Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành
-
Chương 20-1: Cổ Tương Liên (1)
"Hai người nhìn hắn làm gì?" Quả Quả nhanh chóng phát giác ánh nhìn kia có chút kỳ lạ, buôn miệng hỏi ngay.
Vô Tâm diễn sâu, giả vờ giật mình, sắc mặt bình nhiên quay lại đáp, lời đầy thuyết phục. "Không có gì. Ta định nói với hắn một chuyện nhưng bị cô làm cho giật mình quên mất."
"Phải... phải.... đệ... đệ... cũng vậy." Lôi Vô Kiệt gãi đầu cười sượng vì nói dối. Hai lần tên ngốc thật thà này nói dối đều là vì Quả Quả.
"Thật____sao____???" Quả Quả nghi ngờ ngân giọng gằn hỏi.
Vô Tâm nhắm mắt gật đầu, Lôi Vô Kiệt liếc mắt nhìn sang hắn rồi cũng nhanh chóng bắt chước theo.
"Đúng rồi Quả Quả, sẵn đây nàng hãy vẽ một cờ hiệu để treo trên cổng thành đi. Vì bây giờ nàng là Thần Chủ của cả thành. Ta muốn cho tất cả người trong thiên hạ biết Cổ Hoạt Thành đã quy thuận nàng." Lam Cổ chủ nảy ra một ý tưởng, hắn quay sang nắm cổ tay nàng, nhẹ kéo nàng ngồi xuống.
"Cờ hiệu sao??? Để ta nghĩ đã." Quả Quả hai mắt sáng lên, sau đó nhanh chóng khép lại, nàng gõ gõ ngón trỏ vào giữa trán suy ngẫm một hồi.
"Có rồi." Quả Quả ngừng gõ trán, tay chỉ thiên, ánh mắt cực kỳ lém lĩnh, đôi môi đầy kiêu ngạo khẽ rung. Nàng chạy ùa lại bàn, lôi giấy bút ra vẽ.
Quả Quả mang bản vẽ đến, đưa ra cho mọi người cùng xem. "Như vậy mọi người thấy ổn không? Tuy ta không thích màu vàng nhưng bạch quả và hoàng kim là ngoại lệ."
Cả bọn tụm đầu lại ngắm nghía bản vẽ một chút. Quả Quả thích màu lam nên nền cờ là màu lam. Chính giữa là những chiếc lá bạch quả với đủ bảy sắc màu nối lại với nhau thành hình tròn. Bên trong vòng tròn là ba chiếc lá bạch quả to màu vàng. Tiêu Sắt vừa liếc nhìn một cái đã không vừa ý liền thu người về chê bai vu vơ, "Màu mè..."
"Nhưng mà ta thích." Quả Quả vênh mặt kiêu ca.
"Vậy sao còn hỏi?" Tiêu Sắt bị sốc họng liền tức giận.
"Ta không có hỏi ngươi." Quả Quả tiếp tục phũ Tiêu Sắt thêm lần nữa.
Tiêu Sắt sắp nổi cơn tam bành, thì Vô Tâm bên cạnh lên tiếng, không khen cũng không chê. "Tùy cô."
"Tỷ thích là được." Lôi Vô Kiệt nhìn Quả Quả, cười cười.
"Quyết định vậy đi." Quả Quả đặt tay xuống bàn, nhìn bản vẽ rồi lẫm liệt mở giọng.
"Được. Ta sẽ cho người làm ngay." Lam Cổ chủ đứng lên, cầm bản vẽ chạy đi.
"A Lãm, Nhất Tiếu tỷ năm nay bao nhiêu tuổi vậy?" Quả Quả ngồi xuống ghế, vừa thò tay lấy một miếng bánh ăn vừa nhìn Sùng Lãm hỏi.
"19 tuổi." Sùng Lãm dịu dàng đáp.
"Huynh lớn hơn tỷ ấy 5 tuổi. Vậy tính ra lần đầu gặp huynh, tỷ ấy mới 15 tuổi. Hai người bên nhau hai năm. 17 tuổi thì chia tay... Ồh vậy huynh không chiếm tiện nghi là phải rồi." Quả Quả gật gù suy luận logic bị như Conan nhập hồn.
"Chiếm tiện nghi là gì?" Bốn thiếu niên lại nghệch người ra, ngu ngơ nhìn Quả Quả hỏi lại.
"Chiếm tiện nghi hay ăn đậu phụ chính là háo sắc giống như ta hay giở trò sàm sỡ các mỹ nam vậy đó. Các người đã hiểu rồi chứ?" Quả Quả hai tay chống cằm, vẻ mặt không một chút xấu hổ ngược lại vô cùng tự hào, ôn tồn lấy một ví dụ rất thiết thực cho bốn người họ dễ hiểu.
Họ nghe xong liền ồh lên, cuối cùng họ cũng hiểu được thêm một từ ngữ lạ lẫm nữa từ Quả Quả. Nữ tử này đúng là cổ quái nhất trong tất cả thứ cổ quái trên thế gian, từ lai lịch, tính cách, ngôn ngữ, điệu bộ cho đến trí tuệ và tài năng siêu phàm. Không khỏi làm cho người ta bất ngờ kinh ngạc.
Diễm dương cao chiếu (mặt trời lên cao), Vô Tâm, Quả Quả, Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt và Sùng Lãm chuẩn bị rời khỏi Cổ Hoạt Thành. Mọi người trong Cổ Hoạt Thành vừa vui vừa buồn khi phải tiễn Thần Chủ và Sùng Lãm của họ lên đường. Mọi người kéo nhau ra ngoài cổng thành, vây quanh năm người bọn họ. Không khí có chút sôi nổi mà u buồn.
Lam Cổ chủ mang theo lá cờ được cuộn tròn lại, bước đến. Mọi người nép sang hai bên, Lam Cổ chủ cứ như cũ bước tới.
"Cổ chủ hảo!" Mọi người cúi đầu chào. Lam Cổ chủ nhẹ gật đầu đáp lại.
"Cờ vừa mới chuẩn bị xong. Ta treo lên cho nàng xem thử." Lam Cổ chủ ánh mắt trước sau như một vẫn chỉ chứa nổi một mình Quả Quả. Thanh âm trầm ấm dịu dàng.
"Được. Được." Quả Quả thích thú, nhảy tưng tưng, vỗ tay, hô hô.
Lam Cổ chủ hân hoan đạp nhẹ một cái tung người lên cao, chớp mắt một cái đã lên đến cột cờ cao nhất ở chính giữa cổng thành. Hắn nhanh tay phủ cờ xuống và treo lên cột cờ đó. Sau đó, Lam Cổ chủ xoay người liền nhẹ nhàng chạm chân lên mặt đất.
"Quá tuyệt luôn."
Quả Quả vừa nhìn Lam Cổ chủ vừa ngó lên lá cờ của nàng đang tung bay trên cổng thành, trong lòng liền dâng lên một xúc cảm khó tả. Nàng và mọi người Cổ Hoạt Thành cùng vui mừng hò reo.
Trong khi mọi người vui vẻ nhìn lá cờ tung bay trên cổng thành thì Lam Cổ chủ lại lăng lăng nhìn vào Quả Quả. Hắn bước đến trước mặt nàng, đưa hai ngón tay trỏ và ngón giữa nhẹ ấn tay lên môi mình rồi truyền đến, nhẹ đặt lên môi Quả Quả. "Còn đây là nụ hôn đầu gián tiếp từ biệt của ta."
Quả Quả thẫn người ra. Thanh âm của Lam Cổ chủ vang lên, không khí đang vui vẻ liền trở nên sững sốt lạ lùng. Mọi người thay đổi tầm mắt, dồn hết sự chú ý lên hai người bọn họ. Vô Tâm vô thức bàn tay giận run run, Tiêu Sắt tức khắc co cơ mặt, Lôi Vô Kiệt bất giác chớp chớp mắt ngỡ ngàng. Bọn họ thật muốn kéo Quả Quả tránh tên lợi dụng thời cơ này càng xa càng tốt. Sùng Lãm cũng ngây người ra, không ngờ Lam Cổ chủ lại hành động như thế. Hắn thật sự cũng phải chào thua người đệ đệ này của mình. Người ta thường nói "Con hơn cha, nhà có phúc" còn em hơn anh thì nhà có gì???
Người của Cổ Hoạt Thành ngược lại lại cảm thấy nếu Thần Chủ và Cổ chủ của họ nên duyên thì đây là một chuyện rất đáng mừng không gì bằng. Nhưng khi nhìn thấy sắc thái cực kỳ khó nuốt của ba vị bằng hữu kia thì không khí đột nhiên có chút ngột ngạt khó chịu. Một người trong số họ không biết vô tình hay cố ý lên tiếng liền phá tan cái không khí ngượng gạo đó đi.
"Quả Quả đây là thức ăn ta chuẩn bị cho mọi người lên đường."
Mọi người cũng lập tức mang ra những thứ mình chuẩn bị sẵn tặng cho Quả Quả lên đường, họ chen chút nhau tay thì đưa đến cho nàng, miệng không ngớt lời.
"Hoa quả nữa nè, Quả Quả."
"Khoai lang, khoai mì, rau củ vừa mới hái sáng nay, tươi ngon lắm, Quả Quả nhận lấy đi.
"Đây... đây... có cả lương khô nữa đây."
"Cơm nắm."
"Sữa dê, sữa ngựa, nước uống và cả rượu nữa."
"..."
Quả Quả hai tay ôm một đống đồ chất cao hơn cả đầu đã thế trên cánh tay còn bị mán lũng lẵng các tay nải đủ màu, chứa nhiều đồ ăn thức uống. Nàng ôm không hết, sức cũng không đủ để bê nổi đống đồ này nên liền mất thăng bằng, xiêu qua xiêu lại. Nàng cực lực nhưng vẫn vui mừng lên tiếng, "Cảm ơn mọi người. Thật sự nhiều quá rồi. Bọn ta mang không hết ah."
Lôi Vô Kiệt vội đỡ lấy đống đồ cho Quả Quả và chuyển hết chúng sang người hắn để hắn mang giúp nàng. Cũng chỉ có hắn chu đáo, ga lăng nhất trong đám. Tiêu Sắt thì chỉ lẵng lặng đưa tay lấy rượu cất đi.
"Quả Quả tỷ, muội sáng nay định hái hoa tặng tỷ. Nhưng khi nhìn thấy hoa, muội lại không còn muốn hái nữa. Tỷ biết tại sao không?" Một tiểu muội muội đáng yêu, cố chen ra khỏi đám đông, nhìn Quả Quả cười thẹn thùng.
"Tại sao?" Quả Quả hiếu kỳ híp mắt hỏi.
"Bởi vì Quả Quả tỷ còn xinh đẹp hơn cả đoá hoa kia. Nếu đặt hoa cạnh tỷ chỉ sợ hoa cũng phải ghen tị với tỷ." Tiểu nữ hài cười tít mắt giải bày. Mọi người xung quanh cũng bật lên cười.
"Tiểu muội muội khả ái, muội thật có mắt nhìn nga." Quả Quả cười vui sương, xoa đầu tiểu muội, độ tự luyến cũng tự động tăng lên. Sau đó nàng ngồi xuống, tay vỗ nhẹ nhẹ lên đầu tiểu nữ hài ba cái, thành tâm chúc, "Tiểu muội muội lớn lên cũng sẽ xinh đẹp như hoa."
"Vậy nên..." Tiểu muội muội cúi đầu ngập ngừng.
"Vậy nên sao hả?" Quả Quả chớp chớp mắt nhìn nữ hài nhi trước mặt, lập tức hỏi tới.
"Tỷ cho muội hôn một cái nha." Tiểu muội ngước mắt cười nhanh nhảu nói ra ước muốn.
"Tới đây!"
Quả Quả vui vẻ giang rộng hai tay, tiểu muội liền sà vào lòng nàng, nàng cũng choàng tay ôm gọn cô bé. Tiểu muội muội đặt lên má nàng một nụ hôn dài.
Cô bé vui vẻ rời khỏi Quả Quả liền thẹn thùng, "Cảm ơn tỷ. Quả Quả tỷ, tỷ thật thơm."
Quả Quả hoan hỉ, vừa đứng lên đã bị người của Cổ Hoạt Thành ồ ạt lao đến, chen nhau hôn nàng.
"Ta cũng muốn hôn Quả Quả."
"Ta cũng vậy."
Vô Tâm, Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt và cả Lam Cổ chủ cũng bị họ vô tình đẩy ra ngoài. Bốn người bọn họ chỉ biết đứng nhìn Quả Quả bị đám đông liên tục cưỡng hôn, trong lòng có chút nổi đoá và có cả một chút ganh tỵ. Sùng Lãm hôm nay chỉ có một biểu cảm cả kinh trên gương mặt.
"Từ từ hôn, không cần chen, không cần vội." Quả Quả bị đám đông vây kín không thấy mặt mũi, chỉ nghe thấy giọng nhỏ nhẹ khuyên nhủ trong bất lực.
Quả Quả cứ để mọi người hôn tới tấp. Một lát sau, khi mọi người hôn đủ lượt liền thả Quả Quả ra. Lúc này nhìn Quả Quả thật tức cười, cả người phờ phạc, xơ xác, khắp gương mặt nàng toàn là những vết hôn.
"Mọi người thật mạnh mẽ ah!" Quả Quả tinh thần vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, vội bật be like khen ngợi.
Mọi người nhìn biểu cảm của Quả Quả liền cười rầm lên. Ngay sau đó vẻ mặt bi thương hiện ra khi Quả Quả rũ mắt cụp mi, ngậm ngùi nói.
"Bọn ta... Bọn ta... sắp phải lên đường rồi!"
"Mọi người bảo trọng. Sau này ta nhất định sẽ về thăm mọi người." Quả Quả cười buồn, ngượng nói cho không nghe ra nỗi buồn. Nàng quen họ chưa lâu nhưng tình cảm của hai bên dành cho nhau lại rất thắm thiết, chân thành.
"Tạm biệt mọi người." Quả Quả nở nụ cười đẹp hơn trăm hoa đua nở vào buổi sớm, vẫy tay chào.
Người Cổ Hoạt Thành đang trong tâm trạng chia ly đau buồn, đột nhiên nghe Quả Quả nói hai từ "tạm biệt", họ liền đồng loạt chuyển sang trạng thái ngớ ngẩn, nghiêng đầu khó hiểu. Không chỉ họ, Vô Tâm, Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt, Sùng Lãm và Lam Cổ chủ cũng không hiểu, nghiêng đầu nhìn về Quả Quả như muốn hỏi, "Tạm biệt là gì?"
Quả Quả hiểu ý liền giải thích, "Tạm biệt tức là tạm thời cách biệt, chúng ta sẽ còn gặp lại."
Mọi người vỡ lẽ ra, ồh lên một tiếng rõ to. Sau đó cũng vui vẻ vẫy tay chào, "Tạm biệt Quả Quả! Tạm biệt các vị bằng hữu! Thượng lộ bình an!"
"Muội sẽ nhớ tỷ lắm." Tiểu nữ hài ban nãy sụt sịt sắp khóc.
"Ta cũng sẽ nhớ muội." Quả Quả lại ngồi xuống nựng hai má phúng phính kia, cười an ủi. Nàng đứng lên, ánh mắt thoáng buồn, "Nhớ mọi người nơi đây."
Vô Tâm diễn sâu, giả vờ giật mình, sắc mặt bình nhiên quay lại đáp, lời đầy thuyết phục. "Không có gì. Ta định nói với hắn một chuyện nhưng bị cô làm cho giật mình quên mất."
"Phải... phải.... đệ... đệ... cũng vậy." Lôi Vô Kiệt gãi đầu cười sượng vì nói dối. Hai lần tên ngốc thật thà này nói dối đều là vì Quả Quả.
"Thật____sao____???" Quả Quả nghi ngờ ngân giọng gằn hỏi.
Vô Tâm nhắm mắt gật đầu, Lôi Vô Kiệt liếc mắt nhìn sang hắn rồi cũng nhanh chóng bắt chước theo.
"Đúng rồi Quả Quả, sẵn đây nàng hãy vẽ một cờ hiệu để treo trên cổng thành đi. Vì bây giờ nàng là Thần Chủ của cả thành. Ta muốn cho tất cả người trong thiên hạ biết Cổ Hoạt Thành đã quy thuận nàng." Lam Cổ chủ nảy ra một ý tưởng, hắn quay sang nắm cổ tay nàng, nhẹ kéo nàng ngồi xuống.
"Cờ hiệu sao??? Để ta nghĩ đã." Quả Quả hai mắt sáng lên, sau đó nhanh chóng khép lại, nàng gõ gõ ngón trỏ vào giữa trán suy ngẫm một hồi.
"Có rồi." Quả Quả ngừng gõ trán, tay chỉ thiên, ánh mắt cực kỳ lém lĩnh, đôi môi đầy kiêu ngạo khẽ rung. Nàng chạy ùa lại bàn, lôi giấy bút ra vẽ.
Quả Quả mang bản vẽ đến, đưa ra cho mọi người cùng xem. "Như vậy mọi người thấy ổn không? Tuy ta không thích màu vàng nhưng bạch quả và hoàng kim là ngoại lệ."
Cả bọn tụm đầu lại ngắm nghía bản vẽ một chút. Quả Quả thích màu lam nên nền cờ là màu lam. Chính giữa là những chiếc lá bạch quả với đủ bảy sắc màu nối lại với nhau thành hình tròn. Bên trong vòng tròn là ba chiếc lá bạch quả to màu vàng. Tiêu Sắt vừa liếc nhìn một cái đã không vừa ý liền thu người về chê bai vu vơ, "Màu mè..."
"Nhưng mà ta thích." Quả Quả vênh mặt kiêu ca.
"Vậy sao còn hỏi?" Tiêu Sắt bị sốc họng liền tức giận.
"Ta không có hỏi ngươi." Quả Quả tiếp tục phũ Tiêu Sắt thêm lần nữa.
Tiêu Sắt sắp nổi cơn tam bành, thì Vô Tâm bên cạnh lên tiếng, không khen cũng không chê. "Tùy cô."
"Tỷ thích là được." Lôi Vô Kiệt nhìn Quả Quả, cười cười.
"Quyết định vậy đi." Quả Quả đặt tay xuống bàn, nhìn bản vẽ rồi lẫm liệt mở giọng.
"Được. Ta sẽ cho người làm ngay." Lam Cổ chủ đứng lên, cầm bản vẽ chạy đi.
"A Lãm, Nhất Tiếu tỷ năm nay bao nhiêu tuổi vậy?" Quả Quả ngồi xuống ghế, vừa thò tay lấy một miếng bánh ăn vừa nhìn Sùng Lãm hỏi.
"19 tuổi." Sùng Lãm dịu dàng đáp.
"Huynh lớn hơn tỷ ấy 5 tuổi. Vậy tính ra lần đầu gặp huynh, tỷ ấy mới 15 tuổi. Hai người bên nhau hai năm. 17 tuổi thì chia tay... Ồh vậy huynh không chiếm tiện nghi là phải rồi." Quả Quả gật gù suy luận logic bị như Conan nhập hồn.
"Chiếm tiện nghi là gì?" Bốn thiếu niên lại nghệch người ra, ngu ngơ nhìn Quả Quả hỏi lại.
"Chiếm tiện nghi hay ăn đậu phụ chính là háo sắc giống như ta hay giở trò sàm sỡ các mỹ nam vậy đó. Các người đã hiểu rồi chứ?" Quả Quả hai tay chống cằm, vẻ mặt không một chút xấu hổ ngược lại vô cùng tự hào, ôn tồn lấy một ví dụ rất thiết thực cho bốn người họ dễ hiểu.
Họ nghe xong liền ồh lên, cuối cùng họ cũng hiểu được thêm một từ ngữ lạ lẫm nữa từ Quả Quả. Nữ tử này đúng là cổ quái nhất trong tất cả thứ cổ quái trên thế gian, từ lai lịch, tính cách, ngôn ngữ, điệu bộ cho đến trí tuệ và tài năng siêu phàm. Không khỏi làm cho người ta bất ngờ kinh ngạc.
Diễm dương cao chiếu (mặt trời lên cao), Vô Tâm, Quả Quả, Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt và Sùng Lãm chuẩn bị rời khỏi Cổ Hoạt Thành. Mọi người trong Cổ Hoạt Thành vừa vui vừa buồn khi phải tiễn Thần Chủ và Sùng Lãm của họ lên đường. Mọi người kéo nhau ra ngoài cổng thành, vây quanh năm người bọn họ. Không khí có chút sôi nổi mà u buồn.
Lam Cổ chủ mang theo lá cờ được cuộn tròn lại, bước đến. Mọi người nép sang hai bên, Lam Cổ chủ cứ như cũ bước tới.
"Cổ chủ hảo!" Mọi người cúi đầu chào. Lam Cổ chủ nhẹ gật đầu đáp lại.
"Cờ vừa mới chuẩn bị xong. Ta treo lên cho nàng xem thử." Lam Cổ chủ ánh mắt trước sau như một vẫn chỉ chứa nổi một mình Quả Quả. Thanh âm trầm ấm dịu dàng.
"Được. Được." Quả Quả thích thú, nhảy tưng tưng, vỗ tay, hô hô.
Lam Cổ chủ hân hoan đạp nhẹ một cái tung người lên cao, chớp mắt một cái đã lên đến cột cờ cao nhất ở chính giữa cổng thành. Hắn nhanh tay phủ cờ xuống và treo lên cột cờ đó. Sau đó, Lam Cổ chủ xoay người liền nhẹ nhàng chạm chân lên mặt đất.
"Quá tuyệt luôn."
Quả Quả vừa nhìn Lam Cổ chủ vừa ngó lên lá cờ của nàng đang tung bay trên cổng thành, trong lòng liền dâng lên một xúc cảm khó tả. Nàng và mọi người Cổ Hoạt Thành cùng vui mừng hò reo.
Trong khi mọi người vui vẻ nhìn lá cờ tung bay trên cổng thành thì Lam Cổ chủ lại lăng lăng nhìn vào Quả Quả. Hắn bước đến trước mặt nàng, đưa hai ngón tay trỏ và ngón giữa nhẹ ấn tay lên môi mình rồi truyền đến, nhẹ đặt lên môi Quả Quả. "Còn đây là nụ hôn đầu gián tiếp từ biệt của ta."
Quả Quả thẫn người ra. Thanh âm của Lam Cổ chủ vang lên, không khí đang vui vẻ liền trở nên sững sốt lạ lùng. Mọi người thay đổi tầm mắt, dồn hết sự chú ý lên hai người bọn họ. Vô Tâm vô thức bàn tay giận run run, Tiêu Sắt tức khắc co cơ mặt, Lôi Vô Kiệt bất giác chớp chớp mắt ngỡ ngàng. Bọn họ thật muốn kéo Quả Quả tránh tên lợi dụng thời cơ này càng xa càng tốt. Sùng Lãm cũng ngây người ra, không ngờ Lam Cổ chủ lại hành động như thế. Hắn thật sự cũng phải chào thua người đệ đệ này của mình. Người ta thường nói "Con hơn cha, nhà có phúc" còn em hơn anh thì nhà có gì???
Người của Cổ Hoạt Thành ngược lại lại cảm thấy nếu Thần Chủ và Cổ chủ của họ nên duyên thì đây là một chuyện rất đáng mừng không gì bằng. Nhưng khi nhìn thấy sắc thái cực kỳ khó nuốt của ba vị bằng hữu kia thì không khí đột nhiên có chút ngột ngạt khó chịu. Một người trong số họ không biết vô tình hay cố ý lên tiếng liền phá tan cái không khí ngượng gạo đó đi.
"Quả Quả đây là thức ăn ta chuẩn bị cho mọi người lên đường."
Mọi người cũng lập tức mang ra những thứ mình chuẩn bị sẵn tặng cho Quả Quả lên đường, họ chen chút nhau tay thì đưa đến cho nàng, miệng không ngớt lời.
"Hoa quả nữa nè, Quả Quả."
"Khoai lang, khoai mì, rau củ vừa mới hái sáng nay, tươi ngon lắm, Quả Quả nhận lấy đi.
"Đây... đây... có cả lương khô nữa đây."
"Cơm nắm."
"Sữa dê, sữa ngựa, nước uống và cả rượu nữa."
"..."
Quả Quả hai tay ôm một đống đồ chất cao hơn cả đầu đã thế trên cánh tay còn bị mán lũng lẵng các tay nải đủ màu, chứa nhiều đồ ăn thức uống. Nàng ôm không hết, sức cũng không đủ để bê nổi đống đồ này nên liền mất thăng bằng, xiêu qua xiêu lại. Nàng cực lực nhưng vẫn vui mừng lên tiếng, "Cảm ơn mọi người. Thật sự nhiều quá rồi. Bọn ta mang không hết ah."
Lôi Vô Kiệt vội đỡ lấy đống đồ cho Quả Quả và chuyển hết chúng sang người hắn để hắn mang giúp nàng. Cũng chỉ có hắn chu đáo, ga lăng nhất trong đám. Tiêu Sắt thì chỉ lẵng lặng đưa tay lấy rượu cất đi.
"Quả Quả tỷ, muội sáng nay định hái hoa tặng tỷ. Nhưng khi nhìn thấy hoa, muội lại không còn muốn hái nữa. Tỷ biết tại sao không?" Một tiểu muội muội đáng yêu, cố chen ra khỏi đám đông, nhìn Quả Quả cười thẹn thùng.
"Tại sao?" Quả Quả hiếu kỳ híp mắt hỏi.
"Bởi vì Quả Quả tỷ còn xinh đẹp hơn cả đoá hoa kia. Nếu đặt hoa cạnh tỷ chỉ sợ hoa cũng phải ghen tị với tỷ." Tiểu nữ hài cười tít mắt giải bày. Mọi người xung quanh cũng bật lên cười.
"Tiểu muội muội khả ái, muội thật có mắt nhìn nga." Quả Quả cười vui sương, xoa đầu tiểu muội, độ tự luyến cũng tự động tăng lên. Sau đó nàng ngồi xuống, tay vỗ nhẹ nhẹ lên đầu tiểu nữ hài ba cái, thành tâm chúc, "Tiểu muội muội lớn lên cũng sẽ xinh đẹp như hoa."
"Vậy nên..." Tiểu muội muội cúi đầu ngập ngừng.
"Vậy nên sao hả?" Quả Quả chớp chớp mắt nhìn nữ hài nhi trước mặt, lập tức hỏi tới.
"Tỷ cho muội hôn một cái nha." Tiểu muội ngước mắt cười nhanh nhảu nói ra ước muốn.
"Tới đây!"
Quả Quả vui vẻ giang rộng hai tay, tiểu muội liền sà vào lòng nàng, nàng cũng choàng tay ôm gọn cô bé. Tiểu muội muội đặt lên má nàng một nụ hôn dài.
Cô bé vui vẻ rời khỏi Quả Quả liền thẹn thùng, "Cảm ơn tỷ. Quả Quả tỷ, tỷ thật thơm."
Quả Quả hoan hỉ, vừa đứng lên đã bị người của Cổ Hoạt Thành ồ ạt lao đến, chen nhau hôn nàng.
"Ta cũng muốn hôn Quả Quả."
"Ta cũng vậy."
Vô Tâm, Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt và cả Lam Cổ chủ cũng bị họ vô tình đẩy ra ngoài. Bốn người bọn họ chỉ biết đứng nhìn Quả Quả bị đám đông liên tục cưỡng hôn, trong lòng có chút nổi đoá và có cả một chút ganh tỵ. Sùng Lãm hôm nay chỉ có một biểu cảm cả kinh trên gương mặt.
"Từ từ hôn, không cần chen, không cần vội." Quả Quả bị đám đông vây kín không thấy mặt mũi, chỉ nghe thấy giọng nhỏ nhẹ khuyên nhủ trong bất lực.
Quả Quả cứ để mọi người hôn tới tấp. Một lát sau, khi mọi người hôn đủ lượt liền thả Quả Quả ra. Lúc này nhìn Quả Quả thật tức cười, cả người phờ phạc, xơ xác, khắp gương mặt nàng toàn là những vết hôn.
"Mọi người thật mạnh mẽ ah!" Quả Quả tinh thần vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, vội bật be like khen ngợi.
Mọi người nhìn biểu cảm của Quả Quả liền cười rầm lên. Ngay sau đó vẻ mặt bi thương hiện ra khi Quả Quả rũ mắt cụp mi, ngậm ngùi nói.
"Bọn ta... Bọn ta... sắp phải lên đường rồi!"
"Mọi người bảo trọng. Sau này ta nhất định sẽ về thăm mọi người." Quả Quả cười buồn, ngượng nói cho không nghe ra nỗi buồn. Nàng quen họ chưa lâu nhưng tình cảm của hai bên dành cho nhau lại rất thắm thiết, chân thành.
"Tạm biệt mọi người." Quả Quả nở nụ cười đẹp hơn trăm hoa đua nở vào buổi sớm, vẫy tay chào.
Người Cổ Hoạt Thành đang trong tâm trạng chia ly đau buồn, đột nhiên nghe Quả Quả nói hai từ "tạm biệt", họ liền đồng loạt chuyển sang trạng thái ngớ ngẩn, nghiêng đầu khó hiểu. Không chỉ họ, Vô Tâm, Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt, Sùng Lãm và Lam Cổ chủ cũng không hiểu, nghiêng đầu nhìn về Quả Quả như muốn hỏi, "Tạm biệt là gì?"
Quả Quả hiểu ý liền giải thích, "Tạm biệt tức là tạm thời cách biệt, chúng ta sẽ còn gặp lại."
Mọi người vỡ lẽ ra, ồh lên một tiếng rõ to. Sau đó cũng vui vẻ vẫy tay chào, "Tạm biệt Quả Quả! Tạm biệt các vị bằng hữu! Thượng lộ bình an!"
"Muội sẽ nhớ tỷ lắm." Tiểu nữ hài ban nãy sụt sịt sắp khóc.
"Ta cũng sẽ nhớ muội." Quả Quả lại ngồi xuống nựng hai má phúng phính kia, cười an ủi. Nàng đứng lên, ánh mắt thoáng buồn, "Nhớ mọi người nơi đây."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook