Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng
-
Chương 113-2: Ôn Ninh Lạc (2)
Quan trọng nhất là, hắn đối với người hâm mộ mình rất dụng tâm, Quý Nghiên ít thấy minh tinh quan tâm đến người hâm mộ mình như vậy. Còn lại là đại minh tinh, phần lớn là chuyên giả trang đẹp trai để chơi bời đùa giỡn, người hâm mộ đối với bọn họ mà nói cũng chỉ là một nhóm người mê luyến mình, sẽ không để ở trong lòng..., nhưng Ôn Ninh Lạc không như thế. Quý Nghiên có ấn tượng khắc sâu nhất chính là, có người hâm mộ đến thăm, tặng quà cho hắn, cả nhân viên làm việc cũng có đồ ăn.
Có thể người hâm mộ này trước cũng đã làm chuyện tương tự, nhưng hắn lại còn nhớ người ta, vẫn còn cười rất dịu dàng nói: "Lại tới?"
Lúc ấy người hâm mộ này liền choáng váng thật lâu.
Có cái gì làm cho người ta kích động so với người mình yêu thích nhớ mình? Hơn nữa người này là thần tượng của mình.
Ôn Ninh Lạc nói: "Cám ơn bạn đến xem tôi, thời tiết nóng như vậy cẩn thận đừng để bị trúng gió. Về nhà sớm, học tập tốt, đừng làm cho ba mẹ lo lắng. . . . . ."
Người hâm mộ này đặc biệt ngoan gật đầu.
Đoán rằng còn chưa có từ trong phần rung động phục hồi lại tinh thần.
Ôn Ninh Lạc vẫn đưa mắt nhìn cô bé rời đi khỏi tầm mắt của mình .
Trong lúc còn có rất nhiều người hâm mộ đến studio nhìn hắn, dù chụp hình đã rất mệt mỏi, hắn cũng vẫn mỉm cười truyền lại năng lượng cho họ, thỉnh thoảng hướng người hâm mộ phất tay, mỉm cười. Ánh mắt thành khẩn mà dịu dàng, một người đàn ông trà trộn ở làng giải trí lâu như vậy, lại còn có thể giữ vững ánh mắt trong suốt như vậy, khiến Quý Nghiên rất kinh ngạc.
Mặc dù hành động, ngôn ngữ rất bình thường, nhưng lại không khỏi làm cho lòng người ấm áp!
"Hắn không phải đã là ca sĩ cao cấp châu Á rồi sao? Tại sao còn phải dựa vào Y Nhân chụp hình để nâng hắn?" Lúc ăn cơm, Quý Nghiên nghĩ đến vấn đề này, không khỏi hỏi.
Mộc Tây trả lời: "Hiện tại thị trường đĩa nhạc ngày càng tàn lụi, giới âm nhạc cũng một mực đổi mới, đã sớm không còn như ban đầu. Hắn bây giờ mặc dù vẫn còn ở trên đỉnh cao, nhưng ai biết qua mấy năm nữa sẽ như thế nào? Đều sẽ từ từ chuyển sang diễn viên , huống chi so với ca hát, diễn một hai tẩu hồng, nhân vật càng có thể nổi tiếng hơn. Đối với sự nghiệp ca xướng cũng trợ giúp cho hắn, Ôn Ninh Lạc không phải là người để ý đến dáng vẻ, mình thấy Y Nhân rất quan tâm hắn, trước hắn cũng nhận một bộ kịch, chỉ là đề tài quá tẻ nhạt, hơn nữa không có kỹ xảo diễn, bị phê bình vô cùng thảm. Lần này Y Nhân quyết tâm giúp hắn vãn hồi cả mặt trong lẫn ngoài, hung hăng đánh những người đó một bạt tai!"
"Không nhìn ra, thì ra Y Nhân có thể vì người ta suy nghĩ như vậy." Quý Nghiên lắc đầu một cái, không nhịn được bật cười.
Sức mạnh của tình yêu, thật thần kỳ!
"Bề ngoài Y Nhân là thân leo, chống cự trái tim. Chẳng qua mình ngược lại không hoài nghi, lấy thực lực Ôn Ninh Lạc, muốn thành công rất dễ dàng. Hắn chỉ thiếu thời cơ, tựa như trước đây mình nói, năng lực xã giao hắn rất mạnh, thật ra đây mới là người đàn ông rất cường hãn. Hắn chỉ cần nguyện ý, thì có nhiều phương pháp thành công. Ôn Ninh Lạc cũng không phải là không có chỗ nào chụp hình, mặt xã giao hắn như vậy, người muốn nâng hắn đâu ít? Cũng chỉ có công ty rách của hắn, bởi vì kiêng kỵ thực lực của hắn, mới không dám trắng trợn nâng hắn, sợ đến lúc thoát khỏi lòng bàn tay, mình đập chân của mình. Nhưng Ôn Ninh Lạc cũng không có câu oán hận nào, có lẽ là cảm giác mình hiện tại có thể dựa vào công ty đi, ban đầu công ty từng bước một bồi dưỡng hắn ra, để cho hắn làm âm nhạc, giúp hắn tuyên truyền mới đi đến bây giờ." Mộc Tây hừ một tiếng, rất khinh thường mà nói: "Dù sao lão tử cũng không thể giải thích vì sao có ý nghĩ này, nếu là mình giúp một cái công ty kiếm tiền thì sống mệt chết, kết quả nó còn liều mạng chèn ép mình, lão tử không đem cái công ty này mở to mắt ra thì không được. Những thứ khác không nói, Ôn Ninh Lạc vẫn còn vô cùng làm cho người ta bội phục. Một người nghệ sĩ, có thể lẫn vào đến chính thương quân tam giới đều có bằng hữu của mình còn rất vững chắc kia... Cũng thật không đơn giản rồi, hơn nữa người nào nhắc tới hắn không phải đều rất tán thưởng, hận không được ước cất vào trong túi xách mang đi."
"Nhìn ra được." Quý Nghiên chống đầu, nói với Mộc Tây: "Vừa nhắc tới hắn cậu liền thao thao bất tuyệt, hơn nữa tất cả đều khen ngợi. Tây Tây, cậu chừng nào thì nhìn hơn một người đàn ông tốt như vậy? Như vậy phát triển tiếp, chẳng lẽ di tình biệt luyến, vứt bỏ Mẫn Lão Đại chuyển qua Ôn tiên sinh đem ôm vào lồng ngực chứ?"
"Biến, lão tử nào có tư tưởng bỉ ổi như vậy, cậu nghĩ quá nhiều được không? Lại nói, mình muốn xuống tay Ôn Ninh Lạc, Y Nhân không phải chém mình chết sao!"
Quý Nghiên cười khẽ.
Đúng lúc ấy thì, điện thoại di động vang lên, Quý Nghiên nhìn một chút, không có nhận, lại bỏ lại trên bàn.
Mộc Tây nhìn mặt mà nói chuyện, liếc nhìn cô để ở điện thoại di động trên bàn, rất tùy ý hỏi: "Làm gì không nhận?"
"Ừ, lúc đang ăn cơm, chuyên tâm ăn cơm mới được." Quý Nghiên lòng không yên lời cô.
Mộc Tây thầm nghĩ, lấy cớ này cũng quá thúi! Cậu nha vừa ăn cơm vừa gọi điện thoại thời điểm còn thiếu sao?
Cô hỏi: "Bạch thiếu gia gọi?"
Quý Nghiên mím môi, không lên tiếng.
Mộc Tây dáng vẻ mình biết ngay mà, buông bát xuống , nhìn Quý Nghiên nói: "Trước mình muốn hỏi cậu, cậu hôm nay cả ngày đều không có tinh thần. Nói một chút coi, chuyện gì xảy ra? Cùng Tiểu Bạch nhà cậu cãi nhau?"
"Không có." Không thế nào trả lời rành mạch.
Mộc Tây lườm cô. "Cái rắm! Không có gây gổ cậu hỏi nhiều chuyện Ôn Ninh Lạc dời đi tầm mắt làm gì? Có phải là anh ta làm cái gì để cho cậu phiền lòng chuyện như vậy?"
"Thế nào, cậu phải giúp mình ra mặt?" Quý Nghiên cười giỡn hỏi.
Mộc Tây không chút do dự. "Dĩ nhiên, nếu anh ta khi dễ cậu, lão tử thứ nhất xông lên đập bẹp anh ta."
Quý Nghiên rất hiểu tính tình Mộc Tây, cô ấy nói được là làm được. Nếu để cho cô ấy hiểu sai ý, cô ấy thật sẽ chạy đi tìm Bạch Thắng. Người đàn ông của mình, nhất định phải che chở. Huống chi Bạch Thắng vốn cũng không có làm gì với cô, chẳng qua tất cả mình cố chấp, nhất thời không có cách đạt đến điểm chung. Quý nghiên nói: "Không tính là gây gổ, chỉ là ở chuyện hai người sinh ra khác nhau, mình đến nay còn không cách nào tán thành cách nhìn của anh ấy."
"Chuyện gì?" Mộc Tây hỏi.
Quý Nghiên trầm mặc một chút, nói: "Chuyện của hai chúng mình, không có gì, cậu đừng lo lắng."
Mộc Tây bĩu môi."Được rồi, chẳng qua nếu như anh ta không quá phận, cậu cũng nghĩ thông suốt đi. Đừng cứng ngắc, hai người ở chung một chỗ, khó tránh khỏi có lúc ý kiến không hợp, thỉnh thoảng chịu thua. Tiểu Bạch nhà cậu như vậy, chỉ cần cậu làm nũng, khẳng định chuyện gì cũng cho qua, đều ổn thỏa ."
Cô khó được người chị tri tâm như vậy.
Quý Nghiên không khỏi cười mà nói: "Cậu chừng nào thì hiểu rõ lí lẽ thế này rồi hả? Còn có thể khuyên bảo mình. . . . . ."
Mộc Tây đương nhiên nói: "Nói nhảm, nếu như hai người các cậu ầm ĩ rồi, chúng ta ở đâu đây? Ở nhà họ Bạch ăn tốt uống tốt còn có người phục vụ, rất thoải mái! Đi ra ngoài chúng ta uống gió tây bắc à? Lão tử mới không có ngu như vậy!"
Có thể người hâm mộ này trước cũng đã làm chuyện tương tự, nhưng hắn lại còn nhớ người ta, vẫn còn cười rất dịu dàng nói: "Lại tới?"
Lúc ấy người hâm mộ này liền choáng váng thật lâu.
Có cái gì làm cho người ta kích động so với người mình yêu thích nhớ mình? Hơn nữa người này là thần tượng của mình.
Ôn Ninh Lạc nói: "Cám ơn bạn đến xem tôi, thời tiết nóng như vậy cẩn thận đừng để bị trúng gió. Về nhà sớm, học tập tốt, đừng làm cho ba mẹ lo lắng. . . . . ."
Người hâm mộ này đặc biệt ngoan gật đầu.
Đoán rằng còn chưa có từ trong phần rung động phục hồi lại tinh thần.
Ôn Ninh Lạc vẫn đưa mắt nhìn cô bé rời đi khỏi tầm mắt của mình .
Trong lúc còn có rất nhiều người hâm mộ đến studio nhìn hắn, dù chụp hình đã rất mệt mỏi, hắn cũng vẫn mỉm cười truyền lại năng lượng cho họ, thỉnh thoảng hướng người hâm mộ phất tay, mỉm cười. Ánh mắt thành khẩn mà dịu dàng, một người đàn ông trà trộn ở làng giải trí lâu như vậy, lại còn có thể giữ vững ánh mắt trong suốt như vậy, khiến Quý Nghiên rất kinh ngạc.
Mặc dù hành động, ngôn ngữ rất bình thường, nhưng lại không khỏi làm cho lòng người ấm áp!
"Hắn không phải đã là ca sĩ cao cấp châu Á rồi sao? Tại sao còn phải dựa vào Y Nhân chụp hình để nâng hắn?" Lúc ăn cơm, Quý Nghiên nghĩ đến vấn đề này, không khỏi hỏi.
Mộc Tây trả lời: "Hiện tại thị trường đĩa nhạc ngày càng tàn lụi, giới âm nhạc cũng một mực đổi mới, đã sớm không còn như ban đầu. Hắn bây giờ mặc dù vẫn còn ở trên đỉnh cao, nhưng ai biết qua mấy năm nữa sẽ như thế nào? Đều sẽ từ từ chuyển sang diễn viên , huống chi so với ca hát, diễn một hai tẩu hồng, nhân vật càng có thể nổi tiếng hơn. Đối với sự nghiệp ca xướng cũng trợ giúp cho hắn, Ôn Ninh Lạc không phải là người để ý đến dáng vẻ, mình thấy Y Nhân rất quan tâm hắn, trước hắn cũng nhận một bộ kịch, chỉ là đề tài quá tẻ nhạt, hơn nữa không có kỹ xảo diễn, bị phê bình vô cùng thảm. Lần này Y Nhân quyết tâm giúp hắn vãn hồi cả mặt trong lẫn ngoài, hung hăng đánh những người đó một bạt tai!"
"Không nhìn ra, thì ra Y Nhân có thể vì người ta suy nghĩ như vậy." Quý Nghiên lắc đầu một cái, không nhịn được bật cười.
Sức mạnh của tình yêu, thật thần kỳ!
"Bề ngoài Y Nhân là thân leo, chống cự trái tim. Chẳng qua mình ngược lại không hoài nghi, lấy thực lực Ôn Ninh Lạc, muốn thành công rất dễ dàng. Hắn chỉ thiếu thời cơ, tựa như trước đây mình nói, năng lực xã giao hắn rất mạnh, thật ra đây mới là người đàn ông rất cường hãn. Hắn chỉ cần nguyện ý, thì có nhiều phương pháp thành công. Ôn Ninh Lạc cũng không phải là không có chỗ nào chụp hình, mặt xã giao hắn như vậy, người muốn nâng hắn đâu ít? Cũng chỉ có công ty rách của hắn, bởi vì kiêng kỵ thực lực của hắn, mới không dám trắng trợn nâng hắn, sợ đến lúc thoát khỏi lòng bàn tay, mình đập chân của mình. Nhưng Ôn Ninh Lạc cũng không có câu oán hận nào, có lẽ là cảm giác mình hiện tại có thể dựa vào công ty đi, ban đầu công ty từng bước một bồi dưỡng hắn ra, để cho hắn làm âm nhạc, giúp hắn tuyên truyền mới đi đến bây giờ." Mộc Tây hừ một tiếng, rất khinh thường mà nói: "Dù sao lão tử cũng không thể giải thích vì sao có ý nghĩ này, nếu là mình giúp một cái công ty kiếm tiền thì sống mệt chết, kết quả nó còn liều mạng chèn ép mình, lão tử không đem cái công ty này mở to mắt ra thì không được. Những thứ khác không nói, Ôn Ninh Lạc vẫn còn vô cùng làm cho người ta bội phục. Một người nghệ sĩ, có thể lẫn vào đến chính thương quân tam giới đều có bằng hữu của mình còn rất vững chắc kia... Cũng thật không đơn giản rồi, hơn nữa người nào nhắc tới hắn không phải đều rất tán thưởng, hận không được ước cất vào trong túi xách mang đi."
"Nhìn ra được." Quý Nghiên chống đầu, nói với Mộc Tây: "Vừa nhắc tới hắn cậu liền thao thao bất tuyệt, hơn nữa tất cả đều khen ngợi. Tây Tây, cậu chừng nào thì nhìn hơn một người đàn ông tốt như vậy? Như vậy phát triển tiếp, chẳng lẽ di tình biệt luyến, vứt bỏ Mẫn Lão Đại chuyển qua Ôn tiên sinh đem ôm vào lồng ngực chứ?"
"Biến, lão tử nào có tư tưởng bỉ ổi như vậy, cậu nghĩ quá nhiều được không? Lại nói, mình muốn xuống tay Ôn Ninh Lạc, Y Nhân không phải chém mình chết sao!"
Quý Nghiên cười khẽ.
Đúng lúc ấy thì, điện thoại di động vang lên, Quý Nghiên nhìn một chút, không có nhận, lại bỏ lại trên bàn.
Mộc Tây nhìn mặt mà nói chuyện, liếc nhìn cô để ở điện thoại di động trên bàn, rất tùy ý hỏi: "Làm gì không nhận?"
"Ừ, lúc đang ăn cơm, chuyên tâm ăn cơm mới được." Quý Nghiên lòng không yên lời cô.
Mộc Tây thầm nghĩ, lấy cớ này cũng quá thúi! Cậu nha vừa ăn cơm vừa gọi điện thoại thời điểm còn thiếu sao?
Cô hỏi: "Bạch thiếu gia gọi?"
Quý Nghiên mím môi, không lên tiếng.
Mộc Tây dáng vẻ mình biết ngay mà, buông bát xuống , nhìn Quý Nghiên nói: "Trước mình muốn hỏi cậu, cậu hôm nay cả ngày đều không có tinh thần. Nói một chút coi, chuyện gì xảy ra? Cùng Tiểu Bạch nhà cậu cãi nhau?"
"Không có." Không thế nào trả lời rành mạch.
Mộc Tây lườm cô. "Cái rắm! Không có gây gổ cậu hỏi nhiều chuyện Ôn Ninh Lạc dời đi tầm mắt làm gì? Có phải là anh ta làm cái gì để cho cậu phiền lòng chuyện như vậy?"
"Thế nào, cậu phải giúp mình ra mặt?" Quý Nghiên cười giỡn hỏi.
Mộc Tây không chút do dự. "Dĩ nhiên, nếu anh ta khi dễ cậu, lão tử thứ nhất xông lên đập bẹp anh ta."
Quý Nghiên rất hiểu tính tình Mộc Tây, cô ấy nói được là làm được. Nếu để cho cô ấy hiểu sai ý, cô ấy thật sẽ chạy đi tìm Bạch Thắng. Người đàn ông của mình, nhất định phải che chở. Huống chi Bạch Thắng vốn cũng không có làm gì với cô, chẳng qua tất cả mình cố chấp, nhất thời không có cách đạt đến điểm chung. Quý nghiên nói: "Không tính là gây gổ, chỉ là ở chuyện hai người sinh ra khác nhau, mình đến nay còn không cách nào tán thành cách nhìn của anh ấy."
"Chuyện gì?" Mộc Tây hỏi.
Quý Nghiên trầm mặc một chút, nói: "Chuyện của hai chúng mình, không có gì, cậu đừng lo lắng."
Mộc Tây bĩu môi."Được rồi, chẳng qua nếu như anh ta không quá phận, cậu cũng nghĩ thông suốt đi. Đừng cứng ngắc, hai người ở chung một chỗ, khó tránh khỏi có lúc ý kiến không hợp, thỉnh thoảng chịu thua. Tiểu Bạch nhà cậu như vậy, chỉ cần cậu làm nũng, khẳng định chuyện gì cũng cho qua, đều ổn thỏa ."
Cô khó được người chị tri tâm như vậy.
Quý Nghiên không khỏi cười mà nói: "Cậu chừng nào thì hiểu rõ lí lẽ thế này rồi hả? Còn có thể khuyên bảo mình. . . . . ."
Mộc Tây đương nhiên nói: "Nói nhảm, nếu như hai người các cậu ầm ĩ rồi, chúng ta ở đâu đây? Ở nhà họ Bạch ăn tốt uống tốt còn có người phục vụ, rất thoải mái! Đi ra ngoài chúng ta uống gió tây bắc à? Lão tử mới không có ngu như vậy!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook