Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng
-
Chương 32: Ôm nhau ngủ
"Ha ha....."
Trong một góc phòng ăn, một cô gái tóc ngắn không để ý hình tượng vỗ bàn cười to, cười đến nước mắt cũng sắp chảy ra!
Bộ dạng khi ghen của chỉ huy thật là đáng yêu nha!
Qủa thực là tức đến sắp phát hỏa mà vẫn còn nói được lời ác độc nham hiểm như vậy, thật là buồn cười chết mất!
Chàng trai bên cạnh cô thì sợ hết hồn, vội vàng đưa tay che miệng của cô, gầm nhẹ nói: "Cậu muốn chết hả? Nói nhỏ thôi, bị phát hiện bây giờ."
Cô gái vuốt ve tay của anh, lơ đễnh nói: "Yên tâm, chúng ta đeo mặt nạ da người, chỉ huy nhận không ra đâu."
Phong liếc cô một cái, lành lạnh nói: "Cậu cho rằng chỉ huy cũng 'thông minh' giống cậu sao?"
Sương hoàn toàn không nghe lời anh nói, giơ điện thoại di động lên, vui vẻ truyền hiện trường trực tiếp cho Ứng San.
Chỉ là cô không biết, điện thoại của Ứng San bây giờ lại đang ở trên tay Y Mạt Thuần.
Phong: "Qúa bỉ ổi! Chỉ huy ghen cậu cũng muốn mù quáng tham gia vào, có cái gì hứng thú đâu chứ?"
Sương cũng không quay đầu lại: "Ít nói nhảm đi, mình cũng không tin là cậu không hề tò mò, chỉ huy ghen đó nha, đây là trường hợp khó gặp cỡ nào cậu có biết không hả?"
Phong: ".............."
Được rồi, quả thật anh cũng rất tò mò >_<. . . . . .
Vì vậy, Bạch Thắng đang hiếu kỳ thì đột nhiên nhận được tin nhắn cô cô gởi tới.
Chỉ có bảy chữ: Tiểu Thắng Thắng, thông ass hắn ( nắm tay thành quyền ).
Còn thêm một khuôn mặt tươi cười thô bỉ để phụ hoạ.
Bạch Thắng nhếch lông mày lên, gần như có thể hình dung được rõ ràng nét mặt của Y Mạt Thuần. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Khẳng định cô cô đang giống y như khuôn mặt tươi cười này, gian trá lại bỉ ổi.
Còn ở bên cạnh viết thêm mấy câu bộc bạch: hắc hắc, tình địch gì chứ, cứ quả quyết xử đẹp hết cho cô.
Lại bởi vì vậy mà hai ” Đội viên Heo” đang ghi hình trực tiếp ở đây liền bị đồng bọn Y Mạt Thuần không đánh tự khai, hoa hoa lệ lệ bại lộ.
Sau đó, lại hoa hoa lệ lệ bị ném tới đảo đặc công dã ngoại- Tùng Lâm làm diễn luyện sinh tồn. Ròng rã một tuần lễ.
Trước khi đi, Sương vô cùng đau đớn ôm cây cột hát lên: “Biết trước sau gì nước mắt em cũng sẽ làm chân tướng rơi xuống~!”
A, không đúng, là” Biết trước sau gì chân tướng cũng sẽ làm nước mắt em rơi xuống~.”
Bất quá đây đều là chuyện sau này, trở lại ngay lúc này đây. Ăn một bữa cơm, cũng chỉ có bát của Quý Nghiên là sạch đến thấy đáy. Gần một nửa thời gian là điện thoại của Dương Hàm Mặc một mực réo vang. Anh bắt máy, lại cùng người ở đầu dây bên kia nói một tràng, đại khái là dù cho bây giờ có chuyện gì đi nữa thì tối nay anh chưa thể trở về Boston được, đối phương lại một mực thúc giục, anh trề môi, cũng không thèm tắt máy, cứ như vậy mặc nó reo, chính là không nhận điện thoại.
Quý Nghiên khuyên anh không nên làm trễ nãi chính sự, Dương Hàm Mặc lại trầm mặt, đôi mắt u ám nhìn cô, nét mặt kia rõ ràng là đang nói: “Em cứ như vậy muốn nhanh chóng đuổi anh đi?”
Quý Nghiên không nói, đối với Dương Hàm Mặc, cô vẫn là cảm thấy rất bất đắc dĩ .
An tĩnh gần một phút.
Bạch Thắng mới nói: “Tính tiền.”
Ra khỏi quán ăn, Dương Hàm Mặc khó được không yêu cầu đi cùng bọn họ. Nhưng anh lại hỏi địa chỉ nơi ở của Quý Nghiên ở Washington, chính Quý Nghiên cũng không biết đó là ở chỗ nào, vả lại bây giờ cô đang ở nhờ nhà Bạch Thắng, chuyện này nhất định là không nên nói cho Dương Hàm Mặc biết. Dương Hàm Mặc mặc dù bất mãn nhưng không miễn cưỡng, dù sao Quý Nghiên cũng sẽ phải lập tức trở về nước.
Chính anh cũng phải trở về Boston, chỉ là muốn trước khi hai người đường ai nấy đi thì có thể nhìn thấy cô nhiều hơn một chút mà thôi.
Anh biết, chỉ cần anh không đi tìm cô thì Quý Nghiên tuyệt đối sẽ không chủ động liên lạc với anh.
Đối với anh, cô luôn nhẫn tâm như vậy.
Sau khi Bạch Thắng và Quý Nghiên đi khỏi, Dương Hàm Mặc cũng không rời đi ngay lập tức, anh lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Dương Đình Đình.
Bên kia vừa bắt máy, Dương Hàm Mặc liền hỏi: “Đình Đình, có phải em gạt anh chuyện gì hay không?”
Anh bình tĩnh suy nghĩ một chút liền phát hiện có gì đó không đúng, Quý Nghiên không phải là người đứng núi này trông núi nọ, ngược lại cô rất chung thuỷ, lại cố chấp, thế thì làm sao vô duyên vô cớ lại chia tay Mạnh Thiếu Tuyền được? Hơn nữa sắc mặt cô rất kém, nếu như chỉ là tình cảm bất hòa bình thường thì lúc anh nhắc tới Mạnh Thiếu Tuyền, trong mắt Quý Nghiên cũng sẽ không để lộ ra một loại bình tĩnh như mặt nước lặng như vậy. Đó là vẻ mặt mà cô ấy chỉ biểu hiện khi đối với người cô ấy thất vọng cực độ thôi, chỉ có đối với người cô ấy mất long tin, mới có thể nhanh như vậy đã tống hắn ra khỏi thế giới của mình.
Ánh mắt Dương Hàm Mặc u ám, tựa như ở một nơi nào đó đang tụ tập bão ngầm, anh không hỏi thẳng Quý Nghiên là bởi vì có hỏi cô cũng sẽ không nói cho anh biết, nhưng không có nghĩ là anh không biết. Anh có loại dự cảm chẳng lành, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó! Mỗi lần chỉ cần Quý Nghiên có chuyện thì trái tim của anh sẽ không ngừng phiền não lo lắng. Dương Hàm Mặc nghĩ, có lẽ đã đến lúc anh nên trở về nước.
Ban đêm, sau khi Quý Nghiên tắm xong, mới vừa nằm ở trên giường liền cảm thấy bụng mơ hồ truyền đến cảm giác đau. Lúc đầu cô không hề để ý, cho là không cẩn thận làm động vết thương, nhưng cho đến khi bụng càng ngày càng đau, trên trán cũng toát ra mồ hôi lạnh, cô mới ý thức được là có gì đó không đúng.
Cảm giác đau do làm động vết thương không phải như vậy, hơn nữa cái này rõ ràng là đau đớn truyền tới từ chỗ bụng nhỏ, càng giống như là . . . . . Một tia chẳng lành vội xẹt qua.
Không phải bi thảm như vậy chứ?
Cái ý niệm này chỉ vừa mới thoáng qua trong đầu, Quý Nghiên liền cảm giác một dòng nước nóng chảy xuống, thái dương cô đập thình thịch. Cô cắn chặt răng, vén chăn lên, hai tay ôm bụng đi tới phòng rửa tay.
Khi thấy trên quần lót dính một ít vết máu nhỏ đo đỏ thì cô thật muốn ngửa mặt lên trời cười to, rõ ràng vừa rồi khi tắm còn chưa tới mà, tại sao phải trùng hợp như thế chứ?
Kỳ sinh lý của Quý Nghiên căn bản đều là cuối tháng, cô lười nên rất ít khi nào nhớ được cụ thể ngày có, nhưng bây giờ khẳng định là còn chưa tới ngày. Lại nhớ tới xế chiều hôm nay mình ăn một bát mì cay to như vậy, nên cũng có thể hiểu là vầy, thời tiết buổi tối khá lạnh, cô mặc không đủ ấm, lại ăn cay nhiều, cho nên nhất định là bị kích thích, ra trước thời hạn rồi.
Quý Nghiên khóc không ra nước mắt.
Bạch Thắng vốn là có thứ muốn đưa cho Quý Nghiên, gõ cửa phòng cô nhưng lại không có phản ứng, anh còn tưởng rằng Quý Nghiên ngủ, ai ngờ trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng rên không còn hơi sức. Bạch Thắng hơi ngừng lại, lập tức đẩy cửa ra đi vào.
Anh vừa vào cửa đã nhìn thấy Quý Nghiên ôm bụng khổ sở đi về phía bên giường, Bạch Thắng nhanh chóng đi lên đỡ lấy cô, giọng nói mát lạnh hơi vội vàng.”Sao vậy?”
“. . . . . .” Quý Nghiên không biết phải mở miệng thế nào.
Bạch Thắng dìu cô đến bên giường ngồi xuống, dung nhan tuấn nhã lộ ra vẻ lo lắng, nhìn cô chằm chằm.
Quý Nghiên cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Dì viếng thăm rồi.” (dì cả mẹ = kinh nguyệt)
Bạch Thắng nhíu mày, vấn đề này đúng là có chút nghiêm trọng.
Anh đường đường là một đấng mày râu, đối với chuyện thuộc phương diện này của phụ nữ dĩ nhiên là không hiểu lắm.
Chỉ là nhìn thấy Quý Nghiên đau đến sắc mặt trắng bệch, còn không ngừng đổ mồ hôi lạnh, dáng vẻ toàn thân vô lực. Trong lòng anh lại không khỏi xẹt qua một tia đau lòng, để cho cô nằm trên giường xong, giúp cô sửa sang lại tốt góc chăn, lúc này mới cầm chìa khóa xe lên đi ra cửa.
Anh tìm một cửa hàng tiện lợi gần đây, cầm lấy mấy gói băng vệ sinh, bởi vì không biết phải dùng loại nào mới tốt nên anh liền trực tiếp dứt khoát chọn loại đắt tiền nhất. Đến lúc trả tiền thì cô nhân viên phục vụ sững sờ nhìn xem băng vệ sinh trong giỏ mua đồ của vị trai đẹp khí chất tao nhã này, lại có chút không kịp phản ứng.
Bạch Thắng thanh nhã hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Cô nhân viên phục vụ vội vàng lắc đầu một cái, đợi Bạch Thắng đi xa, mới hồi hồn trở lại, vỗ ngực liên tục nói: “A a a thật vất vả mới thấy được một người cực phẩm như vậy, thế nhưng là hoa đã có chậu rồi, thật hận. . . . . .”
Bạch Thắng đưa băng vệ sinh cho Quý Nghiên, cô sửng sốt ước chừng gần một phút.
Bạch Thắng: “Nằm lên nệm trước đi, sẽ thoải mái hơn một chút.”
Trong một góc phòng ăn, một cô gái tóc ngắn không để ý hình tượng vỗ bàn cười to, cười đến nước mắt cũng sắp chảy ra!
Bộ dạng khi ghen của chỉ huy thật là đáng yêu nha!
Qủa thực là tức đến sắp phát hỏa mà vẫn còn nói được lời ác độc nham hiểm như vậy, thật là buồn cười chết mất!
Chàng trai bên cạnh cô thì sợ hết hồn, vội vàng đưa tay che miệng của cô, gầm nhẹ nói: "Cậu muốn chết hả? Nói nhỏ thôi, bị phát hiện bây giờ."
Cô gái vuốt ve tay của anh, lơ đễnh nói: "Yên tâm, chúng ta đeo mặt nạ da người, chỉ huy nhận không ra đâu."
Phong liếc cô một cái, lành lạnh nói: "Cậu cho rằng chỉ huy cũng 'thông minh' giống cậu sao?"
Sương hoàn toàn không nghe lời anh nói, giơ điện thoại di động lên, vui vẻ truyền hiện trường trực tiếp cho Ứng San.
Chỉ là cô không biết, điện thoại của Ứng San bây giờ lại đang ở trên tay Y Mạt Thuần.
Phong: "Qúa bỉ ổi! Chỉ huy ghen cậu cũng muốn mù quáng tham gia vào, có cái gì hứng thú đâu chứ?"
Sương cũng không quay đầu lại: "Ít nói nhảm đi, mình cũng không tin là cậu không hề tò mò, chỉ huy ghen đó nha, đây là trường hợp khó gặp cỡ nào cậu có biết không hả?"
Phong: ".............."
Được rồi, quả thật anh cũng rất tò mò >_<. . . . . .
Vì vậy, Bạch Thắng đang hiếu kỳ thì đột nhiên nhận được tin nhắn cô cô gởi tới.
Chỉ có bảy chữ: Tiểu Thắng Thắng, thông ass hắn ( nắm tay thành quyền ).
Còn thêm một khuôn mặt tươi cười thô bỉ để phụ hoạ.
Bạch Thắng nhếch lông mày lên, gần như có thể hình dung được rõ ràng nét mặt của Y Mạt Thuần. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Khẳng định cô cô đang giống y như khuôn mặt tươi cười này, gian trá lại bỉ ổi.
Còn ở bên cạnh viết thêm mấy câu bộc bạch: hắc hắc, tình địch gì chứ, cứ quả quyết xử đẹp hết cho cô.
Lại bởi vì vậy mà hai ” Đội viên Heo” đang ghi hình trực tiếp ở đây liền bị đồng bọn Y Mạt Thuần không đánh tự khai, hoa hoa lệ lệ bại lộ.
Sau đó, lại hoa hoa lệ lệ bị ném tới đảo đặc công dã ngoại- Tùng Lâm làm diễn luyện sinh tồn. Ròng rã một tuần lễ.
Trước khi đi, Sương vô cùng đau đớn ôm cây cột hát lên: “Biết trước sau gì nước mắt em cũng sẽ làm chân tướng rơi xuống~!”
A, không đúng, là” Biết trước sau gì chân tướng cũng sẽ làm nước mắt em rơi xuống~.”
Bất quá đây đều là chuyện sau này, trở lại ngay lúc này đây. Ăn một bữa cơm, cũng chỉ có bát của Quý Nghiên là sạch đến thấy đáy. Gần một nửa thời gian là điện thoại của Dương Hàm Mặc một mực réo vang. Anh bắt máy, lại cùng người ở đầu dây bên kia nói một tràng, đại khái là dù cho bây giờ có chuyện gì đi nữa thì tối nay anh chưa thể trở về Boston được, đối phương lại một mực thúc giục, anh trề môi, cũng không thèm tắt máy, cứ như vậy mặc nó reo, chính là không nhận điện thoại.
Quý Nghiên khuyên anh không nên làm trễ nãi chính sự, Dương Hàm Mặc lại trầm mặt, đôi mắt u ám nhìn cô, nét mặt kia rõ ràng là đang nói: “Em cứ như vậy muốn nhanh chóng đuổi anh đi?”
Quý Nghiên không nói, đối với Dương Hàm Mặc, cô vẫn là cảm thấy rất bất đắc dĩ .
An tĩnh gần một phút.
Bạch Thắng mới nói: “Tính tiền.”
Ra khỏi quán ăn, Dương Hàm Mặc khó được không yêu cầu đi cùng bọn họ. Nhưng anh lại hỏi địa chỉ nơi ở của Quý Nghiên ở Washington, chính Quý Nghiên cũng không biết đó là ở chỗ nào, vả lại bây giờ cô đang ở nhờ nhà Bạch Thắng, chuyện này nhất định là không nên nói cho Dương Hàm Mặc biết. Dương Hàm Mặc mặc dù bất mãn nhưng không miễn cưỡng, dù sao Quý Nghiên cũng sẽ phải lập tức trở về nước.
Chính anh cũng phải trở về Boston, chỉ là muốn trước khi hai người đường ai nấy đi thì có thể nhìn thấy cô nhiều hơn một chút mà thôi.
Anh biết, chỉ cần anh không đi tìm cô thì Quý Nghiên tuyệt đối sẽ không chủ động liên lạc với anh.
Đối với anh, cô luôn nhẫn tâm như vậy.
Sau khi Bạch Thắng và Quý Nghiên đi khỏi, Dương Hàm Mặc cũng không rời đi ngay lập tức, anh lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Dương Đình Đình.
Bên kia vừa bắt máy, Dương Hàm Mặc liền hỏi: “Đình Đình, có phải em gạt anh chuyện gì hay không?”
Anh bình tĩnh suy nghĩ một chút liền phát hiện có gì đó không đúng, Quý Nghiên không phải là người đứng núi này trông núi nọ, ngược lại cô rất chung thuỷ, lại cố chấp, thế thì làm sao vô duyên vô cớ lại chia tay Mạnh Thiếu Tuyền được? Hơn nữa sắc mặt cô rất kém, nếu như chỉ là tình cảm bất hòa bình thường thì lúc anh nhắc tới Mạnh Thiếu Tuyền, trong mắt Quý Nghiên cũng sẽ không để lộ ra một loại bình tĩnh như mặt nước lặng như vậy. Đó là vẻ mặt mà cô ấy chỉ biểu hiện khi đối với người cô ấy thất vọng cực độ thôi, chỉ có đối với người cô ấy mất long tin, mới có thể nhanh như vậy đã tống hắn ra khỏi thế giới của mình.
Ánh mắt Dương Hàm Mặc u ám, tựa như ở một nơi nào đó đang tụ tập bão ngầm, anh không hỏi thẳng Quý Nghiên là bởi vì có hỏi cô cũng sẽ không nói cho anh biết, nhưng không có nghĩ là anh không biết. Anh có loại dự cảm chẳng lành, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó! Mỗi lần chỉ cần Quý Nghiên có chuyện thì trái tim của anh sẽ không ngừng phiền não lo lắng. Dương Hàm Mặc nghĩ, có lẽ đã đến lúc anh nên trở về nước.
Ban đêm, sau khi Quý Nghiên tắm xong, mới vừa nằm ở trên giường liền cảm thấy bụng mơ hồ truyền đến cảm giác đau. Lúc đầu cô không hề để ý, cho là không cẩn thận làm động vết thương, nhưng cho đến khi bụng càng ngày càng đau, trên trán cũng toát ra mồ hôi lạnh, cô mới ý thức được là có gì đó không đúng.
Cảm giác đau do làm động vết thương không phải như vậy, hơn nữa cái này rõ ràng là đau đớn truyền tới từ chỗ bụng nhỏ, càng giống như là . . . . . Một tia chẳng lành vội xẹt qua.
Không phải bi thảm như vậy chứ?
Cái ý niệm này chỉ vừa mới thoáng qua trong đầu, Quý Nghiên liền cảm giác một dòng nước nóng chảy xuống, thái dương cô đập thình thịch. Cô cắn chặt răng, vén chăn lên, hai tay ôm bụng đi tới phòng rửa tay.
Khi thấy trên quần lót dính một ít vết máu nhỏ đo đỏ thì cô thật muốn ngửa mặt lên trời cười to, rõ ràng vừa rồi khi tắm còn chưa tới mà, tại sao phải trùng hợp như thế chứ?
Kỳ sinh lý của Quý Nghiên căn bản đều là cuối tháng, cô lười nên rất ít khi nào nhớ được cụ thể ngày có, nhưng bây giờ khẳng định là còn chưa tới ngày. Lại nhớ tới xế chiều hôm nay mình ăn một bát mì cay to như vậy, nên cũng có thể hiểu là vầy, thời tiết buổi tối khá lạnh, cô mặc không đủ ấm, lại ăn cay nhiều, cho nên nhất định là bị kích thích, ra trước thời hạn rồi.
Quý Nghiên khóc không ra nước mắt.
Bạch Thắng vốn là có thứ muốn đưa cho Quý Nghiên, gõ cửa phòng cô nhưng lại không có phản ứng, anh còn tưởng rằng Quý Nghiên ngủ, ai ngờ trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng rên không còn hơi sức. Bạch Thắng hơi ngừng lại, lập tức đẩy cửa ra đi vào.
Anh vừa vào cửa đã nhìn thấy Quý Nghiên ôm bụng khổ sở đi về phía bên giường, Bạch Thắng nhanh chóng đi lên đỡ lấy cô, giọng nói mát lạnh hơi vội vàng.”Sao vậy?”
“. . . . . .” Quý Nghiên không biết phải mở miệng thế nào.
Bạch Thắng dìu cô đến bên giường ngồi xuống, dung nhan tuấn nhã lộ ra vẻ lo lắng, nhìn cô chằm chằm.
Quý Nghiên cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Dì viếng thăm rồi.” (dì cả mẹ = kinh nguyệt)
Bạch Thắng nhíu mày, vấn đề này đúng là có chút nghiêm trọng.
Anh đường đường là một đấng mày râu, đối với chuyện thuộc phương diện này của phụ nữ dĩ nhiên là không hiểu lắm.
Chỉ là nhìn thấy Quý Nghiên đau đến sắc mặt trắng bệch, còn không ngừng đổ mồ hôi lạnh, dáng vẻ toàn thân vô lực. Trong lòng anh lại không khỏi xẹt qua một tia đau lòng, để cho cô nằm trên giường xong, giúp cô sửa sang lại tốt góc chăn, lúc này mới cầm chìa khóa xe lên đi ra cửa.
Anh tìm một cửa hàng tiện lợi gần đây, cầm lấy mấy gói băng vệ sinh, bởi vì không biết phải dùng loại nào mới tốt nên anh liền trực tiếp dứt khoát chọn loại đắt tiền nhất. Đến lúc trả tiền thì cô nhân viên phục vụ sững sờ nhìn xem băng vệ sinh trong giỏ mua đồ của vị trai đẹp khí chất tao nhã này, lại có chút không kịp phản ứng.
Bạch Thắng thanh nhã hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Cô nhân viên phục vụ vội vàng lắc đầu một cái, đợi Bạch Thắng đi xa, mới hồi hồn trở lại, vỗ ngực liên tục nói: “A a a thật vất vả mới thấy được một người cực phẩm như vậy, thế nhưng là hoa đã có chậu rồi, thật hận. . . . . .”
Bạch Thắng đưa băng vệ sinh cho Quý Nghiên, cô sửng sốt ước chừng gần một phút.
Bạch Thắng: “Nằm lên nệm trước đi, sẽ thoải mái hơn một chút.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook