Bạch Nguyệt Quang Nàng Không Phụng Bồi
-
Chương 18: Chương 18
"A Phất, lại đây uống một ngụm nước."
"A Phất, ngươi xem đây là cái gì."
"A Phất..."
"A Phất..."
Sau khi vào bí cảnh Đồ Lan, Thiên Vô Tật giống như đột nhiên yêu thích cái xưng hô này, há mồm ngậm miệng đều "A Phất", khuôn mặt tất cả mọi người trong Thiên Diễn Tông đều ngơ ngác.
Trong mắt đệ tử Thiên Diễn Tông, sư tỷ Tần Phất chính là đóa cao lãnh chi hoa của Thiên Diễn Tông, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày lại có một tiểu bạch kiểm có thể thân mật xưng hô với sư tỷ của bọn họ như vậy.
Hơn nữa rõ ràng tiểu bạch kiểm này có bối cảnh không tầm thường.
Huống chi, từ khi tiến vào bí cảnh tới nay, sắc mặt hai sư đệ ở Trì Kiếm Phong của Tần Phất đều tương đối khó coi.
Sắc mặt Hạ Tri Thu âm trầm có thể nhỏ giọt, mỗi lần Tần Chất nhìn thấy tiểu bạch kiểm kia đều là vẻ mặt tức giận, không thể không làm cho bọn họ suy nghĩ nhiều.
Tần Phất cũng không biết rốt cuộc là bọn họ đang nghĩ đến chỗ nào rồi, khi nàng bảo mọi người nghỉ ngơi, một nữ đệ tử coi như quen thuộc với Tần Phất bị mọi người đẩy lên đi tới trước mặt nàng, nhỏ giọng hỏi: "Sư tỷ, tỷ nói thật với ta, có phải chưởng môn ép tỷ làm cái gì hay không? Sư tỷ đừng sợ, tỷ chỉ cần nói ra, các sư đệ sư muội cho dù liều chết cũng sẽ bảo vệ tỷ!"
Lúc đầu Tần Phất còn chưa hiểu được ý tứ của nàng ấy, nghi hoặc nói: "Chưởng môn sư bá chưa từng ép ta làm cái gì a?"
Sư muội kia nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Tần Phất trước mắt, thuần túy nghi hoặc khó hiểu, lại nghĩ đến bọn họ vừa mới bí mật suy đoán, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống.
Nàng cắn răng, nói: "Sư tỷ, tiểu bạch kiểm kia vừa nhìn là biết có bối cảnh không đơn giản, chưởng môn còn ở trước mặt mọi người để cho tỷ chiếu cố hắn nhiều hơn, chúng ta nghĩ...!Lão già chưởng môn kia...!Chưởng môn lão nhân gia hắn sẽ không phải là coi trọng bối cảnh của tiểu bạch kiểm này hay gì đó, muốn cho sư tỷ cùng tiểu bạch kiểm này liên hôn đi!"
Tần Phất: "......" Ngươi vừa mới nói lão già chưởng môn đi?
Tần Phất kinh hãi vì trí tưởng tượng phong phú của sư đệ sư muội mình.
Nàng theo bản năng nhìn về phía Thiên Vô Tật.
Hắn ngồi dưới một gốc cây, huyền bào buông xuống đất, một bộ dáng yếu ớt không kể xiết, thoạt nhìn càng giống tiểu bạch kiểm.
Thấy nàng nhìn qua, hắn cười tủm tỉm nhìn lại.
Tần Phất quay đầu lại, lại đối diện với ánh mắt lã chã chực khóc của sư muội mình.
Đầu Tần Phất đều lớn rồi.
Nàng rất muốn hỏi Thiên Vô Tật, rốt cuộc ngươi có biết mấy lời nói ở trên đại điện kia đã gây thành hậu quả gì không?
Thật vất vả mới dỗ được sư muội này đi, Tần Phất quay đầu lại nhìn thấy Chu Tử Minh bên phái Thanh Thành nhìn nàng giống như u hồn, vẻ mặt mười phần u oán, nhìn đến nỗi da đầu tê dại.
Tần Phất cảm thấy như vậy không được, thừa dịp không có ai chú ý trực tiếp kéo Thiên Vô Tật sang một bên, hạ thấp giọng: "Thời điểm ngươi gọi ta có thể đổi xưng hô không?"
Thiên Vô Tật: "Ví dụ như?"
Tần Phất suy nghĩ một chút: "Ngươi có thể gọi ta là Tần tiên tử."
Thiên Vô Tật cự tuyệt dứt khoát lưu loát: "Không cần."
Tần Phất: "Vì sao?"
Thiên Vô Bệnh: "Thật ngu ngốc."
Tần Phất:?
Thật ngu ngốc? Cái gì ngu ngốc vậy? Không phải đệ tử ngoại tông bình thường đều gọi nàng là Tần tiên tử sao?
Thiên Vô Tật nhìn ra nghi hoặc của nàng, chậm rãi nói: "Chu Tử Minh cũng gọi ngươi là Tần tiên tử."
Tần Phất gật đầu.
Thiên Vô Bệnh: "Chu Tử Minh quá ngu xuẩn, bộ dáng không quá thông minh."
Tần Phất không thể tin: "Cho nên ngươi cảm thấy xưng hô này cũng quá ngu xuẩn?"
Thiên Vô Tật thu liễm tay áo, thong dong gật đầu: "Ta tuyệt đối sẽ không làm bạn với kẻ ngu xuẩn."
Tần Phất: "..."
Chữa thương cho hắn nửa tháng, lần đầu tiên Tần Phất sinh ra xúc động muốn giết chết hắn.
Nhưng mà không đợi nàng làm cái gì, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, cánh tay Tần Phất bị người kéo lại, giọng nói hơi mang theo địch ý của Tần Chất truyền đến: "Người kia là ai, ta tìm sư tỷ ta nói mấy câu, ngươi có thể rời đi trước hay không."
Thiên Vô Tật tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn một cái, không nhúc nhích.
Tần Chất: "Ngươi!"
Thiên Vô Tật chậm rãi nói: "Sư tỷ ngươi còn chưa nói gì đâu."
Tần Chất: "Sư tỷ!"
Biểu tình sinh động trên mặt Tần Phất nhạt đi, gật gật đầu với Thiên Vô Tật, nói: "Ngươi đi trước đi, lát nữa ta đến tìm ngươi."
Thiên Vô Tật gật đầu, không nhanh không chậm rời đi.
Tần Chất hừ một tiếng với bóng lưng của hắn.
Không biết vì cái gì, động tác này của Tần Chất làm cho nàng cảm thấy phiền chán.
Trước kia cho dù là hắn làm cái gì, Tần Phất nhiều lắm là thất vọng, lần này trong lòng nàng lại tràn ra mười phần phiền chán.
Tần Chất thấy Thiên Vô Tật đi xa, nhỏ giọng hỏi: "Sư tỷ, sao tỷ không đeo dải lụa ta tặng cho tỷ?"
Tần Phất: "Ở bí cảnh không tránh khỏi muốn động võ, đeo không tiện hoạt động."
Tần Chất tin.
Hắn nhìn bóng lưng Thiên Vô Tật, hỏi: "Sư tỷ, tiểu tử kia có lai lịch gì, cư nhiên gọi tỷ như vậy."
Tần Phất không muốn giải thích cái gì, chỉ nói một câu: "Chúng ta quen nhau, hắn coi như là bằng hữu của ta."
Không biết vì sao, Tần Chất hết sức mâu thuẫn với từ "bằng hữu".
Hắn gần như vô thức hỏi: "Bằng hữu? Hắn chính là một tiểu bạch kiểm tay trói gà không chặt, hắn tới nơi này làm gì? Kéo chân sau của sư tỷ sao?"
Tần Phất nhàn nhạt hỏi ngược lại hắn: "Tô Tình Nguyệt chỉ là Luyện Khí kỳ, nàng tới làm gì?"
Tần Chất: "Ta...!Sư huynh sẽ bảo vệ nàng."
Tần Phất có chút phiền chán, lãnh đạm nói: "Ta cũng sẽ bảo vệ Thiên Vô Tật, các ngươi không cần lo lắng."
Nói xong trực tiếp rút tay ra, đi về phía Thiên Vô Tật.
Đi được một nửa, phía sau nàng truyền đến một ánh mắt gần như không thể bỏ qua, nàng quay đầu nhìn qua, thấy bên kia chỗ đệ tử Thiên Diễn Tông, vẻ mặt Hạ Tri Thu lạnh như băng nhìn nàng.
Tần Phất chỉ nhìn thoáng qua, lại dời tầm mắt.
Không thể hiểu được.
Chờ xung quanh đều an tĩnh lại, mọi người ngồi vây quanh lửa trại nghỉ ngơi, Tần Phất đứng trên một thân cây, nhìn quanh bốn phía.
Một tiểu đệ tử lần đầu tiên tiến vào bí cảnh hỏi nàng: "Sư tỷ, ngươi đang xem cái gì?"
Tần Phất: "Tìm thú thủ hộ của bí cảnh."
Đệ tử kia vẻ mặt mộng bức: "Không phải nói bí cảnh này không có nguy hiểm gì sao? Thú thủ hộ là cái gì?"
Tần Phất bật cười: "Nếu thật sự đơn giản đến một tia nguy hiểm cũng không có, phái Thanh Thành làm gì phải hợp tác với chúng ta."
Tiểu đệ tử ngây thơ hỏi: "Vì sao?" Vừa nhìn là biết trong lớp học không nghiêm túc nghe giảng bài.
Tần Phất kiên nhẫn giải thích: "Loại bí cảnh này, bình thường đều là cơ duyên đã phi thăng hoặc là cường giả đi về cõi tiên lưu lại cho hậu bối, nhưng cơ duyên cũng không phải tùy tùy tiện tiện là có thể lấy, cầm bảo vật lại không bảo vệ được bảo vật, lại quỷ dị, cho nên loại bí cảnh cơ duyên không dùng để rèn luyện này, đều sẽ có linh thú thủ hộ trông coi, đánh bại linh thú thủ hộ sẽ tương đương với việc có được tư cách lấy bảo vật cùng thực lực có thể bảo vệ bảo vật.
Thực lực linh thú bình thường sẽ ở trên dưới tu vi nhập cảnh của bí cảnh.
Nếu như mà nói bí cảnh này cũng có linh thú, vậy tu vi đại khái đang ở Kim Đan kỳ."
Đây cũng là nguyên nhân vì sao bọn họ vừa mới vào bí cảnh nhưng không vội tìm kiếm xung quanh, ngược lại dừng lại nghỉ ngơi trước.
Trước tiên chờ linh thú đi ra, đánh chết linh thú sau đó mới có thể an tâm tìm kiếm trong bí cảnh này.
Tần Phất vừa nói xong, vẻ mặt khẽ động, nói: "Tới."
Tiểu đệ tử đang muốn hỏi cái gì tới, Tần Phất trực tiếp đề cao giọng nói: "Đệ tử Trúc Cơ lui về phía sau, đệ tử Khí tu mở vòng phòng hộ, người còn lại theo ta đối phó với địch!"
Nàng nhảy xuống khỏi cây, đứng ở phía trước.
Những đệ tử lần này theo nàng tiến vào bí cảnh thực lực đều ở tầm trung, Tần Phất vừa nói xong bọn họ liền hành động rất nhanh, chỉ chốc lát sau liền bày ra đội hình nghênh địch ở phía sau Tần Phất, những đệ tử khác ba chân bốn cẳng trốn vào trong phòng hộ của đệ tử khí tu.
Lúc này, xa xa mới truyền đến tiếng hí vang của dã thú, mọi người nhanh chóng hành động nhanh hơn.
Tần Phất giống như một thanh kiếm đứng chắn trước mặt mọi người, một lát sau phát hiện không đúng, quay đầu nhìn, phát hiện Thiên Vô Tật ung dung đứng ở bên cạnh nàng, không có chút ý tứ tiến vào vòng bảo hộ của đệ tử khí tu.
Tần Phất đang muốn mở miệng nói để hắn vào vòng bảo hộ, Thiên Vô Tật lại giơ tay đưa cho nàng một viên thuốc.
Hắn nói: "Cái này có thể tạm thời áp chế tất cả dị động trong đan điền của ngươi, khi đối địch, ngươi chỉ cần buông tay đánh một trận, không cần lo lắng cái khác."
Nói xong, hắn thản nhiên chắp tay rời đi, tới nơi này chỉ cho nàng một viên thuốc như vậy.
Tần Phất cúi đầu nhìn thoáng qua, không chút do dự ăn vào.
Đan dược vừa mới đi qua cuống họng, bên tai lập tức truyền đến một trận hí vang, Tần Phất ngẩng đầu, thấy một con cự mãng màu đen từ xa đang du đãng mà đến, tu vi của cự mãng chính là Kim Đan kỳ, hơn nữa kẹt ở bí cảnh này chuẩn bị lên tu vi, là Kim Đan Đỉnh.
Tần Phất run run kiếm, không nói một lời đi lên nghênh đón.
Kiếm tu Kim đan đỉnh phong chiến đấu với linh thú Kim đan đỉnh, một đạo kiếm thẳng tiến không lùi, một thân hình khổng lồ dũng mãnh không sợ chết, khi bọn họ chiến đấu những người khác cơ hồ không thể nhúng tay vào được.
Nhìn con cự mãng kia, tất cả đệ tử nghênh chiến đều có một loại cảm giác kinh hồn bạt vía.
Cự mãng Kim đan đỉnh, nếu như lần này không phải Tần Phất dẫn đội, tuy rằng bọn họ hợp lực cũng có thể đối phó, nhưng không tránh khỏi sẽ có thương vong.
Con cự mãng khổng lồ vung đuôi một cái là có thể đem cự thạch cứng rắn quăng nát, hình ảnh xuất hiện trong thị giác làm cho người ta chấn động khó có thể miêu tả bằng lời nói.
So sánh với cự mãng kia, thân hình Tần Phất có vẻ nhỏ bé hơn nhiều, nhưng nhỏ bé cũng không có nghĩa là lực lượng của nàng cũng nhỏ bé, đạo kiếm kia quấn quanh người cự mãng, cứng rắn làm cho người ta có một loại cảm giác ngang sức ngang tài.
Đánh cho đến cuối cùng, rõ ràng cự mãng đã bắt đầu kiệt lực, nhưng Tần Phất vẫn còn dư lực.
Thành quả nửa tháng tu tập Dược hoa kinh của nàng lúc này hoàn toàn lộ ra, dùng phương thức của dược hoa kinh mà vận chuyển linh lực, linh lực trong cơ thể sinh sôi không ngừng, Tần Phất duy trì lực bộc phát, đồng thời vẫn không thiếu sức chịu đựng.
Nàng cố ý khống chế tiết tấu của mình, dưới tình huống bản thân không tổn hại chút nào, cứng rắn khiến cho cự mãng tiêu hao đến kiệt lực, mà nàng vẫn còn dư lực.
Sau khi dùng cự mãng này nghiệm chứng thành quả tu tập dược hoa kinh của mình, Tần Phất không chút do dự, trực tiếp đánh vào chỗ yếu hại của Cự Mãng.
Cự Mãng phát ra một tiếng hí vang ngã trên mặt đất, Tần Phất run run kiếm, lấy ra nội đan của Cự mãng, quay trở về.
Các đệ tử chứng kiến một màn này liền phát ra tiếng hoan hô kịch liệt.
Tần Phất nhịn cười, đợi đến khi bọn họ bình tĩnh lại, lúc này mới nói: "Linh thú đã trừ, kế tiếp đệ tử các Phong tách ra hành động, ba ngày sau bí cảnh đóng lại, gặp phải nguy hiểm thì xé rách truyền tống phù liền có thể rời khỏi bí cảnh."
Những đệ tử khác nhao nhao đáp ứng, liên tiếp chia đội chuẩn bị rời đi.
Đây là truyền thống khi thăm dò bí cảnh, nếu cùng nhau hành động khi gặp phải cơ duyên hoặc là trân bảo, nhiều người khó tránh khỏi có tranh đoạt, hiệu suất cũng không cao, đệ tử các Phong tách ra hành động, đệ tử đồng môn lợi ích cùng chung, tốt xấu gì khi thăm dò bí cảnh cũng không làm chuyện xấu xa gì.
Đợi đến khi những người này rời đi không sai biệt lắm, Tần Chất chạy tới, nói: "Sư tỷ, chúng ta cùng đi."
Tần Phất giương mắt, thấy Hạ Tri Thu và Tô Tình Nguyệt đang đứng cách đó không xa nhìn nàng.
Nàng đang muốn nói cái gì, Thiên Vô Tật thản nhiên đi tới, cười nói: "Cái này chỉ sợ không được, A Phất muốn cùng đi với ta."
TYT & Cá Voi team.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook