Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành
-
Chương 12-1: Dẫn Tình Chú (1)
"Vô Tâm. Quả Quả tỷ. Tiêu Sắt. Mọi người đâu cả rồi?"
Lôi Vô Kiệt vừa đi vừa đưa tay lên miệng, gọi lớn với hi vọng một trong ba người họ có thể nghe thấy. Nhưng không có ai trả lời lại hắn. Hắn không biết tại sao lại lạc đến nơi đây. Rõ ràng hắn đã bước đến cửa căn nhà trúc. Chớp mắt một cái, mọi thứ đều biến đổi.
Trước mắt Lôi Vô Kiệt bây giờ là tiên cảnh chốn hồng trần. Non xanh nước biếc. Sương mù vây quanh khiến cho không gian trở nên mờ mờ ảo ảo. Gió nhè nhẹ cuốn theo những cánh đào phất phơi bay lượn, tỏa ra hương thơm khi thoang thoảng khi ngào ngạt làm say lòng người. Lôi Vô Kiệt bất giác đắm chìm trong mỹ cảnh, hắn khẽ nâng tay lên đỡ lấy những cánh hoa anh đào mỏng manh đang rơi xuống. Say sưa nhìn ngắm.
Chợt Lôi Vô Kiệt nghe được tiếng cười khúc khích từ đâu vọng đến. Tiếng cười ngọt ngào như rót mật vào tai. Lôi Vô Kiệt bị tiếng cười ấy mê hoặc, vô tri vô giác tìm đến nơi phát ra tiếng cười ấy.
Tiếng cười phát ra mỗi lúc một gần hơn. Lôi Vô Kiệt bước qua khỏi tản đá thì đến một bờ suối, đầy những cánh hoa đào đỏ thắm trên mặt nước. Hoa rơi hữu ý, nước chảy cũng chẳng vô tình. Dòng nước thật chậm rãi đi qua, như là thương hoa tiếc ngọc, không nỡ làm thương tổn đến những cánh hoa diễm lệ kia. Nên một thoáng lại bị lay động một chút. Phía xa xa là một ngọn núi bị chia đôi, cao lớn sừng sững không thấy được đỉnh vì đã bị mây mù ôm lấy. Tiếng cười lại phát ra từ phía sau khe hở ngọn núi, từ từ lớn dần.
Một chiếc xích đu cheo leo giữa không trung mang theo tiếng cười cùng nhân ảnh có chút quen thuộc dần dần đưa đến trước mắt Lôi Vô Kiệt. Hắn cố mở to mắt, nôn nóng để nhìn cho rõ nhân ảnh đó là ai. Xích đu đánh một vòng bán nguyệt thật lớn. Một mảnh lụa màu ngọc lam phất phơi theo gió. Hai tay nắm giữ dây xích đu, nàng ngồi ngã người về phía sau, tóc dài đen nhánh bay theo những cánh hoa đào. Nàng cười một cái đủ khiến thành quách nghiêng ngã. Có vẻ nàng rất thích thú với trò đánh đu mạo hiểm này.
Có thể nói Lôi Vô Kiệt thật may mắn khi lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh này, lại còn có thể bắt gặp được cảnh tiểu tiên tử đang vui vẻ chơi đùa. Hắn thật muốn biết nàng là ai? Và đây là đâu? Có phải... hắn... chết rồi không?
Cuối cùng cũng đến, xích đu đánh một lúc mỗi gần hơn đến chỗ bờ sông mà Lôi Vô Kiệt đang đứng. Vầng trán nhỏ nhắn còn vương vài sợi tóc mai, đôi mày cong cong thanh đậm rõ ràng, đuôi mắt thanh tú, hàng mi dày rũ xuống, ánh mắt long lanh đẹp tựa như cả bầu trời đêm, lấp lánh ánh sao.
Lôi Vô Kiệt ngẫn ngơ ngắm nhìn. Hắn cuối cùng cũng nhận ra tiểu tiên nữ đó là ai. Lôi Vô Kiệt mừng rỡ. Nữ nhân có thể làm hắn mừng đến như vậy khi gặp lại nàng thì chỉ có duy nhất một người.
Ở một cánh đồng cỏ xanh mướt lại điểm lên lấm tấm những nụ hoa dại đầy màu sắc, có một thiếu niên tuấn mỹ, tiêu sái lạ thường đến cả thân hồng nhan cũng phải ghen với sắc đẹp trời ban cho hắn. Hắn đang thư thả nằm trên đó. Hàng mi khép lại, bị những cơn gió tinh nghịch quấy phá mà khẽ lay động. Hắn có vẻ khá thích nơi êm ái này vừa êm lưng lại thêm gió mát quyện theo hương thơm hoa cỏ trong lành mang đến. Nếu có thể, hắn mong vĩnh viễn ở lại một nơi như thế này sống cả đời với người hắn yêu, cả hai cùng nhau xây lên một ngôi nhà nhỏ, phu thê tất bật sớm tối có nhau, trước sân là tiểu hài tử chơi đùa vui vẻ, đầy ấp tiếng cười hạnh phúc. Một cuộc sống đơn giản, không vướng bận sự đời... Dù đang say giấc, nhưng khóe môi bất giác cong lên một tí rồi lại hạ xuống như cũ. Trên nét mặt, hắn vẫn không thể giấu được niềm vui sướng trong lòng.
"Tiêu Sắt!"
Từ xa phóng vào tai hắn một tiếng sét, làm hắn tỉnh khỏi giấc mộng đẹp, vừa dụi dụi mắt, vừa choàng người dậy, hai tay chống xuống thảm cỏ kia làm điểm tựa. Thanh âm này, dùng mắc cá chân để nghĩ, hắn cũng có thể dễ dàng đoán ra được là ai đang đến. Nhưng hình như trong đó có tức khí không nhỏ. Là ai đã chọc giận nàng để nàng tìm hắn trút giận?
Quả Quả sợ hãi mắt nhắm mắt mở liếc xuống liền nhìn thấy loáng thoáng nơi nàng sắp đáp xuống chính là:
"Nước...??? Nước sao???? Ta không biết bơi.... Lão thiên ông đợi đó cho ta........AAAAA..AAAAA"
Quả Quả phẫn nộ một tay ôm chặt quả đấm, tay kia chỉ thiên, hàm răng nghiến chặt, mắng chửi không thương tiếc.
"Đúng rồi. Thu khí và giữ khí." Quả Quả sực nhớ đến kinh nghiệm sống còn, nàng há miệng thu vào một lượng lớn không khí, sau đó khóa miệng lại, nhắm mắt lại tùy thích rơi xuống nước theo kiểu dáng nào cũng được, miễn là không chết là ok rồi.
Đùng.
Quả Quả rơi tõm xuống nước. Nhờ có ngụm khí đó mà nàng may mắn thoát nạn. Vả lại nước cũng không sâu lắm vừa đủ nuốt chửng cơ thể nàng trong lòng nước nhưng không chạm đáy, lực đẩy Ác-si-met giúp nàng thuận lợi nổi lên giống như lần đầu nàng đến nơi đây, cũng là trường hợp tương tự như vậy.
"AAAAA....AAAA....AAA"
Quả Quả ngoi lên, hí mắt nhìn một chút tình hình hiện tại của mình. Nước chỉ cao hơn ngực nàng một chút. Nàng thở ra nhẹ nhõm.
"May mà không rơi chết. Xem như lão cũng còn chút rộng lượng. Không tính với lão."
"Lão?"
Một đạo âm thanh bất ngờ đưa đến. Làm Quả Quả giật mình. "Lão" là nàng đang nói đến lão thiên ah. Không lẽ lão thiên đang nói chuyện với nàng. Không đúng lắm. Hay là không chỉ có một mình nàng trên khúc sông này. Với lại, giọng nói này cực kỳ quen thuộc. "Vô Tâm."
"Vô Tâm." Tiếng gọi cất lên, khiến hắn mở ra đôi mắt phượng đỏ đầy mê hồn.
Những ánh nắng xuyên qua kẻ lá vàng ươm, dưới gốc cây đầy những chiếc lá vàng rơi rụng, có một thiếu niên một thân bạch y như tuyết, tướng mạo như họa, đường nét vô cùng hoàn mỹ đến nghẹt thở. Lại thêm mấy phần tà khí mê người thoát ra, sự yêu mị càng tăng vượt bậc với ấn ký chu sa trên trán. Nhưng có điều vị thiếu niên này tìm mãi trên đầu cũng không thấy một sợi tóc nào. Là một cái đầu trọc tiểu hòa thượng yêu nghiệt của Hàn Thủy tự. Hắn đang ngồi thiền định ở đấy rất lâu.
"Tại sao ta lại ở đây?"
Vô Tâm ngạc nhiên với cảnh tượng lạ lẫm trước mắt. Hắn vừa rồi chỉ mới đi vào trong nhà trúc ngồi xuống chợp mắt một tí. Mà tự bao giờ lại đến được nơi đây. Chẳng lẽ đang mơ sao?
Ánh nắng buồi chiều tà lại xuyên qua kẻ lá vàng, lay động xào xạc theo từng ngọn gió. Dưới gốc cây đầy những chiếc lá vàng rơi rụng khắp mặt đất, thỉnh thoảng lại bị gió cuốn tròn tạo thành cơn lốc nhỏ tinh nghịch đáng yêu. Vô Tâm ngơ ngác nhìn ngắm những chiếc lá nhỏ màu vàng bay lượn, hắn vô thức khẽ cười đầy ngọt ngào: "Là bạch quả sao?"
Xích đu đánh đủ vòng ngừng lại trước mắt Lôi Vô Kiệt một chút. Đưa Quả Quả đến rất gần trước mặt hắn.
"Là đệ." Quả Quả mặt cách mặt Lôi Vô Kiệt chỉ trong một thốn (1 thốn = 3,33 cm), nàng nhẹ cười một cái.
Xích đu liền kéo về, nàng từ từ rời xa hắn. "Tiểu Kiệt, mau đến đây chơi với ta. Vui lắm."
Lôi Vô Kiệt bị nụ cười của nàng cướp mất thần trí, cả người nóng lên, gương mặt đỏ bừng, tâm can bạo động. Đây chính là những triệu chứng kinh điển của bệnh...
Tương tư.
Hắn thẫn thờ đứng yên bất động. Nhìn theo nàng cùng chiếc xích đu xa dần.
"Tiểu Kiệt, nhanh đến đây." Quả Quả tâm hoa nộ phóng vẫy tay gọi hắn.
Lôi Vô Kiệt chợt tỉnh người, hắn lại lộ ra bộ dáng ngốc nghếch, ngại ngần: "Đệ đến đây."
Lôi Vô Kiệt tung người bay theo Quả Quả. Nàng đưa tay cho hắn bắt lấy. Hắn nhanh tay nắm tay nàng, chân đặt trên xích đu, xoay người ngồi xuống kế bên Quả Quả. Lôi Vô Kiệt choàng tay ra phía sau, nắm giữ hai sợi dây thừng, cùng Quả Quả chơi đánh đu thật vui vẻ hết vòng này đến vòng khác, tiếng cười của họ vang vọng trong không gian tĩnh mịch chỉ có gió lay những cánh đào nhẹ nhàng rơi xuống.
"Tiêu Sắt."
Quả Quả lại kêu lên một tiếng. Nàng nhảy bổ lên người Tiêu Sắt, ngồi trên đùi hắn, hai tay túm lấy cổ áo hắn. Tiêu Sắt sửng sốt, đồng tử căng đầy hình ảnh của nàng. Hắn không hiểu Quả Quả hôm nay phát điên gì lại hành động như thế. Tiêu Sắt chưa kịp lên tiếng hỏi đã bị Quả Quả cướp lời.
"Hôm nay ta nhất định phải lột sạch y phục trên người ngươi. Ta thật muốn biết phía sau lớp y phục này là hình dáng gì?"
Tiêu Sắt cả kinh, trố mắt, hắn thật không thể tin nổi vào tai mình. Hắn biết rõ Quả Quả tuy có háo sắc một chút nhưng chỉ dừng lại ở mức nhìn ngắm, thỉnh thoảng nhịn không được một sờ một chút. Hắn có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho nàng. Nhưng hôm nay nàng lại muốn lột sạch y phục của hắn, thật không giống với tác phong của nàng. Đã thế lại càng hung hãn lưu manh như vậy. Là nàng đang trêu chọc hắn? Là nàng đang say rượu? Không phải. Tất cả đều không phải.
Quả Quả ánh mắt kiên định, quyết tâm lột sạch Tiêu Sắt. Sau khi gửi cho Tiêu Sắt tối hậu thư đe dọa xong, dứt lời nàng liền hành động ngay làm cho Tiêu Sắt không kịp trở tay. Quả Quả ra sức kéo lệch Thiên Hồ Cừu của Tiêu Sắt xuống một bên bả vai.
"C..ô...c..ô... xằng bậy...Mau dừng lại..." Tiêu Sắt hốt hoảng, luống cuống một tay bắt lấy cổ tay Quả Quả giữ chặt lại, không cho nàng hành động phi lễ.
Quả Quả không có trả lời hắn cũng không có dừng lại mà càng dụng sức hơn. Quả Quả cùng Tiêu Sắt đôi co một chút sức lực. Quả Quả thân nữ nhi mà sao hôm nay lại có thể có một đạo lực lớn như vậy, Tiêu Sắt ngăn nàng, siết chặt tay hơn, rồi kéo tay nàng rời xa mấy lớp y phục của hắn. Nhưng không thể, Tiêu Sắt siết chặt bàn tay lại lại sợ làm nàng đau, song nếu không làm thế nàng chắc chắn sẽ không ngừng tay. Tiêu Sắt chỉ có thể ngăn được một tay của nàng, tay còn lại vẫn luôn chống đỡ dưới cỏ. Mặc cho tay kia của nàng tha hồ tác quai tác quái. Thiên Hồ Cừu rơi xuống, lục y bên trong cũng bị Quả Quả mạnh bạo kéo xoạc ra, để lộ một bên bả vai Tiêu Sắt trắng nõn như ngọc trai, cùng xương quai xanh đầy quyến rũ.
"C..ô...c..ô[email protected]?#%$#"
Tiêu Sắt nhìn xuống thấy vai mình bị lộ ra ngoài, nhất thời kích động, đồng tử giao động dữ dội, hắn thất thần rồi lại cuống quýt nói không nên lời.
Lôi Vô Kiệt chơi vui một lát, liền nhớ đến chuyện chính, quay đầu sang bên cạnh hỏi: "Quả Quả tỷ, sao chỉ có chúng ta ở đây? Vô Tâm và Tiêu Sắt đâu?"
"Ta không biết ah." Quả Quả khẽ lắc lắc đầu.
"Hay là chúng ta đi tìm bọn họ đi." Lôi Vô Kiệt đề nghị.
"Không muốn đi ah. Ta còn muốn chơi thêm một tí. Tiểu Kiệt ở lại chơi với ta nha...nha..." Quả Quả nũng nịu, nhõng nhẻo với Lôi Vô Kiệt.
"Được rồi."Lôi Vô Kiệt nhìn thấy dáng vẻ ấy của nàng, không thể chống cự lại nàng, hắn không có suy nghĩ đã tức khắc đồng ý ngay với nàng. Có lẽ hắn cũng không nhớ nỗi hắn đã đề nghị với nàng chuyện gì trước đó.
"Tiểu Kiệt ngoan ah."
Quả Quả cười híp mắt. Cùng Lôi Vô Kiệt tiếp tục chơi đánh đu, chốc chốc lại đưa chân nghịch nước văng tung tóe, rồi thích chí cười lên khanh khách.
Quả Quả mê luyến nhìn ngắm bờ vai Tiêu Sắt trắng ngần, xương quai xanh ma mị, nàng tự khắc không thể kiềm chế được sự hiếu kỳ cùng dục vọng của bản thân. Tay nàng men theo lớp lục y bắt đầu kéo xuống tận thắt lưng, làm lộ hơn một nửa thân hình cường tráng, nóng bỏng của Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt không biết là đang xấu hổ hay đang tức giận mà gương mặt đỏ lên như trái gấc chín. Hắn là lần đầu bị nữ nhân cường bạo lột mất y phục, lần đầu bị nữ nhân nhìn thấy thân thể. Đương nhiên vừa giận vừa xấu hổ rồi. Hắn bây giờ có muôn vạn câu muốn mắng chết nàng nhưng cũng vì có quá nhiều câu chửi nên hắn không biết phải chửi mắng nàng câu gì trước đây.
Quả Quả nhìn thấy thân thể quyến rũ kia, háo sắc lại tăng thêm một bậc. Nàng mặc cho mê mụi, dục vọng dẫn đường chỉ lối, liền trực tiếp đi theo không hề chối từ. Quả Quả mê đắm thân thể Tiêu Sắt, nàng chỉ nhìn thôi thật không thể thỏa mãn được. Nàng muốn sờ để cảm nhận một chút. Quả Quả nghĩ gì là làm nấy, nàng liền giang tay ra, đưa lên cổ Tiêu Sắt, nhẹ nhàng khẽ chạm từng đầu ngón tay lên cổ hắn, vuốt ve khắp nơi. Nàng cảm nhận được sự mịn màng trơn tru như da em bé, đã vậy lại còn vừa trắng nõn nà vừa vô cùng nhạy cảm. Tay nàng chạm nhẹ đến đâu đã đủ khiến nơi đó ửng hồng lên. Làm cho Quả Quả cực kỳ phấn khích.
Quả Quả sờ đến yết hầu kiêu ngạo kia rồi lại kéo xuống hõm cổ. Rồi tay nàng không yên phận liền sờ xuống ngực, xuống cơ bụng săn chắc của Tiêu Sắt. Tiêu Sắt nuốt khan từng ngụm. Hắn cảm thấy nơi nào Quả Quả chạm tới đều nóng rang như bị lửa đốt, tim hắn đập liên hồi như trống trận, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, mặt đỏ bùng vì xấu hổ. Hắn chưa từng có những cảm giác kỳ lạ như vậy trước đây. Hay nói đúng hơn là chưa từng thân mật với bất kỳ ai trước đây.
"Cô...dừng tay..." Tiêu Sắt khổ sở kêu lên từng tiếng.
Ngược lại âm thanh như mời gọi người ta phạm tội, Quả Quả không thể kìm nén được dục vọng của bản thân, nàng không những không dừng tay, ngược lại càng mạnh tay hơn. Khi mà nàng bất ngờ đặt một hai ba... nụ hôn lên cổ Tiêu Sắt, miên man hôn xuống hõm cổ nhạy cảm, rồi lần mò qua đến xương quai xanh quyến rũ.
Tiêu Sắt bị Quả Quả hôn tập kích, tay chân hắn nhũn ra, không còn một chút sức lực để kháng cự. Hắn cảm giác như có một loại cảm xúc nào đó tận sâu dưới đáy linh hồn hắn đã bị nàng đánh thức. Và càng lúc càng dâng trào mạnh mẽ hơn đến nỗi hắn sắp không thể khống chế chính mình.
"Vô Tâm." Thanh âm ban nãy lại truyền đến lần nữa.
Lam y hớt hải chạy đến trước mặt Vô Tâm. Nàng dừng lại cách hắn một khoảng chỉ bằng một giang tay, nhìn hắn chăm chăm một chút. Nàng thu hết dũng khí, run run hỏi hắn.
"Vô Tâm, ngươi có thích ta không?"
Trong giọng nói có thể nghe rõ sự sợ sệt, lo lắng và cả sự bi ai khi biết chắc rằng sẽ không nhận được câu trả lời như ý. Ngược lại chính là nhận về sự đau thương, thống khổ. Nhưng nàng vẫn quyết định nói ra hết nỗi lòng để rồi sau này sẽ không phải hối hận khi chưa từng bày tỏ đã dễ dàng buông bỏ.
Vô Tâm đột nhiên bị hỏi một câu như thế, đáy mắt kích động, nhưng đã bị hắn giấu ánh mắt đó vào sâu thăm thẳm trong tim, không để nàng kịp thời phát giác. Hắn nhắm mắt điềm tĩnh lại, cố tỏ ra vô cảm, lãnh đạm và nghiêm nghị trên gương mặt, không trả lời, nhằm để nàng thấy khó mà lui.
Nàng thấy hắn như vậy, giọng rưng rưng, sụt sùi như sắp khóc, nhưng cố ngượng cười. "Ngươi không trả lời tức là tự nhận thích ta."
Vô Tâm nghe vậy, bực tức nha đầu ngu ngốc này. Tại sao lại thích rước đau khổ vào thân. Có thật nàng muốn phải tự lấy dao đâm vào tim mình mới cảm thấy đau không?
"Không có." Vô Tâm một giọng đinh ninh đáp trả nàng.
"Ngươi nói dối." Đau xé tâm can, nàng chỉ thẳng mặt Vô Tâm quát lên.
"Người xuất gia không thể phạm vọng ngữ. Những lời ta nói đều là sự thật." Vô Tâm lắc đầu, nhẫn tâm, kiên định nói tiếp. Hắn muốn nàng từ bỏ càng sớm càng tốt, nên không ngại làm nàng tổn thương thêm một lần. Cũng như tự mình làm đau mình để thức tỉnh chính mình. Nàng đau bao nhiêu, hắn cũng đau bấy nhiêu. Nhưng có lẽ như vậy sẽ tốt cho cả hai. Khi chưa lún quá sâu vẫn nên quay đầu lại thì hơn.
"Có phải ta nực cười lắm không? Ở hiện thực, mỹ nam nhiều như vậy. Xuyên qua đây, mỹ nam cũng không ít. Tại sao ta lại chỉ thích một mình tên hòa thượng ngươi?" Quả Quả đôi mắt thất thần, nàng cười chua xót, tự trách chính bản thân mình.
Vô Tâm vẫn nhắm mắt không lên tiếng. Hắn đang cố kiềm nén cảm xúc trong sâu thẳm trái tim mình. Hắn sợ rằng nếu mở mắt lên sẽ nhìn thấy nàng đau khổ, hắn không thể nhịn được mà ôm lấy nàng thật chặt. Không thể. Thật không thể như vậy.
"Hôm nay xem như ta đã hiểu rõ lòng ngươi. Từ nay về sau, ta sẽ không đến phiền ngươi nữa. Vô Tâm Đại sư." Quả Quả gắng ngượng không để một giọt nước mắt nào tràng khỏi bờ mi. Nàng siết chặt lam y trong lòng bàn tay, mạnh mẽ nói ra.
Bốn chữ "Vô Tâm Đại sư" cứ như nhác dao chí mạng đâm thẳng vào trái tim Vô Tâm. Hắn tuy gọi Vô Tâm nhưng thật ra lại không hề vô tâm, trái tim hắn vì nàng mà đập, vì nàng mà thổn thức, vì nàng mà vui vẻ, cũng vì nàng mà đau đớn biết bao.
"Trên thế gian còn nhiều mỹ nam như vậy, ta không tin cả đời này ta chỉ có thể thích mình ngươi. Ta đi đây. Tiêu Sắt còn đang đợi ta." Quả Quả tỏ ra bình thản, tự đắc chào một tiếng trước khi rời xa Vô Tâm mãi mãi.
Vô Tâm như chết cả linh hồn, chợt nghe nội tâm chấn động dữ dội, dường như cả thế giới bên trong hắn đang sụp đổ. Nàng háo sắc, hắn biết. Mỹ nam trên thế gian này nhiều vô số kể, hắn biết tổng. Nàng nói nàng cả đời không thể thích mình hắn. Đúng vậy, đời người mấy ai có thể yêu duy nhất một người. Hắn đã hiểu rõ như vậy, tại sao lại không thể ngăn nổi sự thống khổ trong lòng. Hắn biết rõ như vậy sao tim vẫn cứ đau như dao cắt. Tận cùng tâm can hắn không thể chấp nhận được chuyện nàng thích bất kỳ nam nhân nào ngoài hắn. Hắn muốn nàng cả đời chỉ thích mình hắn, nhớ đến mình hắn, quan tâm một mình hắn...
Lôi Vô Kiệt vừa đi vừa đưa tay lên miệng, gọi lớn với hi vọng một trong ba người họ có thể nghe thấy. Nhưng không có ai trả lời lại hắn. Hắn không biết tại sao lại lạc đến nơi đây. Rõ ràng hắn đã bước đến cửa căn nhà trúc. Chớp mắt một cái, mọi thứ đều biến đổi.
Trước mắt Lôi Vô Kiệt bây giờ là tiên cảnh chốn hồng trần. Non xanh nước biếc. Sương mù vây quanh khiến cho không gian trở nên mờ mờ ảo ảo. Gió nhè nhẹ cuốn theo những cánh đào phất phơi bay lượn, tỏa ra hương thơm khi thoang thoảng khi ngào ngạt làm say lòng người. Lôi Vô Kiệt bất giác đắm chìm trong mỹ cảnh, hắn khẽ nâng tay lên đỡ lấy những cánh hoa anh đào mỏng manh đang rơi xuống. Say sưa nhìn ngắm.
Chợt Lôi Vô Kiệt nghe được tiếng cười khúc khích từ đâu vọng đến. Tiếng cười ngọt ngào như rót mật vào tai. Lôi Vô Kiệt bị tiếng cười ấy mê hoặc, vô tri vô giác tìm đến nơi phát ra tiếng cười ấy.
Tiếng cười phát ra mỗi lúc một gần hơn. Lôi Vô Kiệt bước qua khỏi tản đá thì đến một bờ suối, đầy những cánh hoa đào đỏ thắm trên mặt nước. Hoa rơi hữu ý, nước chảy cũng chẳng vô tình. Dòng nước thật chậm rãi đi qua, như là thương hoa tiếc ngọc, không nỡ làm thương tổn đến những cánh hoa diễm lệ kia. Nên một thoáng lại bị lay động một chút. Phía xa xa là một ngọn núi bị chia đôi, cao lớn sừng sững không thấy được đỉnh vì đã bị mây mù ôm lấy. Tiếng cười lại phát ra từ phía sau khe hở ngọn núi, từ từ lớn dần.
Một chiếc xích đu cheo leo giữa không trung mang theo tiếng cười cùng nhân ảnh có chút quen thuộc dần dần đưa đến trước mắt Lôi Vô Kiệt. Hắn cố mở to mắt, nôn nóng để nhìn cho rõ nhân ảnh đó là ai. Xích đu đánh một vòng bán nguyệt thật lớn. Một mảnh lụa màu ngọc lam phất phơi theo gió. Hai tay nắm giữ dây xích đu, nàng ngồi ngã người về phía sau, tóc dài đen nhánh bay theo những cánh hoa đào. Nàng cười một cái đủ khiến thành quách nghiêng ngã. Có vẻ nàng rất thích thú với trò đánh đu mạo hiểm này.
Có thể nói Lôi Vô Kiệt thật may mắn khi lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh này, lại còn có thể bắt gặp được cảnh tiểu tiên tử đang vui vẻ chơi đùa. Hắn thật muốn biết nàng là ai? Và đây là đâu? Có phải... hắn... chết rồi không?
Cuối cùng cũng đến, xích đu đánh một lúc mỗi gần hơn đến chỗ bờ sông mà Lôi Vô Kiệt đang đứng. Vầng trán nhỏ nhắn còn vương vài sợi tóc mai, đôi mày cong cong thanh đậm rõ ràng, đuôi mắt thanh tú, hàng mi dày rũ xuống, ánh mắt long lanh đẹp tựa như cả bầu trời đêm, lấp lánh ánh sao.
Lôi Vô Kiệt ngẫn ngơ ngắm nhìn. Hắn cuối cùng cũng nhận ra tiểu tiên nữ đó là ai. Lôi Vô Kiệt mừng rỡ. Nữ nhân có thể làm hắn mừng đến như vậy khi gặp lại nàng thì chỉ có duy nhất một người.
Ở một cánh đồng cỏ xanh mướt lại điểm lên lấm tấm những nụ hoa dại đầy màu sắc, có một thiếu niên tuấn mỹ, tiêu sái lạ thường đến cả thân hồng nhan cũng phải ghen với sắc đẹp trời ban cho hắn. Hắn đang thư thả nằm trên đó. Hàng mi khép lại, bị những cơn gió tinh nghịch quấy phá mà khẽ lay động. Hắn có vẻ khá thích nơi êm ái này vừa êm lưng lại thêm gió mát quyện theo hương thơm hoa cỏ trong lành mang đến. Nếu có thể, hắn mong vĩnh viễn ở lại một nơi như thế này sống cả đời với người hắn yêu, cả hai cùng nhau xây lên một ngôi nhà nhỏ, phu thê tất bật sớm tối có nhau, trước sân là tiểu hài tử chơi đùa vui vẻ, đầy ấp tiếng cười hạnh phúc. Một cuộc sống đơn giản, không vướng bận sự đời... Dù đang say giấc, nhưng khóe môi bất giác cong lên một tí rồi lại hạ xuống như cũ. Trên nét mặt, hắn vẫn không thể giấu được niềm vui sướng trong lòng.
"Tiêu Sắt!"
Từ xa phóng vào tai hắn một tiếng sét, làm hắn tỉnh khỏi giấc mộng đẹp, vừa dụi dụi mắt, vừa choàng người dậy, hai tay chống xuống thảm cỏ kia làm điểm tựa. Thanh âm này, dùng mắc cá chân để nghĩ, hắn cũng có thể dễ dàng đoán ra được là ai đang đến. Nhưng hình như trong đó có tức khí không nhỏ. Là ai đã chọc giận nàng để nàng tìm hắn trút giận?
Quả Quả sợ hãi mắt nhắm mắt mở liếc xuống liền nhìn thấy loáng thoáng nơi nàng sắp đáp xuống chính là:
"Nước...??? Nước sao???? Ta không biết bơi.... Lão thiên ông đợi đó cho ta........AAAAA..AAAAA"
Quả Quả phẫn nộ một tay ôm chặt quả đấm, tay kia chỉ thiên, hàm răng nghiến chặt, mắng chửi không thương tiếc.
"Đúng rồi. Thu khí và giữ khí." Quả Quả sực nhớ đến kinh nghiệm sống còn, nàng há miệng thu vào một lượng lớn không khí, sau đó khóa miệng lại, nhắm mắt lại tùy thích rơi xuống nước theo kiểu dáng nào cũng được, miễn là không chết là ok rồi.
Đùng.
Quả Quả rơi tõm xuống nước. Nhờ có ngụm khí đó mà nàng may mắn thoát nạn. Vả lại nước cũng không sâu lắm vừa đủ nuốt chửng cơ thể nàng trong lòng nước nhưng không chạm đáy, lực đẩy Ác-si-met giúp nàng thuận lợi nổi lên giống như lần đầu nàng đến nơi đây, cũng là trường hợp tương tự như vậy.
"AAAAA....AAAA....AAA"
Quả Quả ngoi lên, hí mắt nhìn một chút tình hình hiện tại của mình. Nước chỉ cao hơn ngực nàng một chút. Nàng thở ra nhẹ nhõm.
"May mà không rơi chết. Xem như lão cũng còn chút rộng lượng. Không tính với lão."
"Lão?"
Một đạo âm thanh bất ngờ đưa đến. Làm Quả Quả giật mình. "Lão" là nàng đang nói đến lão thiên ah. Không lẽ lão thiên đang nói chuyện với nàng. Không đúng lắm. Hay là không chỉ có một mình nàng trên khúc sông này. Với lại, giọng nói này cực kỳ quen thuộc. "Vô Tâm."
"Vô Tâm." Tiếng gọi cất lên, khiến hắn mở ra đôi mắt phượng đỏ đầy mê hồn.
Những ánh nắng xuyên qua kẻ lá vàng ươm, dưới gốc cây đầy những chiếc lá vàng rơi rụng, có một thiếu niên một thân bạch y như tuyết, tướng mạo như họa, đường nét vô cùng hoàn mỹ đến nghẹt thở. Lại thêm mấy phần tà khí mê người thoát ra, sự yêu mị càng tăng vượt bậc với ấn ký chu sa trên trán. Nhưng có điều vị thiếu niên này tìm mãi trên đầu cũng không thấy một sợi tóc nào. Là một cái đầu trọc tiểu hòa thượng yêu nghiệt của Hàn Thủy tự. Hắn đang ngồi thiền định ở đấy rất lâu.
"Tại sao ta lại ở đây?"
Vô Tâm ngạc nhiên với cảnh tượng lạ lẫm trước mắt. Hắn vừa rồi chỉ mới đi vào trong nhà trúc ngồi xuống chợp mắt một tí. Mà tự bao giờ lại đến được nơi đây. Chẳng lẽ đang mơ sao?
Ánh nắng buồi chiều tà lại xuyên qua kẻ lá vàng, lay động xào xạc theo từng ngọn gió. Dưới gốc cây đầy những chiếc lá vàng rơi rụng khắp mặt đất, thỉnh thoảng lại bị gió cuốn tròn tạo thành cơn lốc nhỏ tinh nghịch đáng yêu. Vô Tâm ngơ ngác nhìn ngắm những chiếc lá nhỏ màu vàng bay lượn, hắn vô thức khẽ cười đầy ngọt ngào: "Là bạch quả sao?"
Xích đu đánh đủ vòng ngừng lại trước mắt Lôi Vô Kiệt một chút. Đưa Quả Quả đến rất gần trước mặt hắn.
"Là đệ." Quả Quả mặt cách mặt Lôi Vô Kiệt chỉ trong một thốn (1 thốn = 3,33 cm), nàng nhẹ cười một cái.
Xích đu liền kéo về, nàng từ từ rời xa hắn. "Tiểu Kiệt, mau đến đây chơi với ta. Vui lắm."
Lôi Vô Kiệt bị nụ cười của nàng cướp mất thần trí, cả người nóng lên, gương mặt đỏ bừng, tâm can bạo động. Đây chính là những triệu chứng kinh điển của bệnh...
Tương tư.
Hắn thẫn thờ đứng yên bất động. Nhìn theo nàng cùng chiếc xích đu xa dần.
"Tiểu Kiệt, nhanh đến đây." Quả Quả tâm hoa nộ phóng vẫy tay gọi hắn.
Lôi Vô Kiệt chợt tỉnh người, hắn lại lộ ra bộ dáng ngốc nghếch, ngại ngần: "Đệ đến đây."
Lôi Vô Kiệt tung người bay theo Quả Quả. Nàng đưa tay cho hắn bắt lấy. Hắn nhanh tay nắm tay nàng, chân đặt trên xích đu, xoay người ngồi xuống kế bên Quả Quả. Lôi Vô Kiệt choàng tay ra phía sau, nắm giữ hai sợi dây thừng, cùng Quả Quả chơi đánh đu thật vui vẻ hết vòng này đến vòng khác, tiếng cười của họ vang vọng trong không gian tĩnh mịch chỉ có gió lay những cánh đào nhẹ nhàng rơi xuống.
"Tiêu Sắt."
Quả Quả lại kêu lên một tiếng. Nàng nhảy bổ lên người Tiêu Sắt, ngồi trên đùi hắn, hai tay túm lấy cổ áo hắn. Tiêu Sắt sửng sốt, đồng tử căng đầy hình ảnh của nàng. Hắn không hiểu Quả Quả hôm nay phát điên gì lại hành động như thế. Tiêu Sắt chưa kịp lên tiếng hỏi đã bị Quả Quả cướp lời.
"Hôm nay ta nhất định phải lột sạch y phục trên người ngươi. Ta thật muốn biết phía sau lớp y phục này là hình dáng gì?"
Tiêu Sắt cả kinh, trố mắt, hắn thật không thể tin nổi vào tai mình. Hắn biết rõ Quả Quả tuy có háo sắc một chút nhưng chỉ dừng lại ở mức nhìn ngắm, thỉnh thoảng nhịn không được một sờ một chút. Hắn có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho nàng. Nhưng hôm nay nàng lại muốn lột sạch y phục của hắn, thật không giống với tác phong của nàng. Đã thế lại càng hung hãn lưu manh như vậy. Là nàng đang trêu chọc hắn? Là nàng đang say rượu? Không phải. Tất cả đều không phải.
Quả Quả ánh mắt kiên định, quyết tâm lột sạch Tiêu Sắt. Sau khi gửi cho Tiêu Sắt tối hậu thư đe dọa xong, dứt lời nàng liền hành động ngay làm cho Tiêu Sắt không kịp trở tay. Quả Quả ra sức kéo lệch Thiên Hồ Cừu của Tiêu Sắt xuống một bên bả vai.
"C..ô...c..ô... xằng bậy...Mau dừng lại..." Tiêu Sắt hốt hoảng, luống cuống một tay bắt lấy cổ tay Quả Quả giữ chặt lại, không cho nàng hành động phi lễ.
Quả Quả không có trả lời hắn cũng không có dừng lại mà càng dụng sức hơn. Quả Quả cùng Tiêu Sắt đôi co một chút sức lực. Quả Quả thân nữ nhi mà sao hôm nay lại có thể có một đạo lực lớn như vậy, Tiêu Sắt ngăn nàng, siết chặt tay hơn, rồi kéo tay nàng rời xa mấy lớp y phục của hắn. Nhưng không thể, Tiêu Sắt siết chặt bàn tay lại lại sợ làm nàng đau, song nếu không làm thế nàng chắc chắn sẽ không ngừng tay. Tiêu Sắt chỉ có thể ngăn được một tay của nàng, tay còn lại vẫn luôn chống đỡ dưới cỏ. Mặc cho tay kia của nàng tha hồ tác quai tác quái. Thiên Hồ Cừu rơi xuống, lục y bên trong cũng bị Quả Quả mạnh bạo kéo xoạc ra, để lộ một bên bả vai Tiêu Sắt trắng nõn như ngọc trai, cùng xương quai xanh đầy quyến rũ.
"C..ô...c..ô[email protected]?#%$#"
Tiêu Sắt nhìn xuống thấy vai mình bị lộ ra ngoài, nhất thời kích động, đồng tử giao động dữ dội, hắn thất thần rồi lại cuống quýt nói không nên lời.
Lôi Vô Kiệt chơi vui một lát, liền nhớ đến chuyện chính, quay đầu sang bên cạnh hỏi: "Quả Quả tỷ, sao chỉ có chúng ta ở đây? Vô Tâm và Tiêu Sắt đâu?"
"Ta không biết ah." Quả Quả khẽ lắc lắc đầu.
"Hay là chúng ta đi tìm bọn họ đi." Lôi Vô Kiệt đề nghị.
"Không muốn đi ah. Ta còn muốn chơi thêm một tí. Tiểu Kiệt ở lại chơi với ta nha...nha..." Quả Quả nũng nịu, nhõng nhẻo với Lôi Vô Kiệt.
"Được rồi."Lôi Vô Kiệt nhìn thấy dáng vẻ ấy của nàng, không thể chống cự lại nàng, hắn không có suy nghĩ đã tức khắc đồng ý ngay với nàng. Có lẽ hắn cũng không nhớ nỗi hắn đã đề nghị với nàng chuyện gì trước đó.
"Tiểu Kiệt ngoan ah."
Quả Quả cười híp mắt. Cùng Lôi Vô Kiệt tiếp tục chơi đánh đu, chốc chốc lại đưa chân nghịch nước văng tung tóe, rồi thích chí cười lên khanh khách.
Quả Quả mê luyến nhìn ngắm bờ vai Tiêu Sắt trắng ngần, xương quai xanh ma mị, nàng tự khắc không thể kiềm chế được sự hiếu kỳ cùng dục vọng của bản thân. Tay nàng men theo lớp lục y bắt đầu kéo xuống tận thắt lưng, làm lộ hơn một nửa thân hình cường tráng, nóng bỏng của Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt không biết là đang xấu hổ hay đang tức giận mà gương mặt đỏ lên như trái gấc chín. Hắn là lần đầu bị nữ nhân cường bạo lột mất y phục, lần đầu bị nữ nhân nhìn thấy thân thể. Đương nhiên vừa giận vừa xấu hổ rồi. Hắn bây giờ có muôn vạn câu muốn mắng chết nàng nhưng cũng vì có quá nhiều câu chửi nên hắn không biết phải chửi mắng nàng câu gì trước đây.
Quả Quả nhìn thấy thân thể quyến rũ kia, háo sắc lại tăng thêm một bậc. Nàng mặc cho mê mụi, dục vọng dẫn đường chỉ lối, liền trực tiếp đi theo không hề chối từ. Quả Quả mê đắm thân thể Tiêu Sắt, nàng chỉ nhìn thôi thật không thể thỏa mãn được. Nàng muốn sờ để cảm nhận một chút. Quả Quả nghĩ gì là làm nấy, nàng liền giang tay ra, đưa lên cổ Tiêu Sắt, nhẹ nhàng khẽ chạm từng đầu ngón tay lên cổ hắn, vuốt ve khắp nơi. Nàng cảm nhận được sự mịn màng trơn tru như da em bé, đã vậy lại còn vừa trắng nõn nà vừa vô cùng nhạy cảm. Tay nàng chạm nhẹ đến đâu đã đủ khiến nơi đó ửng hồng lên. Làm cho Quả Quả cực kỳ phấn khích.
Quả Quả sờ đến yết hầu kiêu ngạo kia rồi lại kéo xuống hõm cổ. Rồi tay nàng không yên phận liền sờ xuống ngực, xuống cơ bụng săn chắc của Tiêu Sắt. Tiêu Sắt nuốt khan từng ngụm. Hắn cảm thấy nơi nào Quả Quả chạm tới đều nóng rang như bị lửa đốt, tim hắn đập liên hồi như trống trận, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, mặt đỏ bùng vì xấu hổ. Hắn chưa từng có những cảm giác kỳ lạ như vậy trước đây. Hay nói đúng hơn là chưa từng thân mật với bất kỳ ai trước đây.
"Cô...dừng tay..." Tiêu Sắt khổ sở kêu lên từng tiếng.
Ngược lại âm thanh như mời gọi người ta phạm tội, Quả Quả không thể kìm nén được dục vọng của bản thân, nàng không những không dừng tay, ngược lại càng mạnh tay hơn. Khi mà nàng bất ngờ đặt một hai ba... nụ hôn lên cổ Tiêu Sắt, miên man hôn xuống hõm cổ nhạy cảm, rồi lần mò qua đến xương quai xanh quyến rũ.
Tiêu Sắt bị Quả Quả hôn tập kích, tay chân hắn nhũn ra, không còn một chút sức lực để kháng cự. Hắn cảm giác như có một loại cảm xúc nào đó tận sâu dưới đáy linh hồn hắn đã bị nàng đánh thức. Và càng lúc càng dâng trào mạnh mẽ hơn đến nỗi hắn sắp không thể khống chế chính mình.
"Vô Tâm." Thanh âm ban nãy lại truyền đến lần nữa.
Lam y hớt hải chạy đến trước mặt Vô Tâm. Nàng dừng lại cách hắn một khoảng chỉ bằng một giang tay, nhìn hắn chăm chăm một chút. Nàng thu hết dũng khí, run run hỏi hắn.
"Vô Tâm, ngươi có thích ta không?"
Trong giọng nói có thể nghe rõ sự sợ sệt, lo lắng và cả sự bi ai khi biết chắc rằng sẽ không nhận được câu trả lời như ý. Ngược lại chính là nhận về sự đau thương, thống khổ. Nhưng nàng vẫn quyết định nói ra hết nỗi lòng để rồi sau này sẽ không phải hối hận khi chưa từng bày tỏ đã dễ dàng buông bỏ.
Vô Tâm đột nhiên bị hỏi một câu như thế, đáy mắt kích động, nhưng đã bị hắn giấu ánh mắt đó vào sâu thăm thẳm trong tim, không để nàng kịp thời phát giác. Hắn nhắm mắt điềm tĩnh lại, cố tỏ ra vô cảm, lãnh đạm và nghiêm nghị trên gương mặt, không trả lời, nhằm để nàng thấy khó mà lui.
Nàng thấy hắn như vậy, giọng rưng rưng, sụt sùi như sắp khóc, nhưng cố ngượng cười. "Ngươi không trả lời tức là tự nhận thích ta."
Vô Tâm nghe vậy, bực tức nha đầu ngu ngốc này. Tại sao lại thích rước đau khổ vào thân. Có thật nàng muốn phải tự lấy dao đâm vào tim mình mới cảm thấy đau không?
"Không có." Vô Tâm một giọng đinh ninh đáp trả nàng.
"Ngươi nói dối." Đau xé tâm can, nàng chỉ thẳng mặt Vô Tâm quát lên.
"Người xuất gia không thể phạm vọng ngữ. Những lời ta nói đều là sự thật." Vô Tâm lắc đầu, nhẫn tâm, kiên định nói tiếp. Hắn muốn nàng từ bỏ càng sớm càng tốt, nên không ngại làm nàng tổn thương thêm một lần. Cũng như tự mình làm đau mình để thức tỉnh chính mình. Nàng đau bao nhiêu, hắn cũng đau bấy nhiêu. Nhưng có lẽ như vậy sẽ tốt cho cả hai. Khi chưa lún quá sâu vẫn nên quay đầu lại thì hơn.
"Có phải ta nực cười lắm không? Ở hiện thực, mỹ nam nhiều như vậy. Xuyên qua đây, mỹ nam cũng không ít. Tại sao ta lại chỉ thích một mình tên hòa thượng ngươi?" Quả Quả đôi mắt thất thần, nàng cười chua xót, tự trách chính bản thân mình.
Vô Tâm vẫn nhắm mắt không lên tiếng. Hắn đang cố kiềm nén cảm xúc trong sâu thẳm trái tim mình. Hắn sợ rằng nếu mở mắt lên sẽ nhìn thấy nàng đau khổ, hắn không thể nhịn được mà ôm lấy nàng thật chặt. Không thể. Thật không thể như vậy.
"Hôm nay xem như ta đã hiểu rõ lòng ngươi. Từ nay về sau, ta sẽ không đến phiền ngươi nữa. Vô Tâm Đại sư." Quả Quả gắng ngượng không để một giọt nước mắt nào tràng khỏi bờ mi. Nàng siết chặt lam y trong lòng bàn tay, mạnh mẽ nói ra.
Bốn chữ "Vô Tâm Đại sư" cứ như nhác dao chí mạng đâm thẳng vào trái tim Vô Tâm. Hắn tuy gọi Vô Tâm nhưng thật ra lại không hề vô tâm, trái tim hắn vì nàng mà đập, vì nàng mà thổn thức, vì nàng mà vui vẻ, cũng vì nàng mà đau đớn biết bao.
"Trên thế gian còn nhiều mỹ nam như vậy, ta không tin cả đời này ta chỉ có thể thích mình ngươi. Ta đi đây. Tiêu Sắt còn đang đợi ta." Quả Quả tỏ ra bình thản, tự đắc chào một tiếng trước khi rời xa Vô Tâm mãi mãi.
Vô Tâm như chết cả linh hồn, chợt nghe nội tâm chấn động dữ dội, dường như cả thế giới bên trong hắn đang sụp đổ. Nàng háo sắc, hắn biết. Mỹ nam trên thế gian này nhiều vô số kể, hắn biết tổng. Nàng nói nàng cả đời không thể thích mình hắn. Đúng vậy, đời người mấy ai có thể yêu duy nhất một người. Hắn đã hiểu rõ như vậy, tại sao lại không thể ngăn nổi sự thống khổ trong lòng. Hắn biết rõ như vậy sao tim vẫn cứ đau như dao cắt. Tận cùng tâm can hắn không thể chấp nhận được chuyện nàng thích bất kỳ nam nhân nào ngoài hắn. Hắn muốn nàng cả đời chỉ thích mình hắn, nhớ đến mình hắn, quan tâm một mình hắn...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook