Đó là chưa kể đến những khoản "thu nhập ngầm" nhưng với việc Kiều Minh Nguyệt lấy một lúc 500 đồng rõ ràng là một cú sốc lớn.
Nếu không phải vì suất công việc chắc hẳn ông ta cũng không dễ dàng đồng ý như vậy.
Kiều Minh Nguyệt cười khẩy mở sổ tiết kiệm ra.
Ông ngoại cô là kỹ sư bậc tám, lương mỗi tháng 118 đồng nên số tiền trong sổ của ông cũng khá nhiều, hơn 5.000 đồng.
Sổ tiết kiệm của mẹ cô có hơn 3.000 đồng.
Hai quyển sổ này khiến cô thêm vững tâm.
Đến vài năm nữa khi kinh tế mở cửa, cơ hội làm ăn ở khắp nơi thì cô lại càng không phải lo lắng gì.
Kiều Minh Nguyệt nâng niu nhìn hai quyển sổ tiết kiệm rồi lại cất chúng về chỗ cũ.
Tiền đã đủ, bây giờ việc quan trọng là đăng ký đi nông thôn đồng thời xử lý công việc và căn nhà này.
Dù thế nào, cô cũng sẽ không để họ sống sung sướng trong căn nhà này.
Đang suy nghĩ, cô nghe thấy tiếng nói từ bên ngoài.
"Mẹ, con thật sự không muốn làm công việc tạm thời này nữa, mẹ xem tay con bị nước làm cho nhăn nheo thế này đây."
"Con ngoan, cố chịu thêm chút nữa.
Cha con vất vả lắm mới tìm được cho con công việc này, biết đâu có khi lại được nhận làm công nhân chính thức thì sao."
"Cha cái gì chứ, ông ta không phải cha con!”
“Nếu ông ta thực sự quan tâm đến mẹ, ông ta đã cho con theo họ Chu từ lâu rồi.”
“Nhưng mẹ xem đi, đến giờ con vẫn mang họ Chu, bị bao nhiêu người cười nhạo.
Với lại, tại sao Kiều Minh Nguyệt vừa tốt nghiệp cấp ba đã có thể nhận công việc chính thức của mẹ cô ta?”
“Sao con không có cái số may mắn như thế chứ?
“Không, con không chịu đâu!”
“Con muốn làm công nhân chính thức, mẹ phải nghĩ cách cho con, nghĩ cách đi!"
Tưởng Xuân Hoa đau đầu vừa muốn an ủi con gái đừng nóng vội vừa lo sợ Kiều Minh Nguyệt nghe thấy đành giả vờ nổi giận quát mắng Chu Giai Huệ vài câu.
"Được rồi, đừng ồn nữa! Có một công việc tạm thời mà còn chưa vừa lòng, ai bảo con không phải là con nhà họ Kiều.
Số mệnh tốt của em gái con, con không cầu mà được đâu."
Nghe vậy, Chu Giai Huệ càng thêm tủi thân.
"Mẹ có phải mẹ ruột của con không? Sao mẹ cứ bênh người ngoài như vậy?”
“Mẹ muốn con phải xuống nông thôn đúng không? Mẹ muốn nhìn con chết đúng không? Được thôi, con sẽ đi đăng ký ngay bây giờ, để mẹ không bao giờ nhìn thấy con nữa!"
Thấy con gái nước mắt lưng tròng, Tưởng Xuân Hoa mềm lòng, vội vàng trấn an:
"Huệ Huệ, đừng nói linh tinh."
Bà ta liếc nhìn về phía cửa phòng Kiều Minh Nguyệt, thấy không có gì khác thường mới nhẹ giọng dỗ dành:
"Mẹ sao lại không thương con chứ? Yên tâm, chờ thêm chút nữa, sẽ có cách mà."
Chu Giai Huệ chưa kịp phản ứng, thì cửa phòng Kiều Minh Nguyệt mở ra, cô bước ra ngoài.
Tưởng Xuân Hoa vội vàng nói:
"Nguyệt Nhi, con ra ngoài à?”
“Đi mua đồng hồ sao? Được đó, con cứ đi dạo thoải mái.
Ngày mai chúng ta cùng đến nhà máy làm thủ tục, được không?"
Bà ta sốt sắng chỉ muốn nhanh chóng giải quyết việc công việc này, trong lòng cứ thấp thỏm không yên.
"Để vài hôm nữa hẵng nói.
Sao thế? Bà gấp lắm à?"
Kiều Minh Nguyệt thản nhiên chỉnh lại quần áo, hỏi với vẻ hờ hững.
Chưa kịp để Tưởng Xuân Hoa trả lời, cô lại tiếp tục:
"Bà có gấp cũng chẳng làm gì được đâu.
Đợi khi nào tôi vui tôi sẽ báo cho bà biết."
Chu Giai Huệ nhìn cô với gương mặt xinh đẹp như hoa, làn da trắng mịn, trên người mặc chiếc áo Cha Kỳ La mới, dưới chân đi giày da, trong lòng không khỏi ghen tị đến phát điên:
"Kiều Minh Nguyệt, sao em có thể đối xử với mẹ chị như vậy!"
Nhà cửa giàu sang, nhan sắc lại hơn người, tại sao cái gì cô ta cũng có?
Kiều Minh Nguyệt khẽ nhếch môi, nụ cười không chút để tâm:
"Đối xử thế đấy, cũng giống như cách đối xử với súc vật thôi, sao? Chưa quen à?"
"Cô!"
Chu Giai Huệ giận tím mặt, bước lên định đôi co, nhưng bị Tưởng Xuân Hoa kéo lại.
"Huệ Huệ, con bớt nói đi, nó là em gái con đấy."
Tưởng Xuân Hoa nghiến răng nói, cố gắng nặn ra một nụ cười:
"Nguyệt Nhi, con đi dạo phố đi, chơi cho vui nhé."
Kiều Minh Nguyệt nhìn hai người họ, tâm trạng cực kỳ tốt, bước ra khỏi cửa.
Phải công nhận, nhìn vẻ mặt hai mẹ con họ nghẹn ứ không nói nên lời, bao nhiêu lần vẫn thấy hả dạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook