, tràn ngập vui mừng.
“Thật tốt quá, rốt cuộc cũng đã lấy Long Tam về rồi, mau mau mau, ngươi mau luyện hóa hắn đi.”
Long Nhị Lư đang giương lỗ tai nghe thấy tiếng Long Nhất Trư kêu to, trừng mắt cả kinh, chỉ thấy trong lòng bàn tay Phạn Việt có một gốc bồ đề tâm hoả lập loè.
Phạn Việt phất tay, trên mặt đất xuất hiện một trận pháp cổ xưa phức tạp, ngọn lửa trong trận cháy bừng bừng, Phạn Việt đi vào cổ trận, tĩnh tọa trong đó, giây lát sau, lửa khói đốt cháy áo trên của hắn gần như không còn, chỉ thấy bảy viên tinh mang trên thân hắn như đao khắc rìu đục ở trước ngực, lúc này đây, bảy viên tinh mang lại hiện ra hình vẽ hỗn loạn quỷ dị, liền thành một đường dẫn đến trái tim.
Trăng tròn ánh giữa không trung, Phạn Việt chưa kịp luyện hóa bồ đề tâm, đột nhiên phun ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, không biết từ khi nào Long Nhất Trư đã bay đến trên án, thoải mái mà dựa vào Long Nhị Lư cứng ngắc, nằm vắt chân nhìn như không ngoài ý muốn.
“Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, đã bị cấm chế áp chế đến chỉ còn năm thành linh lực, còn cậy mạnh cái gì, chỉ cần chờ thêm một ngày, đợi thần lực của ngươi khôi phục thì việc thu phục tà bồ đề chỉ còn là chuyện dễ như trở bàn tay rồi? Nhưng ở thời điểm yếu nhất ngươi lại cùng nàng lấy tâm đầu huyết (máu đầu tim) ký thần hồn khế ước, không nói đến việc hao tổn tâm thần cực lớn, còn giúp nàng cứu hai tên đệ tử tiên môn, điện chủ của ta ơi, đầu ngươi bị lừa đá hả?”
Long Nhất Trư vừa lạnh giọng mở miệng, vừa phối hợp tình hình mà đá đầu con lừa gỗ dưới chân.
Khuôn mặt Phạn Việt lạnh băng, lạnh lùng nhìn Long Nhất Trư, nó lại bĩu môi lẩm bẩm: “Ngay cả nói cũng không cho nói? Ngươi bị thương thành như vậy, ngươi xem nha đầu kia có quan tâm ngươi nửa câu không, người ta một lòng lo lắng cho trúc mã, ta không tin ngươi không nhìn thấy nàng lén lút giấu một đoạn bồ đề mộc……”
Long Nhất Trư còn chưa nói xong, một đạo hồng quang trảm trên người con heo, Long Nhất Trư lảo đảo một cái, té đến đầu đầy sao, không còn hơi sức đâu mà lắm lời nữa.
Hỏa diễm bốc lên trong cổ trận, Phạn Việt đặt bồ đề tâm ở trước ngực, tim cây chậm rãi dung nhập vào một viên tinh mang trong đó, hình vẽ dữ tợn mờ dần…… Phạn Việt nhắm mắt, bắt đầu nhập định luyện hóa.
Bên dưới Hạo Nguyệt, Long Nhất Trư và Long Nhị Lư khẩn trương nhìn Phạn Việt luyện hóa bồ đề tâm, ngay khi tim cây hoàn toàn dung nhập vào tinh mang, đột nhiên ngọn lửa trong cổ trận chợt lóe lên, gương mặt lạnh băng của Phạn Việt lướt qua vẻ kinh ngạc, chỉ thấy một đạo hồng quang hiện lên, Phạn Việt biến mất ở trong trận.
Màn này nằm ngoài dự đoán, một heo một lừa hai tên đầu gỗ đồng thời nhảy dựng, bốn mắt nhìn nhau, mắt lừa tràn đầy mờ mịt, khó khăn hỏi: “Hắn...hắn bị tâm bồ đề ăn rồi?”
“Ngươi mới bị tâm bồ đề ăn đó, miệng quạ đen.”
“Người đó đâu?”
Dường như Long Nhất Trư nghĩ tới cái gì, thở dài một tiếng: “Nữ nhân a, thật là oan nghiệt……”
Bên ngoài Phiêu Diểu đảo, Bạch Thước lăn lộn một đêm ngồi trên ghế gỗ nhỏ canh giữ bên cạnh dược đỉnh, giành giật từng giây, ngáp một cái, là đang luyện chế tâm bồ đề.
Bồ đề là thần mộc, nếu như bị Tùng Phong chưởng môn nhận ra được khí tức của thần mộc, chỉ sợ những việc mà nàng và A Chiêu đã thương lượng không gạt được hắn nữa……
Lão quy uống say chổng vó ngáy ngủ trong góc rất say sưa.
Trong dược viên, ngoại trừ âm thanh thiêu đốt bừng bừng trong bếp lò, an tĩnh đến cô tịch, Bạch Thước chống cằm cực kỳ nhàm chán mà thêm củi lửa, cũng không biết nghĩ tới cái gì, nhịn không được bĩu môi.
“Tốt xấu gì cũng đồng sinh cộng tử một hồi, ngay cả chào hỏi cũng không nói là đã đi rồi, yêu quái a, thật đúng là không có nhân tình……”
Bạch Thước nhất thời thất thần, ngón tay bị dầm gỗ đâm trúng, cắt ra miệng vết thương nhỏ, đầu ngón tay rỉ máu, nàng kêu đau một tiếng, chẳng hề để ý, đúng lúc tàn lửa trong bếp bắn ra, bay lên trán nàng, Bạch Thước vội vàng giơ tay lên quẹt, máu tươi dính lên trán, ấn ký ám nguyệt từng xuất hiện trong thủy động chợt lóe lên, nhanh chóng hút lấy linh huyết của nàng.
Bạch Thước không hề phát giác những chuyện này: “Đi gấp như vậy làm cái gì, tốt xấu gì cũng phải để ta khám chút, bắt mạch chút chứ, cho dù là bán thần thì khi lấy tâm đầu huyết, cũng sẽ không…… Ai da!”
Một đạo hồng quang hiện lên, Bạch Thước bị vật gì đó đè nhẹp lép, ghế gỗ vỡ thành bột phấn, Bạch Thước ngã vào đống bột phấn, đầu óc choáng váng.
“Cái quỷ gì……?!”
Bạch Thước gian nan đẩy đồ vật đang đè trên người ra, đầu ngón tay lạnh lẽo lại ấm áp.
Nàng sửng sốt, giương mắt nhìn, chỉ nhìn thấy thân hình và gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.
________________________________________________________________________________________________
Chương 33
Hey, điện chủ, lại gặp nhau rồi!
Ngày mai gặp lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook