Bạch Thủ Yêu Sư
Chương 14: Cữu Cữu Của Thân Nương (2)

Mà cái gọi là thập nhị liên hoàn ổ đó, thực ra chính là mười hai bến tàu bên hồ, bảo hộ toàn bộ các con đường kinh doanh từ bắc vào nam.

Xác thực là một trong những chỗ làm ăn kiếm ra nhiều tiền nhất ở thành Liễu Hồ, vốn dĩ việc làm ăn này sẽ không rơi vào tay của Phương gia, nhưng mà năm đó ở đây có nhiều hà quái ăn thịt người dân, đâm vào thuyền bè, lúc đó Phương Xích đang tu luyện ở Cửu Tiên Tông dẫn theo một đám đồng môn đến, trảm sát hà quái, quét sạch đường sông, đạt được sự cảm kích của người dân đi thuyền, mới cùng nhau dâng vào cửa Phương gia.

Lúc này cữu cữu làm ầm ĩ lên, âm thanh đã sắp phá tung sảnh rồi, múa tay loạn xạ, tràn đầy tức giận.

Phương lão gia là một người mềm yếu, trước giờ không thích cãi nhau với người thân. Hơn nữa ông ấy thực sự không hiểu việc làm ăn này lại đang vô cùng đau lòng, tâm trí như tơ vò, bất đắc dĩ mà phất tay, chỉ nói:

-Ngươi tự xem mà làm đi…

Cả nhà cữu cữu đều lộ ra vẻ mặt vui sướng, nhìn nhau một cái, nhướng mày lên.

Mà các chưởng quầy và ông chủ nhỏ ngồi xung quanh, vẻ mặt đều ngơ ngác mà nhìn nhau, có người còn khẽ thở dài lắc đầu, nhưng không ai dám ý kiến gì.

-Mấy chuyện làm ăn xung quanh thành Liễu Hồ, chính là để cho cha mẹ ta dưỡng già, cữu cữu đừng hòng mơ tưởng đến!

Cũng đúng lúc này, Phương Thốn đi vào sảnh, ngồi lên ghế đầu rồi ra hiệu cho nha hoàn đi bưng trà nóng đến.

Vừa nói ra một câu, nhất thời liền thu hút ánh mắt của toàn bộ người trong phòng.

-Ngươi… ngươi… đứa trẻ này nói chuyện không có chừng mực!

Cữu cữu cũng ngẩn ra, mới bất mãn mà dạy dỗ Phương Thốn:

-Ta là muốn tốt cho Phương gia, sao lại nói là mơ tưởng?

Phương Thốn khát nước, uống hết nửa chén trà đang đặt bên cạnh người Phương lão gia, lúc này mới buông xuống, quay đầu nhìn người cữu cữu xuất thân từ giết heo nhà mình, khuôn mặt hắn ta đầy dữ tợn, nói:



-Mười năm trước, một nhà cữu cữu từ quận Sơn Nam rồi chuyển đến Liễu Hồ, nể vì thân thích, căn nhà đó, đất, cửa hàng, nhà ta không biết đã cho bao nhiêu, bây giờ đã có hơn nghìn mẫu ruộng ở ngoài thành rồi, cũng có bảy tám cái thôn trang, ngay cả vị biểu huynh này ta cũng mượn mặt mũi của huynh trưởng mới có thể vào được thư viện Bạch Sương, trở thành luyện khí sĩ!

Hắn vừa nói, vừa nhíu mày:

-Bây giờ gia huynh đã mất rồi, phụ mẫu thương tâm, sự tình loạn như ma, cữu cữu là người thân không giúp cũng bớt sinh sự đi, kết quả ngươi lại nhân lúc này chạy đến đây mượn gió bẻ măng, đây cũng coi là làm ăn gì?

Toàn bộ người trong sảnh bỗng nhìn qua hướng Phương Thốn, vẻ mặt ngạc nhiên.

Bình thường vị Phương nhị công tử này nổi tiếng là một tay ăn chơi, tiêu tiền như nước, không biết đã làm bao nhiêu chuyện xấu xa rồi. Người người đều nói sau lưng hắn là tên ngốc, ai mà ngờ được lúc này hắn lại nói ra những lời như vậy ở trước mặt mọi người?

-Sao lại nói thế?

Cữu cữu đều bị hắn nói cho mặt đỏ bừng, đã phồng lên như gan lợn rồi, một hồi lâu mới hét lên:

-Ngươi là nói người thân muốn hại ngươi sao?

Phương Thốn buông chén trà xuống, nói:

-Ta cũng biết cữu cữu là người thân, chắc sẽ không hại ta nhưng mà ta lại có chút tò mò, việc làm ăn thập nhị liên hoàn ổ ở ngoài thành, chỉ cho nhà cữu cữu một chút mà thôi, mỗi năm chỉ ngồi lấy tiền lời, từ lúc nào mà lại do cữu cữu quản lý rồi? Hơn nữa lúc này cữu cữu vội làm ăn gì lại cần khế đất thương ấn?

Cữu cữu liền bị hắn hỏi cho á khẩu, há miệng ra nhưng không nói ra được gì.

Cửu nương nhìn thấy cữu cữu cứ há miệng như là cá khát nước, mãi mà không nói ra được một câu, liền yên lặng mà đẩy biểu huynh của Phương Thốn đang ngồi giữa một cái, dùng miệng ra dấu với hắn ta.

Biểu huynh của Phương Thốn, họ Tào tên Xương, lớn hơn Phương Thốn một tuổi, dáng người to béo mập mạp, một mắt to, một mắt nhỏ, nhìn ai cũng giống như là lác vậy, dũng mãnh hung ác, hai năm trước hắn ta vào thư viện Bạch Sương, bây giờ đã tu luyện ra pháp thuật, đường đường chính chính là một vị Luyện Khí Sĩ, trong mắt người thường, đây giống như là một tiểu tiên nhân có thể hô phong gọi gió!

Hắn ta vốn chỉ ở trong Phương phủ ngồi ngây ngốc mà ngồi ăn điểm tâm, lại bị mẫu thân đẩy cho một cái, lúc này mới phản ứng lại, cái cổ cứng cắp tràn đầy gân xanh, nuốt hết điểm tâm trong miệng xuống, bỗng nhiên nghiêm mặt, vỗ mạnh lên mặt bàn làm từ gỗ trắc vài cái.

Rầm!



Cái bàn vừa nặng vừa chắc kia, trực tiếp bị hắn ta đánh gãy, trở thành một đống gỗ vụn.

-Ngươi nói với cha ta kiểu gì thế hả?

Hắn ta nổi giận đùng đùng, lạnh như băng mà nhìn Phương Thốn đang ngồi trên ghế chủ, ánh mắt giống như là muốn ăn thịt người vậy.

Đại công tử Tào gia là nhân vật số một ở thành Liễu Hồ, nổi tiếng là hung hăng, không nói câu nào đã ra tay.

-Xương Nhi à, ngươi đây… ngươi đây là…

Biểu huynh kia giận dữ hét lên một tiếng, dọa cho toàn bộ người trong phòng đều kinh hãi.

Rõ ràng Phương lão gia cũng không ngờ được, trước đây đứa cháu trai lúc nào cũng chất phác, thật thà, ngốc nghếch mà ngoan ngoãn của nhà mình giờ lại đột nhiên lộ ra một mặt hung hãn như vậy, vừa kinh sợ lại vừa tức giận, suýt chút nữa là bị dọa cho tắt thở, thở gấp mấy tiếng, sắc mặt tái nhợt, ngửa người ra phía sau, may mà nha hoàn bên cạnh phản ứng nhanh, vội vàng đến đỡ lấy, vừa lo lắng hô, vừa vuốt ngực.

Cho dù là hai phu phụ cữu cữu rõ ràng cũng không ngờ tới, trừng mắt đứa nhi tử nhà mình một cái, hóa ra nó còn có uy lực mạnh như vậy, sau khi kinh ngạc, khuôn mặt lại tỏ ra chút vui mừng, nhìn thấy Tào Xương hung ác đứng dậy, bọn họ lại có chút xúc động.

-Nhi tử có tiền đồ rồi…

-…

-…

-Cần gì phải như thế chứ, đều là người thân cả, sao lại làm thành cái dạng như thế rồi?

Phương lão gia nhuận khí xong, sắc mặt tái nhợt, khổ sở mà khuyên.

-Cái gì mà người thân với không người thân chứ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương