Bạch Phát Hoàng Phi
Chương 77: Hoàng Phi bị trục (2)

Mạn Yêu xua tay, sắc mặt trang trọng nói: "Chuyện này, không phải giết bọn họ diệt khẩu là có thể bình yên. Cho dù bọn họ đều chết hết, sáng sớm ngày mai, lời đồn cũng sẽ được truyền bá rộng rãi ra ngoài. Nếu như bọn họ đột nhiên biến mất, càng thêm xác minh tính chân thật của tin đồn." Còn có một điểm, nàng không muốn bởi vì âm mưu của người khác, tàn sát người của mình, sự tình, vẫn là phải giải quyết bằng phương pháp khác.

Tiêu Khả sốt ruột nói: "Chúng ta phải làm như thế nào a? Nếu truyền ra ngoài, sẽ làm hỏng thanh danh của công chúa tỷ tỷ, còn có a, vạn nhất Hoàng Thượng tin là thật, làm sao bây giờ?"

Mạn Yêu trầm ngâm, bại hoại thanh danh tính là cái gì? Dùng không được mấy ngày, triều đình nhất định sẽ thập phần náo nhiệt. Còn về Vô Ưu... Hắn sẽ tin tưởng sao?

Tiêu Khả mặt mày ủ rủ, thật là lo lắng cho nàng (MY) không thôi, suy nghĩ trong chốc lát, hai mắt đột nhiên sáng ngời, giơ tay vỗ vào đầu mình một cái, không ý thức được động tác này thế nhưng cùng một người nào đó không sai biệt gì cho mấy (ý nói là giống Cửu hoàng tử). Nàng ta kêu lên: "A! Muội nghĩ đến biện pháp rồi. Công chúa tỷ tỷ, muội có thể dùng thuốc làm cho bọn họ quên chuyện phát sinh vừa rồi, như vậy, cho dù có người cố ý đem lời đồn đãi truyền ra ngoài, nhưng cũng không có người có thể chứng minh tận mắt nhìn thấy, không phải là đã không có việc gì rồi sao."

Cái này vẫn có thể xem là một phương pháp tốt! Tiêu Sát tán đồng gật đầu, "Khả nhi chủ ý này không tồi, muốn động thủ, phải ngay bây giờ."

"Chậm đã." Biện pháp này, Mạn Yêu cũng nghĩ tới. "Làm như thế, có lẽ có thể giải quyết một số vấn đề, nhưng mà... Tiêu Sát, chiến mã của chúng ta còn có bao nhiêu?"

Bỗng nhiên chuyển biến đề tài, Tiêu Sát không hiểu rõ nguyên do, trả lời nói: "Hầu như không còn, chiến mã lần này quân La gia dùng đã là chọn lại chọn, dư lại cũng chỉ còn mấy chục con, nếu dùng để kéo thanh đồng chiến xa, sợ là không được. Hoàng Thượng nơi đó, nghe nói thời tiết ở quan ải Tử Tường rét lạnh, trận đại tuyết kia, chiến mã của chúng ta không thích ứng được, chết cóng không ít, Hoàng Thượng có ý phái sứ thần đi Trần Phong quốc mua chiến mã, nhưng mà trước mắt, sứ thần của Trần Phong quốc ở biên cảnh triều ta gặp nạn, trên dưới Trần Phong quốc đều vì thế phẫn nộ không thôi, chỉ sợ, sứ thần của chúng ta bước vào lãnh thổ của Trần Phong quốc, không những chưa thấy được Thương Trung vương, mà còn rất khó sống trở về."

Mạn Yêu nhíu mày lại, chuyện này cũng đúng là chuyện trước mắt mà nàng phát sầu nhất. Kỵ binh của bọn họ chiếm đa số, hơn nữa bản địa Giang Nam nuôi dưỡng ra chiến mã thích ứng với khí hậu ôn hòa, vừa vào phương Bắc, khó có thể thích ứng. Nếu có thể mua chiến mã từ Trần Phong quốc, thì đó là không thể tốt hơn rồi. Nàng nhớ tới cái nam tử hào phóng khoáng đạt kia, nhớ rõ trước khi sắp chia tay, hắn đã từng nói qua, nếu có chỗ nào yêu cầu hắn hỗ trợ, cứ việc tìm hắn. Không biết lời này, có còn tính hay không? Khi đó, hắn vẫn là một vương tử, hiện giờ, cũng đã là quốc quân, gánh vác gánh nặng của một quốc gia, hắn có bởi vì nàng mà có điều bất đồng hay không? Chỉ sợ, cho dù hắn muốn, nhóm thần tử của hắn cũng sẽ không đáp ứng đi.

Trầm tư một lát, nàng ở trong phòng đi dạo vài vòng, tìm giấy bút, sau một lát do dự, làm như hạ quyết tâm, viết một phong thơ.

Tiêu Sát đứng ở bên cạnh nàng, nhìn nội dung nàng viết, mày hắn càng nhăn càng chặt, không tán đồng kêu lên: "Chủ tử!"

Tiêu Khả tò mò, chạy tới xem, nàng cũng đã thu bút lại. Mặt không gợn sóng, đem lá thư kia đưa cho Tiêu Sát, chân thật đáng tin, nói: "Đưa đi ngay đêm nay."

*****

Không ngoài dự đoán, ngày hôm sau, Hoàng phi dưỡng nam sủng bị đám người Cảnh phó thống lãnh phát hiện, đồn đãi khắp hoàng cung thậm chí truyền ra ngoài cung, tốc độ truyền bá của lời đồn có thể nói là bậc nhất. Lời đồn không chính xác tiếp tục truyền đi, có người kêu nàng là yêu phi, có người xưng nàng là dâm phụ, thậm chí còn có người, tìm mọi cách trà trộn vào cung, liều chết cản giá ( = chặn kiệu), nói phải làm nam sủng của nàng. Đến ngày thứ ba, những lời đồn đãi đó đã từ khiển trách đạo đức kéo dài đến phê phán dã tâm. Nàng không có áp dụng bất luận một biện pháp nào, lạnh lùng nhìn xem lời đồn đãi khuếch tán.

Ngày hôm nay, điện Càn Hòa, thời điểm lâm triều. Nàng người mặc phượng bào, một mình ngồi ở sau bức rèm, lẳng lặng nhìn tòa điện trống trải mà trang nghiêm. Bên trong điện, trừ bỏ nàng cùng tiểu Tường tử, không còn một ai khác. Những đại thần đó nói nàng tư dưỡng nam sủng bại hoại đạo đức, ôm hết quyền triều chính dã tâm bừng bừng, hai thế lực vẫn luôn bất hòa lần này lại thực đồng lòng, cùng nhau bãi triều, quỳ ngoài cung, chờ đợi sự trở về của Đế vương, quyết tâm này trước nay chưa từng có, nếu Đế vương không xử trí nàng cái "Yêu phi" này, thì sẽ không từ bỏ.

Tông Chính Vô Ưu trở về nhanh hơn so với tưởng tượng của nàng. Đại quân chưa rút, do Cửu hoàng tử cùng Vô Tướng tử hai người thống lĩnh, chỉ một mình hắn trở về triều, ra roi thúc ngựa, hai ngày ba đêm, ngựa chạy không ngừng, không nghỉ không ngủ.

Lúc vẻ mặt hắn phẫn nộ xuất hiện ở trên đại điện, người bị giam giữ...... luôn mồm tự xưng là nam sủng của nàng, bị Cảnh phó thống lĩnh áp lên điện.

Vốn là tai tiếng dèm pha của hoàng thất, không thể trương dương, nhưng việc này đã náo đến mọi người đều biết, không có một sự giải thích, như thế nào cũng không qua được.

(trương dương: công khai cho mọi người biết)

Ánh mắt các đại thần đi theo Đế vương tiến vào điện đều cùng nhau nhìn về phía nữ tử vẫn như cũ đang ngồi an ổn ở sau bức rèm, một lão thần ra tiếng trách mắng: "Hoàng Thượng ở tại đây, ngươi sao còn có mặt mũi ngồi ở cái vị trí kia? Còn không mau đi xuống lĩnh tội!" Hắn trực tiếp xưng hô "ngươi", cả hai chữ Nương nương cũng tiết kiệm đi.

Nàng chậm rãi đứng lên, đẩy rèm châu ra, mọi người ở trong mắt nàng đều bay xa mờ nhạt đi, duy chỉ còn lại nam tử, nhiều ngày không thấy càng thêm tiều tụy gầy ốm.

Đại điện trống trải yên tĩnh, nhân vì hắn trở về mà tuôn vào muôn vàn cảm xúc. Đế vương trẻ từ chiến trường chạy về, một thân kim khôi chiến giáp, đứng ở giữa đại điện, ánh nắng ban mai xuyên thấu qua cửa sổ ở hai bên chiếu lên trên áo giáp của hắn, phản chiếu ra ánh sáng vàng tỏa ra bốn phía, choáng váng chói mắt. Các đại thần ở sau lưng hắn không tự chủ được hơi hơi cong người lại, phảng phất như bị khí thế vương giả kia ép tới không thể đứng thẳng.

(kim khôi chiến giáp: nón áo giáp màu vàng)

Mà Tông Chính Vô Ưu từ lúc bước vào đại điện này, ánh mắt thẳng tắp bổ ra không gian cách nhau kia, vững vàng dừng ở trên người nữ tử phía sau bức rèm. Nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của nàng sau khi vén lên rèm châu, cùng với thần sắc kiên định nơi đáy mắt, theo thân ảnh chậm rãi bước ra của nàng mà chuyển động, ánh mắt hắn nửa khắc cũng chưa từng dời đi. Khoảng cách mấy chục mét, nàng ở phía trên đan bệ, hắn ở dưới đan bệ, nối liền bởi một chiếc thảm đỏ, hai đầu ngóng nhìn nhau.

Nàng nhìn dung nhan mỏi mệt của hắn nhiễm một tầng sương gió, nhìn vào mắt hắn, cảm nhận được rõ ràng tình cảm sâu sắc từ trái tim hắn dâng lên tràn vào đáy mắt, đó là một loại bi thương thấu xương,vùng vẫy giữa đau lòng cùng phẫn nộ. Nàng ở trong ánh mắt như vậy của hắn, tất cả sự trấn định cùng bình tĩnh từ nơi sâu thẳm nhất dần dần nứt ra. Đôi tay nàng hợp lại ở trong tay áo gắt gao nắm chặt lấy nhau, giống như đang nắm chặt chính tim mình, thà rằng đau, cũng không thể bởi vì run rẩy mà dao động nửa phần. Bước xuống đan bệ, bước chân nàng trầm hoãn mà kiên định, dừng lại ở phía trước hắn mười bước.

Một người quát: "Hoàng phi, chuyện tới bây giờ, ngươi thấy Hoàng Thượng, sao còn dám không quỳ xuống?"

Hai hàng lông mày của Tông Chính Vô Ưu hơi hơi nhíu lại, rũ xuống con ngươi, dấu đi cảm xúc trong mắt, Mạn Yêu không nói chuyện, mắt nhìn Tông Chính Vô Ưu, thế nhưng chậm rãi quỳ xuống.

Đây là lần đầu tiên, nàng hướng hắn quỳ!

Thân hình Tông Chính Vô Ưu chấn động, bước chân cơ hồ lảo đảo không vững. Hắn nhìn chăm chú đôi tay nàng giáp đất, không lời nào quỳ gối xuống ở trước mặt hắn. Đồng tử hắn hơi co lại, trong lòng chua xót khó nhịn.

Các đại thần cũng sửng sốt, không nghĩ là nàng thế nhưng thật sự quỳ xuống! Thế là, thầm nghĩ: Nàng tất nhiên là biết chính mình phạm phải sai lầm to lớn đến nhường nào, khó có thể nghịch chuyển, mới thuận theo như vậy.

Tông Chính Vô Ưu nhìn thân hình cúi lạy của nàng, chỉ cảm thấy hai chân mình nặng ngàn cân, mỗi cất một bước đều đau đớn khôn kể. Hắn chậm rãi đi qua bên người nàng, cất bước đi đến long ỷ lạnh băng cao cao tại thượng kia, mà nàng ở sau lưng hắn ngẩng đầu thẳng người dậy, vẫn quỳ như cũ, chỉ là đường nét sống lưng thẳng tắp của nàng miêu tả sự quật cường cùng kiên trì khác với người thường. Tông Chính Vô Ưu sau khi xoay người, nhìn chăm chú bóng dáng nàng, ánh mắt biến ảo phức tạp, một câu cũng không nói.

Các đại thần thấy hắn ngồi xuống, bắt đầu thi hành đại lễ quỳ lạy, hắn giống như không nghe không thấy, không để cho bọn họ đứng dậy, chúng đại thần cứ quỳ đó không dám động, bọn họ tựa hồ đều có thể cảm nhận được bi thống nặng nề phát ra từ đáy lòng của Đế vương, áp lực trầm trọng như vậy, cứ thế với cái loại hơi thở bi thương này tràn ngập toàn bộ không gian đại điện, làm tất cả mọi người hít thở không thông.

Những lời nói mà bọn họ chuẩn bị tốt từ trước tại một khắc này đều bị nghẹn ở trong cổ họng, thế nhưng nhất thời nói không nên lời. Nhưng sự phẫn nộ cùng oán trách trong lòng bọn họ đang dần dần tăng lên, toàn bộ trên dưới Nam triều, không ai không vì sự dung túng sủng ái của Đế vương đối với Hoàng phi mà cảm thán, cảm thán cho một Đế vương thâm tình như thế thiên cổ khó tìm, nhưng Hoàng phi lại không biết tốt xấu, hành vi phóng đãng như thế, thương tổn Hoàng Thượng, thật là không thể tha thứ!

Một vị lão thần sắc mặt xúc động phẫn nộ, mở lời can gián: "Hoàng Thượng, Hoàng phi nhân lúc Hoàng Thượng xuất chinh bên ngoài, không màng đạo đức lễ nghi liêm sỉ, thế nhưng ở trong cung tư dưỡng nam sủng, làm ra chuyện bại hoại đức hạnh, thật là cực kỳ đáng giận! May mà có đám người Cảnh phó thống lĩnh trông thấy, mới không tiếp tục che mắt Hoàng Thượng cùng thần dân thiên hạ, hiện giờ, chứng cứ vô cùng xác thực, thỉnh Hoàng Thượng định đoạt!"

(tư dưỡng nam sủng: lén lúc nuôi dưỡng nam sủng)

Một vị lão thần tự cho là chính trực lập tức góp thêm lời: "Hoàng phi bại hoại đạo đức, khiến cho Hoàng Thượng thậm chí toàn bộ hoàng tộc hổ thẹn, tội thật sự không thể tha! Thần khẩn cầu Hoàng Thượng đem đôi gian phu dâm phụ này xử cực hình, để rửa sạch nổi sỉ nhục của Nam triều ta, bình ổn sự tức giận của vạn dân."

Tông Chính Vô Ưu đột nhiên biến sắc mặt, ánh mắt lạnh lùng nghiêm khắc bắn thẳng đến ngươi vừa nói chuyện kia.

Thừa tướng nói: "Khải tấu Hoàng Thượng, chiến sự biên quan căng thẳng, lúc này nếu không xử lý chuyện này cho thích đáng, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến lòng quân, không có lợi cho chiến sự, hậu quả, không dám tưởng tượng. Thỉnh Hoàng Thượng............suy nghĩ kĩ càng!"

"Thỉnh Hoàng Thượng suy nghĩ kĩ càng!"

Ngày hôm nay, thượng triều liên tục hai canh giờ, là từ khi Nam đế đăng cơ tới nay, lần triều nghị này có thời gian dài nhất.

Hình Bộ ra mặt, đơn giản thẩm vấn người bị mang lên đại điện tự xưng là nam sủng của Hoàng phi, người nọ vẫn như cũ một mực khẳng định hắn là người kế tiếp sau hai gã nam tử bị bức bách bởi dâm uy của Hoàng phi bất đắc dĩ mới trở thành nam sủng thứ ba của Hoàng phi. Cấm vệ quân Phó thống lĩnh Cảnh Dực làm nhân chứng, lấy tánh mạng thề lời nói của hắn mỗi câu đều là sự thật, còn có ngày đó bọn thị vệ cùng với hắn tiến vào tẩm điện Hoàng phi và cung nữ bọn thái giám ở Mạn Hương điện đến chứng thực.

Cảnh phó thống lĩnh có thanh danh ngay thẳng lấy tánh mạng đảm bảo làm chứng, những lão thần cổ hủ tự cho là chính trực đối với chuyện Hoàng phi tư dưỡng nam sủng tin tưởng đến không nghi ngờ. Bọn họ luôn luôn tự cho là thanh cao bất phàm, làm sao chịu hướng một nữ tử bại hoại đạo đức như vậy mà cúi đầu xưng thần? Thế là, quần thần sắc mặt xúc động phẫn nộ, ngôn từ ngữ khí càng là kịch liệt vô cùng, tất cả từ ngữ dùng để chỉ trích chửi rủa nữ tử hầu như đều được dùng hết, nàng cứ như vậy ở trong miệng các đại thần chính nghĩa biến thành nữ nhân ai cũng có thể làm chồng. Chỉ có thượng thư lệnh Minh Thanh Chính trước sau không nói một lời, sắc mặt trầm tĩnh. Mà những đại thần đó bởi vì Đế vương từ đầu đến cuối đều trầm mặc, cuối cùng dừng lại. Bắt đầu dùng hành động tới biểu đạt sự phẫn nộ cùng bất mãn ở trong lòng bọn họ đối với hành vi của Hoàng phi.

Một lão thần tháo xuống mũ quan, đặt ở bên cạnh, đầu va mạnh trên nền gạch, bang bang vang lên. Chúng thần cùng noi theo, trong nhất thời, tiếng động dập đầu hết đợt này đến đợt khác, không dứt tai.

Trong điện Càn Hòa trang nghiêm, trên nền gạch vàng, máu tươi bắn ra, nhỏ xuống loang lổ. Cái trán của mấy người họ da tróc thịt bong, vẫn không ngừng nghỉ, rất có khí thế lấy chết can gián.

Đế vương từ xưa, không thể mất lòng dân, lòng thần, lòng quân, mà Nam triều giờ phút này, chiến sự phân loạn (phân tranh + hỗn loạn), lời đồn nổi lên bốn phía, lòng dân đều phẫn nộ, lòng quân không ổn, bá quan lại lấy chết can gián... Tình thế như vậy, nếu Đế vương không thể xử trí một cách hoàn hảo, giang sơn Nam triều sẽ thập phần nguy hiểm!

Đó là mục đích của người bố trí? Mạn Yêu vẫn luôn lẳng lặng quỳ ở đó, đối mặt cửa đại điện, tư thế chưa từng thay đổi. Nghe lời nói khẳng khái kịch liệt của các đại thần, sắc mặt nàng lạnh nhạt hờ hững dị thường, biểu tình thật giống như hết thảy đều không quan hệ với nàng. Đột nhiên, trên đài cao xa xa ở sau lưng, phía trên long ỷ truyền đến một tiếng "Phanh" vang lớn, sau đó, sau khi Đế vương đã nhẫn nại cực hạn, long nhan nổi giận, một tiếng bùng nổ gầm lên: "Đủ rồi!"

Cả tòa đại điện đều bị chấn động đến lung lay, thân hình Mạn Yêu cứng đờ, đôi môi hơi hơi hé mở, thần sắc trong mắt bất đắc dĩ mà bi thương.

Động tác dập đầu của các đại thần tức khắc đình trệ, bọn họ nhìn ngự án phía trên đan bệ hóa thành bụi bay khắp nơi, kinh sợ đến há to miệng. Mà đôi mắt của Đế vương giờ phút này thế nhưng đỏ đậm, ánh mắt hắn giống như dung nham trước khi núi lửa bùng nổ phun tung toé ra, đáy mắt dần dần nổi lên giông bão cuồng nộ, phảng phất tùy thời đều có khả năng hủy diệt hết thảy mọi thứ trên thế gian này. "Các ngươi, dám can đảm uy hiếp trẫm?"

Tư thái chính nghĩa nghiêm túc trên mặt các đại thần từ từ rút đi, thay thế chính là biểu tình kinh hoàng thấp thỏm.

"Chúng thần không dám!"

Tông Chính Vô Ưu hừ lạnh một tiếng, bước xuống đan bệ, đi qua thảm đỏ, một dòng uốn lượn tinh tế, là máu đỏ tươi nhỏ giọt xuống từ lòng bàn tay của hắn, giống như trong lòng đang chảy máu.

Hắn từng bước một, bỏ qua nữ tử, đi đến trước mặt Cảnh phó thống lĩnh đang quỳ gối ở giữa đại điện, thần sắc hắn là bình tĩnh sau khi trải qua cực đoan phẫn nộ cùng đau lòng, cái loại bình tĩnh này làm lòng người sinh ra mãnh liệt bất an. Sắc mặt Cảnh Dực có chút hơi khẩn trương, "Hoàng, Hoàng Thượng......

Tông Chính Vô Ưu giống như không nghe thấy, chậm rãi ngồi xổm người xuống, mắt nhìn thanh kiếm được Cảnh Dực đặt ở trên mặt đất bên cạnh, hắn duỗi tay cầm lấy chuôi kiếm, động tác thong thả dị thường.

Ngón tay thon dài tái nhợt cầm chặt chuôi kiếm, trường kiếm một tấc một tấc từ từ rút ra, kiếm khí lạnh lẽo tức khắc phá vỏ mà ra, quay quanh cả tòa đại điện, chúng thần im tiếng, hô hấp đình trệ.

Tâm thần Mạn Yêu cũng căng thẳng, nhìn chằm chằm động tác của hắn. Tông Chính Vô Ưu đứng lên, mũi kiếm vẽ ở trên nền gạch màu vàng, thanh âm bén nhọn chói tai, làm như muốn đâm thủng màng tai, xuyên thủng trái tim.

"Hoàng Thượng tha mạng a! Tiểu nhân cũng là bị bắt buộc không cách nào khác, là Nương nương...... Nương nương bức tiểu nhân! Nương nương nói, nếu tiểu nhân không đáp ứng, liền phải giết chết tiểu nhân. Còn có bọn họ, bọn họ đều đã chết, tiểu nhân không muốn chết,...... Cầu Hoàng Thượng tha......"

Người tự xưng là nam sủng của nàng dùng ngón tay chỉ về phía nàng, nhưng lời nói của hắn còn chưa nói xong, trường kiếm phụt một tiếng, xuyên qua thân thể, hắn cả tiếng kêu thảm thiết cũng chưa kịp phát ra liền trợn tròn tròng mắt, đột nhiên ngã nghiêng, khí tuyệt thân vong (đứt hơi mà chết).

Chúng thần tuy rằng cực lực yêu cầu đem người này xử tử, nhưng lại thế nào cũng không dự đoán được Đế vương sẽ ngay tại chỗ tự mình động thủ giết chết người này. Trong nhất thời, mọi người bị cổ sát khí ngoan tuyệt của Đế vương làm chấn động ngây ra đó, cũng không dám hé ra một tiếng nào.

Mặt Tông Chính Vô Ưu không biểu tình mà thu tay lại, lạnh lùng nói: "Kéo đi xuống."

Thi thể thực mau bị kéo đi, máu tươi trên mặt đất được nhanh chóng lau rửa sạch sẽ, duy chỉ còn lại mùi máu nồng liệt gay mũi ở trong không khí quanh quẩn không tan.

Mạn Yêu cũng bị hành động của hắn làm cho kinh sợ sửng sốt, nhìn loại hành vi gần như mất đi lý trí của hắn, nàng hơi hơi nhíu mày, nhìn chăm chú bóng dáng hắn, cả người phát ra hơi thở lạnh thấu xương khiến cho nàng bỗng nhiên cảm giác được lo sợ không yên không biết làm sao.

Tông Chính Vô Ưu xoay người lại, ánh mắt kia nhìn như bình tĩnh, phía sau lại là sóng gió mãnh liệt, phức tạp khó định. Hắn chậm rãi chậm rãi dịch bước đi về phía nàng, bước chân lảo đảo phù phiếm, làm như mỏi mệt quá độ khiến cho hắn đã không còn sức lực chống đỡ thân hình cao dài. Hắn nhìn chăm chú nữ tử ngày nhớ đêm mong, sự bình tĩnh được ngụy trang toàn bộ bị xé nát, đáy lòng bị đau đớn công kích, ánh mắt bi phẫn mà tuyệt vọng.

"Vì sao?" Giọng nói của hắn trầm thấp khàn khàn như từ trong lồng ngực phát ra, hắn muốn hỏi nàng: "Nàng có suy xét qua, làm như thế...... ta có thể tiếp nhận hay không?"

Trong mắt hắn trừ bỏ đau đớn, còn có oán trách, Mạn Yêu mỗi một khắc cùng hắn nhìn nhau, trong lòng sẽ thêm một phân khẩn trương căng thẳng, thân hình hơi hơi run rẩy, há mồm muốn nói, yết hầu giống như bị nghẹn, "Vô Ưu......"

Cho dù không thể tiếp nhận, chuyện cho tới bây giờ, đã không có đường xoay chuyển. Tông Chính Vô Ưu thần sắc đột nhiên kiên quyết, như là đã hạ một quyết định nào đó, đánh gãy lời nói của nàng: "Người đâu, chuẩn bị xe ngựa, đưa...... rời đi." Hai chữ "rời đi" ra khỏi miệng, hắn nhắm mắt lại, như bị rút cạn sức lực toàn thân.

Cái mũi của nàng đột nhiên đau xót, nước mắt trong nháy mắt bừng lên. Tựa như thừa nhận sự đả kích to lớn, nàng đột nhiên ngẩng đầu, giương đôi môi, giọng nói của nàng run rẩy, không thể tin tưởng hỏi: "Vô Ưu, chàng...... Chàng không tin thiếp? Người khác không tin, chàng cũng không tin?"

"Sự thật bày ở trước mắt, nàng kêu ta như thế nào tin nàng? Là trẫm, quá dung túng cho nàng sao?" Ngực hắn một trận phập phồng kịch liệt, tựa hồ nói ra mỗi một chữ đều gian nan vô cùng.

"Thì ra...... Thiếp ở trong lòng chàng, chính là người như vậy!" Nàng nhắm mắt lại, mặc cho hai hàng nước mắt từ khóe mắt không ngừng tràn ra, xẹt qua khuôn mặt tái nhợt, tích ở trên nền gạch.

Đôi tay của Tông Chính Vô Ưu run lên, mày gắt gao nhíu chặt, tựa như đang cực lực ẩn nhẫn cái gì.

Các đại thần giật mình, Hoàng Thượng đây là muốn bỏ qua cho Hoàng phi một mạng, đem nàng trục xuất khỏi cung?

"Hoàng Thượng, Hoàng phi dâm loạn hậu cung tội lớn tày trời, sao có thể dễ dàng như vậy thả nàng ta đi?"

"Đúng vậy, Hoàng Thượng, nếu như yêu phi không trừ, sợ sẽ tổn hại đến danh tiếng của triều ta, càng làm tổn hại đến sự anh minh của Hoàng Thượng!"

"Thỉnh Hoàng Thượng suy nghĩ lại!"

"Câm mồm!" Tông Chính Vô Ưu chậm rãi nheo lại mắt phượng, ánh mắt sắc bén như đao, "Các ngươi mỗi người đều có chủ kiến như thế, trẫm cái hoàng đế này, không bằng nhường cho các ngươi làm?"

Mọi người đều kinh hãi, sợ tới mức cuống quít lễ bái, "Hoàng Thượng bớt giận! Thần tội đáng chết vạn lần!"

Tông Chính Vô Ưu hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn bọn họ nữa, chỉ đối với nữ tử lạnh lùng nói: "Nàng đi đi. Xem ở mặt mũi của Khải Vân đế, trẫm, buông tha cho nàng."

Nàng dương môi, khóe miệng ngậm một mạt tươi cười châm chọc, vẻ mặt tươi cười kia nhìn qua, như bao hàm ruột gan đứt từng khúc. Ánh mắt nàng mênh mông không có tiêu cự, đầu hướng lên trời cao mênh mang ngoài điện, sâu kín nói: "A, vậy ta đây...... thay hoàng huynh, cảm ơn Hoàng Thượng! Cảm ơn ngươi chịu lưu lại một cái tiện mạng của ta!"

Khải Vân đế? Hoàng huynh? Chúng thần sửng sốt, lời đồn về thân phận của Hoàng phi thế nhưng là thật sự!... Quả thật là muội muội mà Khải Vân đế thương yêu nhất, trưởng công chúa Dung Nhạc từng hòa thân với Bắc Hoàng? Đầu mùa xuân tháng hai, bọn họ bởi vì tin tức này kinh hãi ra một thân mồ hôi lạnh, Nam triều hiện giờ hai mặt Tây Bắc nổi lên chiến sự, nếu thật sự giết chết công chúa mà Khải Vân đế thương yêu nhất, Khải Vân quốc nhất định sẽ phát binh có quy mô tới xâm phạm, bọn họ lại không còn đại quân có thể kháng cự, chẳng phải là chỉ có thể chờ đợi diệt vong? Ý thức này, làm cho chúng thần lập tức ăn ý mà câm miệng. Nếu không thể giết, cùng với khuyên Hoàng Thượng đem nàng ta giam cầm ở lãnh cung, không bằng để cho nàng ta phản hồi Khải Vân quốc, cũng coi như là bán cho Khải Vân đế một cái nhân tình lớn bằng trời, đây là một công đôi việc, Hoàng Thượng quả nhiên anh minh!

Nước mắt của nàng ánh vào trong mắt Tông Chính Vô Ưu, như băng đâm dùi tim, Tông Chính Vô Ưu xoay đầu mồm to hút khí, không hề nhìn nàng. Mà nàng lại đột nhiên mở to mắt, ánh mắt lãnh khốc, nàng giơ tay, bắt lấy tay cầm kiếm của hắn, cảm giác được ngón tay hắn lạnh lẽo hơi run nhè nhẹ. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt nghiêng hắn chuyển đầu qua, buồn bã cười, sắc mặt quyết tuyệt, ngón tay chậm rãi trượt xuống, bỗng dưng cầm lấy thân kiếm nâng lên liền hướng đến bụng mình đâm xuống.

Mũi kiếm sắc bén phá da nhập vào bụng, máu tươi đầm đìa bắn ra, huyết sắc trên mặt nữ tử tức thì trút đi hết, đôi môi trắng bệch như tờ giấy.

"Chủ tử!" Tiêu Sát canh giữ ở cửa kinh hãi, cái gì cũng không quan tâm, cuống quít vọt vào đại điện.

Tông Chính Vô Ưu hoảng sợ quay đầu lại, không dám tin mà nhìn nàng, trường kiếm trong tay rơi xuống đất, nện ở trên mặt đất một tiếng giòn vang chấn động cả tâm hồn. Nhìn máu tươi trào ra trên người nàng từ từ nhuộm dần chiếc phượng bào tơ vàng thêu phượng hoàng, màu sắc tươi sáng như vậy, làm hắn kinh hoảng thất sắc, cuống quít hướng nàng nhào tới, "A Mạn!! Nàng đây là làm cái gì?!" Trong giọng nói che dấu không được sự cuồng nộ, cuốn quét nàng, tựa như muốn cắn nuốt tất cả. Trong lòng hắn đau đớn vô cùng, vội dùng tay bịt lại miệng vết thương của nàng, máu nóng dính ướt đẫm lòng bàn tay hắn, theo kẻ tay chảy ra, chảy xuôi xuống tấm thảm có màu sắc như máu.

Các đại thần kinh sợ, không cấm hai mặt nhìn nhau, "Này......

Một vị lão thần phản ứng lại trước, sợ Đế vương bởi vậy mà mềm lòng, tha thứ cho nữ tử này, liền cười nhạo một tiếng, "Hoàng phi cho rằng tự mình hại mình thì có thể bù đắp hết tất cả lỗi lớn mà ngươi phạm phải sao, hay là ngươi muốn mượn việc này lại có được thánh sủng? Hoàng Thượng, ngài ngàn vạn đừng bị nàng che mắt,..."

"Cút! Tất cả đều cút đi cho trẫm! Cút ——!!!" Tiếng hét phẫn nộ như cuồng sư (sư tử điên) vang vọng cả tòa hoàng cung, hoàng đế trẻ tuổi thâm trầm lần đầu tiên kinh hoảng thất thố (thất thố: bối rối lúng túng), lần đầu tiên mất khống chế như thế, ánh mắt đỏ đậm của hắn lạnh như kiếm, quét thẳng đến người vừa nói chuyện, cảnh cáo nồng liệt dữ tợn rõ ràng là nói: Ngươi nếu dám nói thêm một chữ, trẫm nhất định đem ngươi thiên đao vạn quả!

Tên lão thần kia cả người run lên, Thừa tướng thấy tình thế không tốt, vội vàng hành lễ rời khỏi, các đại thần lúc này mới đi theo lui ra ngoài. Bọn họ cũng không có rời đi, mà là quỳ gối ở ngoài cửa đại điện, ánh mắt nhìn chăm chú hai người trong điện.

Lòng của Tông Chính Vô Ưu sớm đã rối loạn, lớn tiếng kêu lên: "Ngự y, mau truyền ngự y!"

"Không cần." Tay nàng tràn đầy máu tươi bắt lấy cánh tay hắn, muốn mượn lực đứng lên, Tông Chính Vô Ưu trừng lớn hai mắt, nóng giận nói: "Nàng muốn làm gì?"

Nàng hơi hơi mỉm cười, hiện ra nỗi thê lương, "Chàng, không phải...... kêu người chuẩn bị xe ngựa sao? Thiếp, phải đi liền."

"Nàng!" Lòng ngực của Tông Chính Vô Ưu phập phồng kịch liệt, ngực có đau giận, lại không cách nào nói ra, nàng yên lặng nhìn hắn vài lần, tránh tay hắn ra, sắc mặt kiên quyết, "Chàng...... bảo trọng!"

Chống thân hình đứng lên, nện bước tập tễnh, nàng cự tuyệt Tiêu Sát nâng đỡ, chậm rãi hướng ngoài điện bước đi, ở trong mắt mọi người lưu lại một vết máu thật dài, giống như đang kể ra sự bi thương cùng tuyệt vọng ở trong lòng nữ tử.

***

Lời đồn đãi: Ngày hôm đó, chúng thần vừa lòng đi về, Đế vương lại ở điện Càn Hòa ngã ngồi suốt một ngày, ánh mắt dại ra, biểu tình đờ đẫn, phảng phất như một pho tượng đã mất đi linh hồn.

Lại có lời đồn: Hoàng phi Nam triều nhân lúc Nam đế xuất chinh ở bên ngoài, độc tài nắm giữ đại quyền dâm loạn hậu cung, làm cho cả triều văn võ bá quan và con dân Nam triều đều tức giận, bá quan ở trên đại điện lấy chết can gián, Đế vương tức giận, tự tay chém giết gian phu, còn về Hoàng phi cũng thân trúng một kiếm suýt nữa mất mạng ngay tại chỗ, sau đó bị Đế vương trục xuất khỏi Nam triều, không biết sống chết.

Lại có lời đồn: Thì ra Hoàng phi tóc bạc của Nam triều thật là trưởng công chúa Dung Nhạc của Khải Vân quốc, đã từng là thê tử của Hoàng đế Bắc triều! Lần này Nam đế cùng Bắc triều dấy lên chiến tranh, không muốn cùng Khải Vân quốc phát sinh chiến sự, mới thả trưởng công chúa Dung Nhạc rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương