Bách Nguyệt
-
Chương 14
Một ngày nắng đẹp ở Thủ Phủ, tất cả các kiếm nhân đáng lẽ hiện tại sẽ đi làm nhiệm vụ của mình hoặc vui chơi, nhưng hôm nay sẽ là ngày khác, tất cả kiếm nhân đều tập trung ở trước phòng chủ nhân cả họ-Saniwa, chỉ vì những bức tranh ảnh không lành mạnh, bọn nhóc kiếm nhân_đoản kiếm, không chịu ở trong phòng một mình, cuối cùng cũng phải dẫn đến lén lút tập hợp dưới chân cầu thang. Mọi người ai đó đều chiềm trong một bầu không khí im lặng, chốc lát lại có những ánh mắt liếc nhìn nhau sau đó ngượng cười, rồi cúi đầu, nếu ai để ý kĩ sau tất cả cái ánh mắt kia chính là cái rùng mình, mặt tái xanh muốn nôn đến nơi, còn có thể biết họ cảm giác sợ hãi như thế nào. Được rồi, dù sao họ cũng phải thừa nhận rằng họ là kiếm nhân không biết gì về con gái, cũng chưa từng biết quan hệ gần gũi như vậy, và có thể đối với những người này trên sức thân mật, nhưng tuyệt đối không phải trên giường chiếu, hoặc cái quái gì đó. Họ là kiếm nhân cũng không đến nổi biến thái như vậy đi, làm ơn, kiếm nhân cũng có giới tính của họ, và tất cả những người ở đây đều 100% là trai thẳng, trai mơ nữ không yêu nam, càng không có cái tình cảm quái quỷ gì trên người một nam nhân nào khác, mặc dù những kiếm nhân khác có anh em cùng chủ nhân, có thể xem thân thiết trên đến mức bình thường, nhưng cũng tuyệt đối không phải là yêu đương cái quái gì hết, chỉ là đồng đội trên danh nghĩa. Và hôm nay họ có mặt ở đây vì kiếm nhân tất cả đều không ai có thể nghĩ ra được những thứ hình ảnh quái lạ này, còn vẽ nó ra, và ở đây duy nhất mình chủ nhân_Saniwa có thời gian rảnh rỗi để vẽ ra, và suy nghĩ những chuyện không ai vào ai hết như thế này. Lúc này hai ánh mắt của Kashuu và Yasusada nhìn về đối phương, một cảm giác buồn nôn lại ập đến, lạy thần, họ vẫn biết họ có tình cảm với nhau nhưng khi nhìn thấy được bức ảnh được vẽ, hai người càng phân định rõ hơn đó chỉ là huynh đệ tuyệt đối không có chuyện xxoo….Còn về chuyện tại sao họ biết về xxoo….thì nên hỏi chủ nhân, ngài hay đọc những cuốn tập chí như vậy, và thường xuyên một số kiếm nhân khác dùng những tớ báo cũ đọc lại, và thông tin lang tràng, từ đó họ cảm nhận Thủ Phủ thực sự là thiếu con gái….
“Roetj…”
Cánh cửa vừa mở ra, tất cả kiếm nhân đều tập trung tất cả sự chú ý trên người Hasebe, bên cạnh là một thằng nhóc nhỏ tóc bạc, mắt hổ phách với chiếc áo kimono rộng thùng thình, tư thái nghiêm nghị nhìn tất cả các kiếm nhân, được một lát lại e hèm.
“Những cái này không phải do ta viết!”
Hasebe nghe lời chủ nhân liền nói tiếp.
“Chủ nhân có lệnh đem đốt những thứ này sau khi tìm được thủ phạm vẽ những bức ảnh bậy bạ này. Thứ 2 không được những đứa nhỏ xem tranh này!”
“Ồ, vậy chuyện vui gì sẽ xảy ra đây?”
Mikazuki Munechika ôm cốc trà, với giọng cười trưởng thành và chậm rãi của mình anh bắt đầu thêm chút châm biếm cho cuộc nói chuyện. Thủ Phủ này người nghi ngờ nhất chỉ có chủ nhân, còn lại chẳng có một người vậy ai là người vẽ ra?
“Vậy những bức tranh này không phải chủ nhân vẽ?”
Kasen Kanesada bóp nát tờ giấy trên tay, cau mày, hắn cần đi thanh tẩy chính mình, hắn đang tưởng tượng một hình ảnh hoàn toàn khác với bức tranh, không, phải nói là không liên quan đến bức tranh trong một trang bìa của tập chí “Hoa Hồng”(Cái tên thôi, ai muốn biết tiếng Nhật nhờ GG)…là một nam một nữ…..
“Khụ….chủ nhân người có chắc không?”
Hasebe cúi đầu nói nhỏ vào tai Saniwa, hành động có chút cứng ngắt và khoảng cách. Biết làm sao được trong đó cũng có anh và…Saniwa ở đó, tự nhiên cảm giác buồn nôn nổi lên, cố kiềm nén, sau đó cố gắng tận lực giữ khoảng cách càng tốt. Saniwa không nói chuyện gật đầu, rồi tằng hắng.
“Tất cả làm nhiệm vụ của mình, còn lại Hasebe sẽ nói với các cậu!”
Hachisuka Kotetsu thở ra xoay người, nhún vai
“Thì ra cuối cùng vẫn không biết ai là thủ phạm sao?”
Saniwa không nói xoay người, vào phòng, đóng cửa. Nhìn lại những tờ giấy trên bàn, dùng tay vò thành cục sau đó ném vào sọt rác, ngồi trên bàn ôm đầu. Trời ạ, không ngờ lại có người quậy đến như vậy không những thế còn rất hay giả tạo để người khác phải lo lắng, giờ tốt rồi, gây ra một mớ bông bông rồi chạy đâu mất rồi, viễn chinh gì tới giờ chưa về??? À, mà cô ta có bao giờ nó cho anh biết một tiếng khi về lại đâu chứ. Aizzz….
“Soạt…”
Khủy tay chạm nhẹ chồng sách bị rơi ra, trang sách lật mở, rơi ra bức tranh xuống đất, Saniwa bất ngờ đưa tay nhặc lên, lại nhìn nội dung trên tờ giấy mỉm cười, môi khẽ thầm thì.
“Nếu như cô giống như lần đầu tiên hóa thành kiếm nhân thì có tốt không?”
Saniwa vuốt nhẹ tay trên tờ giấy rồi sắp xếp lại chồng sách, và bắt đầu làm việc. Được rồi, công việc của anh cho một ngày lại tiếp tục bắt đầu.
--
“Ui….hít…đau quá…”
Trong căn phòng gỗ nhỏ, một ngọn đèn ánh sáng nhỏ yếu ớt rọi đủ sáng cho căn phòng chiếu rõ mọi việc người trong phòng cần làm, một cô gái với vết thương sâu ở tay, với những thứ đồ dùng bùa chú, cô gái đang cố gắng chữa thương cho mình. Một thanh kiếm bị rỉ.
Kyubi suýt xoa khi bị máu từ vết thương trào ra ngoài, thật là nếu lúc trước là quỷ vết thương lành nhanh chóng, thì bây giờ cô là kiếm, vết thương càng khó lạnh hơn nữa. Lạy trời, cô cũng làm rất nhiều việc tốt mà, làm gì phải đày cô như vậy? Khốn kiếp hơn không ngờ Thiết Toái Nha chơi đánh lén, cứ tưởng diệt xong một loạt các tên trước mặt hợp thành nhóm thì đi về, không ngờ Thiết Toái Nha mới lại đẩy xuống, lần này cô không bạo được sức mạnh của mình là đã quá may cho bọn chúng rồi, bây giờ thì tốt rồi, ngay cả mũi kiếm chém xuống cũng không lành, từ nãy đến giờ đã thẫm một mảnh vải cô chặm rồi. Trời ạ, không ngờ cái ma chú chữa kiếm lại dài như vậy, tình ra Kyubi cô lại thấy nhớ thân xác quỷ của mình…nhưng mà, dù sao cô vẫn còn chút phép thuật chữa thương, dùng nó thúc đẩy ma pháp cũng không thành vấn đề gì.
“Cốc cốc…Kyubi.”
“Vào đi, cửa không khóa.”
Cửa của cô có bao giờ khó lại đâu, chỉ trừ khi buổi tối sợ kiếm nhân nào đó mộng du đi lạt đường vào phòng cô lúc ngủ, thì tất cả cửa trong phòng mới được đóng lại. Nghe giọng nói Kyubi cũng biết là ai, người mang đến lương thực cho cô hơn cả tháng trời nay mà không nhớ tên cô cũng chẳng hơn kẻ vô ơn đâu, dù sao cũng cảm ơn anh ta, dù kiếm nhân không ăn gì cũng không sao, nhưng Saniwa nói cô cần như các kiếm nhân khác học cách sống của con người, Hasebe lại nghe lời chủ nhân nên mới suốt ngày coi đó như một phần trách nhiệm đi tới đi lui đưa cơm cho Kyubi, dù vậy ông anh này không một chút phàn nàn, và để thực hiện nhiệm vụ hoàn chỉnh Hasebe hay ngồi nhìn cô ăn hết rồi mới đi về, trong thời gian đó tranh thủ kể những chuyện trên trời dưới đất ở Thủ Phủ cho cô nghe, dù không biết Kyubi thật cảm thấy ồn ào sắp chết.
Hasebe đẩy cửa đi vào, đặt giỏ thức ăn trên bàn, rồi im lặng nhìn cô. Kyubi tự động như thường ngày lấy đồ ăn bỏ vào miệng. Hỏi tại sao có mỹ nam trước mặt nhìn cô ăn mà cô không ngại? Xin nhờ, Kyubi đã sống kiểu đó hơn một tháng rồi, mỗi ngày ba bữa đều bị nhìn kiểu như tội nhân ăn cơm nên da mặt cũng dần chai đi.
“Kyubi, cái này..của em?”
Hasebe chần chờ đặt mẫu giấy lên bàn, Kyubi xoay đầu, nhìn thấy mẫu giấy, ánh mắt liền lóe sáng ra ôm lấy tờ giấy kia.
“Cảm ơn Hasebe huynh, nó bay mất để em tìm sắp ngất.”
“….”
Hasebe thật sự không biết nói sao về người trước mặt, tâm trạng, ngay cả cách nói chuyện hoạt động đều biến thái ngang nhau, thật là, ai biết trong cái óc bé nhỏ kia lại suy nghĩ được gì chứ? Saniwa nói phải mắng cho cô một trận rồi đem cô xin lỗi tất cả các kiếm nhân khác, nhưng giờ Saniwa chưa chắc nằm trong tình huống này nói được hay mở miệng mắng nhiết ngay cả là anh làm gì được với cô đây. Kyubi mừng rỡ lại có ánh mắt long lanh sáng ngát ra, xung quanh cô nở đầy hoa, nếu có thêm chiếc đuôi chắc chắng sẽ vẫy cho đến sáng.
“Chuyện gì sao?”
“Tất cả kiếm nhân đều thấy ảnh của em”
“Hả? Cái gì?”
Kyubi giật mình hét to lại bị Hasebe đè xuống. Anh nói thầm vào vai cô.
“Suỵt, anh được chủ nhân đến chỉ bảo em, ngày mai khi tiếng chuông tập hợp phải có mặt được không?”
“Đau…”
“Huh? Kyubi, em làm sao?”
Hasebe bây giờ mới thấy cánh tay cô dính đầu máu, anh vội vàng tách cô ra, mở băng gạt xem kĩ vết thương.
“Là Thiết Toái Nha? Không được, anh đi mời chủ nhân, em ở đây, cố giữ lại vết thương đấy”
“Ừm…”
Kyubi chưa kịp cảm ơn đã không thấy bóng Hasebe ở đâu, cô chỉ mỉm cười. Thực tình không cần quá nghiêm trọng như vậy máu là qua chảy quá nhiều thôi, bịt lại là được chứ gì.
Về phía Hasebe, anh vội vàng chạy ra khuôn viên ở đó có những đám trẻ đang chơi đùa, bọn nhóc chào anh nhưng Hasebe không nghe thấy anh lo lắng cho sức khỏe của người kia hơn, liền nhờ Saniwa giúp đỡ. Vài phút sau, bọn trẻ lại thấy Hasebe cùng chủ nhân đi đâu đó, vội hỏi nhưng cả hai vẫn không trả lời, còn có dáng hình rất nghiêm túc, cho đến khi cả hai dừng trước phòng của Kyubi.
“Mùi tanh nồng quá.”
Saniwa nhìn màng hình cau mày rồi lại vô ý thức nhìn ra cửa, được rồi Kyubi cô gái này lười dọn vệ sinh phòng, cỏ đã dày rộng và cao hơn, Kyubi lại dùng nó ẩn nấp…Saniwa thật sự muốn kéo cô gái này ra khỏi cái nơi này.
“Kyubi còn sống không?”
“Còn.”
Saniwa quen với việc cách đối thoại tùy tiện không chút tôn nghiêm giữa hai người, là thanh kiếm xuất hiện đầu tiên ở Thủ Phủ, Saniwa nhìn Kyubi vẫn chỉ xem như nữ nhân bình thường không trong thân phận của một kiếm nhân, nhưng tiếc là Kyubi không quan tâm điều đó cho lắm, với cô những ngày trôi qua yên bình là quá đủ
“Roetj…”
Cánh cửa vừa mở ra, tất cả kiếm nhân đều tập trung tất cả sự chú ý trên người Hasebe, bên cạnh là một thằng nhóc nhỏ tóc bạc, mắt hổ phách với chiếc áo kimono rộng thùng thình, tư thái nghiêm nghị nhìn tất cả các kiếm nhân, được một lát lại e hèm.
“Những cái này không phải do ta viết!”
Hasebe nghe lời chủ nhân liền nói tiếp.
“Chủ nhân có lệnh đem đốt những thứ này sau khi tìm được thủ phạm vẽ những bức ảnh bậy bạ này. Thứ 2 không được những đứa nhỏ xem tranh này!”
“Ồ, vậy chuyện vui gì sẽ xảy ra đây?”
Mikazuki Munechika ôm cốc trà, với giọng cười trưởng thành và chậm rãi của mình anh bắt đầu thêm chút châm biếm cho cuộc nói chuyện. Thủ Phủ này người nghi ngờ nhất chỉ có chủ nhân, còn lại chẳng có một người vậy ai là người vẽ ra?
“Vậy những bức tranh này không phải chủ nhân vẽ?”
Kasen Kanesada bóp nát tờ giấy trên tay, cau mày, hắn cần đi thanh tẩy chính mình, hắn đang tưởng tượng một hình ảnh hoàn toàn khác với bức tranh, không, phải nói là không liên quan đến bức tranh trong một trang bìa của tập chí “Hoa Hồng”(Cái tên thôi, ai muốn biết tiếng Nhật nhờ GG)…là một nam một nữ…..
“Khụ….chủ nhân người có chắc không?”
Hasebe cúi đầu nói nhỏ vào tai Saniwa, hành động có chút cứng ngắt và khoảng cách. Biết làm sao được trong đó cũng có anh và…Saniwa ở đó, tự nhiên cảm giác buồn nôn nổi lên, cố kiềm nén, sau đó cố gắng tận lực giữ khoảng cách càng tốt. Saniwa không nói chuyện gật đầu, rồi tằng hắng.
“Tất cả làm nhiệm vụ của mình, còn lại Hasebe sẽ nói với các cậu!”
Hachisuka Kotetsu thở ra xoay người, nhún vai
“Thì ra cuối cùng vẫn không biết ai là thủ phạm sao?”
Saniwa không nói xoay người, vào phòng, đóng cửa. Nhìn lại những tờ giấy trên bàn, dùng tay vò thành cục sau đó ném vào sọt rác, ngồi trên bàn ôm đầu. Trời ạ, không ngờ lại có người quậy đến như vậy không những thế còn rất hay giả tạo để người khác phải lo lắng, giờ tốt rồi, gây ra một mớ bông bông rồi chạy đâu mất rồi, viễn chinh gì tới giờ chưa về??? À, mà cô ta có bao giờ nó cho anh biết một tiếng khi về lại đâu chứ. Aizzz….
“Soạt…”
Khủy tay chạm nhẹ chồng sách bị rơi ra, trang sách lật mở, rơi ra bức tranh xuống đất, Saniwa bất ngờ đưa tay nhặc lên, lại nhìn nội dung trên tờ giấy mỉm cười, môi khẽ thầm thì.
“Nếu như cô giống như lần đầu tiên hóa thành kiếm nhân thì có tốt không?”
Saniwa vuốt nhẹ tay trên tờ giấy rồi sắp xếp lại chồng sách, và bắt đầu làm việc. Được rồi, công việc của anh cho một ngày lại tiếp tục bắt đầu.
--
“Ui….hít…đau quá…”
Trong căn phòng gỗ nhỏ, một ngọn đèn ánh sáng nhỏ yếu ớt rọi đủ sáng cho căn phòng chiếu rõ mọi việc người trong phòng cần làm, một cô gái với vết thương sâu ở tay, với những thứ đồ dùng bùa chú, cô gái đang cố gắng chữa thương cho mình. Một thanh kiếm bị rỉ.
Kyubi suýt xoa khi bị máu từ vết thương trào ra ngoài, thật là nếu lúc trước là quỷ vết thương lành nhanh chóng, thì bây giờ cô là kiếm, vết thương càng khó lạnh hơn nữa. Lạy trời, cô cũng làm rất nhiều việc tốt mà, làm gì phải đày cô như vậy? Khốn kiếp hơn không ngờ Thiết Toái Nha chơi đánh lén, cứ tưởng diệt xong một loạt các tên trước mặt hợp thành nhóm thì đi về, không ngờ Thiết Toái Nha mới lại đẩy xuống, lần này cô không bạo được sức mạnh của mình là đã quá may cho bọn chúng rồi, bây giờ thì tốt rồi, ngay cả mũi kiếm chém xuống cũng không lành, từ nãy đến giờ đã thẫm một mảnh vải cô chặm rồi. Trời ạ, không ngờ cái ma chú chữa kiếm lại dài như vậy, tình ra Kyubi cô lại thấy nhớ thân xác quỷ của mình…nhưng mà, dù sao cô vẫn còn chút phép thuật chữa thương, dùng nó thúc đẩy ma pháp cũng không thành vấn đề gì.
“Cốc cốc…Kyubi.”
“Vào đi, cửa không khóa.”
Cửa của cô có bao giờ khó lại đâu, chỉ trừ khi buổi tối sợ kiếm nhân nào đó mộng du đi lạt đường vào phòng cô lúc ngủ, thì tất cả cửa trong phòng mới được đóng lại. Nghe giọng nói Kyubi cũng biết là ai, người mang đến lương thực cho cô hơn cả tháng trời nay mà không nhớ tên cô cũng chẳng hơn kẻ vô ơn đâu, dù sao cũng cảm ơn anh ta, dù kiếm nhân không ăn gì cũng không sao, nhưng Saniwa nói cô cần như các kiếm nhân khác học cách sống của con người, Hasebe lại nghe lời chủ nhân nên mới suốt ngày coi đó như một phần trách nhiệm đi tới đi lui đưa cơm cho Kyubi, dù vậy ông anh này không một chút phàn nàn, và để thực hiện nhiệm vụ hoàn chỉnh Hasebe hay ngồi nhìn cô ăn hết rồi mới đi về, trong thời gian đó tranh thủ kể những chuyện trên trời dưới đất ở Thủ Phủ cho cô nghe, dù không biết Kyubi thật cảm thấy ồn ào sắp chết.
Hasebe đẩy cửa đi vào, đặt giỏ thức ăn trên bàn, rồi im lặng nhìn cô. Kyubi tự động như thường ngày lấy đồ ăn bỏ vào miệng. Hỏi tại sao có mỹ nam trước mặt nhìn cô ăn mà cô không ngại? Xin nhờ, Kyubi đã sống kiểu đó hơn một tháng rồi, mỗi ngày ba bữa đều bị nhìn kiểu như tội nhân ăn cơm nên da mặt cũng dần chai đi.
“Kyubi, cái này..của em?”
Hasebe chần chờ đặt mẫu giấy lên bàn, Kyubi xoay đầu, nhìn thấy mẫu giấy, ánh mắt liền lóe sáng ra ôm lấy tờ giấy kia.
“Cảm ơn Hasebe huynh, nó bay mất để em tìm sắp ngất.”
“….”
Hasebe thật sự không biết nói sao về người trước mặt, tâm trạng, ngay cả cách nói chuyện hoạt động đều biến thái ngang nhau, thật là, ai biết trong cái óc bé nhỏ kia lại suy nghĩ được gì chứ? Saniwa nói phải mắng cho cô một trận rồi đem cô xin lỗi tất cả các kiếm nhân khác, nhưng giờ Saniwa chưa chắc nằm trong tình huống này nói được hay mở miệng mắng nhiết ngay cả là anh làm gì được với cô đây. Kyubi mừng rỡ lại có ánh mắt long lanh sáng ngát ra, xung quanh cô nở đầy hoa, nếu có thêm chiếc đuôi chắc chắng sẽ vẫy cho đến sáng.
“Chuyện gì sao?”
“Tất cả kiếm nhân đều thấy ảnh của em”
“Hả? Cái gì?”
Kyubi giật mình hét to lại bị Hasebe đè xuống. Anh nói thầm vào vai cô.
“Suỵt, anh được chủ nhân đến chỉ bảo em, ngày mai khi tiếng chuông tập hợp phải có mặt được không?”
“Đau…”
“Huh? Kyubi, em làm sao?”
Hasebe bây giờ mới thấy cánh tay cô dính đầu máu, anh vội vàng tách cô ra, mở băng gạt xem kĩ vết thương.
“Là Thiết Toái Nha? Không được, anh đi mời chủ nhân, em ở đây, cố giữ lại vết thương đấy”
“Ừm…”
Kyubi chưa kịp cảm ơn đã không thấy bóng Hasebe ở đâu, cô chỉ mỉm cười. Thực tình không cần quá nghiêm trọng như vậy máu là qua chảy quá nhiều thôi, bịt lại là được chứ gì.
Về phía Hasebe, anh vội vàng chạy ra khuôn viên ở đó có những đám trẻ đang chơi đùa, bọn nhóc chào anh nhưng Hasebe không nghe thấy anh lo lắng cho sức khỏe của người kia hơn, liền nhờ Saniwa giúp đỡ. Vài phút sau, bọn trẻ lại thấy Hasebe cùng chủ nhân đi đâu đó, vội hỏi nhưng cả hai vẫn không trả lời, còn có dáng hình rất nghiêm túc, cho đến khi cả hai dừng trước phòng của Kyubi.
“Mùi tanh nồng quá.”
Saniwa nhìn màng hình cau mày rồi lại vô ý thức nhìn ra cửa, được rồi Kyubi cô gái này lười dọn vệ sinh phòng, cỏ đã dày rộng và cao hơn, Kyubi lại dùng nó ẩn nấp…Saniwa thật sự muốn kéo cô gái này ra khỏi cái nơi này.
“Kyubi còn sống không?”
“Còn.”
Saniwa quen với việc cách đối thoại tùy tiện không chút tôn nghiêm giữa hai người, là thanh kiếm xuất hiện đầu tiên ở Thủ Phủ, Saniwa nhìn Kyubi vẫn chỉ xem như nữ nhân bình thường không trong thân phận của một kiếm nhân, nhưng tiếc là Kyubi không quan tâm điều đó cho lắm, với cô những ngày trôi qua yên bình là quá đủ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook