Bạch Thiếu Có Một Cô Vợ Tài Phiệt
-
33: Tìm Thấy Nhi Nguyệt
Anh là người trưởng thành, ra khỏi thì tức giận đá hòn đá bên đường, Giai kygnhìn thấy cũng xót cho chân anh.
Bạch Tuấn Thành không biết nên làm thế nào để tìm em gái của mình, đã nhịn nửa ngày, cuối cùng thốt ra.m một câu:
“Nhi Nguyệt thật sự mờ mắt rồi.”
Giai Kỳ cười đùa: “Vậy sau này tôi phải truyền cho em ấy nhiều chút, dù sao thì mắt nhìn của tôi cũng rất cao.”
Rõ ràng Giai Kỳ là cô gái ngoan, rất đáng yêu, nhưng vừa nãy lại dọa cả nhà Vương Nhật Triết, còn khiến cho người phụ nữ đó run rẩy?
Bạch Tuấn Thành nhìn lấy cô:
“Lên xe thôi.”
Sau khi hai người họ rời đi, ba Vương Nhật Triết nói:
“Hình như túi xách mà vừa nãy cô gái đó mang giống với vợ của hiệu trưởng chúng ta.”
“Chắc chắn là giết người cướp được.”
Mẹ Vương Nhật Triết đi vào phòng ngủ tìm khế ước nhà của mình rồi ôm vào lòng:
“Đúng, chúng ta phải báo cảnh sát, mau báo cảnh sát đi.”
Vương Nhật Triết có chút lo lắng, nhưng vẫn buông miếng đá xuống, nghe lời ba mẹ đi báo cảnh sát.
Đêm nay, cả nhà Vương Nhật Triết cũng đừng hỏng được ngủ yên ổn.
Bạch Tuấn Thành lái xe chậm rãi ở trên đường, đã mười hai giờ đêm rồi, nhưng vấn chưa tìm thấy người:
“Giai Kỳ, nếu như cô gặp chuyện như vậy thì cô sẽ làm gì?”
“Tôi? Nếu như mấy người ức hiếp tôi như vậy, thì tôi nhất định sẽ không về nhà, nhà tôi lại đấu không lại nhà anh, trở vể cũng gây phiền phức cho ba, mẹ tôi, nhưng có lẽ là Nhi Nguyệt muốn bảo vệ cả nhà Vương Nhật Triết, dù sao thì nếu để ba mẹ biết chuyện này, nói không chừng sẽ băm cả nhà Vương Nhật Triết ra.” Cô phân tích.
Bạch Tuấn Thành hỏi: “Vậy cô sẽ đi đâu?”
“Tại sao lại hỏi tôi?” Giai Kỳ hỏi ngược lại.
Bạch Tuấn Thành thừa nhận mình lớn tuổi quá rồi, già rồi, không hiểu tâm tư của mấy cô gái:
“Hai người cùng trang lứa, có lẽ cô biết suy nghĩ của con bé.”
“Cũng đúng, tôi hai mươi em ấy mười bảy, còn anh thì sắp ba mươi.” Giọng điệu của Giai Kỳ ghét bỏ anh, nếu không phải lúc này Bạch Tuấn Thành đang lái xe, thật sự không thể buông tay đánh người, nếu không anh sẽ bạo lực gia đình.
Mỗi lần cô chê anh già, anh đều nghi ngờ bản thân cả nửa ngày, mình thật sự già rồi sao?
“Bờ biển, quán bar, đỉnh núi.” Cô chặn lời Bạch Tuấn Thành đang muốn nói.
Giai Kỳ tiếp tục phân tích:
“Nhi Nguyệt không có bạn thân nên sẽ không đến quán bar, nhà các người lại ký hết hợp đồng bao trọn những ngọn núi cao nhất, đẹp nhất ở thành phó A, nên Nhi Nguyệt cũng sẽ không đến những ngọn núi đó, cho nên rất có khả năng là bờ biển.”
Bạch Tuấn Thành một cước đạp chân ga đến cùng:
“Đi đến bờ biển.”
Đến bờ biển, Giai Kỳ trèo qua lan can, Bạch Tuấn Thành suýt chút nữa thì đánh cô:
“Cô có thể cẩn thận chút không?”
Giai Kỳ thè lưỡi: “Chẳng phải là tôi đang cẩn thận sao.”
Bạch Tuấn Thành luôn ở phía sau bảo vệ cô, cẩn thận lại đi mạo hiểm như vậy sao? Thật sự sợ cô không cần thận té ngã.
Bạch Tuấn Thành luôn theo sát ở phía sau, thấy bước chân Giai Kỳ lảo đảo, anh trực tiếp bước tới, kéo lấy tay Giai Kỳ dẫn đường.
Bật đèn pin trên điện thoại di động tìm người.
bên bờ biến, bờ biển lớn như vậy, phải đi một đoạn đường dài.
Giai Kỳ thở hổn hển:
“Chúng ta kêu lên đi? Nhi Nguyệt nghe thấy sẽ đi ra ngoài.”
Nhưng Bạch Tuấn Thành lại cẩn thận: “Đừng kêu, giò phút này có lẽ Nhi Nguyệt không muôn gặp người nhà.”
“ó)”
Đi đến chính giữa, nhìn thấy một chụm trên bãi biển, hai vợ Lông họ nhìn nhau, rôi đi qua đó.
Liếc mắt một cái đã nhìn thấy Bạch Nhi Nguyệt đang mất tích đáng thương cuộn mình.
Nơi này có tiếng sóng võ, xung quanh vốn không yên tĩnh, bầu trời tối đen, mặt trăng cũng cảm thấy rét lạnh, không lộ đâu, bờ biên vô tận như một vòng xoáy đen ¡không lỗ, Giai Kỳ nhẹ giọng kêu lên ở phía sau lưng:
“Nhi Nguyệt.”
Thân thể Bạch Nhi Nguyệt đột nhiên cứng đờ, chậm rãi xoay người, mắt cô ta khóc đến sưng đỏ, sau khi nhìn thấy Giai Kỳ thì ngây ra một lúc, sau đó hỏi:
“Sao cô lại ở đây?”
“Không chỉ tôi, còn có anh trai cô .”
Giai Kỳ ngồi bên cạnh Nhi Nguyệt.
Bạch Tuấn Thành đi qua:
“Nhi Nguyệt, về nhà cùng anh trai đi.”
Tiếng khóc của Bạch Nhi Nguyệt khàn khàn:
“Anh cả.”
Ấm ức đầy bụng hoàn toàn phát tiết trong khoảnh khắc người nhà xuất hiện.
Bạch Nhi Nguyệt ôm lấy chân Bạch Tuấn Thành, mặt dán lên đùi anh, nước mắt ướt đẫm quần của Bạch Tuấn Thành:
“Anh trai.”
Giai Kỳ vỗ vỗ lưng Bạch Nhi Nguyệt an ủi:
“Nhi Nguyệt, đứng lên đi, chúng ta về nhà”
“Tôi không muốn trở về.” Bạch Nhi Nguyệt rất bướng, liều mạng với Giai Kỳ, cô ta muốn ngồi ở chỗ này một đêm, trừng phạt vì sự ngu xuẩn của mình.
Giai Kỳ nhìn Nhi Nguyệt nói:
“Không về thì không về, tôi sẽ ngồi cùng cô.” Cô biết một người khi đã bướng thì ai nói gì cũng vô dụng, dù người khác nói nhiêu hơn nữa, vẫn không bằng sớm câm miệng lại.
Bởi vì cô cũng chính là người như vậy.
Bạch Tuấn Thành nhìn gió biển thổi qua, trong lòng thầm nghĩ ngày mai hai người này nhất định sẽ bị cảm:
“Hai người đều về nhà cho tôi.”
Bạch Nhi Nguyệt: “Không về.”
Giai Kỳ: “Không về.”
Hai người họ đồng thanh.
Bạch Tuấn Thành: “…”
Giai Kỳ đứng lên kiễng mũi chân ghé vào bên tai anh nói:
“Nhi Nguyệt cần nói ra ấm ức trong lòng, anh ở chỗ này hoặc là về nhà em ấy cũng sẽ không nói, chỉ biết đóng kín bản thân, tôi sẽ ở lại đây tâm sự với em ấy.
Anh cứ ở bên cạnh nhìn là được.
Đừng lo.”
Anh nghe cô nói, lập tức đi xa gọi điện thoại cho người nhà:
“Mẹ, đã tìm được người rồi, mẹ đừng lo lắng.”
“Các con ở đâu vậy, Giai Kỳ đâu?”
Bạch phu nhân lại lân nữa rơi nước mắt.
Bạch Tuấn Thành nghe được mẹ quan tâm Nhi Nguyệt đồng thời còn lo lắng cho Giai Kỳ, trong lòng ấm áp:
“Cô ấy đang ở bên Nhi Nguyệt, bọn con đang ở bên ngoài, mẹ với ba trở về đi.
Con sẽ ở lại đây bảo vệ họ, không sao đâu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook