Bách Niên Hảo Hợp
-
Chương 27
Chương 27: Vạn trượng hồng trần (1)
Nước mắt rơi xuống là tĩnh lặng, là kìm nén, là tình không thành thật.
Mu bàn tay của Chu Khải Thâm bị phỏng, nước mắt lăn xuống, để lại một vệt dài trên bàn tay đó của anh.
Lão Trình và Cố Hòa Bình đưa mắt nhìn nhau, trong những tình huống nghiêm túc cũng không có lòng dạ nào mà mua vui. Lão Trình nháy mắt ra hiệu với Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu lập tức vô cùng hiểu chuyện bưng trà và trái cây lui ra. Ba người mượn cớ đi lên lầu, để lại nơi này cho bọn họ.
Chu Khải Thâm cũng không hỏi xảy ra chuyện gì, trực tiếp đưa tay cầm lấy điện thoại của cô.
Triệu Tây Âm vẫn chưa mất trí, nắm chặt không buông.
Chu Khải Thâm cũng không cứng rắn, chỉ ngồi xổm xuống, hơi thấp hơn so với cô, đôi mắt sáng ngời khẽ ngước lên. Đây là tư thế lắng nghe anh thường dùng, ánh sáng trong mắt nghiêm túc, dễ khiến người ta tin tưởng gửi gắm tâm tình.
Triệu Tây Âm bị ánh mắt của anh đánh bại, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Không sao, mẹ của em mua đồ cho em, em không thích, bà tức giận rồi cãi nhau thôi.”
Chu Khải Thâm nói: “Bà ta mua gì cho em?”
“Quần áo, túi xách, anh biết mà, trước kia bà cũng rất thích mua đồ cho em.” Giọng nói của Triệu Tây Âm nghẹn lại, “Không sao đâu.”
Tính cách bảo vệ người nhà của Chu Khải Thâm tám trăm năm như một ngày, cho dù là quá khứ hay hiện tại, anh rất không vui nhíu mày, “Nếu là trước kia, đã có chồng em mua cho em rồi, còn bây giờ cũng không phải là em không mua nổi, bà ta nhiều chuyện làm gì.”
Có lẽ một tiếng “Chồng” quá nhạy cảm, hai người nhất thời rơi vào im lặng. Chu Khải Thâm tâm tư thâm trầm, hỏi: “Những lời lúc trước em nói với anh, còn nhớ không?”
Triệu Tây Âm gật đầu: “Nhớ.”
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, dỗ dành: “Nói đi.”
“Cuộc đời còn dài, không đáng.”
Chu Khải Thâm cười: “Đúng, chính em nói đấy, phải tự mình nhớ kỹ.”
Triệu Tây Âm cũng cười, lúc nhìn anh, khóe miệng và khóe mắt đều cong thành một độ cong giống nhau, trong ngực Chu Khải Thâm nóng lên, có hơi không chống đỡ nổi đứng dậy, “Bảo lão Trình mang cơm lên cho em, muốn ăn gì thì nói với cậu ấy.”
Lão Trình là một người hào phóng, trước kia anh và Cố Hòa Bình đều rất thích Triệu Tây Âm. Trước khi Chu Khải Thâm quen biết Triệu Tây Âm, quan hệ nam nữ mặc dù không vượt quá giới hạn, nhưng cũng không phải là chưa từng có. Không có xác định lâu dài, tùy thuộc vào công việc của anh có bận hay không. Có lẽ là do hoàn cảnh trưởng thành, Chu Khải Thâm hơi thiếu cảm giác an toàn trên phương diện tình cảm, cơ bản là giữ thái độ “Há miệng chờ sung.”
Anh thích nhất hai loại, hoặc là quan tâm tiền của anh, có sao nói vậy, làm theo yêu cầu, không nợ tình cảm, không dây dưa phiền toái.
Hoặc là, lúc anh “muốn” phương diện kia, giải quyết rõ ràng.
Triệu Tây Âm thật sự là một bất ngờ, không có trong “Quy tắc tình cảm” của Chu Khải Thâm. Lão Trình và Cố Hòa Bình đã từng nói, cô bé Tiểu Triệu này, sống rất hiểu chuyện, có thể hâm nóng trái tim của ông chủ Chu.
Bây giờ nghĩ lại, những lời này đã được xem là truyền thuyết.
Lão Trình đồng ý giúp Chu Khải Thâm đảm nhận vị trí này, đương nhiên chuẩn bị bữa tối thỏa đáng. Vị trí đều sắp xếp xong, Chu Khải Thâm lại không biết nói chuyện, để bọn họ ăn. May mà có Chiêu Chiêu ở đây, môi miệng náo nhiệt, lúc ăn cơm thì ra bộ dạng ăn cơm, không có vẻ gì là cố tình tác hợp, chỉ giống như bạn bè cũ gặp mặt.
Trước khi ăn Triệu Tây Âm lo lắng không yên, lúc ăn dễ chịu, sau khi ăn lại thoải mái.
Lúc cô đi, lão Trình bảo lái xe đưa, không phải là không được, nhưng Chiêu Chiêu đã nói sẽ cùng cô ngồi xe buýt, Chiêu Chiêu là một cô gái rất thông minh, hoạt bát kéo tay Triệu Tây Âm, cứ quyết định vậy đi.
Lão Trình và Cố Hòa Bình đi lên lầu hai, Chu Khải Thâm nằm ngủ trên ghế sofa, tùy tiện mở phim hoạt hình, ôm chiếc gối hình “cục shit” trên ngực.
Cố Hòa Bình khịt mũi: “Cơm không lo ăn, ở đây chơi ‘cục shit’.”
Lão Trình không vui, “Cái đó là Chiêu Chiêu chơi gắp thú gắp được đấy, không được nghi ngờ ánh mắt của em ấy.”
“Hai người không xong rồi.” Cố Hòa Bình nổi da gà khắp người.
Lão Trình nói với Chu Khải Thâm: “Yên tâm đi, có Chiêu Chiêu đi với cô ấy, đợi họ về tới nhà, tôi sẽ lái xe đến đón Chiêu Chiêu.”
Lúc này Chu Khải Thâm mới nâng mí mắt lên: “Lúc ăn cơm, tâm trạng của cô ấy đã tốt hơn chưa?”
“Rất tốt.” Lão Trình là một người hiểu chuyện, “Cậu sợ cậu ở đó, cô ấy ăn không tự nhiên à?”
Chu Khải Thâm ngồi xuống, vặn nắp chai nước, nói: “Hôm nay tâm trạng cô ấy không tốt, không muốn cô ấy lại lo ngại về tôi nữa. Có Chiêu Chiêu đi cùng tôi yên tâm rồi. Cảm ơn, lão Trình.”
“Nói nhảm gì đấy, còn nói cảm ơn tôi thì cậu cút đi.” Lão Trình nhíu mày nói.
Cố Hòa Bình nhất thời không biết nên nói gì, cảm thán: “Anh Chu à, Tiểu Tây đã trở về được nửa năm, nói thật, tâm tư và suy nghĩ của anh, tôi không hiểu được.”
Chu Khải Thâm vùi đầu ăn, chỉ có âm thanh nhai nuốt hạt cơm, không nói lời nào.
“Tôi cảm thấy Tiểu Tây vẫn quan tâm anh đấy, nhưng anh cũng không tỏ thái độ gì. Tiểu Tây quan tâm anh, chúng tôi cũng không đánh giá được nhiều ít như thế nào, tôi khuyên anh cũng đừng quá tự tin, chẳng qua là cô ấy tốt bụng, đối với mọi người đều tốt, thấy ba mình thích anh, không muốn khiến hai người cả đời không qua lại với nhau. Người ta chính là xem anh như bạn bè, tôi thấy cô ấy đối xử với cô bạn thân Tiểu Hồng Mao cũng rất tốt. Chồng cũ như anh tính là gì, giáng cấp anh xuống thành bạn thân giới tính nam? Cũng không phải là không được.”
Cố Hòa Bình nói chuyện vừa thẳng vừa ác độc, phân tích mọi chuyện rõ ràng.
Lão Trình nghe xong nở nụ cười, nháy mắt với Chu Khải Thâm, “Đau lòng sao?”
Chu Khải Thâm bỏ đũa xuống, hộp cơm đặt trên bàn, không ăn nữa.
“Nếu anh muốn tái hôn với cô ấy, anh phải có thái độ rõ ràng. Nếu không có ý này, vậy coi như tôi chưa nói gì.” Cố Hòa Bình dựa vào cánh cửa, vẫn còn nói thêm, “Năm đó anh theo đuổi người ta rầm rộ, vẫn còn rõ ràng trước mắt, bây giờ làm sao vậy, nản rồi?”
Chu Khải Thâm không trách anh ta nhiều chuyện, cả người suy sụp ngồi đó, hai cánh tay đặt lên đầu gối, xương bả vai và cổ tạo thành một vòng cung đẹp mắt. Anh nói: “Không phải tôi không muốn, tôi không dám.”
Ba người im lặng.
Chu Khải Thâm giơ tay lên, lòng bàn tay che mắt, hít một hơi thật sâu.
Cố Hòa Bình lắc đầu, thở dài: “Lúc trước anh cũng chỉ là lỡ tay, Tiểu Triệu là một người hiểu chuyện, mấy năm qua có lẽ đã nghĩ thông rồi.”
Chu Khải Thâm càng tự trách mình nhiều hơn.
Lão Trình nói, “Điều kiện của Tiểu Tây không tồi, cha là giảng viên đại học, cô ấy là con một trong nhà, cũng không thiếu tiền xài. Một cô gái xinh đẹp như vậy thật sự không lo không có ai theo đuổi. Đổi lại là chàng trai khác, hẳn là đa số đều kém hơn cậu. Nhưng hiện giờ lại là Mạnh Duy Tất, độc tôn trong nhà, thêm vài năm nữa, Mạnh gia nhất định là cậu ta làm chủ. Cậu ta quyết tâm muốn theo đuổi một người, hơn nữa có phải cậu đã quên rồi không, hai người bọn họ đã từng có tình cảm với nhau. Nếu như cậu không quyết định, sau này muốn tìm lại vợ cũng không được nữa.”
Chu Khải Thâm ngẩng đầu, nhìn chằm chằm lên trần nhà không nói tiếng nào.
Cố Hòa Bình đá đá mũi chân anh: “Đuổi theo hay không đây người anh em, nói một câu.”
Không đợi đến nửa câu, Chu Khải Thâm nhìn anh chăm chú, chỉ nói: “Chị của cậu vẫn đang ở Paris phải không?”
“Hả? À, đúng, mấy hôm nữa về rồi.”
“Nhờ chị ấy giúp tôi một việc.”
“Hả?”
“Giúp tôi mang vài cái túi xách về nước.”
Cố Hòa Bình trả lời: “Cậu thật hào phòng!”
Vì thế một tuần sau, Triệu Tây Âm tập luyện xong trở về nhà, đã thấy Triệu Văn Xuân đứng ngây ra giữa đống túi xách chiếm một nửa phòng khách. Triệu Tây Âm cho là mình vào nhầm nhà rồi. “Đây, đây là thế nào?”
Triệu Văn Xuân cũng buồn bực: “Nhân viên chuyển phát nhanh gọi điện thoại cho ba, mang lên, còn tưởng là con mua đồ trên mạng.”
Chỉ có túi xách, Hermes là nhiều nhất. Hai cha con cô mắt to trừng mắt nhỏ, điện thoại của Chu Khải Thâm liền gọi tới, anh nói: “Chú Triệu, bạn con từ nước ngoài mang về, con là đàn ông không dùng được, phiền chú đưa cho Tiểu Tây giúp con.”
Đúng là nghiêm túc bịa chuyện.
Triệu Văn Xuân không rõ lý do, nhưng Triệu Tây Âm hiểu. Chu Khải Thâm nói chuyện điện thoại xong, lại gửi wechat cho cô, “Sau này nói cho mẹ em biết, em không thiếu thứ gì, không cần bà ta quan tâm.”
Hơn nữa, cách tiếp cận phụ nữ của Chu Khải Thâm vẫn luôn đơn giản trực tiếp như vậy. Lúc còn ở bên nhau, tủ quần áo của Triệu Tây Âm chưa bao giờ thiếu đồ, Chu Khải Thâm có giao thiệp với nhiều thương hiệu, mỗi khi có bộ sưu tập mới đều đưa một món đến nhà. Anh là một người văn minh, mặc dù có tính gia trưởng nhưng cũng không cổ hủ. Thoải mái, khí chất, gợi cảm, đều hy vọng Triệu Tây Âm sẽ mặc thường xuyên.
Có lần, một vị tổng giám đốc của công ty B quan hệ không tồi với Chu Khải Thâm, phu nhân của ông ta đã gửi một bộ nhãn hiệu mới do mình tự thiết kế cho Triệu Tây Âm, thật sự thướt tha xinh đẹp, trước ngực và sau lưng đều đính ren cắt sâu chữ V, dài dưới rốn. Triệu Tây Âm cầm bộ váy hỏi Chu Khải Thâm: “Anh Chu à, em mặc bộ này ra ngoài anh không ngại chứ?”
Chu Khải Thâm nhìn một lúc lâu, đôi mắt anh thoáng nóng lên trong chốc lát rồi hạ nhiệt. Cuối cùng đáp: “Tùy em.”
Giọng điệu nhẹ nhàng thờ ơ, ý nghĩa rõ ràng, thật ra cảm giác khó chịu trong lòng đã sớm lên men chua lè. Triệu Tây Âm quá hiểu anh, buổi tối cố ý mặc, dựa trước cửa ra vào vẫy tay với anh: “Anh Chu à, bye bye nha.”
Cô gái trẻ hai mươi ba tuổi tươi tắn xinh đẹp, mỗi cái nhăn mày, một nụ cười đều có thể làm loạn thất tình lục dục của anh.
Chu Khải Thâm thừa nhận sợ hãi, tiến lên hôn cô, nói: “Đi với hắn thì ‘tuỳ em’!”
Triệu Tây Âm không có cơ hội mặc chiếc váy đó ra ngoài, bởi vì đêm đó đã bị Chu Khải Thâm xé thành từng mảnh vụn.
Củi gạo dầu muối là cuộc sống, hờn dỗi si oán cũng là cuộc sống.
Mỗi lần Triệu Tây Âm nhớ lại, đều có những chuyện mới được thêm vào. Cho dù sau này hai người có tan vỡ vô cùng khó coi, khó xử, nhưng không thể phủ nhận, Chu Khải Thâm của những năm đó đã hoàn thành nghĩa vụ và trách nhiệm của một người chồng.
Nhìn một đống túi xách trên đất, Triệu Văn Xuân nghĩ khá đơn giản, thở dài nói: “Trong nhà nhỏ quá, không để được rồi, không để được rồi.”
Triệu Tây Âm bình tĩnh, nói: “Không sao đâu, cứ để đó đi.”
Ngày hôm sau, cô gửi những chiếc túi này đến One Sino Park.
Sau khi ly hôn, Chu Khải Thâm chưa từng đến căn phòng này, nhưng đồ đạc của anh vẫn còn ở đây. Quần áo bốn mùa một năm, sữa rửa mặt cho nam còn một nửa chưa dùng, thậm chí còn một số tài liệu đầu tư cá nhân quan trọng.
Lúc ly hôn anh nói, em vứt hết đi, anh không cần.
Không biết có phải không bình thường hay không, hơn hai năm qua, Triệu Tây Âm cũng không vứt bỏ chúng.
Lúc này hoàng hôn chạng vạng, ánh tà dương ngày thu lưu luyến bao phủ căn phòng, Triệu Tây Âm ngồi xổm trước tủ quần áo ngẩn người, sau nửa phút mới đặt những chiếc túi đó ngay ngắn rồi rời đi.
------
Ngày hôm sau, Mạnh Duy Tất đi công tác ở Nhật Bản trở về nước, sau khi xuống máy bay, Trương Nhất Kiệt nói: “Mạnh tổng, cùng đi ăn nhé?”
Mạnh Duy Tất nhìn đồng hồ: “Tôi không đi, cậu đưa bọn họ đi đi, hóa đơn để cho tôi.”
Trương Nhất Kiệt tuy là cấp dưới của anh, nhưng cũng là bạn bè tốt. Anh ta quan tâm: “Đến giờ ăn rồi, ăn cơm còn bận bịu, hai ngày rồi cậu bị cảm lạnh, đừng làm hại cơ thể.”
Mạnh Duy Tất nhận điện thoại, đưa hành lý cho trợ lý, một mình đi thang máy đến bãi đậu xe. Lúc đến nhà hàng kiểu Tây đã hẹn, một cô gái tóc ngắn mỉm cười vẫy tay với anh ta, “Duy Tất, ở đây.”
Mạnh Duy Tất đến gần, ngồi đối diện cô, cười nói: “Xin lỗi, trên đường kẹt xe quá, để cậu đợi lâu như vậy.”
“Tớ đợi cũng không uổng công mà, bữa cơm này cậu mời.”
Cô gái tóc ngắn tên là Bạch Kỳ, là bạn học cấp ba của Mạnh Duy Tất, quan hệ của hai người rất tốt, nhiều năm như vậy tình bạn và liên lạc vẫn không cắt đứt. Lúc đó Bạch Kỳ còn thích Mạnh Duy Tất, sau khi tỏ tình thất bại cũng rất bình thản, tính cách vô cùng thoải mái dễ chịu. Sau khi cô tốt nghiệp đại học liền kết hôn, bây giờ đã là mẹ của hai đứa trẻ.
Mạnh Duy Tất nói: “Tớ có mang quà từ Nhật về cho bọn trẻ, ngày mai tớ sẽ bảo trợ lý đưa đến công ty cậu.”
Bạch Kỳ trêu chọc: “Ơ, kiểu cách lớn như vậy à.”
“Đồ đạc phải gửi vận chuyển, tớ gấp gáp không đợi được mà tới đây.” Mạnh Duy Tất đóng thực đơn lại, “Cậu đừng khiêu khích tớ, chiêu này vô dụng, nhận quà là được.”
Bạch Kỳ cười khanh khách, “Được rồi, cảm ơn cậu, Duy Tất.”
“Ba của cậu khỏe chứ?”
“Rất khỏe, mở một mảnh đất ở vùng ngoại thành, trồng rau nuôi gà, gần đây nghe nói còn đang trồng lúa mì.”
Mạnh Duy Tất cười cười, “Ông cụ Bạch cũng đã vất vả nửa đời, trở lại con người thật rồi.”
Bạch Kỳ gật gật đầu, không nói lời khách sáo, cô biết rõ Mạnh Duy Tất đang chờ đợi điều gì: “Chuyện lần trước cậu nhờ tớ, có thể hơi khó khăn.”
Mạnh Duy Tất ngước mắt lên, sau một lúc nặng nề, anh mỉm cười hỏi: “Ngô Nhạc không đồng ý à?”
Nói đến việc này cũng khó xử, Bạch Kỳ cau mày buồn rầu: “Ông Ngô nhà tớ chuyện gì cũng rất dễ nói, nhưng về vấn đề công việc, tuyệt đối tận chức tận trách. Chuyện ba năm trước là vấn đề pháp lý riêng của Chu Khải Thâm, bây giờ mặc dù đã từ chức, nhưng anh ấy vẫn giữ liên lạc, thỉnh thoảng còn chơi bài cùng nhau. Chồng tớ là một người thông minh, tớ vừa nói hai câu, chỉ hỏi một câu hôm nay có đi ăn với Chu tổng không. Anh ấy liền nói thẳng cho tớ biết, đừng dò xét tin tức của đương sự cũ của anh ấy.”
Sắc mặt Mạnh Duy Tất nghiêm trọng, ngón tay vuốt ve thành ly thủy tinh.
Bạch Kỳ liếc nhìn anh, muốn nói lại thôi, sau vài lần do dự, thở dài một hơi: “Duy Tất, cậu vẫn chưa buông bỏ được Tây Âm sao?”
Mạnh Duy Tất cúi thấp đầu, cười cười giống như tự giễu mình: “Không thể buông tay, cả đời này cũng không buông bỏ được.”
Bạch Kỳ khó xử nói: “Nguyên nhân cô ấy ly hôn tớ không hỏi thăm được, nhưng có lần nghe chồng tớ gọi điện thoại, loáng thoáng nghe được là đổi chủ nhà mới. Đương nhiên, chuyện này cũng không phải là bí mật, những người có liên quan cũng biết, lúc Chu tổng và Tiểu Triệu kết hôn, mua căn nhà đối diện tòa nhà quốc mậu tặng cho Tiểu Triệu vô điều kiện. Hai người bọn họ… Quan hệ vợ chồng hẳn là rất tốt.”
Mạnh Duy Tất nghe không thông những lời này, khớp ngón tay cầm ly nước kêu răng rắc. Một lúc sau mới khẽ mỉm cười: “Vẫn phải cảm ơn cậu, ăn cơm đi.”
Ngoài chuyện không vui này, giữa hai người vẫn còn rất nhiều chủ đề cũ để trò chuyện với nhau. Bữa tối yên bình, thân thiết gần kết thúc, Bạch Kỳ bỗng nhiên nhớ ra: “À, tớ nhớ ra rồi.”
“Sao?”
“Sư huynh hồi đại học của tớ đang làm ở bệnh viện Liên Minh. Hôm nọ con tớ bị sốt, mời anh ấy đến nhà khám bệnh, lúc ấy tình cờ cậu gửi voice wechat cho tớ, có nhắc đến tên Tiểu Triệu.” Bạch Kỳ nhớ lại nói: “Lúc đó sư huynh của tớ lẩm bẩm một câu, nói tên Tiểu Triệu nghe rất quen, giống tên một bệnh nhân mà anh ấy đã từng khám.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook