Bách Nguyệt
-
Chương 11
Mùa đông
Bông tuyết rơi trắng xóa một mảnh trời, luồn gió bất lạnh lẽo đưa vào khung cửa khiến cánh cửa cũ kỉ kêu cọt kẹt thêm phần ám ảnh đến kì lạ. Trong căn phòng gỗ nhỏ, một cậu bé trai với mái tóc bạc kim cố gắng nhìn lấy lá bùa và thả lên một thanh kiếm đỏ rực như máu rơi lả tả xuống đất. Căn phòng lập tức phát ra ánh sáng màu đỏ nhạt, rất nhạt rồi vụt tắt đi, trên kệ kiếm đã biến mất không còn thân cây mảnh khảnh, nằm trên sàn là một cô gái với mái tóc hồng, bộ đồ kimono cách tân xinh đẹp, đôi mắt nhắm tịch lại, mày cau chặt cho đến khi cậu bé tóc bạc kia đến gần, ngồi xuống bên cạnh chạm nhẹ vào mặt cô. Môi mỏng khẽ mở, kêu gọi.
“Kyubi, tỉnh dậy đi!”
Cô gái nằm dưới đất kia mi tâm cau lại, mi mắt chút chớp, rồi nhẹ nhàng mở ra con ngươi xanh biếc như ngọc bích dưới hồ, trong vắt và lắn động. Đôi mắt kia nhìn một lượt căn phòng sau đó dừng lại trước người đối diện, cậu bé trạt 12 tuổi, có mái tóc bạch, con mắt hổ phách và một ánh sáng nào đó thật sự ôn nhu, môi nhỏ mỉm cười, tiếp tục mở ra đóng lại nhìn cô.
“Chào mừng cô đến thế giới này. Kyubi”
“Cậu là…”
“Chủ nhân mới của cô. Kyubi, cô ngồi dậy được chứ?”
Chất giọng của cậu bé trước mặt rất là người lớn, Kyubi nhìn cậu, bề ngoài chính là giống đứa em nhỏ của cô ở kiếm đó, nhưng với giọng nói, cậu dường như mang một nét gì đó rất uy nghiêm hơn cô tưởng tượng. Kyubi cố sức ngồi dậy với sự giúp đỡ của cậu nhóc, cô cố tựa vào tường để tập đi. Chân cô rất yếu, chính là nguyên do. Cô đã không còn là người hơn 5 ngàn năm trước rồi, những bông hoa sakura cũng thay phiên nhau qua nhiều năm, và những năm đó Kyubi đã ngủ quên trong quá khứ. Saniwa nhìn ánh mắt của cô, lại im lặng đỡ cô ngồi xuống rót một tách trà cho cô.
“Tôi là Saniwa, rất vui được gặp cô. Kyubi, cô còn nhớ quá khứ của mình không?”
“Nhớ…”
Kyubi im lặng giây lát nhấm nhám chút mùi hương trong phòng rồi đưa tay xoa đầu Saniwa, cậu bé có bất ngờ, với người hơn ngàn tuổi, một pháp sư bôn ba chiến trường như cậu để một thanh kiếm xoa đầu mình, chính bản thân lại là chủ nhân của nó thì cậu sẽ không chấp nhận, tuy vậy Saniwa vẫn ngồi im để cô gái trước mặt khinh thường mình. Chỉ vì ánh mắt của cô, Saniwa nhìn rõ thấy đôi mắt đó rất đẹp, tận sâu trong đó là nỗi buồn man mác khiến người ta không rõ được dưới đáy mắt kia, chủ nhân đó đang nghĩ gì. Kyubi rụt tay lại sau khi cảm giác đủ, cô chết đi khi lần đó che kiếm cho Kaoru, và Souji, cơ thể cô đã bị hỏa tán, nhưng thanh huyết katana vẫn còn. Nó được Kazama đưa đi chôn cùng cô, từ đó linh hồn cô du nhập với thanh kiếm và bắt đầu quay về lại nơi cội nguồn nó sinh ra. Kyubi hơn ngàn kiếp trước chính là con người bình thường, con của một pháp sư, cô bị người rèn kiếm giết chết và đưa linh hồn của cô vào thanh kiếm này, từ đó cuộc sống của thanh kiếm chính là chờ đợi chủ nhân mình đới, cô đã ngủ say rất lâu cho đến khi hai người con gái rút cô khỏi vỏ kiếm lạnh lẽo kia, sau đó nhanh chóng chết đi trong vài ngày sau. Cái bất ngờ hơn, hai người con gái kia không ai khác chính là Kyubi trong hai kiếp người, cũng chính vì vậy nỗi nghi hoặc của cô càng mạnh mẽ hơn. Những hình ảnh đó, chính là bản thân cô và cũng chính là cô đã làm. Nhưng tại sao…Kyubi có thể đứng ở hai thế giới được? Và chưa bao giờ Kyubi cảm giác mình kinh tởm máu đến như vậy, thức ăn của huyết kiếm chính là máu, mỗi ngày đều là máu, vì máu mặn chát nhưng trong tiềm thức của cô luôn là vị ngọt vĩnh cữu, nó còn…rất ngon. Thời gian đôi nhanh như vậy, ở đây là thế giới nào rồi?
Saniwa nhìn cô không nhận thêm bất cứ lời nào của cô nữa, nên cậu đành thở dài, rót thêm một cốc nữa cho cô. Kyubi là thanh huyết kiếm huyền thoại ở Nhật, còn là thanh kiếm của quỷ, cậu may mắn gặp cô khi trong trận đấu với “thiết toái nha”. Thật ra việc gặp cô chỉ là tình cờ, khi “Thiết Toái Nha” nổi hứng đốt đi cây soan đào ở đó, sau khi giệt chúng, cậu nhận ra có một vật sáng lạ nắm phía dưới, trong hộp nhỏ chính là thanh huyết katana này. Đã 5 ngàn năm thanh kiếm này bị thất lạc, và chỉ được cho nó chỉ có trong truyền thuyết, nhưng hôm nay Saniwa gặp nó không biết là duyên hay phận. Và cậu quyết định đưa thanh kiếm này về chọn pháp lực chuyển thừa để biến đổi thành người. Nhưng chắc chắng Saniwa không biết cô là nữ, còn là một cô gái rất xinh đẹp. Saniwa thở dài lần nữa, sao đây, sau này những kiếm nhân khác của cậu làm sao đối xử với cô đây? Saniwa lại chưa bao giờ biết chăm sóc con gái.
“Thời đại này là thời đại nào?”
Giọng nói của Kyubi làm Saniwa giật mình, sau đó lại tằng hắng giọng, điềm đạm nói.
“Là năm 2205 sau Công Nguyên.”
“Ừm…Tôi biết rồi….Chủ nhân.”
“À hả?”
Saniwa cảm thấy giật mình khi cô thay đổi cách xưng hô đột ngột, cậu biết bây giờ cơ thể là nhóc mới lên 12 những tâm hồn già cõi của cậu không tiếp nhận được nhanh như vậy. Có lẽ vì cậu già quá rồi. Kyubi nhìn cậu đưa tay lên ngực che với nhịp thở phào của cậu cảm giác không muốn nói tiếp, nhưng mà..tình thế bắt buộc.
“Chủ nhân, chỉ mình tôi là kiếm nhân sao?”
“Không, Kyubi cô là người đầu tiên, sau này sẽ có thêm nhiều kiếm nhân khác. Vậy nên đừng buồn. Đi, tôi dẫn cô đi tham quan một chút Thủ Phủ”
Kyubi được Saniwa nâng dậy, cô cố gắng đi với đôi chân lâu ngày của mình, cô cũng dần quen lại cách mình đi và đưa ánh mắt liếc nhìn xung quanh trong khi Saniwa vẫn với suy nghĩ ngổn ngang về lần xuất hiện khá bất ngờ của cô, cậu không biết cư xử tốt với con gái…THật đáng trách.
Hai ngày sau.
Kyubi đã làm quen với công việc của mình, sau một ngày Saniwa bồi cô đi dạo tham quan, sau đó anh ta bắt đầu bế quan và tiếp tục viết ra những lá bùa ếm ma pháp. Kyubi nhận được nhiệm vụ đến lịch sử để dẹp yên bọn “Thiết Toái Nha”, cô vẫ hay đi làm thường xuyên và dần quen biết nó sau hai ngày, và giờ Kyubi mới từ vòng dịch chuyển bước ra liền thấy một nam nhân mặt kimono đỏ, mái tóc đen để dài sau ót và ánh mắt màu đỏ, móng tay của cậu…sơn với màu móng đỏ chọt, tuy khuôn mặt có chút giống với Souji cô từng quen nhưng cô chắc biết, cậu ta không phải Souji.
“C_Chào…”
Cậu bạn mới gặp cô có chút ấm úng rồi từ từ mở miệng, Kyubi bình thản đến chỗ cậu, nhìn một chút.
“Cậu là…”
“À tôi là Kashuu Kiyomitsu.. Rất vui được quen biết…cậu…Mà cậu là nữ sao?”
Kyubi nhìn cậu rồi, vỗ vai cậu: “ Là nữ, Kyubi”
“Huyết kiếm cuả quỷ?!”
Kyubi khẽ gật đầu, đưa ánh mắt nhìn cậu ta, nghiên đầu. Kashuu liền giật mình biết mình lỡ lời, vội vẫy vẫy tay, cười trừ.
“Tại tôi không nghĩ người tôi từng giao tranh lại là nữ”
“Ừm..tôi không nghĩ sẽ có thể nói chuyện với thanh kiếm giết chết chủ nhân tôi”
Kashuu khựng người…đúng năm đó chủ nhân cậu tên Souji đã đâm vào giết chết chủ nhân của Kyubi, nữ chủ nhân của thanh huyết kiếm này, tức thời chính cậu cũng không biết nói sao, sau chuyện chủ nhân của huyết katana ra đi, Kazama chỉ được dùng nó trong một thời gian ngắn sau đó nó cũng theo chủ nhân chôn vào trong đất. Sức của Kashuu thật sự không mạnh bằng Kyubi, với dòng máu huyết kiếm chỉ riêng của quỷ trong truyền thuyết, cậu cũng không muốn tránh đấu, ngoài ra biết cô là nữ cậu càng không muốn chạm tay chân. Kuybi nhìn cậu bạn trước mặt lúng túng, cô mỉm cười vỗ vai cậu.
“Cậu mới đến từ tối qua sao Kashuu?”
Kashuu nhìn thấy thái độ cô hòa nhã hơn, liền vui vẻ gật đầu. Nói chuyện bình thường vẫn tốt hơn. Kyubi tiếp tục nói.
“Cậu chưa tham quan thủ Phủ đúng không? Tôi đưa cậu đi!”
“Thật sao? Cảm ơn”
Kyubi rời đi trước, Kashuu vội chạy phía sau, một lát liền dừng lại đi song song với cô
“Kyubi, cô đến đây khi nào?”
“Saniwa đưa tôi đến đây 2 ngày trước”
“Chủ nhân làm sao rút được cô ra khỏi vỏ?”
“Lúc ông ta nhìn thấy tôi, tôi đã chỉ còn lưỡi”
Kashuu không hỏi thêm, Kuybi tính tình không khắc khe như mới gặp, dần dần họ cũng quen thân. Kuybi sống tách biệt phòng với dãy phòng Thủ Phủ, ngày qua ngày dần cô chỉ đi làm nhiệm vụ một mình ngoài ra cô không nói cho bất kì ai biết ngoài Saniwa và hai thanh kiếm Kashuu và Heshikiri Hasebe. Thế một năm dần trôi qua, Thủ Phủ xuất hiện thêm nhiều thanh kiếm mới, Saniwa đồng ý theo yêu cầu của Kyubi để cô tách biện với Thủ Phủ sống một mình ngoài bìa rừng, thức ăn Saniwa có thể gửi đến cho cô, Kyubi chỉ cảm ơn và từ chối. Tại bìa rừng, tất cả mọi thứ đều hoàn hảo cho đến khi những thứ cô cần được gửi đến..công cụ kiếm tiền. Kyubi ngoài việc dạy bảo trở thành sát thủ để cai quản gia tộc còn chính là cai quản kinh doanh sống còn cho người gia tộc, tuy gia tộc giàu mạnh, nhưng nền kinh doanh không có người quản chính là ngu xuẩn. Kyubi chính là được dạy bảo đến đa cấp về điều đó. Có những thứ cần dùng, cô bắt đầu mở ra những thứ cô cần, bắt đầu với bàn tay trắng có vốn, và trở thành nhà đầu tư bất động sản lớn. Thị trường lớn nước ngoài dựa vào hình ảnh trên mạng nói cô là nam, là doanh nhân trẻ thành đạt, Kyubi trở thành soái ca không ít thiếu nữ. Bắt đầu từ đó, những tin nhắn ngoài công việc ra, Kyubi còn nhận vào tin nhắn về giới thiệu bạn gái, và hoặc là gửi một buổi hẹn. Kyubi chính là từ chối, với thế lực lớn, và sức chịu đựng trên hàng dây buôn bán rất trung thành, Kyubi chính là đầu chốt của những cuộc truy sát, nhưng tất cả đều không có một tin tức về cô, ngoài ra Kyubi kiếm thêm một số lượng vàng lớn cho Thủ Phủ từng ngày một, nuôi sống được cuộc sống phun phí của những thanh kiếm không biết trời cao đất dày kia. Hasebe biết chuyện cô làm việc cực khổ, số tiền của cô liền giao cho Saniwa sử dụng và chia phần ra, dần Saniwa cũng không còn chỗ chứa để trả lại, cho đến khi cậu nhóc quyết định kêu cô đến bàn chuyện. Kyubi có thể nói bây giờ dùng tiền xây nhà. Không trách cô được, ai bảo kinh doanh quá dễ làm gì. Cộng với một phần may mắn của cô, ai biết được tiền vào như nước thế này chứ.
“Kyubi, chủ nhân muốn gặp em”
Hasebe đưa cơm cho Kyubi vào đúng những dịp vắng người, anh cẩn thận không muốn để lộ bí mất đó là chuyện chủ nhân dặn anh, cũng là ý của Kyubi. Anh đã nghe Kashuu nói về huyết kiếm, có thể nói nó được xem như cổ tịch, nhưng dần anh cũng không chắc cổ tích là thật hay giả nữa, khi thanh huyết katana đó đang ngồi trước mặt anh, ăn như hổ đói. Hasebe không đưa cơm đến thì thôi, nhưng đưa vào rồi chính là chuyện cô rất hay chơi trò hổ đói vồ mồi thế này, kiểu như ngàn năm chưa được ăn cơm. Kyubi quét sạch thức ăn trên bàn, rồi lau miệng nhìn Hasebe
“Gặp em?”
“Ừm. Em nên đi một chuyến.”
“Bây giờ sao?”
“Ừm, bây giờ bọn nhỏ cũng ngủ hết. Mấy thanh kiếm kia cũng không bận tâm cho lắm đâu”
Kyubi gật đầu, chạy vào phòng lấy thêm áo chùng rồi theo Hasebe vào Thủ Phủ, nhìn cách anh lén la lén lút như ăn trộm, Kyubi cảm giác cô bắt đầu có vài giọt hắc tuyến đổ xuống. Cô không biết Hasebe không đi đường thẳng mà chui lỗ chó để đưa cơm cho cô.
“Hasebe”
“…”
“Hasebe!”
“À? Hả?”
“Đừng như ăn trộm, dù sao ở đây cũng không có người!”
Kyubi cau mày, cởi mũ áo chùng ra, những thanh kiếm khác một phần vì đi chiến, phần khác làm việc vui chơi của mình, xung quanh vắng tanh không một bóng người, Hasebe lại như điệp viên làm quá lên. Chợt tiếng bước chân đi lên, Kyubi nghe rất quen thuộc, xoay người nhìn xuống cầu thang, Kashuu đang đi cùng một người khác lên đây, đó là thanh kiếm Tsurumaru Kuninaga. Thanh kiếm từ thời Heian sao? Trông anh ta cũng có chút giống…Tiểu mỹ thụ….Khụ…Xin lỗi, gần đây công việc rảnh rỗi không biết làm gì, nên Kyubi đành xem vài bộ chuyện nhỏ. Ít nhất nó không khiến cô có thời gian rảnh suy nghĩ gì đó về quá khứ, mặc dù trong chiến trường chính cô vẫn hay bị đánh bại quá khứ của mình…
“Kyubi, mau tránh mặt đi!”
Hasebe lo sốt vó lên, chủ nhân đã dặn đừng để các kiếm nhân khác thấy Kyubi, nhưng giờ chạy đừng nào, trong Kashuu đang dẫn địch đến. Anh lúng túng muốn ngồi trên chảo dầu, thì nhìn lại Kyubi vẫn bình tĩnh đứng đó nhìn hai người kia lên cầu thang.
“Kyubi”
“Suỵt!”
Kashuu cùng Tsurumaru nói chuyện rất rôm rã, cho đến khi lên tới cầu thang nhìn sang Hasebe đã mặt đầy mồ hôi nhìn họ cười trừ, Kashuu cảm giác mùi hương lạ rất quen thuộc ở gần đây, rồi cậu bắt đầu nhìn quanh, Hasebe hắc tuyến đổ đầy đầu vội vàng chuyển đề tài.
“Đây là thanh kiếm mới nhỉ?”
“Hasebe? Anh nói gì vậy? Tôi là Tsurumaru Kuninaga đây! Anh quên chính anh đã làm tôi thức tỉnh tối hôm qua sao?”
“À…À tôi nhớ chứ, nhớ chứ, hai người đến có chuyện gì không?”
“Đến xem chủ nhân thôi!”
Yamatonokami Yasusada từ dưới cầu thang ló đầu ra cười tươi. Cậu vui vẻ lại dừng ánh mắt lại phía sau khoảng không trống của Hasebe, có cái gì đó lạ lạ, cậu bước từng bước giơ tay muốn chạm vào liền bị Hasebe kéo lại.
“Chủ nhân đang mệt, các cậu không được phép vào!”
“Thăm một chút thôi mà, cũng đâu phải Hasebe mới được diễn kiến chủ nhân chứ!?”
Yasusada phụng phĩu, chu miệng, nhưng ánh mắt vẫn không rời phía sau lưng anh.
“Hasebe, sau lưng anh có gì đúng không?”
Tsurumaru lên tiếng chỉ tay về phía sau lưng anh, Kyubi chính là đang tàn hình đứng ở đó. Hasebe đổ mồ hôi hột không thể nói được câu nào, liền chỉ biết nói câu phủ nhận, nhưng Kyubi đã không muốn giấu giếm dần hiện rõ ra. Đưa ánh mắt xanh ngọc nhìn sang ba nam nhân trước mặt.
“Tsurumaru, tôi khen về sự tinh mặt của anh”
“Kyubi, lâu rồi không gặp em”
“Tôi chỉ ngủ say trong vỏ, làm sao anh nhân ra tôi?”
“Vì mùi thơm!”
Kyubi ngạc nhiên, cô có hương trên người sao? Làm gì có? À quên, cô có mùi huyết, và khí tức quanh mình. Tsurumaru nhìn nụ cười của cô, lại lắc đầu nói tiếp.
“Mùi hoa rất nhẹ trên thân kiếm.”
“À, mùi hoa Đỗ Quyên.”
Kashuu nói thêm vào. Kyubi càng nghiên đầu kì lạ.
“Không ai biết, huyết katana lỗi phía tay cầm chính là tinh chất hoa Đỗ Quyên”
Hasebe gật đầu giải thích, nhưng mà…hình như chuyện này không quan trọng, quan trọng là…
“Kyubi để họ nhìn thấy rồi, làm sao đây?”
“Không sao, họ chắc sẽ không nhiều chuyện đến vậy đâu. Tsurumaru, Yasusada đừng nói đã gặp tôi cho bất kì người nào biết”
Kyubi xoay người đẩy cửa phòng Saniwa ra, sau khi hai người kia chấp nhận yêu cầu. Cô vào nhìn đứa trẻ lên 17 tuổi, im lặng ngồi đó, đã cao ngang ngực cô, đôi mắt vẫn như vậy rành đời.
“Kyubi, lâu không gặp!”
“Saniwa ông có chuyện gì?”
Saniwa xoay người nhìn cô, lại âm trầm mở miệng.
‘Tôi nghĩ cô cần hòa nhập”
“Hòa nhập?!”
Kyubi khó hiểu nghiên đầu. Saniwa gật đầu: “Cuộc sống một mình không vui đâu. Kiếm nhân ở đây cũng nhiều rồi, hãy kết bạn với họ”
“Ông chắc họ không đuổi giết tôi vì đã từng giết trong các chủ nhân của họ chứ?”
“Họ là kiếm nhân chính là thù và thương chủ nhân không có thù kiếm nhân đâu”
“Ai biết được”_Kyubi nhún vai chán nản.
“Kyubi, đừng quá nội tâm, sau này cô sẽ phải cô độc một mình!”_Saniwa nói cau mày, cô gái này, hắn làm sao để tốt cho cô đây.? Thật ra chính hắn không ngờ một thanh huyết katana lại là nữ, còn là một nữ sống nội tâm, hắn không giỏi về việc giúp đỡ nữ đâu. Thật là…Haizz-“Không nói nhiều, Kyubi mai cô dọn đến ở trong Thủ Phủ đi, sau này cô cần đi làm nhiệm vụ cùng các thanh kiếm khác!”
“Rõ!”_Kyubi vẫn tuân theo lệnh.
Saniwa nghe câu trả lời của cô liền lắc đầu, ý bảo không còn gì nữa, Kyubi rời khỏi phòng rồi lặng lẽ tàn hình đi trên hành lang biến mất, dừng chân ở gốc cây nhỏ, nhìn bầu trời về chiều, thở dài. Kyubi không sống với cộng đồng được….
Bông tuyết rơi trắng xóa một mảnh trời, luồn gió bất lạnh lẽo đưa vào khung cửa khiến cánh cửa cũ kỉ kêu cọt kẹt thêm phần ám ảnh đến kì lạ. Trong căn phòng gỗ nhỏ, một cậu bé trai với mái tóc bạc kim cố gắng nhìn lấy lá bùa và thả lên một thanh kiếm đỏ rực như máu rơi lả tả xuống đất. Căn phòng lập tức phát ra ánh sáng màu đỏ nhạt, rất nhạt rồi vụt tắt đi, trên kệ kiếm đã biến mất không còn thân cây mảnh khảnh, nằm trên sàn là một cô gái với mái tóc hồng, bộ đồ kimono cách tân xinh đẹp, đôi mắt nhắm tịch lại, mày cau chặt cho đến khi cậu bé tóc bạc kia đến gần, ngồi xuống bên cạnh chạm nhẹ vào mặt cô. Môi mỏng khẽ mở, kêu gọi.
“Kyubi, tỉnh dậy đi!”
Cô gái nằm dưới đất kia mi tâm cau lại, mi mắt chút chớp, rồi nhẹ nhàng mở ra con ngươi xanh biếc như ngọc bích dưới hồ, trong vắt và lắn động. Đôi mắt kia nhìn một lượt căn phòng sau đó dừng lại trước người đối diện, cậu bé trạt 12 tuổi, có mái tóc bạch, con mắt hổ phách và một ánh sáng nào đó thật sự ôn nhu, môi nhỏ mỉm cười, tiếp tục mở ra đóng lại nhìn cô.
“Chào mừng cô đến thế giới này. Kyubi”
“Cậu là…”
“Chủ nhân mới của cô. Kyubi, cô ngồi dậy được chứ?”
Chất giọng của cậu bé trước mặt rất là người lớn, Kyubi nhìn cậu, bề ngoài chính là giống đứa em nhỏ của cô ở kiếm đó, nhưng với giọng nói, cậu dường như mang một nét gì đó rất uy nghiêm hơn cô tưởng tượng. Kyubi cố sức ngồi dậy với sự giúp đỡ của cậu nhóc, cô cố tựa vào tường để tập đi. Chân cô rất yếu, chính là nguyên do. Cô đã không còn là người hơn 5 ngàn năm trước rồi, những bông hoa sakura cũng thay phiên nhau qua nhiều năm, và những năm đó Kyubi đã ngủ quên trong quá khứ. Saniwa nhìn ánh mắt của cô, lại im lặng đỡ cô ngồi xuống rót một tách trà cho cô.
“Tôi là Saniwa, rất vui được gặp cô. Kyubi, cô còn nhớ quá khứ của mình không?”
“Nhớ…”
Kyubi im lặng giây lát nhấm nhám chút mùi hương trong phòng rồi đưa tay xoa đầu Saniwa, cậu bé có bất ngờ, với người hơn ngàn tuổi, một pháp sư bôn ba chiến trường như cậu để một thanh kiếm xoa đầu mình, chính bản thân lại là chủ nhân của nó thì cậu sẽ không chấp nhận, tuy vậy Saniwa vẫn ngồi im để cô gái trước mặt khinh thường mình. Chỉ vì ánh mắt của cô, Saniwa nhìn rõ thấy đôi mắt đó rất đẹp, tận sâu trong đó là nỗi buồn man mác khiến người ta không rõ được dưới đáy mắt kia, chủ nhân đó đang nghĩ gì. Kyubi rụt tay lại sau khi cảm giác đủ, cô chết đi khi lần đó che kiếm cho Kaoru, và Souji, cơ thể cô đã bị hỏa tán, nhưng thanh huyết katana vẫn còn. Nó được Kazama đưa đi chôn cùng cô, từ đó linh hồn cô du nhập với thanh kiếm và bắt đầu quay về lại nơi cội nguồn nó sinh ra. Kyubi hơn ngàn kiếp trước chính là con người bình thường, con của một pháp sư, cô bị người rèn kiếm giết chết và đưa linh hồn của cô vào thanh kiếm này, từ đó cuộc sống của thanh kiếm chính là chờ đợi chủ nhân mình đới, cô đã ngủ say rất lâu cho đến khi hai người con gái rút cô khỏi vỏ kiếm lạnh lẽo kia, sau đó nhanh chóng chết đi trong vài ngày sau. Cái bất ngờ hơn, hai người con gái kia không ai khác chính là Kyubi trong hai kiếp người, cũng chính vì vậy nỗi nghi hoặc của cô càng mạnh mẽ hơn. Những hình ảnh đó, chính là bản thân cô và cũng chính là cô đã làm. Nhưng tại sao…Kyubi có thể đứng ở hai thế giới được? Và chưa bao giờ Kyubi cảm giác mình kinh tởm máu đến như vậy, thức ăn của huyết kiếm chính là máu, mỗi ngày đều là máu, vì máu mặn chát nhưng trong tiềm thức của cô luôn là vị ngọt vĩnh cữu, nó còn…rất ngon. Thời gian đôi nhanh như vậy, ở đây là thế giới nào rồi?
Saniwa nhìn cô không nhận thêm bất cứ lời nào của cô nữa, nên cậu đành thở dài, rót thêm một cốc nữa cho cô. Kyubi là thanh huyết kiếm huyền thoại ở Nhật, còn là thanh kiếm của quỷ, cậu may mắn gặp cô khi trong trận đấu với “thiết toái nha”. Thật ra việc gặp cô chỉ là tình cờ, khi “Thiết Toái Nha” nổi hứng đốt đi cây soan đào ở đó, sau khi giệt chúng, cậu nhận ra có một vật sáng lạ nắm phía dưới, trong hộp nhỏ chính là thanh huyết katana này. Đã 5 ngàn năm thanh kiếm này bị thất lạc, và chỉ được cho nó chỉ có trong truyền thuyết, nhưng hôm nay Saniwa gặp nó không biết là duyên hay phận. Và cậu quyết định đưa thanh kiếm này về chọn pháp lực chuyển thừa để biến đổi thành người. Nhưng chắc chắng Saniwa không biết cô là nữ, còn là một cô gái rất xinh đẹp. Saniwa thở dài lần nữa, sao đây, sau này những kiếm nhân khác của cậu làm sao đối xử với cô đây? Saniwa lại chưa bao giờ biết chăm sóc con gái.
“Thời đại này là thời đại nào?”
Giọng nói của Kyubi làm Saniwa giật mình, sau đó lại tằng hắng giọng, điềm đạm nói.
“Là năm 2205 sau Công Nguyên.”
“Ừm…Tôi biết rồi….Chủ nhân.”
“À hả?”
Saniwa cảm thấy giật mình khi cô thay đổi cách xưng hô đột ngột, cậu biết bây giờ cơ thể là nhóc mới lên 12 những tâm hồn già cõi của cậu không tiếp nhận được nhanh như vậy. Có lẽ vì cậu già quá rồi. Kyubi nhìn cậu đưa tay lên ngực che với nhịp thở phào của cậu cảm giác không muốn nói tiếp, nhưng mà..tình thế bắt buộc.
“Chủ nhân, chỉ mình tôi là kiếm nhân sao?”
“Không, Kyubi cô là người đầu tiên, sau này sẽ có thêm nhiều kiếm nhân khác. Vậy nên đừng buồn. Đi, tôi dẫn cô đi tham quan một chút Thủ Phủ”
Kyubi được Saniwa nâng dậy, cô cố gắng đi với đôi chân lâu ngày của mình, cô cũng dần quen lại cách mình đi và đưa ánh mắt liếc nhìn xung quanh trong khi Saniwa vẫn với suy nghĩ ngổn ngang về lần xuất hiện khá bất ngờ của cô, cậu không biết cư xử tốt với con gái…THật đáng trách.
Hai ngày sau.
Kyubi đã làm quen với công việc của mình, sau một ngày Saniwa bồi cô đi dạo tham quan, sau đó anh ta bắt đầu bế quan và tiếp tục viết ra những lá bùa ếm ma pháp. Kyubi nhận được nhiệm vụ đến lịch sử để dẹp yên bọn “Thiết Toái Nha”, cô vẫ hay đi làm thường xuyên và dần quen biết nó sau hai ngày, và giờ Kyubi mới từ vòng dịch chuyển bước ra liền thấy một nam nhân mặt kimono đỏ, mái tóc đen để dài sau ót và ánh mắt màu đỏ, móng tay của cậu…sơn với màu móng đỏ chọt, tuy khuôn mặt có chút giống với Souji cô từng quen nhưng cô chắc biết, cậu ta không phải Souji.
“C_Chào…”
Cậu bạn mới gặp cô có chút ấm úng rồi từ từ mở miệng, Kyubi bình thản đến chỗ cậu, nhìn một chút.
“Cậu là…”
“À tôi là Kashuu Kiyomitsu.. Rất vui được quen biết…cậu…Mà cậu là nữ sao?”
Kyubi nhìn cậu rồi, vỗ vai cậu: “ Là nữ, Kyubi”
“Huyết kiếm cuả quỷ?!”
Kyubi khẽ gật đầu, đưa ánh mắt nhìn cậu ta, nghiên đầu. Kashuu liền giật mình biết mình lỡ lời, vội vẫy vẫy tay, cười trừ.
“Tại tôi không nghĩ người tôi từng giao tranh lại là nữ”
“Ừm..tôi không nghĩ sẽ có thể nói chuyện với thanh kiếm giết chết chủ nhân tôi”
Kashuu khựng người…đúng năm đó chủ nhân cậu tên Souji đã đâm vào giết chết chủ nhân của Kyubi, nữ chủ nhân của thanh huyết kiếm này, tức thời chính cậu cũng không biết nói sao, sau chuyện chủ nhân của huyết katana ra đi, Kazama chỉ được dùng nó trong một thời gian ngắn sau đó nó cũng theo chủ nhân chôn vào trong đất. Sức của Kashuu thật sự không mạnh bằng Kyubi, với dòng máu huyết kiếm chỉ riêng của quỷ trong truyền thuyết, cậu cũng không muốn tránh đấu, ngoài ra biết cô là nữ cậu càng không muốn chạm tay chân. Kuybi nhìn cậu bạn trước mặt lúng túng, cô mỉm cười vỗ vai cậu.
“Cậu mới đến từ tối qua sao Kashuu?”
Kashuu nhìn thấy thái độ cô hòa nhã hơn, liền vui vẻ gật đầu. Nói chuyện bình thường vẫn tốt hơn. Kyubi tiếp tục nói.
“Cậu chưa tham quan thủ Phủ đúng không? Tôi đưa cậu đi!”
“Thật sao? Cảm ơn”
Kyubi rời đi trước, Kashuu vội chạy phía sau, một lát liền dừng lại đi song song với cô
“Kyubi, cô đến đây khi nào?”
“Saniwa đưa tôi đến đây 2 ngày trước”
“Chủ nhân làm sao rút được cô ra khỏi vỏ?”
“Lúc ông ta nhìn thấy tôi, tôi đã chỉ còn lưỡi”
Kashuu không hỏi thêm, Kuybi tính tình không khắc khe như mới gặp, dần dần họ cũng quen thân. Kuybi sống tách biệt phòng với dãy phòng Thủ Phủ, ngày qua ngày dần cô chỉ đi làm nhiệm vụ một mình ngoài ra cô không nói cho bất kì ai biết ngoài Saniwa và hai thanh kiếm Kashuu và Heshikiri Hasebe. Thế một năm dần trôi qua, Thủ Phủ xuất hiện thêm nhiều thanh kiếm mới, Saniwa đồng ý theo yêu cầu của Kyubi để cô tách biện với Thủ Phủ sống một mình ngoài bìa rừng, thức ăn Saniwa có thể gửi đến cho cô, Kyubi chỉ cảm ơn và từ chối. Tại bìa rừng, tất cả mọi thứ đều hoàn hảo cho đến khi những thứ cô cần được gửi đến..công cụ kiếm tiền. Kyubi ngoài việc dạy bảo trở thành sát thủ để cai quản gia tộc còn chính là cai quản kinh doanh sống còn cho người gia tộc, tuy gia tộc giàu mạnh, nhưng nền kinh doanh không có người quản chính là ngu xuẩn. Kyubi chính là được dạy bảo đến đa cấp về điều đó. Có những thứ cần dùng, cô bắt đầu mở ra những thứ cô cần, bắt đầu với bàn tay trắng có vốn, và trở thành nhà đầu tư bất động sản lớn. Thị trường lớn nước ngoài dựa vào hình ảnh trên mạng nói cô là nam, là doanh nhân trẻ thành đạt, Kyubi trở thành soái ca không ít thiếu nữ. Bắt đầu từ đó, những tin nhắn ngoài công việc ra, Kyubi còn nhận vào tin nhắn về giới thiệu bạn gái, và hoặc là gửi một buổi hẹn. Kyubi chính là từ chối, với thế lực lớn, và sức chịu đựng trên hàng dây buôn bán rất trung thành, Kyubi chính là đầu chốt của những cuộc truy sát, nhưng tất cả đều không có một tin tức về cô, ngoài ra Kyubi kiếm thêm một số lượng vàng lớn cho Thủ Phủ từng ngày một, nuôi sống được cuộc sống phun phí của những thanh kiếm không biết trời cao đất dày kia. Hasebe biết chuyện cô làm việc cực khổ, số tiền của cô liền giao cho Saniwa sử dụng và chia phần ra, dần Saniwa cũng không còn chỗ chứa để trả lại, cho đến khi cậu nhóc quyết định kêu cô đến bàn chuyện. Kyubi có thể nói bây giờ dùng tiền xây nhà. Không trách cô được, ai bảo kinh doanh quá dễ làm gì. Cộng với một phần may mắn của cô, ai biết được tiền vào như nước thế này chứ.
“Kyubi, chủ nhân muốn gặp em”
Hasebe đưa cơm cho Kyubi vào đúng những dịp vắng người, anh cẩn thận không muốn để lộ bí mất đó là chuyện chủ nhân dặn anh, cũng là ý của Kyubi. Anh đã nghe Kashuu nói về huyết kiếm, có thể nói nó được xem như cổ tịch, nhưng dần anh cũng không chắc cổ tích là thật hay giả nữa, khi thanh huyết katana đó đang ngồi trước mặt anh, ăn như hổ đói. Hasebe không đưa cơm đến thì thôi, nhưng đưa vào rồi chính là chuyện cô rất hay chơi trò hổ đói vồ mồi thế này, kiểu như ngàn năm chưa được ăn cơm. Kyubi quét sạch thức ăn trên bàn, rồi lau miệng nhìn Hasebe
“Gặp em?”
“Ừm. Em nên đi một chuyến.”
“Bây giờ sao?”
“Ừm, bây giờ bọn nhỏ cũng ngủ hết. Mấy thanh kiếm kia cũng không bận tâm cho lắm đâu”
Kyubi gật đầu, chạy vào phòng lấy thêm áo chùng rồi theo Hasebe vào Thủ Phủ, nhìn cách anh lén la lén lút như ăn trộm, Kyubi cảm giác cô bắt đầu có vài giọt hắc tuyến đổ xuống. Cô không biết Hasebe không đi đường thẳng mà chui lỗ chó để đưa cơm cho cô.
“Hasebe”
“…”
“Hasebe!”
“À? Hả?”
“Đừng như ăn trộm, dù sao ở đây cũng không có người!”
Kyubi cau mày, cởi mũ áo chùng ra, những thanh kiếm khác một phần vì đi chiến, phần khác làm việc vui chơi của mình, xung quanh vắng tanh không một bóng người, Hasebe lại như điệp viên làm quá lên. Chợt tiếng bước chân đi lên, Kyubi nghe rất quen thuộc, xoay người nhìn xuống cầu thang, Kashuu đang đi cùng một người khác lên đây, đó là thanh kiếm Tsurumaru Kuninaga. Thanh kiếm từ thời Heian sao? Trông anh ta cũng có chút giống…Tiểu mỹ thụ….Khụ…Xin lỗi, gần đây công việc rảnh rỗi không biết làm gì, nên Kyubi đành xem vài bộ chuyện nhỏ. Ít nhất nó không khiến cô có thời gian rảnh suy nghĩ gì đó về quá khứ, mặc dù trong chiến trường chính cô vẫn hay bị đánh bại quá khứ của mình…
“Kyubi, mau tránh mặt đi!”
Hasebe lo sốt vó lên, chủ nhân đã dặn đừng để các kiếm nhân khác thấy Kyubi, nhưng giờ chạy đừng nào, trong Kashuu đang dẫn địch đến. Anh lúng túng muốn ngồi trên chảo dầu, thì nhìn lại Kyubi vẫn bình tĩnh đứng đó nhìn hai người kia lên cầu thang.
“Kyubi”
“Suỵt!”
Kashuu cùng Tsurumaru nói chuyện rất rôm rã, cho đến khi lên tới cầu thang nhìn sang Hasebe đã mặt đầy mồ hôi nhìn họ cười trừ, Kashuu cảm giác mùi hương lạ rất quen thuộc ở gần đây, rồi cậu bắt đầu nhìn quanh, Hasebe hắc tuyến đổ đầy đầu vội vàng chuyển đề tài.
“Đây là thanh kiếm mới nhỉ?”
“Hasebe? Anh nói gì vậy? Tôi là Tsurumaru Kuninaga đây! Anh quên chính anh đã làm tôi thức tỉnh tối hôm qua sao?”
“À…À tôi nhớ chứ, nhớ chứ, hai người đến có chuyện gì không?”
“Đến xem chủ nhân thôi!”
Yamatonokami Yasusada từ dưới cầu thang ló đầu ra cười tươi. Cậu vui vẻ lại dừng ánh mắt lại phía sau khoảng không trống của Hasebe, có cái gì đó lạ lạ, cậu bước từng bước giơ tay muốn chạm vào liền bị Hasebe kéo lại.
“Chủ nhân đang mệt, các cậu không được phép vào!”
“Thăm một chút thôi mà, cũng đâu phải Hasebe mới được diễn kiến chủ nhân chứ!?”
Yasusada phụng phĩu, chu miệng, nhưng ánh mắt vẫn không rời phía sau lưng anh.
“Hasebe, sau lưng anh có gì đúng không?”
Tsurumaru lên tiếng chỉ tay về phía sau lưng anh, Kyubi chính là đang tàn hình đứng ở đó. Hasebe đổ mồ hôi hột không thể nói được câu nào, liền chỉ biết nói câu phủ nhận, nhưng Kyubi đã không muốn giấu giếm dần hiện rõ ra. Đưa ánh mắt xanh ngọc nhìn sang ba nam nhân trước mặt.
“Tsurumaru, tôi khen về sự tinh mặt của anh”
“Kyubi, lâu rồi không gặp em”
“Tôi chỉ ngủ say trong vỏ, làm sao anh nhân ra tôi?”
“Vì mùi thơm!”
Kyubi ngạc nhiên, cô có hương trên người sao? Làm gì có? À quên, cô có mùi huyết, và khí tức quanh mình. Tsurumaru nhìn nụ cười của cô, lại lắc đầu nói tiếp.
“Mùi hoa rất nhẹ trên thân kiếm.”
“À, mùi hoa Đỗ Quyên.”
Kashuu nói thêm vào. Kyubi càng nghiên đầu kì lạ.
“Không ai biết, huyết katana lỗi phía tay cầm chính là tinh chất hoa Đỗ Quyên”
Hasebe gật đầu giải thích, nhưng mà…hình như chuyện này không quan trọng, quan trọng là…
“Kyubi để họ nhìn thấy rồi, làm sao đây?”
“Không sao, họ chắc sẽ không nhiều chuyện đến vậy đâu. Tsurumaru, Yasusada đừng nói đã gặp tôi cho bất kì người nào biết”
Kyubi xoay người đẩy cửa phòng Saniwa ra, sau khi hai người kia chấp nhận yêu cầu. Cô vào nhìn đứa trẻ lên 17 tuổi, im lặng ngồi đó, đã cao ngang ngực cô, đôi mắt vẫn như vậy rành đời.
“Kyubi, lâu không gặp!”
“Saniwa ông có chuyện gì?”
Saniwa xoay người nhìn cô, lại âm trầm mở miệng.
‘Tôi nghĩ cô cần hòa nhập”
“Hòa nhập?!”
Kyubi khó hiểu nghiên đầu. Saniwa gật đầu: “Cuộc sống một mình không vui đâu. Kiếm nhân ở đây cũng nhiều rồi, hãy kết bạn với họ”
“Ông chắc họ không đuổi giết tôi vì đã từng giết trong các chủ nhân của họ chứ?”
“Họ là kiếm nhân chính là thù và thương chủ nhân không có thù kiếm nhân đâu”
“Ai biết được”_Kyubi nhún vai chán nản.
“Kyubi, đừng quá nội tâm, sau này cô sẽ phải cô độc một mình!”_Saniwa nói cau mày, cô gái này, hắn làm sao để tốt cho cô đây.? Thật ra chính hắn không ngờ một thanh huyết katana lại là nữ, còn là một nữ sống nội tâm, hắn không giỏi về việc giúp đỡ nữ đâu. Thật là…Haizz-“Không nói nhiều, Kyubi mai cô dọn đến ở trong Thủ Phủ đi, sau này cô cần đi làm nhiệm vụ cùng các thanh kiếm khác!”
“Rõ!”_Kyubi vẫn tuân theo lệnh.
Saniwa nghe câu trả lời của cô liền lắc đầu, ý bảo không còn gì nữa, Kyubi rời khỏi phòng rồi lặng lẽ tàn hình đi trên hành lang biến mất, dừng chân ở gốc cây nhỏ, nhìn bầu trời về chiều, thở dài. Kyubi không sống với cộng đồng được….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook