Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng
Chương 47: Chuyện ở sân huấn luyện

Bạch thiếu gia, anh xác định không phải là mình nhìn lầm chứ?

Bạch Thắng: "Thuận tiện bữa trưa của anh em cũng bao nhé."

Quý Nghiên: "A?"

Bạch Thắng: "Thế nào?"

"Không có gì." Quý Nghiên mím môi: "Em tưởng là cơm trưa cũng sẽ có người làm cho anh."

"Ừm, nhưng so với người khác, anh vẫn là muốn ăn cơm Nghiên Nghiên làm hơn."

Quý Nghiên: ". . . . . ."

Là bởi vì cô làm cũng không tệ lắm sao? Ha ha.

Những thứ khác không nói, nhưng riêng tài nấu nướng của mình thì Quý Nghiên rất có tự tin.

Vốn tưởng là Bạch Thắng sẽ dẫn cô đến một chỗ nào đó ở bên ngoài, kết quả không ngờ lại là đến sân huấn luyện tư nhân của nhà họ Bạch. Ngày hôm qua đi theo Bạch Thắng vào cũng không chú ý nhiều như vậy, hôm nay nhìn kỹ mới phát hiện nhà họ Bạch thật sự rất lớn, nhìn cứ như rồng chỉ thấy đầu không thấy đuôi.... Khung cảnh cực kỳ xinh đẹp, bao gồm kiến trúc chủ đạo cũng thế, không phải là lâu đài hay phong cách châu Âu gì đó thường thấy, mà là có chút trừu tượng, thiết kế không theo quy luật, Quý Nghiên không thể nói cụ thể cảm giác của mình lúc này gọi là gì, chỉ có thể nói nó thật sự là cực kỳ xinh đẹp.

Trong đó còn có vườn hoa riêng, vườn trái cây, nếu như không phải là có mục đích khác thì Quý Nghiên thật muốn ở lại đi tham quan một chút, bởi vì đây hoàn toàn là nơi ở trong mơ của cô đó!

Trong sân huấn luyện, Quý Nghiên vừa tới cửa liền nhìn thấy hai người không tính là quen, vẻ mặt tươi cười, nhưng không hiểu sao Quý Nghiên lại run lên hai cái.

"Hi~, chỉ huy, Quý tiểu thư, chào buổi sáng." Sương hào hứng bừng bừng chạy lại gần bọn họ chào hỏi.

Bạch Thắng thản nhiên nhìn cô ấy một cái."Chồng tới vợ theo (phu xướng phụ tùy) sao?"

Anh nhớ anh chỉ kêu có mỗi Phong tới đây thôi.

Hay là tới đưa đồ.

Sương: "Chỉ huy, anh cười quá lạnh rồi. Nếu tôi mà cùng tên cọc gỗ đáng chết kia là vợ chồng thì tôi đã trực tiếp đi nhảy lầu rồi, làm gì còn có tâm trạng ở đây vui vẻ chứ."

Phong lạnh lẽo nói: "Vậy thì thật là tốt, mình đối với người trổ mã không hoàn toàn cũng không có hứng thú."

Sương phẫn nộ: "Mẹ nó, cậu nói người nào trổ mã không hoàn toàn hả? Cậu có từng nghe mấy câu trên web forum chưa? Trước khi nói một cô gái nào đó không đủ xinh đẹp thì mời cậu hãy tự soi gương mình trước, xem xem cậu có tư cách gặp được cô gái xinh đẹp không? Trước khi nói da một cô gái không đủ trắng, thì mời cậu nặn sạch sẽ mụn trứng cá, tàn nhan gì đó trên mặt mình trước đi. Trước khi nói eo một cô gái không đủ mảnh khảnh thì mời cậu cúi đầu tự xem xem tầm mắt cậu có thể lướt qua bụng nhìn thấy ngón chân của mình hay không. Trước khi nói một cô gái không đủ cao gầy thì mong cậu hãy bảo đảm bản thân mình thật sự cao đủ 1m80, chứ không phải là 1m08. Trước khi bình luận vóc người của một cô gái thì trước tiên xin mời cậu đưa ra 6 khối cơ bụng của chính mình cho mọi người xem. Trước khi nói ngực của một cô gái phẳng lì thì xin mời xác định kích thước JJ của cậu cao hơn trình độ quốc tế! MD cậu đủ để đạt tới tiêu chuẩn quốc tế ư, cậu còn thua mình ấy chứ, chị đây ít nhất còn có 34D, cậu thì sao? Cậu có sao cậu có sao? Hừ."

Phong: "Làm sao cậu biết mình không có? Cậu xem rồi sao?"

Quý Nghiên: ". . . . . ."

Sức chiến đấu của hai người này thật là chai lì mà!

Tôi đây chịu thua.

Bạch Thắng im lặng, đồng thời ánh mắt nhẹ nhàng quét qua bộ ngực Quý Nghiên, sắc mặt không có một chút biến hóa. Nhưng cảm giác kia lại thật giống như đang nói: Ừ, liếc mắt có 34C, vẫn là Nghiên Nghiên của anh tuyệt nhất.

Nhất thời trên mặt Quý Nghiên đỏ hồng, cả khuôn mặt đến mang tai cũng đều muốn thiêu cháy, có cần phải rõ ràng như vậy hay không?

Phong cho dù có cả ngàn vạn tưởng tượng đang lao nhanh trong lòng nhưng vẫn không quên chính sự, cầm lấy cái hộp ở bên cạnh đưa cho Bạch Thắng.

"Chỉ huy, đã chế tạo xong GB—18 cũng đã qua chỉnh sửa rồi, đây là thế hệ thứ nhất, chúng tôi đã thử qua, không có vấn đề gì. Bây giờ anh xem một chút coi thế nào, nếu có thể chúng ta liền chính thức bắt đầu chế tạo nhóm đầu tiên."

GB—18?

Nhanh như vậy liền chế tạo xong rồi? Quý Nghiên tò mò thò đầu qua. Chỉ thấy bên trong hộp sắt nằm lẳng lặng một cây súng màu bạc trắng, Bạch Thắng cầm lên, thong thả đi tới trước tấm bia, cứ như vậy tùy ý ngắm bắn. "Đoàng" một cái, đạn bắn ra, chính xác xuyên vào hồng tâm, trúng đích hoàn mĩ.

"Uy lực quả thật mạnh hơn rất nhiều." Bạch Thắng nhẹ nhàng nói: "Sức giật không thay đổi."

Phong gật đầu: "Như vậy là rất hiếm có a."

Quý Nghiên thầm nghĩ, dầu gì đó cũng là do cô cũng tốn hai ngày hai đêm đặc biệt nghiên cứu mà. Quý Nghiên không thể nói là có OCD(*) nhưng làm việc cũng đã cố gắng đạt tới mức hoàn mỹ. Mặc dù khổ cực nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy thành quả lao động của mình, cô vẫn là cực kỳ kích động. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy súng mình thiết kế thành phẩm đó!

(*): rối loạn ám ảnh cưỡng bức, là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress.

Bạch Thắng ngoắc tay: "Nghiên Nghiên, em qua tới đây."

Tim Quý Nghiên đập rất nhanh, cảm giác tim như muốn nhảy ra. Thiết kế súng và bắn súng, trong suy nghĩ của cô là hoàn toàn không cùng một khái niệm, cô có thể thiết kế ra rất nhiều khẩu súng ưu tú, nhưng ngay cả nhắm hay bắn gì đó một chút cô cũng không có nắm chắc.

Bạch Thắng cho là cô thấy súng nên khẩn trương, dù sao đây cũng là thứ lấy mạng con người ta, ở Trung Quốc, nếu không có thân phận đặc biệt thì làm gì có ai có khả năng đối mặt với nó? Phần lớn mọi người có thể cả đời ngay cả súng thật cũng chưa từng thấy, nếu như không phải là vì an toàn của Quý Nghiên thì anh cũng không hi vọng Quý Nghiên sẽ tiếp xúc những thứ này.

Tuy nói anh cũng có thể bảo vệ cô nhưng dù là người thân thiết cách mấy thì cũng sẽ có lúc không thể chăm sóc được, mọi việc đều có ngộ nhỡ, điểm này ai cũng không thể bảo đảm. Chỉ có để cho bản thân cô trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức có đầy đủ năng lực tự bảo vệ mình thì mới có thể bảo đảm cô không bị tổn thương.

Quý Nghiên nhìn súng trong tay của anh, đây chính là thứ tự tay cô thiết kế, có chức năng gì làm như thế nào phát huy nó, cô đương nhiên là rõ hơn ai khác. Đưa tay, chậm rãi nhận lấy, cô thậm chí có thể cảm nhận được lòng bàn tay mình không thể khống chế được run rẩy, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm cây súng trước mắt.

GB—18 thuộc về loại hình súng lục, súng dài 9 millimet, có thể nhanh chóng tinh tế giấu đi. Nó áp dụng thiết kế băng đạn song song, dung lượng bắn ra đạt 11 phát, hiệu lực đạn cực tốt, bắn ở cự li xa cũng cực kì khả quan, có thể nói công hiệu vượt qua rất nhiều loại súng ngắn bỏ túi truyền thống khác, cũng phá tan các giới hạn của một số loại súng ngắn bỏ túi thường gặp, là thiết kế hoàn mỹ nhất trong những năm gần đây của Quý Nghiên.

Về sau ắt sẽ dẫn phát một trận oanh động không nhỏ ở giới quân sự đây.

Bạch Thắng nói: "Sau này liền mang nó trên người, nếu có nguy hiểm gì anh không thể kịp lúc chạy đến thì em hãy dùng nó bảo vệ mình. Biết không?"

Quý Nghiên sững sờ."Ý anh là, muốn đưa nó cho em sao?"

Cô cầm súng, nhất thời cảm thấy nó như nặng ngàn cân.

"Ừ, như vậy anh cũng có thể yên tâm một chút."

Quý Nghiên im lặng.

Sương gào to: "Chỉ huy thật quá thiên vị à, chúng tôi mỗi ngày mỗi đêm gấp rút để chế tạo ra một thanh GB—18, báng súng chị đây còn chưa được sờ nóng tay đã liền nói đưa là đưa cho người ta. Đây là thanh GB—18 đầu tiên trên thế giới đó, chị đây làm thế nào cam lòng được chứ?"

Mọi người trực tiếp không thèm đếm xỉa đến Sương, Phong thì cái gì cũng không nói, trực tiếp đi tới nắm cổ áo cô ấy đi ra ngoài, Quý Nghiên yên lặng cũng là một loại đồng tình.

Sương huơ tay múa chân hô: "Cọc gỗ đáng chết, cậu buông mình ra. Chị đây đã không lấy được 18, vậy thì xem một chút cũng có thể chứ đúng không, mình muốn xem a a a cái đồ quỷ sứ đáng ghét."

Phong: "Câm miệng."

Sương: "Mẹ nó cậu siết cổ áo như vậy, mình không hít thở được biến thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho cậu đâu, mẹ nó!"

Tiếng nói ồn ào càng lúc càng xa, cho đến khi nghe không còn được nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương