Bách Niên Hảo Hợp
-
Chương 13
Chương 13: Nhiều tiên tử yểu điệu (2)
Chu Khải Thâm lớn hơn Triệu Tây Âm bảy tuổi. Tháng mười hai, cung hoàng đạo Ma Kết, nói đúng ra là tám tuổi tính cả tuổi mụ.
Thực ra Triệu Tây Âm không quá để ý, khi cô và Chu Khải Thâm xác định quan hệ, nói với Triệu Văn Xuân rất thản nhiên. Tuổi thơ của Triệu Tây Âm cha mẹ ly dị, những năm qua Triệu Văn Xuân vừa làm bố vừa làm mẹ, luôn cảm thấy thẹn với con gái.
Không bàn tới của cải vật chất của Chu Khải Thâm, khi Triệu Văn Xuân biết anh lớn hơn Triệu Tây Âm nhiều như vậy thì trong lòng không khỏi thầm nói thầm nghĩ.
Ông nói, đàn ông chín chắn một chút là rất tốt, bao dung và cảm thông càng chu đáo hơn. Cũng nói, người này giống với người từng trải, khó tránh khỏi từng trải ngàn buồm (1). Sau đó Chu Khải Thâm dụ dỗ hỏi được thái độ của bố vợ tương lai từ miệng Triệu Tây Âm, đêm đó không chậm trễ giây nào, không mời mà tới, chủ động nhận tội.
Bốn bình rượu Mao Đài (2) lâu năm, dưới ánh đèn ảm đạm, một già một trẻ ngồi cạnh nhau trò chuyện thật lâu.
Chu Khải Thâm không ẩn giấu tình sử, không khoe của cải, chỉ nói tiền tài sinh ra không có sẵn, chết đi không mang theo được. Anh không có hứng thú với tiền bạc, nhưng có tấm lòng son* nổi bật hơn mọi người.
(*) Thành ngữ của Trung Quốc chỉ một trái tim thuần khiết và tốt bụng.
Còn nói nếu chỉ gặp dịp vui đùa thì anh hoàn toàn sẽ không tới nhà gặp người lớn.
Anh vừa nói vừa rót đầy rượu Mao Đài cho Triệu Văn Xuân, hai chén cụng nhau, anh uống một hơi xuống cổ họng.
Chén rượu này thầy Triệu không đụng, duy trì tỉnh táo, cực kỳ thận trọng.
Chu Khải Thâm cởi áo khoác, bên trong mặc một cái áo lông cừu cổ lọ càng nổi bật thêm khí phách tuổi trẻ, đôi mắt không trốn không né, để ông nhìn kỹ. Qua tròn hai phút, Triệu Văn Xuân gỡ được một cái gai trong mắt, hỏi: “Ba mẹ trong nhà anh khỏe chứ?”
Chu Khải Thâm nói: “Con và ba con quan hệ bình thường, ông ấy sống ở Tây An, cũng sẽ không đưa tới Bắc Kinh sống cùng con. Ông ấy sinh con ra, con cũng sẽ phụng dưỡng ông ấy tới cuối đời. Còn mẹ con,...” Anh ngừng chốc lát, cúi thấp đầu, mới nói: “Lúc con năm tuổi, bà ấy rời nhà bỏ đi, đến nay không rõ tung tích.”
Tốt xấu, là cái gì thì chính là cái đó, khiến Triệu Văn Xuân vô cùng bất ngờ.
“Chú đừng nhìn con như vậy, con thấy tội lỗi lắm.” Chu Khải Thâm cười, mặt mày sạch sẽ, đối với bề trên mình yêu quý, vẻ mặt có thêm một phần hơi thở thiếu niên hiếm thấy.
Triệu Văn Xuân nở nụ cười, cười đến mức nhìn như lão hồ ly, Chu Khải Thâm không dám khinh thường.
Quả nhiên, một giây sau, bố vợ tương lai hỏi ngay: “Kể một nguyên nhân anh thích Âm Âm đi.”
Chu Khải Thâm nghĩ rất lâu, nói: “Bởi vì con thích cô ấy, đây là nguyên nhân lớn nhất.”
Bố vợ tương lai nhíu mày, “Nói một khuyết điểm của con bé coi.”
Gừng càng già càng cay, trong nụ cười của Chu Khải Thâm có chút bất đắc dĩ, cuối cùng anh tiến lại gần, “Lúc ngủ cô ấy thích cướp chăn, cái này có tính không ạ?”
Triệu Văn Xuân trừng mắt khiếp sợ, nắm luôn được trọng điểm, “Anh, hai đứa…”
Chu Khải Thâm cứ thế ‘lỡ miệng’ nói ra mức độ nông sâu trong mối quan hệ của họ.
Anh mở túi lấy ra một chồng giấy chứng nhận, đẩy qua bên ông, “Bất động sản và các loại tài sản danh nghĩa cá nhân của con ở Bắc Kinh, có cả sổ hộ khẩu, thẻ căn cước.”
Thái độ Chu Khải Thâm chân thành, anh đã nghĩ chu đáo trước khi đến, chuẩn bị bàn giao tính mạng bản thân.
Triệu Văn Xuân im lặng hồi lâu, cuối cùng lắc đầu.
Đáy lòng Chu Khải Thâm chìm xuống.
Triệu Văn Xuân thở dài, bỗng nâng chén Mao Đài vẫn chưa uống lên, nói: “Tôi biết rõ rượu hôm nay là rượu cầu hôn.”
Mắt phượng hẹp dài của Chu Khải Thâm nhướn lên, “Vậy chú có nể mặt không ạ?”
Triệu Văn Xuân uống một hơi cạn sạch, đặt cái chén rỗng xuống, cười nhạt tỏ vẻ yên lòng.
Chu Khải Thâm càng nghĩ càng sốt ruột, quay lại tầng 2 Pub, Cố Hòa Bình vừa thấy đã kêu lên, “Sắc mặt ông chủ Chu khó coi ghê nhỉ.”
Ông chủ vẫn còn ở bên cạnh bàn, cười híp mắt, “Tiểu Triệu ở tầng dưới mà.”
Cố Hòa Bình hiểu ra, cảm thán: “Tình yêu là số một mà.”
Chu Khải Thâm không so đo, ngồi xuống sô pha, day ấn đường. Cố Hòa Bình đi tới, “Lại đau đầu nữa à?”
Ngón tay anh chuyển từ ấn đường đến huyện thái dương, động tác không ngừng lại.
“Ngài bảo trọng long thể, đừng dùng thuốc ngủ, dùng nhiều hại đầu óc.” Cố Hòa Bình quan tâm không bờ bến, ông lớn không am hiểu kiểu lải nhải của các bà mẹ.
Cuối cùng suýt thì quên việc, anh ta nói với anh, “Đồ anh đưa Tiểu Triệu, tôi đã sai người gửi cho cô Đới rồi.”
――
Đêm nay Triệu Tây Âm bị kẻ mất trí Lê Nhiễm dằn vặt quá dữ, trong chốc lát mê rượu theo, uống rất nhiều rượu. Cô về nhà vừa mới ngả lưng ra đã ngủ, ngày hôm sau Triệu Văn Xuân phải tung chăn của cô, “Ôi chao tổ tông ơi, vẫn còn chưa chịu dậy cơ à.”
Triệu Tây Âm say rượu không có tật xấu gì, chỉ thèm ngủ, nằm hình chữ X, không nhúc nhích.
“Đã mấy giờ rồi, không phải con có hẹn với cô Đới à!” Triệu Văn Xuân vừa nhắc đến, Triệu Tây Âm mạnh mẽ bật dậy như cương thi, tóc tai bù xù tỏ rõ vẻ sợ hãi, "Hỏng rồi hỏng rồi."
Phòng vũ đạo Đới Vân Tâm làm việc ở cung thể thao Công nhân (3), lúc Triệu Tây Âm đến, Đới Vân Tâm đang chỉ đạo, quay đầu vừa thấy người, ánh mắt không giận tự uy.
Vì mình đến muộn, Triệu Tây Âm ngượng ngùng nói: "Hôm qua em chơi hơi trễ, cô ơi, lần sau em…”
“Tối qua em uống rượu đấy à?”
Triệu Tây Âm ngẩn ra, thành thật gật đầu một cái.
Đới Vân Tâm trực tiếp mắng xối xả: “Đều là người muốn vào đoàn còn không biết chừng mực, sau này phải khống chế nghiêm ngặt đồ ăn thức uống! Hôm nay đến muộn năm phút, ép chân trước 500 cái cho tôi!”
Xưa nay cô Đới nghiêm khắc, nhiều năm qua chỉ hơn chứ không kém. Triệu Tây Âm sợ bà bằng phép, không dám cãi lại một chữ, ngoan ngoãn nghe theo.
Đới Vân Tâm ở bên cạnh nhìn rất lâu, nhìn đến khi thấy cô còn nhớ kiến thức cơ bản, không mất gốc. Vẻ mặt bà dịu đi, soi mói nói: “Giảm thêm năm cân (2,5 kg) cho tôi.”
Tính ra đã hơn ba năm Triệu Tây Âm không lên sân khấu, tuy vóc người không xấu đi nhưng trong mắt Đới Vân Tâm vẫn chưa đủ. Triệu Tây Âm cười khổ, “Cô ơi, em chỉ muốn thử một lần, đạo diễn Bàng yêu cầu nghiêm khắc lắm, em thật sự không dám nhận đâu.”
Đới Vân Tâm hừ lạnh một tiếng, “Tiền đồ.”
Nói cũng lạ, thái độ tự tin kiêu ngạo của Đới Vân Tâm rất có lực ảnh hưởng tới người khác. Ban đầu Triệu Tây Âm cảm thấy buồn cười, ngẫm lại thì hiểu ra. Nói đến nói đi cũng chỉ là những chuyện này. Nếu đã dự định cho điều tệ nhất thì quá trình này cần gì phải cẩn thận dè dặt.
Bước ra bước đi này, tri hành hợp nhất* kiên cường hơn bất cứ thứ gì.
(*) sự thống nhất giữa nhận thức và hành động
Triệu Tây Âm nở nụ cười, Đới Vân Tâm biết, học trò nhỏ rời nhà trốn đi đã trở về rồi.
“Đúng rồi, có hai món đồ này.” Đới Vân Tâm được ủy thác, vẫn chưa quên. Bà lấy ra hai hộp quà, ngay ngắn chỉnh tề, “Tiểu Mạnh và Tiểu Chu gửi cho em, mở ra xem đi.”
Triệu Tây Âm không nhận bất cứ hộp nào.
Đới Vân Tâm nói: "Có ý tốt, em đừng để tâm chuyện vụn vặt.”
Im lặng nối tiếp im lặng, Triệu Tây Âm mở ra, Mạnh Duy Tất và Chu Khải Thâm đều tặng cô một đôi giày múa.
Đôi giày của Mạnh Duy Tất tinh xảo hoa lệ, trên băng lụa còn đính chuỗi mã não vụn, khi có ánh sáng chiếu vào thì tỏa sáng đặc biệt rực rỡ. Chu Khải Thâm tặng loại bình thường, kiểu dáng đơn giản, lớp vải bên ngoài là vải gấm, không đính thêm trang sức.
Đới Vân Tâm vừa nhìn là biết, đôi giày kia của Mạnh Duy Tất tâm ý sâu nặng, nhưng chỉ hào nhoáng bên ngoài, chỉ để sưu tập là đủ. Bà nói: “Đi đôi giày nào tùy em chọn.”
Buổi casting của đạo diễn Bàng dự kiến là vào thứ Sáu. Đới Vân Tâm dạy học rất hung dữ, thật sự bắt Triệu Tây Âm tập mệt muốn chết. Lúc Triệu Tây Âm ép chân, Đới Vân Tâm chê chưa đủ thẳng, dùng sức ấn vai cô xuống. Ba năm qua Triệu Tây Âm không chính thức luyện tập, đau đến mức tưởng chân gãy đến nơi. Một ngày thực hành, một ngày thành quả*, câu nói này có lý.
(*) Trích từ câu “Một ngày luyện tập, một ngày thành quả, một ngày không luyện, mười ngày uổng phí” ý nghĩa nôm na là phải chăm chỉ, nếu một ngày không luyện tập, quên kiến thức thì 10 ngày luyện tập trước đó đều là công toi.
Mồ hôi chảy dọc từ trán Triệu Tây Âm xuống, Đới Vân Tâm còn nhớ hận cũ, có lẽ tiếc cho quá khứ, “Bây giờ biết đau rồi chứ gì? Ngày đó tôi khuyên em đừng từ bỏ, không phải là cứng lắm à?”
Triệu Tây Âm kêu to, “Sư phụ, hạ thủ lưu tình*."
(*) Hành quyết (hạ thủ) mà lại khoan hồng vì tình (lưu tình)
Tiếng sư phụ vừa ra khỏi miệng, lực tay ấn trên vai cô rõ ràng lỏng ra, sau đó dần dần yếu đi, hoàn toàn không dùng lực nữa. Triệu Tây Âm quay đầu lại nhìn, Đới Vân Tâm đã quay lưng đi, mu bàn tay chấm chấm trên mắt, chắc hẳn vành mắt đã đỏ lên.
Qua một tuần, Triệu Tây Âm từ từ thích ứng được với cường độ, thể lực cũng dần tốt lên. Đới Vân Tâm chọn một giữa trăm người vẫn không hài lòng, cảnh cáo cô: “Bớt ăn tinh bột lại, phải giảm thêm năm cân nữa cho tôi.”
Triệu Tây Âm như một chiếc thuyền lâu năm không được tu sửa, trôi lênh đênh giữa đại dương, được ngọn hải đăng dẫn lối trước khi sóng gió ập đến, nửa tỉnh nửa mê, lảo đảo giương buồm ra nơi sâu nhất của đại dương.
Thứ Tư, Đới Vân Tâm tạm thời bay sang Hàn Quốc dự một buổi giao lưu nghệ thuật, cuối cùng Triệu Tây Âm cũng coi như có thời gian nghỉ ngơi. Buổi chiều, cô vừa ra khỏi phòng tập, tới ga tàu điện ngầm thì nhận được một cuộc điện thoại.
Là Cố Hòa Bình, người này thích cười, tiếng phổ thông mang chút giọng Bắc Kinh, “May quá may quá, Tiểu Tây à, anh cứ sợ em chặn số anh mất rồi.”
Triệu Tây Âm vội vã phủ nhận, nhưng trong lòng vẫn lo lắng, “Anh Hòa Bình tìm em có việc gì thế?”
Không có việc không lên điện Tam Bảo (4), Cố Hòa Bình cũng không úp mở, nói: “Tiểu Tây, anh Chu ngã bệnh rồi.”
Bị bệnh, lại còn nằm viện, Cố Hòa Bình muốn cô giúp một chuyện.
Cứ nửa năm Chu Khải Thâm lại kiểm tra sức khỏe một lần, báo cáo và tài liệu đều lưu trữ trong hồ sơ. Thứ này nhạy cảm lại riêng tư, đặt trong két an toàn ở nhà. Cái ‘nhà’ này hơi lúng túng một chút, là phòng cưới của hai người bọn họ.
“Anh Chu không có chìa khoá nhà, Tiểu Tây, có thể phiền em cầm qua được không?”
Triệu Tây Âm không hề nghĩ ngợi, hỏi: “Anh ấy nằm viện vì bệnh cũ tái phát à?”
Cố Hòa Bình nói: “Ừ. Em xem lúc nào thì tiện? Không thì anh đến nhà em đón em, lúc sau lại đưa em về.”
Triệu Tây Âm do dự, xoay người ra khỏi ga tàu điện ngầm, “Em đang ở gần đấy, để em mang qua cho anh, bệnh viện nào thế?”
Ánh mặt trời chói chang nóng nực, lưu luyến tới chạng vạng vẫn chưa thay sắc. Hơn hai năm qua Triệu Tây Âm chưa từng tới căn nhà này, bảo vệ gác cổng đã đổi người, thấy cô lạ mặt thì hơi cảnh giác. Triệu Tây Âm quét mặt, thông tin còn lưu, cửa lớn tự động mở ra.
Năm đó Chu Khải Thâm mua nhà chọn kiểu penthouse, giá trị thị thành là vô giá. Đi vào thang máy đi thẳng lên nhà, Triệu Tây Âm hít sâu một hơi, trong lòng cảm thấy hoảng loạn. Cửa vừa mở ra, không khí man mát bên trong phả vào mặt, điều khiển cảm ứng tự động bật, toàn bộ bóng đèn sáng lên.
Lúc này Triệu Tây Âm mới bừng tỉnh, bước chân khựng giữa không trung, máu như chảy hết về tim, đụng vào chỗ nào cũng làm cô đau.
Nhà không nhiễm một hạt bụi, có lẽ có người dọn vệ sinh định kỳ. Đồ riêng tư của Triệu Tây Âm trong tủ quần áo đều được bọc túi chống bụi. Chu Khải Thâm có nhiều đồ, cho nên đặt làm két an toàn, chiếm trọn một tầng của tủ quần áo. Đồng hồ đeo tay, đồ trang sức, ngoại tệ, đồ đạc linh tinh cái gì cũng có. Ở trên cùng có một hộp nhỏ, là hộp nhẫn cưới. Triệu Tây Âm nhẹ nhàng mở ra, chỉ còn một chiếc, không thấy chiếc nhẫn nam đâu.
Cô dùng sức đóng lại, ngón tay hơi run lên, lúc ngẩng đầu thấy mắt cay lên.
Triệu Tây Âm không ở lại lâu, tìm hồ sơ rồi vội vã rời đi, dường như trong phòng có lũ lụt, thú dữ muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Đến bệnh viện, Triệu Tây Âm gọi điện thoại cho Cố Hòa Bình nhưng máy bận. Cô hỏi y tá, biết được đó là phòng chăm sóc đặc biệt. Cố Hòa Bình gọi điện thoại đến, vừa nghe thấy cô đến bệnh viện thì vội nói: “Tiểu Tây, em cứ đứng im đấy, anh đến đón em.”
Giọng nói kia chỉ thiếu điều cầu xin cô.
Cố Hòa Bình nhanh chóng xuống lầu, trán đầy mồ hôi. Triệu Tây Âm đưa đồ cho anh ta, “Vậy em đi đây.”
"Tiểu Tây." Cố Hòa Bình ngăn cản người, vẻ mặt làm khó dễ, “Em lên thăm anh ấy chút không?”
“Chứng đau đầu của anh Chu phát tác, bác sĩ kê cho anh ấy thuốc làm dịu thần kinh. Không phải là bệnh gì nghiêm trọng nhưng em cũng biết đấy, ảnh hưởng nhiều đến tinh thần.” Cố Hòa Bình thực sự coi anh là anh em, suy nghĩ một chút, nói thật: “Anh ấy lệ thuộc vào thuốc ngủ mới ngủ được ba đến năm tiếng mỗi ngày. Bác sĩ hỏi tình hình, em biết tính anh Chu mà, anh ấy thấy phiền nên không muốn phối hợp."
Triệu Tây Âm im lặng, “Bác sĩ muốn biết gì để em nói với bác sĩ.”
Ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, Cố Hòa Bình còn cảm thấy sợ run tim mất mật. Chứng mất ngủ của Chu Khải Thâm có liên quan tới chuyện thuở nhỏ, để lại bóng ma trong lòng. Triệu Tây Âm nhìn trẻ tuổi, vóc dáng nhỏ bé nhưng thực sự biết chăm sóc người khác. Hiếm thấy Chu Khải Thâm ngủ ngon được hai năm. Lúc nãy bác sĩ hỏi tình hình, thời gian chính xác, tổng giám đốc Chu bắt đầu uống lại thuốc ngủ từ hai năm trước.
Hai năm trước, là sau khi ly hôn.
Phòng bệnh là nơi yên tĩnh nhất, Chu Khải Thâm đang ngủ, tay trái cắm kim truyền dịch, bên tay phải là một tập tài liệu báo cáo bảng biểu. Notebook đang mở, tab dừng tại lúc kết thúc video. Mặt anh hơi quay vào trong chăn, lộ ra sống mũi và môi, sống mũi cao thẳng, viền mắt rất sâu.
Cố Hòa Bình để Triệu Tây Âm đi vào, ra hiệu anh ta phải nghe điện thoại, danh chính ngôn thuận đóng cửa lại.
Triệu Tây Âm mới đi xung quanh được khoảng hai bước thì Chu Khải Thâm đã tỉnh lại.
Ánh mắt hai người chạm nhau, có thể thấy rõ anh đang ngạc nhiên.
Triệu Tây Âm bỗng nhiên không muốn giải thích nguyên nhân mình đến, đi tới ngồi xuống băng ghế, bình tĩnh hỏi: “Anh thấy đỡ hơn chưa?”
Chu Khải Thâm tìm cho cô một bậc thang, hơi tức giận: “Bao giờ phải khâu cái miệng của tên Cố Hòa Bình lại mới được.”
Triệu Tây Âm cúi đầu, ý cười nơi khóe miệng rất nhạt.
Chu Khải Thâm nhìn cô một lúc, khàn giọng nói: “Em gầy đi.”
Triệu Tây Âm ừm một tiếng, “Cô Đới nói em phải giảm năm cân nữa, đợt này em không dám ăn nhiều.”
Chu Khải Thâm lập tức nhíu mày, “Cô ấy lại có ý định vớ vẩn gì thế.”
Âu sầu trong lòng, Triệu Tây Âm cũng bất đắc dĩ, “Đúng thế, bụng em chết đói mất rồi. Hôm qua bố em làm sườn xào chua ngọt mà em không được động nửa đũa.”
Vẻ mặt Chu Khải Thâm lại càng không vui, “Cô giáo của em chỉ thích soi mói, trên người có vẻ ngạo mạn của người làm văn nghệ, em đừng noi theo.”
Triệu Tây Âm: “Anh nói cô ấy như thế không sợ em về tố cáo à.”
Chu Khải Thâm nghẹn họng, trầm giọng: “Vậy em chính là cô nhóc vô lương tâm.”
Triệu Tây Âm mím môi cười, "Yên tâm, em khóa miệng rồi.”
Hai người đều tự nhiên, nhiệt độ điều hòa ổn định, cửa sổ hơi hé mở, rèm cửa sổ lay động như sóng nước, tia nắng chiếu lên tường lúc rộng lúc hẹp. Ánh mắt Chu Khải Thâm ấm áp, nhìn Triệu Tây Âm không chớp mắt.
Triệu Tây Âm đầu hàng trước ánh mắt anh.
Chu Khải Thâm di chuyển tay phải, lòng bàn tay nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay cô, nóng như đổ dầu, sôi trào trong chớp mắt.
Anh nói: “Đừng gầy nữa, không tốt cho cơ thể.”
Anh nói xong buông lỏng tay. Triệu Tây Âm ấn xuống nhịp tim đập nhanh, đứng lên vội vàng tạm biệt, “Anh nghỉ ngơi cho tốt nhé, đừng uống thuốc ngủ nữa, nếu thực sự không ổn thì đi điều trị Trung y đi.”
Cô lại mau chóng ngậm miệng, chậm chạp nhận ra lời này vừa tự nhiên lại thân mật, đáng lẽ cô không nên bận tâm mới đúng. Triệu Tây Âm rời đi nhưng cảm giác ánh mắt nóng bỏng phía sau vẫn đuổi theo mình, dường như muốn nhìn thấu toàn bộ nỗi lòng của cô.
Nửa giờ sau, Cố Hòa Bình và y tá trưởng đi vào.
Bác sĩ Tần tuổi trẻ tài cao, tính cách điềm đạm, hiếm thấy Chu Khải Thâm quen biết một người như anh ta.
“Tổng giám đốc Chu, anh mới khỏe lại, nên chú ý nghỉ ngơi.”
Chu Khải Thâm che tài liệu đi, dựa vào gối nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cố Hòa Bình cười muốn nghẹt thở, “Tôi gọi xe cho Tiểu Tây rồi tiễn cô ấy lên xe nhé.”
Chu Khải Thâm mở mắt ra, “Cậu bớt bớt cái miệng lại giùm tôi.”
Cố Hòa Bình thật oan uổng, “Đừng nói là anh không muốn gặp Tiểu Tây chứ.”
Chu Khải Thâm ngậm miệng.
Bác sĩ Tần xem kiểm tra báo cáo bên cạnh nghiêng đầu sang, “Họ Triệu à?”
“Sao anh biết?” Cố Hòa Bình kinh ngạc.
“Cô ấy vừa tìm tôi hỏi phòng ngoại khoa.”
Chu Khải Thâm ngồi thẳng lên, hết sức nhạy cảm, “Hỏi cho ai?”
“Chắc là cho cô ấy.” Bác sĩ Tần nhớ rõ, cũng không quá để ý, “Cô ấy nói vết mổ hơi ngứa.”
Cố Hòa Bình khó hiểu, “Vết mổ?”
Bầu không khí lặng yên hạ nhiệt độ, hạt bụi trong không khí cũng rơi rụng theo, một tấm lưới kín vững chắc bọc tất cả mọi người lại, ép tới không thở nổi.
Chu Khải Thâm im lặng một lúc lâu, cổ họng căng ra, hỏi một câu: “Cô ấy phẫu thuật ở chỗ nào?”
Bác sĩ Tần nói: “Bụng dưới.”
Người Chu Khải Thâm cứng như đá, sắc mặt dần dần trắng nhợt, tái xanh đi, sau đó lại từ từ trắng lại, nhạt như một tờ giấy. Cố Hòa Bình thấy phản ứng này của anh, mau chóng đoán được Chu Khải Thâm nghĩ gì.
“Anh Chu, anh đừng tự dọa mình, bình tĩnh đi. Tuy Tiểu Tây rời khỏi Bắc Kinh hơn hai năm nhưng anh cũng biết cô ấy đi du lịch mà. Thời gian không chính xác, không thể nào.”
Chu Khải Thâm bỗng nhiên giơ tay lên, nắm hờ thành nắm đấm, ấn lên ấn đường xoa mạnh. Lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt không còn thần khí.
“Hai tháng trước khi ly hôn, cô ấy đến Mỹ một thời gian.”
“Ở nhà cô của cô ấy.”
(1) "Mong anh trải ngàn buồm và trở về khi còn là thiếu niên" là một cuốn sách được xuất bản bởi Quang Minh Nhật Báo và được viết bởi Tăng Khải. Cuốn sách viết về những người truyền thông trẻ tuổi và các nhà văn tiến sĩ đã nghiên cứu ở Cuba và sống ở Tây Ban Nha. Ba mươi lăm câu chuyện tuyệt vời về lang thang phiêu bạt, cố gắng học hành, tuổi trẻ phấn đấu và chuyện cũ đặc sắc về tình thân gia đình.
(2) Rượu Mao Đài là một nhãn hiệu rượu trắng của Trung Quốc. Mao Đài là tên gọi của một thị trấn gần Tuân Nghĩa, tỉnh Quý Châu, nơi có truyền thống sản xuất loại rượu này và sau này trở thành tên gọi của rượu. Rượu Mao Đài là rượu chưng cất từ cao lương lên men.
(3) Phòng tập thể dục của Công nhân là một đấu trường trong nhà nằm ở phía tây Sân vận động Công nhân ở Bắc Kinh, Trung Quốc. Nó được khánh thành vào năm 1961 cho Giải vô địch bóng bàn thế giới lần thứ 26. Nó đã tổ chức các sự kiện quyền anh tại Thế vận hội Mùa hè 2008 và các sự kiện Judo tại Paralympics Mùa hè 2008.
(4) Tam Bảo điện là từ chuyên môn của Phật giáo. Tam Bảo tức là: Phật, Pháp, Tăng. Phật là chỉ Đức Phật, Pháp là chỉ kinh điển Phật giáo, Tăng là chỉ người tu hành.
Tam Bảo điện là chỉ nơi tổ chức sinh hoạt của Phật giáo, ví dụ như Đại Hùng Bảo điện (chánh điện). Ngoài ra, nơi để sách kinh là Tàng Kinh các và tăng phòng là nơi người tu hành nghỉ ngơi. Chúng đều là những nơi tôn nghiêm quan trọng, người ngoài không thể tùy tiện vào. Vì thế, nếu không có việc gì quan trọng thì không được vào nơi Tam Bảo, từ đó có câu “vô sự bất đăng tam bảo điện”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook