Bạch Thiếu Có Một Cô Vợ Tài Phiệt
-
Chương 7: Thông Minh Có Thông Minh Nhưng Quá Ngây Thơ
GIai Kỳ nghẹn họng, cúi đầu thành khẩn xin lỗi:
-“Con xin lỗi mẹ.”
Bạch phu nhân liếc mắt nhìn con trai, tầm mắt lại rơi vào trên người Giai Kỳ:
-“Nếu còn có lần sau, thì hãy đi quỳ từ đường!” Lúc này giọng điệu bà ấy không cường ngạnh như vừa rồi nữa, nhưng ý tứ cảnh cáo lại rất lớn.
Giai Kỳ gật đầu như gà con:
-“Vâng, con sai rồi.”
Tính cách của cô từ nhỏ đã như thế, mình sai thì nhận sai, cô sẽ xin lỗi.Nhưng không ai có thể đỗ lỗi cho cô được.
Bạch phu nhân bất ngờ thái độ nhận sai lần này của Giai Kỳ không chỉ nhanh mà còn thành khẩn, là trưởng bối, Bạch phu nhân có ý rời đi, bọn nhỏ cũng lớn rồi, bà ấy không thể luôn ở trong phòng ngủ của bọn nhỏ được.
Bạch Tuấn Thành kinh ngạc với tính cách của Giai Kỳ, hơi mềm lòng với cô, dù sao thì cô cũng vô tội, hơn nữa còn là một sinh viên chưa tốt nghiệp, nhưng nghĩ đến ông nội Bạch với ông Bạch, ánh mắt Bạch Tuấn Thành lại phát ác, giống như đao nhọn sắc bén, nhìn Giai Kỳ, tay đặt trên đỉnh đầu cô cổ vũ cho cô:
-“Thấy mẹ không dễ, cô rời đi sớm mới là sự lựa chọn đúng đắn.”
Giai Kỳ lại ban thưởng cho Bạch Tuấn Thành một cái liếc mắt:
-“Anh phiền tôi như vậy sao?”
Bạch Tuấn Thành ý bảo Giai Kỳ tiếp tục nói.
Giai Kỳ:“Nếu anh phiền tôi, chắc chắn sẽ không muốn cưới tôi.”
Đột nhiên Bạch Tuấn Thành nghĩ đến gì đó:
-“Cô không nói tôi còn không nghĩ đến đó?”
Giai Kỳ cười tủm tỉm gật đầu, mười ngón tay khép lại, xoay quanh Bạch Tuấn Thành rồi nói ra yêu cầu của mình:
- “Ba điểm. Thứ nhất: Lúc trở về, xin anh với tôi phải có dáng vẻ như vợ chồng bình thường, giả vờ yêu tôi trước mặt ba mẹ tôi. Không được khiến ba mẹ tôi nghi ngờ, khiến bọn họ lo lắng cho tôi. Thứ hai: Nói sự thật sáng nay với ông nội, ba, mẹ.Thứ ba: hai chúng ta nước sông không phạm nước giếng, không ai được phép chơi ai, chúng ta hãy chung sống hòa bình một thời gian để thử. Nếu không, tôi sẽ lập tức đi nói với ông nội chúng ta sẽ không đăng ký kết hôn! Tư tưởng ông nội cổ hủ, chắc chắn sẽ không đồng ý hai chúng ta không danh không phận như vậy.”
Yêu cầu không tính là quá đáng.
Tay Bạch Tuấn Thành nâng cằm Giai Kỳ lên, nhìn trái nhìn phải, phán ra một câu:
-“Rất thông minh.”
-“Nếu anh đồng ý, thì chúng ta hãy bắt tay?” Giai Kỳ vươn bàn tay nhỏ bé thân thiện của cô ra, quả thật cô cũng không muốn duỗi ra cho lắm.
Bạch Tuấn Thành nhìn bàn tay nhỏ bé của cô, không đáp lại:
-“Thông minh có thông minh, nhưng quá ngây thơ.”
Người ngây thơ, Bạch Tuấn Thành cho rằng sẽ rất dễ lừa gạt bởi vì cô ngốc. Nhưng sau này Bạch Tuấn Thành sẽ dùng cả đời để chứng minh suy nghĩ ngu xuẩn này của mình. Anh sẽ cưng chiều Giai Kỳ đến thấu xương, yêu cô vượt qua tất cả.
Nhưng giờ phút này Bạch Tuấn Thành vẫn chưa ý thức được gì cả, dù sao thì anh cũng không có năng lực tiên tri.
“Anh có ý gì?” Giai Kỳ không rõ. Đi theo Bạch Tuấn Thành đến cửa phòng tắm.
Lúc Bạch Tuấn Thành sửa sang lại đồ vệ sinh cá nhân ở trong phòng tắm, quyết định đại phát thiện tâm giải thích cho Giai Kỳ :
- “Ông nội thông minh như vậy, ông ấy sẽ nghĩ tới chuyện giấy kết hôn sao? Chỉ với lời nói của tôi, cô nghĩ họ sẽ tin sáng nay do tôi đụng tay đụng chân sao? Bọn họ chỉ cảm thấy tôi đang nói đỡ cho cô thôi.” Nói đên cấu cuối cùng, thân thể Bạch Tuấn Thành hơi nghiêng về phía trước, phóng đại khuôn mặt của mình trước mặt Giai Kỳ, tiếng cười tà mị khiến cho mặt Giai Kỳ nóng lên, khoảng cách hai người quá gần, Giai Kỳ cảm giác mồ hôi đều đổ đầy người.
Bạch Tuấn Thành như hoa anh túc, còn Giai Kỳ chính là kẻ buôn người, nhìn thấy anh, tâm cô không tự chủ được mà chìm sâu vào, muốn đi về phía anh..
“Không được, bây giờ không phải là lúc mê trai, loại người này không xứng để mình si mê.” Cô không nhìn Bạch Tuấn Thành nữa, đầu óc Giai Kỳ nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Cô nghĩ kỹ, Bạch Tuấn Thành nói cũng không phải là không có khả năng, nếu thật sự là như vậy, thì chẳng phải Bạch phu nhân sẽ hận chết cô sao. Nhưng bắt buộc cô phải uy hiếp Bạch Tuấn Thành, không thể để bản thân ở thế bị động.
“Nếu như tôi muốn lĩnh giấy kết hôn, đến lúc đó dù anh có ghét tôi thì anh cũng sẽ chung hộ khẩu với tôi, ông nội cũng có thể nhất thời chưa nhớ đến. Hơn nữa, lúc chúng ta ly hôn, tôi còn có thể chia cho anh một phần tài sản. Anh hãy nghĩ cho kỹ đi.”
Giai Kỳ cho rằng hôm nay Bạch Tuấn Thành có thể đào hố cho cô nhảy vào, ngày mai Bạch Tuấn Thành sẽ tính kế đào cái hố khác cho cô lấp, cho nên bắt buộc phải ra điều kiện trước.
Tay Bạch Tuấn Thành đỡ ở cửa phòng tắm, cẩn thận thăm dò vợ của mình, không ngờ không chỉ nói nhiều mà còn có móng như chú mèo con. “Tôi đồng ý với cô, đến nhà cô, tôi sẽ diễn vai vợ chồng với cô.”
Giai Kỳ đồng ý. Dù sao nếu thật sự để Bạch Tuấn Thành tự khai ra, thì bản thân sẽ khiến nhiều người ghét hơn mà thôi, mặc dù đã có rất nhiều người ghét cô rồi.
-“Con xin lỗi mẹ.”
Bạch phu nhân liếc mắt nhìn con trai, tầm mắt lại rơi vào trên người Giai Kỳ:
-“Nếu còn có lần sau, thì hãy đi quỳ từ đường!” Lúc này giọng điệu bà ấy không cường ngạnh như vừa rồi nữa, nhưng ý tứ cảnh cáo lại rất lớn.
Giai Kỳ gật đầu như gà con:
-“Vâng, con sai rồi.”
Tính cách của cô từ nhỏ đã như thế, mình sai thì nhận sai, cô sẽ xin lỗi.Nhưng không ai có thể đỗ lỗi cho cô được.
Bạch phu nhân bất ngờ thái độ nhận sai lần này của Giai Kỳ không chỉ nhanh mà còn thành khẩn, là trưởng bối, Bạch phu nhân có ý rời đi, bọn nhỏ cũng lớn rồi, bà ấy không thể luôn ở trong phòng ngủ của bọn nhỏ được.
Bạch Tuấn Thành kinh ngạc với tính cách của Giai Kỳ, hơi mềm lòng với cô, dù sao thì cô cũng vô tội, hơn nữa còn là một sinh viên chưa tốt nghiệp, nhưng nghĩ đến ông nội Bạch với ông Bạch, ánh mắt Bạch Tuấn Thành lại phát ác, giống như đao nhọn sắc bén, nhìn Giai Kỳ, tay đặt trên đỉnh đầu cô cổ vũ cho cô:
-“Thấy mẹ không dễ, cô rời đi sớm mới là sự lựa chọn đúng đắn.”
Giai Kỳ lại ban thưởng cho Bạch Tuấn Thành một cái liếc mắt:
-“Anh phiền tôi như vậy sao?”
Bạch Tuấn Thành ý bảo Giai Kỳ tiếp tục nói.
Giai Kỳ:“Nếu anh phiền tôi, chắc chắn sẽ không muốn cưới tôi.”
Đột nhiên Bạch Tuấn Thành nghĩ đến gì đó:
-“Cô không nói tôi còn không nghĩ đến đó?”
Giai Kỳ cười tủm tỉm gật đầu, mười ngón tay khép lại, xoay quanh Bạch Tuấn Thành rồi nói ra yêu cầu của mình:
- “Ba điểm. Thứ nhất: Lúc trở về, xin anh với tôi phải có dáng vẻ như vợ chồng bình thường, giả vờ yêu tôi trước mặt ba mẹ tôi. Không được khiến ba mẹ tôi nghi ngờ, khiến bọn họ lo lắng cho tôi. Thứ hai: Nói sự thật sáng nay với ông nội, ba, mẹ.Thứ ba: hai chúng ta nước sông không phạm nước giếng, không ai được phép chơi ai, chúng ta hãy chung sống hòa bình một thời gian để thử. Nếu không, tôi sẽ lập tức đi nói với ông nội chúng ta sẽ không đăng ký kết hôn! Tư tưởng ông nội cổ hủ, chắc chắn sẽ không đồng ý hai chúng ta không danh không phận như vậy.”
Yêu cầu không tính là quá đáng.
Tay Bạch Tuấn Thành nâng cằm Giai Kỳ lên, nhìn trái nhìn phải, phán ra một câu:
-“Rất thông minh.”
-“Nếu anh đồng ý, thì chúng ta hãy bắt tay?” Giai Kỳ vươn bàn tay nhỏ bé thân thiện của cô ra, quả thật cô cũng không muốn duỗi ra cho lắm.
Bạch Tuấn Thành nhìn bàn tay nhỏ bé của cô, không đáp lại:
-“Thông minh có thông minh, nhưng quá ngây thơ.”
Người ngây thơ, Bạch Tuấn Thành cho rằng sẽ rất dễ lừa gạt bởi vì cô ngốc. Nhưng sau này Bạch Tuấn Thành sẽ dùng cả đời để chứng minh suy nghĩ ngu xuẩn này của mình. Anh sẽ cưng chiều Giai Kỳ đến thấu xương, yêu cô vượt qua tất cả.
Nhưng giờ phút này Bạch Tuấn Thành vẫn chưa ý thức được gì cả, dù sao thì anh cũng không có năng lực tiên tri.
“Anh có ý gì?” Giai Kỳ không rõ. Đi theo Bạch Tuấn Thành đến cửa phòng tắm.
Lúc Bạch Tuấn Thành sửa sang lại đồ vệ sinh cá nhân ở trong phòng tắm, quyết định đại phát thiện tâm giải thích cho Giai Kỳ :
- “Ông nội thông minh như vậy, ông ấy sẽ nghĩ tới chuyện giấy kết hôn sao? Chỉ với lời nói của tôi, cô nghĩ họ sẽ tin sáng nay do tôi đụng tay đụng chân sao? Bọn họ chỉ cảm thấy tôi đang nói đỡ cho cô thôi.” Nói đên cấu cuối cùng, thân thể Bạch Tuấn Thành hơi nghiêng về phía trước, phóng đại khuôn mặt của mình trước mặt Giai Kỳ, tiếng cười tà mị khiến cho mặt Giai Kỳ nóng lên, khoảng cách hai người quá gần, Giai Kỳ cảm giác mồ hôi đều đổ đầy người.
Bạch Tuấn Thành như hoa anh túc, còn Giai Kỳ chính là kẻ buôn người, nhìn thấy anh, tâm cô không tự chủ được mà chìm sâu vào, muốn đi về phía anh..
“Không được, bây giờ không phải là lúc mê trai, loại người này không xứng để mình si mê.” Cô không nhìn Bạch Tuấn Thành nữa, đầu óc Giai Kỳ nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Cô nghĩ kỹ, Bạch Tuấn Thành nói cũng không phải là không có khả năng, nếu thật sự là như vậy, thì chẳng phải Bạch phu nhân sẽ hận chết cô sao. Nhưng bắt buộc cô phải uy hiếp Bạch Tuấn Thành, không thể để bản thân ở thế bị động.
“Nếu như tôi muốn lĩnh giấy kết hôn, đến lúc đó dù anh có ghét tôi thì anh cũng sẽ chung hộ khẩu với tôi, ông nội cũng có thể nhất thời chưa nhớ đến. Hơn nữa, lúc chúng ta ly hôn, tôi còn có thể chia cho anh một phần tài sản. Anh hãy nghĩ cho kỹ đi.”
Giai Kỳ cho rằng hôm nay Bạch Tuấn Thành có thể đào hố cho cô nhảy vào, ngày mai Bạch Tuấn Thành sẽ tính kế đào cái hố khác cho cô lấp, cho nên bắt buộc phải ra điều kiện trước.
Tay Bạch Tuấn Thành đỡ ở cửa phòng tắm, cẩn thận thăm dò vợ của mình, không ngờ không chỉ nói nhiều mà còn có móng như chú mèo con. “Tôi đồng ý với cô, đến nhà cô, tôi sẽ diễn vai vợ chồng với cô.”
Giai Kỳ đồng ý. Dù sao nếu thật sự để Bạch Tuấn Thành tự khai ra, thì bản thân sẽ khiến nhiều người ghét hơn mà thôi, mặc dù đã có rất nhiều người ghét cô rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook