Bạch Thiếu Có Một Cô Vợ Tài Phiệt
-
Chương 23: Sợ Đến Bốn Mươi Tuổi Cũng Chỉ Là Một Đứa Trẻ
Giai Kỳ gật đầu: “Mẹ, để con ghi chép vào quyển sổ nhỏ.”
Giai Kỳ tiếp tục hỏi: “Mẹ, con ba tuổi thì tòa nhà đó được xây dựng à?”
Bà Mạc nói : “Một tòa cao tầng của quảng trường Khải Hoàn ở trung tâm thành phố, tòa nhà chữ Mạc đó là do mẹ và ba con cùng xây dựng, kiến trúc sau này đều do ba con giám sát xây nên.
-“Lúc đó chế độ của công ty đã hoàn thiện, hoàn toàn có thể xây dựng biệt thự, tại sao đến bây giờ nhà chúng ta vẫn chưa xây biệt thự? Mà chỉ có một căn hộ cao tầng?”
Bà Mạc buông công việc trong tay xuống nhìn Giai Kỳ: “Con sẽ hiểu thế nào?”
“Nhà cao tầng tồn tại dưới hình thức tiểu khu, người ở nhiều, một tầng cơ bản có bốn hộ, mỗi tòa đều trên hai mươi lăm tầng, nói cách khác một tòa ít nhất có thể có một trăm hộ gia đình sinh sống, giả sử một hộ gia đình năm trăm tệ, không bao gồm phí tài sản, nhà để xe, ngoại trừ vấn đề diện tích của căn hộ, một tòa năm mươi triệu, cùng với diện tích như vậy, một tòa biệt thự từ năm triệu đến hai mươi triệu… Một tiêu khu phân ra ba kỳ, một kỳ mấy căn nhà…” Giai Kỳ nói xong tính toán, đến cuối cùng:
- “Mẹ ơi, kiếm ngược rồi, mẹ và ba thông minh quá rồi.”
Bà Mạc nghe xong lắc đầu, bà ấy sẽ không đả kích ý nghĩ của con gái, sau khi cô trở về sẽ phát hiện bản thân sai ở đâu. Giai Kỳ trực tiếp bỏ qua tiền lương của nhân viên công ty, còn có đất đai…, bà Mạc hỏi:
- “Con có nghe qua quy luật tám hai chưa?”
-“Có nghe qua rồi, hai mươi phần trăm người giàu nắm giữ tám mươi phần trăm tài sản của họ. Mẹ, mẹ muốn nói gì?” Giai Kỳ khó hiểu.
-“Một ý nghĩa khác của nó chính là có tám mươi phần trăm người không giàu có, nhà chồng nhà họ Bạch của con chính là hai mười phần trăm người giàu có đó, tất nhiên là chúng ta không thể vượt qua, vậy sao không làm tốt bất động sản của chúng ta? Ở phương diện xây dựng tiểu khu, chúng ta chính là lão đại, tám mươi phần trăm người đó là một con số khổng lồ. Nên đừng xem thường.” Bà Mạc vừa thái rau vừa giải thích cho con gái hiểu.
Giai Kỳ hình như hiểu được một chút, nhưng lại như không hiểu.
-“Mẹ, đầu óc con không theo kịp suy nghĩ của con. Con vẫn chưa tóm tất được con đường kinh doanh của mẹ và ba.” Giai Kỳ vừa suy nghĩ, vừa nói với bà Mạc.
Thấy vậy, bà Mạc cười ấm áp an ủi cô:
- “Con gái, muốn thành công, con phải có ý tưởng trước, có ý tưởng muốn thực hiện thì con phải có kế hoạch, khả năng, điều tra thị trường và xác định vị trí, quan trọng nhất là kiên trì!”
Học sinh Giai Kỳ ngoan ngoãn: “Mẹ, con biết rồi. Buổi tối con sẽ đọc lại.”
“Được rồi, đi ra ngoài trước đi, để mặt mày tỉnh táo lại chút, đồ ăn cũng đã thái xong, gọi điện thoại cho ba con đi, hôm nay con ở nhà, chắc chắn tối nay ông ấy sẽ về nhà sớm.” Bà Mạc rửa tay, Giai Kỳ ôm cánh tay của bà Mạc đi ra khỏi phòng bếp. Hai mẹ con không có việc gì thì thích dính lấy nhau, đến mức tin tức phát sóng cũng có thể nói chuyện đôi ba câu.
Hạnh phúc chỉ cần như vậy.
Quả nhiên nghe thấy con gái ở nhà, ông Mạc sớm đẩy công việc kinh doanh của công ty, về đến nhà với vợ con, vừa vào nhà, đang thay giày ở cửa, đã bắt đầu hỏi: “Sao hôm nay Kỳ Kỳ lại trở về vậy?”
“Nhớ ba, ba, con càng ngày càng sùng bái ba rồi.” Giai Kỳ ốm lấy cô ba làm nũng.
Ông Mạc túm lấy cánh tay trên cổ, lùi về kiểm tra xem có gãy hay không, sau đó nói tiếp:
- “Lớn như vậy rồi, còn thích ôm cổ ba như hồi nhỏ.”
Giai Kỳ lại tiến lên, ôm cổ: “Lớn hơn nữa cũng là con gái ba, hơn nữa con mới hai mươi tuổi, chưa lớn.”
Cũng đúng, con gái mới hai mươi, gả cho người ta cũng mới hai mươi. Sợ đến bốn mươi cũng chỉ là một đứa trẻ.
Sau bữa tối, cả nhà ba người họ đều nằm trên sofa xem phim truyền hình, ôm sầu riêng ăn từng múi với bà Mạc. Ông Mạc chịu không nổi mùi vị:
-“Ăn gì vậy, thối quá rồi, ăn xong cả miệng đều thối.”
-“Ba, không thối, rất thơm, lát nữa con ợ một cái cho ba ngửi xem sao.” Giai Kỳ lại ghét bỏ ba mình.
Ông Mạc cảm thấy phòng khách đã không còn chỗ dung thân, muốn đến phòng sách:
- “Không đụng đến được thì ba trốn được. Đến phòng sách đây.”
Giai Kỳ cười gian: “Ba, ba đi đâu cũng vô dụng, trên quần áo của ba đều dính mùi sâu riêng rồi.”
Ông Mạc buồn bã nhìn vợ và con gái:
- “Kiếp trước tôi đã tạo nghiệt gì sao."
Dút lời, bản thân nhận mệnh trở lại phòng ngủ tắm rửa.
Sợ sầu riêng có mùi thối, trong mũi ông Mạc là sự ấm áp của gia đình.
Hoàng hôn nghiêng vệ phía tây, trời tối sớm, Giai Kỳ nhìn vào những đám mây màu hồng bên ngoài, nói: “
-Mẹ, ngày mai phơi chăn đi, mai là một ngày đẹp trời.”
-“Được.”
Giai Kỳ tiếp tục hỏi: “Mẹ, con ba tuổi thì tòa nhà đó được xây dựng à?”
Bà Mạc nói : “Một tòa cao tầng của quảng trường Khải Hoàn ở trung tâm thành phố, tòa nhà chữ Mạc đó là do mẹ và ba con cùng xây dựng, kiến trúc sau này đều do ba con giám sát xây nên.
-“Lúc đó chế độ của công ty đã hoàn thiện, hoàn toàn có thể xây dựng biệt thự, tại sao đến bây giờ nhà chúng ta vẫn chưa xây biệt thự? Mà chỉ có một căn hộ cao tầng?”
Bà Mạc buông công việc trong tay xuống nhìn Giai Kỳ: “Con sẽ hiểu thế nào?”
“Nhà cao tầng tồn tại dưới hình thức tiểu khu, người ở nhiều, một tầng cơ bản có bốn hộ, mỗi tòa đều trên hai mươi lăm tầng, nói cách khác một tòa ít nhất có thể có một trăm hộ gia đình sinh sống, giả sử một hộ gia đình năm trăm tệ, không bao gồm phí tài sản, nhà để xe, ngoại trừ vấn đề diện tích của căn hộ, một tòa năm mươi triệu, cùng với diện tích như vậy, một tòa biệt thự từ năm triệu đến hai mươi triệu… Một tiêu khu phân ra ba kỳ, một kỳ mấy căn nhà…” Giai Kỳ nói xong tính toán, đến cuối cùng:
- “Mẹ ơi, kiếm ngược rồi, mẹ và ba thông minh quá rồi.”
Bà Mạc nghe xong lắc đầu, bà ấy sẽ không đả kích ý nghĩ của con gái, sau khi cô trở về sẽ phát hiện bản thân sai ở đâu. Giai Kỳ trực tiếp bỏ qua tiền lương của nhân viên công ty, còn có đất đai…, bà Mạc hỏi:
- “Con có nghe qua quy luật tám hai chưa?”
-“Có nghe qua rồi, hai mươi phần trăm người giàu nắm giữ tám mươi phần trăm tài sản của họ. Mẹ, mẹ muốn nói gì?” Giai Kỳ khó hiểu.
-“Một ý nghĩa khác của nó chính là có tám mươi phần trăm người không giàu có, nhà chồng nhà họ Bạch của con chính là hai mười phần trăm người giàu có đó, tất nhiên là chúng ta không thể vượt qua, vậy sao không làm tốt bất động sản của chúng ta? Ở phương diện xây dựng tiểu khu, chúng ta chính là lão đại, tám mươi phần trăm người đó là một con số khổng lồ. Nên đừng xem thường.” Bà Mạc vừa thái rau vừa giải thích cho con gái hiểu.
Giai Kỳ hình như hiểu được một chút, nhưng lại như không hiểu.
-“Mẹ, đầu óc con không theo kịp suy nghĩ của con. Con vẫn chưa tóm tất được con đường kinh doanh của mẹ và ba.” Giai Kỳ vừa suy nghĩ, vừa nói với bà Mạc.
Thấy vậy, bà Mạc cười ấm áp an ủi cô:
- “Con gái, muốn thành công, con phải có ý tưởng trước, có ý tưởng muốn thực hiện thì con phải có kế hoạch, khả năng, điều tra thị trường và xác định vị trí, quan trọng nhất là kiên trì!”
Học sinh Giai Kỳ ngoan ngoãn: “Mẹ, con biết rồi. Buổi tối con sẽ đọc lại.”
“Được rồi, đi ra ngoài trước đi, để mặt mày tỉnh táo lại chút, đồ ăn cũng đã thái xong, gọi điện thoại cho ba con đi, hôm nay con ở nhà, chắc chắn tối nay ông ấy sẽ về nhà sớm.” Bà Mạc rửa tay, Giai Kỳ ôm cánh tay của bà Mạc đi ra khỏi phòng bếp. Hai mẹ con không có việc gì thì thích dính lấy nhau, đến mức tin tức phát sóng cũng có thể nói chuyện đôi ba câu.
Hạnh phúc chỉ cần như vậy.
Quả nhiên nghe thấy con gái ở nhà, ông Mạc sớm đẩy công việc kinh doanh của công ty, về đến nhà với vợ con, vừa vào nhà, đang thay giày ở cửa, đã bắt đầu hỏi: “Sao hôm nay Kỳ Kỳ lại trở về vậy?”
“Nhớ ba, ba, con càng ngày càng sùng bái ba rồi.” Giai Kỳ ốm lấy cô ba làm nũng.
Ông Mạc túm lấy cánh tay trên cổ, lùi về kiểm tra xem có gãy hay không, sau đó nói tiếp:
- “Lớn như vậy rồi, còn thích ôm cổ ba như hồi nhỏ.”
Giai Kỳ lại tiến lên, ôm cổ: “Lớn hơn nữa cũng là con gái ba, hơn nữa con mới hai mươi tuổi, chưa lớn.”
Cũng đúng, con gái mới hai mươi, gả cho người ta cũng mới hai mươi. Sợ đến bốn mươi cũng chỉ là một đứa trẻ.
Sau bữa tối, cả nhà ba người họ đều nằm trên sofa xem phim truyền hình, ôm sầu riêng ăn từng múi với bà Mạc. Ông Mạc chịu không nổi mùi vị:
-“Ăn gì vậy, thối quá rồi, ăn xong cả miệng đều thối.”
-“Ba, không thối, rất thơm, lát nữa con ợ một cái cho ba ngửi xem sao.” Giai Kỳ lại ghét bỏ ba mình.
Ông Mạc cảm thấy phòng khách đã không còn chỗ dung thân, muốn đến phòng sách:
- “Không đụng đến được thì ba trốn được. Đến phòng sách đây.”
Giai Kỳ cười gian: “Ba, ba đi đâu cũng vô dụng, trên quần áo của ba đều dính mùi sâu riêng rồi.”
Ông Mạc buồn bã nhìn vợ và con gái:
- “Kiếp trước tôi đã tạo nghiệt gì sao."
Dút lời, bản thân nhận mệnh trở lại phòng ngủ tắm rửa.
Sợ sầu riêng có mùi thối, trong mũi ông Mạc là sự ấm áp của gia đình.
Hoàng hôn nghiêng vệ phía tây, trời tối sớm, Giai Kỳ nhìn vào những đám mây màu hồng bên ngoài, nói: “
-Mẹ, ngày mai phơi chăn đi, mai là một ngày đẹp trời.”
-“Được.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook